Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 74: Thích chưng diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như đem khúc《 Hồ Gia Thập Bát Phách》 này so sánh với một vở tuồng kịch, thì mọi người hoặc là vì người hát hí khúc phẫn nộ hoặc sợ hãi, hoặc bị lây nhiễm sự vui, buồn của người hát hí khúc, chung quy là bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người biểu diễn. Trong tình huống ấy, trong khi mọi người ai nấy cũng đều đang đắm chìm vào vở hí kịch, thì đột nhiên phát hiện có một người hoàn toàn tỉnh táo, cũng đủ làm người ta giật mình.

Khương Lê như chết đứng khi đụng phải đôi mắt phượng xinh đẹp ấy. Trong lúc nhất thời không phỏng đoán được trong đôi mắt đó đang ẩn chứa điều gì, chỉ cảm thấy trong lòng lành lạnh, tựa như bị người ta nhìn thấy ý đồ.

Vị mỹ nhân Túc Quốc Công này hỉ nộ vô thường, đang đánh giá nàng, còn đang thử khai quật bí mật của nàng.

Khương Lê khẽ chớp chớp mắt, khẽ nhìn xuống che lại trong lòng ngàn vạn cảm xúc, rồi khi ngẩng lên thản nhiên nhìn hắn nở nụ cười đúng tiêu chuẩn, nhẹ hành lễ, như thông báo cho dàn giám khảo bài dự thi của nàng đã kết thúc.

Đám người trợn mắt há hốc miệng nhìn nàng. Như chưa đã thèm, như cảm thấy sao thời gian trôi qua nhanh quá.

Trong lúc nhất thời, tất cả những lời trào phúng, tất cả những sự giễu cợt hay khinh thường, thậm chí cả chửi rủa cũng đều không còn ai dám mở miệng nói nữa. Nếu như ba môn đầu tiên, Khương Lê đứng nhất, chưa thuyết phục được mọi người, bởi vì nàng không ở trước mặt mọi người phô bày ra, thì nay, khúc cầm này, đã làm mọi lời chất vấn nàng không còn lời nào để nói.

Trên khán đài, người vừa đánh khúc nhạc sẽ đi vào huyền thoại kia, chính là Khương Nhị tiểu thư nhà Khương gia, Khương Lê.

Dàn Giám khảo bên kia, vị lão sư Miêu Câu vui sướng lên tiếng đầu tiên, "Tiểu nha đầu, người theo vị tiên sinh nào học đánh cầm đấy?"

Thủ phụ nhà thiên kim được gọi là "tiểu nha đầu", thực ra có hơi ngang ngược. Nhưng người này là nhạc sư cung đình mà Hồng Hiếu Đế thích nhất, Khương Nguyên Bách còn phải cho hắn thể diện, cho nên không ai dám nói gì.

Một câu nói của Miên Câu, dường như làm mọi người lấy lại tinh thần. Quả thật là ai cũng thấy kỹ thuật đánh cầm của Khương Lê rất thành thạo, không giống như người mới học cách đây mấy tháng. Nhìn dáng vẻ khi đánh của nàng, chỉ sợ đã theo học cầm rất nhiều năm. Không lẽ ở am ni cô kia ẩn tàng cao nhân, muốn tránh xa thói đời đen bạc, nên mới xuất gia làm ni cô?

Khương Lê nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Miên Câu, liền hiểu được trong lòng Miên Câu đang suy nghĩ điều gì, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, hơi buồn bã, cúi thấp đầu: "Gia sư đã đi xa....."

A, quả nhiên là có cao nhân chỉ điểm!

Miên Câu suýt chút nữa không kiềm chế được mà lao tới, luôn miệng truy vấn: "Vậy người sư phụ đó của ngươi tên gọi là gì? Nhà ở ở đâu? Đi đâu rồi? Như thế nào mới có thể liên lạc được với hắn?"

Khương Lê lúng túng nhìn hắn, nói mơ hồ: "Học sinh cũng không rõ......"

Miên Câu nghe vậy, trước tiên có chút gấp gáp, sau đó lại như nghĩ tới cái gì, thở dài, nói, "Thôi thôi, những cao nhân này phần lớn đều không muốn để lộ hành tung của mình, một đời ngao du tự do, làm sao mà chịu ràng buộc với thế tục mệt mỏi." Lại nhìn qua Khương Lê, hơi có chút hâm mộ mở miệng: "Tiểu cô nương như ngươi thật quá là may mắn, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã gặp được cao nhân, lại còn được hắn chỉ dạy, đời này coi như không hề uổng phí. Tại sao ta lại không có được cơ duyên may mắn như vậy chứ? Ay da!"

Khương Lê thấy hắn thở dài thở ngắn bộ dáng, trong lòng có chút dở khóc dở cười. Nhưng những lời Miên Câu nói, cũng đã giúp nàng giải đáp được những nghi hoặc trong lòng mọi người.

Mọi người xung quanh đều đang đàm luận với nhau.

"Hóa ra Khương nhị tiểu thư được cao nhân chỉ dạy, khó trách có thể đàn tốt như vậy. Ta thấy so với Khương Tam tiểu thư khi nãy còn tốt hơn rất nhiều?"

"Chứ còn gì nữa, Miên Câu tiên sinh không phải đã khen rồi sao. Người có thể được Miên Câu gọi là cao nhân, tất nhiên không hề tầm thường. Khương Nhị tiểu thư theo ông ta học đánh cầm, sao có thể so với những người khác được?"

"Khương Nhị tiểu thư thật là may mắn. Nói không chừng sau này nàng sẽ trở thành cầm sư. Ngươi nhìn Miên Câu xem, đó là sự yêu thích người tài đấy."

"Xì, ai đời thiên kim thủ phụ lại đi làm cầm sư? Khương Nhị tiểu thư cũng không có bị bệnh."

Từ nãy đến giờ toàn là những lời bàn tán trên trời dưới đất. Diệp Thế Kiệt thầm kinh ngạc với sự biến hóa bất thình lình này, sau khi suy nghĩ rõ ràng, lại nhịn không được bật cười.

Từ đầu hắn tốn công lo cho Khương Lê quả là lo lắng vô cớ. Nàng là Khương Lê mà, chắc chắn nàng sẽ có cách. Thiên kim đại tiểu thư, người trước đây từng xem thường thương gia, bây giờ đã trưởng thành, trở thành một người rất khác so với ngày xưa. Điểm rõ ràng nhất chính là hiện tại nàng đã trở nên thông minh hơn, biết tự bảo vệ bản thân mình.

Khương Nguyên Bách nghe đồng liêu chung quanh khích lệ Khương Lê. Trong lúc nhất thời, lòng ngổn ngang phức tạp tâm mối. Một mặt, nghe thấy nữ nhi nhà mình được mọi người khen thưởng, hắn rất cao hứng. Một mắt khác chính là nhìn qua thấy Khương Ấu Dao đang buồn bã, hắn lại có chút đau lòng.

Nàng là tiểu nhi nữ được hắn xem như trân bảo, nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn nàng lớn lên từng ngày. Từ trước đến nay, cầm nghệ của Khương Ấu Dao chưa bao giờ làm hắn thất vọng. Hiện tại lại bị Khương Lê đánh bại, tất nhiên nàng ấy sẽ rất khó chịu và thất vọng.

Trên thực tế, trong lòng Khương Ấu Dao, đố kỵ nhiều hơn khổ sở, cừu hận lớn hơn thất vọng. Khi Khương lê mới bắt đầu gảy những nốt đầu tiên của khúc《 Hồ Gia Thập Bát Phách》, Khương Ấu Dao liền ngay lập tức nhận ra, cục diện ngày hôm nay, sợ là vì Khương Lê mà sẽ đảo lộn. Nàng nhìn sang Quý Thục Nhiên, thấy Quý Thục Nhiên sắc mặt cũng đang ngưng trọng, trong lòng càng thêm bất an.

Bất an qua đi, chính là sự xấu hổ khi bị làm nhục mặt.

Bị Khương Lê đánh bại, bị cái người sống chui rúc ở một cái am ni cô hẻo lánh trên núi cao đánh bại, điều này so với cầm dao đâm Khương Ấu Dao nàng còn khó chịu hơn rất nhiều. Nhất là khi nhìn thấy mọi người chung quanh đối với cầm nghệ của Khương Lê cứ luôn miệng tán thưởng, như đang hung hăng tát lên mặt nàng một cái.

Khen Khương Lê đàn tốt, vậy khúc cầm nàng vừa đánh là cái gì?

Ngay tại lúc Khương Ấu Dao sắp không kiềm nổi biểu cảm trên mặt nữa, liền được Quý Thục Nhiên ngồi ngay bên cạnh xoa dịu, bà ta nói: "Đừng hoảng, vẫn còn chưa đến hồi kết, con chưa chắc đã thua."

Nghe Liễu Quý Thục Nhiên nói xong, Khương Ấu Dao hít vào một hơi thật sâu, rồi thở ra, dần dần lấy lại bình tĩnh, mặc dù trong lòng vẫn còn chút không cam tâm, nhưng lần này không biểu hiện ra điều gì.

Khương Ấu Dao thần sắc biến hóa bị Khương Ngọc Nga thu hết vào mắt, trong lòng mặc dù đang tự hỏi rốt cuộc Quý Thục Nhiên đã nói gì khiến nàng ra bình tĩnh lại nhanh chóng. Nhưng nó đành nhường chỗ cho nghi hoặc lớn hơn, nàng đang tự hỏi từ khi nào kỹ năng đánh cầm của Khương Lê lại trở nên tốt đến đáng sợ như vậy?

Vốn cho rằng sau khi Khương Lê hồi phủ, sẽ so với địa vị của mình còn thấp kém hơn, biến thành một kẻ đáng thương, không ai nhớ tới..... Ai mà có ngờ, liên tiếp những sự việc nằm ngoài dự liệu cứ thể diễn ra, liên tiếp chứng minh Khương Lê có thể thừa sức dẫm đạp nàng dưới chân.

Khương Ngọc Nga căm thù nhìn chằm chằm Khương Lê, không biết là vì hận phụ thân là con thứ trong một đại gia tộc, hay là vì mình không sánh bằng Khương Lê.

Hiện tại, trong lòng Mạnh Hồng Cẩm đang rất không thoải mái. Bất cứ khi nào Khương Lê được khen ngợi, mọi người lại quay sang thương hại liếc nhìn nàng một cái. Bọn họ đang từng khắc nhắc nhở nàng, không được quên vụ cá cược giữa đôi bên. Nhìn qua thấy sắc mặt Mạnh Hữu Đức đang không tốt, Mạnh Hồng Cẩm trong lòng lộp bộp lo sợ. Nếu như Khương Lê thật sự đứng đầu cả sáu môn ở Minh Nghĩa Đường, đến cuối cùng lấy được danh hiệu quán quân, chính mình sẽ phải đứng trước cổng chính Quốc Tử giám, cởi bỏ áo ngoài, quỳ xuống xin lỗi Khương Lê.

Lúc đó, bản thân nàng sẽ bị toàn bộ thành Yến kinh này chê cười, còn làm cho Mạnh gia không thể ngóc đầu lên nỗi, phụ thân chắc chắn sẽ không tha thứ cho nàng.

Sóng lưng Mạnh Hồng Cẩm bỗng vụt lên một đường lạnh buốt, như đang cho nàng nhìn thấy viễn cảnh trong tương lai.

Sẽ không, nàng tự an ủi mình, Khương Ấu Dao đàn cũng không tệ, Khương Lê vẫn còn chưa chắc có dành được hạng nhất 'nhạc lí' nữa không mà? Sẽ không đâu....

Khương Lê đi xuống khán đài, nàng không đi qua chỗ Khương gia bên kia, mà trở lại vị trí cũ nàng từng ngồi, vẫy vẫy tay với Liễu Nhứ đang đứng đợi.

Liễu Nhứ hưng phấn kéo tay nàng ngồi xuống. Khương Lê lần đầu tiên thấy cô nương này thể hiện nhiều cảm xúc như vậy. Liễu Nhứ nói: "Khương Lê, ngươi gảy khúc《 Hồ Gia Thập Bát Phách 》thực sự là quá hay. Thật quá lợi hại! Khó trách ngươi tự tin như vậy, nói sẽ đàn bài chưa ai từng đàn qua. 《 Hồ Gia Thập Bát Phách 》 đúng là khúc nhạc lần đầu tiên có người dám mang đi dự thi. Ta thấy ngươi đàn so với Khương Ấu Dao tốt hơn rất nhiều. Ngay cả ta, thuộc dạng chơi cầm bình thường thôi, cũng cảm nhận được ý cảnh trong khúc nhạc ngươi vừa truyền tải. Xem ra trận này, người được hạng nhất chắc chắn là ngươi rồi không còn ai khác nữa!"

Nàng nói rất có tự tin, giống như là nàng là giám khảo vậy.

Khương Lê mỉm cười: "Cũng chưa chắc lắm đâu." Nàng liếc mắt nhìn sang khu Khương gia đang ngồi.

Đài giám khảo, Miên Câu đang nói chuyện với Sư Duyên, "Tiểu Duyên Duyên, khúc cầm Khương nhị tiểu nha đầu kia vừa đánh đó, ngươi cảm thấy thế nào?"

'Tiểu Duyên Duyên' nhạc quan Sư Duyên vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, đối với cách Miên Câu gọi ông không có phản cảm, nói, "Cũng được."

Người đời đều biết, nhạc quan Sư Duyên là một người ngạo mạn, lại thích bắt bẻ. Phần lớn người được hắn đánh giá, qua miệng hắn đều là "Quá khó nghe"; "Khủng khiếp"; "Không hay". Được hắn nói ra hai chữ "Cũng được.", vậy thì người này đã được Sư Duyên công nhận.

Miên Câu hiểu rõ mười phần cái tính đó của Sư Duyên, nghe hắn nói xong, lúc này liền vỗ tay bộp bộp, cười ha hả: "Ta biết ngay Tiểu Duyên Duyên sẽ nói như thế mà, cùng với ý của ta giống nhau như đúc. Quả nhiên cao thủ như chúng ta đều có suy nghĩ giống nhau." Lại nhìn sang phía Kinh Hồng Tiên Tử cùng Tiêu đức âm, hỏi: "Còn Tiên tử và Tiêu tiên sinh cảm thấy nàng thế nào?"

Kinh Hồng Tiên Tử có chút khó mở miệng.

Nàng đã nhận bạc của Quý Thục Nhiên, "hối lộ giám khảo" là chuyện thất đức, đây là chuyện Minh Nghĩa Đường chưa bao giờ có. Kinh Hồng Tiên Tử sở dĩ làm như vậy, cũng bởi vì nghĩ là trong Minh Nghĩa Đường này, còn có ai sỡ hữu tài cầm nghệ sánh bằng Khương Ấu Dao, căn bản là chẳng có một ai. Khương Ấu Dao cũng coi như bằng thực lực của mình dành được hạng nhất, số bạc Quý Thục Nhiên cho nàng kia, sẽ thành quà cảm ơn, tuy rằng cái quà này hơi nặng tay chút thôi.

Cho nên Kinh Hồng Tiên Tử nàng mới nhận lấy. Nghĩ rằng đây chỉ là chuyện thuận nước đẩy thuyền. Với lại nếu Khương Ấu Dao dành được hạng nhất, mà nàng không nhận số bạc này, thì Quý Thục Niên cũng mắc nợ nàng một ân tình. Hơn nữa Khương Ấu Dao lại còn là một nửa đồ đệ của nàng, về công về tư, nàng cũng muốn nghiêng về Khương Ấu Dao một chút.

Vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, ai biết giữa đường lại nhảy ra một Khương Lê. Bình tĩnh mà xem xét, trình độ đánh cầm của Khương Lê cao hơn Khương Ấu Dao, nhất là xét ở chuyện Khương Lê mới mười lăm tuổi, mà đã có thể lĩnh ngộ được "cảm âm", đây thực sự là một chuyện hiếm thấy.

Kinh Hồng Tiên Tử ngưỡng mộ tài năng, cũng như đề cao sự trong sạch, thanh cao. Nhưng nhiều năm sống giữa chốn ăn chơi, dù chỉ là một đào kép, cũng hiểu được đạo lí đối nhân xử thế. Khương Lê tất nhiên rất tốt, nhưng nàng đã cầm bạc của Quý Thục Nhiên. Khương Nguyên Bách có hai đích nữ, Khương Lê năm bảy tuổi bị đưa đi, Khương Ấu Dao ở bên cạnh Khương Nguyên Bách mà lớn lên. Khương Ấu Dao chắc chắn càng được sủng ái hơn, nàng ta có mẹ là Quý Thục Nhiên, sau lưng có Quý gia, trước mặt lại làm chủ hậu trạch Khương gia. Còn Khương Lê, nàng ta không có gì cả......

"Khương Lê không tệ, cùng Ấu Dao ngang bằng." Kinh Hồng Tiên Tử châm chước rất lâu, mới nói.

Lời này vừa nói ra, Miên Câu nghe xong, thẳng thừng nói: "Tiên tử hạ phàm, đã lây nhiễm thói xấu chốn trần gian. Tiên tử là đang xem xét dựa vào việc Khương Ấu Dao là đồ đệ của ngươi sao? Cho nên mới nói như vậy sao? Ta thấy tài nghệ của tiểu nha đầu Khương Lê, sao có thể đem ra so sánh với cái nghệ của Khương Ấu Dao được. Đó còn chưa nói đến chuyện khúc《 Hồ Gia Thập Bát Phách》 so với《 Nhạn Sà Bãi Cát》 khó hơn nhiều. Nếu xét về trình độ lĩnh ngộ, Khương Ấu Dao mới chỉ đứng ngoài cửa, còn tiểu nha đầu Khương Lê đã vào tận sâu bên trong. Tiên tử hạ phàm rồi, không còn cách nào bay về trời lại được nữa. Qua thêm mấy năm nữa, sợ là cái 'Cảm âm' của ngươi cũng sẽ biến chất!"

Lời này nói ra cực kỳ không khách khí, cơ hồ không cho Kinh Hồng Tiên Tử chút mặt mũi nào. Kinh Hồng Tiên Tử khi còn ở Vọng Tiên lâu làm đào kép, lúc nào cũng được văn nhân hết lời khen ngợi, chưa từng bị người nào nói thẳng vào mặt, không khách khí như vậy? Lúc này trên mặt đỏ bừng bừng, xấu hổ không thôi.

"Được rồi. Vậy còn Tiêu tiên sinh cảm thấy thế nào?" Miên Câu lại hỏi Tiêu Đức Âm.

Tiêu Đức Âm Thẩm ngâm một hồi, nhưng ngoài ý liệu mở miệng nói: "Ta cũng thấy Khương Lê và Khương Ấu Dao ngang nhau."

Đây cũng là không thừa nhận Khương Lê tốt hơn Khương Ấu Dao.

Miên Câu cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Tiêu Đức Âm cũng thay đổi, hắn hỏi: "Tiêu tiên sinh chẳng lẽ cũng nhận Khương Ấu Dao làm đồ đệ? Sao cả hai người lại có thể nói những lời trái lương tâm như vậy."

Tiêu Đức Âm đáp lại: "Không phải như nhạc sư đang nghĩ đâu. Theo ta thấy, Khương Lê tất nhiên đánh rất tốt, nhưng 《 Hồ Gia Thập Bát Phách》 oán khí quá nặng nề, không hay bằng《 Nhạn Sà Bãi Cát》 ý cảnh mở rộng, tươi đẹp tự do. Về kỹ thuật,《 Hồ Gia Thập Bát Phách》 chỉ pháp cùng《 Nhạn Sà Bãi Cát》 có phần giống nhau, khó là khó ở cách lý giải ý cảnh. Suy cho cùng khúc nhạc mà thê oán quá, người bình thường sẽ không thể nào cùng đồng cảm được. Ngay cả về sở thích, đa số đều nghiêng về những khúc nhạc có giai điệu vui vẻ, phóng khoáng, muốn đồng cảm được trước tiên phải hợp tai người nghe cái đã."

"Nói hươu nói vượn." Miên Câu bị Tiêu Đức Âm chọc cho cười phá lên, nói: "Hôm nay ta mới biết đồng cảm còn được phân chia cấp bậc. Tha thứ cho ta nói thẳng, Tiêu tiên sinh, ngươi đánh tráo khái niệm, là đang ngụy biện, thế này thì quả thật không còn xứng với danh hiệu Đệ Nhất nữ cầm thành Yến kinh nữa. Đến Trạng nguyên phu nhân Tiết Phương Phỉ, một người đã chết còn xứng đáng hơn ngươi. Trong vòng vài năm tới, sợ là ngươi không giữ nỗi danh hiệu Đệ nhất này nữa đâu!"

Lời nói không chút khách khí, làm Tiêu Đức Âm biến sắc.

Nàng thẹn quá hóa giận, "Miên Câu tiên sinh xin hãy cẩn trọng lời nói! Tiết Phương Phỉ đạo đức bại hoại, thanh danh ô uế, sao ngươi lại dám mang nàng ta so sánh với ta?"

"Cũng giống nhau cả thôi." Miên Câu giọng điệu trào phúng.

"Ngươi!"

Kỳ kiểm tra còn chưa kết thúc, vẫn còn có thí sinh đang tiến hành kiểm tra, mà trên đài cao, giám khảo đã bắt đầu cãi vã to tiếng. Mặc dù bình thường Miên Câu nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng thật ra là một lão nhân cực kỳ cố chấp. Kinh Hồng Tiên Tử vội vàng đứng ra hoà giải, cười nói: "Hai vị cố kiềm lại chút đã, hiện tại vẫn còn có thí sinh khác đang thi. Chờ bọn họ thi xong hết, chúng ta lại tiếp tục bàn luận cũng không muộn mà. Nếu như chút nữa lại xuất hiện cao thủ, há chẳng phải đã dễ dàng phân định hơn hay sao, không còn khó lựa chọn nữa."

Miên Câu hừ lạnh một tiếng, lúc này mới chịu bỏ qua. Thế nhưng trong lòng ai cũng biết, làm gì còn cao thủ xuất sắc hơn nữa chứ, muốn tìm được người có thể vượt qua Khương Lê và Khương Ấu Dao, trừ khi đem cả bốn người họ tính vào luôn thì được.

Cuối cùng vẫn phải tới hồi tranh chấp.

Trên đài, Miên Câu cùng Tiêu đức âm lời qua tiếng lại, cũng bị Khương Lê nhìn thấy, mặc dù nàng không nghe thấy bọn họ cãi nhau cái gì. Nhưng có thể đoán được vài điều, chắc là có liên quan đến thứ hạng giữa nàng và Khương Ấu Dao. Miên Câu lúc nãy biểu hiện rất thích nàng. Bởi vì trước khi Miên Câu tiến cung làm nhạc sư, hắn ở giữa dân chúng từng chỉ là một nhạc sĩ bình thường. Khương Lê trước khi gảy đàn, có hát một làn điệu dân gian, rất hợp với tính tình Miên Câu.

Còn Tiêu Đức Âm, nếu là lúc trước, Khương Lê sẽ rất tin tưởng vào nhân phẩm của nàng. Thế nhưng hiện giờ thì... khó nói.

Chu Ngạn Bang chăm chú nhìn ngắm Khương Lê. Vừa rồi nghe Khương Lê gả đàn, làm cả hiện trường rung động, hắn đã quyết tâm nhất định phải nhanh chóng đi bãi trừ hôn ước với Khương Ấu Dao, để nối lại đoạn tình này với Khương Lê. Khương Lê vốn là vị hôn thê của hắn, nếu không phải trời xui đất khiến, nói không chừng hiện tại bọn họ đã có con với nhau từ lâu rồi.

Cô gái như vậy, vốn nên là của hẳn mới phải!

Chu Ngạn Bang nghĩ, bây giờ Khương Lê dựa vào bản lãnh của mình, ước chừng đã tẩy thoát danh hiệu "bao cỏ". Cho nên cha mẹ không thể nào phản đối ý định của hắn được. Mặc dù nàng vẫn còn tiếng xấu hại mẹ giết em, nhưng nhà Ninh Viễn Hầu luôn luôn cưng chiều hắn, sẽ phải thỏa hiệp thôi. Tuy như vậy hắn thấy rất có lỗi với Khương Ấu Dao, trong lòng hắn cũng thấy áy náy lắm. Thôi thì đành hẹn nàng ra chỗ riêng tư an ủi một phen.

Tại thời điểm Chu Ngạn Bang đang suy nghĩ đến sự tình với Khương Lê. Cách chỗ hắn không xa, Thẩm Ngọc Dung cũng đang nhìn Khương Lê với ánh mắt hoang mang.

Lúc thấy Khương Nhị tiểu thư ngồi trên khán đài gảy đàn, bỗng nhiên hắn lại nhớ tới người vợ đã qua đời của mình. Nói đến thì cầm nghệ của Tiết Phương Phỉ cũng là số một. Trước đây khi còn ở Đồng Hương, Tương Dương, Tiết Phương Phỉ thường xuyên đánh đàn, khi đó hắn thường lén đứng phía bên kia bức tường của Tiết gia, thập thò lắng nghe tiếng cười cùng tiếng đàn của mỹ nhân.

Về sau Tiết Phương Phỉ theo hắn tới Yến kinh, không còn đánh đàn nữa, hắn cũng trở thành trạng nguyên, bận rộn với các cuộc xã giao, tiếng đàn của Tiết Phương Phỉ trong trí nhớ của hắn dần trở nên mơ hồ. Mà hôm nay, nhờ có tiếng đàn của Khương Nhị tiểu thư, làm hắn bỗng nhiên nhớ tới cố nhân. Nhìn nàng hắn như nhìn thấy hình bóng của người thê tử đã mất.

Mặc dù Tiết Phương Phỉ sẽ không đánh những bản thê oán khúc như vậy, mặc dù Tiết Phương Phỉ cùng Khương Lê là hai người khác nhau, nhưng mà hắn......

Thẩm Ngọc Dung khác thường, làm Vĩnh Ninh công chúa để ý. Nụ cười trên môi của nàng vẫn duy trì như cũ, nhưng trong mắt đang dâng lên sự tức giận. Nhìn bộ dạng này của Thẩm Ngọc Dung, nàng liền biết, hắn đang nhớ tới bộ xương khô Tiết Phương Phỉ đang nằm dưới lòng đất.

Vừa nghĩ tới chuyện Thẩm Ngọc Dung tới tận bây giờ vẫn nhớ mãi không quên được Tiết Phương Phỉ, Vĩnh Ninh công chúa liền bị sự đố kỵ ép cho phát cuồng, liền ghi hận lên người Khương Lê vừa nãy biểu diễn trên khán đài. Bọn họ đều đáng chết, ai bảo Khương Lê giống ai không giống, lại đi giống con tiện nhân kia!

Khương Lê không thể biết hết lòng người quanh đây đang nghĩ cái gì, nàng chỉ lo cho toan tính của mình. Không biết tên Túc Quốc Công Tiêu Hoành này, có phát hiện ra cái gì bất thường hay không? Ánh mắt của hắn luôn làm người ta cảm thấy không được tự nhiên, chẳng lẽ còn có thâm ý khác? Trừ một lần vô tình chạm mặt ở trên núi Thanh Thành ngày đó, nàng cùng Tiêu Hoành hình như không có đụng chạm gì nhau nữa. Coi như Tiêu Hoành còn nhớ kỹ nàng, thì cũng chỉ mới gặp nhau đúng một lần.

Nói thế nào thì, hình như không có liên quan gì tới nhau cả.

Khương Lê hạ quyết tâm, nếu như Tiêu Hoành dám tố cáo nàng chuyện nàng bày mưu hãm hại Tĩnh An sư thái trên núi Thanh Thành, nàng sẽ chối đến cùng, dù sao thì hắn làm gì kiếm được bằng chứng.

Cứ mãi nghĩ như thế, ngay cả thí sinh tiếp theo lên đài cũng không chú ý, từng người nối đuôi nhau lên khán đài, Liễu Nhứ hoàn thành, Khương Ngọc Yến hoàn thành, Khương Ngọc Nga cũng hoàn thành, thẳng đến người thí sinh cuối cùng, trời đã xế chiều, toàn bộ thí sinh đã biễu diễn xong hết.

Trước đó có Khương Ấu Dao cùng Khương Lê, làm cho tốp thí sinh sau có chút nhục chí. Những khúc đàn phía sau đa số đều vô vị, có kỹ năng những không thành thạo, cùng vài thí sinh vì lo lắng mà mắc phải lỗi cơ bản. Trình độ chênh lệch quá lớn, đừng nói đến người am hiểu đàn, đến người ngoài cũng có thể nhận xét, phân ai thấp, ai cao.

Kết quả thi cầm nhạc, sẽ được công bố tại chỗ. Hiện tại tâm điểm chú ý của mọi người đang hướng về thứ hạng của Khương Lê và Khương Ấu Dao.

Khương Ấu Dao ngồi ở chỗ của mình, nắm chặt lấy tay Quý Thục Nhiên. Giờ khắc này, nàng chỉ còn biết trông chờ vào bà ta sẽ có cách cứu nàng. Thần sắc không nhịn được có chút khẩn trương.

Nếu mình mà bại dưới tay Khương Lê..... Khương Ấu Dao không dám nghĩ nữa, nếu Chu Ngạn Bang thấy sẽ không hài lòng về mình!

Nhị phòng Lư thị nhìn sang thấy Khương Ấu Dao đã mất hết sự tự tin vốn có, liền quay sang cười nói với Quý Thục Nhiên: "Vẫn là đại tẩu giỏi, một tay nuôi nấng được hai cao thủ, ai nấy cũng đều thông minh, xuất sắc. Ta thấy cả hai đều là người thuộc đại phòng, nên bất luận có là Ấu Dao hay Lê nhi dành được hạng nhất, thì đại đẩu cũng đều sẽ vui vẻ. Quả không hổ là nhi nữ của đại ca."

Quý Thục Nhiên vốn đang tâm phiền ý loạn, nghe Lư thị nói móc mỉa lại càng thêm tức giận, nhưng trên mặt không để lộ điều gì, quay sang cười nói: "Đó là đương nhiên, thật ra ta cảm thấy, Lê nhi đàn tốt hơn một chút." Còn chủ động khích lệ Khương Lê.

Khương Ngọc Nga ở trong lòng thầm cười nhạo, ắt hẳn trong lòng Đại bá mẫu đã hận chết Khương Lê. Nhưng Khương Ngọc Nga thà tình nguyện cho Khương Ấu Dao đứng nhất, còn hơn nhìn thấy người đứng nhất là Khương Lê. Dù sao Khương Lê cũng không có trong tay. Một người không có gì cả, lấy cái gì mà đi tranh với người ta? Nên ngoan ngoãn cúi đầu khuất phục, như con chó vẩy đuôi mừng rỡ khi nhìn thấy chủ về nhà mới đúng.

Năm vị giám khảo đang thảo luận.

Về những thí sinh khác, thứ tự xếp hạng không có nhiều ý kiến. Duy chỉ có Khương Lê và Khương Ấu Dao, bất đồng xuất hiện.

Kinh Hồng Tiên Tử cùng Tiêu đức âm cho rằng, Khương Ấu Dao xứng đáng đứng thứ nhất. Còn Miên Câu và Sư Duyên cho rằng, hạng nhất phải là Khương Lê. Hai phe giằng co không ngừng, ai cũng không chịu nhượng bộ.

"Người có mắt đều có thể nhìn thấy Khương Lê đứng đầu, các ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?" Miên Câu đau lòng nhức óc, "Các ngươi đều không nghe ra sao?"

"Miên Câu tiên sinh," Tiêu Đức Âm nói: "Mỗi cá nhân đều có phán đoán của riêng mình. Ai cũng không thể ép buộc người kia phải nghe theo ý mình."

Kinh Hồng Tiên Tử có chút kinh ngạc.

Nàng thì do là đã nhận bạc của Quý Thục Nhiên, Khương Ấu Dao lại là đệ tử của nàng, nàng là bất đắc dĩ mới phải chọn Khương Ấu Dao. Thế nhưng với tư cách là một người mê cầm, theo đuổi nó đã nhiều năm, thì nàng thấy trình độ của Khương Lê trên cơ Khương Ấu Dao rất nhiều. Tiêu Đức Âm không thể nào không nghe ra được.

Vậy tại sao Tiêu Đức Âm lại cứ nhất quyết vứt bỏ Khương Lê, đi chọn Khương Ấu Dao, chẳng lẽ Tiêu Đức Âm cũng nhận bạc của Quý Thục Nhiên? Không có khả năng, Tiêu Đức Âm ngày thường làm tiên sinh dạy học ở Minh Nghĩa Đường, sinh hoạt không thiếu bạc, huống hồ trước đây nàng còn từng từ chối lời mời làm nhạc công cung đình mà, có thể thấy nàng là một người không tham ái vinh hoa phú quý, nên nguyên nhân không phải do nàng ấy thiếu bạc.

Kinh Hồng Tiên Tử khó có thể lý giải được hành vi của nàng.

Tiêu Đức Âm cũng thật kiên định.

Miên Câu càng không có khả năng từ bỏ, Sư Duyên ngay cả lời cũng không nói nhiều, ý đã quyết. Kinh Hồng Tiên Tử chần chờ một chút, nói: "Chẳng lẽ phải xếp cho hai chúng nó đồng hạng?"

Đồng hạng nhất, trong những kỳ thi trước cũng không phải không có thông lệ này. Bởi vì hai bên ngang tài ngang sức, khiến giám khảo không thể lựa chọn, bất đắc dĩ mới làm vậy.

Miên Câu cười lạnh: "Rõ ràng trình độ Khương Lê hơn Khương Ấu Dao rất nhiều. Đồng hạng à? Nằm mơ đi!" Đây là không chịu nhả ra ý tứ.

Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, bầu không khí là tiếp tục giằng co.

Thấy giám khảo chậm chạp chưa công bố kết quả, mọi người xung quanh cũng bắt đầu nôn nóng theo.

"Có chuyện gì vậy? Sao vẫn chưa công bố kết quả nữa?"

"Ta nhìn lên thấy Miên Câu đại sư giống như đang cãi nhau với mấy vị giám khảo còn lại, ta thấy hình như là đang tranh cãi thứ hạng của Khương Nhị tiểu thư với Khương Tam tiểu thư."

"Đúng thật là ta cũng thấy Khương Nhị tiểu thư cùng Khương Tam tiểu thư cân sức ngang tài, nhưng ta lại thích Khương Tam tiểu thư hơn, Khương Tam tiểu thư xinh đẹp hơn! Dĩ nhiên cầm nhạc của nàng phải đứng nhất."

"Ta ngược lại thấy thích Khương Nhị tiểu thư, nàng đánh khúc《 Hồ Gia Thập Bát Phách》 đó, khúc cầm này rất khó, chưa thấy ai dám mang nó ra đánh."

Khương Ấu Dao thấy bên kia chậm chạp cứ đứng cãi nhau mãi, không chịu ra kết quả, trong lòng lại dần dần dâng lên một tia hi vọng. Cho dù có đồng hạng nhất cũng sẽ tốt hơn việc nàng phải chịu đứng dưới hạng Khương Lê.

"Chúng ta không thể đứng đây cãi nhau mãi được, trời sắp tối rồi." Miên Câu hơi mất kiên nhẫn: "Dù sao cũng phải thống nhất một ý đi chứ?"

"Nhưng bây giờ không có biện pháp khác." Kinh Hồng Tiên Tử cười khổ một tiếng. Nàng cùng Tiêu đức âm nhất định không chịu nhượng bộ. Miên Câu cùng Sư Duyên cũng vậy.

Tiến thoái lưỡng nan.

Đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh vang lên, mang theo chút lười biếng, hỏi, "Sao vậy? Vẫn chưa kết màn à?"

Nhìn qua liền thấy người gần như ngủ gật trong suốt quá trình, Túc Quốc Công Tiêu Hoành, chẳng biết đã tỉnh lại từ bao giờ, đang vuốt ve chiếc quạt xếp trong tay, mỉm cười nhìn bọn họ.

Cho dù Kinh Hồng Tiên Tử đã là vợ người ta, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Tiêu Hoành, nhất thời cũng quên mất mình đang tính nói cái gì, sau khi tĩnh hồn lại, mới áy náy chấp tay nói: "Trước mắt có bất đồng......"

Miên Câu lại giống như nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng lên, nói với Tiêu Hoành: "Quốc công gia, vừa khéo ngươi đã tỉnh, ta và tiểu Duyên Duyên thấy Khương Lê rất xứng đáng đứng hạng nhất. Còn Tiên tử và Tiêu tiên sinh lại chọn Khương Ấu Dao. Bốn chúng ta hai phe không ai chịu ai, cũng không ai thuyết phục được ai, hôm nay ngươi cũng là giám khảo, ngươi nói xem, ngươi thấy ai xứng đáng hơn?"

Kinh Hồng Tiên Tử dở khóc dở cười.

Miên Câu tìm ai không tìm, lại đi tìm vị Túc Quốc Công này. Mặc dù nàng không hiểu tại sao Túc Quốc Công lại được chọn làm giám khảo, nhưng hôm nay ở trước mắt bao người, vị Túc Quốc Công này từ đầu đến cuối chỉ lo ngủ gà ngủ gật, nửa đường có tỉnh lại một hai lần, nhưng xong rồi lại tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp.

Từ người thí sinh đầu tiên đến cuối, Tiêu Hoành chưa từng mở miệng nói một câu nào, phảng phất như hôm nay chỉ đến ngồi chơi chơi rồi về. Cho nên bốn người đều nhất chí, không dại gì mà đi làm phiền hắn, bốn người tự họp bàn, quyết định sắp xếp các thứ hạng. Mà dù có mời Tiêu Hoành tham gia đàm luận, hắn một không phải là nhạc công, hai là không am hiểu nhạc lí, làm sao bắt hắn đóng góp ý kiến được?

Thế nhưng Miên Câu lại trước nhất phá vỡ sự nhất trí này, đi hỏi ý kiến vị đến mí mắt cũng chẳng muốn nâng lên Túc Quốc Công. Kinh Hồng Tiên Tử thậm chí còn hoài nghi, Túc Quốc Công có biết người nào là Khương Ấu Dao, người nào là Khương Lê không? Người đến ngay cả tiếng đàn cũng không nghiêm túc lắng nghe, hắn tính chọn đại đấy à?

Quan trọng nhất là, thái độ của Túc Quốc Công, hắn căn bản khinh thường tham gia những việc như thế này, nếu không có chỉ dụ của hoàng thượng, sợ là hắn đến xuất hiện cũng lười.

Miên Câu nhưng lại đang dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Tiêu Hoành.

Ánh mắt Tiêu Hoành dừng trên hai tấm bảng gỗ, "Khương Lê" và "Khương Ấu Dao". Thấp giọng nói, "Khương Lê...."

"Đúng! Có nghe thấy không, Túc Quốc Công đại nhân thật là tinh mắt, đã quyết định chọn Khương Lê!" Miêu Câu mừng rỡ, thiếu chút là nhảy múa tại chỗ.

"Miên Câu tiên sinh, xin hãy kiên nhẫn." Tiêu Đức Âm thản nhiên nói: "Quốc công đại nhân còn chưa nói hết."

Tiêu Đức Âm đang nghĩ, đối với Túc Quốc Công, đàn không phải thứ yêu thích nhất, hắn thích nhất là hí khúc. Hôm nay hắn làm giám khảo nhưng không am hiểu âm luật, nên không thể dựa vào lỗ tai để đưa ra lựa chọn. Thứ nhì thứ hắn thích nhất, chính là mỹ nhân, Khương Ấu Dao vừa hay là một đại mỹ nhân xinh đẹp, sống động..... Tiêu Đức Âm trong lòng đột nhiên "lộp bộp" một chút, nói đến thì Khương Nhị tiểu thư Khương Lê, cũng không có xấu!

Nàng quay đầu nhìn Khương Lê.

Khương Lê đang nghiêng tai nghe Liễu Nhứ nói chuyện, càng làm nổi bật góc cạnh thanh tú tuyệt mỹ, y phục màu xanh biếc nhạt, tươi đẹp như ngày xuân, càng phác hoạ rõ ràng đường nét thiếu nữ yểu điệu và mỹ hảo, tựa hồ còn có thể ngửi thấy mùi hương ủ tóc nàng thường sử dụng.

Khương Ấu Dao đích xác rất đẹp, nhưng Khương Lê một điểm cũng không kém!

Đang nghĩ ngợi, thì thấy mỹ nam áo đỏ xinh đẹp đột nhiên dương lên khóe môi, tay thu lại quạt xếp cái 'bộp', kiên định chỉ quạt về một hướng, thản nhiên nói: "Chính là nàng."

Đám người vội vàng nhìn về phía cây quạt hắn chỉ!

Quạt xếp sử dụng loại tơ lụa vàng mỏng như cánh ve, gập lại chỉ còn một đường dài hẹp, cây quạt chỉ thẳng tấp về hướng bảng gỗ có hai chữ...

Khương Lê!

Tiêu Hoành chọn Khương Lê.

Kinh Hồng Tiên Tử cảm thấy buông lỏng, không biết tại sao, nàng cảm giác nhẹ nhõm đi rất nhiều. Cầm Quý Thục Nhiên bạc, nàng cũng đã cố gắng hết sức giúp đỡ Khương Ấu Dao. Thế nhưng lời quyết định nằm ở Túc Quốc Công, là thứ nàng không thể tác động được. Khương Lê chiến thắng vô cùng thuyết phục.

Tiêu Đức Âm vẫn còn cố chấp nói: "Quốc công gia chớ có nói đùa, làm giám khảo không phải là để lựa chọn tùy t....." Nàng còn chưa nói xong, nhưng những lời muốn nói tiếp theo đã bị nghẹn lại. Túc Quốc Công đang nheo mắt nhìn nàng.

Cái nhìn kia lành lạnh, hàm chứa mấy phần mỉa mai, giống như biết rất rõ những bí mật dưới đáy lòng nàng, để nàng trong nháy mắt cảm thấy như bản thân vừa rớt xuống hầm băng, không dám còn thêm lời nào nữa.

Miên Câu quyết định thật nhanh, bút lớn vung lên, ngay tại bảng vàng hạng nhất viết xuống hai chữ, Khương Lê.

Hết thảy đều kết thúc!

Tiêu Đức Âm trơ mắt nhìn Miêu Câu đề tên bảng vàng, đoán từng nét bút hắn viết xuống, quả thật là nét của chữ Lê, không còn khả năng thay đổi nữa. Túc Quốc Công Tiêu Hoành khẽ cười một tiếng, đứng dậy, giống như không muốn nán lại thêm một phút giây nào nữa.

Trước khi rời đi, ánh mắt như có như không liếc nhìn về hướng có Khương Lê.

Khương Lê cũng đang theo dõi Tiêu Hoành, còn đang nghĩ không biết Tiêu Hoành có mục đích gì không? Tự dưng bất thình lình Tiêu Hoành lúc đi ngang qua chỗ nàng, đột nhiên quay mặt sang nhìn nàng một cái, sự việc diễn ra quá nhanh làm nàng chết đứng tại chỗ, lúc này đã cảm nhận được tại sao người này thật xứng đáng với hai chữ "thất thường", quả thật không biết được trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng mà hắn đang chuẩn bị rời đi sao?

Còn đang ngạc nhiên, tiểu đồng cột khăn đỏ, đã viết xong bảng công bố kết quả, từng cái tên được đánh số xếp hạng từ cao xuống thấp. Liễu Nhứ tên nằm giữa bảng, Khương Ngọc Yến cùng Khương Ngọc Nga xếp dưới vài hạng, Mạnh Hồng Cẩm ngược lại đứng hạng sáu. Càng nhìn lên, Khương Ấu Dao lại càng khẩn trương.

Nàng có thể được hạng nhất hay không?

Tiểu động cột khăn đỏ hô to tên hai người đứng đầu, "Khương Ấu Dao, hạng hai..."

Khương Ấu Dao cảm thấy đầu óc trống rỗng, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào xuống đất, may mà có Quý Thục Nhiên đỡ giúp. Chờ nàng đứng vững, toàn thân khẽ run lên nhè nhẹ, tuyệt vọng chờ tiểu đồng nói ra cái tên đứng nhất, trong lòng liều mạng hò hét, tất cả đều là giả, không phải như vậy.

Tiếp đó là điều nàng không muốn nghe nhất.

"Hạng nhất, Khương Lê!"

Hai chữ dứt khoát, đập nát hết tất cả ảo tưởng của Khương Ấu Dao, giống như một thanh kiếm đâm thẳng vào lòng ngực nàng. Cũng đồng thời đâm vào Mạnh Hồng Cẩm.

Mạnh Hồng Cẩm liều mạng lắc đầu, hung hăng dùng sức nhéo mình một cái, tựa hồ muốn phân rõ tất cả hết thảy đến tột cùng là mơ hay là sự thật. Trên tay truyền đến rõ ràng cảm giác đau, nhắc nhở nàng đây là sự thật.

Sau ba môn, lại thăng thêm một môn, Khương Lê tổng cộng đứng nhất bốn lần.

Cứ tiếp tục thế này, mình sẽ thua mất, phải chịu đứng trước cổng Quốc Tử giám đánh mất hết mặt mũi, rồi biến thành trò cười của toàn bộ thành Yến kinh!

Mình sẽ thua mất!

Trong một lúc lâu, trong đầu Mạnh Hồng Cẩm cứ mãi lập đi lập lại câu nói này. .

Diệp Thế Kiệt đứng xa xa nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy Khương Lê lại đứng nhất, hắn cảm thấy không thể tin được, đồng thời cũng cảm thấy chuyện này rất đương nhiên, liền chính hắn cũng không phát hiện ra, hiện tại trong lòng hắn tràn ngập tự hào, khóe miệng không ngừng được cứ giương cao mãi.

Rốt cuộc cũng thắng.

Liễu Nhứ luôn miệng chúc mừng, Khương Lê nụ cười cũng rất dịu dàng, nhưng thật ra trong lòng không có bao nhiêu vui mừng. Trên thực tế, nàng là đang mang những kiến thức nàng từng học ở kiếp trước đi tham gia kỳ thi này, bản thân nàng tuổi linh hồn vốn cũng đã lớn hơn vài tuổi so với bọn họ, nên cứ cảm thấy đang bắt nạt trẻ con. Chẳng qua nhìn khắp khán đài, thấy ai cũng đang chúc mừng nàng, làm nàng cũng thấy có chút vui vui.

Một trận này, đã làm nàng nổi danh.

Khương Lê lại quay đầu, muốn tìm hình bóng Tiêu Hoành, nhưng chỉ nhìn thấy góc áo choàng của hắn biến mất sau cổng chính, cùng những tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà.

Quên đi, Khương Lê thầm nghĩ, có lẽ do bản thân nhạy cảm, Túc Quốc Công cùng Khương gia không có qua lại, làm sao hắn lại có thể chú ý đến một tiểu nữ tử như nàng, đơn giản chỉ là vừa hay khéo gặp lại mà thôi, giống như hắn đang xem một con hát hát hí kịch hay mà thôi.

Nghĩ thông suốt điểm này, Khương Lê liền bình thường trở lại.

Liễu Nhứ còn kích động hơn so với nàng, nói: "Khương Lê, ngươi lại đứng nhất, ngươi có nghe thấy không?"

"Ta nghe thấy." Khương Lê cười đáp lại.

"Ngươi như thế nào một chút cũng không kích động?" Liễu Nhứ có chút hồ nghi, "Chẳng lẽ ngươi không vui?"

"Ta làm sao lại không vui cho được?" Khương Lê nói: "Chỉ là đang nghĩ đến hai môn cuối, không biết có qua được không?"

"Đúng nga," Liễu Nhứ cũng nghĩ đến, "Cưỡi ngựa với bắn cung, ngoại trừ con gái nhà tướng có hứng thú học, chứ các cô nương trong học trường ai cũng yếu môn này. Ngươi..... có biết cưỡi ngựa hay bắn cung không?" Nàng thận trọng hỏi Khương Lê. Nếu như lúc trước, Liễu Nhứ sẽ không chút do dự cho rằng Khương Lê chắc chắn không biết. Nhưng qua mấy lần đoán sai, Liễu Nhứ thấy Khương Lê là một người thâm tàng bất lộ. Khương Lê lúc nào cũng nằm ngoài dự liệu của nàng, làm người ta hoài nghi không biết nàng ta còn giấu bao nhiêu tài lẻ nữa đây? Tỉ như ba môn đầu tiên, hay chuyện biết phân biệt đồ giả, đồ thiệt. Hay gần đây nhất là biết đàn khúc cầm khó nhất 《 Hồ Gia Thập Bát Phách》.

Khương Lê lại mơ hồ nói: "Có biết chút chút."

Cái 'chút chút' này nghe quen lắm, giống như chút chút của nàng là tuyệt kĩ gảy đàn cao siêu. Liễu Nhứ cũng bị câu trả lời này làm cho kinh hãi, suýt nữa sợ hãi kêu lên, "Ngươi đến cái này cũng biết."

"Được rồi" Khương Lê cười cười, "Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ đủ dùng để ứng phó với kỳ thi này thôi, chắc hôm nay vận khí của mình tốt, không biết mai thi cưỡi ngựa có được may mắn như vậy không nữa?" Nàng vừa nói chuyện với Liễu Nhứ, vừa đi đến vị trí của nhà Khương gia bên kia.

Khương Nguyên Bách nhìn qua thấy sắc mặt tiểu nhi nữ Khương Ấu Dao tràn đầy buồn bã, trong lòng cảm giác khó chịu, lại ngước lên thì nhìn thấy đại nữ nhi đang đi về phía mình, tâm tình liền phức tạp. Khương Lê ở am ni cô tám năm, không người dạy bảo cũng có thể trổ mã thành tài. Điều này chứng mình Khương Lê còn thông minh hơn Khương Ấu Dao rất nhiều, nhưng nữ nhi tài trí như nàng thường sẽ chậm trễ việc hôn sự.

Ở một phương diện khác, Khương Nguyên Bách cảm thấy áy náy vì mình bỏ bê Khương Lê nhiều năm, đồng thời cũng không quên được tội lỗi nàng gây ra cho Quý Thục Nhiên tám năm trước. Mặc dù người biết sai biết sửa là tốt, nhưng những tổn thương đó quá nặng nề, dù cho dùng biện pháp gì bù đắp, cũng sẽ để lại vết sẹo. Đối với Khương Lê là thế, đối với ông cũng như vậy.

Khương Lê xem nhẹ ánh mắt phức tạp của Khương Nguyên Bách, đón nhận ý cười thân thiện của Lư thị. Lư thị nói: "Lê nha đầu giỏi quá, mới nhập học Minh Nghĩa Đường chưa được bao lâu, mà đã dành được bốn hạng nhất. Ta thấy nhiều người theo học ở Minh Nghĩa Đường nhiều năm như vậy rồi, cũng chẳng giỏi bằng ngươi, chuyện người khác không thể làm được, vậy mà Lê nha đầu cũng làm được. "

Khen ngợi Khương Lê, đồng thời cũng đả kích Khương Ấu Dao. Ý nói Khương Lê có thể làm được những chuyện mà Khương Ấu Dao không thể làm được, Khương Ấu Dao không có cửa sánh với Khương Lê.

Khương Ấu Dao nghe vậy, trong lòng càng hận hơn, sắc mặt càng thêm ủy khuất, nhìn qua hết sức đáng thương.

Khương Nguyên Bách ho khan hai tiếng, không đành lòng nhìn tiểu nữ nhi khổ sở trong lòng, liền nói: "Ấu Dao cũng không tệ."

Quý Thục Nhiên ngược lại còn nói: "Ấu Dao vẫn còn nhỏ tuổi, không bằng sự thông tuệ của Lê Nhi. Lê Nhi hôm nay thật sự đã làm chúng ta mở mang tầm mắt." Nàng cười nhìn sang Khương Lê: "Sau này Ấu Dao phải học hỏi ở Lê Nhi nhiều hơn."

Bộ dạng rộng lượng này làm Khương Lê cũng phải nể phục, Quý Thục Nhiên quả thật là người biết co biết dãn đúng lúc. Thế nhưng bắt nàng chỉ dạy cho Khương Ấu Dao, chưa nói đến chuyện nàng có nguyện ý hay không, chỉ sợ Khương Ấu Dao cũng chẳng thèm. Huống hồ Khương Lê cho rằng, Khương Ấu Dao cảm thấy trình độ cầm nghệ của Khương Lê nàng thua xa Kinh Hồng Tiên Tử.

Trên mặt vẫn phải ra vẻ, Khương Lê cười cười trả lời: "Đều do một tay mẫu thân chỉ dạy."

Khương Ngọc Nga đứng bên cạnh lắng nghe, trong lòng thầm cười nhạo, lúc này rồi mà hai bên còn diễn vở mẹ hiền, con thảo. Có ai biết, trong lòng họ toàn là toan tính hãm hại lẫn nhau. Quý Thục Nhiên diễn trò, Khương Lê cũng đang phụng bồi. Trong lòng Khương Ngọc Nga bắt đầu phòng bị Khương Lê.

"Ngày mai sẽ kiểm tra tới môn 'Cưỡi ngựa', và 'Bắn cung'." Khương lão phu nhân nói: "Lê nha đầu, ngươi nhắm mình thi nỗi không?"

'Cưỡi ngựa', 'Bắn cung' mấy năm trước đều tách ra thi riêng. Riêng năm nay thay đổi, nhập hai môn lại làm một. Thí sinh phải vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung, nên gọi là kỵ xạ. Bởi vì mới cách đây ít năm, Đột Quyết tràn xuống xâm lăng. Bọn họ đến từ thảo nguyên, am hiểu kỵ xạ, trong quân liền tức tốc huấn luyện kỵ xạ cho binh lính. Minh Nghĩa đường cũng noi gương theo thể chế quân đội, bắt đầu dạy nữ tử vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung. Coi như kiểm tra hai môn, nhưng gộp lại làm một.

"Dạ con có biết một chút." Khương Lê nhu hòa nói.

Khương Ấu Dao cùng Khương Ngọc Nga trong lòng đồng thời "lộp bộp" một chút, cùng nhìn sang Khương Lê, đến cái này nàng ta cũng biết? Chỗ nàng ở là am ni cô, hay nơi thao luyện vậy?

Chẳng lẽ bên trong núi Thanh Thành, có xây Minh Nghĩa Đường, cái gì cũng giảng dạy?

Khương Nguyên Bách cũng rất kinh ngạc, hỏi: "Ngươi từ đâu học được cái này?"

"Ở am ni cô từng có một khách hành hương đem một con ngựa lên quyên góp, dùng để thồ hàng lên núi cho các ni cô đỡ mệt nhọt. Con lúc dọn chuồng ngựa thấy hiếu kỳ, thử leo lên lưng nó trộm học cưỡi, con ngựa này tính tình rất ngoan, lại nhu thuận, rất dễ khống chế." Khương Lê bịa chuyện như thật, "Còn về bắn cung, những lúc có ít khách hành hương lên am ni cô cúng bái, hương thực cũng theo đó dần khan hiếm. Con cùng Đồng Nhi kéo nhau lên rừng, nhặt nhánh cây về căng dây cung, vót nhọn cành, tập bắn chim để kiếm cái ăn."

Trong lòng Đồng Nhi rơi vào vô tận nghi hoặc, hồi đó có khổ thiệt, nhưng tiểu thư kể một hồi cái thành 'thảm' luôn rồi. Nhưng cũng ngoan ngoãn phối hợp hùa theo gật gật đầu, len lén chùi nước mắt. Khương Lê từng dặn nàng, tuyệt đối phải phối hợp chặt chẽ với nàng. Cho nên Đồng nhi mặt không đổi sắc, diễn cùng Khương Lê.

Khương lão Phu Nhân cùng Khương Nguyên Bách nghe xong, trong lòng rất không thoải mái, cổ họng như bị mắc nghẹn. Dọn chuồng ngựa, bắn chim để no bụng. Ai nhìn vào không biết còn tưởng Khương Lê xuất thân từ một ngôi nhà nghèo khổ ở nông thôn, nơi nào nhìn giống thiên kim tiểu thư nhà thủ phụ, có cha là quan lớn đứng đầu triều đình. Những năm qua, không biết Khương Lê đã ăn bao nhiều khổ.

Khương Nguyên Bách là một người dễ mềm lòng, cũng dễ bị thuyết phục, nhất là đối với người nhà. Lúc này đang cảm thấy vô cùng ân hận với cách làm ban đầu của mình.

Quý Thục Nhiên trong lòng ghim hận, Khương Lê dám ở ngay trước mặt bà ta kêu khổ, tuổi còn trẻ, mà thủ đoạn lại thâm sâu. Nếu bà ta không nhanh tìm biện pháp đối phó với nàng, thì sẽ còn đến mức nào nữa? Không biết trong tương lai, Khương Lê này có quấy đảo Khương gia đến già trẻ không yên, gây cho bà ta thêm bao nhiêu phiền phức nữa.

Khương Lê này, không thể lưu lại, Quý Thục Nhiên nghĩ những biện pháp thông thường đều không dùng được.

Đang lúc Quý Thục Nhiên suy nghĩ, thì mưu kế tự tìm tới cho bà. Chỉ tình cờ nhìn sang bên kia, liền bị kinh ngạc.

Cách đó không xa, Mạnh Hồng Cẩm đứng giữa đám đông nhìn chằm chằm Khương Lê, tuy chỉ ngắn ngủi, cũng mơ hồ, nhưng bà ta nhìn thấy toan tính của nàng, lọt vào mắt Quý Thục Nhiên.

Quý Thục Nhiên trước tiên có chút nghi hoặc, sau lập tức bừng tỉnh, cảm thấy nhất định là như thế, nên trong lòng dần cảm thấy dễ chịu hẳn lên. Nàng quay sang cười nhìn Khương Lê, mới vừa thấy khói mù trong mắt, nay nháy mắt đã bị quét sạch, thậm chí còn quay sang lấy lòng Khương Nguyên Bách, nói, "Những năm qua Lê nha đầu thực sự đã phải chịu khổ rồi, bây giờ ngươi đã về nhà, những tháng năm đó đều đã qua đi, sau này sẽ càng ngày càng sống tốt hơn."

Khương Nguyên Bách rất hài lòng với sự chu đáo của Quý Thục Nhiên. Nhưng Khương Lê nghe xong, lại đề cao cảnh giác.

Vừa rồi hình như nàng bỏ lỡ điều gì thì phải? Quý Thục Nhiên đột nhiên không còn lo âu nữa rồi.

Có điều gì đang chờ nàng phía trước sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top