Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39: Bạch Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ cập kê qua đi, Phương Phỉ Uyển của Khương Lê khôi phục lại yên bình như ngày xưa.

Tuy rằng đã chứng minh Khương Lê bị hàm oan trong sự kiện Hồng Bảo Thạch, nhưng cũng không có ai tới an ủi Khương Lê. Đồng Nhi len lén thăm dò bên ngoài, biết được Khương lão phu nhân đem Quý Thục Nhiên gọi vào Vãn Phượng Đường hung hăng trách cứ một trận. Bởi vì lễ cập kê của Khương Ấu Dao do một tay Quý Thục Nhiên lo liệu chuẩn bị, cuối cùng lại để xảy ra loại sự tình này, khiến khách khứa cười vào mặt Khương gia, mặt mũi gì đó đều mất hết.

"Bây giờ khả năng quản gia của Quý thị đã bị nghi ngờ." Đồng Nhi nói đến chuyện này thời điểm, mười phần đắc ý.

Khương Lê cười cười, Khương lão phu nhân trách cứ Quý Thục Nhiên, ước chừng không phải vì Vi Quý Thục Nhiên đem lễ cập kê làm hỏng. Khương lão phu nhân dù sao cũng đã chìm đắm trong tranh đấu hậu nhiều năm, cổng lớn bên trong có bao nhiêu cong cong khúc khuỷu lẽ nào bà ta không rõ hơn ai hết sao? Huống hồ lần này Quý Thục Nhiên bày ra trận giá họa cũng không được tính là cao minh. Khương lão phu nhân mặc dù không thích Khương Nhị tiểu thư cho lắm, nhưng cũng phải cố gắng hết sức duy trì tính công bằng trong phủ, nên mới gọi Quý Thục Nhiên đến trách cứ.

Lần này Khương Lê làm việc, mặc dù bảo toàn được thân mình, nhưng cũng làm bại lộ hậu trạch Khương phủ bên trong không yên bình ra trước mặt mọi người. Hoặc nhiều hoặc ít sẽ bị người giận lây, thí dụ như bây giờ, bị vắng vẻ đã là nhẹ nhàng, tính ra đây là sự trừng phạt nhà họ Khương đối với Khương Lê.

Nhưng mà Khương Lê không có để chuyện này trong lòng.

Đồng Nhi cười nói: "Vừa mới tuyển thêm ba người nữa, cô nương có cần ra xem một chút không?"

Hương Xảo cùng Vân Song đã bị mang đi, trong viện chỉ còn Đồng Nhi và vài người cũ. Sáng nay bà tử dẫn tới một đoàn người, để Đồng Nhi chọn ra ba. Cứ như vậy, cộng thêm Đồng Nhi, trong viện có thêm một nhất đẳng nha hoàn, hai nhị đẳng nha hoàn, và vài người quét dọn bên ngoài viện, vậy là vừa vặn đủ.

"Để các nàng vào đi." Khương Lê nói.

Ba nha hoàn cùng nhau đi vào, hai nhị đẳng nha hoàn, một người tên Minh Nguyệt, người còn lại tên Thanh Phong, cùng tuổi với Đồng Nhi, thoạt nhìn là người sinh động, cơ trí. Hướng về phía Khương Lê quỳ xuống thỉnh an, là người mới chọn bên ngoài, lúc trước chưa từng thấy trong phủ.

Còn có một nhất đẳng nha hoàn, gọi là Bạch Tuyết, lớn hơn Đồng Nhi một chút, tuy không so với hai nha hoàn kia sinh động bằng, mặc dù gọi là Bạch Tuyết, nhưng làn da lại ngâm đen, dáng người có thể nói là hơi vạm vỡ, mặc đồ nha hoàn màu quả hạnh đỏ, có chút không hợp mà buồn cười.

Đồng Nhi nhìn chằm chằm Bạch Tuyết dò xét, trong lòng buồn bực. Nha hoàn thân cận là mặt mũi của tiểu thư, trừ bỏ phẩm tính năng lực không nói đến, bộ dáng nhất định phải nhu thuận thanh tú, nha hoàn Bạch Tuyết này chưa luận về bản sự, chỉ bằng bộ dáng  bên ngoài, cả đời này cũng đừng hòng làm nhất đẳng nha hoàn.

Lúc bà tử đề cử thời điểm, nói Bạch Tuyết có khí lực lớn, có thể quét tước bên ngoài viện, Khương Lê vốn cũng có tính toán như vậy, nhưng đến cuối cùng, không biết thế nào lại trở thành nhất đẳng nha hoàn.

Bà tử kia còn nhiều lần hỏi lại Khương Lê, ước chừng cảm thấy Khương Lê không hiểu đạo lý sắp xếp người, Khương Lê lại rất cố chấp. Đồng Nhi nhìn kĩ lại Bạch Tuyết, vẫn chưa nhìn ra được nàng có chỗ nào đặc biệt.

Khương Lê cùng ba nha hoàn trao đổi với nhau vài câu, Thanh Phong cùng Bạch Lộ tản ra làm việc. Bạch Tuyết lưu lại trong phòng, Khương Lê nhìn nàng, cười nói: "Nghe nói quê ngươi ở thôn Táo Hoa?"

Bạch Tuyết ban đầu có hơi dè dặt, nghe Khương Lê hỏi quê quán, ngược lại là có buông lỏng một chút, đáp "Dạ đúng ạ."

"Ta lúc trước có biết một nha hoàn cũng lớn lên ở Thôn Táo Hoa." Khương Lê cười nói.

Hồ sơ ghi chép của Bạch Tuyết có viết nàng mới rời thôn Táo Hoa lên kinh không lâu, trong nhà có hai ca ca và một muội muội. Cha mẹ là nông dân, trồng một mẫu ba phần đất. Bạch Tuyết bởi vì từ nhỏ đi theo cha mẹ làm nông, nên da dẻ dáng người mới thô tráng như vậy. Trong nhà nhân khẩu đông đảo, hai ca ca lần lượt lấy vợ sinh con, lương thực càng hạn hẹp, vì để đủ ăn, Bạch Tuyết liền lên Yến kinh làm nha hoàn.

Dạng như Bạch Tuyết làm nha hoàn, người có chút tiền ở Yến kinh đều coi thường, chê nàng mặt mũi không dễ nhìn. Bà tử ở Khương gia chọn trúng nàng cũng là bởi vì Bạch Tuyết khí lực lớn có thể làm việc nặng. Ai biết Khương Lê lại chọn Bạch Tuyết làm nhất đẳng nha hoàn, cũng không biết Bạch Tuyết đạp phải vận khí tốt gì.

Bạch Tuyết mặc dù mới đến, lại hiểu được nhất đẳng nha hoàn cùng với nha hoàn chuyên lo quét dọn không giống nhau. Đối với vị tiểu thư Khương Lê nhìn trúng mình trong lòng rất là cảm kích. Nàng trước kia đã nghe rất nhiều lời đồn về Khương Nhị tiểu thư, vốn cho rằng là một người hung dữ, không nghĩ tới lại hiền hòa như vậy, còn quan tâm hỏi thăm quê hương của mình. Nàng thầm nghĩ những lời đồn kia thực sự có hơi quá đà rồi, sao có thể tin được, chắc là những người nói hươu nói vượn kia đã nghe nhầm rồi đi đồn bậy đồn bạ.

Bạch Tuyết nói: "Cô nương còn nhớ tên của cô nha hoàn đó không? Biết đâu nô tỳ lại quen biết cô ấy."

"Nàng tên là Hải Đường." Khương Lê cưới nói: "Cô nha hoàn đó hiện tại khoảng chừng hai mươi, trong nhà có hai đệ đệ, nhà ở thôn Táo Hoa, ngay cạnh vựa gạo. Thân cao gầy gò, da trắng, dung mạo rất dễ nhìn."

Đồng Nhi ở một bên mà nghi hoặc, Khương Lê biết người nào mà nàng không biết, cho tới giờ chưa từng nghe nói có một nha hoàn tên là Hải Đường, là nha hoàn của Khương phủ sao?

Bạch Tuyết suy nghĩ rất lâu, mới vò đầu cười nói: "Nô tỳ nhất thời chưa nhớ ra ai có tên này, Thôn Táo Hoa nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nhưng mà nếu cô nương muốn biết tin tức của nàng, để nô tỳ viết thư về hỏi thử cha mẹ xem sao."

Đồng Nhi nhịn không được hỏi: "Ngươi vậy mà cũng biết viết chữ?"

"Có một đoạn thời gian nô tỳ có đi học trộm vài chữ ở trường tư thục." Bạch Tuyết cười chất phác.

Đồng Nhi đối với Bạch Tuyết nổi lòng tôn kính, đến nha hoàn trong Khương phủ, số người biết chữ cũng không tính là nhiều nhặn gì. Nhà mình cô nương quả nhiên mắt sáng như sao, tuy dung mạo Bạch Tuyết có chút kém, nhưng bản lãnh lại có, làm nhất đẳng nha hoàn không tệ.

Khương Lê đối với chuyện Bạch Tuyết biết chữ có thu hoạch ngoài ý muốn, lập tức liền đối với nàng cười, nói: "Vậy làm phiền ngươi rồi."

Nàng sở dĩ chọn trúng Bạch Tuyết làm thiếp thân nha hoàn, ngoại trừ phẩm tính nàng ta trung hậu, còn một cái quan trọng hơn chính là việc nàng ta đến từ Thôn Táo Hoa.

Lúc nàng còn là Tiết Phương Phỉ, bên người có đi theo một nha hoàn tên là Hải Đường, cũng đến từ thôn Táo Hoa. Tiết Phương Phỉ có bốn thiếp thân nha hoàn, hai người bị đánh chết, còn dư lại hai người Tiết Phương Phỉ vụng trộm thả ra khỏi phủ. Một người tên là Đỗ Quyên, một người tên là Hải Đường, Đỗ Quyên trong nhà không người, không biết được sau đó đã đi đâu. Hải Đường thì Tiết Phương Phỉ biết, quê quán tại thôn Táo Hoa, phía dưới có hai đệ đệ.

Hải Đường thân thế Thẩm Ngọc Dung không biết, bởi vậy sẽ không tra được thôn Táo Hoa. Hải Đường thông minh lanh lợi, tâm tư tỉ mỉ, nàng càng nghĩ, cảm thấy Hải Đường rất có thể về thôn Táo Hoa.

Muốn vạch trần Thẩm Ngọc Dung cùng Vĩnh Ninh Công chủ, bước đầu phải có nhân chứng. Đáng tiếc bây giờ nàng không có cách nào tiếp cận Thẩm gia, coi như có tiếp cận được, Thẩm gia chưa chắc có người giúp nàng đứng ra làm chứng.

Hải Đường không giống vậy, nàng ấy là nha hoàn từ nhỏ lớn lên bên cạnh nàng, thân như tỷ muội, nếu như Hải Đường có thể đứng ra làm chứng cho Tiết Phương Phỉ, nàng ấy nhất định sẽ đáp ứng.

Mà hết thảy chuyện này, Khương Lê nhìn về phía trước Bạch Tuyết, đều phải dựa vào vị nha hoàn cùng thôn với Hải Đường này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top