Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60: Xem kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vụ cá cược giữa thiên kim phủ Thừa Tuyên sứ Mạnh Hồng Cẩm cùng đích nữ thủ phụ Khương Lê đã nhanh chóng lan truyền khắp Yến Kinh Thành, nhấc lên sóng gió vô cùng to gió. Đến cả ngõ nhỏ hẻo lánh nhất, hay quán rượu nhỏ đơn sơ nhất, phàm là nơi có người tụ tập, đều sẽ nghe thấy bọn họ đang bàn luận chuyện này.

Tất cả sòng lớn sòng nhỏ đều đang tổ chức đặt cược, bất luận già trẻ, ai cũng hăng say ném tiền lên bàn.

Vọng Thiên Lâu ở vị trí như thường lệ, đang có ba người ngồi thưởng trà.

Văn sĩ mặc áo xanh nhìn qua phía sòng bạc nháo nhiệt phía đối diện, cười nói: "Hình như có một vụ đặt cược mới, thu hút rất nhiều người tới tham gia."

"Nhưng mà toàn bộ đều nghiêng về một phía." Nam nhân mặc áo giáp, Khổng Lục gật gù rung đùi nói: "Những người này đều thèm tiền tới điên rồi, đều đặt cược cho tiểu thư nhà Thừa Tuyên Sử, không một ai đặt Khương Nhị tiểu thư. Chậc chậc chậc, thực sự khó coi quá." Hắn tu một hơi hết sạch chén trà, uống trà tiêu sái như đang uống rượu, vỗ bàn một cái, hào khí nói: "Ta là người rất thương hoa tiết ngọc, không quen nhìn người khác ăn hiếp một cô gái nhỏ. Văn Kỷ..." hắn gọi thị vệ đang đứng cạnh xe ngựa, từ trong ngực móc ra mười lượng bạc: "Giúp ta qua bên kia, đặt cược cho Khương Nhị tiểu thư thắng!"

"Đừng ra vẻ trượng nghĩa nữa." Văn sĩ áo xanh vuốt vuốt chòm râu, cười khanh khách nói: "Nửa canh giờ trước ngươi vừa mới bỏ trăm lượng bạc đặt cho Mạnh Hồng Cẩm thắng rồi thay."

Nghe xong, Văn Kỷ lập tức lộ vẻ khinh bỉ. Hứ, dùng mười lượng bạc đặt Khương Nhị tiểu thư, lại dùng trăm lạng bạc đặt sang bên kia. Khổng Lục rõ ràng kiếm được bộn tiền không sợ lỗ, bản thân so với những người bên ngoài kia không khác nhau chút nào, còn ở đây giả vờ giả vịt.

Khổng Lục thẹn quá hóa giận, nhìn văn sĩ áo xanh, cả giận nói: "Họ Lục kia, ngươi làm sao biết rõ ta đi đâu làm gì, ngươi là chuột thành tinh sao?"

Lục cơ, chính là văn sĩ áo xanh, không phản ứng lại Khổng Lục chất vấn, nhìn sang người còn lại, hỏi: "Theo quốc công gia thì sao?"

Tiêu Hoành mở mắt, lười biếng nhìn cảnh sắc dưới lầu, nói: "Không có hứng thú."

"Theo ta thấy..." Khổng Lục nói: "Mặc dù ta có chút tán thưởng Khương Nhị tiểu thư dám đặt cược lớn như vậy. Nhưng mà đây là kỳ thi ở Minh Nghĩa Đường đấy, chấm điểm không phải khó tầm thường. Minh Nghĩa Đường là nơi người bình thường có thể vào sao?" Khổng Lục chậc lưỡi, "Tiểu thư Mạnh gia kia tốt xấu gì cũng đã ngây người ở Minh Nghĩa Đường mấy năm. Khương Nhị tiểu thư kia lại là người mới, mới đến thì mới đến đi, cái quan trọng nhất là nàng ta về từ am ni cô. Đừng nói cái am kia ẩn giấu cao nhân gì, coi như hương hỏa hưng vượng, nữ ni ở đó sao có thể đem so với tiên sinh được tuyển chọn gắt gao? Khương Nhị tiểu thư nếu có thể thắng được Mạnh tiểu thư, thì phải làm lễ trừ tà cho nàng ta mất."

"Không dám gật bừa." Lục cơ nói: "Khương Nhị tiểu thư tự tin ra số tiền đặt cược lớn như vậy, nhất là ba cái yêu cầu đặt cược kia, cái sau so với cái trước càng làm người ta kinh hãi thế tục hơn. Hẳn nàng ta vẫn còn ẩn chiêu gì đó chưa xuất kích, bằng không thì sao nàng ấy lại dám vẽ vời thêm chuyện, tự tìm phiền toái cho mình."

"Ngươi ngày bình thường trong cũng thông minh, sáng sủa lắm mà, sao bây giờ tự dưng lại trở nên ngu ngốc như vậy?" Khổng Lục cười nhạo nói: "Khương Nhị tiểu thư nói như thế, cũng giống như khi chúng ta đánh giặc áp dụng binh pháp tôn tử, thắng về khí thế, nhưng trong tay không có gì! Ay da, nàng ta sao có thể ẩn giấu nhiều thâm ý như vậy, các ngươi là người đọc sách, đầu óc có phải đã làm vấn đề trở nên quá phức tạp rồi chăng!"

Câu cuối đem Lục Cơ làm cho nghẹn họng không nhẹ, nửa ngày sau, hắn mới phun ra một câu: "Đàn gảy tai trâu."

"Gà trống không thể so với vịt." Khổng Lục chế giễu lại.

Tiêu Hoành buồn bực ngán ngẩm chống cằm, tuy chỉ là động tác tùy ý, nhưng hắn làm ra lại nhìn rất mỹ cảm.

"Đại nhân..." Lục Cơ lại nhìn về phía Tiêu Hoành, "Còn về chuyện Diệp Thế Kiệt, Khương Nhị tiểu thư đột nhiên xuất hiện làm rối loạn hết kế hoạch của ngài, mặc dù không biết có phải là ngẫu nhiên hay không? Nhưng vị Khương Nhị tiểu thư không giống người trong lời đồn. Chi bằng chờ đợi thời cơ, yên lặng theo dõi kỳ biến, Khương gia trong kế hoạch của chúng ta không thể phạm sai lầm, Khương Nhị tiểu thư này là một cái kíp nổ."

Khổng Lục nghi hoặc: "Khương Nhị tiểu thư ở Khương gia không được coi trọng, làm sao ảnh hưởng đến quyết định của Khương gia được?"

Lục cơ lẳng lặng đứng chờ câu trả lời.

Qua một hồi lâu, Tiêu Hoành mới mở miệng nói: "Vở diễn nhà Khương gia còn chưa mở màn, không vội." Hắn vẫy vẫy tay, Văn Kỷ tiến lên cúi người, Tiêu Hoành nói "Cầm một vạn lượng bạc, đi tới sòng bạc lớn nhất Yến kinh..."

Khổng Lục nhãn tình sáng lên: "Ngài cũng muốn kiếm một món hời sao?"

"Xem kịch phải xem tới cuối." Tiêu Hoành khẽ cười một tiếng, "Đi đặt đi, đặt cho Khương Nhị tiểu thư thắng."

......

Thành Yến kinh vì chuyện cá cược giữa Khương Lê cùng Mạnh Hồng Cẩm mà huyên náo, xôn xao mấy ngày liền. Trong mấy ngày này, Khương Lê ở yên trong viện riêng của mình ở Khương phủ 'chăm chỉ tập luyện'.

Chuyện có quan hệ tới danh dự của toàn bộ Khương phủ, chính là chuyện Khương Lê tùy tiện cá cược với người ta, hình như sắp tới tai Khương lão Phu Nhân và Khương Nguyên Bách rồi.

...

Bên trong Vãn Phượng Đường, Khương lão phu nhân đang nhìn chằm chằm vào Khương Lê, ánh mắt hết sức phức tạp, hỏi: "Lê nha đầu, ngươi có biết chuyện ngươi làm có ảnh hưởng tới Khương gia như thế nào không?"

"Nương chớ nên tức giận." Quý Thục Nhiên thận trọng nói: "Lê Nhi dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, dễ dàng xúc động, bồng bột tùy tiện chút, cũng là bình thường."

"Tuổi nhỏ..." Khương Nguyên Bách lạnh nhạt nói: "Cũng sắp phải gả đi rồi, làm việc còn không chịu ngó trước ngó sau sao?"

Trong Vãn Phượng Đường, chỉ có một nhà đại phòng. Mặc dù là việc liên quan đến danh dự toàn bộ Khương phủ, nhưng đồng thời cũng là chuyện riêng của Khương Lê đại phòng.

"Nương nói không đúng lắm, nhị tỷ không có bồng bột, lần này nhị tỷ tự mình tính toán rất cẩn thận." Khương Ấu Dao không chút do dự thêm mồi lửa, "Tỷ ấy rất tự tin, mới mạnh miệng như vậy đáp ứng trận cá cược này với Mạnh tiểu thư, thậm chí còn tự mình đề ra thêm yêu cầu."

Không đề cập tới còn tốt, vừa nhấc tới, Khương Nguyên Bách trong lòng càng thêm giận dữ, hắn thuở bình sinh không thích nhất là người tự cao tự đại, còn có thùng rỗng kêu to, không có sở trường gì, nhưng miệng thì luôn huênh hoang ta đây. Nhìn về phía Khương Lê trong ánh mắt mang thêm mấy phần khiển trách nặng nề, "Ta biết chữ ngươi viết không tệ, nhưng nếu ngươi nghĩ chỉ cần nhiêu đó là đã đủ để vượt qua kỳ thi của Minh Nghĩa Đường, thì ngươi đã hoàn toàn sai lầm rồi! Chớ có ếch ngồi đáy giếng, người nhà họ Khương trọng nhất chính là tự biết mình biết người, ngươi ngay cả bản thân có bao nhiêu cũng không nắm rõ, còn dám vọng tưởng đạt thứ hạng nhất. Ngươi có biết, ngươi không chỉ cược thân ngươi vào, mà còn mang cả danh tiếng cả đời, và danh dự của Khương gia vào không? Nếu ngươi thua, toàn bộ Khương gia đều sẽ vì ngươi mà bị chê cười!"

Khương Lê trên mặt vẫn rất cung kính, mang theo tức thời áy náy, nội tâm lại chẳng cháy lên mảy may sự quan tâm. Khương Nguyên Bách và toàn bộ bọn hắn cho là nàng không biết trời cao đất rộng dày là gì, chuyện này cũng dễ hiểu thôi, nếu là Khương Lê cũ thì nàng ta chính là như thế, nhưng nay Khương Lê là nàng, Tiết Phương Phỉ, tài nữ một thời đất Yến Kinh, thì sẽ khác chút. Đổi lại giống như bỗng nhiên Đồng nhi chạy lại bảo nàng, nàng ấy tinh thông sáu loại món nghề ở Minh Nghĩa Đường, không những thế còn từng là hoàng hậu nương nương trong cung, chắc Khương Lê nàng cũng bật ngửa mất, không dám tin lời Đồng Nhi nói.

Khương Lê ngoan ngoãn vâng lời, nhu thuận nói: "Phụ thân, con sai rồi, con không nên nhất thời hồ đồ mà đi cá cược với người ta. Chỉ là... bây giờ chuyện đã tới nước này, toàn thành cũng đều đã biết cả rồi, bây giờ mà con đơn phương hủy kèo, cũng sẽ bị người ta chê cười. Dù sao cũng đều bị chê cười, không bằng để con tận lực một lần, còn vẫn có một chút phần thắng."

Đám người ngẩn ngơ, không ngờ Khương Lê sẽ nhanh chóng nhận sai như vậy. Mà nàng nhận sai thái độ quá tốt, Khương Nguyên Bách thậm chí không bắt được lỗi nào để tiếp tục trách cứ nàng.

Khương Lê trong tâm bình lặng, nàng học được từ Tiết Chiêu 'Khi nhận lỗi, thái độ phải thành thật. Phải nhận cho nhanh, cho lòng họ dịu xuống trước. Dù ngươi có sai hay không, chuyện này không quan trọng bằng chuyện trong lòng ngươi phân minh rõ ràng. Chuyện trong tâm muốn làm, chắc chắn là chuyện đúng đắn.' . Dạng thái độ biết tiến biết lùi này luôn luôn hữu ích.

Còn hơn dạng lợn chết không sợ nước sôi, lấy trứng chọi đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top