Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 58

Tay Ân Hy thoáng dùng lực, Trình phi bất ngờ không kịp chuẩn bị, lập tức ngã vào lòng Ân Hy . Trình phi giãy dụa mấy lần, bị Ân Hy dùng sức ôm chặt, cho đến khi người trong ngực không còn giãy dụa nữa.

"Ân Hy ..." Tiếng Trình phi từ trong ngực Ân Hy truyền tới, rầu rĩ, "Nếu ngươi thật sự yêu thích bổn cung, vậy tiếp tục yêu thích được không? Tâm bổn cung đã lạnh quá lâu rồi, cần tìm một cái ôm ủ ấm nó."

"Trình Tiêu , nguyện một lòng, bạc đầu không phân ly." Ân Hy cảm giác hốc mắt của mình cũng có chút chua xót, nàng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn, cưỡng ép sương mù trong mắt trở về. Nàng không muốn khóc, cũng không thể khóc. Nàng muốn để Trình phi cảm giác được rằng, mình không phải nữ tử yếu đuối, mà là người đáng giá để dựa vào.

Trình phi đỏ mặt từ trong lồng ngực nàng ngẩng đầu lên, "Nếu ngươi đã đáp ứng bổn cung, thì không được đổi ý."

Ân Hy buồn cười, hỏi ngược lại: "Tại sao ta phải đổi ý?"

"Bổn cung là nữ nhân của Hoàng thượng." Trình phi quay đầu, không nhìn vẻ mặt Ân Hy .

Ân Hy nâng đầu Trình phi quay lại, để nàng nhìn mình, "Trình Tiêu , ta biết rõ ngươi là ai, vẫn luôn biết rõ. Nếu như ta để ý những thứ đó, thì lúc mới đầu ta sẽ không yêu thích ngươi. Nếu như ta thích ngươi, sẽ bao dung tất cả của ngươi. Ngươi có bằng lòng tin tưởng ta hay không?"

Trình phi nhìn nàng thật lâu, mới gật đầu nói: "Ta tin tưởng ngươi."

Trình phi nói ra bốn chữ "Ta tin tưởng ngươi" này, ở trong mắt Ân Hy là sự rung động trước nay chưa từng có. Nàng có chút khó có thể tự kiềm chế mà ôm chặt Trình phi . Thân thể mềm mại của Trình phi dựa vào trong ngực của nàng, một hương thơm nhàn nhạt tiến vào cõi lòng. Nội tâm Ân Hy vô cùng rối loạn, không biết nên phản ứng thế nào.

"Hôm nay Hoàng hậu thay mặt Thục phi nhận lỗi với lục cung, hơn nữa còn nhận lỗi với bổn cung." Trình phi dựa vào lòng Ân Hy , cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Nàng cảm giác quan hệ của hai người có chút không khống chế được, nàng không thích loại cảm giác này, nhưng lại không muốn phá hỏng mối quan hệ này. Nàng không giống với Ân Hy , nàng hầu hạ Hoàng thượng tám năm, đương nhiên biết đối phương động tình là dạng gì. Nàng không thể làm gì vượt qua khuôn phép, đành phải đổi đề tài.

Ân Hy hiểu rõ, có thể được như hôm nay, Trình phi đã nỗ lực rất lớn. Loại chuyện này không thể gấp, chỉ có thể chậm rãi tính, "Nương nương có biết ý tứ của Hoàng hậu nương nương?"

Không đợi Trình phi nói chuyện, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng người gõ cửa, nói: "Nương nương, thuốc bổ đã hầm xong rồi."

Trình phi vội vàng thoát khỏi lồng ngực Ân Hy , đi về phía gương đồng thoáng sửa sang lại trang dung của mình, thấy mọi thứ vẫn ổn, lúc này mới để Ân Hy đi mở cửa.

Ân Hy ở trong lòng đem vị gia hỏa không thức thời này mắng ngàn vạn lần, khuôn mặt cứng ngắc đi mở cửa. Ngoài cửa, Trí Nghiên bưng khay, nhìn thấy Ân Hy lộ ra gương mặt người chết thì không khỏi hoảng sợ, nhưng ở trước mặt Trình phi nàng cũng không dám hỏi nhiều, tiến vào dựa theo Trình phi phân phó, để chung hầm xuống xong lập tức lui ra ngoài.

Ân Hy thấy Trí Nghiên lưu loát lui ra, không khỏi kỳ quái nói: "Nàng có thể nhìn ra cái gì hay không?"

Trình phi đang dùng thìa múc thuốc bổ trong chung ra chén nhỏ, nghe được Ân Hy hỏi, không chút bận tâm nói: "Nàng có thể nhìn ra cái gì? Chuyện của chúng ta? Chúng ta đều là nữ tử, có thể có chuyện gì?" Nói xong, khóe môi câu lên nụ cười giảo hoạt.

Ân Hy rùng mình, lúc này Trình phi cười giống như con hồ ly vậy, "Ngươi tính toán thế nào?"

Trình phi nói: "Có thể tính toán cái gì? Trong cung này người đối thực còn thiếu sao?" Nói xong, uống một ngụm thuốc bổ, tựa hồ cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, nàng đưa tay gọi Ân Hy lại đây.

Ân Hy đi qua, Trình phi để nàng ngồi bên cạnh mình, đem chén nhỏ đựng thuốc bổ đưa cho nàng.

"Cho ta?" Ân Hy hoàn toàn không nghĩ tới.

"Bổn cung cố ý phân phó phòng bếp nhỏ hầm cho ngươi, có bỏ thêm rất nhiều dược liệu, có thể giúp ngươi bổ khí dưỡng huyết." Trình phi ôn nhu nói.

Ân Hy uống một ngụm. Nói thật, mùi vị chẳng ra sao, hoàn toàn là vị dược liệu. Tuy rằng dùng nguyên liệu nấu ăn trung hòa với nhiều vị thuốc Đông y rất tốt, nhưng đối với người từ nhỏ tới lớn đều uống thuốc Tây như nàng mà nói, thì vẫn rất khó uống.

Trình phi giống như nhìn ra được tâm tư của Ân Hy , lạnh mặt nói: "Đây là đồ bổn cung đặc biệt phân phó nấu cho ngươi."

Ân Hy vội vàng chân chó nói: "Ta nhất định sẽ uống sạch."

Lúc này Trình phi mới lộ ra tươi cười.

Ân Hy vừa uống vừa hỏi: "Nương nương cũng biết chuyện đối thực sao?"

Trình phi nói: "Đây đều là chuyện đã tồn tại bao nhiêu năm, làm sao bổn cung có thể không biết?" Sau đó lại nhìn Ân Hy , "Trong Cung Lung Hoa của ta cũng có một cặp đó, chẳng lẽ ngươi không biết?"

"A?" Thuốc bổ vào miệng Ân Hy suýt chút nữa phun ra ngoài, vội vàng che miệng lại. Trình phi đối với tướng ăn bất nhã như vậy của nàng thì hơi nhíu mày, có chút ghét bỏ mà quay mặt sang một bên.

Ân Hy nhân cơ hội đem đồ ăn nuốt xuống bụng, sau đó vẻ mặt bát quái hỏi: "Là ai vậy?"

"Ngươi không nhìn ra?" Hiếm thấy Trình phi cóhứng thú đùa giỡn Ân Hy như vậy, nhìn nàng nôn nóng, khuôn mặt Trình phi lậptức sinh động hẳn lên.

"Nương nương, nói cho ta biết đi." Ân Hy buôngchén nhỏ, giữ chặt tay Trình phi năn nỉ nói.

Âm thanh cố ý mềm nhũn này làm Trình phi muốnnôn một trận, lập tức đầu hàng nói: "Được rồi, bổn cung nói cho ngươi biết.Ngươi nói chuyện bình thường chút đi."

Ân Hy lập tức mở to hai mắt nhìn, chờ Trìnhphi công bố đáp án.

"Là Trí Nghiên cùng Tuyên Nghi ."

"A?" Ân Hy há to miệng biểu thị nàng vô cùnggiật mình. Nàng biết hai người kia đều là tâm phúc của Trình phi , cũng biếthai người các nàng ở chung một phòng. Nhưng đối thực gì đó, thì nhìn thế nàocũng thấy hai người họ không giống mà.

"Không nhìn ra được sao?" Trình phi cười nói:"Lúc trước, bổn cung vì muốn giấu quân cờ ẩn, nên điều Tuyên Nghi đến Thượng Nghi Cục làm cung nữ Chưởng Tịch.Khi đó nàng khóc cầu bổn cung cũng điều Trí Nghiên ra khỏi Cung Lung Hoa. Bởi vậy bổn cung mới biếtquan hệ của các nàng, cũng biết Tuyên Nghi đã cảm thấy Cung Lung Hoa sẽ xảy ra chuyện.Chính là vì bản lĩnh sắc sảo, nhìn thấu này mới khiến cho bổn cung đáp ứng yêucầu của nàng."

"Nương nương thật sự rất tín nhiệm Tuyên Nghi ."Ngữ khí của Ân Hy có chút lạ.

Trình phi quay đầu nhìn nàng, yêu kiều xấu hổchọc bả vai Ân Hy nói: "Ngươi nha, Tuyên Nghi là nhân tài hiếm có, khó có được vừa trungthành lại vừa tận tâm. Bổn cung tự nhiên là sủng nàng một chút. Ngươi cũngkhông cần để tâm, sủng nàng hoàn toàn là tình cảm chủ tớ, không giống vớingươi."

"Không giống thế nào?" Ân Hy biết rõ còn cốhỏi.

Trình phi tức giận đánh lên vai Ân Hy một cái,sẵng giọng: "Không đứng đắn như vậy, uổng công bổn cung lo lắng cho thương thếcủa ngươi."

Ân Hy bắt lấy tay Trình phi nói: "Nương nươnglo lắng, ta đương nhiên biết rõ. Năm tháng thâm cung này, đều có ta phụng bồinương nương đi qua."

Trình phi chậm rãi tựa đầu lên vai Ân Hy ,"Trong mắt người ngoài, bổn cung là sủng phi phong quang vô hạn. Trong mắt cácphi tần khác, sự tồn tại của bổn cung khiến các nàng ao ước ngưỡng mộ. Trongmắt Hoàng hậu, bổn cung là đối thủ có đủ tư cách. Thế nhưng, ở trong mắt bổncung, chính mình cũng chỉ là người đáng thương. 'Bạch đầu cung nữ tại, tĩnh tọathuyết Huyền Tông'(*) đến khi cảnh ngộ thật sự giống như vậy, bổn cung cũngkhông biết nên xử trí như thế nào."

Ân Hy vươn tay ôm Trình phi , đáy lòng hơi hơithở dài. Từ xưa mỹ nhân như danh tướng, không để nhân gian thấy bạc đầu. Đây lànỗi bi ai của nữ tử mỹ mạo các triều đại.

Hai người lại ngồi thật lâu như vậy, ai cũngkhông nói gì thêm. Trong không khí tràn ngập ấm áp cùng ngọt ngào, Trình phi cảmthấy lòng mình giống như đã tìm được chỗ dựa, loại cảm giác một thân một mìnhkia dường như giảm bớt một chút. Nàng là người không thích tranh đấu, nhưngthân ở trong vòng xoáy Hậu cung, không tranh không được. Tám năm tranh đấu, thểxác và tinh thần đều mệt mỏi. Nàng đã từng từ bỏ cho qua, nhưng cuối cùng vẫnphải trở lại trường đấu này, đối mặt với từng đối thủ, tiến hành từng bướctranh đấu kia.

Nhưng khác biệt duy nhất, đại khái chính là ÂnHy xuất hiện. Có lẽ, Thần vận mệnh tối tăm đã đưa Ân Hy đến trước mặt mình, coinhư là một loại an ủi đối với nàng.

(*) "Bạch đầu cung nữ tại, tĩnh tọa thuyếtHuyền Tông" Hai câu thơ trong bài thơ "Hành cung" của Nguyên Chẩn, nhà thơTrung Quốc thời Trung Đường. Ngô Tất Tố dịch thơ: "Trong cung bà chúa bạc đầu,ngồi rồi kể chuyện khi hầu Huyền Tông"

Sau chuyện nhận lỗi, dáng vẻ hung hăng kiêungạo của Liễu Thục phi đã tiêu biến không ít. Làm việc không hề vênh mặt hấthàm sai khiến nữa, nhưng sự tình vẫn như trước không có tiến triển. Vì vậy màLiễu Thục phi hỏa khí rất lớn. Đây là chuyện đầu tiên Hoàng hậu bàn giao chonàng làm, đã gây ra không ít phong ba, nếu như không cách nào điều tra rõ ràng,thì nàng ở trước mặt Hoàng hậu nhất định sẽ bị dán nhãn "Vô năng".

Bất luận như thế nào, trước lễ mừng sinh nhậtcủa Hoàng hậu, nàng nhất định phải tra ra một cái kết quả. Liễu Thục phi âmthầm định ra mục tiêu cho mình.

Thiên Thu Uyển.

Phùng Mỹ nhân trong khoảng thời gian bị cấmtúc luôn mất ăn mất ngủ, cả người gầy đi một vòng lớn. Cung nữ Bích Nhã nhìnthấy cũng sốt ruột.

"Mỹ nhân, người cũng đừng quá lo lắng. Hoànghậu nương nương hiểu rõ mọi việc, nhất định có thể rửa sạch oan khuất củangười."

Phùng Mỹ nhân cười khổ nói: "Bích Nhã, ngươicũng không cần khuyên ta. Trong lòng ta đều hiểu rõ, vị trí của Hoắc Tiệp dưcao hơn ta, cũng được sủng ái hơn ta. Loại chuyện sảy thai này, làm lớn haynhỏ, đều phải xem bề trên phán quyết."

Bích Nhã nói: "Mỹ nhân, chúng ta chưa từng làmchuyện này, bề trên phán quyết như thế nào cũng không thể oan uổng chúngta."

"Ngươi không hiểu. Đây hoàn toàn là một cáibẫy. Ngươi và Bích Hàm từ nhỏ cùng ta lớn lên. Ta tuyệt đối không tin Bích Hàmsẽ đi hại Hoắc Tiệp dư, cũng không tin Bích Hàm sẽ phản bội ta." Phùng Mỹ nhânnói tới đây, nhịn không được thở dài, "Ta đối đãi hai người các ngươi trên danhnghĩa chủ tớ, nhưng tình như tỷ muội. Hiện giờ đã nhiều ngày trôi qua, Bích Hàmbị giam ở Chấp Hình Ti, không biết đã bị tra tấn thành dạng gì nữa."

Bích Nhã nghe xong trong lòng cũng rất khóchịu, nhưng vẫn cố nén, an ủi Phùng Mỹ nhân, "Mỹ nhân, Bích Hàm nhất định sẽkhông có chuyện gì. Nô tì tin tưởng, có phần quan tâm này của người, Bích Hàmnhất định có thể cảm nhận được."

Phùng Mỹ nhân nói: "Là ta vô dụng, biết rõnàng vì ta mà chịu khổ, lại không cứu được nàng. Vị trí của ta quá thấp, ởtrong Hoàng cung này, căn bản không có quyền lên tiếng." Phùng Mỹ nhân nhìnbông tuyết bay ngoài cửa, âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần có thể qua được kiếpnạn này, ta nhất định sẽ toàn lực tranh sủng! Không bao giờ muốn bị nhân ngưnhục nữa! (coi người như cá với thịt, ví với sự đàn áp đẫm máu)

Buổi tối, Phùng Mỹ nhân cởi áo đi ngủ. BíchNhã vừa lui ra, Phùng Mỹ nhân nằm ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.Đột nhiên nàng thấy hoa mắt, một bóng đen xuất hiện, nàng còn chưa kịp kêu cứu,thì thấy một cục giấy được vo tròn ném về phía nàng. Nàng theo bản năng trốntránh, bóng đen kia cũng không lưu lại, mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Phùng Mỹ nhânôm ngực ngồi yên hồi lâu, lúc này mới nhớ tới xem cục giấy vo tròn kia. Nàngnhẹ chân nhẹ tay cầm hộp quẹt thắp ngọn nến, nương theo ánh nến mở giấy ra,thấy bên trong chỉ là một hòn đá nhỏ. Nàng vứt bỏ hòn đá, nhìn kỹ chữ trên mảnhgiấy. Trên giấy, chữ viết xinh đẹp nhưng không có thể gì, nhìn ra người viếtchữ không luyện qua thư pháp. Lại nhìn nội dung, Phùng Mỹ nhân lấy tay chemiệng, không dám tin lại đọc lại lần nữa, cho đến khi có thể thuộc lòng, nàngđưa giấy đến ánh lửa thiêu đốt. Tắt nến, nàng về nằm lại trên giường, tâm tìnhrốt cuộc cũng không có cách nào bình tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#eunxiao