Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46: Vào học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên quan tới chuyện nhập học Minh Nghĩa Đường, tất cả mọi người ở Khương gia đều theo đuổi tâm tư của riêng mình. Khương Lê không rảnh bận tâm tới chuyện họ đang nghĩ gì, nàng đang dạy Bạch Tuyết viết chữ.

Bạch Tuyết có học vài chữ, nhưng mà số lượng không nhiều. Vì để nghe ngóng tin tức ở Thôn Táo Hoa, về tung tích của Hải Đường, Bạch Tuyết cũng muốn viết thật rõ ràng trong thư để người nhà dễ dàng tìm kiếm tin tức dùm. Khương Lê vừa nhìn nàng viết, vừa ở bên chỉ dạy những chữ nàng không biết. Đồng Nhi cũng ngồi ở bên cạnh lắng nghe say sưa ngon lành, thỉnh thoảng lại nói: Cô nương thật lợi hại, nô tỳ cùng cô nương lớn lên ở núi Thanh Thành, vậy mà không biết tự mình học được nhiều chữ như vậy, nô tỳ chỉ biết viết tên mình, sự khác biệt này thực sự quá lớn."

"Còn không phải sao?" Bạch Tuyết lầm bầm, "Nàng là thiên kim thủ phụ, tư chất vốn đã thông minh hơn người rồi."

Ba người nói đùa thời điểm, Khương Cảnh Duệ lại tới. Hắn cũng nghe tin Khương Lê được vào Minh Nghĩa Đường, vừa vào cửa liền nói: "Chúc mừng chúc mừng, thật đúng là người giỏi ăn nói, đến Đại bá phụ cũng thuyết phục được, Khương Lê, ngươi thật làm cho ta lau mắt mà nhìn."

Khương Lê buông tay để Bạch Tuyết tự viết, hướng về phía Khương Cảnh Duệ đi đến, nói "Ngươi lại tới đây làm gì?"

Khương Cảnh Duệ ghẹn họng "Ngươi sao lúc nào cũng trưng ra dáng vẻ không muốn chào đón ta thế. Ta tới là muốn nhắc nhở ngươi, đừng tưởng rằng Minh Nghĩa Đường là nơi tốt đẹp, con em quý tộc đều là bọn mắt cao hơn trời, ngươi lại là gương mặt lạ từ đâu không biết chui ra, tốt nhất nên an phận thủ thường, nếu có người khi dễ ngươi, chớ vì mặt mũi mà đánh nhau với người ta, cứ hô ra tên phụ thân ngươi là được. Cũng đừng sợ mất mặt, nếu gặp phải người thực sự khó đối phó, cứ chạy trước tính sau." Hắn từ trong tay áo lấy ra một con dao nhỏ: "Đây, cái này, tặng cho ngươi phòng thân."

Khương Lê nhìn chằm chằm con dao nhỏ trên tay Khương Cảnh Duệ, trầm mặc trong chốc lát, mới nói "Minh Nghĩa Đường là nơi nuôi hồng hoang mãnh thú sao?"

"Không hề kém như vậy chút nào." Khương Cảnh Duệ nói "Cũng giống như Quốc Tử giám phía diện thôi, lần trước ta lỡ chân đạp chết con dế của bạn học, suýt chút nữa bị đánh gãy tay. Ta xem chừng bên các ngươi cũng vậy, ngươi cứ cầm đi." Hắn nhét con dao đó vào tay Khương Lê.

Khương Lê thực sự có chút không phản bác được, phảng phất như nhìn thấy trước khi nàng xuất giá, Tiết Chiêu thần thần bí bí kêu nàng vào góc khuất trong hậu viện, nhét vào trong tay nàng một thanh dao nhỏ khắc hình phượng. Cuối cùng thanh dao đó không được Khương Lê mang đi tới Yến kinh. Chưa từng nghe có ai lại đi tặng cho tân nương thứ này. Không biết Tiết Hoài Viễn nghe từ đâu biết được Tiết Chiêu tặng cho nàng một con dao, liền đánh hắn một trận, nói hết lời mới khiến hắn thu hồi nó.

Khương Lê nắm chặt con dao trong tay, lần này không muốn bỏ lỡ nữa. Con dao này cũng nhỏ có thể giấu trong tay áo, Khương Lê miễn cưỡng đón nhận, liền nói: "Tốt, đa tạ ngươi."

"Câu đa tạ này của ngươi nghe không ra chút thật lòng nào cả." Khương Cảnh Duệ lại nói: "Nếu thực sự không được, ngươi có thể chạy sang Quốc Tử giám tìm ta, ta giúp ngươi giải quyết."

Khương Lê gật đầu, Khương Cảnh Duệ xoa xoa gáy, "Ta... ta đi kêu Chu Ngạn Bang ra."

Khương Lê nhìn hắn, Khương Cảnh Duệ nhếch môi liếc mắt nhìn Khương Lê, chờ khích lệ. Nhưng Khương Lê bình tĩnh nói: "Bạch Tuyết, tiễn khách."

Khương Cảnh Duệ liền bị Bạch Tuyết thô tráng xách lên cưỡng chế "tiễn đưa".

Trước ngày nhập học, ở đây đã trải qua một trận náo loạn nhỏ.

Đến buổi tối, Quý Thục Nhiên sai người tới tặng cho Khương Lê hai bộ y phục nhập học, nói là quà mừng nhập học của nàng.

Đồng Nhi hỏi Khương Lê: "Cô nương có thấy lo sợ không?"

Bước vào một môi trường mới hoàn toàn xa lạ, rất có khả năng sẽ phải đối mặt với những thái độ thù địch của bạn học, tựa hồ những chuyện xấu đã qua, ngày mai cũng chẳng tốt đẹp lên tẹo nào.

Khương Lê cưới "Chẳng có gì để sợ cả."

Không sợ, hơn nữa còn rất vui vẻ.

......

Ngày thứ hai, Khương Lê dậy thật sớm.

Minh Nguyệt cùng Thanh Phong nhìn thấy Khương Lê dậy sớm như vậy cũng có chút giật mình, Đồng Nhi cùng với các nàng giảng giải: "Cô nương chúng ta từ hôm nay sẽ bắt đầu đi học ở Minh Nghĩa Đường. Vào học mỗi ngày không thể tới trễ, hôm nay lại là ngày đầu tiên, càng không thể qua loa." Ngữ khí mười phần kiêu ngạo.

Minh Nguyệt cùng Thanh Phong cũng không hiểu những thứ này, gặp Đồng Nhi nói cũng có chút kiêu ngạo, lay nhiễm sự sùng kính, nói "Nghe nói Minh Nghĩa Đường không dễ tiến vào. Cô nương về sau có thể cùng đi học với tiểu thư Ấu Dao cùng các tiểu thư Khương gia khác rồi, chắc chắn sẽ không thua gì các nàng."

Nghe được nhấc đến Khương Ấu Dao, Đồng Nhi lập tức hừ một tiếng, thầm nói: "Ai mà thèm cùng các nàng đồng hành."

Nhập học ngày đầu tiên, Khương Ấu Dao cùng Khương Ngọc Nga thậm chí còn dậy sớm hơn, cũng đã đi trước. Trong phủ có tỷ muội nào mới bắt đầu đi học, cũng cần có người dẫn tiến. Khương Lê là người mới lại cùng các quý nữ không quen nhau từ trước, nếu nay lại không có các tỷ muội khác kéo vào vòng tròn bên trong thì sẽ bị cô lập, quả thật cô đơn đáng thương.

Thế mà Khương Ấu Dao cùng mấy người khác lại chẳng đánh tiếng cho Khương Lê gì cả, chính mình lại đi trước. Khương Nguyên Bách lo chuyện công vụ bận rộn, chẳng thể phân thân, Đồng Nhi muốn kiện cũng chẳng biết đi kêu ai, một bên vì Khương Lê phụng phịu, một bên lại cam chịu chẳng thể làm gì.

Ngược lại Khương Lê lại phải quay ngược lại an ủi Đồng Nhi: "Các nàng cùng ta không chung đường, ta cầu còn không được. Như vậy cũng tốt, một mình một xe, thông thoáng dễ chịu."

Đang nghĩ ngợi, sau lưng cửa phòng đẩy ra, Thanh Phong, Minh Nguyệt cùng Bạch Tuyết cùng nhau đi vào.

Bạch Tuyết ngẩn ngơ, đột nhiên nói: "Cô nương thật đẹp!"

Không chỉ có Đồng Nhi, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng ngẩn ngơ.

Các nàng đều biết, Khương gia có bốn nữ nhi, dung mạo tinh xảo nhất là Khương Ấu Dao, kiều diễm, xinh đẹp như một bông hoa. Khương Ngọc Nga cũng không tồi, sạch sẽ, gọn gàng, phong thái giống như người con gái được cưng nhất trong gia đình. Khương Ngọc Yến dung mạo so với hai người họ thì có chút bình thường hơn. Còn Khương Lê, bình thường mặc y phục đơn sắc, cũng chẳng thêu hoa bướm này nọ, trang sức cũng chỉ cài một cây trâm, bộ dáng đoan chính, nhưng nhạt nhẽo.

Chẳng biết từ bao giờ, phần nhạt nhẽo ấy lại bỗng làm nàng đặc biệt hơn những người khác. Cùng các quý nữ trong kinh hình thành sự khác biệt rõ rệt, đó là một loại khí chất đang dần lớn lên, khó có thể diễn tả thành lời. Phảng phất như mỗi cử động của nàng đều mang theo một chút linh khí của đất trời, túy ý không tranh đoạt.

Mỹ nhân ở cốt cách, không phải ở da thịt. Khương Lê đẹp, theo kiểu vẻ đẹp của khí chất, vẻ đẹp của dáng dấp, vẻ đẹp của sự nhã nhặn.

Nàng không có mặc y phục hôm qua Quý Thục Nhiên đem tặng. Cả một rương lớn toàn màu sắc rực rỡ chói mắt, nàng chỉ chọn ra một kiện y phục màu xanh nhạt, khoác áo ngắn bên ngoài, rồi dùng dây lụa màu vàng nhạt cố định lại, tóc dài được búi lại gọn gàng, rồi dùng một cây trâm gỗ gắn một hạt chây đỏ cố định lại. Làn da trắng như ngọc, mắt ngọc mày ngài, phong cách ăn mặc đơn giản, lại thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần ghê gớm.

Người nàng cũng ôn nhu như tính tình, từng bước đi về phía trước. Minh Nguyệt cùng Thanh Phong không khỏi nhìn mà trợn tròn mắt, Đồng Nhi cũng có chút không dời mắt nổi. Khương Lê rõ ràng đã cùng nàng sống chung suốt tám năm trên núi, thế mà Đồng Nhi không biết từ khi nào, Khương Lê đi lại tư thái, cười lên độ cong, đều trở nên lạ lẫm như vậy, nàng vẫn là khuôn mặt đó, nhưng lại giống như thành một con người khác vậy.

Khương Lê đi thỉnh an Khương lão phu Nhân một tiếng. Bà vừa mới dậy, thoáng nhìn ra ngoài một chút, đã bị làm cho có chút giật mình, bên người nha hoàn Phỉ Thúy cùng Trân Châu tức thời đỡ bà đứng lên.

Khuôn mặt Khương Lê, không tính là khuynh quốc khuynh thành, hay quốc sắc thiên hương, nhưng khi nàng khẽ mỉm cười, yếu ớt mà yêu kiều đi tới, lại giống như tiên tử tuyệt sắc từ trên trời hạ phàm.

Phảng phất như nàng được trời đất sinh ra, đã mặc định là đại mỹ nhân.

Khương Lê thỉnh an xong, đang đứng sau cổng lớn Khương gia chờ xe ngựa tới.

Bạch Tuyết đi gọi xe ngựa về, đến gần nói với nàng "Cô nương, người gác cổng nói bên kia đang dắt người ra, chút nữa xe sẽ tới liền."

Khương Lê khẽ gật đầu, im lặng đứng chờ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top