Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67: Nổi danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyện Khương Lê đứng đầu ba môn đầu tiên trong kỳ thi ở Minh Nghĩa Đường rất nhanh đã lan truyền khắp toàn bộ Yến Kinh, tự nhiên cũng truyền tới tai Mạnh Hồng Cẩm.

Giờ phút này, phủ Thừa Tuyên Sử một mảnh an tĩnh, trong phòng, Mạnh Hồng Cẩm nằm úp sấp trên chăn gối, thấp thấp khóc nức nở. Mạnh mẫu đau lòng ngồi bên cạnh vỗ về, nói: "Con ta, chớ có khóc, này chỉ mới thi xong ba môn, không phải còn tam môn nữa chưa thi sao? Như nào lại như trời đất sụp đổ vậy?"

"Mất mặt!" Mạnh Hữu Đức, tức phụ thân Mạnh Hồng Cẩm, giờ phút này sắc mặt thập phần khó coi, nói: "Không biết sức đối thủ tới đâu, lại dám huyên hoang đánh cược, lại còn thua nàng, chuyện này liên quan đến mặt mũi cha ngươi đấy, thật đúng là đồ vô dụng!"

Mạnh Hồng Cẩm nghe vậy, trong lòng chấn kinh, càng ôm mặt khóc to hơn.

Mạnh mẫu thấy nữ nhi khóc thương tâm, trong lòng cũng oán khí tận trời, lập tức liền nói: "Chuyện này sao có thể trách Hồng Cẩm được? Ai mà biết Khương Lê mới tới Yến Kinh Thành, lại ở am ni cô ngây người tám năm, bụng rỗng tuếch không có một chứ, lại có thể dành được giải nhất. Ngươi có thể dự đoán được chuyện này sao?"

Mạnh Hữu Đức nghẹn lời, hắn thật đúng là vô pháp dự đoán được hậu quả này. Khi biết nữ nhi nhà mình cùng Khương Lê thách thức cá cược, Mạnh Hữu Đức chỉ nhẹ nhàng bâng quơ trách cứ mấy câu, bởi vì hắn biết nàng không thua kém bất kì ai. Cũng chắc chắn Khương Lê nhất định sẽ thua.

Kết quả của hiện tại lại như hung hăng tát vào mặt hắn. Nghĩ đến buổi thượng triều hôm nay, bắt gặp mấy ánh mắt nhìn hắn chế nhạo, Mạnh Hữu Đức liền cảm thấy ghẹn một bụng bực bội.

Mạnh mẫu lại mở miệng: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy chuyện này sai sai ở đâu, chẳng lẽ con nhỏ Khương Lê sử dụng thủ đoạn hèn hạ gì? Ta thấy Khương Nguyên Bách ở trong triều địa vị cũng không nhỏ, chẳng lẽ hắn xuất tiền đi mua chuộc giám khảo? Nếu không sao Cẩm nhi có thể bại dưới tay nàng ta được?"

"Đúng đó." Mạnh Hồng Cẩm thút tha thút thít nói: "Con theo Minh Nghĩa Đường học cũng được sáu năm rồi, Khương Lê mới đến còn không đến 10 ngày. Hay là nàng ở am ni cô có cao nhân chỉ dậy, nên mới có thể thắng được con?"

Nghe nhi nữ nói như vậy, Mạnh Hữu Đức trong lòng liền cân nhắc lại chút. Hắn hiện tại đã theo phe Hữu tướng, cũng tính là người bên phía Hữu tướng. Khương Nguyên Bách lại cùng Hữu tướng có bất hòa. Như vậy thì mình cũng tương đương với địch nhân của Khương gia. Giờ Khương Lê nhà hắn xuất sắc đạt hạng nhất, nhìn có vẻ không được tự nhiên cho lắm, nếu hắn có thể bắt được điểm yếu cấu kết giữa Khương Nguyên Bách, và giám khảo Minh Nghĩa Đường, liền không còn gì tốt hơn nữa. Đương kim Thánh Thượng ghét nhất là văn sĩ mà còn gian lận. Nếu có thể mượn cơ hội lần này hung hăng đả kích được Khương Nguyên Bách, thì coi như là chính mình lập được công lớn rồi.

Mất ngựa không biết là phúc hay là họa. Mạnh Hữu Đức trong lòng đột nhiên có chút ẩn ẩn kích động lên. Hắn cầm lấy áo ngoài phủ thêm vào, rồi nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến." Liền cứ vậy vội vàng rời đi.

Mạnh Hồng Cẩm mắt thấy phụ thân rời đi, ủy khuất càng tăng lên, Mạnh mẫu an ủi nàng: "Sợ cái gì, không phải còn có ba môn nữa sao? Ngày mai bắt đầu kiểm tra rồi, nhạc kí, cưỡi ngựa, bắn cung, trong số này tài cưỡi ngựa của ngươi là xuất sắc nhất, liền tính nàng ta có cao nhân ở am ni cô chỉ dạy đọc sách, nhưng lại không kiếm ra con ngựa nào ở đó để dạy cưỡi, cũng chẳng có ai cấp cho cung tên để bắn. Khương Lê lần này chắc chắn phải bại dưới tay con rồi."

Mạnh Hồng Cẩm trong Minh Nghĩa Đường, là số ít người có hứng thú với môn cưỡi ngựa, bắn cung. Nàng vốn dĩ tính tình dữ dằn, lại vừa có thiên phú về mảng này. Lúc trước một tay nàng cầm cương, một tay bắn cung còn có thể bắn chính xác hồng tâm, so với nam nhi không hề kém cạnh. Ở Minh Nghĩa Đường, hay toàn bộ Yến Kinh Thành, về cái tài này, ít có người dám tranh giành với nàng.

Nếu nói ba môn trước thi thư, số học, lễ nghi, Mạnh Hồng Cẩm chưa đạt đến mức hoàn hảo, thì ba môn lần này nhạc lí, cưỡi ngựa, bắn cung, tuy nhạc nàng không phải là người giỏi nhất, nhưng cưỡi ngựa, và bắn cung thì vừa đúng sở trường của nàng.

Nghĩ đến đây, Mạnh Hồng Cẩm trong lòng phấn khởi hắn, nhưng dù vậy, sự lo lắng với Khương Lê vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Bởi vì Khương Lê, từng làm nàng hú hồn một phen. Mười năm còn sợ dây thừng. Nàng không thể khinh địch nữa. Cũng bởi một người chỉ mới vừa tiến vào Minh Nghĩa Đường đã khiến nàng bị biết bao người ở sau lưng nghị luận chê cười, nàng rất hận.

Mạnh Hồng Cẩm chỉ cần tưởng tượng đến những ánh mắt cười nhạo của người khác, trong lòng hận ý với Khương Lê càng cháy càng lớn. Hận không thể cho đêm nhanh chóng sáng, đem Khương Lê đạp dưới vó ngựa của mình......

Bỗng dưng, một ý niệm từ nàng trong đầu hiện lên.

Nếu có thể đem Khương Lê dẫm dưới chân ngựa...... Kỳ kiểm tra này trong sân rất rộng, đao kiếm lại không có mắt......

Nàng nội tâm như có dòng nước lạnh chảy vào lòng đang nóng như lửa đốt, nóng lạnh gặp nhau, bùng nổ sôi trào.

......

Lại nói ở một nơi khác, Mạnh Hữu Đức đang đi ra ngoài tìm bằng chứng Khương Nguyên Bách cấu kết với giám khảo Minh Nghĩa Đường, nhưng chỉ đành bất lực trở về.

Gíam khảo Minh Nghĩa Đường vì thấy kết quả quá gây tranh cãi, đành đi sao chép lại bài thi của người đứng đầu, đem dán lên ngay bên cạnh bảng công bố kết quả, cho tất cả mọi người cùng chiêm nghiệm.

Mạnh Hữu Đức thầm thấy may mắn vì mình không tới gặp trực tiếp giám khảo kì thi lần này chất vấn, bằng không đã bị mắng đến mất hết mặt mũi. Hắn đứng ở chỗ bảng dán bảo sao bài thi, lắng tai nghe xung quanh nghị luận: "Ai con mẹ nó nói Khương nhị tiểu thư đến một nét chữ cũng không biết viết, ta sẽ một đòn đánh hắn tàn phế. Ta thấy chữ viết của vị Khương nhị tiểu thư này so với chữ tú tài trong học đường viết còn khá hơn nhiều, tuy rằng ta một chữ cũng không biết, nhưng ta thấy chữ rất đẹp!"

Này ước chừng là một người mù chữ.

Trong này cũng có người chuyên đọc sách, thanh âm cách đám người truyền tới tai Mạnh Hữu Đức: "Thứ nhất vẫn là ý văn, nói có sách, mách có chứng, giải thích mới lạ lại độc đáo, Khương nhị tiểu thư hẳn là người đọc rất nhiều sách. Tại hạ gian khổ theo nghiệp học tập đã được mười lăm năm, cũng không bằng một tiểu cô nương, thật hổ thẹn! Hổ thẹn quá!" Tự vuốt mặt thở dài.

"Đều nói nhìn chữ như thấy người, Khương nhị tiểu thư nét bút mạnh mẽ như nam tử, câu từ rất có trí tuệ, cởi mở, vui vẻ, lại rất có khí thế." Có tướng sĩ râu thô cũng tới góp vài câu nghị luận.

"Bài thi số học cũng không kém, còn đề ra một phương pháp mới mẻ, ta áp dụng kiểu này tính sổ sách ở cửa hàng, đúng là nhanh hơn rất nhiều." Cũng có thương nhân làm chủ một cửa tiệm lên tiếng, ánh mắt lộ ra tinh quang.

Nói ngắn lại, ba bài thi của Khương nhị tiểu thư chình ình ở đây, có cái gì nghi ngờ cũng đều tự sụp đổ hết. Giám khảo ở Minh Nghĩa Đường là không có khả năng làm lộ đề, cũng không có bằng chứng chứng minh Khương nhị tiểu thư mua đề. Lại xem những bài thi của Khương nhị tiểu thư, hoàn toàn chẳng tìm thấy ý rập khuôn nào theo những gì đã được giảng dạy trước đó.

Cái danh đệ nhất này, thật sự danh xứng với thực.

Mạnh Hữu Đức thất hồn lạc phách từ trong đám người đi về, hắn không cần hao tốntinh thần đi kiếm bằng chứng Khương Nguyên Bách cấu kết với giám khảo nữa.Khương Lê bài thi còn treo đó, không chỉ biểu hiện hết tài năng của nàng, màcòn làm Khương gia nở mày nở mặt. Mà Khương Lê càng được khen ngợi, đồng dạng,Mạnh Hồng Cẩm nhà hắn càng hạ xuống thế kém cỏi.

Chốn quan trường phức tạp, đa đoan, kẻ này kẻ kia giẫm lên nhau mà bước lên đãlà chuyện bình thường như cơm bữa. Mạnh Hồng Cẩm đại biểu cho Mạnh gia, trongván đặt cược này, ít nhất thì Mạnh gia đã thua được nửa đường.

Mạnh Hữu Đức bước chân lảo đảo về phủ, tiếng nghị luận bên tai dần dần trở nênmơ hồ. Giờ phút này Mạnh Hữu Đức trong lòng chỉ có một ý niệm, trận đánh cượcnày, không còn là chuyện của hai đứa con nít nữa, mà nay đã ảnh hưởng tới nhiềubên, có khi đã truyền tới trong cung rồi. Nếu Mạnh Hồng Cẩm không thể tại bamôn tiếp theo thắng Khương Lê, để tỉ số cân bằng, thì Mạnh gia không còn cửa thẳngnữa.

Vậy thì phiền toái lớn rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top