Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 78: Thiệp mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thi kiểm tra định kỳ hằng năm của Minh Nghĩa Đường vừa qua không lâu, Khương gia đã nhận được thiệp mời tham gia cung yến. Bao gồm hai phần, một phần mời Khương gia thủ phụ đại nhân cùng gia quyến, phần còn lại là mời đích danh Khương nhị tiểu thư, Khương Lê.

Hồng Hiếu Đế từ nhỏ tính thích đơn giản, không thích xa xỉ, chẳng qua do thái hậu thích náo nhiệt, nên hằng năm tổ chức rất nhiều buổi cung yến. Hồng Hiếu Đế mặc dù không phải con ruột của thái hậu, song hai người sống chung vẫn rất hòa thuận. Mẹ đẻ của Hồng Hiếu Đế là Hạ Quý phi, đã chết sớm. Thái hậu lại không con, tiên hoàng liền đem ngài giao cho thái hậu nuôi nấng, qua nhiều năm tình nghĩa, cũng coi như mẹ hiền con hiếu.

Lần này ngoại trừ mở tiệc chiêu đãi quần thần bên ngoài, tất cả mọi người cũng biết hôm nay Hồng Hiếu Đế còn trao thưởng cho các quán quân, bất luận đối với người học sinh hay là gia tộc, cũng đều cảm thấy vô cùng vinh dự. Bởi vậy dù cho Khương lão phu nhân đối với Khương Lê không đủ mười phần yêu thích, cũng phân phó người đi chuẩn bị cho nàng thật cẩn thận, y phục và trang sức đều dùng những thước vải tơ tằm hảo hạng và châu báu đắt tiền nhất. Tuyệt đối không thể để phát sinh sai lầm.

Khương Lê thời gian này, sống rất dễ chịu. Ít nhất sau khi thi xong, hạ nhân trong Khương phủ không còn nghị luận trước mặt nàng nữa, không giống lúc trước, chả thèm để ý nàng có ngồi gần đó hay không, miệng vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau. Địa vị của Khương Lê trong và ngoài Khương phủ so với trước đã cao hơn một chút, là sự thật không thể nghi ngờ.

Trong cung yến, sẽ có rất nhiều quan gia trong triều tới tham dự, không biết Mạnh Hữu Đức và gia quyến có tới tham dự được không?

Trong phủ nhà Mạnh gia, so sánh với cảnh tượng náo nhiệt ngày trước, mấy ngày gần đây tiêu điều hơn nhiều. Hoa cỏ trong hoa viên phảng phất như không có người chăm sóc, cháy nắng rất nhiều. Những phiến lá rơi đầy sân cũng không quét dọn, khô héo nổi đầy trên mặt nước hồ. Mùa hè nóng bức, còn mang chút hoang tàn.

Ban đêm, đèn trong phòng được thấp lên yếu ớt, có tiếng người nói chuyện. Hình như là đang to tiếng với nhau. Một lát sau, "ba" một tiếng, tiếng đồ vật bị hất hết xuống đất, vỡ nát, có người tông cửa hầm hầm bước ra.

Chính là Mạnh Hữu Đức.

Mới ngắn ngủi có mấy ngày, trông Mạnh Hữu Đức đã tiều tụy, uể oãi đi rất nhiều. Không còn một khuôn mặt ngày xuân phơi phới, bộ dạng đắc ý. Có người đuổi theo sau lưng, là phu nhân của hắn, Mạnh phu nhân.

"Lão gia, lão gia --" Mạnh phu nhân vừa chạy theo, vừa cầu khẩn.

"Không cần nói nữa, ngày mai ngay lập tức đem nàng ta đưa tới điền trang. Nếu nàng ta còn tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa!" Mạnh Hữu Đức hầm hừ, không quay đầu lại nói.

"Đó chính là con gái của ngươi mà, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy!" Mạnh phu nhân thét lên.

"Ta nhẫn tâm?" Mạnh Hữu Đức ngừng cước bộ, bỗng nhiên quay đầu, chỉ vào gian phòng cách đó không xa, đang đóng chặt cửa, "Ngươi nhìn bộ dạng nàng ta bây giờ xem, lưu lại trong phủ còn có tác dụng gì? Bây giờ cả nhà ta đã đắc tội với Vĩnh Ninh Công chuúa, Hữu tướng cũng không thu lưu ta nữa. Đường cùng tới nơi rồi! Đây hết thảy đều do người nữ nhi tốt của ngươi gây nên! Trước đây nếu như không phải nàng ta không biết trời cao đất dày là gì, cứ một hai cá cược với Khương Lê, rồi trên đấu trường còn bắn lệch tên, khiến nó làm Vĩnh Ninh Công chúa bị thương, Mạnh gia ta làm sao có thể lâm tới bước đường này?"

"Thế nhưng là......." Mạnh phu nhân còn muốn cầu tình cho nàng.

"Nàng hiện tại đã điên rồi! Nữ nhi máu mủ của ta, sao ta có thể không thương cho được, sao ta có thể không đau lòng cho nàng? Nhưng nàng điên mất rồi! Lưu lại Mạnh gia không phải chuyện tốt, nếu như để người ngoài biết được chuyện nàng tâm trí rối loạn, sau này còn ai dám cưới nàng? Chi bằng đưa nàng đi xa khỏi nơi này một thời gian, biết đâu khi về sẽ tốt trở lại, cũng không có ai biết chuyện nàng bị bệnh, cái này không phải đã là rất tốt rồi sao?"

Mạnh phu nhân nghe vậy, dần dần tỉnh táo lại. Nàng nước mắt ngắn, nước mắt dài đáng thương nhìn Mạnh Hữu Đức, thút thít nói: "Hồng Cẩm rốt cuộc đã bị Vĩnh Ninh công chúa hành hạ thế nào khi về mới bị như vậy. Chúng ta... không thể báo thù cho nàng được sao?"

"Báo thù?" Mạnh Hữu Đức cười lạnh một tiếng, không biết là chế giễu nàng, hay đang tự giễu mình: "Vĩnh Ninh công chúa sau lưng là Thành vương, Thành vương nắm giữ tầng thế lực lớn mạnh tới nỗi bệ hạ cũng phải kiêng kị mấy phần, trong tương lai......." Hắn thở dài, "Dân không đấu với quan, quan không đấu lại hoàng gia!"

Trong giọng nói có sự bất đắc dĩ cùng bi phẫn, làm Mạnh phu nhân trong nháy mắt cũng trầm mặc xuống.

Trong phòng, sâu trong góc giường, Mạnh Hồng Cẩm tự lấy chăn bao bọc lấy mình, túm lấy thật chặt, núp trong xó xỉnh, ánh mắt cảnh giác đảo quanh khắp phòng,: "Đi ra...... Đi ra!"

Trên mặt đất toàn là mảnh vỡ của chén thuốc, được nha hoàn lấy chổi quét sơ tấp qua một góc lớn, một nha hoàn khác đang khom lưng lau chùi lại nước thuốc đổ trên mặt đất, một nha hoàn khác đang ngồi trước mặt cách Mạnh Hồng Cẩm khoảng độ một gang tay, hẹ giọng an ủi: "Tiểu thư, không sao đâu, nô tỳ sẽ không hại ngươi."

"Đi ra!" Mạnh Hồng Cẩm hét lớn, dùng toàn bộ sức lực mà hét: "Không phải ta, ta không có làm!"

Kể từ ba ngày trước Mạnh Hồng Cẩm được Vĩnh Ninh công chúa trả lại cho người nhà, sau khi tỉnh lại đã thành bộ dạng này.

Mạnh Hữu Đức cùng Mạnh phu nhân sợ Vĩnh Ninh công chúa đối với Mạnh Hồng Cẩm dùng hình, trở về chuyện thứ nhất là khám người, kiểm tra Mạnh Hồng Cẩm từ trên xuống dưới , nhưng không tìm thấy bất kì vết thương nào. Kiểm tra tới kiểm tra đi, cũng không tìm thấy vết thương, nhưng mà Mạnh Hồng Cẩm vẫn tâm trí không minh mẫn, thấy ai cũng trốn, phảng phất như đã chịu một sự kinh hãi vô cùng lớn, không nhận ra ai với ai nữa, đem chính mình là ai cũng quên mất.

Ai cũng không biết Mạnh Hồng Cẩm ở trong phủ Vĩnh Ninh công chúa rốt cuộc bị cái gì. Chuyện này chỉ có Mạnh Hồng Cẩm biết, cùng Vĩnh Ninh Công chúa và người của nàng ấy mới có thể biết. Không người nào dám đi đối chất với Vĩnh Ninh công chúa, cho dù hắn có là Mạnh Hữu Đức, chỉ cần hắn vẫn còn muốn giữ lại tiền đồ, chắc chắn phải hi sinh Mạnh Hồng Cẩm.

......

Phủ công chúa, cùng phủ Mạnh gia không giống nhau, từ ngoài vào trong đèn đuốc sáng trưng.

Trong sảnh lớn, cơ vũ trẻ tuổi mặc một bộ sa y thật mỏng manh, nhẹ nhàng nhảy múa, lụa trắng che lấp nửa gương mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, đông đầy nhu tình, tất cả đang hướng về phía sảnh chính, nơi có một nam nhân đang ngồi.

Nam nhân này, mũi cao, mắt sâu, môi mỏng, mày rậm, ngũ quan anh tuấn, lại bởi vì khuôn mặt hẹp mà hiện ra mấy phần lạnh lùng cùng lạnh nhạt.

Đó chính là Thành vương.

"Đại ca cảm thấy ai ưa ý, thì cứ đem về đi." Vĩnh Ninh công chúa mệt mỏi nói.

Thành vương liếc mắt sang nhìn nàng, nói: "Sao trông buồn vậy?"

"Không có chuyện gì vừa ý cả, đương nhiên là không vui rồi." Vĩnh Ninh công chúa hơi day nhẹ thái dương, ánh mắt đung đưa mềm mại đáng yêu, không biết đang nghĩ tới điều gì, mặt mày u ê, có chút phiền não.

Thành vương nói: "Mấy ngày trước vừa trút giận lên con gái nhà Thừa Tuyên Sứ, làm sao mà vẫn còn chán vậy?"

Nghe vậy, Vĩnh Ninh công chúa hơi kinh ngạc, nói: "Sao đến chuyện này anh cũng để ý vậy?" Nàng ngắm nghía móng tay, nói: "Đừng nói nữa, con ả Mạnh Hồng Cẩm kia nhìn thì mạnh mẽ, kì thực là một con miệng cọp nhưng gan lại thỏ, muội chỉ mới mang nàng tới phủ công chúa, cho đi quanh một vòng hình ngục, đến đụng còn chưa kịp đụng, nàng đã bị dọa đến tiểu trong quần." Vĩnh Ninh công chúa lộ ra thần sắc ghê tởm, "Nhìn bộ dạng nàng ta như vậy, muội đến niềm vui hành hạ cũng không còn, mới trả nàng ta về rồi."

"Cái hình ngục kia của ngươi, đến nam tử còn chịu không nỗi, nói gì đến một cô nương như nàng ta." Thành vương cười ha hả, "Ngươi cho nàng ta xem những thứ đó, khó trách nàng ta bị dọa cho phát điên."

Hình ngục trong phủ công chúa, là nơi nhốt những người từng đắc tội với Vĩnh Ninh Công chúa, nàng ta hận cực bọn họ, đồng thời cũng không muốn cho bọn họ chết quá dễ dàng. Liền bắt nhốt lại chỗ đó, nghĩ vài phương pháp giày vò bọn họ. Ví dụ như lột đi lớp da mới kết vảy, hoặc là chặt đứt đầu gối, đun nước trụng sống,... Nói tóm lại, nơi đáng sợ nhất đã nằm ngay trong phủ công chúa này rồi. Mạnh Hồng Cẩm mặc dù thường ngày ngang ngược, hống hách, nhưng ở trong Mạnh phủ nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy nha hoàn phạm lỗi nghiêm trọng bị đánh chết. Còn dạng thảm trạng tra tấn người này, đủ làm cho nàng sợ đến mất mật, trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn trong lòng.

"Không vui gì hết trơn." Vĩnh Ninh công chúa cười lạnh, "Giày vò người khác, đương nhiên phải lưu lại dưới mí mắt chậm rãi từ từ mà hành hạ, tốt nhất là trong lúc hắn đang liều chết giãy dụa, cho chút hi vọng rồi lại dập tắt." Nàng chu môi thổi tắt ngọn nến trước mắt, tựa hồ cảm thấy chơi rất chơi vui, "ha ha ha" cười lên sảng khoái, mới nói: "Giống như ngọn nến này vậy, đem nó thổi tắt, rồi lại thắp lên hi vọng, xong lại thổi tắt, như vậy mới vui. Con mồi ngoan cường nhất, mới là con mồi chơi vui nhất....."

Thành vương cười nhạt một tiếng: "Giống như một người tên là Tiết Phương Phỉ à?"

Vĩnh Ninh công chúa nhếch miệng, đang muốn trả lời, bên ngoài có người chạy vào báo tin, "Trung Thư xá lang Thẩm đại nhân tới."

Vĩnh Ninh công chúa nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, sự ủ rũ lập tức bị quét sạch, vui mừng thúc dục: "Nhanh lên, nhanh lên, mau mời hắn vào!"

Thành vương bình tĩnh cầm ly trà trên bàn lên, uống một ngụm, không nói gì.

Một lát sau, Thẩm Ngọc Dung theo người hầu đi vào, hắn đầu tiên hướng về phía Thành vương hành lễ, lúc này mới nhìn về phía Vĩnh Ninh công chúa, chào hỏi: "Công chúa điện hạ."

Vĩnh Ninh công chúa thấy hắn tới liền mừng rỡ, biểu lộ những sắc thái bình dị, gần gũi như bao cô nương biết yêu khác, nàng quay sang nói với Thành vương: "Thẩm đại nhân là do muội mời tới, đại ca, ngươi trước đó vài ngày không phải mới nói bên Văn xương đang thiếu người sao?"

Thành vương cau lại lông mày, tựa hồ đối với sự vội vã của Vĩnh Ninh công chúa có chút bất mãn, cũng may trong sảnh chỉ còn mỗi Vĩnh Ninh công chúa, Thẩm Ngọc Dung vẫn đứng ngoài sảnh, cẩn thận đoan chính, hơi cúi đầu chờ đợi, Thành vương đối với hắn giờ mới có chút hài lòng.

Vĩnh Ninh Công Chúa cùng Thành vương có tình cảm huynh muội vô cùng tốt, tự nhiên nhìn ra được Thành vương hài lòng với Thẩm Ngọc Dung, trong lòng rất vui, lại có chút đắc ý, vô cùng tự hào về Thẩm Ngọc Dung. Kể từ trận thi đấu kỵ xạ ngày đó, nàng bị Mạnh Hồng Cẩm bắn trúng tên vào vai, rất nhiều người tới phủ công chúa hỏi thăm tình hình thương thế của nàng, nhưng người nàng mong gặp nhất lại không tới.

Thẩm Ngọc Dung bây giờ là Trung Thư xá lang, lại đang được Hồng Hiếu Đế xem trọng, thê tử lại vừa mới qua đời không lâu, nếu hắn cùng công chúa qua lại quá thường xuyênbị người khác nhìn thấy, đây không phải chuyện tốt. Vĩnh Ninh công chúa không phải không hiểu đạo lý này, chỉ là thực sự nhịn không được không muốn nhìn thấy hắn. Thẩm Ngọc Dung đối với nàng kỳ thực không tính là quá nịnh bợ, cũng không chiều chuộng người yêu như những nam nhân khác. Hắn đối với Vĩnh Ninh công chúa lãnh lãnh đạm đạm, Vĩnh Ninh công chúa thì lại chết mê chết mệt cái tính này của hắn.

Vĩnh Ninh công chúa cho là, Thẩm Ngọc Dung chắc chắn là ông trời phái xuống đối nghịch với nàng. Nàng vì Thẩm ngọc dung vứt bỏ cả tôn nghiêm của một vị công chúa, buông bỏ mặt mũi, thậm chí còn đích thân đi giết thê tử của hắn, còn ở trước mặt hắn, cười nói vui vẻ với những người nàng không thích, hết thảy, chỉ vì muốn cho Thẩm Ngọc Dung thấy tình cảm của nàng dành cho hắn.

Nàng rất yêu Thẩm Ngọc Dung.

Thành vương bắt đầu hỏi Thẩm Ngọc Dung một số việc, Thẩm Ngọc Dung đứng thẳng tắp, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, câu trả lời cũng thông minh, đúng mực, không lan qua những vấn đề khác. Thành vương càng lúc càng hài lòng về Thẩm Ngọc Dung, mặc dù Thẩm Ngọc Dung cùng Vĩnh Ninh Công chủ có qua lại, nhưng Thành vương không cảm thấy chuyện này có gì sai trái.

Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, huống chi chỉ xử lý một nữ nhân nhỏ nhoi?

Trên đời người với người với nhau, nếu không thể làm bàn đạp cho nhau, thì cũng chỉ có thể thành chướng ngại vật. Bàn đạp để giẫm, chướng ngại vật phải trừ bỏ.

Thẩm Ngọc Dung chỉ vứt bỏ một cái chướng ngại vật, nhưng ngày sau hắn sẽ được càng nhiều vinh quanh và ích lợi, trước mặt hắn là một con đường bằng phẳng, thênh thang.

......

"Thẩm Ngọc Dung vừa tới phủ công chúa. Thành vương cũng đang ở đó." Thị vệ áo đen chấp tay thông báo.

Phủ Quốc công, trong thư phòng, Tiêu Hoành từ trên giá gỗ rút ra một cuốn sách.

Thị vệ lại lặng yên không một tiếng động biến mất.

"Xem ra Thẩm Ngọc Dung đã theo phe Thành Vương." Lục cơ uống một ngụm trà, cười híp mắt nhìn về phía Tiêu Hoành.

"Chỉ là chuyện sớm hay muộn." Tiêu Hoành thả lại sách, cũng không hề rời đi, mà đứng nhìn khắp cái tủ làm bằng gỗ hoàng lê, dường như đang muốn tìm một cuốn sách khác.

"Chúc mừng đại nhân, sự việc đang đi đúng như dự tính." Lục cơ nói: "Thẩm Ngọc Dung theo Thành vương, Thành vương lại thêm một đại tướng, thế lực đang dần lớn mạnh hơn."

Tiêu Hoành không đếm xỉa tới trả lời: "Thẩm Ngọc Dung có dã tâm, Thành vương cũng có dã tâm, người có dã tâm hầu hết đều có mùi giống nhau. Giống như sói sẽ không kết bạn với cẩu, Thẩm Ngọc Dung trong triều, không chọn hoàng đế, thì chỉ có thể đi theo Thành vương, chỉ có Thành vương mới có thể thỏa mãn dã tâm của hắn."

"Ngươi nhìn người rất chuẩn." Lục cơ than thở một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nói: "Chỉ là Thừa Tuyên Sử Mạnh Hữu Đức có chút đáng tiếc. Mạnh Hữu Đức lúc trước là người của Hữu tướng, bây giờ lại đắc tội với Vĩnh Ninh Công chuúa, đó cũng là đắc tội với Thành vương. Hữu tướng lại là người của Thành vương, tự nhiên sẽ không sử dụng Mạnh Hữu Đức nữa. Mạnh Hữu Đức người này, kỳ thật rất có năng lực --"

Mạnh gia vốn làm việc cho Hữu tướng, cũng là thủ hạ của Thành vương, bây giờ bởi vì Mạnh Hồng Cẩm bất hòa với Vĩnh Ninh Công chủ vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn trên đấu trường, Mạnh gia nhất định sẽ bị Thành vương vứt bỏ. Thật ra không phải do Thành vương giận lây, mà là nữ nhi của Mạnh Hữu Đức nay đã thành thế kia, dù cho chính miệng Mạnh Hữu Đức nói không so đo, nhưng lúc sai hắn đi làm việc sẽ đề cao cảnh giác. Đã nảy sinh cảnh giác, thì thôi tốt nhất không dùng.

Trong lòng có oán hận, có lẽ sẽ chờ một ngày đẹp trời liền quay sang cắn ngược lại mình. Thành vương dùng người vừa cẩn thận, lại vừa đa nghi, tuyệt đối sẽ không dùng Mạnh Hữu Đức nữa. Kỳ thực nếu nói về năng lực, sau này đại sự thành, chưa chắc hắn sẽ không trở thành cánh tay đắc lực. Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy tiếc cho Thành Vương đánh rơi một quân tờ tốt.

Đáng tiếc việc đã đến nước này, không còn cứu vãn nổi nữa.

"Thật trùng hợp sự việc xảy ra ngày hôm đó lại có mặt của Khương nhị tiểu thư." Lục cơ cười nói: "Lúc trước là Diệp Thế Kiệt, được Khương nhị tiểu thư đứng ra giải vây giúp, làm kế hoạch của chúng ta phải thay đổi. Bây giờ đến Mạnh Hồng Cẩm, cũng có mặt Khương nhị tiểu thư, làm Thành Vương bắt buộc phải loại bỏ Mạnh gia. Cả hai lần này đều đúng lúc gặp phải Khương nhị tiểu thư, làm kế hoạch của đại nhân bị ngăn trở. Cái cô Khương nhị tiểu thư này có lẽ cùng với đại nhân có một đoạn nghiệt duyên."

"Ý ngươi muốn nói là.... Khương nhị tiểu thư không phải vô tình?" Tiêu Hoành nói.

"Đại Nhân không phải cũng cho rằng như vậy sao?" Lục cơ cười híp mắt trả lời: "Bằng không cũng sẽ không phái Văn Kỷ đi điều tra, ai ở sau lưng chỉ điểm cho Diệp Thế Kiệt?"

Tiêu Hoành cuối cùng từ trên giá gỗ tìm được một cuốn sách ưng ý, rút ra, xoay người. Góc áo đỏ tươi thêu một con chim ánh vàng, đang bay từ bên trái sang phải.

Hắn nói: "Khương nhị tiểu thư..."

Lục cơ không cười, nhìn về phía Tiêu Hoành: "Khương gia......"

"Không phải Khương gia." Tiêu Hoành từ từ gợi lên khóe môi, lộ ra một cái ý vị không rõ nụ cười nói: "Chỉ Khương nhị tiểu thư thôi...."

"Có phải hay không rất thú vị?" Tiêu Hoành dựa lưng vào giá sách phía sau, lười biếng nói: "Ta hoài nghi, vị Khương nhị tiểu thư này, chính là tới đối nghịch với ta."

......

Ngày mùa hè kéo dài, mắt thấy sắp vào thu, lại cảm thấy thời tiết vẫn như cũ, không có một chút gió thu mát lạnh nào thổi tới. Ngày nóng hừng hực kéo dài liên tục, trong hoa viên từng cụm hoa bị thiêu tới ỉu xìu, không có chút sức sống.

Cho nên cơn mưa tới chậm luôn đặt biệt được yêu thích.

Ban đêm trời hạ mưa, tới sáng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng. Chỉ từ cơn mưa to, hạ dần thành cơn mưa nhỏ giọt tí tách tí tách. Nước mưa theo mái hiên lăn xuống rèm châu tinh mịn, tí tách đánh xuống sân gạch lót đá xanh. Đem gạch đá xanh tẩy rửa sạch sẽ, hiện ra màu thúy thạch cổ, tựa hồ còn có thể ngửi thấy mùi bùn đất thơm ngát.

Đồng Nhi bưng đồ ăn sáng đi vào, thấy Khương Lê còn chưa tỉnh giấc, có chút ngoài ý muốn. Ngày thường Khương Lê dậy rất sớm, nàng cũng không có thói quen ngủ lười, Đồng Nhi mỗi lần bưng đồ ăn sáng đi vào, đều thấy Khương Lê đã thức dậy, đang đánh răng rửa mặt.

"Cô nương." Đồng Nhi nhẹ giọng kêu.

Trên giường, Khương Lê từ trong giấc ngủ mơ màng khẽ mở mắt, thấy là Đồng Nhi, chần chờ một khắc, mới nhận ra bây giờ đã là giờ nào. Nàng ngồi dậy, day day cái trán, Đồng Nhi thấy trên trán Khương Lê toàn là mồ hôi lạnh, giật mình, vội vàng tìm khăn lau khô cho Khương Lê, nói: "Cô nương lại gặp ác mộng sao? Chảy nhiều mồ hôi quá."

Bạch Tuyết đi từ ngoài vào, nghe vậy liền đi tới trước cửa sổ, đem mấy cánh cửa đẩy ra. Gió mát lập tức ập vào phòng, cuốn đi cái oi nóng trong phòng, Khương Lê tựa hồ cũng thanh tỉnh hơn nhiều.

Nàng nói: "Có nằm mơ một chút."

"Là ác mộng sao?" Bạch Tuyết nói: "Không sao đâu cô nương ơi, ở nông thôn của nô tỳ người ta thường truyền tai nhau là, nếu nằm ngủ mơ thấy ác mộng, khiến trong lòng không thoải mái, phải đứng dưới ánh mặt trời phơi người một lúc. Nếu cô nương vẫn còn sợ, thì chúng ta đi phơi nắng đi --"

"Ngươi nói mê sảng gì vậy?" Không đợi Bạch Tuyết nói xong, Đồng Nhi liền đánh gãy lời nàng nói, "Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa đó, lấy đâu ra ánh nắng mặt trời?"

Bạch Tuyết lúc này mới nhớ ra, nói: "A, vậy chắc phải đợi ngày mai."

Đồng Nhi hỏi Khương Lê: "Cô nương mơ thấy cái gì mà sợ vậy?"

Mặc dù Khương Lê đã cố hết sức che giấu, nhưng trong ánh mắt sợ hãi và hoảng loạn vẫn còn, đã tiết lộ mấy phần tâm trạng của nàng. Nàng ngày thường lúc nào cũng mỉm cười nhu hòa, tựa như không có việc gì có thể khiến nàng phiền não. Bởi vậy một khi có khác thường, ai nhìn cũng sẽ biết.

"Không có gì." Khương Lê hạ mắt che giấu cảm xúc, nói: "Chỉ là mơ thấy cố nhân."

Trong đêm qua, nàng lại nằm mơ thấy Tiết Chiêu.

Cùng giấc mơ vào đêm trước ngày diễn ra kỳ thi kỵ xạ, nàng cũng nằm mơ thấy Tiết Chiêu, có sự khác biệt. Lần này, Khương Lê nhìn thấy Tiết chiêu bị giam ở một nơi giống như là đại lao. Chỗ đó có rất nhiều người trấn giữ, ai ai mặt mũi cũng đều hung thần ác sát. Tiết Chiêu cả người toàn là máu, bị treo ngược trong một buồng giam. Khương Lê muốn lại gần cứu hắn, nhưng lại bị hàng rào sắt ngăn lại. Nàng liên lúc la lên, gọi tên Tiết Chiêu, nhưng Tiết Chiêu không có động tĩnh gì, không rõ là con sống, hay đã chết.

Ngay sau đó, không biết người nào đi vào, bắt đầu dùng hình với hắn, bọn hắn đốt đỏ một đầu thanh sắt rồi dí nhiều lần lên thân thể Tiết Chiêu, còn dùng nước ớt, nước muối dội lên người hắn. Tiết Chiêu la hét đau đớn, Khương Lê nước mắt như mưa, nhưng nàng không có cách nào cứu được Tiết Chiêu, đến đụng vào hắn cũng không được.

Thẳng đến khi Đồng Nhi đánh thức nàng, Khương Lê mới nhận ra đó là một cơn ác mộng.

Trong nội tâm nàng vẫn còn kinh hoàng, nàng tại sao lại nằm mơ thấy Tiết Chiêu? Người ta thường nói, khi người thân của mình chết đi, vào buổi tối sẽ xâm nhập vào giấc mơ báo mộng cho mình. Nhưng mà tại sao Tiết Chiêu lại muốn những viễn cảnh đó xuất hiện trong giấc mơ của nàng? Đó là chỗ nào, có phải chốn ngục tù không? Tiết Chiêu là một thiếu niên, chưa bao giờ làm qua nửa phần chuyện xấu, chân thành lại nhiệt liệt, làm người chính trực dũng cảm, bất luận thế nào cũng không thể bị phán đày xuống Địa ngục chứ?

Trông thấy Tiết Chiêu chịu nhiều đau khổ như vậy, nàng cảm thấy vô cùng bất lực, thực sự so với việc giết nàng còn thống khổ gấp trăm ngàn lần.

Mặc dù chỉ là một giấc mộng, nhưng làm cho Khương Lê không thể nào quên được. Thêm nữa hôm nay thời tiết lại mưa dầm kéo dài, cũng không biết có phải bị tâm trạng ảnh hưởng, Khương Lê cái gì cũng không muốn nói, duy trì trầm mặc.

Khương Lê trầm mặc hơn mọi ngày, làm cho nha hoàn trong Phương Phỉ Uyển ai cũng nhìn thấy. Đồng Nhi cùng Bạch tuyết cũng không rõ vì sao. Nhìn thấy Khương Lê không muốn bị người khác quấy rầy. Ai cũng tự giác đi làm việc của mình.

Vào buổi chiều, Khương lão phu nhân sai nha hoàn Phỉ Thúy bên người đến Phương Phỉ Uyển một chuyến, nói muốn mời Khương Lê tới Vãn Phượng Đường, Khương lão phu nhân có chuyện quan trọng muốn giao phó.

Khương Lê đáp ứng. Trở lại phòng thay đổi y phục, thừa dịp này, Bạch Tuyết hỏi: "Không biết Lão phu nhân tìm cô nương có chuyện gì?"

"Cái này còn cần hỏi sao?" Đồng Nhi một bên giúp Khương Lê khoác thêm áo khoác, chỉnh lại dây lưng váy, vừa nói: "Đương nhiên là vì chuyện cung yến rồi. Ngày mai chính là cung yến, cô nương chúng ta không chỉ có thiệp mời riêng, mà còn được bệ hạ ban thưởng. Một vinh quang lớn lao như vậy, Lão phu nhân nhất định sẽ cẩn thận dặn dò cô nương, không để cô nương xảy ra bất trắc gì. Nhưng mà..." Đồng Nhi nhỏ giọng hừ hừ nói: "Từ khi cô nương hồi kinh tới nay, ta chưa từng thấy cô nương gặp bất trắc gì. Không bằng đi lo lắng cho Tam tiểu thư và những người còn lại thì hơn......"

Đồng Nhi tính tình có vài phần kiêu ngạo, có lẽ là do lớn lên trong khu rừng núi, lời nói tùy tiện này vào tai Khương Lê, khiến Khương Lê nhịn không được bật cười, khói mù chung quanh cũng dần tản đi một chút.

Thấy Khương Lê vui vẻ trở lại. Đồng Nhi cùnng Bạch tuyết nhẹ nhõm thở ra, nghe thấy Khương Lê nói: "Đúng vậy, chắc Lão phu nhân chỉ nói đến chuyện cung yến thôi. Chúng ta mau đi thôi."

Giờ phút này trong Vãn Phượng Đường, trừ Khương Lê đang đứng bên ngoài, đại phòng, nhị phòng, tam phòng và các nữ quyến khác đều đến đông đủ.

Khương Nguyên Bách là Đương triều Thủ phụ, Khương Nguyên Bình là Tam phẩm Thông Chính, Khương Nguyên Hưng mặc dù chỉ ở trong trường đọc sách, nhưng bởi vì có hai người huynh trưởng làm quan trong triều, cũng được thơm lây đi tham dự cung yến chung. Cung yến là đại sự, đại biểu cho thể diện của Khương gia, Khương lão phu nhân tự nhiên phải kêu tất cả tập hợp lại, để dặn dò cho cẩn thận.

Những sự việc cần nói, cần chú ý đều đã nói xong. Mỗi năm đều làm như vậy, nhưng bởi vì năm nay có Khương Lê đi chung, nên cẩn thận dặn dò Khương Lê một lần.

Ngồi chờ Khương Lê tới, Lư thị có lẽ có chút nhàm chán, liền quay sang hỏi Quý Thục Nhiên: "Đại tẩu, thời gian tổ chức lễ thành thân giữa Ấu Dao và Chu thế tử đã tìm được ngày tốt chưa?"

Lời này vừa nói ra, trong phòng mấy người thần sắc đều khác nhau.

Khương lão phu nhân thần sắc không dao động, mấy người bên tam phòng mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên là lần đầu tiên nghe thấy.

Quý Thục Nhiên cười ôn nhu: "Đệ muội tin tức ngược lại rất nhạy bén, không tệ, trước đó vài ngày ta có đi tới phủ nhà Ninh Viễn Hầu, cùng phu nhân nhà bên đó thương lượng một chút. Hầu phu nhân thấy Ấu Dao đã cập kê, muốn tổ chức sớm một chút, mùa đông sang năm là khoảng thời gian rất tốt."

Sang năm vào đông, Khương Ấu Dao cũng nhanh mười sáu.

Khương Ấu Dao nghe vậy, trên mặt lập tức xuất hiện hai đóa hoa đỏ tươi. Tuy hôn sự của nàng và Chu Ngạn Bang ai ai cũng biết, nàng không cần kiêng dè điều gì. Chỉ cảm thấy có chút thẹn thùng, cúi thấp đầu, không nói gì.

Khương Ngọc Nga lại rất là khiếp sợ. Nàng biết cuộc hôn nhân của Khương Ấu Dao và Chu Ngạn Bang sớm hay muộn gì cũng sẽ thành, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy. Chu Ngạn Bang là Ninh Viễn Hầu thế tử, Ninh Viễn Hầu chỉ có một đứa con trai là hắn, sau này toàn bộ phủ Ninh Viễn Hầu đều do hắn cai quản. Khương Ấu Dao gả qua đó, liền lên làm Hầu phu nhân. Ninh Viễn Hầu thế tử Chu Ngạn Bang lại là mỹ nam tử nổi danh nhất thành Yến kinh, học rộng tài cao, tính tình lại ôn hòa. Nửa đời sau của Khương Ấu Dao nhất định sẽ trôi qua rất là êm đềm.

Khương Ấu Dao đã được gả cho ý trung nhân. Còn nàng thì sao? Khương Ngọc Nga không nhịn được nghĩ đến bản thân mình, phụ thân của nàng chỉ ở trong trường đọc sách, luận chức quan, đúng là hèn mọn. Luận xuất thân ở Khương gia, cha nàng chỉ là con thứ, cùng đại bá và nhị thúc không thân cận, mặc dù mình cố gắng lấy lòng Quý Thục Nhiên, nhưng Quý Thục Nhiên sao có thể giúp mình tìm một mối hôn sự tốt, chu toàn mọi mặc. Người có thể giúp được nàng chẳng có mấy ai, bất luận như thế nào, nàng cũng không thể giống như Khương Ấu Dao, tìm được một lang quân như ý.

So sánh một hồi, Khương Ngọc Nga tự thấy xin lỗi chính mình, không khỏi thầm than ngắn thở dài trong lòng.

Lư thị cười nói: "Ấu Dao thật đúng là người có phúc lớn, Chu thế tử chính là lang quân trong lòng tất cả cô nương ở thành Yến kinh này, ai cũng mong muốn được gả cho cậu ta. Nhưng mà đại tẩu à..." Nàng rất ân cần hỏi: "Cũng đừng quên trong phủ của chúng ta vẫn còn Lê Nhi, cũng là con cháu Khương gia, Lê Nhi lại là tỷ tỷ, nhưng tới giờ này chuyện hôn sự của nó vẫn chưa được sắp xếp. Ấu Dao làm muội muội mà chuyện thành thân lại được định trước, khó tránh khỏi lời ong tiếng ve đó, đại tẩu à."

Lời này có chút quanh co, ai cũng biết chuyện hôn ước của Khương Ấu Dao, ban đầu vốn thuộc về Khương Lê. Khương Ấu Dao không chỉ làm tu hú chiếm tổ chim khách, mà còn muốn thành thân trước tỷ tỷ.

Khương lão phu nhân hơi khép mí mắt lại, đối với chuyện hai người con dâu tranh cãi làm bộ mắt điếc tai ngơ, một màn trước mắt sớm đã trở nên rất quen thuộc. Quý Thục Nhiên bề ngoài ôn nhu nhưng ra tay dứt khoát, Lư thị ái mộ hư vinh lại không chịu thua ai. Hai người tụ cùng một chỗ, lời nói ẩn tàng dao găm không thể thiếu. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tiểu quái đánh nhau, không làm ảnh hưởng đại cục sẽ không ai dám nói gì.

"Đa tạ đệ muội quan tâm." Quý Thục Nhiên phảng phất như không nghe thấy sự trào phúng trong lời nói của Lư thị, vẫn hòa khí đáp: "Việc hôn sự của Lê Nhi, Lão gia cũng từng nói qua với ta, ta cũng để nó ở trong lòng. Tuổi của Lê Nhi đúng lý cũng nên bàn tới chuyện hôn sự rồi, chỉ là hiện tại không thấy có ai tới cầu thân, ta cũng không nhìn trúng ai tốt, không nỡ đem Lê Nhi vội vội vàng vàng gả đi. Đệ muội nếu thấy có ai ưng ý, nhớ nói cho ta biết một tiếng nhé. Ta sẽ cùng bàn bạc lại với lão gia, đánh giá nhân phẩm, gia đình lại một lần, dù sao cũng là chuyện đại sự cả đời của Lê Nhi, ta không dám tự mình đưa ra quyết định, còn phải nhờ mẫu thân và lão gia xem qua mới được."

Quý Thục Nhiên đơn giản dễ dàng né qua chuyện Khương Ấu Dao đoạt hôn sự của người khác. Còn không để lại dấu vết bôi đen Khương Lê một chút. Không phải người ta thường nói 'Một nhà nữ nhi, ngàn nhà muốn' , Khương Lê trở về thành Yến kinh cũng đã lâu như vậy rồi, nhưng chưa thấy có ai tới cửa cầu hôn. Chuyện người ta không nhìn trúng Khương Lê, Khương gia cũng không thể nào đem nữ nhi trong nhà đem tới cửa nhà họ cầu hôn ngược lại được. Nhẹ nhàng ném toàn bộ cọc hôn sự của Khương Lê tới cho Khương lão Phu Nhân và Khương Nguyên Bách, chính mình một phân cũng không có can hệ.

Không khéo, Khương Lê lại vừa tới trước cửa Vãn Phượng Đường, vừa hay nghe thấy những lời Qúy Thục Nhiên nói, cố nhịn cười.

Đồng Nhi tức giận đến đỉnh đầu bốc ra khói xanh, thấy Khương Lê còn cười, có chút không hiểu, Quý Thục Nhiên nói xấu cô nương như vậy, Khương Lê không những không tức giận, còn cười, chuyện này có gì đáng cười sao?

Khương Lê nhấc chân bước vào Vãn Phượng Đường, lên tiếng chào hỏi: "Lão phu nhân."

Khương lão phu nhân ánh mắt tối sầm lại, Khương Lê bây giờ quen miệng gọi bà là "Lão phu nhân", không phải "tổ mẫu", giống như đang tận lực kéo xa quan hệ với bà, hoặc có thể nói là với toàn bộ Khương gia này. Khương lão phu nhân đương nhiên nhìn ra được, cô Khương Lê đang đứng trước mặt bà đây so với Khương Nhị tiểu thư ngày còn tấm bé khác nhau rất nhiều, không phải dung mạo, mà chính là tính cách, khí chất, và cách ứng xử. Như biến thành một con người khác hoàn toàn vậy. Khương Lê thay đổi, Khương lão phu Nhân nhất thời không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Lư thị nhìn cục diện có chút hả hê, suy nghĩ tới chuyện Khương Lê đã nghe thấy những lời của Quý Thục Nhiên vừa nói, nói đi nói lại một câu, trông thấy Quý Thục Nhiên không thoải mái, nàng cảm thấy rất thoải mái.

Nhưng Khương Lê phảng phất như không có nghe thấy. Chào hỏi xong lão phu nhân, lại quay quanh đủ một lượt chào hỏi tất cả mọi người, không có tiếng nào đề cập tới những lời Quý Thục Nhiên vừa nói.

Khương Ngọc Nga nhìn Khương Lê vung lên tà váy xếp hoa. Nàng đoán đó là bộ y phục mới do Khương lão phu nhân ban cho làm quà thưởng. Sự đố kỵ dâng trào khiến nàng đỏ hốc mắt.

Khương Ấu Dao nhìn chằm chằm Khương Lê, nghĩ đến những lời nghe được từ trong miệng nha hoàn, Chu Ngạn Bang muốn giải trừ hôn ước với nàng, để thành thân với Khương Lê, càng không nhịn nỗi cừu hận trong mắt.

Khương Lê ung dung đứng giữa sảnh đường, đối với từng sắc thái ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn như không thấy.

Nàng căn bản vốn đâu có không quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top