Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9. Thiên Địa Huyền Hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau thu sơn cốc Cựu Trần âm u mát lạnh, có lẽ là vì mấy ngày trung thu hôm trước ở Cung Môn xảy ra chuyện lớn nên mới vừa vào đêm đường phố ở sơn cốc đã vắng người, hàng quán bốn phía cũng đóng chặt cửa khóa then cài.

Gió đêm thổi tung một góc áo Thượng Quan Thiển, một trận khí lạnh vô cớ thổi qua phía sau, có bóng người quỷ dị đứng ở đầu cầu chặn lại đường đi của Thượng Quan Thiển.

"Ngươi đang tìm ta?" Trong hư không truyền đến âm thanh tràn ngập nội lực, vừa nặng nề lại thần bí.

Bước chân Thượng Quan Thiển dừng lại, ngước mắt nhìn về phía người nọ. Áo cà sa, vòng Phật châu, cửu thước thiền trượng, đây là cấp Quái cao nhất của Vô Phong - Ma La Già.

Còn chưa kịp nhìn rõ bộ dạng của đối phương, Thượng Quan Thiển đã cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ, thân ảnh của đối phương như một bóng ma chớp mắt một cái đã xuất hiện ở trước mặt nàng. Trong tay còn cầm thiền trượng cao hơn người quét ngang qua một đạo, đã chĩa thẳng vào mệnh môn của Thượng Quan Thiển.

Thượng Quan Thiển kinh hãi, giơ kiếm lên lên ngăn cản va chạm. Vừa mới giao thủ một chiêu, cảm giác đau đớn kì lạ khiến cánh tay phải của nàng run rẩy làm đoản kiếm của Thượng Quan Thiển rơi xuống đất. Ngay lập tức một bàn tay to như móng vuốt đại bàng bóp chặt cổ nàng, nội lực thâm hậu như vậy, mặt Thượng Quan Thiển nhăn nhó lộ ra vẻ khó coi, cố hết sức mà ngẩng cổ lên.

Nương theo ánh trăng, rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dạng của đối phương. Là một đôi mắt kì dị, mặt mày thâm thuý lại âm lãnh.

"Thượng Quan Thiển?" Đối phương gọi tên nàng.

Đuôi mắt Thượng Quan Thiển tràn lệ: "Là ta."

"Ngươi tới tìm chết?"

"Ta tới để xin thuốc." Thượng Quan Thiển chịu đựng khó chịu nói.

"Thuốc giải của Tử Ngọ Huỳnh, chỉ cần đại nhân đồng ý đưa, ta nguyện ý cùng đại nhân quay về Vô Phong."

Nàng vừa dứt lời, đáy mắt đối phương phiếm ý cười lạnh. Hắn dùng sức cánh tay, một chưởng đánh bay Thượng Quan Thiển ra bên ngoài, ngã xuống đất vô cùng nặng nề.

"Khụ." Thượng Quan Thiển phun ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị dẫm nát.

Ma La Già bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống nàng, giống như đang nhìn một con kiến vậy.

"Kẻ đã chạy trốn khỏi Vô Phong còn dám xin thuốc? Ban cho ngươi cái chết đã là ân huệ rồi."

Thượng Quan Thiển nhịn đau đớn, lau đi vết máu nơi khoé miệng, lộ ra một nụ cười tự giễu mị hoặc.

"Ngươi không thể giết ta."

"Ồ?"

"Ta trốn khỏi Vô Phong 5 năm, liên tục bị đuổi giết không ngừng. Nhưng mỗi tên Vô Phong chịu lệnh, đều nương tay với mỗi mình ta, ta đoán là trên người ta vẫn có giá trị lợi dụng."

"Là Vân Đồ của Vô Phong, đúng không?"

Từ sau khi Điểm Trúc bị lộ ra là thủ lĩnh Vô Phong, vô số người bắt đầu tấn công vây giữ môn phái nơi ả ta ẩn mình - Thanh Phong phái. Mấy năm qua, Điểm Trúc buộc phải chạy trốn rời khỏi môn phái do sự truy kích gắt gao của Cung Môn, mà ả có thể chạy đến nơi nào?

Chỉ có thể là Vô Phong.

Người ra khỏi Vô Phong, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Hai điều này chính là để đảm bảo hang ổ của Vô Phong sẽ không bị tiết lộ ra bên ngoài. Khác biệt duy nhất, Thượng Quan Thiển là người đầu tiên chạy trốn khỏi Vô Phong mà vẫn còn sống, luôn luôn biết rõ mà đi trước các sát thủ Vô Phong một bước.

Điểm Trúc phái người truy sát Thượng Quan Thiển, nếu thành công ngay trong lần đầu tiên thì còn tốt. Khi đó nàng vừa phản bội Cung Thượng Giác vừa trốn khỏi Vô Phong, đương nhiên sẽ không có cách nào tiết lộ vị trí của Vô Phong ra bên ngoài. Nhưng nàng đã cố tình chạy trốn được 5 năm rồi, biến số trong 5 năm qua, thật sự quá nhiều, đặc biệt là từ khi nàng trở về Cung Môn.

Ma La Già không nói gì, thiền trượng đảo qua treo trên đỉnh đầu Thượng Quan Thiển. Nếu lão không thu lực thì Thượng Quan Thiển sẽ bị một giáng của thiền trượng bổ xuống mà chết luôn tại đây, nhưng Ma La Già nhìn thấy ý cười ở đáy mắt của Thượng Quan Thiển:

"Ngươi đã vẽ Vân Đồ Vô Phong cho Cung Môn?" Ma La Già phản ứng rất nhanh, đôi mắt tràn đầy sát khí.

Thượng Quan Thiển cười nhạt: "Ngươi đoán xem?"

Chỉ có ngay lúc này đối phương mới nhận thức được tại sao Thượng Quan Thiển lại có thể là Ma. Trong lòng nàng xác thật có đắn đo, 5 năm trước Vô Phong chịu thiệt hại nặng vẫn luôn phục hồi trong bí mật. Nhưng Cung Môn ép sát truy kích, hơn nữa có rất nhiều môn phái bỏ chạy, thời gian 5 năm này thế lực Vô Phong sớm đã không bằng như trước. Trái lại với Cung Môn, núi trước núi sau đồng lòng như một.

Nghe đồn trong Cung Môn có thiên tài thảo dược Cung chủ Chuỷ cung Cung Viễn Chuỷ, chưa thành niên đã giết được Quỷ Vô Phong, nhờ đó chấn động cả giang hồ.

Mà Cung Thượng Giác và Cung Tử Vũ thì không cần nói nữa, đều đã thành công trải qua thí luyện cực khổ ở núi sau.

5 năm qua đi, Cung Môn ngày càng mạnh mẽ, mà Vô Phong chỉ có thể ẩn náu trốn tránh, chậm rãi khôi phục thực lực.

Ma La Già cũng không phải không giết được Thượng Quan Thiển, nhưng nếu nàng thật sự giao Vân Đồ cho Cung Môn vậy chính là tai hoạ ngập đầu với Vô Phong.

Thượng Quan Thiển có thể nhìn ra được vài phần chần chờ suy tư của đối phương trong lúc lão buông lỏng tay, nàng tiếp tục nói: "Chỉ cần ngươi cho ta thuốc giải, ta sẽ cùng ngươi về Vô Phong ngay lập tức."

"Hừ, ngươi đã mang Vân Đồ Vô Phong giao cho Cung Môn rồi, đưa ngươi hay đưa thi thể của ngươi về Vô Phong có khác gì nhau."

"Khác chứ, nếu ngươi giết ta Cung Môn đương nhiên sẽ nổi giận, Vô Phong và Cung Môn lại một lần nữa giao chiến một trận. Nhưng nếu ngươi cho ta thuốc giải, ta về Vô Phong với ngươi, Vô Phong có thể lấy ta làm con tin." Thượng Quan Thiển ngẩng cằm, đôi mắt hiện ra sụ tự tin cao ngạo.

"Cung Thượng Giác có tình cảm với ta, Thượng Quan Cảnh là huyết mạch mới sinh của Cung Môn, mà ta là mẹ đẻ của Thượng Quan Cảnh, nếu ta ở Vô Phong, đương nhiên Cung Thượng Giác sẽ không dám dễ dàng phạm tới."

Trong bóng đêm, đường phố hoang vắng, Thượng Quan Thiển nói năng đặc biệt có khí phách. Tầm mắt Ma La Già nặng nề, lạnh thấu xương lại áp bách, mà đúng lúc này trên bầu trời đột nhiên phát ra pháo hiệu.

Là Cung Môn.

Thượng Quan Thiển lần nữa mở miệng: "Đại nhân, đã nghĩ xong chưa? Ta chỉ muốn thuốc giải Tử Ngọ Huỳnh cho con trai ta thôi."

Ma La Già trầm tư một lát, đột nhiên lại ngồi xổm xuống lần nữa bóp chặt yết hầu Thượng Quan Thiển, lão dùng lòng bàn tay phải che miệng nàng đẩy một cái, một viên thuốc đã chui vào yết hầu.

"Khụ khụ khụ!" Thượng Quan Thiển ho ra nước mắt.

Lúc này Ma La Già mới đứng dậy ném một cái bình thuốc lên người Thượng Quan Thiển, trong đêm tối, người đến từ dị vực kia nở một điệu cười tươi vô cùng quỷ quyệt: "Tử Ngọ Huỳnh không có thuốc giải, chỉ có thuốc viên áp chế cổ trùng, ta đã cho ngươi ăn một loại độc mới chế, giờ Tý đêm mai nếu ta không thấy được ngươi, thì ngươi sẽ hóa thành một bãi máu loãng, chết không toàn thây.

Hai tròng mắt Thượng Quan Thiển rưng rưng, nhưng mỹ nhân vẫn chưa đủ để sát thủ thấy thương tiếc, thân hình Ma La Già nhoáng lên lại một lần nữa biến mất như ma như quỷ. Gió thôi qua phảng phất như tất cả áp bách vừa rồi chưa từng diễn ra, Thượng Quan Thiển nắm lấy cái bình, không nói gì nhưng đáy mắt lại có một ý kiên định.

Nàng chống thân mình đứng dậy, nội thương nghiêm trọng khiến cho khuôn mặt nhỏ của Thượng Quan Thiển tái nhợt không chút máu. Nhặt thanh đoản kiếm ở dưới đất lên, Thượng Quan Thiển hướng về đường đến Cung Môn mà đi.

*Pháp khí Thiền trượng của Ma La Già:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top