Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56: Hai bên thỏa thuận xong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Huynh muốn làm quan?" Khương Lê bừng tỉnh.

Diệp Thế Kiệt nhất thời yên lặng, ánh mắt Khương Lê nhìn hắn quá mức thuần túy, làm hắn sinh ra một loại ảo giác như nàng đang ngưỡng mộ hắn. Diệp Thế Kiệt lập tức né tránh Khương Lê ánh mắt, từ trong lỗ mũi phát ra âm thanh, coi như đáp lại.

Kỳ thực việc này không cần nói với nàng, Khương Lê dù sao cũng đã từng xem nhà họ là cừu nhân. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại cảm thấy Khương Lê là người có thể tín nhiệm.

"Sau kỳ thi của Quốc Tử giám, nếu đạt thành tích xuất sắc, có thể được nhận một chức quan." Khương Lê nói: "Nhưng mà nếu huynh ở đây làm quan, cả nhà Diệp gia ở Tương Dương sẽ chuyển lên đây ở sao?"

Diệp Thế Kiệt cực kỳ kinh ngạc, Khương Lê vậy mà có thể nghĩ đến chuyện này, hắn nói: "Chờ bên này ổn định, có lẽ cả nhà sẽ chuyển tới đây ở."

"Chuyển tới có chỗ tốt, cũng có chỗ xấu," Khương Lê đem suy nghĩ trong lòng nói ra: "Ở kinh thành tạo dựng chỗ đứng vững chắc, sau này Diệp gia cũng coi như có danh vọng. Nếu lại thêm hai ba người Diệp gia làm quan nữa, Diệp gia coi như có thể bảo toàn cơ nghiệp trăm năm không suy. Nhưng mà đất Yến Kinh này người tốt thì ít, kẻ xấu thì lại nhiều. Sẽ có thêm nhiều kẻ ghen ghét, thường xuyên làm mấy chuyện gán chân gán tay là chuyện bình thường, nguyên trọng hơn nữa là Diệp gia sẽ gặp nguy hiểm."

Diệp Thế Kiệt kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, nói: "Ngươi suy nghĩ thật sâu xa." Hắn hiểu được trong lòng Khương Lê lo lắng, như hắn đây chỉ mới tới Yến kinh không lâu, đã đụng phải phiền phức.

Lúc Khương Lê bị đưa đến am ni cô, Diệp lão phu nhân thương tâm ốm đau, trong lòng của hắn lúc đó có chút hả hê sung sướng, Khương Lê bị như vậy chính là quả báo của nàng.

Thời gian tám năm qua đi, mới được trở lại kinh thành, Khương Lê lúc này tựa hồ trưởng thành hơn rất nhiều, nói chuyện đạo lý rõ ràng, thông tường rất nhiều lý lẽ.

Khương Lê cười nói: "Ta dù sao cũng sống ở Yến kinh lâu hơn ngươi."

Diệp Thế Kiệt khinh thường nói: "Sống lâu ở thành Yến kinh nên cho mình giỏi hơn người khác? Nực cười."

Biết thái độ thù địch của vị biểu ca này đối với mình không thể một sớm một chiều mà tan nhanh được, Khương Lê cũng không tức giận. Chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại nói: "Muốn vào Quốc Tử giám học phải có người giới thiệu, Diệp gia cũng không có ai làm quan, ngươi làm sao vào được?"

Diệp Thế Kiệt nói: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

Khương Lê cảm thấy Diệp Thế Kiệt thái độ có chút kỳ quái, liền nói: "Ta hiếu kỳ."

"Là nhị thiếu gia nhà Hữu tướng tiến cử." Diệp Thế Kiệt cuối cùng vẫn trả lời Khương Lê vấn đề.

"Hữu tướng?" Khương Lê không hiểu, "Diệp gia cùng hữu tướng có quan hệ với nhau từ khi nào?"

Lại nói Hữu tướng đương triều với Khương Nguyên Bách hình như còn là đối thủ một mất một còn. Hữu tướng Lý Trọng Nam gần đây có chút phất lên. Nhớ ngày nào Lý Trọng Nam nhờ Khương Nguyên Bách đề bạt mới đi lên được, thế mà chả biết vì sao thế lực lớn dần, khoảng cách lại dần xa nhau. Cơ hồ sắp ngang vai ngang vế với Khương Nguyên Bách luôn rồi. Khương Nguyên Bách hối hận không kịp, đành phải nai lưng ra giằng co với Lý Trọng Nam suốt nhiều năm trời.

Bởi vậy, nghe tới Diệp Thế Kiệt nhắc tới Lý Trọng Nam, Khương Lê cảm thấy rất kỳ quái.

"Nhị nhi tử của Lý Trọng Nam, Lý Liêm đã từng tới Tương Dương thăm người thân, bị người tính kế dính phải kiện cáo, ta lúc đó chỉ có ý định đi ngang qua, thuận tay cứu hắn một mạng. Về sau hắn biết ta là người Diệp gia, đề nghị tiến cử ta đi học ở Quốc Tử giám."

Có thể được đi học ở Quốc Tử giám, đối với người Diệp gia mà nói là một vinh dự vô cùng to lớn, không khác miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Nếu Diệp Thế Kiệt có thể mượn cơ hội học ở Quốc Tử giám, rồi từ đó kiếm một chức quan, Diệp gia trong tương lai sẽ càng thịnh vượng. Bởi vậy Diệp Thế Kiệt rất sảng khoái đáp ứng đề nghị của Lý Liêm.

Khương Lê nghe Diệp Thế Kiệt nói xong, nhưng trong lòng có điểm thấy kỳ quái. Không nói đến những thứ khác, Lý Liêm vì cảm kích Diệp Thế Kiệt xuất thủ ra tay tương trợ, sau đó liền quyết định tiến cử Diệp Thế Kiệt? Lý Liêm thực sự là người có ân tất bao như vậy sao?

Khương Lê biết Thẩm Ngọc Dung mới đậu trạng nguyên, đang lúc được tiến cử vào triều đình, vì để hiểu rõ thế cuộc trong triều, hắn tốn sức đi hỏi thăm khắp nơi, tiêu hao rất nhiều tâm sức. Hữu tướng Lý Trọng Nam nhà có hai người con trai, đại nhi tử là một thanh niên vừa tài vừa tuấn, ngược lại nhị nhi tử Lý Liêm lại là một tay ăn chơi, tội ác chồng chất, một kẻ như vậy lại chơi trò trả ơn, Khương Lê cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Chắc là cảm thấy chỗ sai sai, nên sự tình trở nên phức tạp hơn nhiều. Khương Lê đột nhiên nhớ lại hôm Diệp Thế Kiệt bị Lưu Tử Mẫn gây phiền toái, tên Lưu Tử Mẫn này hình như là hồ bằng cẩu hữu của Lý Liêm, hai người họ còn có vẻ rất thân nhau.

Lý Liêm nếu thật sự ghi nhớ ân tình của Diệp Thế Kiệt, sẽ kể chuyện này với Lưu Tử Mẫn. Lưu Tử Mẫn biết Diệp Thế Kiệt là ân nhân của Lý Liêm, thì sao có thể đi gây sự với Diệp Thế Kiệt?

Trừ phi, Lý Liêm biết Lưu Tử Mẫn đi gây sự với Diệp Thế Kiệt, hơn nữa thì ngầm đồng ý, hơn nữa thì toàn bộ mọi chuyện đều do hắn chỉ điểm.

Chỉ là Lý Liêm tại sao lại phải vòng một vòng lớn như vậy?

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Khương Lê đã đem toàn bộ sự việc xâu chuỗi lại với nhau.

Diệp Thế Kiệt không biết trong lòng Khương Lê đang suy nghĩ điều gì, nhìn thấy Khương Lê xuất thần, hắn hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"

"Biểu ca..." Khương Lê nghiêm mặt nói: "Lý Liêm người này tâm thuật bất chính, ở Yến Kinh Thành có thanh danh không tốt, nếu như ngươi muốn làm quan, tốt nhất đừng thân cận với hắn quá. Bằng không trong tương lai sẽ dính líu tới vài chuyện không tốt, bản thân ngươi một mình không sao, đừng làm liên lụy tới toàn bộ Diệp gia."

Diệp Thế Kiệt lộ vẻ nghiêm túc, hỏi lại Khương Lê: "Ngươi có phải đã biết gì rồi không?"

Thật là một thiếu niên thông minh, trong lòng Khương Lê thầm tán thưởng, nhưng trước mắt nàng vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của Lý Liêm, càng không tốt suy đoán lung tung. Đành phải uyển chuyển nhắc nhở: "Tạm thời vẫn chưa có gì, nhưng ta thấy, lấy bản tính của Lý Liêm, chuyện có ơn tất báo này có gì đó sai sai. Bởi vậy chuyện ngươi được hắn tiến cử vào Quốc Tử giám, chưa hẳn đã là chuyện tốt. Diệp biểu ca, tương lai của toàn bộ Diệp gia đều nằm trong tay ngươi, mọi thứ đều phải thận trọng từng bước, nếu đã nổi lên lòng nghi ngờ ai rồi, thì tốt nhất nên trách xa hắn càng sớm càng tốt."

"Ngươi......"

Không đợi Diệp Thế Kiệt nói xong, Khương Lê lại nói: "Lưu Tử Mẫn cùng Lý Liêm là bạn tốt nhiều năm, hôm qua ngươi đã thấy đức hạnh của Lưu Tử Mẫn, theo đạo lý ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ngươi tự nghĩ mà xem."

Diệp Thế Kiệt ánh mắt khẽ nhúc nhích, Khương Lê hiểu, hắn nghe ra được ẩn ý của nàng.

"Vậy còn ngươi?" Diệp Thế Kiệt hỏi: "Ngươi có ý đồ gì? Mặc dù ngươi nói hôm đó chỉ là tình cờ, nhưng Diệp gia chúng ta lúc làm ăn, coi trọng nhất là chuyện sòng phẳng. Ngươi giúp ta, muốn ta trả giá điều gì? Muốn giao hảo lại với Diệp gia?"

Đứng ở một bên hầu hạ Đồng Nhi nghe xong lời này suýt chút nữa nhịn không được nhảy dựng lên, tên biểu ca thiếu gia nhà Diệp gia này nói chuyện thật khó nghe, cứ như thể Khương Lê là một thương nhân lòng đầy toan tính vậy.

"Tại sao ta lại phải thông qua ngươi, mới có thể nối lại tình xưa với Diệp gia?" Khương Lê không để ý cười cười, hướng Diệp Thế Kiệt giang tay ra.

Diệp Thế Kiệt nhìn bàn tay trước mặt như châu như ngọc, trắng nõn non mềm.... nhưng cũng ẩn hiện vài vết chai nhỏ giữa các ngón tay.

Diệp Thế Kiệt sững sờ, bỗng nhiên nhớ lại chuyện Khương Lê bị đưa tới am ni cô chịu khổ tám năm ròng. Tám năm trời, đi từ lúc tấm bé tới khi thành thiếu nữ, sống ở nơi thiếu thốn trăm bề, không biết đã ăn bao nhiêu khổ. Hắn tuy từ trước đến nay nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm hơn đậu hũ, nói không quá chính là, nhìn thấy mấy vết chai kia, giờ nàng phạm lỗi gì hắn cũng bằng lòng tha thứ hết.

Lại nghe thấy Khương Lê không nhanh không chậm nói: "Nếu Diệp biểu ca đã nhất quyết nhận định muội có vấn đề, vậy nếu ta cương quyết cái gì cũng không cần thì hẳn là Diệp biểu ca ngày ngày sẽ cảm thấy bất an, vậy thì cho muội xin."

"Xin cái gì?" Diệp Thế Kiệt nhíu mày.

"Bạc đó." Khương Lê nói chuyện đương nhiên: "Một trăm lượng bạc, Diệp gia làm ăn chắc cũng đã quá quen với câu 'Tiền bạc dứt khoát, ái tình phân minh' rồi chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top