Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43: Gặp chữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy Khương Lê nói vậy, Khương Nguyên Bách nhất thời sửng sốt, không biết nói tiếp thế nào.

Trước mặt là tiểu nhi nữ không biết từ khi nào đã trở thành một thiếu nữ trưởng thành, duyên dáng yêu kiều. Nàng so với Khương Ấu Dao trông còn nhỏ bé, yếu đuối hơn, mặt mũi đường nét lại giống mình như đúc. Lúc đưa Khương Lê đi am ni cô, nàng lúc đó mới bảy tuổi, còn là một tiểu hài tử mập mạp, thời gian tám năm qua đi, như chỉ cần chớp mắt một cái, đã đem tiểu cô nương mập mạp ngày nào biến thành một thiếu nữ, cũng đem nhưng dấu vết quen thuộc tiêu diệt hết.

Khương Nguyên Bách cảm thấy lạ lẫm.

Hắn đã bỏ lỡ Khương Lê 8 năm, cùng làm trí nhớ dừng lại ở thời khắc Khương Lê vẫn còn là một hài tử không hiểu chuyện, tùy hứng đến kiêu căng bốc đồng. Đứa trẻ ấy nay đang đứng trước mặt hắn, trưởng thành cao lớn, mở to đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn hắn, bình tĩnh đưa ra yêu cầu của mình, khiến cho Khương Nguyên Bách không biết nên đáp thế nào.

Hắn nói: "Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không? Ngươi chưa từng học vỡ lòng, như thế nào có thể theo kịp được bài vỡ ở Minh Nghĩa Đường."

"Phụ thân, ta cũng là con gái của ngài." Khương Lê ngắt lời hắn: "Đồng dạng cùng là nhi tử của ngài, tam muội có thể lên Minh Nghĩa Đường, tại sao ta lại chỉ có thể đi theo tiên sinh bên ngoài học một chút nông cạn, đấp da lông lên người, phụ thân, ngài làm vậy là không công bằng."

Khương Nguyên Bách lại một lần bị nghẹn lời.

Ông nhìn Khương Lê, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Quý Thục Nhiên còn chưa vào cửa, trong phủ lúc đó hắn có hai nhi nữ. Đứa con gái lớn là thứ nữ, có chút ngốc nghếch chậm chạp. Khương Lê là đích nữ của hắn, mềm mại, đáng yêu. Khi đó hắn đối với Diệp Trân Trân dùng tính mạng cố sinh Khương Lê rất thương tiếc nàng, còn thường xuyên ôm Khương Lê không bỏ, để Khương Lê cưỡi trên cổ của hắn túm tóc chơi đùa.

Đã từng có chút niềm vui gia đình. Chỉ là sau khi Khương lê làm ra chuyện quá phận, tình nghĩa cha con liền bị phai mờ. Nhưng hôm nay, Khương Nguyên Bách nhìn Khương Lê trước mắt, chẳng biết tại sao lại nghĩ tới những chuyện cũ ngày xưa. Một câu "phụ thân, ngài làm không công bằng", làm lòng hắn đột nhiên trào ra chút chua xót.

Không biết từ khi nào, Khương Nguyên Bách đã tự quên mất mình vẫn còn một nhi nữ. Hắn đem Khương Ấu Dao sủng thành hòn ngọc quý trên tay, lại lãng quên nhi nữ mình ném tới am ni cô. Mà Khương Lê không tranh không cướp, chỉ đứng trước mặt hắn, nhìn mình bình tĩnh chờ đợi, làm Khương Nguyên Bách cảm thấy rất hổ thẹn.

Sự hổ thẹn ấy bị Khương Lê nhìn thấy, trong lòng liền cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đã sớm phát hiện, Khương Nguyên Bách không phải đối với Khương Nhị tiểu thư hoàn toàn không còn tình cha con. Lúc Khương nhị tiểu thư hồi phủ ngày hôm đó, Khương Nguyên Bách biểu lộ ánh mắt, rõ ràng rất bậm tâm. Quả thật Khương Nguyên Bách không phải là một người cha tốt, trong đó ắt hẳn có ít nhiều sự nhúng tay của Quý Thục Nhiên. Nàng đối với Khương Nguyên Bách cũng không có cảm tình, nàng chỉ đang lợi dụng sự hổ thẹn của Khương Nguyên Bách, giả vờ hòa hợp, nàng nguyện ý làm.

Nếu như nàng thao thao bất tuyệt, một mực nói Khương Nguyên Bách đối xử với nàng không tốt, Khương Nguyên Bách chưa chắc sẽ xúc động. Ngược lại nếu nàng bình tĩnh nói ra, Khương Nguyên Bách mới có thể tự mình suy nghĩ sâu xa hơn.

"Lê Nhi, ngươi bây giờ không thích hợp đi Minh Nghĩa Đường." Rất lâu, Khương Nguyên Bách mới nói, tuy là cự tuyệt, ngữ khí lại hòa hoãn rất nhiều.

"Phụ thân sở dĩ không muốn để con đi Minh Nghĩa Đường, đơn giản là vì sợ con bị người ta sau lưng chỉ chỏ, làm Khương gia xấu hổ. Phụ thân có ý tốt, thế nhưng phụ thân có từng nghĩ tới, hiện nay thánh thượng tán thưởng nữ tử học tập, phụ thân thân là đương triều thủ phụ, đứng đầu chúng văn nhân, lại chi thỉnh tiên sinh tới dạy qua loa chữ nghĩa, không cho đi Minh Nghĩa Đường học, há chẳng phải đánh vào mặt múi hoàng thượng?"

Khương Nguyên Bách ngớ ngẩn.

Hắn một lòng cân nhắc Khương Lê sẽ bị người ta chỉ chỏ, làm Khương gia hổ thẹn, lại đem Hồng Hiếu Đế quên mất.

"Đây là thứ nhất, thứ hai, phụ thân, chúng ta là Khương gia, nhà có bốn nữ nhi, trừ bỏ tam muội, tứ muội cùng Ngũ muội đều đã tiến vào Minh Nghĩa Đường. Hết lần này tới lần khác làm bắt ta ở nhà, một là bất công, hai là càng che càng lộ. Chi bằng cứ thoải mái mở ra cho người ta nhìn, càng che che giấu giấu, người khác càng tìm tòi nghiên cứu. Phụ thân cho là đem ta giấu trong phủ, người bên ngoài sẽ ngừng nghị luận ta sao, người sai rồi, càng là như vậy, bọn hắn càng nghị luận mãi thôi."

Khương Lê nói đây hết thảy thời điểm, cũng không cảm xúc gì đặc biệt, phảng phất như nói chuyện gia đình nhà người khác. Nhưng đi vào tai Khương Nguyên Bách, hắn lại cảm thấy có mười phần đạo lý. Huống chi, ba Phòng Khương Nguyên Hưng, Thịnh đều sai người tặng lễ, đem Khương Ngọc Nga cùng Khương Ngọc Yến đưa vào Minh Nghĩa Đường, huống chi bọn hắn đại phòng.

"Phụ thân," Khương Lê nói "Chuyện lúc trước ta làm sai. Thế nhưng thế gian không chê trách người biết sai biết hối cãi. Con lúc đó còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, bây giờ con đã lớn, tự nhiên cũng sáng tỏ lí lẽ. Con từ nhỏ không có mẫu thân dạy bảo, đi nhầm một bước, chẳng lẽ liền muốn dùng cả đời hoàn lại? Con nguyện ý dùng cả đời, nhưng con cũng là nữ nhi Khương gia, không nguyện ý trở thành hòn đá vướng chân Khương gia."

Câu kia "con từ nhỏ không có mẫu thân dạy bảo", lập tức nói trúng lòng Khương Nguyên Bách, hắn hơi run, nói "Lê Nhi, thế mà ngươi cũng......"

"Phụ thân, con lớn lên ở núi Thanh Thành, cũng không phải không có tập viết. Con biết cha mình là đương triều thủ phụ, nữ nhi của hắn không thể vô dụng, chính mình liền tự tìm một sư phụ dạy con đọc sách viết chữ, mặc dù viết chưa giỏi lắm, nhưng vỡ lòng thì đã học qua, số chữ biết được cũng không ít."

Nàng đột nhiên đi đến trước bàn, đem Khương Nguyên Bách vừa mới viết chữ "tĩnh" dời qua một bên, một lần nữa bày giấy. Khương Lê động tác khiến Khương Nguyên Bách khẽ giật mình, vô ý thức nhìn về phía Khương Lê.

Khương Lê nhấc lên tay áo, từ từ mài mực. Cổ tay nàng tinh tế, động tác ôn nhu, tạo ra một loại cảm giác rất văn nhân, làm cho người nhìn cảnh đẹp ý cũng vui. Lại phảng phất làm loại sự tình này rất tự nhiên.

Mài mực xong, nàng nâng bút chấm no bụng mực nước, mới bắt đầu viết chữ. Một bên viết, một bên nói "Phụ thân, Minh Nghĩa Đường là một học đường tốt, ở bên trong con cũng có thể kết giao thêm nhiều bạn bè. Con sẽ cố gắng không phạm sai lầm, giao hảo cùng nhiều người, đối với Khương gia chúng ta mà nói, nhiều lợi vô hại. Con họ Khương, lúc nào cũng hy vọng Khương gia càng ngày càng tốt hơn."

Nàng cùng Khương Nguyên Bách phong cách viết chữ không giống nhau, Khương Nguyên Bách viết chữ chậm mà thâm thúy, một bút kéo nét dài dằng dặc. Khương Lê lại khác, nàng nhã nhặn, hòa hòa khí khí, viết chữ thời điểm, lại có một loại chiến ý bên trong. Phảng phất như binh sĩ cầm đao, sắp đi sát tràng, sẵn sàng chiến đấu tới bình minh.

Khương Nguyên Bách nhìn Khương Lê sườn mặt, thanh nhã êm dịu, phong thái như ngọc, lại ẩn đằng đằng sát khí, phóng khoáng bất chấp.

Một bút dừng lại, Khương Lê đem bút thu hồi, động tác mười phần hiên ngang, gác qua một bên, mới nói: "Đã xong."

Khương Nguyên Bách giương mắt nhìn xem, có chút kinh sợ.

Chữ viết cực mỹ, nét bút mạnh mẽ, dạng này chữ viết, ít nhất cần mười năm khổ luyện mới có thể thành. So với chữ viết của Khương Ấu Dao không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Mà chữ không phải dùm kiểu loại chữ trâm hoa cỡ nhỏ như đại đa số nữ tử hay dùng, mà lại dùm đại khai đại hợp, từ đầu đến cuối đều chính trực ngay ngắn.

Lực bút bên trong có sự chính trực, ngay ngắn bên trong có sự sắc sảo.

Nét chữ, nét người, đây là chữ của một người quang minh lỗi lạc, cởi mở, phóng khoáng, kiên trì, cứng cỏi.

Khương Nguyên Bách đánh giá thiếu nữ trước mặt, Khương Lê Tiếu yêu kiều nhìn lại hắn, hỏi: "Bây giờ phụ phân đã đồng ý cho con đi Minh Nghĩa Đường chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top