Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2


"Nếu như... không làm được thì sẽ thế nào?" Ân Hy thử hỏi.

"Bình thường nhiều lắm thì quở mắng một trận, giỏi lắm thì phạt quỳ. Nhưng bây giờ là không thể được, cung Lung Hoa của chúng ta đang có chính sự, nương nương đã vài ngày không ăn gì. Nhưng hiện tại nương nương muốn ăn Tuyết Hoa Tô là việc có bao nhiêu khó khăn, ngươi lại trúng tà cái gì cũng quên hết, người khác có thể không nói, nhưng Tần ma ma còn không ăn ngươi!" Yên Liễu càng nói càng gấp, cuối cùng là khóc nức nở.

Tuy rằng Ân Hy còn nắm không rõ tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng lại vô cùng cảm động. Không nói ở trong Hoàng cung, mà ngay cả ở xã hội hiện đại, còn có thể có người vì chuyện của người khác mà gấp đến độ khóc lên thì cũng là hiếm có.

"Ơ kìa, Yên Liễu, Thanh Diệp, hai người các ngươi ở đây làm gì? Còn không mau vào! Điểm tâm của nương nương cần nhanh chóng chuẩn bị, nếu muộn thì cẩn thận đầu của các ngươi!" Một người trang phục thái giám đứng ở cửa phòng bếp nhỏ lớn tiếng nói.

Ân Hy thấy trên người hắn đeo tạp dề, tay còn dính bột mì, đoán chừng là một đầu bếp thái giám.

Yên Liễu đáp một tiếng, cũng không dám nói cái gì khác, xoay người kéo Ân Hy tiến vào.

Nguyên liệu để làm Tuyết Hoa Tô đã sớm chuẩn bị. Ân Hy từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện, sau khi lớn lên cũng là chấp hành nhiệm vụ, về sau lại làm vệ sĩ bảo vệ người khác, tài nấu nướng còn dừng lại ở giai đoạn nấu mì ăn liền. Lúc này thấy một đống nguyên liệu lớn như bột mì, đường trắng, đậu phộng, hạt vừng ở một bên, thì phải bắt đầu từ đâu nàng cũng không biết.

Yên Liễu âm thầm suốt ruột, nghĩ thầm xem ra Thanh Diệp trúng tà thật nghiêm trọng, lần này thật sự gặp họa.

Vừa mới nói đầu bếp thái giám thấy Ân Hy chậm chạm không động thủ, vội la lên: "Ta nói Thanh Diệp cô nương, ngươi cũng nhanh một chút đi! Thời gian chậm chễ, chọc giận nương nương, đừng nói là ngươi, chẳng lẽ chúng ta không phải chịu trách nhiệm sao?"

"Lưu công công, Thanh Diệp hôm nay thân mình không thoải mái, ngài để nàng từ từ làm, chắc chắn có thể làm nương nương vừa lòng." Yên Liễu ở một bên mang theo khuôn mặt tươi cười.

Lưu công công giương mắt nhìn Ân Hy , thấy nàng sững sờ nhìn chằm chằm vào đồ vật trên thớt, lắc đầu. Vừa định nói thêm cái gì đó, thì bên ngoài một tiểu thái giám chạy tới, té ngã vào phòng bếp nhỏ, "Sư phụ! sư phụ!"

"Tiếu Phương tử, chuyện gì mà kinh ngạc như vậy? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, dù có loạn cũng không thể loạn quy củ..." Lưu công công còn chưa nói hết liền bị Tiểu Phương tử cắt ngang.

"Sư phụ, Thánh chỉ của Hoàng thượng đến rồi! Còn lệnh cho tất cả mọi người cao thấp trong cung Lung Hoa tới tiền điện nghe chỉ!"

Lưu công công nghe xong lui nửa bước, nhất thời không nói câu nào. Ân Hy quay đầu nhìn Yên Liễu, chỉ thấy sắc mặt của nàng cũng trắng bệch, lại nhìn những người khác ở trong phòng bếp nhỏ, ai cũng thay đổi sắc mặt.

Rút cuộc Lưu công công vẫn là lão công công, là người đầu tiên phản ứng lại. Hắn tháo tạp dề, nhìn Tiểu Phương tử, thở dài, "Hài tử, ngươi tới sai chỗ rồi, cũng chọn sai người rồi!" Nói xong đều gọi mọi người đi đến tiền điện.

Ân Hy vẫn ngây ngốc đứng đó không động đậy, Yên Liễu kéo nàng một cái: "Không cần làm Tuyết Hoa Tô nữa." Ân Hy vừa định cám ơn trời đất, lại nghe Yên Liễu nói tiếp: "Xong rồi, xong rồi, lần này thật sự xong rồi."

Ân Hy vừa định hỏi. Yên Liễu lại lắc lắc đầu, ý bảo không nên hỏi nhiều, sau đó kéo tay Ân Hy đi theo mọi người đến tiền điện.

Cung Lung Hoa, tiền điện.

Lần là lần đầu tiên Ân Hy ở khoảng cách gần như vậy quan sát cung điện cổ đại. Không giống với kiến trúc rộng lớn của cố cung ở Bắc Kinh, kiến trúc nơi đây càng chú trọng về độ tinh xảo, khéo léo, rất khác biệt. Khắp nơi điêu lan ngọc thế (*), xa hoa vô cùng. Ân Hy vừa đi vừa nghĩ, xem ra vị nương nương này cũng là được sủng ái. Có điều không biết Thánh chỉ hôm nay là có chuyện gì xảy ra. Xem sắc mặt vừa rồi của mọi người, cảm giác cũng không phải là chuyện tốt.

(*) Điêu lan ngọc thể: điêu: điêu khắc; lan: lan can; ngọc: ngọc; thế: bậc thềm. Có thể hiểu giống như câu 'giường cột chạm trổ'. Dùng để hình dung những kiến trúc lộng lẫy, xa hoa.

Theo một đám thái giám cung nữ đến tiền điện quỳ xuống, tất cả mọi người đều cúi đầu, Ân Hy cũng không dám ngẩng đầu nhìn lung tung. Chờ trong chốc lát, cửa tiền điện mở ra, mọi người càng cúi đầu thấp hơn. Ân Hy không dám ngẩng lên, chỉ len lén nghiêng mặt nhìn trộm.

Người đi đầu là một vị lão thái giám, phía sau đi theo bốn tiểu thái giám. Mặc dù là thái giám, nhưng bốn người đi theo phía sau vừa nhìn là biết võ nghệ cao cường. Ở phương diện này thì Ân Hy có thể tính là chuyên gia, không khỏi âm thầm tặc lưỡi, thái giám mà cũng có thể luyện thành như vậy? Nàng vẫn cho rằng thái giám chỉ có thể luyện võ công không nam không nữ Đông Phương Bất Bại chứ.

Lão thái giám dẫn đầu bước vào cửa, ánh mắt lần lượt lướt qua mọi người đang quỳ trên mặt đất. Qua chừng một phút, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: "Mọi người ở cung Lung Hoa nghe lệnh, Thánh thượng có chỉ, Trình phi nương nương thân thể mắc bệnh khó chữa, cung Lung Hoa huyên náo, không thể dưỡng bệnh, thỉnh Khanh phi nương nương chuyển qua Lâm Phương các tĩnh dưỡng. Phụng ý chỉ của nương nương, muốn chọn một cung nữ hầu hạ. Mọi người trong cung Lung Hoa ai muốn hầu hạ nương nương thì tiến lên trước?" Âm thanh không âm không dương, người ta mà nghe da gà rơi đầy đất.

Ân Hy xuống theo mọi người quỳ thấp, thở cũng không dám thở mạnh. Ý tứ của lão thái giám nàng đều hiểu, đương nhiên chủ nhân của mình được phong hào Khanh phi. Về phần chức vị là gì, nàng không biết, Lâm Phương các là chỗ nào, nàng cũng không hay, nhưng mà nàng phát hiện trên mặt một tiểu cung nữ bên cạnh mình có một giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống đất.

Lão thái giám chờ trong phút chốc, không ai lên tiếng. Vừa muốn tiếp tục nói, lại thấy ở hàng thứ ba có một cung nữ chui ra, nằm rạp trên mặt đất, bộ dạng thật sự rất chật vật.

Ân Hy hoàn toàn không rõ tình hình, tự nhiên là làm theo mọi người. Đang lúc cúi đầu cố gắng tạo ra dáng vẻ bi ai, thì không biết ai thiếu đạo đức như vậy, ở phía sau đạp nàng một cước. Một cước này lực đạo thật không nhẹ, nếu không phải Ân Hy từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện của bộ đội đặc chủng, thì lần này nàng đã ngã chết rồi. Ân Hy vừa âm thầm chửi rủa, vừa chật vật không chịu nổi mà đứng lên, lại thấy một đổi giày dừng lại trước mắt mình. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, là lão thái giám vừa mới nói.

"Ngươi muốn đi hầu hạ Trình phi nương nương dưỡng bệnh sao?" Lão thái giám kỳ quái hỏi.

Ân Hy vừa định lắc đầu, lại thấy hắn hơi hơi nheo lại ánh mắt. Nàng quanh năm chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm thì làm sao không nhận ra cái kia là sát khí. Vì vậy Ân Hy ở trong nháy mắt ma xui quỷ khiến mà thay đổi chú ý, khẽ gật đầu một cái.

Lão thái giám cười cười, dùng phất trần trong tay nâng lên cằm của Ân Hy , nhìn kỹ một chút: "Ân, xem là một người an phận trung thực." Sau đó quay đầu nhìn về một đại thái giám quỳ ở hàng thứ nhất, hỏi: "Trần công công, nha đầu này tên gì?"

Trần công công giống như toàn thân run rẩy, cố gắng vững vàng một chút rồi mới mở miệng: "Thưa Tề công công, nha đầu kia gọi Thanh Diệp, nửa năm trước vào cung, chỉ là một nô tì, ngày thường phụ trách vẩy nước quét sân.

"Thanh Diệp." Tề công công cúi đầu nhìn Ân Hy ."Ta nói này Thanh Diệp, ngươi thật sự quyết định đi Lâm Phương các hầu hạ Trìnhphi nương nương?"

Ân Hy vốn là đánh bậy đánh bạ, lúc này nhìnthấy bộ dáng của mọi người như lâm đại địch, trong nội tâm cũng khó tránh khỏibất ổn. Nhưng mà trận chiến như vậy, rõ ràng ăn nói lung tung là sẽ có đạiphiền toái. Đã gật đầu rồi thì đâm lao phải theo lao. Nghĩ như vậy, Ân Hy gậtđầu lần nữa, yếu ớt mở miệng nói: "Nô tì nguyện ý hầu hạ Trình phi nươngnương."

Tề công công gật gật đầu, ôm phất trần suynghĩ một lúc, mới nói: "Tốt lắm, là một nô tài trung tâm. Ta đi mời Trình phi nươngnương, bọn ngươi đợi ở đây." Câu cuối cùng là nói với bốn thái giám đằngsau.

Bốn thái giám khom người nói câu "Nô tài tuânmệnh." xong thì phất trần trong tay Tề công công vung lên, quay người tiến vàochính điện. Cửa chính điện không khóa, nhưng ai cũng không dám ngẩng đầu nhìnvào bên trong.

Ân Hy quỳ trên mặt đất, khó chịu nói không nênlời. Trong lòng âm thầm kêu khổ, thứ bậc tôn ti thật sự là hại chết người! Chodù là xuyên không, người ta cũng xuyên thành Cung phi Vương phi, không phải thìlà thiên kim tiểu thư, ít nhất cũng phải là nữ nhi xinh đẹp như hoa được nângnhư nâng ngọc. Tại sao mệnh mình lại khổ như vậy, xuyên không thành tiểu cungnữ không nói, còn chưa tới một ngày đã phải đối mặt với khảo nghiệm sinh tử.Nếu là đao thật súng thật, nàng còn không sợ, nhưng cố tình lại thành một đốngcong cong khom khom như vậy, làm nàng cảm giác toàn bộ thân thể như trôi lơlửng ở trong không trung, một chút cũng không chân thực.

Bên trong hẳn là nói gì đó, nhưng mà âm thanhrất nhỏ, nàng nghe không rõ. Tề công công rất nhanh đã đi ra, vẻ mặt ôn hòa đốivới Ân Hy quỳ trên mặt đất nói: "Thanh Diệp, nương nương đã đồng ý để ngươi saunày hầu hạ rồi. Ngươi là một nô tì, lại có thể theo sau hầu hạ nương nương, đâychính là trời cho ngươi đại phúc phận, sau này cần trung thành hậu hạ, hiểukhông?"

Ân Hy vội vàng gật đầu. Bởi vì sợ lắm lờinhiều lỗi, nàng tận lực không nói câu nào, làm cho người khác lưu lại một ấntượng về nàng chỉ có hai chữ đần độn.

Việc kế tiếp chính là sắp xếp để Trình phi nươngnương rời cung. Nói trắng ra chính là chuyển nhà. Nguyên bản Ân Hy nghĩ đến thứbậc là phi vị, coi như không được sủng ái, muốn chuyển nhà, cũng cần mang theomột ít tài sản chứ, không nghĩ đễn chỉ có một bao vải nhỏ, từ một ma ma quản sựlấy ra giao cho nàng. Ân Hy đưa tay tiếp nhận, cũng không nặng, mềm mềm, xem rađều là quần áo, mà nữ nhân đi sau ma ma bước ra, lập tức làm Ân Hy kinhhãi.

Mỹ nhân! Kiếp trước hay kiếp này đều chưa gặpqua mỹ nhân! Cung trang màu hồng cánh sen, nhẹ nhàng phiêu dật bao lấy dángngười thướt tha. Một khuôn mặt nhỏ nhắn không chút son phấn, làn da trắng nõncàng nổi bật, đôi mắt giống như hồ nước mùa thu. Một đầu tóc đen dài không đượccẩn thận chải, mà chỉ tùy ý búi lên, không có cây tram cài tóc, đến cả hoa taimà nữ tử thường đeo cũng không có. Ân Hy thầm nghĩ: Vị Trình phi nương nươngnày, nhìn bộ dạng cũng không giống đi dưỡng bệnh, mà là giống bị chỉ định kiểmtra, có điều toàn thân cũng quá đơn giản rồi.

Trong lòng suy nghĩ là vậy, nhưng chân khôngdám không động, vội vàng đứng dậy đỡ lấy vị chủ tử xui xẻo của mình. Tề côngcông ở một bên ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Trình phi nương nương,ngoài cửa đã chuẩn bị ngọc liễn (*) thật tốt để đưa nương nương đi Lâm Phươngcác."

(*) Ngọc liễn: loại xe Vua thường sử dụng,được trang trí bằng ngọc, còn được gọi là ngọc lộ.

Trình phi gật gật đầu, quay đầu nhìn thoángqua Ân Hy , không biểu lộ cái gì, lại nhìn một chút những cung nữ thái giám quỳtrên mặt đất, môi giật giật, nhẹ nhàng nói: "Là ta làm các ngươi bi liênlụy."

"Nương nương!" Đại thái giám Trần công công ởhàng thứ nhất run giọng kêu một tiếng, ngẩng đầu, nói: "Ân đức của nương nương,chúng nô tài chỉ có thể ở kiếp sau báo đáp. Mong nương nương bảo trọng ngọcthể, chỉ cần nương nương khỏe mạnh, chúng nô tài cũng nhắm mắt." Nói xong, tấtcả mọi người phía sau cũng khóc lên.

Tề công công nghe được tiếng khóc thì thực khôngkiên nhẫn, thúc giục nói: "Mời nương nương khởi giá."

Trình phi nhìn mọi người bên dưới khóc nhưvậy, tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn Tề công công, rốt cục cũng không mởmiệng. Cuối cùng cắn răng một cái, ở Ân Hy nâng đỡ xoay người đi ra cung LungHoa.

Ân Hy không phải kẻ ngu, sớm đã hiểu được tínhnghiêm trọng của sự việc. Phỏng chừng chờ Trình phi rời đi cung Lung Hoa, nhữngcung nữ thái giám này liền lành ít dữ nhiều. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi âmthầm sợ hãi, nếu như không phải thần xui quỷ khiến mình chạy ra, có khả năngnàng sẽ tạo thành một kỉ lục xuyên không ngắn nhất - chưa được một ngày liềnchết rồi!

Dìu Trình phi ra khỏi cung Lung Hoa, ở cửa đãsớm có người chờ. Nói là ngọc liễn, nhưng cũng chỉ là một cái kiệu nhỏ haingười nâng, thật sự rất keo kiệt. Ân Hy cẩn thận đỡ Trình phi lên kiệu, cònmình thì cầm bao phục ở một bên, theo một đám thái giám đi về hướng đông.

Tề công công cũng không đi cùng, hắn một mực ởcung Lung Hoa đưa mắt nhìn nhóm người Trình phi rời đi, lúc này mới quay lạibĩu môi nói với một tên tiểu thái giám ở bên cạnh: "Nhanh lên, chủ tử vẫn đangchờ hồi âm đó."

Tiểu thái giám ngầm hiểu, khom người nói: "Nôtài đã hiểu." Quay người tiến vào cung Lung Hoa, không lâu lắm, bên trong liềntruyền ra một tràng tiếng kêu thảm thiết, làm cho người khác không đành lònghiểu sâu biết rộng. Một lát sau, tiếng kêu thảm thiết dần dần chấm dứt, chỉ cómột mùi máu tanh còn lưu lại.

Tiểu thái giám vừa rồi cúi đầu khom lưng đi rahồi báo: "Sư phụ, đều làm xong."

Tề công công nói: "Đã kiểm tra qua?"

"Đã kiểm tra, không còn người sống." Tiểu tháigiám trả lời vạn phần cẩn thận.

Tề công công gật gật đầu, "Để cho bọn họ nhanhchóng mang tất cả đưa đi. Phái mấy người đến đây thu thập sạch sẽ."

"Vâng." Tiểu thái giám gật đầu.

Tề công công vừa lòng gật gật đầu. Vung lêncây phất trần trong tay, mang theo mấy người đi ra cung Lung Hoa, sự tình cònlại để cho đồ đệ của hắn xử lí.

Ân Hy đi theo kiệu của Trình phi thật lâu,càng đi càng vắng vẻ, dần dần thấy rất ít người. Ân Hy không khỏi có chút bậntâm những người này có phải đưa Trình phi đến nơi không người để diệt khẩu haykhông. Nàng bất an nhìn Trình phi ngồi trên kiệu, thấy nàng dung nhan tái nhợt,tuy rằng khuôn mặt u sầu nhưng không một chút lo lắng. Đến cùng là xảy rachuyện gì? Ân Hy càng nghĩ càng loạn, cuối cùng vẫn là không nghĩ nữa. Cungđình tranh đấu, thật sự không phải dùng đầu óc đơn giản như mình có thể suynghĩ.

Có lẽ cảm nhận được Ân Hy bất an, Trình phi quayđầu nhìn nàng một cái, không nói gì, nhưng ánh mắt kia lại làm cho người ta antâm nói không nên lời. Ân Hy cả kinh, có chút mộng. Theo lí thuyết, Trình phi chịukhổ, có lẽ sẽ phải thê thê thảm thảm mới đúng. Thế nhưng cái nhìn vừa rồi, rõràng là uy nghi của thiên gia hậu duệ quý tộc, nghĩ đến đây, trong nội tâm ÂnHy âm thầm cười khổ, sấu tử đích lạc đà bỉ mã đại (*), lại chán nản, dù saonàng cũng từng là chủ nhân của một cung, tư thái nên có thì vẫn phải có, chỉ hyvọng hiện giờ nàng không phải người quá khó hầu hạ.

(*) Sấu tử đích lạc đà bỉ mã đại: cho dù làlạc đà chết đói thì thể tích cũng lớn hơn con ngựa. Ý nói khi ở một phương diệnnào đó có người đặc biệt tinh thông thì cho dù ở phương diện này người đó córơi vào hoàn cảnh khốn cùng cũng sẽ có hơn mấy phần cứng rắn, kiên cường.

Trên đường đi, nội tâm của Ân Hy rất bất ổn,không những vậy, kiệu của Trình phi lại rẽ quặt rất nhiều. Rốt cục khi ánh sángmặt trời ở phía Tây thì đoàn người cũng đến nơi.

"Trình phi nương nương, đã đến Lâm Phươngcác." Thái giám dẫn đường phía trước đẩy ra cửa lớn. Ân Hy đỡ Trình phi từ trênkiệu xuống. Thái giám chỉ đường dẫn dắt mọi người tiến vào Lâm Phương các.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#eunxiao