Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45: Châm ngòi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Khương Nguyên Bách dự định đưa Khương Lê đi học ở Minh Nghĩa Đường, rất nhanh đã lan truyền khắp Khương gia.

Nhị phòng Lư thị đang bàn luận chuyện này với Khương Nguyên Bình, "Đại ca rốt cuộc đang nghĩ gì thế? Như thế nào lại đột nhiên đem Khương Lê đi Minh Nghĩa Đường? Khương Lê nếu thực sự vào đó học, các tiểu thư bên trong nhất định sẽ ở sau lưng nói xấu nàng. Không chừng còn khi dễ nàng. Đến lúc đó chẳng lẽ mặt mũi Khương gia chúng ta sẽ mất sạch?"

Lư thị từ nhỏ đã được cưng chiều, Khương Nguyên Bình lại là một nam tử tốt tính lúc nào cũng cười híp mắt, ngày bình thường nói chuyện với nhau cũng không cố kỵ điều gì. Nàng lời này nửa câu đầu giống như là đang lo lắng cho Khương Lê, nửa câu sau lại trách cứ Khương Lê làm Khương gia mất mặt.

"Đại ca trong lòng tự có chủ ý, ngươi bận tâm thì được gì?" Khương Nguyên Bình ung dung nhấp một ngụm trà: "Nhị phòng chúng ta không có nữ nhi."

"Cũng đúng." Lư thị nghĩ nghĩ, nói "Bọn họ muốn mất mặt, cũng là đại phòng mất mặt. Nhưng mà ta thấy Khương Lê không phải đèn đã cạn dầu, tuy vừa mới hồi phủ chưa được bao lâu, nhưng đã khiến đại tẩu chao đảo. So với trước kia tiến triển hơn rất nhiều. Chỉ là không biết có thể kiên trì được bao lâu, Quý thị người kia, ta chưa bao giờ thấy bà ta chịu thua bất kì ai."

Nghe giọng điệu của Lư thị, có lẽ quan hệ giữa nàng với Quý Thục Nhiên không được hòa thuận như vẻ ngoài.

"Không quản chuyện người ngoài." Khương Nguyên Bình khoát tay áo: "Thì thiên hạ sẽ thái bình."

....

Tại Vãn Phượng Đường, Khương lão phu Nhân đang cùng Khương Nguyên Bách đàm luận chuyện này.

"Nguyên Bách, ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì thế?" Khương lão phu nhân tra hỏi.

"Nương, Lê Nhi bây giờ đã mười lăm tuổi, con nhà bình dân mười lăm tuổi đã nhập học. Vương hầu, thái tử còn sớm hơn, từ tám tuổi đã bắt đầu lên trường. Con cái nhà quan lớn trễ nhất là mười tuổi cũng đã bắt đầu cho đi học. Lê Nhi nhập học thời gian mặc dù có muộn hơn bọn họ một chút, nhưng cùng con cái dân chúng bình thường cũng giống nhau."

Khương lão phu nhân nhìn Khương Nguyên Bách: "Ngươi biết, ta hỏi không phải cái này. Tuổi đi học của Nhị nha đầu không phải ý chính ta muốn hỏi."

Khương Nguyên Bách do dự một chút: "Nương, Lê Nhi mặc dù lúc trước phạm phải sai lầm, nhưng mất bò mới lo làm chuồng vẫn chưa muộn, lúc ấy nàng ấy còn nhỏ, không thể bởi vì tuổi nhỏ phạm vào sai lầm mà làm ảnh hưởng đến tương lai."

Khương lão phu nhân rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì, qua một hồi lâu nàng mới nói: "Nếu ngươi đã quyết định như vậy, liền cứ theo đó mà làm đi. Trân châu...." nàng gọi nha hoàn đứng cạnh, "Đi vào kho thư phòng lấy một bộ văn phòng phẩm bằng gỗ cẩm lai đem ra đây."

Trân châu vội vàng đứng dậy, Khương Nguyên Bách thấy thế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lại ngồi một lát cùng Khương lão phu nhân bàn luận vài chuyện, lúc sau hắn mới đứng dậy cáo từ. Khương Nguyên Bách mới vừa rời đi, nha hoàn Phỉ Thúy bên cạnh Khương lão phu nhân đã vội hỏi: "Lão phu nhân không hy vọng nhị tiểu thư nhập học sao?"

"Nếu ta không muốn cho nàng nhập học, cũng không phí sức đem tặng cho nàng văn phòng phẩm quý giá như vậy."

Tặng văn phòng phẩm, ý Khương lão phu nhân là muốn ủng hộ chuyện đi học của Khương Lê. Khương lão phu nhân đã ra ý như thế, trên dưới Khương phủ có người nào muốn phản đối, cũng không còn kịp nữa rồi.

"Cái kia......" Phỉ thúy không hiểu.

"Nguyên Bách là hài tử ta nhìn từ nhỏ đến lớn, tự tâm hắn có sự suy xét của chính mình, ta chỉ sợ hắn nhìn trúng Nhị nha đầu điểm nào đó, muốn lợi dụng nàng." Khương lão phu nhân thở dài một hơi, "Thế nhưng Nhị nha đầu này, cũng không phải người dễ dàng để người ta định đoạt."

"Ta sợ hai cha con bọn họ trong tương lai sẽ thù ghét nhau, khiến nhà cửa không yên."

......

Trong lúc Khương lão phu nhân vẫn còn đang nói chuyện với Khương Nguyên Bách. Bên phía hậu viện của Khương Ấu Dao vang lên tiếng đánh vỡ ấm trà.

Khương Ngọc Nga đau lòng nhìn những mảnh gốm sứ đẹp đẽ. Những ấm trà dạng này, cầm ra ngoài bán, ít nhất cũng phải được hơn trăm lượng bạc, Khương Ấu Dao vậy mà chỉ tùy tiện ném xuống, chẳng mảy may tiếc nuối chút nào.

"Khương Lê!" Nàng nghiến răng nghiến lợi, "Phụ thân tại sao lại tùy tiện cho ả ta đi Minh Nghĩa Đường? Nàng ta rốt cuộc đã nói gì với phụ thân!" Tại trước mặt Khương Ngọc Nga cùng Khương Ngọc Yến, Khương Ấu Dao từ trước tới nay chưa từng che giấu cơn tức giận của mình.

Khương Ngọc Yến khiếp đảm co rúm lại, Khương Ngọc Nga lại phụ hoạ "Khương Lê nhất định đã khóc lóc ăn vạ với Đại bá phụ. Khương Lê người này thật sự tà môn, mới hồi phủ chưa được bao lâu, trong lòng Đại bá phụ đã hoàn toàn hướng về phía nàng ta. A, đúng rồi..." Khương Ngọc Nga còn cố ý đâm chọt Khương Ấu Dao, nói tiếp "Nghe nói tổ mẫu cũng đã đồng ý cho Khương Lê đi học, còn tặng một bộ văn phòng phẩm làm bằng gỗ cẩm lai, chính là cái bộ mà lúc trước Tam tỷ xin nhưng tổ mẫu không cho đấy. Khương Lê thật đúng là không đơn giản, lôi kéo được Đại bá phụ không nói, liền ngay cả tổ mẫu cũng lấy được lòng."

Nghe vậy, Khương Ấu Dao sững sờ, lập tức truy vấn: "Ngươi nói thật sao? Tổ mẫu thật sự tặng cho nàng ta bộ văn phòng phẩm bằng gỗ cẩm lai?"

"Tinh tức vô cùng chuẩn xác." Khương Ngọc Nga nhún nhún vai, "Toàn bộ hạ nhân Vãn Phượng Đường đều nhìn thấy."

"Con tiện nhân này!" Khương Ấu Dao giận dữ. Bộ văn phòng phẩm bằng gỗ cẩm lai đó là bộ nàng vô cùng yêu thích, một lần hỏi xin Khương lão phu nhân, nhưng bà ấy từ chối. Bây giờ Khương lão phu nhân lại đem nó tặng cho Khương Lê, đây chính là sống sờ sờ tát vào mặt nàng, ý nói Khương Ấu Dao nàng không sánh bằng Khương Lê đây mà!

"Không được, ta muốn đi tìm mẹ ta." Khương Ấu Dao nói "Không thể để tiện nhân đó vào Minh Nghĩa Đường được!"

"Tam tỷ," Khương Ngọc Nga giữ chặt nàng: "Lão phu nhân đã tặng văn phòng phẩm, ý bà ấy đã quá rõ ràng. Chuyện Khương Lê đi Minh Nghĩa Đường như ván đã đóng thuyền. Tam tỷ lúc này đi biết cầu xin ai, nhưng tỷ đừng quá lo lắng, Khương Lê vào được Minh Nghĩa Đường, nhưng ở lại được bao lâu mới là vấn đề. Nàng chắc chưa từng nghĩ tới, Minh Nghĩa Đường là nơi có biết bao nhiêu tiểu thư nhà không phú cũng quý, ai cũng biết nàng ta tâm tư ác độc, ai dám kết bạn với nàng. Mà nàng ta mới từ trên núi xuống, tài học quê mùa, không biết sẽ náo ra biết bao truyện chê cười, lúc ấy chẳng phải phải cam chịu lui xuống làm nền cho Tam tỷ tỏa sáng?"

Khương Ấu Dao nghe vậy, lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại. Khương Ngọc Nga nói cũng có lý, nàng nói: "Lời này tuy nói thuận tai như thế, nhưng nàng ta cứ lãng vảng trước mặt ta, làm ta rất khó chịu!" Vừa nghĩ tới chuyện Khương Lê có thể sẽ đi tìm Chu Ngạn Bang ở Quốc Tử giám, Khương Ấu Dao đã thấy cực kỳ khó chịu.

"Tam tỷ, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn." Khương Ngọc Nga cười nói.

Chờ Khương Ấu Dao bình phục tâm tình, nói chuyện phiếm với nhau rồi cùng rời đi, Khương Ngọc Yến hỏi: "Ngũ muội, ngươi vì sao lại cổ động Tam tỷ đối phó với nhị tỷ?"

Khương Ngọc Nga cười lạnh một tiếng: "Ai bảo nàng ta không biết tự lượng sức mình!"

Khương phủ tam phòng vốn là thế yếu, dù sao cũng là phòng thiếp của Khương lão đại nhân, con của thiếp lấy vợ sinh ra những đứa con cũng tính là hẹn mọn. Khương Ngọc Yến cùng Khương Ngọc Nga có thể được vào Minh Nghĩa Đường đọc sách, cũng là nhờ Khương Nguyên Hưng suốt ngày chạy đi lấy lòng Khương Nguyên Bách, mới dành được cơ hội này. Khương Ngọc Nga trong lòng vốn tự ti, nhưng cũng tự phụ. Nàng tâm cao hơn trời, lập chí không kém bất kì ai, tài học cũng giỏi giang, kỳ thực trong toàn bộ Khương gia, người xuất sắc nhất là Khương Ngọc Nga.

Khương Ấu Dao không cần tranh giành cái danh tài nữ thì nàng cũng là hòn ngọc quý trên tay Khương phủ. Khương Ngọc Nga lại muốn cái danh tài nữ này, để tô điểm cho con người nàng. Đây là sự kiêu ngạo duy nhất của Khương Ngọc Nga. So với Khương Lê tài hoa hơn, ý niệm đem Khương Lê, đích nữ hữu danh vô thực này giẫm dưới chân, làm Khương Ngọc Nga cảm thấy một cảm giác chiến thắng nhân sinh.

Thế nhưng bây giờ, Khương Nguyên Bách lại cho Khương Lê đi Minh Nghĩa Đường. Cứ như vậy, bốn nữ nhi của Khương gia nay đã ngang nhau, một người so với mình yếu kém hơn nay đã bắt kịp mình, làm Khương Ngọc Nga bỗng chốc không còn cảm thấy mình hơn người nữa. Khương Lê chính là đẩu sỏ làm nàng cảm thấy bất an.

Muốn khôi phục lại cảm giác ưu việt của bản thân, trừ phi Khương Lê kém hơn mình. Khương Ấu Dao cùng Khương Lê vốn đã như nước với lửa, nhẹ nhàng vẩy một chút dầu hỏa, lửa sẽ càng bùng lên dữ dội.

Khương Ngọc Nga chỉ sợ chuyện không đủ lớn. Tốt nhất là càng cháy càng hăng, thiêu rụi hết mọi thứ thành tro đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top