Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5.1 Nay đã khác xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.....
.....

"Giác công tử, Chủy công tử."

Thấy dưới bậc thang có bóng người đi lên, Thượng Quan Thiển cầm theo đèn bước đến hai bước. Sắc mặt Cung Viễn Chủy với nàng vẫn không tốt như cũ, trừng mắt liếc nàng một cái rồi nhìn đi nơi khác.

Cung Thượng Giác: "Sao vẫn còn chưa ngủ?"

"Giác công tử và Chủy công tử còn chưa trở về, ta có hơi lo lắng, không ngủ được nên muốn đợi ở đây."

"Hừ, đây là Cung Môn, có gì mà phải lo?" Cung Viễn Chủy theo thói quen chặt họng Thượng Quan Thiển thì bị Cung Thượng Giác liếc xéo một cái.

Thượng Quan Thiển cười nhạt: "Xem ra ta đã nghĩ nhiều rồi."

"Viễn Chủy, về nghỉ ngơi trước đi." Cung Thượng Giác mở miệng, đuổi khéo Cung Viễn Chủy.

Vừa nhìn là biết hắn đang có ý tứ rằng còn chuyện muốn nói riêng với Thượng Quan Thiển, tuy rằng Cung Viễn Chủy không phục nhưng vẫn phải ngoan ngoãn hành lễ.

"Đệ về phòng trước, ca ca nếu có việc hãy gọi ta." Cung Thượng Giác gật gật đầu, nhìn Cung Viễn Chủy rời đi.

"Đưa ta đèn."

Cung Thượng Giác vươn tay, Thượng Quan Thiển có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đưa đèn đến tay hắn. Nương theo ngọn đèn, ánh mắt Cung Thượng Giác xẹt qua khuôn mặt an tĩnh của Thượng Quan Thiển. Hắn bước về phía trước, đi nhanh hơn nàng nửa bước, chiếu đèn xuống dưới chân nàng.

"Thằng bé ngủ rồi?"

"Vâng, đạ tạ công tử hôm nay đã phiền ngài cưỡi ngựa chở nó một đường dài."

"Nàng dạy dỗ nó rất tốt đấy." Cung Thượng Giác chậm rãi mở miệng.

Nghe được lời khích lệ, môi Thượng Quan Thiển cong cong, cũng không trả lời, ngược lại nhắc đến chuyện khác.

"Buổi tối khi nó đi ngủ, đã luyên thuyên rất nhiều với ta, nó nói công tử đã kể chuyện về Cung Môn cho nó."

"Ừ."

"Xem ra, A Cảnh rất thích Cung Môn."

Đây không phải lời nói bâng quơ ngoài ý muốn. Cung Thượng Giác vừa nghe thấy, bước chân bỗng dừng lại quay đầu nhìn Thượng Quan Thiển.

Chỉ cách nhau đúng một thân người, đôi bên lẳng lặng nhìn nhau. Mặt mày Thượng Quan Thiển đa tình vũ mị, khi cười có nhu hòa lại yên lặng điềm tĩnh. Bị một đôi mắt đầy nước đa tình này nhìn, cả người như đang trầm luân không thể thoát khỏi, nhưng sau đó Cung Thượng Giác nghĩ lại, nếu hắn cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện nụ cười của nàng không hề thật lòng.

Khóc cũng không thật lòng.

Người của Vô Phong, đều được huấn luyện những thứ này sao?

Cung Thượng Giác rũ mắt, che đi tâm tư, "Nàng muốn nói cái gì?"

"Chủy công tử nói rất đúng, đây là Cung Môn, ta không cần lo lắng an toàn, cho nên Giác công tử, ngài nhất định sẽ bảo vệ A Cảnh không chết, đúng không?" Thượng Quan Thiển mở miệng.

Một đôi mắt long lanh sáng ngời hướng về Cung Nhị mà tìm kiếm đáp án, bóng đêm tăm tối phủ lên Giác cung, chỉ có cơn gió thổi qua lung lay ngọn đèn dưới mái hiên. Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng thở đều, thời gian Cung Thượng Giác im lặng càng lâu, lòng nàng càng thêm nặng.

Thật ra nàng biết Cung Thượng Giác nhất định sẽ làm được, bởi vì A Cảnh là con cái của Cung Môn. Mặc kệ thế nào, Cung Môn sẽ bảo toàn cho cậu một mạng. Nhưng Thượng Quan Thiển vẫn sợ, mấy năm nay nàng trải qua truy sát của Vô Phong, mang theo Thượng Quan Cảnh đào vong khắp nơi. Nàng cần là một lời hứa đảm bảo của Cung Thượng Giác, Cung Nhị tiên sinh có uy vang giang hồ, nói là làm, chỉ cần hắn mở miệng, bất luận chuyện gì đều có thể yên tâm.

"Cung Nhị tiên sinh..." Thượng Quan Thiển lại mở miệng lần nữa.

Lúc này Cung Nhị nhìn thẳng nàng, đáy mắt đen đặc như mực, "Vậy còn nàng?"

"Cái gì?"

"Ta có thể đảm bảo thằng bé không chết, vậy còn nàng?"

Thượng Quan Thiển hé miệng, nhưng không thể nói nên lời. Nàng hiểu ý tứ của Cung Thượng Giác, trong lời thỉnh cầu của nàng chỉ nói đến Thượng Quan Cảnh, chứ không bao gồm nàng. Thượng Quan Thiển không cho rằng Cung Thượng Giác sẽ bảo vệ mình khỏi cái chết.

"Ngày đó Cung Nhị tiên sinh cũng nghe thấy rồi mà, người của Vô Phong nếu nhiệm vụ thất bại, chịu lệnh không ngừng. Bọn chúng không hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ không ngừng đuổi giết một ngày nào cả, nếu ta lưu lại ở Cung Môn này, chẳng phải sẽ khiến Cung Môn rơi vào hiểm cảnh, làm Cung Nhị tiên sinh khó xử hay sao?"

"Cung Môn nay đã khác xưa, Vô Phong cũng không bằng như trước, nàng đừng lo." Cung Thượng Giác lãnh đạm mở miệng, Thượng Quan Thiển vẫn còn muốn nói thêm gì nữa.

Cung Thượng Giác: "Tới rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút đi, Cung Môn vào đêm cảnh giới rất nghiêm, cứ an tâm."

Hắn cầm đèn xoay người đi thẳng, vẫn vô tình giống như trước. Thượng Quan Thiển nhìn theo bóng dáng hắn, thở dài.

......

Sáng sớm, Thượng Quan Cảnh vừa mở cửa ra đã thấy Cung Viễn Chủy đang luyện công trong thủy đình, cậu tưởng là Cung Thượng Giác, ánh mắt sáng lên, còn muốn chạy đến ngó xem một chút. Nhưng khi nhìn rõ bóng dáng của đối phương thì mới phát hiện là không phải.

Nếu không phải là Cung Thượng Giác thì cậu không thấy thú vị nữa, Thượng Quan Cảnh bĩu môi, muốn đi tìm mẫu thân của mình. Không ngờ lại thấy thanh đao trong tay đối phương đột nhiên phân thành hai cái, lưỡi đao nhanh chóng lại tàn nhẫn lưu lại vài vết trên cột nhà thủy đình.

Mặt hồ nước nhộn nhạo, gió thổi qua đều mang theo vài phần sát khí, "xoát" một cái thổi bay tóc và góc áo của Thượng Quan Cảnh. Cậu bé liền trợn to đôi mắt, khuôn mặt nhỏ đầy khiếp sợ. Mà lúc này Cung Viễn Chủy cũng nhận ra có người nhìn lén, hắn lưu loát thu đao lại, chậm rãi xoay người, tầm mắt hạ xuống dừng ở trên người tiểu hài tử cách đó không xa.

"Thượng Quan Cảnh?" Cung Viễn Chủy nghi hoặc mà gọi ra tên của cậu, ngày hôm qua ca ca đã nói cho hắn, lấy theo họ của Thượng Quan Thiển, tên có một chữ Cảnh đúng không?

"Ngài là ai?" Thượng Quan Cảnh hất hất cằm, không hề sợ một chút nào.

Cung Viễn Chủy cười cười, khoanh tay trước ngực, ánh mắt kiêu ngạo không ai bì nổi.

"Ta, Cung Viễn Chủy, Cung chủ Chủy cung."

"Không quen biết."

"......"

"Cung Thượng Giác là ca ca của ta."

Ồ, Thượng Quan Cảnh nhớ ra rồi. Thời điểm cậu vào Cung Môn ngày hôm qua, chính cái người này gọi người dạy cậu cưỡi ngựa một tiếng "ca". Cuối cùng cậu cũng chú ý tới hắn, lúc ánh mắt cậu dừng trên người hắn khiếp sợ mà nhướng mày, nghiêng cái đầu quan sát hắn một cách kĩ lưỡng.

Thấy Thượng Quan Cảnh suy tư, Cung Viễn Chủy càng tươi cười hơn, hắn lẳng lặng chờ đợi Thượng Quan Cảnh mở miệng hành lễ với mình. Dù sao thì xét theo bối phận, thằng nhóc này thế nào cũng phải gọi hắn một tiếng tiểu thúc thúc.

Nhưng Thượng Quan Cảnh chỉ nhìn hắn một cái, sau đó liền xoay người nhấc bước chân nhỏ nhắn rời đi.

???

Cung Viễn Chủy nhíu mày gọi cậu, "Đứng yên đó."

Bước chân Thượng Quan Cảnh dừng lại: "Làm gì?"

"Vẫn còn sớm, ngươi muốn đi đâu?"

"Hôm nay mẫu thân muốn dạy vẽ cho ta." Thượng Quan Cảnh trả lời thật thà.

Cung Viễn Chủy sửng sốt, ngay sau đó không nhịn được mà bật cười: "Vẽ? Vẽ thì có cái gì mà học, đều là mấy cái thứ vô dụng."

Khuôn mặt Thượng Quan Cảnh đen xì, đang đinh mở miệng phản kích thì bên cạnh liền truyền đến âm thanh của Cung Nhị.

"Viễn Chủy."

"Ca." Cung Viễn Chủy thu liễm cười cợt trên mặt, ngoan ngoãn mà cúi đầu hành lễ.

Cung Nhị gật đầu, lại thấy Thượng Quan Cảnh: "A Cảnh, mới sớm vậy đã ra đây làm gì?"

"Ta muốn đi tìm mẫu thân học vẽ, nhưng cái vị thúc thúc này cười ta, nói ta học những thứ vô dụng." Thượng Quan Cảnh vội vàng cáo trạng.

Cung Viễn Chủy trợn to đôi mắt không thể tin được:

"Ca, không phải, đệ..." Đang muốn nói mà thấy Cung Nhị liếc mắt một cái hắn đành ngậm miệng nuốt vào.

Cung Thượng Giác rũ mắt: "Mẹ con còn đang nghỉ, đợi lát nữa rồi hãy qua."

Thượng Quan Cảnh có lời muốn nói nhưng lại bị Cung Thượng Giác ngắt lời, "Nghe mẹ con nói, con giỏi y hiểu dược, vị này là Viễn Chủy thúc thúc, là thiên tài dược lý ở Cung Môn, con có thể học tập cùng thúc ấy."

Thiên tài dược lý?

Thượng Quan Cảnh ngửa đầu nhìn Cung Viễn Chủy, người sau vênh vênh mặt, ném cho cậu một ánh mắt kiêu ngạo. Sợ Thượng Quan Cảnh không muốn, Cung Thượng Giác lại bổ sung một câu, "Thúc ấy cũng rất lợi hại."

"......"

Thượng Quan Cảnh thỏa hiệp nói: "Được thôi."

Thấy Thượng Quan Cảnh đồng ý, lúc này tầm mắt Cung Thượng Giác mới nhìn về Cung Viễn Chủy.

"Viễn Chủy, đệ chiếu cố thằng bé giúp ta nhé."

"Yên tâm đi ca, đệ nhất định...sẽ chăm sóc nó cẩn thận."

Cung Viễn Chủy cong cong khóe môi, tầm mắt chiếu thẳng một đường xuống người Thượng Quan Cảnh.

"Đi thôi nhóc con."

"...."

....
....

________
Đọc xong vẫn xin mng 500 cmt về truyện nhé, cần được feedback xem có hay không ạ 🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top