Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51: Trận thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kinh thành Khương gia, đích nữ của thủ phụ đại nhân, Khương Nhị tiểu thư, Khương Lê." Khương Lê nói hiên ngang.

Chỉ nhẹ nhàng một câu, khiến đám đông đang ồn ào bàn tán bỗng dưng im lặng hẳn.

Lưu Tử Mẫn vốn đang chờ Khương Lê nói ra để chế nhạo nàng một phen, nhưng khi nghe xong câu nàng nói, hắn bỗng cứng đờ tại chỗ.

Nói đến Khương gia ở Yến Kinh, hay đích nữ Khương Ấu Dao của thủ phụ đại nhân, thì đại đa số ai cũng biết. Còn cô gái trước mặt tự giới thiệu mình là Khương gia nhị tiểu thư, có người biết, có người lại không.

Tiểu nhi tử của Thái Trường Khanh có thể hoành hành ngang ngược ở Yến Kinh phần lớn là nhờ vào việc hắn dựa vào núi lớn. Nhưng ai cũng biết ân sư của hoàng đế là Khương Nguyên Bách không phải người có thể đắc tội được.

Chỉ là hiện tại Lưu Tử Mẫn đã leo lên lưng cọp, nếu ngay bây giờ hắn nhận lỗi, sau này sao dám ở Yến Kinh ngóc đầu lên nổi? Với lại để cho người ta biết hắn cầm một bức tranh giả đòi tiền Diệp Thế Kiệt, bạn bè ở Quốc Tử giám sẽ cười chết hắn, còn làm tổn hại đến thanh danh nhà mình, cha hắn nhất định sẽ đánh chết hắn.

Hạ quyết tâm, Lưu Tử Mẫn nghĩ, trong toàn bộ thành Yến kinh này, hắn cũng không phải là chưa từng đánh nhau với nhi tử nhà có địa vị cao hơn mình. Có vài thiếu gia mặc dù nhà có gia nghiệp lớn, nhưng tính tình lại nhát chết. Khương Lê chỉ là một tiểu cô nương, hù dọa nàng hai câu, nói không chừng nàng sẽ chịu thua.

Lưu Tử Mẫn cười lạnh nhìn Khương Lê: "Ngươi tuy là người nhà họ Khương, nhưng chưa chắc cha ngươi đã coi trọng ngươi. Đừng tưởng rằng mang cái khiên Khương gia ra, là có thể mặc sức nói hươu nói vượn, ta nói tranh này là thật, thì nó là thật, nếu ngươi đã cùng tiểu tử này cùng một giuộc, thì đừng trách ta không khách sáo, là tự ngươi tự rước họa vào thân!" Nói xong, hắn liền giương lên nắm đấm.

Đây chính là ban ngày ban mặc đe dọa trắng trợn.

Trong xe ngựa xa xa, Khương Ấu Dao nhìn thấy hết thảy, hai mắt sáng lên, chỉ hận không thể đi ra thúc dục Lưu Tử Mẫn nhanh nhanh ra tay với Khương Lê. Có như vậy, chuyện Khương Lê ngay trên đường lớn xảy ra xung đột với nam nhân mới có thể truyền xa được, danh tiếng xuống dốc không phanh, Khương Nguyên Bách dù có yêu thương nàng cấp mấy, cũng sẽ không nén được cơn giận.

Huống hồ Khương Ấu Dao cũng cười nhạo hành vi của Lưu Tử Mẫn, nếu hắn thực sự động thủ, thì chính là heo chó cũng không bằng.

"Lưu Tử Mẫn," Diệp Thế Kiệt nhướng mày, đem Khương Lê kéo ra sau bảo hộ, nói "Là hai chúng ta ân oán, ngươi kéo người khác vào cuộc làm chi? Chớ vì tức giận mà tổn thương người vô tội."

Lưu Tử Mẫn cười ha ha: "Ý ta chính là như thế đấy." Hắn nhìn sang Khương Lê, ý tứ chính là, Khương Lê tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.

Nếu là người ngoài, hôm nay Khương Lê sẽ nhịn, nhưng nàng từ nhỏ đã kế thừa tính 'ân oán phân minh' của Tiết Hoài Viễn, ghét cái ác như giặc ngoại xăm, thêm nữa Diệp Thế Kiệt còn là anh họ ngoại của nàng. Khương Lê khóe môi giương lên, nói "Vừa khéo, con người ta không sợ rước họa vào thân, công tử có lẽ đã quên, tám năm trước vì sao ta lại phải rời khỏi Yến Kinh."

Mọi người đều kinh hãi!

Tám năm trước, tội danh làm Khương Lê phải rời đi thành Yến kinh chính là tội hại mẹ giết đệ, người bên ngoài chỉ hận không thể che giấu chuyện ác mình làm một cách kín đáo, vậy mà Khương Lê lại sảng khoái nói ra, không chút sợ hãi.

Thực sự là hết chuyện để nói.

Diệp Thế Kiệt kinh ngạc nhìn sang Khương Lê, tựa hồ không nghĩ tới Khương Lê lại chủ động nói ra chuyện này. Khương Lê bình tĩnh nhìn Lưu Tử Mẫn.

Lưu Tử Mẫn đột nhiên cảm thấy trên trán mình toát ra toàn là mồ hôi lạnh.

Người khác có thể nghe không hiểu những lời Khương Lê nói, nhưng Lưu Tử Mẫn hắn lại nghe ra. Ý tứ của Khương Lê chính là, nàng đến chuyện hại mẹ giết đệ nàng còn làm được, thì có chuyện gì mà không dám làm. Chỉ một câu uy hiếp của Lưu Tử Mẫn, không đủ để làm nàng sợ.

Lưu Tử Mẫn lẽ ra phải tức giận vì bị nàng khiêu khích, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Khương Lê, hắn lại bắt đầu cảm thấy sợ.

Đúng vậy, hắn là ác bá, ở Yến Kinh mặc dù chưa làm hết việc ác, nhưng con số cũng không kém là bao. Trên tay thậm chí còn có mấy mạng người, nhưng những người đó toàn là dân thường, hoặc những người có thế lực thấp hơn hắn.

Khi đối mặt với những người có thế lực mạnh hơn mình, tính bắt nạt kẻ khác của Lưu Tử Mẫn sẽ thu nhỏ lại. Nhưng người đối diện này lại khác, nàng không hề e ngại hắn, thậm chí còn có một loại liều mạng, chân trần không sợ mang giày ngoan lệ.

Kẻ mạnh sợ kẻ liều mạng. Đạo lý này hắn hiểu hơn ai hết.

Khương Lê nhìn thấy ánh mắt Lưu Tử Mẫn dần yếu đi, liền hiểu được Lưu Tử Mẫn chuẩn bị nhận thua.

Tiết Hoài Viễn làm quan ở Đồng Hương, thanh chính liêm minh, thiết diện vô tư, có đôi khi đối diện với sự sai phạm của những vị quan có chức cao hơn mình, lại chẳng nể nang gì mà đứng ra vạch trần. Người làm quan như thế này, trong mắt dân chúng có sự tín nhiệm vô cùng cao, nhưng với đồng liêu lại là một chứng ngại vật.

Đồng liêu hận, người thân của các đồng liêu cũng hận, nên giận cá chém thớt. Từ nhỏ đến lớn, Tiết Chiêu cùng nàng không biết bao nhiêu lần bị các bạn đồng trang lứa chạy đến gây phiền phức.

Nàng còn tốt, giữa nữ tử tranh đấu, cuối cùng sẽ không động thủ. Nhưng Tiết Chiêu thì thảm rồi, những thiếu niên kia nói không lại, sẽ động quyền cước, Tiết Chiêu lúc nào cũng vác cái mặt sưng vù về nhà. Thời gian lâu dần, Tiết Chiêu rút được chút kinh nghiệm, đối với người ngoan cố, chỉ cần ngươi so với bọn họ ngoan cố hơn, bất luận thế nào, khí thế không thể thua.

Tích lũy lâu dần những trận đánh thành danh, một khi nhắc lại cho đối phương biết, bọn chúng sẽ e dè sợ sệt. Khi đó khí thế của bọn chúng yếu dần, mà khí thế của mình lại tăng cao. Như vậy đã giúp hắn tránh được rất nhiều trận đấu vụn vặt.

Tiết Chiêu chỉ dựa vào một thân khí thế cùng võ nghệ, cuối cùng tại Đồng hương nổi danh, không ai dám trêu chọc hắn nữa.

Khương Lê vừa mới nhìn thấy Lưu Tử Mẫn, liền biết hắn không phải kẻ liều mạng. Nàng lại có Khương gia làm chỗ dựa, căn bản không cần phí sức làm gì, liền có thể không đánh mà tan.

Hại mẹ giết đệ là một chuyện xấu, nhưng chuyện xấu này có lẽ giúp được nàng một đoạn thời gian, tránh khỏi những phiền phức không đáng có.

"Thực sự vô sỉ." Khương Ấu Dao nghiến răng: "Chuyện xấu như vậy cũng dám đem ra khoe cho bàn dân thiên hạ thấy, làm như chuyện đáng được tuyên dương lắm vậy, thực sự làm phụ thân mất hết mặt mũi!"

Gặp Lưu Tử Mẫn đứng tại chỗ bất động, Khương Lê liền nói: "Vị công tử này đã một lời nhận định ta nói hươu nói vượn, vậy cứ dựa theo lời công tử nói lúc nãy, cùng đi báo quan. Ta cũng đã liên quan đến vụ án này, vậy chúng ta cùng nhau lên công đường thôi."

Lưu Tử Mẫn vừa vội vừa giận!

Hắn lúc đó nói báo quan, chỉ là để hù dọa Diệp Thế Kiệt mà thôi, chỉ cần trên dưới chung một guộc, muốn bẫy một tên ở thành Yến kinh không quen biết ai như Diệp Thế Kiệt, há chẳng dễ như trở bàn tay. Thế nhưng Khương Lê cũng đã bị kéo vào luôn rồi, vụ này trước sau không còn giống nhau nữa, Khương Lê là tiểu thư Khương gia, nếu chỉ xét trên mặt mũi Khương gia, vụ án này cũng phải đi theo hướng công bằng mà làm. Đến cuối cùng, hắn trộm gà không thành lại mất nắm thóc, không chỉ không kiếm được bạc của Diệp Thế Kiệt, ngược lại đem chính mình ném vào biển lửa. Còn liên lụy đến cả danh tiếng của cha.

Trong chớp mắt, Lưu Tử Mẫn trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn nhìn Khương Lê, thật sự không rõ, một dã cô nương lớn lên trên núi, bị gia tộc vứt bỏ, làm sao luyện được bản lĩnh lớn như vậy, cắn chết cũng không muốn tha cho hắn?

"Nhưng mà..." đang lúc Lưu Tử Mẫn tiến thối lưỡng nan, Khương Lê bỗng nhiên cười nói: "Xét lại toàn cuộc ta thấy chuyện này hình như chỉ là hai bên hiểu lầm. Công tử chắc là cũng không phải cố ý muốn làm khó người khác. Công tử nhà cao quý như thế, sao có thể lấy tranh giả đi lừa tiền người khác được. Chắc là bị người bán lừa gạt rồi. Đã như vậy thì chi bằng hai bên giảng hòa, ngươi bồi thường cho Diệp công tử hai mươi lượng bạc tiền tổn thất danh dự, chuyện này coi như xong, công tử thấy như thế có được không?"

Lưu Tử Mẫn nghe những lời Khương Lê nói rất thuận tai, đây là đang mở cho hắn một lối thoát.

Như thế nào à? Đương nhiên là được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top