Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Người đến đón

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên núi Thanh Thành hoa đào nở rực rỡ, đến hết thời kỳ rực rỡ, thì bắt đầu từng đám tàn lụi, hoa bay ngập trời. Mặc dù lụi tàn rơi xuống, nhưng vẫn có sắc hồng nhạt, kết hợp với lời đồn về diễm tăng (hòa thượng xinh đẹp) ở Hạc Lâm tự trước đó vài ngày, ngược lại làm cho núi này tăng thêm không ít màu sắc quyến rũ.
Trong núi không nóng bức giống như dưới chân núi, cực kỳ thoải mái tươi mát. Khương Lê và Đồng Nhi cũng không cần làm hết việc giống như lúc trước nữa, trước khi đi Liễu phu nhân cũng để lại đủ thức ăn và tiền bạc, Ngọc Hương cũng ở bên cạnh giúp đỡ. Am ni cô đã không còn những ác ni đó, tiếng cười của Đồng Nhi cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Mùng hai tháng sáu, bên ngoài am ni cô đột nhiên có tiếng người ồn ào. Đồng Nhi đang ngồi ở trước cửa sổ nghe Ngọc Hương kể những chuyện kỳ lạ hiếm thấy xảy ra trong mấy năm nay ở thành Yến Kinh, nghe thấy tiếng người thì ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"

Khương Lê ngồi ở phía sau cũng như Đồng Nhi nghe Ngọc Hương kể chuyện, nghe nàng hỏi, nàng hơi ngước mắt nhìn ra đó, nhẹ giọng nói: "Đến rồi."

"Cái gì đến ạ?" Đồng Nhi khó hiểu.

Khương Lê hơi mỉm cười: "Người đến đón chúng ta, đến rồi."

Trong lòng Ngọc Hương cân nhắc một chút, đứng lên nói: "Nô tỳ ra bên ngoài xem trước, trước tiên nhị tiểu thư cứ ngồi ở đây đợi ta tí nhé."

"Không cần." Khương Lê cười đứng lên "Ta cũng đi cùng." Không đợi Ngọc Hương mở miệng, nàng đã dẫn đầu đi ra khỏi phòng. Đồng Nhi thấy thế, vội vàng đứng dậy đuổi theo ra cửa, nói: "Nô tỳ cũng đi!"

Từ sau khi xảy ra chuyện của Lĩnh Ngộ đại sư và Tĩnh An sư thái, Hạc Lâm tự không nói đến, am ni cô coi như hoang phế. Vốn dĩ nơi này hương khói không nhiều, sau khi thanh danh xuống dốc không phanh, nhà nào đứng đắn nguyện ý chủ động tới nơi này nữa, ước gì cách xa nơi dơ bẩn này, tránh cho cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bởi vậy, hơn nửa tháng yên tĩnh, đột nhiên có người đến, âm thanh phá lệ vô cùng rõ ràng.

Mới ra cửa lớn của am ni cô, đã thấy một đám người đứng ở cửa, ước chừng có hai mươi người. Hơn phân nửa là người mặc y phục gia đinh hộ vệ, còn có một số nữ nhân ăn mặc như nha hoàn, cầm đầu là một phụ nhân cường tráng ngăm đen, mặc áo ngắn bằng tơ lụa, trên tóc cắm đầy trâm vàng làm người ta hoa mắt, mắt tam giác, bởi vì thân hình cao lớn, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mang theo vài phần hung ác.

Những người đứng ở đây so với bà ta, quả thật không ăn khớp. Phụ nhân cầm đầu đánh giá ba người đang đi ra cửa, ánh mắt cực nhanh dừng ở trên người Khương Lê, tiến lên một bước, nói "Nô tỳ gặp qua nhị cô nương."

Khương Lê không trả lời, mỉm cười hơi nghiêng người, tiếp nhận cái lễ này. Nàng cũng không phải nhị tiểu thư của Khương gia thật, thế nên cũng không biết phụ nhân này tên họ là gì, nhưng cũng không đáng phải sợ hãi.

Phụ nhân kia thấy Khương Lê không những không tiếp lời, còn thong dong nhận lễ của bà ta, không khỏi có chút kinh ngạc, không nhịn được ngẩng đầu đánh giá Khương Lê.

Trên thực tế, thời gian trôi qua 6 năm, toàn bộ Khương gia, người còn nhớ rõ Khương nhị tiểu thư thật sự không nhiều lắm, kể cả lúc trước có gặp qua Khương Lê, chỉ sợ hiện giờ cũng chỉ nhớ mơ hồ dung mạo của vị tiểu thư này. Lúc này căng mắt nhìn cho rõ, phụ nhân chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mắt vô cùng xa lạ. Lúc Khương Lê bị đưa tới am ni cô vẫn còn là một đứa trẻ non nớt, hiện giờ nữ hài tử trước mắt, xiêm y mộc mạc thuần khiết, dung mạo trong trẻo, duyên dáng yêu kiều, làm cho trong lòng người ta nảy sinh quá dỗi kinh ngạc.

Không hổ là cô nương dòng chính của Khương thủ phụ, dáng vẻ ôn hòa thanh cao, thật sự không khác với phụ thân nàng. Trong lòng phụ nhân không tự chủ hiện lên một câu như vậy.

Đồng Nhi chớp chớp mắt, giọng điệu cổ quái hỏi: "Tôn ma ma, sao ngài lại đến đây vậy?"

Thì ra phụ nhân này họ Tôn, trong lòng Khương Lê thầm nhớ, chỉ nghe Tôn ma ma cười nói: "Phu nhân sai nô tỳ đến đón nhị tiểu thư hồi phủ, nhị tiểu thư ở đây mấy năm, trong lòng phu nhân nhớ mong không nguôi, nhiều lần nói với lão gia muốn đón nhị tiểu thư trở về, trước đó vài ngày cuối cùng lão gia cũng đồng ý, phu nhân lập tức sai nô tỳ dẫn người tới đón nhị tiểu thư."

Chỉ nói phu nhân Quý Thục Nhiên muốn đón Khương Lê, ngược lại thủ phụ Khương Nguyên Bách mọi cách cản trở, muốn nói nữ nhi này không được cha ruột yêu thích. Đây rốt cuộc là sự thật hay là châm ngòi ly gián, đương nhiên Khương Lê sẽ không phải thực sự là nghe không ra hàm ý trông đó.

Nàng cười cười, gật đầu với Tôn ma ma, nói "Đa tạ mẫu thân nhớ mong, ở am ni cô này, ngày nào Khương Lê cũng nhớ thương mẫu thân, không thể phụng dưỡng tận hiếu ở trước mặt mẫu thân vẫn luôn là sự tự trách cùng tiếc nuối vô cùng to lớn của ta. Hiện giờ cuối cùng cũng được trở về phủ, tấm lòng của mẫu thân, Khương Lê không dám quên, đời này kiếp này, nhất định sẽ nghĩ làm sao để báo đáp cho vẹn tròn."

Giọng nói của nàng mềm nhẹ dịu ngoan, Tôn ma ma nghe, lại cảm thấy không biết vì sao cánh tay mình nổi lên một tầng da gà. Ngày hè tháng sáu nắng chói chang, thế nhưng dường như sinh ra từng chút khí lạnh, không tiếng động thổi vào trong lòng bà ta.

Tôn ma ma nhất thời cứng họng.

Vẫn là Ngọc Hương đánh vỡ trầm mặc, Ngọc Hương cười nói: "Một khi đã như vậy, Khương nhị tiểu thư có thể hồi phủ là một chuyện không thể tốt hơn, xin hỏi ma ma, dự định khi nào thì dẫn nhị tiểu thư lên đường?"

Lúc này Tôn ma ma mới chú ý tới Ngọc Hương, thăm dò hỏi: "Vị này là......"

"Phu nhân của nô tỳ họ Liễu, nương tử của phủ Thừa Đức lang," Ngọc Hương cười nói: "Phu nhân nhà ta đau lòng Khương nhị tiểu thư, vốn lúc trước định dẫn theo Khương nhị tiểu thư cùng trở về Yến Kinh, Khương nhị tiểu thư không chịu, phu nhân đã dặn nô tỳ ở lại chăm sóc cho Khương nhị tiểu thư."

Nha hoàn bên người Liễu phu nhân phủ Thừa Đức lang, thế mà lại ở đây để Khương Lê sai bảo, từ khi nào Khương Lê đã thân thiết với phu nhân Thừa Đức lang như vậy? Trong lòng Tôn ma ma nảy sinh nghi ngờ, miệng lại trả lời: "Đương nhiên phu nhân hy vọng nhị tiểu thư hồi phủ càng sớm càng tốt, đợi nhị tiểu thư thu dọn xong hành lý sẽ lập tức lên đường."

"Như thế..." Khương Lê khóe miệng nhếch lên, "Đúng lúc, hiện tại chúng ta xuất phát thôi."

Lời này vừa nói ra, người chung quanh đều sửng sốt, bao gồm những gia đinh đứng cạnh xe ngựa. Tôn ma ma dấu đi khinh thường trong mắt, nói "Nhị tiểu thư không cần nóng vội như thế, nếu phu nhân đã nói ra lời, thì nhất định sẽ để nhị tiểu thư hồi phủ, sao phải......"

"Không phải nóng vội." Khương Lê ngắt lời bà ta, "...Mà là không có gì đáng để thu dọn."

Tôn ma ma sửng sốt.

"Ta không có hành lý gì, chỉ có vài món đồ lúc trước mang đi, 6 năm qua đi, ma ma sẽ không cho rằng vẫn còn dư lại cái gì chứ. Ma ma cũng không phải không biết, ta cũng không mang nhiều vàng bạc châu báu theo, chỉ đem một chút xiêm y, hiện giờ những xiêm y đó không còn mặc được nữa, cả am ni cô này, ta chỉ có duy nhất Đồng Nhi, dẫn theo Đồng Nhi trở về là đủ rồi, về phần chỗ ghế gỗ, chén đũa kia...... chẳng lẽ trong phủ thủ phụ còn cần sao? Nếu mà cần, để ta sai Đồng Nhi đi vào thu dọn một lần nữa."

Mặt Tôn ma ma "Soạt" một cái đỏ lên.

Trước mặt Ngọc Hương, lời này của Khương Lê, chẳng phải là nói phủ thủ phụ ngược đãi nàng nữ nhi dòng chính này sao, ở trong núi 6 năm, đồ vật đáng giá gì cũng không có mà dùng, đến một một văn tiền cũng không, hiện giờ rời đi, hành lý gói gọn lại trong một kiện. Đến bà ta làm hạ nhân đồ đạc phải tới ba cái gương lớn đây.

Phải biết rằng gia chủ phủ Ngọc Hương, Thừa Đức lang Liễu Nguyên Phong không hợp với phu nhân Quý gia, biết được những việc này, ai biết sẽ viết ra cái tấu chương gì nữa!

Tôn ma ma nhìn về phía Khương Lê, vẻ mặt Khương Lê nghiêm túc nhìn bà ta, giống như cũng không rõ lời mình nói có sai trái, thâm ý hay mỉa mai gì không?

Trong nháy mắt, Tôn ma ma cảm thấy có chút khó giải quyết.

Nhị tiểu thư này rời khỏi Khương gia 6 năm, cũng không giống như trong lời đồn xúc động không có đầu óc, nàng dịu dàng khách khí, nhưng cũng không để người ta sống tốt.

Tôn ma ma miễn cưỡng cười trừ, nói "Vậy được rồi, nhị tiểu thư, để những hộ vệ này uống một ngụm trà nghỉ chân một lát đã, sau đó chúng ta sẽ lên đường nhé."

Khương Lê cảm kích mỉm cười: "Đa tạ ma ma."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top