Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10. Vĩnh viễn không có ngày bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giác cung thắp đèn đuốc sáng trưng, thị vệ Cung Môn xếp hàng từ cổng lớn kéo dài cho đến tận tẩm cung. Cung Viễn Chủy đứng trên bậc thang, khoác áo choàng màu đen thêu chỉ bạc, bên hông đeo đao và mang theo túi ám khí. Thượng Quan Thiển chậm rãi bước vào cửa lớn Giác cung, vừa liếc mắt đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cung Viễn Chủy.

"Chủy công tử sao còn chưa ngủ?" Thượng Quan Thiển mỉm cười mở miệng.

Cung Viễn Chủy nắm chặt đao bên hông, cũng cười đáp lại nói: "Sao cô cũng không ngủ?"

Mấy câu thăm hỏi âm dương quái khí có chút quen thuộc, trong lòng Thượng Quan Thiển ấm áp, dường như máu đã hồi lại, quanh thân cũng có sức lực hơn. Nàng không đáp lại Cung Viễn Chủy mà bước đi trên bậc thang, bước chân phù phiếm vô lực, sắc mặt suy yếu.

Cung Viễn Chủy nhíu mày: "Cô bị thương?"

Lời vừa nói xong bỗng thấy Thượng Quan Thiển kinh ngạc ngước mắt nhìn mình, lúc này Cung Viễn Chủy mới ý thức được rằng chính mình vừa mới lơ đãng lộ ra vẻ quan tâm. Hắn hất hất cằm, thanh âm lạnh lùng:

"Cô đêm khuya ra vào Cung Môn khiến cho viện Trưởng lão chú ý, ca ca đang đợi cô đấy."

"Ừ." Thượng Quan Thiển đáp lại.

Cung Viễn Chủy thấy mình bị ngó lơ, tức giận hỏi: "Cô ra ngoài Cung Môn, gặp ai?"

Thượng Quan Thiển sửng sốt, đương nhiên không phải vì câu hỏi của Cung Viễn Chủy, mà bởi vì nàng nhìn thấy Cung Thượng Giác. Ở sau lưng Cung Viễn Chủy, thân ảnh đĩnh bạt kiên nghị của Cung Thượng Giác đối lập với phía trước, tuy không nói gì nhưng lại khiến người ta thấy lạnh sống lưng. Trên người hắn khoác áo choàng rộng tránh gió lạnh mùa thu, mái tóc đen nhánh xõa ở sau tai, mày kiếm sắc bén, ánh mắt lại bình tĩnh.

Thượng Quan Thiển tin lời Cung Viễn Chủy nói, Cung Thượng Giác đúng là đang chờ nàng.

"Đi đâu?" Hắn hỏi một câu không sai biệt lắm với Cung Viễn Chủy.

Thượng Quan Thiển chớp mắt một chút, cười trả lời: "Đi gặp Vô Phong."

Xoát! Lời vừa ra khỏi miệng, một thanh hàn đao đã kề ở một bên cổ nàng. Trong mắt Cung Viễn Chủy tràn đầy lửa giận.

"Quả nhiên cô vẫn còn cấu kết với Vô Phong!"

Thượng Quan Thiển lười không thèm cãi lại, nàng bị Ma La Già kia đánh cho một côn, có thể chống đỡ được đến hiện tại cũng chẳng dễ dàng gì. Nhưng Cung Viễn Chủy vẫn còn đang tức giận bất bình:

"Vì cô mà ca ca có dốc hết sức cũng muốn đưa cô và Thượng Quan Cảnh trở về, hiện giờ cũng bởi vì hai người mà thân mang cổ độc, Thượng Quan Thiển, cô thật sự quá vô tâm!!!"

"Viễn Chủy đệ đệ, nữ nhi tình trường, kẻ muốn cho người muốn nhận, chờ đệ lớn lên sẽ hiểu thôi." Thượng Quan Thiển nhẹ giọng nói.

"Cô!"

"Viễn Chủy." Cung Thượng Giác mở miệng, dập tắt lòng tức giận của Cung Viễn Chủy.

Hắn nhìn thoáng qua Cung Viễn Chủy, đi đến trước mặt Thượng Quan Thiển, thân hình cao lớn lập tức bao phủ lấy bóng của Thượng Quan Thiển. Trên người hắn đều có cảm giác áp bách đến ngột ngạt, khiến người người vừa kính lại vừa sợ, Thượng Quan Thiển nâng điểm mắt ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Nếu nàng thật sự cấu kết với Vô Phong, sao còn mang theo một thân đầy thương tích trở về." Cung Thượng Giác mở miệng, cũng không biết là do nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, hay là nhìn thấy vết hằn đỏ ở giữa cổ nàng nữa.

Lông mi Thượng Quan Thiển run run: "Công tử quả thật thông tuệ." Nàng đưa bàn tay giấu ở dưới ống tay áo lên, "Ta đã lấy được thuốc áp chế Tử Ngọ Huỳnh cho công tử rồi."

Cung Viễn Chủy mở to hai mắt: "Cô!"

Cung Thượng Giác không nói gì, chỉ có ánh mắt là nặng nề, hắn nhìn chằm chằm Thượng Quan Thiển, biểu tình hờ hững bình tĩnh cũng không rõ có nỗi lòng gì. Hoảng hốt như quay lại thời điểm hắn thẩm vấn nàng ở địa lao Cung Môn 5 năm trước, nhưng khi đó là phép thử, hiện giờ là thật lòng.

Thượng Quan Thiển đối mặt với Cung Thượng Giác, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, cuối cùng cũng không trụ được nữa mà ngã xuống.

"Này!"

Cung Viễn Chủy vội vàng thu hồi đao lại, tốc độ của Cung Thượng Giác còn nhanh hơn, đã đỡ được Thượng Quan Thiển, cũng không thèm nhìn bình thuốc rơi xuống lăn lóc trên mặt đất kia.

"Viễn Chủy, thuốc."

Cung Viễn Chủy phản ứng lại, vội vàng móc ra thuốc từ bên hông, nhìn Cung Thượng Giác đút cho Thượng Quan Thiển.

...
...
...

Trong phòng Thượng Quan Thiển.

Nữ nhân đang nằm suy yếu ngủ say trên giường phía sau bức rèm che, mi tựa sơn xa, da như ngưng chi. Bên cạnh còn có Cung Thượng Giác trầm mặc kiên nghị như một ngọn núi vững vàng. Mặt mày hắn rũ xuống, đôi mắt từ trước đến nay luôn sắc bén hờ hững giờ phút này lại ngưng tụ muôn vàn cảm xúc, lẳng lặng mà nhìn người đang nằm trên giường.

Cung Viễn Chủy vừa vào cửa đã thấy ca ca nhà mình như thế, bước chân đang vội vàng cũng nhẹ hơn đôi chút.

"Ca." Hắn nhẹ giọng nói.

Cung Thượng Giác tựa như mới hoàn hồn: "Chuyện gì?"

"Đệ đã giải ra công thức của thuốc áp chế Tử Ngọ Huỳnh rồi." Cung Viễn Chủy nói.

Nhưng Cung Thượng Giác dường như vẫn chưa có biểu cảm vui sướng nào, hắn chỉ ừ một tiếng. Cung Viễn Chủy đại khái cũng có thể đoán được lí do hắn im lặng như thế.

"Tiểu A Cảnh, đệ đã đưa tới Chủy cung rồi, không để cho nó biết chuyện của Thượng... mẫu thân nó."

"Ừ, mấy ngày qua đệ đã vất vả rồi."

Cung Viễn Chủy biết lúc này Cung Thượng Giác không muốn bị người khác quấy rầy, yên lặng mà lui ra ngoài. Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng, thấy tay của Thượng Quan Thiển lộ ra ngoài chăn, Cung Thượng Giác buông chén thuốc một lần nữa, vừa mới nắm chặt mà bàn tay kia đã nhẹ nhàng cựa quậy.

Đôi mắt trầm tĩnh như mặc trì rốt cuộc cũng có dao động.

"Tỉnh rồi à?"

Thượng Quan Thiển mở to mắt nhìn thấy người trước mặt là Cung Thượng Giác, nàng nhìn xung quanh một lượt từ trái sang phải, đây là phòng của nàng.

"Giác công tử vẫn luôn ở đây ư?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

Cung Thượng Giác không đáp lại nàng mà chuyển sang đề tài khác, "Thuốc đã nguội rồi."

Ngụ ý: Uống thuốc trước.

Xem ra Cung Thượng Giác lại không thích người khác suy đoán tâm ý của hắn, Thượng Quan Thiển không nói nữa, nàng chống người ngồi dậy, tuy có chút vất vả nhưng Cung Thượng Giác đã giúp đỡ nàng. Tiếp xúc da thịt giữa bọn họ cũng không thiếu, nhưng lúc này đây, Thượng Quan Thiển rõ ràng cảm giác được những cảm xúc không giống nhau.

Nàng trộm ngước mắt nhìn thoáng qua Cung Thượng Giác, thấy lông mày khóe mắt hắn đều là biểu hiện lo lắng. Lặng lẽ mím môi, Thượng Quan Thiển thấp giọng nói:

"Đạ tạ công tử."

Cung Nhị cầm chén thuốc đưa tới trước mặt Thượng Quan Thiển, nàng đang định đón lấy thì đối phương đã múc một muỗng đưa đến bên môi nàng. Ừm... Lần trước đút thuốc là bởi vì tay nàng bị thương, nhưng lần này tay nàng không bị thương nữa, có thể tự mình uống được.

Lòng dạ Thượng Quan Thiển rối loạn, ánh mắt lay động vài phần, cuối cùng vẫn nhích đến gần. Một chén thuốc, tâm tư hai người lại khác nhau, chờ Thượng Quan Thiển uống thuốc xong, lúc này Cung Thượng Giác mới mở miệng.

"Viễn Chủy đệ đệ dẫn A Cảnh đến Chủy cung rồi, nó cũng không biết chuyện nàng bị thương."

"Vâng."

Không biết cũng tốt, bằng không sẽ lại muốn khóc. Thượng Quan Thiển im lặng, không biết phải nói như thế nào với Cung Thượng Giác về sự việc của Ma La Già. Nàng không hỏi, nhưng Cung Thượng Giác đã hỏi nàng trước:

"Nàng lấy được thuốc đó bằng cách nào?"

"Vô Phong có phương thức liên lạc riêng."

"Nàng chịu nội thương nghiêm trọng, người đả thương nàng có nội lực rất sâu."

Thượng Quan Thiển trầm mặc, đồng ý với lời của Cung Thượng Giác: "Thiên Địa Huyền Hoàng, Yêu Ma Quỷ Quái, kẻ đánh ta, là Quái."

Dứt lời, có một tầm mắt khiếp đảm cực kỳ rõ ràng rơi vào trên người nàng, Thượng Quan Thiển ngước mắt nhìn thoáng qua Cung Thượng Giác.

"Có phải công tử nghi ngờ ta gặp được Quái mà tại sao vẫn có thể chạy thoát đúng không?"

Lúc gặp lại Cung Thượng Giác, Vô Phong đã phái cấp Ma tới, Thượng Quan Thiển còn cố hết sức ứng phó, nhưng vẫn cần Cung Thượng Giác tới cứu. Mà 5 năm trước Cung Môn và Vô Phong đại chiến, mặc dù có Tứ Quỷ nhưng Vô Phong vẫn tổn thất thảm trọng. Hiện giờ Thượng Quan Thiển lẻ loi một mình đối đầu với Quái, rất khó để không cho người ta hoài nghi. Thượng Quan Thiển tự hỏi tự đáp, lời đã nói đến đây rồi, kế tiếp cũng chẳng có gì khó nói.

"Ta đã trao đổi với lão."

"Trao đổi cái gì?" Cung Thượng Giác hỏi, hắn đại khái cũng đã đoán được, ánh mắt nặng nề dừng trên người Thượng Quan Thiển.

Thượng Quan Thiển nhấp nhấp yết hầu: "Ta đồng ý với Ma La Già, cùng lão quay về Vô Phong."

Một lời vừa nói ra, chén thuốc trong tay Cung Thượng Giác đột nhiên vỡ vụn.

"Giác công tử..." Thượng Quan Thiển kinh hô.

Máu từ khe hở ngón tay của Cung Nhị chảy xuống từng giọt, vành mắt Thượng Quan Thiển đỏ hoe, dường như vì sợ hãi mà đáy mắt đã rưng rưng lệ.

"Giác công tử không cần tức giận, ta vẫn chưa tiết lộ nửa câu nào về tin tức của Cung Môn, huống hồ, nếu ta không đi thì Cung Môn vĩnh viễn không có ngày bình yên."

Nàng biết đây không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng lại là biện pháp ổn thỏa nhất.

Thượng Quan Thiển nàng lẻ loi cô độc bước đến, lẻ loi cô độc mà đi.

Nàng trở lại Vô Phong, Cung Môn sẽ không vì nàng mà lâm vào hiểm cảnh, Vô Phong cũng sẽ không vì nàng mà khiêu khích Cung Môn.

"Ta đã nói với Ma La Già, Vô Phong có thể lấy ta làm con tin, Cung Nhị tiên sinh có tình cảm với ta, cũng sẽ không dễ dàng phạm tới bọn chúng vì tính mạng của ta."

Thượng Quan Thiển cứ như thế mang tâm ý của Cung Thượng Giác phơi bày ra ngoài ánh sáng. Nhiều lần ngờ vực thử lòng lẫn nhau như vậy, trước sau vẫn không thể cản được hai người họ từng bước một rơi vào trầm luân của đối phương.

Ẩn nhẫn, thống khổ, rồi lại thanh tỉnh.

Hai người đối diện nhau, nàng thấy đáy mắt của Cung Thượng Giác đã phiếm hồng, mà đôi mắt của Thượng Quan Thiển cũng bắt đầu tuôn lệ.

Nàng thích Cung Nhị tiên sinh.

Mà thì ra Cung Thượng Giác lạnh nhạt vô tình trước mặt người ngoài như vậy, thế nhưng cũng vì nàng mà lưu tình.

"Giúp ta chiếu cố A Cảnh, thời điểm ta đi rồi công tử không cần phải tiễn đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top