Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 65: Song khôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tên của nhị tiểu thư đứng đầu danh sách nên nhìn cái là thấy, đứng đầu toàn trường, chúc mừng Khương lão phu nhân, chúc mừng Khương gia!"

Nụ cười trên mặt Quý Thục Nhiên đông cứng lại.

Khương Ấu Dao há hốc miệng ngạc nhiên, nhịn không được hỏi lại: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Âm thanh bén nhọn mang theo mấy phần kinh hoàng.

"Chẳng lẽ là nghe lầm," Khương Ngọc Nga lòng tràn đầy không tin, lắc lắc đầu, phảng phất như chỉ có vậy mới làm nàng thoát khỏi sự thật, mơ màng nói: "Nhất định là ngươi nhìn lầm rồi......"

Vẫn là Lư thị lấy lại phản ứng trước, lúc này nụ cười nở hoa, nói: "Ta vừa rồi không nghe lầm chứ, Lê Nhi đứng đầu?" Nàng liếc nhìn sang Quý Thục Nhiên đang cố duy trì nụ cười, trong lòng thoáng qua một tia khoái chí.

Nàng sớm đã không ưa gì Quý Thục Nhiên. Quý Thục Nhiên ỷ vào có phụ thân là Phó Đô Ngự Sử, Quý Ngạn Lâm mấy năm này mới lên chức, càng ngày càng ở trong Khương phủ tự cao tự đại. Lư thị tự cho mình là người tự cao, tự đại cũng phải chào thua Quý Thục Nhiên. Huống hồ vào những kỳ thi hàng năm, Khương Ấu Dao thành tích càng lúc càng tốt hơn, khiến nhị phòng có tới hai vị thiếu gia, nhưng vẫn chịu lép vế. Hiện tại ông trời ban xuống cho Khương gia thêm một Khương Lê, hung hăng ép chẹt uy phong của Quý Thục Nhiên, Lư thị tự nhiên thấy vô cùng hả hê.

"Không nghĩ tới Lê Nhi lại là một nhân vật thâm tàng bây giờ mới lộ." Lư thị không chút do dự hướng về phía Quý Thục Nhiên cắm đao, nói tiếp "Mới nhập học Minh Nghĩa Đường chưa được bao lâu, trước đó hình như chỉ mới học sơ sơ qua thôi. Ta thấy, nàng không thẹn là huyết mạch của đại ca, cũng giống hắn tài hoa nổi trội, trời sinh thông minh nha......"

Nàng mỗi một câu một chữ, lại càng khiến cho cừu hận trong lòng Khương Ấu Dao tăng thêm một phần. Bị Khương Ngọc Nga vượt qua đã đủ tức chết, bây giờ lại thêm một Khương Lê. Khương Ngọc Nga thì coi như cũng không có sao đi, nhưng Khương Lê là cái thá gì? Nàng ta mới nhập học Minh Nghĩa Đường có bao lâu đâu, nay được hạng nhất, há chẳng phải nói nàng so với phế vật còn không bằng?

Khương Ngọc Nga siết chặt khăn tay, móng tay suýt chút nữa đâm sâu vào lòng bàn tay. Vừa rồi còn đang chờ đợi trong vui sướng, còn bây giờ thì như bị giội một gáo nước lạnh lên đầu. Giữa tiết trời mùa hè, nhưng những đầu ngón tay của nàng lại lạnh toát, toàn thân cũng lạnh đến thấu xương, tràn đầy không cam lòng.

Thứ duy nhất khiến nàng tự hào ở Khương gia này, thứ duy nhất có thể đem Khương Lê giẫm dưới chân, nay đã không còn nữa! Dựa vào cái gì?!

Khương lão phu nhân chỉ yên lặng nhìn lướt qua sắc mặt từng người, quan sát chúng sinh hình thái, tất cả đều thu vào trong mắt. Nàng thản nhiên cất tiếng: "Ngươi thật sự nhìn rõ, thấy tên Nhị nha đầu ở đứng đầu bảng sao?"

"Đúng vậy ạ," gã sai vặt kia đáp: "Lão phu nhân mời ngài xem bảng sao chép bảng điểm, nhị tiểu thư 'thi thư', 'số học', 'lễ nghi' đều được điểm tuyệt đối, đứng nhất là không thể nghi ngờ!"

Khương Ấu Dao thân thể mềm nhũn, suýt nữa xụi xuống đất.

......

Bên trong Phương Phỉ Uyển, Khương Lê đang chăm sóc hoa cỏ.

"Ngươi thật sự không qua Vãn Phượng Đường nghe kết quả à?" Khương Cảnh Duệ ngồi trên ghế, một bên cầm ly trà uống, một bên nhịn không được khuyên nhủ: "Bây giờ tính đến chuyện chạy trốn vẫn còn kịp. Đào tẩu nhiều lắm chỉ bị người ta chế giễu là nói không giữ lời. Còn đợi đến lúc quá muộn màng, muốn chạy cũng không có chỗ trốn, phải quỳ xuống xin lỗi Mạnh Hồng Cẩm, vậy thì ngươi đời này hỏng bét rồi. Ta thấy, ngươi cũng không phải nam tử hán đại trượng phu gì, mà có tính là nam tử hán đại trượng phu đi, giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt, ngươi hà tất phải tự làm khó mình?"

Đừng nhìn Khương Cảnh Duệ bề ngoài chỉ có một bộ dáng công tử ăn chơi, nói ra mấy đạo lý trấn an, cũng thuần phục lắm đấy. Khương Lê suýt chút nữa bị hắn thuyết phục. Nhưng nàng chỉ liếc mắt nhìn Khương Cảnh Duệ một cái, hỏi: "Trà này là Quân Sơn ngân châm, ta hôm nay chỉ dám ngâm một bình, ngươi như con trâu gặm mẫu đơn không biết thưởng thức, sau này đừng tới đây thưởng trà nữa."

Khương Cảnh Duệ tức giận đem chén trà đặt xuống: "Nghe ngươi nói kìa, ngươi có thật sự là tiểu thư Khương gia không vậy? Tiết kiệm như vậy cho ai coi, nhà chúng ta gia tài bạc ngàn, liền cả nhà có ăn chơi đàng điếm, cũng không hết được một phần nghìn. Dáng vẻ này của ngươi, quá vô vị!"

Nhà giàu cùng nhà nghèo số bạc chi tiêu chênh lệch nhau rất nhiều. Khương Lê lười cùng hắn tranh luận, cách sống của mỗi cá nhân, không nên cưỡng cầu.

Đang nói chuyện, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đột nhiên từ ngoài cửa đi vào. Mặt hai người đỏ bừng, mang theo một chút kích động, Thanh Phong vừa mới vào cửa liền nói: "Cô nương, kết quả của Minh Nghĩa Đường có rồi!"

Khương Lê còn chưa kịp nói chuyện, Khương Cảnh Duệ vội đem chén trà trong tay đặt xuống, kích động hỏi: "Kết quả thế nào? Cô nương nhà các ngươi hạng chót rồi à?"

Khương Lê nhìn thấy bộ dạng cuống cuồng của hắn, cảm thấy hắn nói hy vọng mình thắng, ước chừng chỉ là một lời an ủi.

Minh Nguyệt trừng mắt liếc nhìn Khương Cảnh Duệ, nói: "Nói nhảm gì thế? Cô nương nhà chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, trời sinh thiên tài....."

Lời còn chưa dứt, Khương Cảnh Duệ liền cười ha hả: "Nói khoác cũng phải có cơ sở chứ."

Khương Lê lẳng lặng nhìn hắn.

Minh Nguyệt sốt ruột: "Ta không có nói khoác, bây giờ trong phủ từ trên xuống dưới đều biết hết cả rồi, cô nương nhà chúng ta đứng nhất trong kỳ thi của Minh Nghĩa Đường, là người đứng đầu."

Nàng nhấn mạnh từng chữ "đứng đầu" một cách rõ ràng.

Khương Cảnh Duệ nhăn nhó mặt mày, chỉ chỉ tay, "Ngươi nha đầu này, nói chuyện không có đầu óc. Muốn ai ủi chủ tử nhà ngươi cũng không cần tự mình nói bừa đến trình độ này chứ."

Thanh Phong cũng rối: "Thật sự mà! Là thật đấy."

Khương Cảnh Duệ còn muốn lên tiếng, thấy mấy cái nha hoàn gấp đến đỏ cả hốc mắt, ý thức được điều gì, từ từ không cười nữa, quay lại nhìn Khương Lê, hỏi: "Là thật à?"

Khương Lê lười nhác cùng hắn nói chuyện, chỉ hỏi: "Còn bên Quốc Tử giám thì sao? Ai đứng đầu bảng bên đó?"

"Là một cái tên lạ hoắc, họ Diệp...... tên là Diệp Thế Kiệt!"

Tảng đá trong lòng Khương Lê rơi xuống.

Khương Cảnh Duệ phản ứng lại, hét to "Chuyện quỷ quái gì thế này? Ngươi đứng đầu Minh Nghĩa Đường, biểu ca ngươi lại đứng đầu bên Quốc Tử giám." Hắn xích lại gần Khương Lê, thần bí hề hề thấp giọng nói: "Nói thực cho ta nghe đi, các ngươi thông đồng mua chuộc giám khảo phải không? Ta biết nhà biểu ca ngươi không thiếu bạc. Tuy Quốc Tử giám hơi khó mua chuộc, nhưng mà cũng....."

Hắn lại tự lẩm bẩm một mình.

Thanh Phong nói tiếp: "Còn nữa ạ, Lão phu nhân có truyền lời, mời nhị tiểu thư tới Vãn Phượng Đường một chuyến."

"Được." Khương Lê đứng lên: "Ta đi ngay đây."

"Ta cũng đi!" Khương Cảnh Duệ đi theo, nói: "Lúc này ngươi lấy được thể diện cho Khương gia, tổ mẫu nhất định sẽ thưởng cho ngươi thật là hậu hĩnh."

Khương Lê thấy hắn hưng phấn dồi dào, ai không biết còn tưởng Khương Cảnh Duệ mới là người đạt hạng nhất toàn trường. Ngừng lại một chút, nói: "Ngươi xác định muốn đi theo ta?"

"Ta vì cái gì không được đi?" Khương Cảnh Duệ không hiểu.

Khương Lê thở dài: "Thành tích của ngươi... hình như không tốt lắm."

"Ta không sợ." Khương Cảnh Duệ không biết ngại, ngược lại vẫn còn vui vẻ lắm, chẳng hề để ý tâm đến nó: "Chuyện đó ai chẳng biết."

Khương Lê lười cùng hắn nói chuyện, Khương Cảnh Duệ đã không để ý, thì nàng hà tất phải nói nhiều. Liền dẫn Đồng Nhi cùng Bạch tuyết đi tới Vãn Phượng Đường.

Chờ đến Vãn Phượng Đường, tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa nhìn nàng ôn hòa nụ cười, còn mang theo vài phần dò xét, xem chừng đối với chuyện nàng đứng đầu mười phần kinh ngạc.

Khương Lê không để ý đến nàng ta, tự mình nhấc chân đi vào, chờ sau khi vào rồi, mới phát hiện Khương Nguyên Bách cũng đang ở đây.

Không chỉ Khương Nguyên Bách, Khương Nguyên Hưng, Khương Nguyên Bình, cùng hai huynh đệ con ông ấy cũng tới, Dương thị đang thì thầm với Lư thị. Khương gia tất cả ba phòng, đều tề tụ đầy đủ.

Hôm nay là một ngày hiếm thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top