Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64: Tin vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thế Kiệt đang ngồi ở Vọng Tiên Lâu, cùng bạn bè chờ đợi tin tức, hoặc đợi đám đông giải tán bớt sẽ lại xem sau. Dù đã cố hết sức kiềm chế, nhưng trên mặt ai cũng toát lên sự lo lắng. Mắt thấy bên kia một đám người vây quanh bảng công bố la hét ầm ĩ, túm áo đánh nhau, hỗn loạn cực kỳ, đành đè sự tò mò xuống, kiên nhẫn ngồi đợi đám đông tan bớt, hoặc chờ ai thấy kết quả rồi chạy lại đây báo tin thì sẽ dỏng tai nghe lén.

Vòng ngoài đám người chỗ dán danh sách, có người từ trong chui ra, mồ hôi đầm đìa, bị một người vòng ngoài túm lại hỏi tin tức, hắn đứng lại nói với người kia mấy câu rồi chạy đi. Mấy người đứng gần cửa sổ Vọng Tiên Lâu, hò hét vẫy vẫy hắn, nhưng hắn không nán lại, chạy một mạch đi mất.

Người ngồi bàn bên cạnh Diệp Thế Kiệt rời đi cũng đã lâu, hắn để đồ lại đây nhờ hắn trông giúp, nên hắn nhấc định sẽ quay lại.

Vừa thấy tên kia trở lại, quần áo xốc xếch, tóc tai rũ rượi, vì chạy quá nhanh còn suýt chút nữa tự làm mình vấp ngã. Đám người thấy hắn, lập tức lao tới vây quanh. Nhao nhao hỏi "Ai vậy? Lần này ai đứng đầu? Người đề tên trên bảng vàng là ai?"

"Quốc Tử giám người đứng đầu bảng là Diệp Thế Kiệt." Người kia vừa đứng vững, vừa chống hông vừa thở vừa nói, "Hạng hai là thiếu gia nhà Tương Phủ Thượng, Lý Cảnh. Hạng ba là thế tử nhà Ninh Viễn Hầu, Chu Ngạn Bang!"

Người chung quanh "A" lên một tiếng, lập tức ào ào nháo nhiệt lên.

"Diệp Thế Kiệt là ai? Chưa từng nghe qua cái tên này, là học sinh mới nhập học Quốc Tử giám sao?"

"Đại thiếu gia nhà Hữu tướng lần này không đạt hạng nhất rồi, đúng là hơi ngoài dự đoán."

"Ta cho là Ninh Viễn Hầu thế tử hạng hai, không nghĩ tới lại tụt xuống hạng ba."

"Nói chứ, Diệp Thế Kiệt rốt cuộc là ai? Ngươi có biết người này không?"

Người chung quanh nghị luận ầm ĩ, bạn bè quen biết Diệp Thế Kiệt thì kích động quàng vai bá cổ Diệp Thế Kiệt chúc mừng, "Thế Kiệt, ngươi có nghe thấy không? Ngươi hạng nhất, hạng nhất đấy!"

"Ta nghe thấy." Diệp Thế Kiệt mặt ngoài duy trì sự bình tĩnh, nhưng kì thực trong nội tâm đang kích động không ngừng. Giống như những người trong tửu lâu này đang tự hỏi hắn là ai, tên của hắn ở thành Yến kinh này, và đối với toàn bộ Quốc Tử giám, vẫn còn là một cái tên vô cùng xa lạ. Lần thi này hắn mang theo hy vọng của Diệp gia tới Quốc Tử giám, cuối cùng mọi sự nỗ lực đều không phụ sự mong đợi của hắn, đề tên trên bảng vàng Quốc Tử giám, trực tiếp phong quan. Chỉ cần có chức quan này trong tay, Diệp gia không còn là dân chúng bình thường mặc người ức hiếp, mà không có bất kì năng lực nào để tự bảo vệ mình, Diệp gia từ nay về sau sẽ càng ngày càng phát dương quang đại, càng ngày càng phát triển đi lên.

Chỉ là, hắn còn băn khoăn một chuyện khác.

Bên cạnh có người hỏi: "Hạng nhất Quốc Tử giám đã biết, còn Minh Nghĩa Đường thì sao? Người đứng hạng nhất bên Minh Nghĩa Đường là ai?"

Đang được mọi người vây quanh hỏi chuyện Quốc Tử Gíam, đột nhiên bị hỏi bên Minh Nghĩa Đường, người đưa tin về giật mình sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên trầm mặc.

Đang đứng chờ nghe hắn nói ra, bỗng thấy hắn xị mặt xuống, mọi người xung quanh ai nấy đều ngạc nhiên. Mọi người quay mặt nhìn nhau, không biết tên kia bị làm sao? Có người nhịn không được lay lay hắn, hỏi: "Nói đi, ngươi bị sao mà không nói?"

Người kia do dự một hồi, mới nói: "Kết quả bên Minh Nghĩa Đường, Khương gia Ngũ tiểu thư Khương Ngọc Nga đứng thứ ba. Thiên kim tiểu thư nhà Thừa Tuyên Sử, Mạnh Hồng Cẩm đứng thứ hai."

Nói đến đoạn "Mạnh Hồng Cẩm đứng hạng hai", đám người phát ra âm thanh xuýt xoa. Khương Lê cùng Mạnh Hồng Cẩm cá cược là chuyện mọi người ai cũng đã biết. Nay Mạnh Hồng Cẩm đứng thứ hai, thì chuyện Khương Lê muốn Mạnh Hồng Cẩm đứng trước cổng Quốc Tử giám quỳ xuống là không thể được nữa. Kế tiếp chỉ còn kết quả của Khương Nhị tiểu thư, nếu như Khương Nhị tiểu thư đứng chót, thì chính là thua đến chẳng còn mang giáp.

Diệp Thế Kiệt âm thầm nắm chặt song quyền, chẳng biết tại sao, hắn bắt đầu thấy lo cho Khương Lê.

"Người đứng đầu bảng là......." Tên truyền tin ở trước mặt mọi người, cắn răng nói ra một cái tên.

"Thiên kim nhà thủ phụ Khương gia, Khương Nhị tiểu thư, Khương Lê."

Khương Lê!

Bạn bè xung quanh Diệp Thế Kiệt kinh hãi đến xém chút nữa đánh rơi cái chén xuống đất, móc móc lỗ tai, hỏi lại "Ta có nghe lầm không vậy Thế Kiệt, người đứng đầu bảng bên kia là một người tên là Khương Lê?!"

Diệp Thế Kiệt cũng hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, hay là hắn đang nằm mơ, mê bậy mê bạ.

Người này vừa nói xong, đám người lập tức hú hét ồn ào cả lên, mắng to: "Mắt ngươi chắc chắn là có vấn đề nặng rồi? Có biết chữ hay không vậy? Chuyện hoang đường như vậy mà cũng nói ra được?"

Người kia mặt đỏ bừng bừng, gân cổ lên hét lớn, "Ta không hề bịa đặt, ta cũng như ngươi thôi, xem một lần cũng tưởng mắt mình nhìn lầm, nhưng giấy trắng mực đen in rõ rành rành ra đó, người đứng đầu bảng, chữ viết trên nền vàng chói mắt, từng nét từng nét là tên Khương Nhị tiểu thư!"

"Phi," một nam tử trung niên phun ra một bãi nước miếng xuống đất, lớn tiếng nói: "Nếu như người đứng đầu bảng là Khương Nhị tiểu thư, ta sẽ đem đống phân ngựa ngoài cửa kia ăn sạch!"

Mọi người nhìn về phía cửa ra vào, trong chuồng ngựa, dưới chân một con ngựa đỏ thẫm là một bãi c** lớn, nó đang vẫy vẫy đuôi ung dung ngậm cỏ, phát giác được có nhiều ánh mắt đang nhìn nó. Con ngựa nghi ngờ quay đầu nhìn lại, đá đá móng trước.

"Các ngươi không tin, cứ tự mình đi xem đi, ở đây nói nhiều làm chi!" Người kia cảm thấy công sức mình chen vào đám người, rồi cực khổ chạy về đây báo tin lại bị nghi ngờ, còn bị vũ nhục, hắn giận dữ, đứng lên ghê kêu ầm lên.

"Nhìn thì nhìn!" Có hảo hán tay xách đao nói, "Để ta xem ngươi ngu ngốc, dốt đặc cán mai đến cỡ nào."

Còn chưa nói xong, ngoài cửa chạy ào vào một người, ước chừng vừa từ bảng thông báo về. So với người báo tin trước thì hắn sảng khoái hơn nhiều, vừa vào cửa như có tin tức lớn, không chần chờ rống to, "Tin chấn động, tin chấn động... người đứng đầu ở Minh Nghĩa Đường vậy mà lại là tiểu thư nhà Khương gia, Khương nhị tiểu thư Khương Lê, lần này thiên kim nhà họ Mạnh gặp nạn lớn rồi"

Một câu nói, đám người lặng ngắt như tờ.

Người trước bị hoài nghi nhảy ầm xuống ghế, hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ đã tin chưa? Bây giờ đã tin ta chưa?" Sửa sang lại quần áo, hắn thở hồng hộc tiêu sái, nắm cổ áo chất vấn từng người vừa nãy mới nghi ngờ hắn. Lưu lại một đống người ngẩn ngơ như mất hồn mất vía.

Diệp Thế Kiệt thấy phía trước bắt đầu hỗn loạn lên, vốn nên cau mày, nhưng lần này chẳng biết tại sao, hắn lại nhịn không cười phá lên.

...... Bên trong Khương phủ, đang bao trùm một mảnh yên tĩnh.

Bên trong Vãn Phượng Đường, Quý Thục Nhiên đang ngồi trò chuyện cùng Khương lão phu nhân. Khương Bính Cát ngồi ngay bên cạnh đang tự mình nhấp nháp bánh ngọt. Khương Ấu Dao cùng Khương Ngọc Nga ngồi cạnh nhau. Khương Ngọc Yến ngồi cách hai người họ một khoảng, đang vùi đầu thêu hoa lên khăn tay.

"Chắc người được sai đi xem kết quả sắp về rồi." Quý Thục Nhiên nâng đỡ tim, cười nói: "Thật là hồi hợp quá đi."

"Đại tẩu đừng khẩn trương quá." Lư thị đi theo cười nói: "Ấu Dao nhà tỷ không có đáng lo lắng cả. Không giống nhị phòng nhà muội, Cảnh Hữu tuy chăm chỉ, nhưng kết quả lại không cao, còn Cảnh Duệ thì ham chơi. Hắn không gây thêm phiền phức cho muội, là muội đã cảm tạ trời đất rồi."

Khương Cảnh Duệ cùng Khương Cảnh Hữu cùng tham gia kỳ thi ở Quốc Tử giám, nhưng mà năm nào kết quả cũng y chang. Khương Cảnh Hữu thành tích bình thường, Khương Cảnh Duệ luôn giữ hạng chót, Lư thị sớm đã không còn ôm hy vọng gì nhiều với hai người họ nữa.

Khương Ngọc Nga ngồi nghe trưởng bối nói chuyện, mím môi chỉ thầm mỉm cười. Nàng hôm nay đi theo Khương Ấu Dao cùng nhau đến Vãn Phượng Đường, chính là để cùng nghe người truyền tin về báo kết quả. Lúc đó tên nàng được hạng cao xướng lên trước mặt Khương lão phu nhân, không chỉ được hậu thưởng. Còn khiến cho một nhà Khương gia nhìn thấy tài hoa của nàng.

"Nhị tỷ sao hôm nay lại không tới?" Khương Ngọc Nga hỏi: "Ta trước khi tới đây, có sai người đi gọi tỷ ấy rồi mà? Để ta đi gọi tỷ ấy lần nữa."

"Nghe nói nhị tỷ đang nhàn nhã ngồi trong sân pha trà, đến giờ này vẫn còn chưa thấy lo lắng gì, thì có nói cho nàng ta biết kết quả cũng vậy thôi. Ai lại còn cố đi đánh thức kẻ giả vờ ngủ chứ." Khương Ấu Dao đại độ cười cười, "Nhị tỷ không muốn tời, muội đừng miễn cưỡng tỷ ấy nữa."

Đám người nghe vào tai, tự nhiên lại nhớ tới trận cá cược giữa nàng ấy và Mạnh Hồng Cẩm. Hôm nay sáu nghề, ba nghề đã thi xong có kết quả, đại cục đã định được phân nửa. Không cần nghĩ cũng biết nàng ta ôm chắc hạng chót rồi, nếu Khương Lê thua, cái giá phải trả rất lớn. Đối với Khương Lê mà nói, không muốn thấy là chuyện bình thường.

"Chờ kết quả tới, để ta đi an ủi nàng ấy một chút." Quý Thục Nhiên cười dịu dàng.

Khương lão phu nhân không lên tiếng.

Đang nói, Trân Châu xốc lên rèm châu, nói: "Lão phu nhân, người xem kết quả về rồi."

"Cho hắn vào."

Người đi xem kết quả là gã sai vặt nhà Khương phủ, chân chạy nhanh, lại biết chữ nên sai hắn đi. Hắn trước tiên hành lễ với một vòng các chủ tử, sau đó mới nói: "Tham gia kỳ thi lần này có bốn vị tiểu thư, Tam tiểu thư được hàng tư, tứ tiểu thư hạng mười bảy, Ngũ tiểu thư được hạng ba."

Khương Ấu Dao nghe thấy tên mình xếp hạng tư, còn đang đắc ý. Xong nghe thấy Khương Ngọc Nga hạng ba, lại cao hơn mình một bậc, trong lòng liền dâng lên cảm giác vô cùng khó chịu.

Khương Ngọc Nga kiềm lại sự vui mừng, nhìn về phía gã sai vặt, hỏi điều nàng muốn nghe nhất: "Vậy còn nhị tỷ nhà ta thì sao? Tỷ ấy xếp thứ mấy?"

Gã sai vặt kia từ trong ngực móc ra tờ giấy mình tự ghi lại danh sách, trình lên cho Khương lão phu nhân, toét ra một nụ cười mừng rỡ, chấp tay nói.

"Chúc mừng Khương lão phu nhân, trong nhà có người đạt hạng nhất, chính là nhị tiểu thư Khương Lê!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top