Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52: Cáo Trạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đứng vây quanh xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn càng thêm lớn.

Giữa lúc chuyện đang tới hồi gay cấn kịch tính, bọn họ đang chuẩn bị kéo nhau lên công đường kiện cáo, thì bỗng nhiên Khương Lê lại đột nhiên ném ra một câu như vậy.

"Được." Lưu Tử Mẫn đáp mau lẹ như sợ Khương Lê đột nhiên đổi ý. Mặc dù đáp ứng, nhưng vẫn muốn vãn hồi chút mặt mũi, liền nói với Diệp Thế Kiệt: "Diệp công tử, bức tranh này tuy ta bị bọn lừa bịp gạt, nhưng ngươi cũng đã xé rách tranh của ta, cũng may nó là đồ giả, nếu là đồ thật, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy đâu. Nay bản thiếu gia khoan dung độ lượng, không tính toán so đo với ngươi nữa. Còn hai mươi lượng bạc bồi thường kia, ta nhìn vào mặt mũi Khương Nhị tiểu thư, chuyện này coi như bỏ qua, tranh này ta tặng lại ngươi, thiếu gia ta không cần nữa."

Nghe thấy trong đám người truyền tới tiếng cười nhạo khe khẽ, Lưu Tử Mẫn mạnh mẽ dằn xuống sự nhục nhã cùng không cam lòng, quay sang Khương Lê chắp tay, làm bộ trấn định quay lưng rời đi.

Hai người đi theo hắn cũng mang bộ mặt xám xịt rời đi. Diệp Thế Kiệt thấy vậy, không ý có tiến lên ngăn cản, chắc cũng hiểu được đạo lý nếu cứ khăng khăng cố chấp nói rõ trắng đen với bọn họ thì không phải cách làm khôn ngoan. Diệp Thế Kiệt nhìn về phía Khương Lê suy xét, đang muốn mở miệng, lại thấy Khương Lê khẽ gật đầu với hắn, rồi quay sang nói với Bạch Tuyết đang đứng bên cạnh, "Bạch Tuyết, đem tranh đưa lại cho Diệp công tử, chúng ta trở về."

Bạch Tuyết Thẩm giọng thưa vâng, lụm tranh lên, cuộc bức《 Tước ấm xuân》 giả lại gọn gàng rồi mới trao lại cho Diệp Thế Kiệt, sau đó quay đầu đỡ Khương Lê lên xe ngựa, trước sau làm nhanh gọn không có ý tứ muốn đứng lại hàn huyên với Diệp Thế Kiệt.

Diệp Thế Kiệt ngơ ngác nhìn chủ tớ hai người dìu nhau lên xe ngựa đi mất. Đám đông vây quanh thấy chuyện đã tàn, kéo nhau tản đi mỗi người một hướng. Trong lòng ngổn ngang trăm mối, lao mình vào những quán trà nơi có người đang bàn luận chuyện này, góp thêm một cái miệng vào đám đông đang nhao nhao bàn luận.

Không ai phát hiện, trong ngõ nhỏ ở ngã tư đường cách đó không xa, lấp ló một chiếc kiệu, trên đỉnh kiệu để một con Hắc Phượng. Bên ngoài kiệu, có thị vệ đang thầm thì nói chuyện qua màn cửa sổ, nếu như bây giờ có người đột nhiên đi qua, liền sẽ nghe thấy được hắn đang nói đến chuyện vừa xảy ra giữa Diệp Thế Kiệt và Lưu Tử Mẫn.

Dứt lời, hồi lâu sau, trong kiệu mới truyền ra tiếng người.

"Đã biết."

Trong kiệu, một nam nhân trẻ tuổi một tay đang gác lên thành ghế, hơi nghiêng người về phía cửa số, dáng điệu biếng nhác, áo đỏ phủ kín nhuyễn tháp, thần sắc khó đoán, hắn khẽ thì thầm "Khương gia."

Đối diện với hắn, là một văn sĩ mặc y phục màu xanh lá, đang vuốt vuốt chòm râu dê, hắn cười nói: "Vốn muốn mượn tay Lưu thiếu gia vây khốn Diệp Thế Kiệt, bức Diệp gia đứng ra. Không ngờ từ đâu lại nhảy ra một Khương Nhị tiểu thư giúp Diệp Thế Kiệt giải vây, như thế, kế hoạch của đại nhân coi như toàn bộ đã rối tung."

Tuy nói là tiếc nuối, nhưng thần sắc của hắn không thể hiện chút tiếc nuối nào, ngược lại giống như rất thoải mái.

"Diệp Thế Kiệt chỉ là một cái tiểu tốt." Tiêu Hoành phủi phủi lớp bụi vô hình trên tay áo, nói "Không dậy lên được tác dụng quá lớn, bỏ thì bỏ đi, không vội." Dung mạo của hắn diễm lệ rõ ràng, giọng nói khàn khàn mang theo một tia kỳ dị, dường như có sự lôi cuốn mơ hồ trong đó, làm cho người ta muốn ngừng nghe cũng không được.

"Hơn nữa, so với Diệp Thế Kiệt..." hắn chậm rãi sờ sờ môi, "Vị Khương Nhị tiểu thư kia hình như thú vị hơn nhiều."

.....

Bạch Tuyết theo Khương Lê trở về Khương phủ.

Tại Phương Phỉ Uyển, Đồng Nhi đã sớm đứng ngóng chờ ở cổng viện, thấy Khương Lê bình an trở về, Đồng Nhi vui mừng chạy ra đón. Không có Khương Lê ở đây, nàng làm chuyện gì cũng không chú tâm. Từ xa chạy tới đón, miệng không ngớt hỏi Khương Lê mọi chuyện có thuận lợi không? Có ai tìm nàng gây phiền toái không?

Bạch Tuyết là một người trung thực thật thà, không sinh động như Đồng Nhi. Thí dụ như đối với chuyện của Diệp Thế Kiệt, Khương Lê sai gì thì nàng làm đó, không có nhiều lời.

Đồng Nhi nghe Bạch Tuyết kể về chuyện phiền phức vừa gặp, suýt chút nữa kinh hãi làm rơi chén trà, thỉnh thoảng lại cảm thán: "Trời ạ!"; "Thật đáng ghét!"; "Sao có thể khi dễ người như vậy."; "May mà cô nương bình an không có chuyện gì."

Chờ Bạch Tuyết đem chuyện kể xong, Đồng Nhi mới thỏa mãn móc móc lỗ tai, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói "Cô nương, lúc đó quá nguy hiểm, mặc dù phát thiện tâm, nhưng lần sau cô nương đừng tùy ý xuất đầu lộ diện nữa, hôm nay cô cũng không mang theo hộ vệ bên mình, lỡ như tên Lưu thiếu gia động thủ thật, thua thiệt vẫn là cô nương."

Khương Lê cười cười không nói, Đồng Nhi lại nói tiếp: "Nhưng Bạch Tuyết cũng nói, Diệp công tử kia là người của Diệp gia ở Tương Dương, không phải là Diệp gia, họ bên ngoại của cô nương đó chứ? Đáng tiếc cô nương không đứng lại tán gẫu với hắn một chút, để biết chính xác hắn khúc nào của Diệp gia. Lần này cô nương giúp hắn, trong lòng hắn sẽ cảm kích không nguôi."

"Ta cứu người không phải để chờ hồi đáp, nếu là vì hồi đáp, ta đã chẳng tốn công cứu hắn." Khương Lê cười nói. Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ đối với nàng là một đạo lý hết sức bình thường. Tiết gia trước giờ dạy con cháu vô cùng nghiêm khắc về đạo lý làm người. Từ đời cha Tiết, rồi cha Tiết dạy bảo lại hai chị em Tiết Chiêu và nàng, dù thế nào cũng phải giữ cho vững sơ tâm, trên đường thấy chuyện bất bình, nếu xét thấy bản thân có thể giúp được, thì phải tiến lên giúp đỡ người ta. Mặc dù nàng bị người hại chết một lần, nhưng không làm tư tưởng nàng méo mó, lệch lạc, nàng tựa hồ vẫn giống như trước đây, vẫn là một Tiết Phương Phỉ được cha hết lòng yêu thương, nhưng cũng đồng thời dạy dỗ nghiêm khắc, thông tường đạo lý đối nhân xử thế.

Đây là thứ duy nhất cha để lại cho nàng.

Đang nói chuyện, bên ngoài Thanh Phong đẩy màn cửa ra, tiến vào, bất an nói "Cô nương, Phỉ Thúy tỷ tỷ bên Vãn Phượng Đường mới vừa tới truyền lời từ lão phu nhân, nàng nói thỉnh ngài qua đó một chuyến."

"Bây giờ?" Khương Lê kinh ngạc, hình như vẫn chưa tới giờ thỉnh an.

"Nô tỳ có hỏi thêm, nàng bảo ở Vãn Phượng Đường giờ đang có Tam tiểu thư cùng hai vị tiểu thư nữa đang nói chuyện với Lão phu nhân, hình như đang nói về chuyện cãi nhau ở đường lớn gì đó." Thanh phong nói tiếp.

"A À, động tác tố cáo thật là nhanh nhẹn!" Đồng Nhi lòng đầy căm phẫn, "Cô nương, chúng ta giúp người vì niềm vui, làm sao đến miệng nàng ta lại thành hai bên cãi nhau ầm ĩ giữa đường rồi, đúng là mồn miệng điêu ngoa!"

Kể từ Đồng Nhi trở về Khương phủ, tính tình càng ngày càng đanh đá, nhưng dù vậy Khương Lê ngược lại lại thích tính tình nàng ấy hiện tại hơn. Địa vị của người ở Phương Phỉ Uyển rất đặc biệt, nếu cái gì cũng nhịn nhục, không có người đanh đá, chua ngoa đứng ra chống đỡ, không biết người khác sẽ bắt chẹp họ tới đâu.

Khương Lê đứng lên: "Không lo, các nàng đã chủ động đi tố cáo với lão phu nhân, vừa vặn giúp ta chấn chỉnh lại các nàng."

Bạch Tuyết xoa xoa tay, trưng ra bộ dáng muốn đi đánh nhau, khí thế hung hăng nói: "Cô nương yên tâm đi, để nô tỳ đi cùng người."

"Được." Khương Lê cười nói: "Nhưng mà đứng đánh nhau, ngươi cứ đứng bên cạnh tạo khí thế cho ta là được."

Bên trong Vãn Phượng Đường, bây giờ đang hoàn toàn yên tĩnh.

Khương Bính Cát đang ngồi trong lòng Khương lão phu nhân trên trường kỷ, hai tay cầm bánh ngọt nhai nhoằm nhoằm. Khương lão phu nhân cười cười từ ái nhìn hắn tùy tiện ăn đến miệng mồm dính toàn vụn bánh, nhưng sâu trong mắt lại như đang suy tư điều gì.

Khương Ngọc Yến ngồi một bên, lặng im thu mình. Khương Ngọc Nga ngồi cùng bên với Khương Ấu Dao. Khương Ấu Dao thần sắc có chút đắc ý, khẽ nhấp nhấp trà nóng. Khương Ngọc Nga vân vê hạt đậu phộng trong tay, tròng mắt chuyển động không ngừng.

Quý Thục Nhiên cũng có mặt, nàng ngồi bên phải Khương lão phu nhân, trên mặt mang ý cười dịu dàng, thoáng chốc lại như có gì lo nghĩ, ánh mắt chút chút lại nhìn ra cửa ra vào, dường như đang chờ mong ai tới.

Cũng không lâu lắm sau đó, người nàng đợi rốt cuộc đã tới.

Khương Lê cùng Đồng Nhi trước sau tiến vào Vãn Phượng Đường, Khương Bính Cát liếc mắt lên nhìn nàng, theo phản xạ tựa hồ muốn há miệng hét lên tiếng chửi rủa, nhưng đột nhiên như nghĩ tới cái gì, e ngại cứng rắn nuốt xuống.

Khương Lê làm bộ không nhìn thấy biểu cảm của hắn, vẫn cười khanh khách đi vào, đến giữa sảnh thì dừng lại, khẽ cúi chào hành lễ với lão phu nhân xong, nàng ôn thanh nói: "Kính chào tổ mẫu, chẳng hay tổ mẫu đột nhiên truyền gọi con đến, có phải là có chuyện gấp lắm sao?"

Khương lão phu nhân mở mắt ra, lạnh lùng nhìn về phía nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top