Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13.1 Thất nguyệt lưu hoả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sơn động Vân Vi Sam mang bát thuốc đã nấu đến trước mặt Thượng Quan Thiển: "Uống đi." Đây là bát thuốc đầu tiên Thượng Quan Thiển được uống trong nửa tháng qua, vừa uống một ngụm đã ho khan một trận tê tâm phế liệt. Vân Vi Sam nhíu mày, bắt mạch cho nàng:

"Nội thương của cô đã lâu rồi không được chữa trị, tích thành bệnh tật nghiêm trọng, thuốc của ta chỉ có thể trị được gốc bệnh nhưng không thể trị được căn nguyên, phải ra ngoài tìm đại phu tốt mới được."

Những điều nàng ấy nói Thượng Quan Thiển đều biết rõ, nhưng nàng vật lộn ở chỗ này nửa tháng, nếu không phải hôm nay may mắn gặp được Vân Vi Sam thì không chừng nàng đã chết thật rồi, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

"Sao cô lại ở đây?" Vì để hòa hoãn không khí, Thượng Quan Thiển hỏi.

"Ta đã ở đây từ 5 năm trước."

"Cô cũng bị ném vào chỗ này à?"

"Không, là ta tự mình đi vào."

"...."

Thấy Thượng Quan Thiển đầu tiên là sửng sốt sau đó chuyển sang nghi hoặc, Vân Vi Sam giải đáp cho nàng:

"5 năm trước ta về trấn Lê Khê vấn an người nhà, đụng phải Điểm Trúc, ả bắt ta về Vô Phong. Ta...bị nhốt ở trong địa lao ba tháng, Vô Phong phát sinh nội loạn nên ta tranh thủ thời cơ trốn thoát, không còn chỗ để đi nên đã vào ám vực."

"Vậy tại sao cô không về Cung Môn?"

"Nếu ta về Cung Môn, chẳng phải là sẽ mang đến phiền toái cho Vũ công tử hay sao." Vân Vi Sam đáp, đây chính xác là những gì Thượng Quan Thiển suy nghĩ ban đầu.

"Vậy còn cô? Sao cô lại bị Vô Phong tìm được, vào đây bằng cách nào?" Vân Vi Sam hỏi, không chỉ mình Thượng Quan Thiển có điều nghi hoặc với nàng ấy, Vân Vi Sam cũng có nghi ngờ tương tự với Thượng Quan Thiển.

"Ta..." Thượng Quan Thiển thở dài, cọ xát vào mép chiếc bát. Nàng rũ mi, tầm mắt cũng không biết nhìn về phía nơi nào, nghĩ đến người nào, "Ta tự nguyện quay lại."

"Tự nguyện?"

Thượng Quan Thiển gật đầu, nàng nói cho Vân Vi Sam biết những chuyện đã diễn ra trong 5 năm qua. Từ chuyện mình mang thai trốn ra Cung Môn, đến việc Cung Môn không ngừng truy bắt dư nghiệt Vô Phong, lại đến chuyện nàng được Cung Thượng Giác cứu đưa về Cung gia. Sau khi kể xong hết, bên ngoài sơn động trời đã tối, Vân Vi Sam thắp một ngọn nến, chiếu sáng một góc đất trời. Nghe Thượng Quan Thiển kể Cung Tử Vũ đã hỏi thăm tin tức của mình, Vân Vi Sam chớp mắt nhìn đi nơi khác.

"Hiện tại Cung Tử Vũ là một người có đủ tư cách Chấp Nhận, Cung Nhị tiên sinh và Cung Tam tiên sinh cũng rất tôn kính y, bây giờ y vẫn đứng ở bậc thềm Cung gia chờ cô trở về." Thượng Quan Thiển dịu dàng nói.

Chỉ là vài câu ít ỏi, nhưng Vân Vi Sam đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh Cung Tử Vũ đang chờ đợi mình, nàng rũ mắt nén lại lệ quang, cười khổ nói:

"Là ta đã lừa gạt chàng."

"Không, không phải cô, tất cả những chuyện này đều là do Điểm Trúc." Thượng Quan Thiển nói.

"Thêm một ngày không trừ được Vô Phong là thêm một ngày Điểm Trúc bất tử, Cung Môn và giang hồ đều vĩnh viễn không có ngày bình yên, chúng ta cũng vậy."

Thượng Quan Thiển nắm lấy tay Vân Vi Sam: "Vân tỷ tỷ, cô thông minh như thế, tuyệt đối sẽ không để yên bị giam ở đây suốt 5 năm đâu, cô biết cách đi ra ngoài đúng không?"

Vân Vi Sam trầm tư vài giây rồi gật đầu, thấy Thượng Quan Thiển đã uống xong thuốc nàng mở miệng nói: "Cô đi theo ta."

Thượng Quan Thiển đi theo Vân Vi Sam ra khỏi sơn động, người trước mặt dẫn nàng đi tới một đỉnh núi, "Cô xem, ở chỗ này có thể nhìn thấy Vô Phong."

Thượng Quan Thiển nghiêm túc nhìn lại, có thấy những đốm lửa sáng lên trong sơn cốc hắc ám cách đó không xa. Hướng này quả đúng là phương hướng của Vô Phong.

"Cô lại nhìn tiếp đi."

"Kia không phải là sơn động chúng ta vừa đi ra sao?"

"Ừ, đều cùng trong một ngọn núi."

Quả nhiên, ám vực và Vô Phong, đều ở trong cùng một ngọn núi. Một cái ở mặt trái, một bên ở chính diện.

"Hàn Nha Tứ từng nói cho ta biết ám vực là cấm địa Vô Phong, người đi vào thì sẽ không ra được, mà trong vòng Vô Phong này, ngoại trừ Điểm Trúc và hai Quái bên cạnh ả thì không có ai biết lối vào ám vực."

Nội loạn Vô Phong 5 năm trước, các sát thủ trong địa lao cũng diễn ra một phen tranh đấu, trong lúc hỗn loạn, Vân Vi Sam đi nhầm vào một lối đi mật đạo trong địa lao. Đi qua mật đạo này, mới đến nơi đây. Ban đầu Vân Vi Sam cũng không biết nơi này là ám vực, chỉ khi trải qua ám sát đuổi giết giống như Thượng Quan Thiển, rồi sau khi quen thuộc địa hình hoàn cảnh nơi đây, mới bắt đầu nhận ra.

"Vậy sao cô không đi ra ngoài từ mật đạo này?" Thượng Quan Thiển hỏi.

Vừa mới hỏi xong nàng liền biết bản thân suy nghĩ quá đơn giản rồi, nếu lại đi ra từ địa lao thì có khác gì dê vào miệng cọp đâu. Trong địa lao có các Hàn Nha và Yêu, Ma ẩn nấp, một khi phát hiện Vân Vi Sam nhất định sẽ đồng loạt xuất hiện. Vân Vi Sam dù có thông minh đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ cấp Yêu, làm sao có thể đánh chết từng này Yêu, Ma trong khoảng thời gian ngắn đó để chạy khỏi Vô Phong?

Cho nên, nàng ấy mới mắc kẹt ở đây 5 năm lâu như vậy.

"Không có biện pháp nào khác à?"

"Có." Vân Vi Sam nói, đưa nàng trở về mặt đất, đi vào trong mật đạo.

"Cô nhìn xem trên vách tường mật đạo này là cái gì?" Vân Vi Sam ý bảo Thượng Quan Thiển.

Thượng Quan Thiển nghi hoặc đi đến bên cạnh vách tường, đưa tay quệt một đường: "Là mùi muối tiêu."

"Ừ, ta đã từng nhìn thấy Tử Thương đại tiểu thư làm hỏa dược, đây là quặng muối tiêu, là nguyên liệu không thể thiếu. Chẳng qua..."

Vân Vi Sam dừng lại, chẳng qua yếu tố nguy hiểm của hỏa dược quá lớn, hai người nếu không kiểm soát tốt không chừng sẽ còn rút dây động rừng thu hút những kẻ không mời mà đến. Đến lúc đó kinh động ám vực và Vô Phong, trước sau giáp kích, chẳng khác gì đi vào đường chết.

Nếu là trước đây thì Vân Vi Sam không để ý đến chuyện sống chết, nhưng vừa rồi nghe Thượng Quan Thiển nói Cung Tử Vũ vẫn đang đợi nàng. Bất luận thế nào, nàng vẫn muốn gặp Cung Tử Vũ. Vân Vi Sam và Thượng Quan Thiển trở lại sơn động một lần nữa, cả hai người đều mang nặng tâm sự, rất lâu vẫn không có cách nào đi vào giấc ngủ.

"Những kẻ ám sát ta ở ám vực là từ đâu mà đến?" Thượng Quan Thiển lại nghĩ đến điểm này.

"Là những kẻ trước kia không muốn quy thuận Vô Phong bị ném vào đây, trận pháp ở ám vực đặc biệt, những người này không thể dựa vào chính mình mà thoát ra ngoài, nên chỉ có thể gửi hy vọng vào những kẻ mới đến."

Dần dà, càng có nhiều người nhận được tin tức, thì những người khác càng bị săn lùng.

Thì ra là thế, Thượng Quan Thiển rũ mi trầm tư, ánh nến trong sơn động leo lắt mờ nhạt rồi lại sáng ngời. Vân Vi Sam ngồi ở bên đống lửa, ánh mắt trầm tĩnh thanh lãnh, 5 năm qua lẻ loi một mình, cũng không biết đã phải trải qua những gì. Tuy rằng hai người đồng bệnh tương liên, nhưng tốt xấu gì Thượng Quan Thiển vẫn còn có Thượng Quan Cảnh, nàng đi qua ngồi dựa vào Vân Vi Sam.

"Cô làm gì vậy?"

"Lạnh, ngồi gần cho ấm."

"....."

...

...

Vài ngày sau, nội ứng của Cung Môn cài trong Vô Phong truyền ra tin tức. Mười ngày sau, Vô Phong triệu hồi họp hội nghị thường kỳ mỗi tháng một lần, kêu gọi toàn bộ các môn phái quy thuận Vô Phong phải tham gia. Đây là lần hội nghị thường kỳ đầu tiên có quy mô lớn như vậy sau 5 năm qua, Cung Môn rất nhanh đã nắm được tin tức, từ trạm gác cứ điểm ngầm truyền đến chỗ Chấp Nhận.

Cung Tử Vũ nhận được tin báo đầu tiên, nhanh chóng quyết định: "Tốt, vào ngày diễn ra hội nghị thường kỳ chúng ta sẽ đánh vào Vô Phong."

Đến lúc này, trận địa trên dưới Cung Môn đã sẵn sằng ngênh đón quân địch. Cung Tử Thương cả ngày nhốt mình trong phòng nghiên cứu hỏa dược, cải tiến vũ khí, một khi hoàn thành liền đưa cho Kim Phồn mang đến các cung. Ngày ấy, nàng trên đường ra ngoài Giác cung thì vừa hay gặp được Cung Viễn Chủy.

"Cung Tiểu Tam Nhi? Đệ không ở Chủy cung nghiên cứu độc dược đi, còn chạy tới đây mỗi ngày làm gì?"

"Ca ca bảo đệ nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó sẽ giao cho đến nhiệm vụ quan trọng." Cung Viễn Chủy cười.

Nụ cười này cũng không phải đơn giản mà có chứa đôi phần âm u lạnh căm căm, tuy rằng Cung Tử Thương không biết Cung Thượng Giác sắp xếp cho hắn làm cái gì nhưng xem biểu tình của Cung Viễn Chủy kia, có vẻ như sẽ giúp hắn phát huy hết tối đa một thân võ công độc dược của hắn. Chậc chậc, những kẻ Vô Phong kia chọc trúng phải tiểu độc oa này cũng thật thảm, Cung Tử Thương lạnh cả người, nhanh chóng chạy đi.

Chờ đến ngày ấy xuất phát, Cung Môn phong tỏa toàn bộ tin tức, không một ai biết Chấp Nhận và các Cung chủ đã rời đi. Thượng Quan Cảnh thật ra hiểu rõ, bản thân cậu dù rất muốn đi nhưng với cơ thể nhỏ bé này, vẫn không nên đem đến thêm phiền toái cho Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy, bởi vậy cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà chờ cha mình và các vị thúc thúc trở về.

Hội nghị thường kỳ của Vô Phong đúng giờ bắt đầu, Cung Viễn Chủy dựa vào lệnh bài "Ma" mà Thượng Quan Thiển để lại thành công đi vào bên trong. Mà đám người còn lại của Cung Tử Vũ và Cung Thượng Giác giả làm môn phái quy thuận Vô Phong.

Vô Phong nằm ở mặt trái ngọn núi, sau khi mặt trời lặn xuống toàn bộ bên trong liền lâm vào trạng thái âm u. Mặc dù trong sơn động sáng lên ánh lửa nhưng không thể xua tan nửa phần khí lạnh. Ở các khoảng đất trống có đầy các Hàn Nha, Yêu, Ma đang đứng, những người này đều mặc trang phục thích khách màu đen, biểu tình lạnh nhạt nghiêm túc.

Đám người Cung Tử Vũ xen lẫn trong đó, cúi đầu cũng không quên đánh giá khắp nơi, không ai nói chuyện, toàn bộ trong đại điện tĩnh mịch một mảng. Đột nhiên "Xoát" một tiếng, từ hang động che rèm đen sáng lên một ánh nến. Bóng dáng màu đen ẩn nấp sau hang động, mà ánh đèn ở giữa cũng từ từ sáng lên. Một thân ảnh nữ nhân tọa lạc ở đó, dù chưa thấy chân dung nhưng lại khiến người khác cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

...

...

Tại địa lao, Cung Viễn Chủy không coi ai ra gì mà đi vào, mặt mày thanh tú sáng ngời đều toát ra vẻ tò mò trào phúng.

"Đứng lại! Người nào??" Đột nhiên một người lạnh giọng quát.

Cung Viễn Chủy dừng bước xoay người, gió thổi bay tóc hắn, cái đuôi tóc đính lục lạc khẽ lắc nhẹ rung động. Người kia lạnh nhạt cảnh giác nhìn hắn:

"Hôm nay hội nghị thường kỳ, không một ai được phép đi lại trong địa lao, ngươi không hiểu quy củ sao?"

"Ta quả thật không hiểu quy củ Vô Phong." Cung Viễn Chủy nói, trên mặt treo lên nụ cười phúc hậu vô hại.

Đối phương nhíu mày, nhanh chóng phản ứng lại, "Ngươi không phải người Vô Phong??" Nói xong tên này lập tức xoay người đi đến chuông báo động, tay vừa mới chạm vào dây thừng cả người đã cứng đờ, hoảng sợ mà mở to hai mắt.

Nhìn người này chậm rãi ngã xuống đất, Cung Viễn Chủy thu hồi tay, cong cong đôi mắt: "Đoán đúng rồi đó, thưởng cho ngươi ám khí ta mới nghiên cứu."

"Đinh!!!" Lời vừa nói ra, tiến chuông báo động đã bắt đầu truyền khắp địa lao, Cung Viễn Chủy thu liễm nụ cười trên mặt, trở nên nghiêm túc, hắn bắt đầu đi sâu hơn vào trong địa lao.

Vừa mới bước qua vài cánh cửa, phía trước phía sau đã xuất hiện nhiều hơn vài sát thủ, cũng không cần nhiều lời làm gì, lập tức ra tay.

"Lên!"

Cung Viễn Chủy rút song đao bên hông ra ứng đối, thân hình nhanh nhẹn lưu loát. Ánh sáng lưỡi đao lập lòe, chiếu lên gương mặt tuấn tú trẻ tuổi của hắn, khiến hắn bớt phần trẻ con nhu mỹ.

Những dị động trong địa lao truyền ngược lại về đại điện hội nghị thường kỳ, những tiếng chuông báo động chói tai liên tục vang vọng trong động. Sắc mặt Cung Tử Vũ vững vàng bình tĩnh, xem ra Viễn Chủy đệ đệ thành công rồi. Mà đúng lúc này trong điện cũng đã xảy ra những biến động mới. Một chưởng môn môn phái giả vờ quy thuận Vô Phong đã phản bội trước mặt tất cả những người ở đây, giơ kiếm chỉ vào phía trung tâm.

"Điểm Trúc cái loại nữ nhân tâm địa rắn rết nhà ngươi, hôm nay ta sẽ báo thù cho những nhóm đồng đạo giang hồ bị ngươi tàn hại."

Một đoàn người cải trang giả dạng sôi nổi tỏ rõ thân phận và vũ khí, lời chưa ra đến miệng đã hướng về các Hàn Nha, Yêu, Ma mà công kích.

"Xem ra, có người cùng chung ý tưởng với chúng ta." Kim Phồn thấp giọng nói.

Cung Nhị, Tuyết Trùng Tử, Nguyệt trưởng lão lại nhận thấy có dị thường: "Hình như có điều gì đó không đúng." Dứt lời, bọn họ đồng thời nhìn về phía trên.

Điểm Trúc phía sau rèm đen vẫn chưa có động tĩnh gì, trong thời điểm hỗn loạn, một đạo âm thanh nữ nhân vang vọng trên đỉnh đầu mọi người.

"Hừ, sớm biết các ngươi là loại ăn cây táo rào cây sung, hội nghị hôm nay là chuẩn bị sẵn mộ địa cho các ngươi đấy."

Âm thanh nữ nhân rơi xuống, tấm mành đen trong hang động bị nội lực xốc lên. Các thích khách và Hàn Nha liên tục xuất hiện, hướng tới những ngườ đứng dưới mà tấn công. Trận công kích bừa bãi này khiến Cung Môn và mọi người khác trong giang hồ khiếp sợ.

"Điểm Trúc này đúng là mụ điên." Cung Tử Vũ sợ hãi nói.

Cung Thượng Giác đẩy ra một chưởng vào kẻ đánh lén mình, liếc liếc mắt nhìn cái tên Chấp Nhận đệ đệ này, theo bản năng muốn dạy dỗ, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh không hợp, vẫn là thôi.

Mà còn lại Kim Phồn một bên vừa đánh vừa hỏi: "Chấp Nhận, hiện tại làm sao đây?"

"Chỗ này rộng như vậy, cứ tìm Điểm Trúc đầu tiên đã."

"Rõ."

Người Cung Môn lên tiếng, cũng sôi nổi gia nhập chiến đấu, mà ở phía trên cao, một đạo thân ảnh đang nhìn chăm chú vào khung cảnh chém giết bên dưới. Ả ta rất nhanh chú ý tới một nhóm người khác thường trong đám đông.

"Người của Cung Môn?" Nữ nhân trầm giọng, đáy mắt lạnh băng như dao găm.

"Văn Nhân Kim."

"Có."

"Tên kia, chính là Chấp Nhận Cung Môn, giết hắn."

"Rõ."

Thân ảnh quỷ dị của người nọ bay lên không, song cương Kim luân trong tay ra sức vung lên, hai bánh xe Kim luân nội lực cường đại nhanh chóng xoay tròn đánh sâu vào. Vài người không kịp phòng ngự trực tiếp bỏ mạng dưới sức mạnh của chúng, Kim luân phóng ra như bay lao thẳng về phía Cung Tử Vũ, Kim Phồn và những người khác.

"Chấp Nhận cẩn thận!" Tuyết Trùng Tử lao ra giơ đao chặn lại.

Bang! Va chạm tạo ra tia lửa bỏng rát, Tuyết Trùng Tử lui thân về phía sau chống cự, Cung Nhị thấy y gặp nguy hiểm tiến lên hỗ trợ. Hai người hợp lực, né qua một sát chiêu này. Chờ bọn họ dừng lại, ánh mắt đều dán chặt vào nam nhân đang lơ lửng trên tháp cao.

"Song cương Kim luân, xem ra đấy là Quái của Vô Phong - Văn Nhân Kim."

Vẻ mặt của Cung Nhị cũng trở nên nghiêm túc: "Mọi người hãy cẩn thận."

*pháp khí Kim luân của Văn Nhân Kim:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top