Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 105

Môi Trình phi giật giật, muốn nói chuyện, nhưng lại không phát ra tiếng.

Ân Hy cầm lấy chén nước trắng ở trên bàn, uống một ngụm, cúi người đẩy vào trong miệng Trình phi .

Trình phi hiện tại sức để đỏ mặt cũng không có, chỉ đành lộ ra ánh mắt sủng nịnh bất đắc dĩ.

"Ta biết ngươi sắp tỉnh, liền đuổi hết các nàng đi. Ta muốn khi ngươi tỉnh lại sẽ nhìn thấy ta, chỉ có thể nhìn thấy ta." Ân Hy có chút bá đạo nói.

Trình phi lại gắng sức, rốt cuộc cũng nói ra được, "Ngươi lại đang giận dỗi." Âm thanh yếu như muỗi kêu, nhưng lại làm nước mắt Ân Hy lập tức rơi xuống.

"Trình Tiêu , ngươi không biết ta đã sợ hãi thế nào. Ta nghĩ, nếu ngươi chết rồi thì ta làm sao bây giờ? Ta cảm thấy không có ngươi, ta tồn tại cũng không có ý nghĩa." Ân Hy thô lỗ lau nước mắt, toét miệng cười nói: "Cũng may ngươi đã tỉnh, ta cảm thấy ta cũng sống lại rồi."

Ánh mắt Trình phi rất bình tĩnh, "Vừa khóc vừa cười, cũng không sợ người ta chê cười."

Ân Hy cười nói: "Ai dám chê cười ta? Ta chỉ cho ngươi chê cười."

Trình phi tỉnh được một lúc, thân thể tốt hơn nhiều. Ân Hy không muốn phá hỏng bầu không khí này, chậm chạp không đem tin tức tốt lành truyền ra. Cuối cùng Trình phi cũng có chút bất đắc dĩ, liếc nàng một cái nói: "Ngươi định để người khác lo lắng tới khi nào?"

Ân Hy "hì hì" cười. "Các nàng lo lắng của các nàng, chúng ta nói chuyện của chúng ta."

Trình phi không còn cách nào khác, trước mắt mình còn không có sức so đo với người này, tùy nàng đi.

Đến khi Ân Hy cùng Trình phi chán đủ rồi, lúc này mới ra ngoài gọi người. Đám người Trí Nghiên vừa nghe tin Trình phi tỉnh lại, mừng rỡ không thôi. Vào trong tẩm điện vây quanh Trình phi hỏi han ân cần. Trình phi cũng cảm thấy không khí vui vẻ hòa thuận này rất ấm áp.

Bởi vì đêm đã khuya, Trình phi ngăn không cho Tuyên Nghi định đi thưa bẩm Hoàng thượng.

Tối nay Ân Hy như cũ nhận gác đêm, để những người khác đều trở về ngủ.

"Ta nghe nói hôm qua cũng là ngươi gác đêm, như vậy thân thể ngươi chịu được không?" Trình phi lúc này so với khi vừa tỉnh lại đã khỏe hơn nhiều, nhỏ giọng nói chuyện đã không thành vấn đề.

Ân Hy gian xảo nói: "Nếu nương nương đau lòng ta, vậy cho ta nửa cái giường thì thế nào?"

Trình phi nở nụ cười. Người nọ là bị mình chiều hư rồi. Lúc nào cũng không quên chơi xấu.

Ân Hy cởi áo khoác, nằm bên cạnh Trình phi , đưa tay miêu tả dung nhan tiều tụy của Trình phi , "Ngươi chịu khổ rồi."

Trình phi lắc đầu, "Ta biết trong lòng ngươi cũng không dễ chịu."

Tuy rằng Ân Hy định đợi sau khi thân thể của Trình phi tốt hơn mới đem nguyên do đầu đuôi sự việc nói cho nàng biết, nhưng Trình phi kiên trì lập tức phải biết tình hình. Bệnh nhân là lớn nhất, Ân Hy đành phải nói hết mọi chuyện cần thiết.

Trình phi nghe xong nhíu mày trầm tư một chút, Ân Hy nói: "Ngươi đừng suy nghĩ nữa, nghĩ chuyện này hao tổn tinh thần, chú ý thân thể của ngươi."

"Được. Ta không nghĩ. Có điều ngươi nhớ kỹ, sáng mai đi Chấp Hình Ti, nói Phùng Mỹ nhân không phải người hại ta, rất nhanh sẽ có thể ra ngoài, để cho bọn họ tự có cân nhắc."

"Không phải Phùng Mỹ nhân?" Ân Hy còn muốn tiếp tục hỏi, thế nhưng nghĩ lại, hỏi tới hỏi lui như vậy thì đến hừng đông cũng không nói xong. Vì vậy đè xuống lòng hiếu kỳ, kéo Trình phi vào trong lòng mình, ngủ.

Trình phi nhu thuận tiến vào ngực Ân Hy , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương, loại cảm giác an tâm này, thật tốt.

Sáng sớm hôm sau, Tuyên Nghi đi báo cho Hoàng thượng tin Trình phi đã tỉnh. Ân Hy thì đi Chấp Hình Ti. Tân nhiệm cô cô của Chấp Hình Ti tên là Ngân Châu, nhìn theo giáo huấn của tiền nhiệm Ly Yên, vì vậy đối với người của Cung Lung Hoa đều rất cung kính.

"Ta phụng mệnh Trình phi nương nương đến thông báo với Ngân Châu cô cô một tiếng. Trình phi nương nương đã tỉnh lại, hơn nữa bác bỏ chuyện nàng trúng độc có liên quan đến Phùng Mỹ nhân. Phùng Mỹ nhân như thế nào, cô cô hẳn đã rõ. Nên làm như thế nào, cô cô hẳn là càng rõ ràng hơn." Trên mặt Ân Hy mang theo ý cười.

Ngân Châu vội vàng nói: "Vâng, ta đã biết nên làm thế nào. Nữ quan Thanh Diệp yên tâm, Phùng Mỹ nhân rất tốt."

"Đó là chuyện của Chấp Hình Ti. Trình phi nương nương ở tâm nhân hậu nên mới để ta tới nơi này một chuyến." Ân Hy nói xong, đứng dậy rời đi.

Trong lòng Ngân Châu thầm kêu một tiếng, "Nguy hiểm thật!" Bởi vì Phùng Mỹ nhân không nhận tội, Hoàng thượng gây áp lực càng lúc càng lớn. Vốn dĩ nàng tính toán nếu hôm nay Phùng Mỹ nhân không cung khai, nàng liền dùng một ít hình phạt ngầm để bức nàng nhận tội. Trong Chấp Hình Ti có rất nhiều hình phạt để cho người ta đau đến chết, nhưng lại không nhìn ra thương tích gì. Tùy tiện làm một hai cái, đoán chừng Phùng Mỹ nhân liền không chống đỡ được.

Nếu không phải Thanh Diệp đến chuyến này, có lẽ là mình đã rước đại họa vào thân rồi. Ngân Châu vừa nghĩ vừa lau mồ hôi lạnh.

Lúc Ân Hy trở lại, Hoàng thượng đang ở trong tẩm điện. Ân Hy thấy thế liền không đi vào, trở về phòng của mình. Du Liễn Tĩnh đi vắng, nàng ngã xuống giường, công việc bộn bề không dứt thật ra cũng không cảm thấy mệt, nhưng vừa nằm xuống, toàn bộ mệt nhọc lập tức đè sụp xuống nàng, một chút khí lực để ngọ nguậy cũng không có, liền ngủ mất.

Sau khi Du Liễn Tĩnh vào cửaliền nhìn thấy Ân Hy nằm nghiêng ở trên giường, giày không cởi, áo khoác khôngcởi, chăn cũng không đắp, không khỏi lắc đầu, "Vẫn luôn không tự chăm sóc mìnhnhư vậy." Nói xong, nàng đi qua nhẹ chân nhẹ tay cởi giày cho Ân Hy , dịch lạithân mình, đắp chăn cho nàng.

"Nếu như ngươi đối với ta, chỉ cần bằng mộtnửa ta đối với ngươi, vậy ta liền thỏa mãn." Du Liễn Tĩnh giốngnhư đang tự nói chuyện với mình.

"Nương nương..." Ân Hy xoay người, phát ra mộttiếng nói mớ.

Du Liễn Tĩnh nghexong, thở dài nói: "Trong lòng ngươi chỉ có một mình nương nương. Vì nàng liềumạng, vì nàng bị thương, vì nàng chịu hình, nhưng nàng là nương nương, là nữnhân của Hoàng thượng, tại sao ngươi không hiểu chứ?"

Quả thật Ân Hy không hiểu. Nàng chỉ biết thíchmột người thì sẽ đối tốt với nàng, toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng. Còn vềnhững thứ khác, nàng không muốn nghĩ.

Giữa trưa, Ân Hy tỉnh lại, cảm thấy đói bụng.Mấy ngày nay, vì chuyện của Trình phi mà quả thật nàng nuốt không trôi, đã lâurồi không có cảm giác đói bụng.

Ra ngoài dạo một vòng, phát hiện đã qua giờcơm trưa. Ân Hy đành phải trở về, lại thấy Du Liễn Tĩnh xáchtheo hộp đựng cơm, đang lấy đồ ăn bày ra bàn.

"Du Liễn Tĩnh , ngươi lấy ở đâu vậy?" Ân Hy nói chuyện màbắt đầu chảy nước miếng.

Du Liễn Tĩnh liếcnàng một cái: "Còn có thể ở đâu được? Thấy ngươi ngủ say nên không nhẫn tâmđánh thức. Ta cố ý bảo phòng bếp nhỏ giữ lại cho ngươi. Mau ăn đi cho nóng. Cáibụng của ngươi kêu, ta cũng nghe thấy rồi."

Ân Hy có chút ngượng ngùng. Chung quy cũng làmột cô nương, bụng kêu ục ục như vậy, thật sự là quá mất mặt rồi. Giống như giócuốn mây tan quét sạch đồ ăn trên bàn, Ân Hy lau miệng, "Rốt cuộc cũng ăn norồi."

Du Liễn Tĩnh lắcđầu, "Ngươi cũng còn có thể ăn! Rõ ràng là mấy ngày nay chưa ăn cái gì nghiêmchỉnh cả. Ngươi cũng không suy nghĩ xem, nếu nương nương xảy ra chuyện thìkhông phải tất cả chúng ra đều trông cậy vào ngươi sao. Nếu ngươi để mình mệtngã rồi, chúng ta trông cậy vào ai đây?"

Ân Hy biết Du Liễn Tĩnh là vìmuốn tốt cho mình, vội vàng an ủi nói: "Được rồi được rồi, Du Liễn Tĩnh tốt củata, ta biết rồi. Lần sau nhất định sẽ ăn cơm đúng giờ."

Du Liễn Tĩnh phỉphui nói: "Không có câu nào nghiêm chỉnh cả."

Sau khi Hoàng thượng gặp Trình phi , liền hạchỉ thả Phùng Mỹ nhân. Không biết Trình phi nói như thế nào, Hoàng thượng cảmthấy hai lần oan uổng Phùng Mỹ nhân xác thực không phải, liền hạ chỉ tấn phongPhùng Mỹ nhân là Tiệp dư, chuyển vào Loan Hương Cư lúc trước Tôn Mỹ nhân từngở.

"Tại sao nương nương lại khẳng định không phảilà Phùng Mỹ nhân hạ độc?" Trí Nghiên không hiểu.

Trình phi nghỉ ngơi hai ngày, đã có thể ngồidậy. Hiện giờ nàng chỉ mặc một chiếc áo trung y màu trắng, tựa vào gối mềm,thân thể gầy yếu còn chưa khôi phục, càng thêm mỏng manh, làm người ta thươngtiếc.

"Ngươi còn nhớ nha đầu bổn cung để lại bêncạnh Phùng Mỹ nhân không?"

"Người nọ tên Tử Kinh?" Trí Nghiên đương nhiên nhớ rõ.

"Không sai. Ngày ấy đúng là Tử Kinh đi theobên cạnh Phùng Mỹ nhân. Nếu Phùng Mỹ nhân có động tác gì, Tử Kinh sẽ báo hiệucho bổn cung." Ngày ấy Trình phi quay đầu lại, không phải để nhìn Phùng Mỹnhân, mà là nhìn Tử Kinh ở bên cạnh Phùng Mỹ nhân. Nếu Tử Kinh không biểu thịgì, thì chứng tỏ cái châm kia không phải do Phùng Mỹ nhân làm.

Hôm ấy xác thực cũng là do Trình phi sơ suất.Tuy rằng nàng biết rõ điểm này, nhưng lại không ngờ độc mình trúng phải lại lợihại như vậy. Đợi đến khi nàng ý thức được thì đã không thể mở miệng nóichuyện.

Trí Nghiên gật đầu. Trình phi rất ít khi trực tiếp pháingười đến chỗ những chủ tử khác. Nếu đã phái đi, vậy nhất định phải là ngườicực kì trung tâm. Thậm chí so với nàng và Tuyên Nghi còn phải trung tâm hơn. Bởi vì người được thảđến nơi đó, thật sự rất dễ dàng bị thu mua. Một khi bị thu mua, cho dù làtruyền về một tin tức giả, cũng có thể khiến các nàng lâm vào hoàn cảnh vạnkiếp bất phục.

"Nếu không phải Phùng Mỹ nhân, vậy sẽ là ai?Nương nương người bị trúng độc gì vậy? Tại sao lại lợi hại như vậy?"

Trình phi cười nói: "Các ngươi là người tỉnhtáo còn không biết, lại tới hỏi người bệnh như ta?"

Trí Nghiên đỏ mặt, nói: "Nô tỳ nào có thông mình nhưnương nương vậy đâu."

"Trí Nghiên , việc này không được gấp. Từ từquan sát, đều sẽ có manh mối." Trình phi nhìn tuyết lại rơi ngoài cửa sổ, bìnhtĩnh nói.

"Vâng, nô tỳ nhớ kỹ."

Bởi vì Trình phi trúng độc, Hoàng thượngnghiêm chỉ tra rõ. Chuyện đại phong Hậu cung cũng bị trì hoãn.

Ngày hôm đó Dạ Uyển phi đến Cung Lung Hoa thăm Trình phi . Bởi vìtrông giữ Trình phi mà nàng mệt đến sinh bệnh, dưỡng vài ngày mới khỏe.

"Bệnh của tỷ tỷ mới khỏi, làm sao lại đến đâyrồi?" Thân mình Trình phi cũng tốt lên rất nhiều. Chẳng qua tất cả mọi ngườiđều không cho nàng xuống giường, chỉ khi có Ân Hy ở đây mới để nàng xuống đấtđi lại một chút.

Dạ Uyển phi ở bên ngoài tẩm điện cởi áo choàng, lại ở cạnhchậu than xua tan khí lạnh trên người, lúc này mới vào nội điện. "Sớm đã muốntới thăm ngươi. Nhưng mà lúc trước tuyết cứ rơi mãi, thân thể của ta đây cònchưa thật lưu loát. Bọn nha đầu nói gì cũng không cho ta ra ngoài, nên mới trìhoãn đến hôm nay." Dạ Uyển phi đến bêngiường Trình phi , kéo tay nàng hỏi: "Thế nào? Còn cảm thấy khó chịukhông?"

Trình phi cười lắc đầu, "Đã sớm tốt rồi, chỉlà thân mình còn hư nhược. Đám nha đầu này của ta cũng vậy, một hai đều khôngcho ta xuống giường. Cả ngày nằm trên giường, tỷ tỷ xem, ta đều mập một vòngrồi." Trình phi vội vàng kể khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#eunxiao