Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9


"Nương nương, nô tỳ đối với nơi này hết thảy cũng chưa quen. Người này xử trí như nào xin nương nương chỉ bảo." Ân Hy trên mặt kính cẩn, trong lòng lại âm thầm kêu: "Nương nương của ta, người cũng đừng chơi ta."

Trình phi nhíu mày, trên mặt rốt cục cũng có điểm màu sắc, miễn cưỡng nhìn ra chút ít tâm tình nghịch ngợm. Nàng đứng dậy, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một cái đèn lồng tinh xảo đưa cho Ân Hy , "Mang lồng đèn thắp, đặt ở trên cây đại thụ trong sân. Nhớ kỹ đèn lồng phải hướng về phía Nam."

Ân Hy làm theo, chỉ chốc lát sau, bóng đen lấp lóe, Mặc Diệp đến. Lúc này Ân Hy mới hiểu, đèn lồng là phương thức liên lạc.

Mặc Diệp vừa đến liền nhìn thấy hắc y nhân nằm trên mặt đất, hắn như thường lệ hành lễ, sau đó mới hỏi: "Nương nương, người này là..."

Trình phi nói: "Là tới giết ta. Bị Thanh Diệp chế ngự, đã bất tỉnh."

Mặc Diệp có chút giật mình nhìn Ân Hy . Tỷ tỷ của mình, Mặc Diệp hiểu rất rõ. Tuy rằng tâm tư kín đáo, y thuật không tệ, nhưng võ công nửa điểm cũng sẽ không biết. Hiện tại hắn rốt cục bắt đầu tin tưởng, Thanh Diệp trước mắt, thật sự không phải tỷ tỷ của mình.

"Tìm ngươi là muốn ngươi xử lý sạch sẽ người này, không được để ai phát hiện." Ngữ khí của Trình phi rất quái lạ. Ân Hy mơ hồ cảm thấy, lời nàng nói còn có hàm ý khác, Mặc Diệp có thể nghe hiểu. Duy chỉ có chính mình, giống như kẻ ngốc, mờ mịt nhìn hai người bọn họ.

Mặc Diệp mang theo hắc y nhân rời đi, Trình phi nhìn chân trời âm u, nói: "Sắc trời còn sớm, người cũng đi ngủ một lát đi. Đêm nay có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì nữa."

Ân Hy lui xuống, trở lại phòng của mình, nằm trên giường suy nghĩ chuyện tối nay. Việc này càng nghĩ càng kinh hãi, thích khách đó! Các nàng dĩ nhiên gặp phải thích khách! Thân thủ của đối phương thế nào, nàng thấy rõ ràng, nếu toàn lực đánh, mình tuyệt đối không phải đối thủ. Xem ra nếu muốn sống sót, so với tưởng tượng của nàng còn khó hơn nhiều. Một đêm này, bởi vì có tâm sự, Ân Hy ngủ cũng không an ổn. Một lúc mơ thấy mình bị thích khách đâm chết, lúc sau lại mơ thấy mình cùng Trình phi bị chặt đầu, tiếp theo lại mơ thấy mình trở về hiện đại, chưa kịp cười, lại bị một loạt súng bắn chết, nàng sợ tới mức giật mình tỉnh lại.

Xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, rót chén nước uống, Ân Hy thoáng bình phục tâm tình, thầm nghĩ: "Không thể tiếp tục như vậy. Nếu không, chưa cần đợi xảy ra chuyện, chính mình cũng bị hù chết." Nàng đẩy cửa ra, thoáng nhìn sắc trời, trời vừa mới tờ mờ sáng, bên ngoài sương mù dày đặc, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Ân Hy sửa soạn chính mình, ra ngoài bắt đầu một ngày làm việc. Bận bịu một hồi, sắc trời sáng rõ. Nàng đi mời Trình phi rời giường, gõ cửa đi vào, phát hiện Trình phi đã sớm thức giấc, đang ngồi trước gương trang điểm. Nhắc tới trang điểm, Ân Hy thật sự rất hổ thẹn. Nàng cái gì cũng có thể học, duy chỉ có trang điểm, làm sao cũng học không được. Trang phục của mình còn miễn miễn cưỡng cưỡng mặc xong, trang phục của Trình phi , nàng thực không dám đụng. Qua mấy lần Trình phi cũng hiểu, dạy dỗ Ân Hy so với tự mình động thủ khó hơn nhiều, vì thế cũng hết hi vọng.

Trình phi quay đầu nhìn thoáng qua nàng, lại quay đầu tiếp tục nhìn vào gương trang điểm. "Tối hôm qua ngủ không ngon?" Âm thanh Trình phi thanh thanh lãnh lãnh nhẹ nhàng truyền tới.

Ân Hy gật đầu nói: "Nô tỳ nằm mơ."

"Bị dọa sợ?" Trình phi quấn búi tóc hơi lỏng, trong tay cầm mộc châm tùy ý cài lên, bên trong vẻ đẹp thanh lệ còn có vũ mị trời sinh.

Ân Hy nhìn đến có chút ngây người, một lát sau mới hoàn hồn, thử dò hỏi: "Nương nương, người..."

"Đêm qua vô duyên vô cớ mất một người, không dễ lừa gạt như vậy. Hôm nay trong cung nên có động thái." Trình phi nói xong, đứng dậy phủi phủi quần áo, cung y vốn là màu trắng, giờ lại càng lộ vẻ không nhiễm một hạt bụi, "Ngươi đi thu dọn trong ngoài phòng thật tốt, đừng để người khác nhìn ra điểm sơ hở nào." Nàng nói, sau đó đi tới xích đu trong sân ngồi nghỉ ngơi.

Ân Hy lắc đầu, âm thầm thở dài, "Đã làm người thì đều muốn đứng trên kẻ khác, coi như bị đày vào lãnh cung, thì đến cùng người ta vẫn là chủ tử, so với một tiểu cung nữ như mình vẫn cường đại hơn nhiều." Đáng thương nàng hai mắt gấu trúc còn phải làm việc.

Hôm nay ánh nắng sáng ngời. Tuy rằng đã vào thu, nhưng ánh sáng mặt trời vẫn cực kì độc. Trình phi ngồi trong sân dưới bóng cây, không biết đang suy nghĩ gì. Ân Hy bận bịu trong ngoài phòng, việc mỗi ngày cũng chỉ có quét dọn, ngẫu nhiên sẽ liếc nhìn Trình phi , nhưng hôm nay luôn cảm thấy nàng có chút không giống ngày thường.

Chưa tới buổi trưa, lại truyền đến một trận gõ cửa dồn dập. Trình phi mí mắt khẽ nâng, khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên, cười như không cười. Thấy Ân Hy nhìn mình, nàng đứng dậy khẽ gật đầu, liền trực tiếp trở về phòng.

Ân Hy đạt được chỉ thị, lập tức chạy ra mở cửa. Ngoài cửa là một đám thái giám, đi đằng trước là một người dáng dấp đại thái giám, thoáng đánh giá Ân Hy , sau đó giọng the thé hỏi: "Trình phi nương nương có ở bên trong hay không?"

"Ở." Ân Hy ngoan ngoãn trả lời, không dám nhiều một chữ.

Đại thái giám không thèm liếc nàng một cái, mang người cất bước tiến vào Lâm Phương các. Đi vào hậu điện, tới cửa phòng Trình phi thì đứng lại, cao giọng nói: "Nô tài Tôn Đức Trung ở Cung Hồng Huy thỉnh an Trình phi nương nương."

Một lát sau âm thanh của Trình phi mới từ trongphòng truyền ra, "Tôn công công hãy tiến vào nói chuyện."

Ân Hy vội vàng mở cửa phòng. Tôn Đức Trung đivào, hơi khom người, xem như là hành lễ với Trình phi .

Trình phi nhẹ nhàng khoát tay áo, hỏi: "Tôncông công thế nào sẽ tới Lâm Phương các?"

Tôn Đức Trung trên mặt tươi cười, hai mắtngoan ngoãn không dám nhìn loạn, ngoài miệng trả lời rất lưu loát, "Thưa nươngnương, nương nương nô tài thời gian trước cũng bị bệnh, mấy ngày nay vừa mớitốt lên chút ít, nghe nói nương nương người ở đây dưỡng bệnh, đặc biệt lệnh nôtài đưa tới đây mấy đồ dùng thường ngày. Mặc dù biết nương nương người cũngkhông thiếu mấy thứ này, nhưng đây đều là tâm ý của nương nương nô tài."

Trình phi gật đầu cười nói: "Uyển tỷ tỷ đúng là hữu tâm. Trở về báo cho nương nươngcác ngươi, nói ta ở chỗ này mọi chuyện đều tốt, nàng không cần lo lắng. Nàngcũng phải chăm sóc cẩn thận thân mình, trời chuyển lạnh, chớ để bị bệnh."

Tôn Đức Trung nói: "Nương nương dặn dò, nô tàinhớ kỹ, nếu nương nương không có phân phó gì khác, nô tài xin trở về phụcmệnh."

"Đi đi. Thanh Diệp, thay bổn cung tiễn Tôncông công." Trình phi mỉm cười nói.

"Vâng." Ân Hy theo Tôn Đức Trung đi ra, tiếpnhận lễ vật, đưa đoàn người bọn hắn ra cửa.

Đóng cửa lại, Ân Hy lập tức vào phòng gặp Trìnhphi . Trình phi ngồi trên ghế, thấy nàng bước tới, nói: "Ngươi muốn hỏi bổn cung,thích khách tối qua có phải do bọn hắn phái tới hay không?"

Ân Hy gật đầu.

"Ngươi nghĩ thế nào?" Trình phi lại đem vấn đềhỏi trở lại.

Ân Hy trong lòng hơi suy nghĩ một lúc, nói:"Thưa nương nương, lúc đầu nô tỳ cũng cho là như vậy, thế nhưng về sau suy nghĩcẩn thận lại thấy không giống. Nếu thật là Tôn công công bọn hắn phái ngườitới, vậy lúc này bọn họ đến, chẳng phải là không đánh đã khai?"

Trình phi gật gật đầu, "Ngươi cũng không phảikẻ ngốc. Cung Hồng Huy là chỗ ở của Uyển phi Chu Vân Tuyết. Nàng là người tranh cường háothắng, bốn năm trước sau khi sẩy thai, thân thể có chút suy yếu, mấy năm quabắt đầu thu liễm. Bổn cung cùng nàng vốn chỉ là hời hợt, ba năm trước, sau khibổn cung sẩy thai, quan hệ cùng nàng mới dần dần gần gũi. Đại khái là đồng bệnhtương liên, đều là mẫu thân không bảo về được hài tử." Trình phi nói đến đây,cười cười, mới tiếp tục nói: "Thích khách không phải nàng phái tới. Mặc dùtrong hậu cung nói giao tình có chút buồn cười, nhưng mà nàng với bổn cung đềucùng nhau trải qua khó khăn hoạn nạn. Trong cung này nếu cả lời Uyển tỷ tỷ cũng không thể tin tưởng, thật sự bổn cungcũng không còn ai có thể tín nhiệm. Huống chi, nàng cũng không có lý do để hạibổn cung. Nếu như bổn cung chết rồi, nàng cũng không chiếm được chỗ tốt gì.Trái lại, bổn cung còn sống, nhưng có thể hấp dẫn chú ý của người ngoài, trởthành bia đỡ tốt nhất cho nàng."

Ân Hy lúc này mới biết Trình phi cũng là ngườimất đi hài tử, không khỏi có chút thương cảm nàng. Trình phi tựa hồ nhìn ra tâmtư của nàng, cười nói: "Trong hậu cung, mất đi hài tử là việc nhỏ không đángnói. Sinh ra hài tử có thể trưởng thành hay không đều là ẩn số, huống chi làcòn trong bụng mẹ."

"Nương nương, người không hận sao?" Ân Hy cũngkhông phải một người quá nhạy cảm, nhưng không biết vì cái gì, đối với nữ tử áotrắng trước mặt này, lời của nàng cứ như vậy thốt ra.

Trình phi lắc đầu, "Nếu là hận, trong cung nàycó quá nhiều việc cùng người cần hận. Bổn cung ở chỗ này đã muốn thật lâu, hậnkhông được."

"Chẳng lẽ hài tử của người cứ như vậy mất đisao?" Ân Hy nhíu mày.

"Mất hài tử như vậy đâu chỉ dừng lại ở mộtmình bổn cung? Người ngoài còn có thể nhẫn, tại sao bổn cung không thể nhẫn? Ởhậu cung to lớn này, nhìn bề ngoài đều là phi tần cấp bậc nghiêm ngặt, khôngđược vượt quy củ. Nhưng nói cho cùng, còn không phải đều là nữ nhân? Cẩn thậntừng li từng tí đạt được Hoàng thượng sủng ái, lưu lại được hài tử dù chỉ là nữnhi, nhìn như có nữ nhi kề bên, về già có nơi nương tựa. Kỳ thật nữ nhân Hoànggia, ai mà không chết già trong cung?"

Ân Hy không phản bác được. Đối với thâm cung,nàng hoàn toàn không biết. Cho dù đã ở nơi này hai tháng, nhưng mỗi ngày sớmchiều ở chung cũng chỉ có Trình phi một người. Có thể làm cho nàng nói được mấycâu như vậy, là cần bao nhiêu kinh nghiệm. Ân Hy cảm thấy, sở dĩ Trình phi đốivới chuyện bị đày vào lãnh cung không để ý chút nào, là bởi vì nàng đối vớicuộc sống thâm cung đã hoàn toàn tuyệt vọng, hoàn toàn buông tay. Loại hết hyvọng này không phải hoàn toàn do mất đi sủng ái của Hoàng thượng, mà là cuộcsống của bản thân, hoặc nói là do thân phận của nàng. Có lẽ Trình phi đã thấyrõ, cũng hiểu rõ bi kịch của mình, căn nguyên không phải do được Hoàng thượngsủng ái hay không, mà do thân phận phi tử của Hoàng thượng. Ngẫm lại cũng đúng,được hay không được sủng ái thì như thế nào? Lấy sắc hầu người, sắc suy tựnhiên yêu trì, một khi xuân tận hồng nhan lão, chính là hoa rơi người mất cũngkhông biết.

"Vậy... nương nương nghĩ, Dạ Uyển phi hôm nay phái người đến là có ý gì?" Ân Hy quyếtđịnh đổi chủ đề khác.

"Cất kĩ những đồ được đưa tới, có thể sử dụngliền sử dụng. Buổi tối gọi Mặc Diệp đến, hắn sẽ nói cho ngươi biết." Trình phi nóixong liền đi một bên viết chữ.

A? Ân Hy sững sờ không biết phản ứng thế nào.Cái này cũng quá nhanh đi? Nhưng mình cũng hết cách, ai bảo người ta là nươngnương đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#eunxiao