Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.2 Truy đuổi, gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



...
...

"Thượng Quan nương tử, cô tới rồi à? Ai ôi, dược thảo lần này cũng không tồi đó."
Trong dược quán, đại phu đưa tay nhận lấy dược thảo của Thượng Quan Thiển, lại cho nàng mấy đồng tiền tương ứng.

Lúc Thượng Quan Thiển sắp rời khỏi, hắn lại hỏi một câu.

"Ấy, Thượng Quan nương tử, lần này như thế nào lại không dẫn theo lệnh công tử vậy?"

"Thằng bé hôm nay vẫn phải đi học nên không đi cùng ta được, đợi ngày mai được nghỉ ta sẽ để nó tắm rửa sạch sẽ rồi dẫn đến bái kiến đại phu ạ."

"Ai ôi, nhỏ như vậy mà đã được đi học rồi, lệnh công tử thật là thiên tư thông dĩnh đó."
Đại phu cười nói, lại cho Thượng Quan Thiển một bao thuốc.

"Đây là cam thảo đường lão phu làm mấy ngày trước đây, Thượng Quan nương tử không chê bỏ, cầm lấy mang về cho lệnh công tử đi."

Thượng Quan Thiển kinh ngạc mà tiếp nhận, đôi tay chắp lại hành lễ. "Vậy đa tạ đại phu ạ."

"Đừng khách khí, ta cùng lệnh công tử có duyên, lệnh công tử thông tuệ hơn người, thiên phú dị bẩm, còn tuổi nhỏ đã có thể nhận biết bách thảo, sau này chắc chắn có một phen làm nên chuyện lớn, lão phu chẳng qua chỉ là kết cái thiện duyên mà thôi."

Nghe đại phu lại lần nữa khen ngợi Thượng Quan Cảnh không ngớt. Tuy là người lạnh nhạt như Thượng Quan Thiển, giờ phút này khoé miệng cũng không khỏi hiện một nét cười thật lòng.

"Đại phu nói đùa, ta không cầu thằng bé đại phú đại quý, ta chỉ hy vọng nó bình an hạnh phúc."

Nàng lại lần nữa nói lời cảm tạ đại phu rồi mới ra về.

Thượng Quan Thiển mang mũ có rèm, đeo giỏ thuốc lên vai rồi rời đi. Nghĩ đến ngày mai Thượng Quan Cảnh sắp từ học đường trở về, trước khi về nhà nàng xoay người đi về phía đông của thị trấn đến cửa hàng bán điểm tâm mua loại bánh mà Thượng Quan Cảnh thích ăn nhất.

Mất một lúc lâu như vậy. Chờ về đến nhà thì trời đã gần tối.

Vì tránh né Vô Phong đuổi giết nên Thượng Quan Thiển không ở trong thành, mà luôn tìm một tiểu viện chỉ ở ngoài thành.

Tiểu viện thanh tịnh, ở nơi này gần nửa năm, cũng không ai tới quấy rầy. Đương nhiên, quan trọng nhất cũng là vì: Vân Thủy trấn tọa lạc cách đó không xa với sơn cốc Cựu Trần.
Cứ điểm bí mật của Cung Môn bố trí tại đây tương đối nhiều, Vô Phong đã trải qua đại chiến 5 năm trước, chắc chắn không dám dễ dàng động tới Cung Môn nữa.

Tuy rằng chính mình cũng có khả năng bại lộ trong tầm mắt người của Cung Môn. Nhưng, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Bởi vậy, mặc dù đã qua nửa năm, ngày tháng trôi qua rất bình yên an toàn, Thượng Quan Thiển đang nghĩ hay là cứ dứt khoát định cư ở Vân Thủy trấn này đi.

Dù sao thì Thượng Quan Cảnh dần dần lớn lên, đã tới tuổi biết đọc sách viết chữ rồi.
Cứ bôn ba lẩn trốn mãi cũng khó khăn với thằng bé.

Nghĩ đến Thượng Quan Cảnh, mặt mày Thượng Quan Thiển toát ra một tia ưu sầu.
Cũng không biết có phải do có liên quan đến huyết mạch thiên phú của Cung gia hay không. Năm nay mới 4 tuổi Thượng Quan Cảnh đã biểu hiện ra tư chất đặc biệt hơn so với bạn cùng trang lứa khác. Có thể phân biệt dược tính dễ dàng, quan trọng hơn là, nó đối với võ học cũng cảm thấy rất có hứng thú.

Võ học......

Điểm này nghe qua là thấy giống cái vị Cung nhân khiến cả giang hồ khiếp đảm kia đến tám phần.

Thượng Quan Thiển châm đèn dầu may vá quần áo cho Thượng Quan Cảnh. Ngoài cửa sổ bóng đêm yên lặng, ánh trăng thanh thiển, ngẫu nhiên có tiếng động côn trùng kêu vang. Đột nhiên, một trận gió lạnh thấu xương xẹt qua. Ngọn nến trong phòng kịch liệt lay động một hồi, khoảnh khắc chuẩn bị phụt tắt thì được Thượng Quan Thiển duỗi tay bảo vệ. Lại ngước mắt lên, đáy mắt nàng phủ đầy lạnh lẽo. Có người tới, người này không có ý tốt.

Cửa mở, một mũi đao sắc bén chỉ vào cổ họng nàng.

Tầm mắt nàng di chuyển từng điểm từng điểm theo mũi đao hướng về phía trước. Một nam nhân có bên má trái đầy sẹo mang mũ cói thong thả ngẩng đầu.

Ở phía sau hắn có mấy thân ảnh mang y phục dạ hành đen ngòm đang đứng yên lặng trong sân tiểu viện.

Lưỡi đao của hắn lóe lên ánh sáng rợn người dưới ánh trăng.

"Thượng Quan Thiển?"

"Vô Phong..." Thượng Quan Thiển nhẹ giọng mở miệng.

Còn chưa kịp phản ứng, đáy mắt người đối diện nàng đã ngưng tụ sát ý. Lưỡi đao thuận thế tiến về phía trước muốn đẩy Thượng Quan Thiển vào chỗ chết.

"Chịu lệnh Vô Phong, đưa ngươi lên đường!"

Thượng Quan Thiển khom lưng một cái, lưỡi đao kia chỉ cách gương mặt nàng gần như một hơi thở.

Thượng Quan Thiển thoát chết trong gang tấc. Mặt khác các tên sát thủ Vô Phong xem chuẩn thời cơ cũng nhanh chóng xuất kích, nàng rút đoản kiếm ra ứng phó lại ngay lập tức.

Tuy rằng bỏ trốn 5 năm, nhưng trong suốt 5 năm qua võ công của nàng vẫn chưa giảm nửa phần. Ngược lại vì phải giải quyết những tên đuổi giết nàng nên ngày càng tiến bộ hơn.

Chỉ có một điều mà Thượng Quan Thiển thế nào cũng không ngờ tới, sát thủ mà Vô Phong điều tới trước đây đều là Yêu. Không nghĩ tới lần này người được phái tới là Ma, mà tên cầm đầu này võ công của hắn hiển nhiên ở trên cơ nàng.

Đám người Vô Phong hình thành vòng vây chặt chẽ bao quanh Thượng Quan Thiển. Nàng nhẹ nghiêng đầu, dựa vào khinh công né qua đối phương rồi tung ra sát chiêu một lần nữa.

Kiếm ở trong tay nàng tuy đã vài lần gần với kẻ thù nhưng người đông thế mạnh, thời gian trôi qua thất bại lại gần kề.

Âm thanh đao kiếm va chạm cắt qua bầu trời đêm tĩnh lặng.

"Keng—-!!"

Hoa lửa bùng lên lập lòe trong đêm tối. Thượng Quan Thiển bị đối phương ép bức cho từng bước phải lui về phía sau.

"Phanh!" Không kịp đề phòng, nàng đã bị môt chưởng của tên mặt sẹo kia đánh ngã trên mặt đất.

"Phụt!" Một ngụm máu phun ra, Thượng Quan Thiển đã nằm sõng soài trên đất lạnh.

Đối phương tiến lên một bước, tiếng bước chân đạp lên lá cây mà đi tới, từng bước từng bước đè nặng xuống lòng Thượng Quan Thiển.

Ánh sáng ngưng tụ lại trong đáy mắt đen nhánh của Thượng Quan Thiển. Nhiều năm như vậy, nàng đã không còn sợ cái chết nữa. Nàng chỉ thấy may mắn, vì Thượng Quan Cảnh không ở bên cạnh nàng ngay lúc này.

Lưỡi đao giơ lên, ánh sáng lạnh lẽo rợn người chiếu rọi gương mặt tái nhợt của nàng.

Khoảnh khắc nó vung xuống, một tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên từ trong không khí mỏng manh!

Trường đao sắc bén màu đen trực tiếp và tàn nhẫn triệt hạ lưỡi đao của đối phương ngay lập tức!

Chỉ cần nghe thấy âm thanh là biết một chiêu này của đối phương nội lực thâm hậu như thế nào. Những tên Vô Phong kia bị kinh sợ mà lùi lại phía sau hai bước.

Gió lạnh thổi qua trong bóng đêm hiu quạnh, thổi bay góc áo choàng của người vừa mới tới. Chỉ vàng thêu trên vải đen lấp lánh ẩn ẩn hiện hiện tỏa sáng mờ nhạt trong màn đêm.

Đáy mắt nam nhân tuấn mỹ lại lạnh nhạt này hiện lên sát khí ngạo nghễ. Tay phải cầm đao che chở trước mặt Thượng Quan Thiển.

"Cung Thượng Giác?" Tên cầm đầu kia thì thầm một câu.

Hô hấp của Thượng Quan Thiển như nhẹ đi. Nàng trợn tròn mắt, góc nghiêng quen thuộc của Cung Nhị hiện ra trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng.

Giống hệt như lần đầu mới gặp ở tiết Thượng Nguyên năm ấy.

Nhưng Cung Thượng Giác vẫn chưa nhìn lại Thượng Quan Thiển. Từ trước tới nay hắn đều không thích bị phân tâm ở thời điểm đánh nhau, thế nên hắn cũng chỉ cho đối phương đủ thời gian gọi tên hắn. Giây tiếp theo thân ảnh hắn tựa như ma quỷ nhanh chóng hướng tới tên kia mà công kích.

Thực lực của Cung Thượng Giác có thể ngang hàng với Quỷ Vô Phong. Hiện giờ chỉ cần đối phó với Ma có chút thực lực mà thôi, cũng gọi là dư sức.

Sát thủ Vô Phong bị đánh phải lui về phía sau từng bước, rất nhanh đã không chống đỡ được nữa. Tên mặt sẹo nhìn thấy tình thế không ổn, sau khi tránh thoát được mấy chiêu bỗng đột nhiên chuyển hướng tới Thượng Quan Thiển.

Thượng Quan Thiển bị thương, mượn lực đối phó mấy chiêu liền nhìn ra ý đồ của đối phương. Hắn muốn từ ở chỗ nàng đào tẩu khỏi vây phá này.

Khó mà làm được.

Đáy mắt Thượng Quan Thiển phủ đầy lạnh lẽo. Nếu hắn rời đi đem theo tin tức về Vô Phong, người chết tiếp theo chính là nàng.

Nàng không muốn phải cùng Thượng Quan Cảnh chạy trốn thêm 5 năm nữa. Thượng Quan Thiển xoay cổ tay tung ra sát chiêu lại bị tên kia vặn người tránh thoát. Thượng Quan Thiển bị nội lực mạnh mẽ bức cho phải lùi bước liên tục, vào giây phút sắp ngã quỵ, một đôi tay cường lực ôm lấy sau thắt lưng nàng.

"Đứng yên ở đây."

Âm thanh lãnh đạm của Cung Thượng Giác dừng ở bên tai nàng, chỉ trong nháy mắt đã khiến Thượng Quan Thiển yên tâm không thể giải thích được. Nàng chịu đựng đau đớn, bắt lấy góc áo hắn cầu xin:

"Không thể để hắn đi."

Lần này rốt cuộc Cung Thượng Giác và nàng cuối cùng cũng đã nhìn vào mắt nhau. Vẫn là đôi mắt đen nhánh lãnh đạm và trầm tư quen thuộc như trước, ngoài ra còn có một tia cảm xúc không dễ bị phát hiện. Nhưng rất nhanh, hắn gật đầu.
...
...

Về sau thị vệ Cung Môn tới hình thành một vòng vây tứ phía, hơn nữa còn có một Cung Thượng Giác thực lực mạnh mẽ. Chẳng qua chỉ cần một ít công phu là một lần nữa khôi phục yên lặng cho tiểu viện này. Có điều là mùi máu tươi trong không khí không vơi đi được.

Trong phòng, Thượng Quan Thiển thắp sáng đèn dầu. Những thị vệ Cung Môn mà Cung Thượng Giác mang đến lại đứng chật khoảng sân thay cho những tên sát thủ ban nãy.

Mà chủ nhân của bọn họ và Thượng Quan Thiển chỉ cách nhau một cánh cửa mỏng.

Ngoài nhà đen nhánh, trong phòng sáng sủa.

Thân hình lạnh lẽo cao lớn, cảm giác hắc ám áp bách mười phần ẩn hiện trong bóng tối ngoài cửa, tầm mắt hắn dừng lại ở trên người Thượng Quan Thiển.

Trong lúc Thượng Quan Thiển đang rối rắm không biết có nên gọi hắn vào hay không thì thân ảnh của Cung Nhị đã vượt qua ngưỡng cửa thấp bé.

Từ màn đêm đen đi vào nơi ánh sáng bao phủ. Nàng cũng nhìn thấy bộ mặt lãnh đạm của đối phương một cách rõ ràng chính xác.

Khoảng cách hai thước, lại cách xa nhau tận 5 năm.

Cảm giác quen thuộc xen lẫn phần nhiều là xa lạ cùng với những cảm xúc không tên khác. Thượng Quan Thiển không biết nên mở miệng gọi hắn là Cung Nhị tiên sinh hay là Giác công tử.

Khi hai người đã xa cách 5 năm không gặp rồi.

Dung nhan của Cung Thượng Giác cũng chẳng thay đổi nhiều, chỉ là sự lạnh lùng giữa hàng lông mày của hắn ngày càng nặng nề hơn. Nghĩ đến mấy năm nay hắn cũng gặp không ít nguy hiểm.

"Cung... Cung Nhị tiên sinh..." Nghĩ nghĩ rồi Thượng Quan Thiển vẫn lộ ra một nụ cười nhạt.

"Hôm nay, đa tạ Cung Nhị tiên sinh cứu giúp."

Cung Thượng Giác không đáp, chỉ lẳng lặng mà đứng ở nơi đó. Không khí trong phòng lại yên tĩnh trở lại. Thượng Quan Thiển suy nghĩ, quyết định vẫn là mở miệng hỏi một câu.

"Cung Nhị tiên sinh, như thế nào mà lại tới đây?"

"Vân Thủy trấn xuất hiện người của Vô Phong, ta nhận được tin tức nên tới đây xem xét."

"Vâng." Thượng Quan Thiển lên tiếng đáp lại.

Vừa mới trả lời xong lại thấy Cung Thượng Giác đang nhìn về phía mình.

"Không ngờ tới, lại biết được một tin tức thú vị." Khi hắn nói lời này, đáy mắt hắn hình như có ý cười, nhưng lại lạnh lẽo.

Trong nháy mắt, Thượng Quan Thiển như trở về thời điểm cùng Cung Thượng Giác đấu trí đấu dũng ở Giác cung lúc trước.

Nàng giả vờ, hắn biết nàng đang giả vờ, nhưng nàng vẫn tiếp tục giả vờ.

"Cái...cái gì?"

"Vô Phong xuất hiện tại đây, là vì một lệnh truy sát, nàng đoán xem, là muốn giết người nào?"

"...." Lông mi Thượng Quan Thiển run rẩy.

Nàng đương nhiên biết. Người ra khỏi Vô Phong, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, giống như Vân Tước lúc trước vậy. Kẻ mà Vô Phong muốn đuổi giết, là nàng. Năm năm qua, Vô Phong chưa bao giờ dừng truy sát nàng.

"Có thể nghĩ đến việc tránh ở Vân Thủy trấn, nàng quả thật thông minh." Trong lúc trầm mặc lại một lần nữa nghe thấy giọng của Cung Thượng Giác.

Tầm mắt sắc bén lạnh lùng của đối phương phóng đến đây khiến thân thể nàng run lên. Cũng chẳng biết câu này của hắn là khích lệ thật tình hay vẫn là giả ý. Cùng lắm là dựa theo tác phong nhất quán trong dĩ vãng của hắn, chiếm đa số hơn phân nửa là trào phúng.

Ai đã làm những trò tiểu xảo vụng về của chính mình khi ấy biến thành trò cười. Nếu là trước kia, Thượng Quan Thiển sẽ coi như không biết gì tiếp tục diễn, nhưng hôm nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng không muốn phải diễn tiếp nữa.

"Cung Nhị tiên sinh, ta hiện giờ đã không phải là Vô Phong nữa, mong rằng Cung Nhị tiên sinh giơ cao đánh khẽ, chừa cho ta một đường lui."

"Ồ? Nàng không phải Vô Phong? Vậy nàng là ai?"

Thượng Quan Thiển rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Ta hiện tại, chỉ muốn làm người bình thường thôi."

...
...

Trong phòng nháy mắt trở nên an tĩnh, không biết có phải vì lời nói bất đắc dĩ thở dài của Thượng Quan Thiển kia không mà Cung Thượng Giác thôi không truy vấn nữa. Hắn thu hồi tầm mắt vốn đang dừng ở trên người Thượng Quan Thiển, bất động thanh sắc mà nhìn quanh một vòng.

Lúc mới bước vào cửa hắn đã chú ý tới rồi, nhà ở không lớn nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp. Mặc dù mới trải qua một hồi chém giết nhưng ngọn đèn dầu ở trong phòng lại yên lặng tường hòa, phảng phất như chưa hề chịu chút ảnh hường nào. Tầm mắt Cung Thượng Giác dừng lại ở sọt kim chỉ trên giường, đương nhiên không phải sọt kim chỉ khiến hắn chú ý đến.

Mà là đống quần áo trong sọt kia.

Nhìn như là quần áo của một tiểu hài tử vậy.

Hài tử....

Đôi mắt trầm ổn như giếng sâu ao cổ không khỏi rung lên vài phần, nhưng rất nhanh, tầm mắt của hắn đã bị một người chặn lại.

Đưa mắt lên, Thượng Quan Thiển đang đứng chắn ở trước Cung Thượng Giác, trên mặt treo lên ý cười nhẹ nhàng nhưng chẳng có mấy phần thật lòng.

"Cung Nhị tiên sinh, sắc trời đã khuya, ngài lại mang theo nhiều người như vây, thật sự không tiện chiêu..."

"Đứa bé đâu?" Cung Nhị cắt ngang lời nàng nói.

Nụ cười Thượng Quan Thiển cứng đờ. Cung Thượng Giác vòng qua người nàng nhặt đống quần áo kia lên, thong thả mà đưa tới dưới mí mắt nàng.

"Hử?"

Hắn nhẹ nhàng kết thúc tất cả, hô hấp của Thượng Quan Thiển bỗng nhẹ đi.

__________
5 năm qua rồi mà chồng hỏi một câu "hử?" vẫn sợ điếng người rén ngang :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top