Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Đã là người một nhà, sao lại sợ quấy rầy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu hài tử phía sau Thượng Quan Thiển khiếp sợ thò đầu ra ngoài:

"Ngài cứ thế mà nhổ hết toàn bộ?"

Nhìn thấy Thượng Quan Cảnh, Cung Viễn Chuỷ hất hất mặt, "Trồng lại là được."

"Nhưng làm túi thơm cho mẹ ta không cần nhiều thế đâu." Thượng Quan Cảnh đáp.

Cung Viễn Chuỷ mở to hai mắt: "Cây quý của ta mà ngươi dám lấy làm túi thơm??"

Thượng Quan Cảnh lại rụt cổ vào.

Cung Viễn Chuỷ: "....."

"Thôi thôi, đã nhổ rồi, ngươi ăn cũng được, làm túi thơm cũng được, tuỳ ngươi đó."

Cung Tam khoanh hai tay trước ngực, Thượng Quan Cảnh lại hỏi: "Ngài nói mang đến cho ta cái gì hay ho nữa mà?"

"Vẫn còn trồng ở trong núi, hôm nay vừa hay ta muốn vào núi hái thuốc, ngươi có muốn đi cùng ta không?" Cung Viễn Chuỷ uể oải nói tiếp.

Tuy là hỏi Thượng Quan Cảnh nhưng hắn lại nhìn về phía Thượng Quan Thiển. Thượng Quan Cảnh cũng nhìn thoáng qua Thượng Quan Thiển chờ nàng gật đầu cho phép, lúc này mới cất bước đi ra ngoài ngưỡng cửa.

"Từ nhỏ ta đã theo mẫu thân hái thuốc rồi, có gì đâu mà hiếm lạ."

"Cái này ngươi không hiểu, núi ở trong Cung Môn không giống núi ở ngoài kia đâu."

Vừa nói xong lời này, đôi mắt Cung Viễn Chuỷ như phát sáng. Hắn đề cập đến tên một số dược liệu quý, Thượng Quan Cảnh tuy có thể nhận biết bách thảo nhưng tuổi vẫn tương đối nhỏ, thiên hạ rộng lớn chuyện lạ gì cũng có. Khi Cung Viễn Chuỷ nhắc đến những cái tên này, cậu cũng chưa từng được nghe qua, thiên tính tò mò của trẻ con lại rục rịch sống dậy. Cuối cùng Cung Viễn Chuỷ liếc mắt nhìn cậu một cái.

"Thế nào, có đi hay không?"

"Mẫu thân..."

"Đi đi." Thượng Quan Thiển chưa kịp nói hết lời thì cậu đã hiểu ý.

Biểu tình của đứa bé 4 tuổi lập tức tràn đầy cảnh xuân, chạy tới trước mặt Cung Viễn Chuỷ.

"Vậy phiền Chuỷ công tử chiếu cố cho A Cảnh." Thượng Quan Thiển còn nói thêm, ý cười dịu dàng chứa đầy chân thành.

Cung Viễn Chuỷ thấy Thượng Quan Thiển dễ dàng đồng ý như vậy, lại lộ ra vài phần ngượng ngùng lúng túng: "Biết... biết rồi."

Nhìn hai thân hình một lớn một nhỏ dần biến mất khỏi tầm mắt, lúc này Thượng Quan Thiển mới quay trở lại phòng. Trên án kỷ vẫn còn bày ra bức vẽ của Thượng Quan Cảnh, nàng nhìn một hồi, đề thêm vài nét bút chú thích, lúc này mới đem nó cất vào hộp đựng tranh của Thượng Quan Cảnh.

...
...

Nửa tháng sau, tiết Trung thu.

Trên dưới Cung Môn được không khí bận rộn náo nhiệt bao phủ, mái hiên Giác cung cũng treo đèn lồng mới. Thượng Quan Cảnh cầm theo một chiêc đèn lồng con thỏ đi vào.

"Mẫu thân...."

Thượng Quan Thiển liếc mắt một cái đã chú ý tới cái đèn trong tay cậu, "Ai làm cho con vậy?"

"Tiểu thúc thúc ạ."

Tiểu thúc thúc? Cung Viễn Chuỷ?

"Quan hệ của con và Chuỷ công tử tốt lên từ bao giờ vậy?" Thượng Quan Thiển buông lời trêu đùa.

Mặt Thượng Quan Cảnh dần đỏ lên, cúi đầu không chịu nói lời nào. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chào "Giác công tử" của thị nữ. Hai mẹ con đồng thời ngẩng đầu lên nhìn lại, vừa hay đúng lúc Cung Thượng Giác bước vào.

"Cung Nhị tiên sinh."

Thượng Quan Thiển đứng dậy hành lễ, Thượng Quan Cảnh đứng ở bên cạnh người nàng, ngước mắt nhìn thoáng qua người này. Dù chưa mở miệng, nhưng tay cầm đèn lồng nắm thật chặt.

"Hôm nay trung thu, ta gọi Viễn Chuỷ tới cùng ăn cơm." Cung Thượng Giác mở lời, ánh mắt từ trên người Thượng Quan Thiển rơi xuống một bên Thượng Quan Cảnh, "Cái đèn lồng này......"

"Là tiểu thúc thúc làm cho con." Thượng Quan Cảnh đáp.

Cung Thượng Giác hình như có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh giây sau qua đi hắn cong môi cười nhẹ, mặt mày sắc bén lạnh lùng lại bình thản ôn hoà.

"Viễn Chuỷ đệ đệ hẳn là tới rồi." Thượng Quan Cảnh vui vẻ, cầm theo đèn lồng đi ở phía trước.

Hành lang Giác cung yên tĩnh, thị vệ và người hầu đều ẩn nấp, nếu không được gọi thì sẽ không xuất hiện. Bóng nến lay chuyển yểu điệu dưới trăng, nhưng trong đêm tối ánh trăng lại sáng hơn vài phần, như sa như lụa trải trên nền đất.

Cung Viễn Chuỷ và Thượng Quan Cảnh đi đằng trước cùng nhau thảo luận về những chiếc đèn lồng, Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển đi chậm hơn phía sau, tuy không nói gì lại yên lặng tường hoà.

Đáy mắt Thượng Quan Thiển mang theo vài ý cười, nhìn về Thượng Quan Cảnh đang vui đùa trước mắt, nàng cùng Cung Thượng Giác bước song hành, hắn chỉ hơi đưa mắt sang bên đã có thể thấy được nàng. Nữ nhân mặc váy màu lam bước đi chậm rãi, an tĩnh dịu dàng, nhu mỳ thuận theo.

"A Cảnh hôm nay rất vui."

"Viễn Chủy cũng vậy."

Thượng Quan Thiển nói đôi lời xong, Cung Thượng Giác liền tiếp lời khiến nàng phải nhìn hắn một cái. Cung Nhị rũ mắt bổ sung thêm: "Đã lâu rồi Giác cung mới huyên náo như vậy."

"A Cảnh tâm tính trẻ con, Chủy công tử cũng coi như là còn trẻ ham vui, chỉ cần không quấy rầy đến công tử là được."

"Đã là người một nhà, sao lại sợ quấy rầy."

Bước chân Thượng Quan Thiển hơi khựng lại ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại ở góc nghiêng tuấn mỹ lại trầm ổn của Cung Thượng Giác. Khóe môi hắn hơi nhấp, hình như có ý cười, trong mắt có tia sáng nhu hòa lại bình tĩnh, phảng phất như đang thuận miệng mà nói thôi. Tim Thượng Quan Thiển lạc đi một nhịp, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt vài phần. Cung Viễn Chủy và Thượng Quan Cảnh đang chơi hăng say ở phía trước, bỗng nhiên thấy có hai bóng người cách đó không xa, một cái bóng rúc vào bóng người còn lại, hai người dựa dẫm hướng về phía cổng lớn mà đi.

"Ai vậy ạ?" Thượng Quan Cảnh hỏi.

Cung Viễn Chủy nhìn một hồi, bỗng nhiên la lớn: "Tử Thương tỷ tỷ!"

Hai bóng người hoảng sợ, quay đầu lại thấy là Cung Viễn Chủy, Cung Tử Thương trừng mắt liếc một cái, "Cung Tiểu Tam Nhi, đệ kêu cái gì mà kêu? Bắt trộm à!"

"Tử Thương tỷ tỷ và tỷ phu tính đi đâu vậy?" Cung Viễn Chủy cười tủm tỉm mà mở miệng.

Cung Tử Thương ngượng ngùng dựa vào lòng Kim Phồn, "Hôm nay là ngày trung thu, tỷ phu của đệ muốn đưa ta đi xem hội đèn lồng ngoài cung."

"Ồ, thì ra là thế." Cung Viễn Chủy gật gật đầu.

Thượng Quan Cảnh ngửa đầu hỏi hắn, "Hội đèn lồng là gì?"

"Ôi, tiểu hài tử ngươi chưa từng nhìn thấy hội đèn lồng bao giờ à? Hội đèn lồng rất náo nhiệt, có rất nhiều đèn lồng đẹp, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, pháo hoa đẹp lắm~"

Cung Tử Thương lúc này mới chú ý đến thằng nhóc ba bốn tuổi đứng bên cạnh Cung Viễn Chủy, nàng biết đứa nhỏ này, chính là nhãi con lưu lạc bên ngoài mấy năm của Cung Thượng Giác. Khỏi cần nói, tuy rằng thằng bé này lớn lên rất giống Cung Thượng Giác, nhưng vẫn đáng yêu hơn nhiều, cái khuôn mặt nhỏ trắng nõn cứ ra vẻ lạnh như băng, nhìn chỉ muốn nhéo má một cái. Cung Tử Thương chà xát hai tay, hoa ngôn xảo ngữ mà dụ dỗ.

"Thế nào? Có muốn đi không? Xuống đây Tử Thương cô cô đưa nhóc đi nha~"

"Không muốn." Thượng Quan Cảnh lập tức cự tuyệt khiến Cung Tử Thương nghẹn họng.

Vừa vặn lúc này Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển cũng đã đuổi kịp đến nơi, Cung Thượng Giác bước lên đứng bên cạnh Thượng Quan Cảnh, hai mặt cá chết không sai biệt của phụ tử hắn khiến Cung Tử Thương bĩu môi.

"Sao lại thừa hưởng cái mặt cá chết kia của Cung Nhị vậy? Không đáng yêu tí nào."

"Tử Thương đại tiểu thư, hôm nay Cung Môn giới nghiêm, người tốt nhất không nên đi ra ngoài vẫn hơn." Cung Thượng Giác mở miệng.

Cung Tử Thương: "Giác đại công tử, Chấp Nhận nói năm nay có thể ra ngoài cung xem hội đèn lồng, chỉ cần trở về trước giờ giới nghiêm là được, huống hồ bọn ta không hề rời khỏi sơn cốc nha."

Cung Nhị, Cung Tam luôn là cái vẻ cứng nhắc này, khó trách đến một chút nhân khí cũng không có, Cung Tử Thương không muốn nhiều lời nữa, lôi kéo Kim Phồn mà đi mất. Cung Thượng Giác trầm mặc, cũng để yên thả cho bọn họ đi.

"Ca..." Cung Viễn Chủy mở miệng.

Cung Thượng Giác không cần đoán, liếc mắt một cái liền đoán được tâm tư của hắn, "Đệ đã thành niên, có tư cách ra vào Cung Môn rồi."

Cung Viễn Chủy lập tức cười: "Vẫn là ca hiểu đệ, Tiểu A Cảnh, chúng ta đi thôi." Cung Viễn Chủy hiển nhiên không thèm bỏ vào tai câu "không muốn" kia của Thượng Quan Cảnh, hắn lôi kéo cánh tay phải của Thượng Quan Cảnh đi.

Thượng Quan Thiển nhíu mày: "Chủy công tử..."

Cung Viễn Chủy dừng lại, nhìn về phía Thượng Quan Thiển, "Như thế nào, cô không tin tưởng ta?"

"....."

Thượng Quan Thiển cười cười, đi đến trước mặt Cung Viễn Chủy và Thượng Quan Cảnh, "Không phải, trong sơn cốc gió lớn, A Cảnh phải mặc thêm áo."

Nàng mang áo choàng cầm trong tay khoác lên người Thượng Quan Cảnh, lại chỉnh lại đai lưng cho cậu, "Mẫu thân đã làm túi thơm trừ tà cho con rồi, A Cảnh nhớ phải mang nhé."

"Đa tạ mẫu thân ạ."

Thấy Thượng Quan Thiển không có ngăn cản mình đi ra ngoài, đôi mắt đen nhánh của Thượng Quan Cảnh sáng rực lên. Cung Viễn Chủy nhún nhún vai, lại bắt gặp tầm mắt bình tĩnh của Cung Thượng Giác, lập tức ngoan ngoãn không ít.

"Hội đèn lồng nhiều người qua lại, phiền Chủy công tử chiếu cố."

Thượng Quan Thiển vừa dứt lời phía sau đã vang lên âm thanh của Cung Thượng Giác.

"Kim Phúc."

"Công tử."

"Ngươi đem theo mấy thị vệ đi theo mấy người Viễn Chủy đi."

"Rõ!"

Cung Viễn Chủy và Thượng Quan Cảnh đã ra ngoài Cung Môn, đường về Giác cung chỉ còn có  Cung Thượng Giác cùng Thượng Quan Thiển.

"Ánh trăng tối nay không tồi."

Đến góc đình ở hành lang Giác cung, Cung Thượng Giác dừng bước chân, Thượng Quan Thiển cũng ngửa đầu nhìn lên một vòng trăng tròn treo trên đỉnh, chợt nghe thấy thanh âm của  Cung Thượng Giác.

"Chơi với ta một ván cờ nhé?" Nàng lấy lại tinh thần, thần sắc Cung Nhị bình tĩnh, cũng nhìn lại nàng.

"Được ạ." Thượng Quan Thiển đáp nhẹ.

Ánh trăng sáng ngời nhẹ chiếu sáng một góc hồ, gió nhẹ thổi qua khiến ánh đèn dưới mái đình lay động. Thượng Quan Thiển vén tay áo, hạ xuống một quân cờ đầu tiên, lúc này nàng mới nhìn về Cung Nhị phía đối diện. Cung Thượng Giác một thân cẩm y thêu chỉ vàng, tư thái thong dong, quý không thể tả. Sau khi Thượng Quan Thiển hạ quân cờ, hắn chuyên tâm yên lặng, phảng phất như thật sự chỉ nghĩ đến nước cờ tiếp theo với Thượng Quan Thiển.

"Nàng không cần lo lắng cho A Cảnh, Viễn Chủy sẽ trông chừng nó cẩn thận."

"Ta đương nhiên là tin tưởng Chủy công tử." Thượng Quan Thiển nhẹ đáp lại.

Chợt nghe Cung Thượng Giác hỏi: "Trung thu trước đây, hai người trải qua như thế nào?"

Câu hỏi này, Thượng Quan Thiển nên trả lời thế nào đây?

Ở Vô Phong, làm gì có cái gọi là ngày tết đoàn viên, khi huấn luyện mệt rồi thì ngã ra mặt đất ngắm trăng bên ngoài tường cao, đối với Thượng Quan Thiển mà nói thì ánh trăng ngày nào cũng chẳng có gì khác biệt. Nhưng sau khi có Thượng Quan Cảnh, mọi chuyện đã khác một chút.

Nàng cảm thấy có chút hi vọng rồi.

Nhưng một hai năm đầu Vô Phong truy sát liên tục, cả hai mẹ con đều phải chịu cảnh liên tục đào vong, chờ sau đó yên ổn đôi chút thì họ cũng chỉ làm một cái đèn lồng, ăn bánh ngọt và cùng nhau ngắm trăng là xong lễ.

Không có gì đặc biệt cả.

Thượng Quan Thiển cũng không muốn nhiều lời, nhưng âm thanh của nàng như có ma lực, từ ngữ ít ỏi vậy mà cũng có thể khiến Cung Thượng Giác mường tưởng ra những hình ảnh đó ở trong đầu.

"Nhưng mà thật ra ta vẫn nhớ rõ thời điểm sinh ra A Cảnh, ánh trăng rất tròn cũng rất sáng giống như hôm nay vậy." Nhắc đến A Cảnh, nụ cười của Thượng Quan Thiển liền có thêm vài phần thật lòng nhu hòa.

Đây là lần đầu tiên Cung Thượng Giác nghe nàng nói về chuyện sinh ra Thượng Quan Cảnh, tâm niệm khẽ nhúc nhích.

"Cũng là ngày mười lăm?" Cung Thượng Giác hạ cờ, nhẹ giọng nói, nhìn Thượng Quan Thiển với ánh mắt chờ mong.

"Vâng, tháng sau là đến rồi."

Tháng sau?

Cung Thượng Giác sửng sốt, nhẩm tính thời gian, tháng sinh của Thượng Quan Cảnh không đúng. Nhưng hắn thông minh lập tức nhận ra điều gì đó, sắc mặt hơi run, ngước mắt nhìn Thượng Quan Thiển chằm chằm, con ngươi bình tĩnh màu đen hình như có thái độ nghi ngờ. Thượng Quan Thiển rũ mắt nhìn bàn cờ, tựa như để xác minh suy đoán của hắn, nàng chậm rãi nói:

"A Cảnh sinh không đủ tháng, lúc ta mang thai nó bị Vô Phong đuổi giết, động thai khí nên bị sinh non."

Thật ra thời điểm mang theo đứa nhỏ này tháo chạy khỏi Cung Môn thì Thượng Quan Thiển không có ý định giữ lại nó, đây là trói buộc. Nhưng nó thật sự quá an tĩnh, giống như nó biết nàng đang khó xử, một cục u nhỏ nằm trong bụng Thượng Quan Thiển, chưa từng mang đến cho nàng bất kì khó chịu gì. Khi đó gặp Vô Phong gặp đả kích, ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, tạo cho nàng cơ hội trốn chạy và tĩnh dưỡng sức khỏe.

Từ lúc bắt đầu rối rắm cho đến hồi sau đã bình tĩnh lại, Thượng Quan Thiển quyết định tiếp nhận đứa bé này, cũng nghĩ đến việc sau khi sinh nó ra thì sẽ đưa tới Cung Môn. Cho đến tháng thai kì thứ tám, Vô Phong lại tới.

Đó là nhóm người đầu tiên mà Vô Phong phái đi đuổi giết nàng, chỉ có hai Yêu, Thượng Quan Thiển cố gắng hết sức ứng phó, vài lần chọn bắt buộc phải chọn thế phòng thủ vì bảo vệ Thượng Quan Cảnh trong bụng. Đánh tới lúc thấy không chống đỡ được nữa, đành dùng nội lực, nàng cũng lo lắng Thượng Quan Cảnh sẽ bị ảnh hưởng, nhưng thực ra chờ đến khi nàng giết hai Yêu kia, xử lí thi thể sạch sẽ, Thượng Quan Cảnh đều an tĩnh không động.

Có lẽ cậu cũng biết mẹ mình đang trải qua kiếp nạn gì, không có lấy nửa phần cử động. Cho đến lúc nửa đêm, thai động dữ dội, cậu lại giống như muốn ra ngoài gấp đến nỗi không chờ nổi nữa, sợ chính mình sẽ mang lại gánh nặng cho mẫu thân.

"Tuy rằng A Cảnh sinh non khí huyết không đủ, nhưng lại khỏe mạnh mười phần, Thượng Quan gia nhiều đời hành y, bản thân ta cũng biết y thuật nên đã chăm sóc nuôi dưỡng nó cẩn thận."

Chẳng qua là Vô Phong truy sát thường xuyên, nuôi gần một năm thì nhìn Thượng Quan Cảnh mới hoạt bát đáng yêu như những em bé khác. Khi đó Thượng Quan Cảnh đã tập nói bi bô, Thượng Quan Thiển càng không muốn đưa cậu về Cung Môn.

Âm thanh nữ tử nhẹ nhàng, tựa như gió đêm từ từ thì thầm, tựa như nước chảy chậm rãi trôi.

Không có oán giận, cũng chẳng có khổ sở.

Nhưng ánh mắt Cung Thượng Giác vẫn luôn dừng lại trên người Thượng Quan Thiển, đôi mắt đen đặc kích động phức tạp không nói rõ ra ý vị. Thượng Quan Thiển đương nhiên cảm nhận được, nàng cười nhạt nhẽo, thong thả thu lại những quân trắng trên bàn cờ.

"A Cảnh theo ta lang bạt kỳ hồ, ta tự nhận mình không phải là một người mẹ đủ tư cách, với Cung Nhị tiên sinh cũng có vài phần thua thiệt, nhưng thỉnh công tử nể tình chúng ta đã từng là phu thê một hồi, thỉnh Cung Môn, bảo hộ con ta chu toàn."

Nàng đem tất cả quân trắng vừa thắng được dâng lên.

Thành kính lại hèn mọn.

Đôi mắt Cung Thượng Giác phản chiếu vài phần ánh sáng, hắn rốt cuộc cũng hoàn hồn, tầm nhìn chậm rãi dừng lại ở những quân cờ trắng trong tay Thượng Quan Thiển.

Ván cờ này, chưa bao giờ có người từng thắng cuộc.

Cũng đành thôi.

Duyên phận vốn dĩ mỏng manh, tương phùng được một đoạn đường này đã là vạn phần cảm kích.

Cung Thượng Giác rũ mí mắt cười khổ, muốn nhận lấy những quân cờ trong tay Thượng Quan Thiển. Đột nhiên, trong trời đêm đen kịt vụt lên một quả pháo hoa nổ tung.

Những tràng pháo nối tiếp nhau từ xa đến gần, từ ngoài vào trong. Thượng Quan Thiển kinh ngạc ngước mắt, sắc mặt Cung Thượng Giác hơi trầm xuống.

"Là pháo hiệu Cung Môn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top