Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50: Thật giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khoan đã." Nàng hô to.

Đột nhiên xuất hiện một thanh âm từ đâu truyền tới, khiến mọi người đang vây quanh xem cãi nhau đồng loạt quay đầu lại nhìn. Khương Lê rẽ giữa đám người tiến lên.

Lưu Tử Mẫn đang dáo dát quay tròn tìm kiếm, thì thấy một giai nhân thanh tú đang đi ra từ giữa đám người, hai mắt hắn lập tức tỏa sáng, ngữ khí mang theo mấy phần đùa giỡn, ngả ngớn nói "Vị cô nương xinh đẹp này có chuyện gì thế?"

Bạch Tuyết thấy tình cảnh này, đi sát phía sau Khương lê, trong lòng hạ quyết tâm, nếu tên chuột nhắt này dám tiến gần Khương Lê một bước, nàng liền đánh hắn răng rơi đầy đất.

Khương Lê cười nói "Xin hỏi vị công tử này vì sao lại đứng đây náo loạn đường phố? Phải chăng có chuyện gì hiểu lầm?" Nàng chỉ vào người thiếu niên đang bị giữ chặt.

"Hiểu lầm?" Lưu Tử Mẫn cười một tràng dài chế nhạo, nói: "Vị cô nương này thấy việc nghĩa hăng hái là chuyện tốt, chắc là thấy chúng ta đang khi dễ vị huynh đài này. Vậy ta đành giải thích một câu, chúng ta không phải đang ỷ thế hiếp người." Hắn nói: "Vị huynh đài này tên là Diệp Thế Kiệt, làm hư một bức tranh chữ gia truyền của phủ chúng ta, ày, chính là bức này đây 《 Tước ấm xuân》."

《 Tước ấm xuân》 là kiệt tác của đại thi hạo tiền triều, Tằng Tử Kiệt. Tằng Tử Kiệt sau khi mất, toàn bộ bút tích của ông đều được người ta bỏ ra số tiền lớn để mua lại, nhất là các văn nhân, mua về để sưu tầm, treo trong nhà tiếp khách rất có thể diện. Nếu như bức họa của Lưu Tử Mẫn là《 Tước ấm xuân》hàng thật giá thật, Diệp Thế Kiệt hôm nay coi như đã đụng phải vận rủi lớn.

"Bức tranh chữ《 Tước ấm xuân》 này có đem bao nhiêu tiền mua lại, ta cũng không bán, nhưng nể mặt Diệp huynh đài đây là người Yến kinh, mới nén đau thương lượng với huynh thế này, chỉ cần huynh bồi cho ta 3 vạn lượng hoàng kim, giá này đã là giá hời cho huynh ta rồi, tuyệt đối không thua thiệt chút nào. Không nghĩ tới Diệp huynh người này thực sự quá đáng, một phân tiền cũng không muốn trả. Hắn còn là người của Diệp gia Tương Dương đấy, còn keo kiệt như vậy, cái này chẳng lẽ là câu mọi người hay nói, là bản chất thương nhân?" Nói đến đây, Lưu Tử Mẫn cười lên ha hả.

Người chung quanh nghe vậy, cũng cười theo, đều cười câu "bản chất thương nhân" của Lưu Tử Mẫn.

Yến kinh xem nhẹ thương nhân, lần lượt từ cao xuống chính là sĩ nông công thương, thương nhân xếp cuối cùng. Diệp Thế Kiệt cắn răng, dằn xuống phẫn nộ, nói "Bức họa của ngươi không phải do ta làm hư, lúc ta đang viết chữ, chính ngươi không biết từ đâu nhào tới!"

"Ai nha nha," Lưu Tử Mẫn kênh mặt lên "Ngươi lại còn ngậm máu phun người, bản thiếu gia rảnh rỗi quá đi làm chuyện không đâu, tự dưng đang yên đang lành tự tay hủy hoại bức tranh đáng giá ngàn vàng sao?" Nói đến đây, hắn phảng phất mới nhớ lại bên cạnh còn đứng một Khương Lê, nói "Vị cô nương này phân xử dùng ta đi chứ hả?"

Khương Lê Tiếu cười cười nói, "Có thể cho ta xem bức tranh chữ kia một chút được không? Ta chưa từng thấy qua《 Tước ấm xuân》 bao giờ? Không nghĩ tới chưa xem đã bị hủy hoại, thực sự quá là đáng tiếc." Nàng phảng phất như thật sự cảm thấy đáng tiếc.

Lưu Tử Mẫn thấy vậy, hào phóng đưa cho cô xem "Cô nương muốn xem, vậy cứ xem thoải mái đi!" Hắn thấy phong cách ăn mặc của Khương Lê không giống người nghèo, tựa hồ cũng không giống cô nương nhà bình thường, nhưng thành Yến kinh từ khi nào có một cô nương trong veo như vậy mà hắn không biết. Trong lòng suy nghĩ chờ xong việc này, hắn sẽ sai người đi hỏi thăm một chút gia thế của nàng, nếu gia thế được, hắn sẽ xem xét nạp nàng làm thiếp, coi cũng không tệ.

Cách đám người vây quanh không xa, trên xe ngựa Khương Ấu Dao cùng hai cô nương kia đang khẽ giơ tấm màn xe lên nhìn. Khương Ấu Dao hỏi: "Nàng ta đang làm gì vậy?"

"Tam tỷ," Khương Ngọc Nga nhắc nhở: "Tên Diệp Thế Kiệt kia là người của Diệp gia ở Tương Dương, nhà bên ngoại của nhị tỷ."

Khương Ấu Dao bừng tỉnh, lại nhìn Khương Lê: "Lại gần xem một chút."

Khương Lê nhận bức 《 Tước ấm xuân》, liền cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới.

《 Tước ấm xuân》, là bức tranh vẽ ngày xuân ở trong một sơn cốc, nhân vật chính là một con chim bạc má đang đậu tên cành hoa, khiến cành hoa hơi cong xuống chạm nhẹ vào mặt nước tạo nên những gợn sống nhỏ, con chim bạc má thì đang hơi cúi xuống mổ nhẹ vào bóng mình, uống nước trên dòng suối. Trong sơn cốc trăm hoa đua nở, chim sẻ má bạc hồn nhiên sinh động, ánh mắt sáng trong thông minh, nước suối trong vắt thấy đáy, từng nét vẽ, giống y như đang ở ngay trước mắt.

Chỉ là bức tranh bây giờ, từ dưới bị người ta làm rách một đường lớn lên trên, dường như muốn đem bức tranh xé thành hai mảnh.

Bởi vì sự xuất hiện của Khương Lê, làm mọi người vây quanh càng lúc càng đông. Diệp Thế Kiệt cau mày, ngược lại Lưu Tử Mẫn lại có kiên nhẫn cực kỳ.

Nhìn một hồi, Khương Lê mới thả bức tranh xuống, nàng cũng không đem bức tranh trả cho Lưu Tử Mẫn, mà nói "Bức tranh từng đích thân Tằng đại sư vẽ ra xác thực rất trân quý, rất hiếm lạ, rất vô giá, chỉ tiếc là......"

Mỗi chữ nàng nói lại làm lông mày Lưu Tử Mẫn nhướng lên một tấc, nghe tới câu sau cùng, Lưu Tử Mẫn liền vô ý thức nói tiếp: "Chỉ tiếc cái gì?"

"Chỉ tiếc... bức tranh chữ này lại là đồ giả." Khương Lê nói tiếp.

"Bức tranh này là......" Lưu Tử Mẫn bỗng nhiên phản ứng lại, cao giọng nói: "Làm sao có thể?" Lại nhìn về phía Khương Lê, thái độ lúc này đã không còn ôn hoà như trước.

Diệp Thế Kiệt cũng ngạc nhiên nhìn Khương Lê.

"Bức họa này được làm giả rất tinh vi, nhưng cũng không che giấu được việc bản thân nó là hàng giả. Theo giá hàng giả mà tính, bức họa này chỉ đáng giá năm mươi lượng bạc là hết mức. Diệp công tử..." nàng nhìn sang Diệp Thế Kiệt: "Ngươi chỉ cần bồi cho vị công tử này năm mươi lượng bạc là được rồi."

"Tiểu cô nương..." Lưu Tử Mẫn âm độc cười lên: "Ngươi dựa vào đâu xác định đây là đồ giả dứt khoát như vậy? Đây là đồ chính phẩm! Ngươi đừng ăn nói lung tung."

"Đúng vậy nha," người chung quanh gây rối: "Làm sao ngươi chứng minh được những lời ngươi nói là sự thật?"

Khương Lê không vội, không nhanh không chậm nói "Tằng đại sư là người tiền triều. Những tác phẩm từ thời tiền triều đều sử dụng loại mực khác với thời nay, đại đa số đều được vẽ trên lụa tơ tằm hảo hạng. Thế nhưng duy nhất là không được in trên loại vải lụa chập đôi hai sợi chỉ mới xuất hiện gần đây."

"Lụa đôi?" Bạch Tuyết hồ nghi hỏi lại.

"Tiền triều chỉ sản xuất được loại lụa đôi, bề mặt rất thô và mỏng manh. Tới ngày nay mới có cách để làm nó hết thô. Nếu ông ta sử dụng loại lụa đôi có ở thời ông ta để vẽ, thì sờ vào sẽ cảm thấy khá là thô, nhưng ngươi xem, mặc dù vải dùng để vẽ là vải lụa đôi, nhưng chất của nó lại trắng tinh, mịn màng. Tằng đại sự ở Tiền triều sao có thể dùng loại lụa đôi của thời nay để vẽ tranh được, đây là cái thứ nhất."

"Thứ hai, con dấu không đúng. Rất ít người tiền triều sử dụng con dấu bằng đá, nếu là con dấu tiền triều thật, sẽ có dấu vết đặc trưng của thời đại đó, nét bút khi kết thúc chữ theo nguyên gốc phải hơi thô một tí, nét cũng tương đối nhạt, và hơi chuyển sang màu vàng nhạt. Còn con dấu trên bức họa này nét bút khi kết thúc lưu loát, màu sắc thiên đỏ, rõ ràng là không có chi tiết nào đến từ tiền triều cả."

Một bên Khương Lê lời nói êm tai, một bên cầm 《 Tước ấm xuân》 chỉ ra rõ ràng những chi tiết giả cho mọi người cùng xem. Không nói sẽ không có ai để ý, vừa nói ra, đối chiếu với những lời Khương Lê nói, quả nhiên có cảm giác không đúng.

Mắt thấy Lưu Tử Mẫn sắc mặt càng ngày càng khó coi, Diệp Thế Kiệt lại càng ngày càng kinh ngạc, Khương Lê cười nói tiếp "Còn có một điểm trọng yếu nhất chính là, 《 Tước ấm xuân》 vốn dĩ được mọi người ca tụng và yêu thích đến vậy, là do Tằng đại sư là người rất chú trọng tiểu tiết. Trong mắt chim bạc má đậu trên cành có hình ảnh phản chiếu của nó dưới nước, thì cái bóng nó dưới nước cũng phải có hình ảnh phản chiếu của nó. Nhưng trong bức 《 Tước ấm xuân》này, con chim trên cành thì có hình ảnh phản chiếu, nhưng trong con mắt cái bóng nó dưới nước lại trống rỗng, không có gì cả."

"Cho nên..." Khương Lê cười nói "《 Tước ấm xuân》của công tử chắc chắn là đồ giả. Một bức tranh giả《 Tước ấm xuân》mà hét được giá 3000 lượng bạc hoàng kim, là hơi quá trớn rồi."

Lưu Tử Mẫn thẹn quá hoá giận, đưa tay cướp lại bức tranh trên tay Khương Lê, Khương Lê nào để cho hắn dễ dàng đạt được ý định, nhanh tay chuyền cho Bạch Tuyết, Bạch Tuyết nhạy bén giơ cao lên cho mọi người đứng chung quanh cùng xem.

"Ngươi có biết ta là ai hay không?" Lưu Tử Mẫn cuối cùng nhịn không được, lộ ra sắc mặt khó coi, ác ngôn nói "Ngươi dám ngậm máu phun người, nói xằng nói điêu, cha ta mà biết được, sẽ lột da ngươi!"

Nghe vậy, Khương Lê mới thu hồi lại nụ cười trên mặt, thản nhiên nói: "Ta không biết ngươi là ai, nhưng mà dưới chân thiên tử lại có người hành động ngông cuồng như vậy, dù cha ngươi có lớn, há có thể thẳng được sự thật sao?"

"Xưng tên ngươi ra đây, ta ngược lại muốn xem ngươi bản lĩnh lớn tới đâu!" Lưu Tử Mẫn cả giận nói.

"Kinh thành Khương gia, đích nữ của thủ phụ đại nhân, Khương Nhị tiểu thư, Khương Lê." Khương Lê nói hiên ngang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top