Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11. Mẹ con sẽ trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảnh công tử, mở cửa đi, Cảnh công tử." Ngoài Giác cung, thị nữ hô vang vài tiếng nhưng chẳng có ai đáp lại như cũ.

"Sao lại thế này?"

"Cung Nhị tiên sinh, Chủy công tử."

Thấy người tới, các thị nữ liền lui thân hành lễ, trong đó người đứng cạnh cửa trả lời: "Cảnh công tử tự nhốt mình ở trong phòng ạ."

"Tự nhốt mình trong phòng?" Cung Viễn Chủy mở to hai mắt, cũng mặc kệ lời thị nữ nói, trực tiếp bước đến gõ cửa rầm rầm.

"Tiểu A Cảnh, Thượng Quan Cảnh? Mở cửa, là ta đây." Bên trong vẫn không có tiếng đáp lại.

"Ca." Cung Viễn Chủy lo lắng nhìn về phía bên người Cung Nhị.

Cung Thượng Giác trầm giọng nói: "Phá cửa."

Rầm! Lời nói buông xuống, Cung Viễn Chủy liển một chưởng đẩy cửa mở tung ra, thị nữ vội vàng theo hai người đi vào phòng, thấy mặt Thượng Quan Cảnh ở phía sau thư án mới đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cung Viễn Chủy tiến lên: "A Cảnh, sao ngươi lại thế này?"

Thượng Quan Cảnh nhìn hắn một cái, chuyển mắt đi không thèm đáp lại, Cung Viễn Chủy tức nghẹn, đang muốn nói chuyện thì Cung Nhị xua tay bảo hắn lui ra.

"Vì sao hôm nay con không đi bái kiến thầy giáo?"

Mấy ngày trước, Giác cung vì Thượng Quan Cảnh nên mời thầy giáo tới giảng bài, nhưng Thượng Quan Cảnh mới học được mấy ngày, hôm nay đã không thấy tăm hơi. Các thị nữ tiến đến gõ cửa cậu cũng không đáp, dù sao từ sau khi Thượng Quan Cảnh về Cung gia, hầu hạ mấy tháng, mọi người đều hiểu rõ tính tính của cậu. Cảm xúc hiện tại chắc là đang giận dỗi, nhưng mà vì gì mà sinh ra giận dỗi vậy? Mấy ngày trước thầy giáo còn khen Cảnh công tử thông tuệ mà.

Cung Thượng Giác không thấy được đáp lại, hạ thấp tầm mắt xuống liền thấy bức tranh Thượng Quan Cảnh vẽ đặt trên án thư. Đây là tranh mà Thượng Quan Thiển từng dạy cậu vẽ.

"Cứ lui xuống trước đi." Cung Nhị tiên sinh lên tiếng, các thị nữ liền vâng lời, xoay người rời đi.

Cung Thượng Giác đi tới trước mặt Thượng Quan Cảnh, cậu bé nhìn hắn một cái đã quay đầu đi.

"Nhớ mẹ con à?" Cung Thượng Giác mở miệng.

Tâm tư Thượng Quan Cảnh bị đoán trúng thế là lại tỏ ra tức giận, nhưng lần này cậu đã chịu nói chuyện:

"Rốt cuộc khi nào thì mẫu thân con mới trở về? Có phải ngài gạt con hay không?"

Cung Viễn Chủy đang muốn mở miệng thì bị Cung Thượng Giác ngăn lại.

"Không."

"Nhưng mẹ đã đi nửa tháng rồi, mẹ không cần con nữa?!" Thượng Quan Cảnh lại hỏi, đôi mắt mở to.

Thật ra Thượng Quan Cảnh có rất nhiều điểm giống Thượng Quan Thiển, đường nét khuôn mặt đôi mắt thì không giống nàng, nhưng động tác biểu cảm lại giống như nhau. Kết hợp lại có thể khiến người ta liên tưởng tới một bóng dáng vô cùng quen thuộc.

"Không phải." Cung Thượng Giác lại trả lời.

Mỗi lần đều như thế, không ai nguyện ý nói cho cậu sự thật. Nửa tháng trước cậu từ Chủy cung về lại Giác cung, vốn dĩ vô cùng hưng phấn mà muốn tìm Thượng Quan Thiển chia sẻ cho mẹ biết cậu đã học được cách phối độc mới nhất cùng với Cung Viễn Chủy. Kết quả tìm khắp cả Giác cung rồi cũng không thấy Thượng Quan Thiển đâu, Cung Thượng Giác nói với cậu, Thượng Quan Thiển có việc nên đã rời khỏi Cung Môn rồi.

"Khi nào thì mẹ sẽ về ạ?" Thượng Quan Cảnh hỏi nhưng Cung Thượng Giác không có trả lời.

Cuối cùng vẫn là Cung Tử Thương đứng ra dỗ dành Thượng Quan Cảnh, hiện giờ nửa tháng đã đi qua, nhưng vẫn không thấy Thượng Quan Thiển quay về như cũ. Rốt cuộc thì Thượng Quan Cảnh không chịu đựng được nữa, cậu phải rời khỏi nơi này, đi tìm mẫu thân cậu. Thượng Quan Cảnh đứng dậy khỏi đệm, thân ảnh nho nhỏ đi đến phía giường lớn. Không lâu sau cậu trải ra một mảnh vải lớn ở trên giường, Cung Viễn Chủy nhìn cậu đi tới đi lui trong phòng, lấy quần áo và cả sách vở.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Thượng Quan Cảnh không trả lời hắn, cậu quay lại thư án, lấy ra một hộp chứa đầy tranh. Lúc này động tác quan sát của Cung Nhị, Cung Tam đều đồng thời nhíu mày.

"A Cảnh, con đang làm cái gì?" Cung Thượng Giác hỏi.

"Con muốn đi tìm mẹ con." Thượng Quan Cảnh buồn bã nói.

Cung Viễn Chủy chạy nhanh tiến lên ngăn cản đường cậu đi, "Tiểu A Cảnh, đừng nghịch nữa."

"Ta không có nghịch gì cả." Thượng Quan Cảnh ngẩng đầu, quật cường mà đối diện với Cung Viễn Chủy.

Nhưng một lúc sau cậu nhịn không nổi nữa, hai mắt đã bắt đầu rưng rưng: "Mẹ ta nhất định là đã gặp nguy hiểm, nếu không mẹ sẽ không bỏ rơi ta thế này."

Lần đầu tiên Cung Viễn Chủy nhìn thấy Thượng Quan Cảnh khóc, lập tức luống cuống tay chân, nhìn về Cung Thượng Giác xin sự giúp đỡ. Cảm xúc Cung Thượng Giác ẩn nhẫn, nhưng chung quy vẫn không kìm được xúc động. Hắn đi đến trước mặt Thượng Quan Cảnh, nửa ngồi xổm xuống, giúp cậu lau đi nước mắt, Thượng Quan Cảnh vẫn cứ khóc, đôi mắt cái mũi rồi cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ một vòng.

"Con biết ngài là cha con, buổi tối hôm đó con đều nghe thấy rồi, là ngài cứu con, mẫu thân của con...có rất nhiều người muốn giết mẹ, ngài có thể cứu mẹ con được không? Cầu xin ngài đấy."

Thượng Quan Cảnh khóc đến không thở nổi, nói năng cũng lộn xộn không rõ ràng, hiển nhiên là khó chịu được nữa. Cung Viễn Chủy cũng có chút không đành lòng, nhưng chuyện này không phải một mình Cung Thượng Giác có thể quyết định được.

Chẳng lẽ thật sự muốn vì một mình Thượng Quan Thiển mà lại cùng Vô Phong đại chiến một hồi sao?

Vành mắt Cung Thượng Giác đỏ lên, cảm xúc cũng không che giấu được nữa: "Con yên tâm, mẹ con sẽ trở về."

"Ca!" Cung Viễn Chủy ngăn lại, những cũng không có tác dụng.

...
...

Kim Phúc nhận thư tín của Cung Thượng Giác đưa, xoay người ra khỏi cửa lớn Giác cung. Thời điểm Cung Viễn Chủy đi vào vừa đúng lúc gặp được Kim Phúc, hắn hơi trầm tư vài giây, bước đến tẩm cung của Cung Thượng Giác.

"Ca, huynh thật sự muốn đi tìm Vô Phong à?"

"Hành động lần này tiến hành trên danh nghĩa bản thân ta, sẽ không liên lụy đến Cung Môn."

"Ca, huynh biết đệ không có ý này mà." Cung Viễn Chủy vội la lên.

Cung Thượng liếc hắn một cái, thấy bộ dạng tức giận của đệ đệ thì khóe miệng không khỏi hiện lên một nét cười nhạt. Hắn bảo Cung Viễn Chủy ngồi xuống rồi rót một chén trà, tuy không được đáp lại nhưng Cung Viễn Chủy đã hiểu ý của Cung Thượng Giác.

"Nếu ca ca đã quyết định, đệ đây cũng đứng về phía huynh, đệ cũng sẽ đi." Cung Viễn Chủy mở miệng.

Cung Thượng Giác đang muốn nói chuyện thì bị Cung Viễn Chủy chen lời: "Nếu ca ca lấy danh nghĩa cá nhân để đi, thì đệ sẽ lấy danh nghĩa đệ đệ của huynh, cũng không liên quan đến Cung Môn."

"Nói hay lắm."

Cung Viễn Chủy vừa dứt lời ngoài cửa liền truyền đến thanh âm của Cung Tử Vũ, hai người đồng thời quay đầu lại đã phát hiện thì ra không chỉ có Cung Tử Vũ, Kim Phồn, Cung Tử Thương, Tuyết Trùng Tử, Nguyệt trưởng lão đều có mặt.

"Mấy người sao lại đến đây?" Cung Viễn Chủy tò mò đặt câu hỏi.

"Khi Kim Phúc cho bồ câu đưa tin bay ra ngoài Cung Môn, tin tức liền được truyền đến viện Trưởng lão."  Cung Tử Vũ giải thích, ánh mắt nhìn về phía Cung Thượng Giác.

"Huynh muốn đi cứu Thượng Quan Thiển?"

Cung Thượng Giác "ừm" một tiếng, không hề có nửa phần chần chừ.

Cung Tử Vũ nói: "Chúng ta đi cùng huynh."

Cung Thượng Giác kinh ngạc nhìn về phía y, Cung Tử Vũ nhướng mày với hắn: "Sao nào, cảm động à?"

Cung Thượng Giác: "...."

Cung Viễn Chủy trợn trắng mắt, trò đùa này có hơi nhạt nhẽo, mặc dù Cung Tử Vũ thân là Chấp Nhận nhưng vẫn hay bị mọi người liếc xéo.

"Chấp Nhận đại nhân, vẫn là nói chính sự đi." Tuyết Trùng Tử khi này mới mở miệng.

Cung Tử Vũ cũng thu lại vẻ ăn chơi trác táng kia, đứng đắn hẳn lên, "Cung Môn nhận được tin tức, những môn phái chạy trốn Vô Phong khi trước đều bị chúng đuổi cùng giết tận, giang hồ hiện tại lại bắt đầu hỗn loạn, có môn phái truyền tin đến Cung Môn, hy vọng chúng ta ra tay tương trợ."

Đây cũng không phải lần đầu tiên Vô Phong tàn sát các môn phái, Cung Môn dưới thời Chấp Nhận cũ vẫn luôn ẩn nấp giang hồ, cùng lắm là chỉ dò hỏi về những việc ân oán của thiên hạ thôi. Nhưng sau khi Cung Tử Vũ tiếp nhận chức vụ, trực tiếp chọc thủng thân phận thủ lĩnh Vô Phong của Điểm Trúc, kế tiếp công bố bí mật Ruồi Bán Nguyệt cho cả thiên hạ biết. Động thái này không còn nghi ngờ gì nữa chính là kêu gọi giang hồ đứng về phía Cung Môn đối đầu với Vô Phong, mà giữa Cung Môn và Vô Phong nhất định sẽ có thêm một trận chiến.

Vô số môn phái nhìn thấy thái độ của Cung Môn, không muốn chịu uy hiếp của Vô Phong nữa nên lần lượt tránh né Cung Môn. Nhưng Điểm Trúc tàn nhẫn độc ác, tính tình thô bạo, những người phản bội Vô Phong còn có thể nghĩ đến kết cục nào khác đây, bởi vì bọn họ chỉ có thể tìm kiếm sự bảo hộ của Cung Môn. Tâm địa Cung Tử Vũ thuần thiện, đương nhiên sẽ không bỏ mặc những người vô tội đó bị Điểm Trúc hãm hại.

Trận chiến cùng với Vô Phong này, y đã sớm chuẩn bị từ 5 năm trước, mà hiện tại thời cơ đã tới rồi.

Cung Tử Thương xông ra từ phía sau Cung Tử Vũ: "Mấy năm nay Thương cung và Hoa cung vẫn luôn tận lực nghiên cứu các loại vũ khí hỏa dược, đây này, tất cả đều là nghiên cứu mới nhất, lực sát thương so với 5 năm trước chỉ có mạnh hơn chứ không yếu."

Nàng nhướng mày cười tự mãn, Kim Phồn không dám nhìn thẳng lôi kéo nàng về chỗ mình. Cung Thượng Giác nhìn bản vẽ của Cung Tử Thương đưa ra, gật đầu tỏ vẻ biết ơn.

"Vậy Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử là..."

"Cung Môn và Vô Phong là công thù, còn chúng ta là tư oán." Tuyết Trùng Tử lãnh đạm nói, có lẽ là nghĩ đến cái gì, Cung Tử Thương đứng bên cạnh y cảm nhận được một trận hàn ý lạnh căm căm.

"Tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Cung Viễn Chủy hỏi.

"Tất nhiên là tìm được Vân Đồ lối vào Vô Phong."

"Nhưng Vô Phong bí ẩn quỷ quyệt, đến nay cũng chưa có người biết nó ở đâu..."

"Ta đã sai Kim Phúc đi tra xét những môn phái trước đây có liên hệ với Vô Phong, có thể bọn họ sẽ biết một ít manh mối." Cung Thượng Giác mở miệng.

Không khí bỗng nhiên trầm xuống, đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng "Cảnh công tử" của thị vệ, một thanh âm này trực tiếp phá tan sự an tĩnh trong phòng. Thượng Quan Cảnh đi bước nhỏ vào đứng trước mặt tất cả mọi người.

"A Cảnh? Sao nhóc lại vào đây?" Cung Tử Thương hỏi.

Thượng Quan Cảnh nhìn thoáng qua Cung Tử Thương, mắt tìm được Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy trong đám người liền cất bước đi qua.

"Con biết."

"Cái gì?"

"Con biết Vân Đồ."

"...."

"...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top