Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kem Đá

---

Cố Bán Hạ mãnh liệt thượng cẳng chân hạ cẳng tay trên người Dung Chính: "Tôi là đĩ thì anh là gì? Rõ ràng là do mấy thằng đàn ông các anh háo sắc, tại sao lại toàn đổ cho tôi lẳng lơ thế? Tại sao cứ phải chèn ép tôi như vậy? Cố Quốc Phong, tôi trù ông chết không tử tế! Dung Chính, tôi hận anh chết đi được! Tại sao anh cứ sống mãi chưa ngỏm thế? Anh bao nuôi tôi làm mẹ gì? Người đàn ông khác đều bảo vệ cô gái của mình, còn tôi ở ngoài bị ức hiếp khắp nơi, anh thì nằm một chỗ ngủ ngon lành! Dung Chính đồ khốn này, tôi ghét anh, ghét anh kinh khủng!" Cô đem nỗi uất ức phải gánh chịu dồn hết sang Dung Chính, vừa khóc vừa đánh anh.

"Cố Cố ở trong phòng hả?"

Cố Bán Hạ dừng lại đột ngột, nhớ ra đây là giọng của trợ lý Dung Chính bèn vội vàng ra mở cửa.

Trợ lý thấy cô nàng nước mắt đầm đìa, ngạc nhiên hỏi: "Cô Cố bị làm sao thế?"

Cố Bán Hạ tròng mắt láo liên, sắc mặt không đổi mà nói láo: "Anh ấy vẫn chưa tỉnh, tôi nghĩ thôi đã thấy đau lòng."

"Hóa ra là như vậy, cô đừng buồn nữa, sáng nay tổng giám đốc Dung đã tỉnh lại rồi."

Cố Bán Hạ: “¥%#&*@???”

Trên mặt cô vẫn còn vương nước mắt, mặt vừa đen vừa hồng như cái bảng pha màu, run rẩy không nói lên lời.

"Hồi nãy bác sĩ đã tới kiểm tra, vừa tiêm cho cậu ấy xong."

Cố Bán Hạ: “!!!!”

Cô không nghe thấy âm thanh gì nữa, bên tai cứ văng vẳng câu nói: Sáng nay tổng giám đốc đã tỉnh lại...

Dung Chính tỉnh rồi á? Mẹ nó Dung Chính tỉnh thật rồi sao? Vậy vừa rồi cô vừa đấm vừa đá anh ta...

Trời đất ơi...

Cố Bán Hạ bị dọa tè ra quần, run như cầy sấy mà quay người, thấy trợ lý tiến lên gọi: "Tổng giám đốc Dung."

Cô nàng run lẩy bẩy, quả nhiên nhìn thấy Dung Chính đang chậm rãi mở mắt.

Cố Bán Hạ ước mình có thể đăng xuất khỏi thế giới ngay lập tức.

Trợ lý chắc thấy cô đứng như con ngốc ở đó, quay đầu bảo cô: "Cô Cố mau đến xem đi, tổng giám đốc tỉnh rồi này."

Cố Bán Hạ nơm nớp lo sợ, không biết phải làm sao bây giờ, tim đập bình bịch bình bịch, căng da đầu tiến lên: "Anh Dung, cuối cùng anh cũng tỉnh lại, em vui quá đi mất~"

Trái lại Dung Chính khá bình tĩnh hỏi: "Phải vậy không?"

Toang rồi, cái giọng điệu này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng.

Có lẽ do còn trợ lý ở đây, Dung Chính cũng không vội tính sổ với cô nàng, anh bảo trợ lý lấy văn kiện quan trọng tích lũy trong khoảng thời gian này lại đây, trợ lý quan tâm: "Anh vừa mới tỉnh, nửa thân dưới cũng chưa cử động được, bác sĩ khuyên nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

Cố Bán Hạ nghe được câu thứ hai, lỗ tai dựng thẳng lên ngay lập tức.

Dung Chính rất kiên trì, trợ lý đành phải ra ngoài lấy tài liệu.

Trong phòng còn lại Dung Chính cùng cô bồ của ảnh, nghĩ đến vừa rồi mình vừa đấm vừa đá người ta, Cố Bán Hạ có cảm giác sống không bằng chết. Nếu hai người cứ im lặng như vậy cô sẽ càng xấu hổ, vậy nên cô giả bộ mình rất quan tâm: "Anh Dung này, chân anh chưa cử động được hả?"

"Ừ."

Cố Bán Hạ nhướng mày, như này thì khác gì người tàn tật đâu?

Hihihi.

"Trông cô có vẻ rất vui?" Dung Chính lạnh lùng nhìn cô.

Cố Bán Hạ cố làm ra vẻ mặt buồn bã: "Làm gì có chuyện ấy, em thấy đau lòng lắm, nước mắt cũng chuẩn bị rơi ra rồi."

"Thật không? Nhìn cô trông có vẻ muốn cười hơn."

"..." Cố Bán Hạ "Không không, sinh ra mặt em đã vậy rồi, miệng lúc nào cũng như đang muốn cười."

Dung Chính: "Ừm, cô cũng thật đáng thương."

Cố Bán Hạ: "..."

Lúc Dung Chính hôn mê cô giống ông cố nội, bây giờ anh tỉnh lại cô biến thành cháu trai.

Hai người lần đầu gặp không có gì để nói, vì thể cả 2 bên đều im re, trợ lý vẫn chưa vào, Dung Chính bỗng nói: "Xoa bóp chân cho tôi."

Cố Bán Hạ: "..."

Chân không có cảm giác thì bóp làm cái gì?

Nhưng có tiền mua tiên cũng được, để làm một tình nhân đủ tư cách, Cố Bán Hạ lập tức nhào qua xoa bóp, nhéo nhéo vài cái còn tri kỷ hỏi: "Anh Dung có thấy thoải mái không?"

"Chân không có cảm giác, cô nghĩ có thoải mái không?" Dung Chính nhìn cô giống nhìn một con nhỏ thiểu năng trí tuệ.

Cố Bán Hạ: "..."

Cũng biết chân mình vô tri vô giác còn bắt người khác mát xa làm gì? Con chó này, mới tỉnh dậy đã khó hầu hạ như vậy, sau còn quá quắt thế nào nữa?

Cố Bán Hạ đau xót cho bản thân mình, vô cùng hoài niệm một Dung Chính người thực vật, tuy rằng mặt lúc nào cũng hầm hầm nhưng ít ra còn dễ ở chung.

Bóp được vài phút, trợ lý đã ôm một xấp tài liệu tới, cả hai cùng đỡ Dung Chính ngồi dậy. Anh mở một phần tài liệu ra, nhìn Cố Bán Hạ: "Cô không phải đi làm à?"

Câu hỏi đến quá mức đột ngột, đầu lưỡi cô thắt lại: "Em bị đuổi rồi." Nói xong còn sửa lại "Em đắc tội người khác nên bị đuổi."

Dung Chính gật đầu: "Vậy đi Dung thị làm việc đi. Tiểu Trương, sắp xếp cho cô ấy."

"Được thôi."

Đúng ha, Dung Chính là tổng giám đốc của Dung thị, sắp xếp cho một người vào làm dễ như trở bàn tay, hơn nữa cho dù ba Cố và Cố Tiểu Phong móng vuốt dài đến đâu, chỉ cần Dung Chính không đồng ý thì ai dám đuổi việc cô?

Từ tận đáy lòng, lần đầu tiên cô thấy Dung Chính thật là ngầu, nhất là cái câu "Tiểu Trương sắp xếp cho cô ấy", sao mà giống tổng tài bá đạo trong phim thần tượng quá đi mất.

Lần đầu có người chống lưng, Cố Bán Hạ thấy rất cảm kích, đang chuẩn bị nói lời cảm ơn thì Dung Chính đã xua xua tay: "Ra ngoài đi, đừng ở đây làm vướng mắt tôi."

Haha, ngầu cái cc á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top