Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 79: Tiến cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lê nha đầu, ngày mai ngươi phải cùng mọi người tiến cung rồi." Khương lão phu nhân mở miệng nói: "Thiếu cái gì, cần cái gì, phải nói cho mẫu thân ngươi biết, để mẫu thân ngươi biết đường mà chuẩn bị cho kỹ càng."

Khương Lê gật đầu đáp vâng.

"Đây là lần đầu tiên ngươi tiến cung, không được phá hư quy củ, không biết cứ việc hỏi, đừng đợi tới lúc phạm sai lầm mới nói không biết. Ngươi cứ nhìn nha đầu Ấu Dao làm thế nào, thì cứ bắt chước làm y chang như vậy là được." Khương lão phu nhân tinh tế dặn dò, "Y phục cùng trang sức đều đã chuẩn bị sẵn hết cho ngươi rồi đó, ngày mai ngươi đại diện cho toàn bộ thể diện của Khương gia, ta tin ngươi có thể làm rất tốt."

Khương lão phu nhân vậy mà lần đầu tiên khen nàng. Khương Lê mỉm cười gật đầu, cũng không biểu hiện ra bộ dáng hết sức kích động.

Nàng bộ dạng này, rơi vào mắt Khương Ngọc Nga, khiến nàng ấy mười phần khó chịu, Khương Ngọc Nga quan sát thấy Khương Lê từ khi hồi phủ, địa vị càng ngày càng lên cao. Cho tới tận bây giờ chưa thấy một người nào nói nàng ta không tốt. Nàng ta càng chói mắt, Khương Ngọc Nga càng muốn đày đọa thân xác Khương Lê xuống chín tầng địa ngục, mới làm vừa lòng nàng.

"Lê nha đầu cũng thật lợi hại, được tận tay bệ hạ ban thưởng cho, các tiểu bối trong phủ chưa ai làm được, vậy mà Lê nhi đã mở đường đầu tiên." Lư thị cười khanh khách nói: "Nghe nói kỳ thi năm nay ở Quốc Tử giám, Diệp Thế Kiệt đứng đầu. Diệp Thế Kiệt lại là người của Diệp gia ở Tương Dương. Nếu luận về thân thích, hình như cùng Khương gia chúng ta có chút quan hệ, hắn hình như là biểu ca bên họ ngoại của Khương Lê."

Diệp Trân Trân qua đời nhiều năm, Khương gia cùng Diệp Trân Trân nhà mẹ đẻ không có qua lại thường xuyên. Lúc này Lư thị nhắc tới Diệp Thế Kiệt, tự nhiên là đâm trúng tâm Quý Thục Nhiên. Phải biết là nhà mẹ đẻ của Quý Thục Nhiên tại Quốc Tử giám, các con cháu bên đó toàn đứng nhất từ dưới lên, chớ đừng nói lòi ra một quán quân.

Khương Lê nghe được Lư thị nhấc tới tên Diệp Thế Kiệt, trong lòng khe khẽ thở dài, nàng cũng không hi vọng đem Diệp gia kéo vào vũng nước đục Khương gia này. Diệp gia ở Tương Dương, sau này nàng phải về Tương Dương tế bái Tiết Hoài Viễn, còn phải dựa vào lý do đi thăm Diệp gia. Đem Diệp gia kéo gần quan hệ với Khương gia, đối với Diệp gia mà nói chưa chắc đã là chuyện tốt.

Nàng hy vọng Diệp gia sạch sẽ.

Quý Thục Nhiên cười cười nhìn sang Khương Lê: "Đúng vậy, ta cũng muốn cho Lê Nhi kéo Diệp Gia thiếu gia đi chơi vài vòng khắp Yến Kinh cho biết. Mặc dù Trân Trân tỷ tỷ đã đi, nhưng hai nhà vẫn còn quan hệ thông gia. Nếu như Diệp gia thiếu gia tiến vào đường quan lộ, sau này lão gia nhà chúng ta cũng có thể giúp đỡ hắn một chút, đều là người trong nhà, giúp đỡ người trong nhà dù sao cũng tốt hơn đi giúp đỡ người ngoài."

Khương Lê nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Quý Thục Nhiên lời này, nói đến mười phần chân thành. Nhưng Quý Thục Nhiên thật sự sẽ hảo tâm như vậy sao, thậm chí còn khuyên Khương Nguyên Bách giúp đỡ Diệp Thế Kiệt? Tuyệt không có khả năng, Quý Thục Nhiên sẽ chỉ âm thầm chèn ép Diệp Thế Kiệt. Không phải Khương Lê cố ý suy nghĩ âm u như vậy, mà do sống trong Khương phủ này lâu như vậy rồi. Quý Thục Nhiên là người thế nào, nàng đã biết rõ tường tận.

Lần này Chu Ngạn Bang thậm chí còn dám giải trừ hôn ước với Khương Ấu Dao, muốn thành thân với nàng, cùng những mâu thuẫn nhỏ khác gộp chung lại, hai mẹ con Quý Thục Nhiên không hận nàng mới là lạ.

Nhưng mà cho tới giờ này, hai mẹ con Quý Thục Nhiên bọn họ lại chậm rãi không có động tĩnh.

Khương Lê nghĩ tới đây, liền nhìn sang Quý Thục Nhiên.

Quý Thục Nhiên cười hiền thục, phảng phất như thực sự là một vị mẫu thân từ ái, chỉ là Khương Lê cảm thấy ánh mắt của nàng càng giống như con xà trên nhánh cây, đang híp mắt, ung dung dò xét con mồi, phát ra âm âm u u ý cười, răng nanh nhe ra, chờ phun độc.

Nàng đang tính toán gì vậy nhỉ?

Khương Lê ánh mắt, lại rơi vào Khương Ấu Dao.

Khương Ấu Dao vẫn còn nhỏ tuổi, không bằng Quý Thục Nhiên lão làng. Nàng cũng cố hết sức che giấu, nhưng nụ cười của mình vẫn còn rất méo mó, cũng chẳng che giấu được hận ý trong mắt ngọc. Còn có một tia hưng phấn chẳng biết tại sao.

Cái loại ánh mắt này dinh dính nị nị, làm cho Khương Lê cảm thấy như mình từng nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng hình ảnh chỉ thoáng qua, nàng không bắt được, Khương Lê cũng không nhớ rõ mình ở chỗ nào nhìn thấy nó. Nhưng thứ duy nhất có thể xác nhận được là, loại ánh mắt này làm cho nàng mười phần không thoải mái, lưng phát lạnh, trong nháy mắt liền tỉnh táo lên.

Dương thị ở Khương gia lời nói không có trọng lượng, chỉ một đôi mắt tinh như cáo, không ngừng quay tròn quanh sảnh lớn, một hồi nhìn Khương Lê, một hồi lại nhìn sang Quý Thục Nhiên.

Khương lão phu nhân không nói nhiều, lại đối với chuyện tiến cung của Khương Lê rất để ý. Kỳ thực những thứ này Khương Lê đã sớm hiểu thông, trước đây nàng cũng là gia quyến của Thẩm Ngọc Dung, cùng hắn tiến cung. Mà Khương gia tuy là mệnh quan triều đình, nhưng quy củ ngược lại nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chờ Khương lão phu nhân từng cái đem ra nói xong, đã qua rất lâu. Suy nghĩ còn phải trở về chuẩn bị, mọi người liền cáo biệt, ai về nhà nấy.

Khương Lê bước chân rời khỏi Vãn Phượng Đường, liền hướng về viện của mình mà đi, ở Phương Phỉ Uyển ngụ trong một góc xó xỉnh, cùng Khương Ấu Dao và viện của mấy người khác không cùng phương hướng. Tự Nhiên không thể chung đường.

Chỉ là không nghĩ mới đi được có mấy bước, sau lưng đã có tiếng người gọi lại, "Nhị tỷ."

Quay đầu nhìn lại, là Khương Ngọc Nga và Khương Ngọc Yến, tỷ muội hai người.

Đối với hai người bọn họ, Khương Ngọc Yến hướng nội, Khương Ngọc Nga lại đối với Khương Lê không có cảm tình. Vừa nhìn thấy Khương Ngọc Nga, Khương Lê liền biết nàng ta đang tính cái gì.

"Nhị tỷ, ngươi đi nhanh như vậy, muội đuổi theo không kịp." Khương Ngọc Nga thân thiết mở miệng.

Khương Lê đứng tại chỗ, giả vờ thân thiết lại cũng không muốn, chỉ khách khí nói: "Ngũ muội tìm tỷ có chuyện gì sao?"

Khương Ngọc Nga không nghĩ tới Khương Lê đến vui vẻ cũng khinh thường giả bộ, trên mặt có chút không nhịn được, bất quá phút chốc, nàng lại rất nhanh điều chỉnh xong, cười nói: "Ngày hôm nay tại Vãn Phượng Đường, lúc nhị tỷ chưa tới, mọi người có nói chuyện với nhau về một sự kiện." Nói đến chỗ này, Khương Ngọc Nga cố ý dừng một chút, mới nói: "Là chuyện hôn sự của Tam tỷ, Đại bá mẫu nói, Tam tỷ cùng Chu thế tử chuyện đã định vào mùa đông sang năm, hoặc đầu xuân. Ta nghĩ nhị tỷ sẽ muốn nghe chuyện này, nên mới cố ý đuổi theo nói cho tỷ biết."

Nàng tốt vậy sao?

Đồng Nhi có chút tức giận, Khương Lê mỉm cười, đáp: "Đa tạ Ngũ muội đã thông báo, ta đã biết rồi."

Tựa hồ đối với giọng điệu bình thản của Khương Lê có chút bất mãn, Khương Ngọc Nga tỉ mỉ đánh giá sắc mặt Khương Lê, thấy Khương Lê không có biểu hiện mất mát, đau lòng, liền nói: "Kỳ thực trước đây chuyện hôn ước giữa nhị tỷ và Chu thế tử cũng là một cọc nhân duyên rất tốt. Nếu nhị tỷ không xảy ra chuyện, bây giờ người gả cho Ninh Viễn Hầu thế tử đã là nhị tỷ rồi. Chu thế tử là lang quân mà toàn bộ nữ nhân ở thành Yến kinh này đều muốn trao thân gửi phận. Tam tỷ không cần tốn nhiều sức lực đã có thể gả cho Chu gia, nhị tỷ so với Tam tỷ lớn tuổi hơn chút, việc hôn nhân lại chậm chạp không có tin vui, tận đáy lòng ta cảm thấy thương thay cho tỷ tỷ."

Khương Ngọc Yến có chút sợ hãi liếc mắt nhìn sang Khương Lê, nghĩ muốn ngăn Khương Ngọc Nga lại, đưa tay khẽ giật giật góc áo Khương Ngọc Nga, cái gì cũng không nói.

Khương Lê không gấp đứng nghe Khương Ngọc Nga nói xong, đem Khương Ngọc Nga từ trên xuống dưới tỉ mỉ nhìn ngắm một lần, khóe miệng mỉm cười. Nụ cười của nàng ôn nhu, không có chứa tạp chất, lại làm Khương Ngọc Nga có chút hốt hoảng.

Cái cảm giác áp bách này, Khương Ngọc Nga hỏi Khương Lê: "Nhị tỷ, tỷ nhìn ta chằm chằm làm chi?"

"Không có gì." Khương Lê vân đạm phong khinh đáp: "Chẳng qua cảm thấy Ngũ muội lo lắng cho ta như vậy, trong lòng ta cũng rất cảm động, chỉ là......" Nàng thản nhiên nói: "Ngũ muội phần này dụng tâm, không biết mẫu thân của tam muội có biết hay không?"

Khương Ngọc Nga lập tức thay đổi sắc mặt.

Nàng nóng lòng tới đâm chọc Khương Lê, lại không biết câu "Thương thay cho tỷ tỷ" rơi vào tai hai mẹ con Quý Thục Nhiên, sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt gì?

Khương Ngọc Nga miễn cưỡng cười nói: "Ta chỉ muốn nói riêng với nhị tỷ, ta......"

Khương Lê nhìn Khương Ngọc Nga, cười cười: "Kỳ thực chuyện chung thân của ta, Ngũ muội không cần lo lắng quá mức. Phụ thân của tỷ là đương triều thủ phụ, thành Yến kinh này dầu gì, cũng có thể tìm được một lang quân tốt. Nếu mẫu thân không vì ta mà lo lắng, còn có cha và lão phu nhân, ta là Khương gia Đại phòng đích nữ, còn có thể thấp gả cho ai được?" Nàng ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Khương Ngọc Nga: "Ngũ muội mặc dù còn chưa cập kê, nhưng lại không quan tâm chính mình, tam thúc trên đường quan lộ không thấy cố gắng, theo địa vị của tam thúc cùng tam thẩm, Ngũ muội sau này sẽ gả cho ai, không đoán được."

Mắt thấy sắc mặt Khương Ngọc Nga trong nháy mắt trở nên xanh xám, Khương Lê tâm tình trở nên rất tốt, tiếp tục không nhanh không chậm nói: "Chắc muội không biết, trên đời này, tài hoa và dung mạo, hay tính tình, phẩm đức, mặc dù đều rất trọng yếu, nhưng cũng thua xa gia thế. So với nó, tất cả những thứ kia chẳng có ý nghĩ gì cả. Nếu không thì, ngươi thử nhìn quanh kinh thành xem, xem những cô nương sống trong thanh lâu đó, bốc đại một nàng cũng ngàn dặm khó tìm, xinh đẹp như tiên, huệ chất lan tâm, cầm kỳ thi họa, nhưng vì không có gia đình bảo hộ, liền cả đời phải chôn thân trong đó."

Nói xong câu này, nàng không đợi Khương Ngọc Nga trả lời, liền mang theo Đồng Nhi xoay lưng rời đi.

Tất nhiên là nàng không thấy được phía sau lưng, Khương Ngọc Nga đang biểu lộ thần sắc gì.

Trên đường trở về, Đồng Nhi một đường cười ha hả, về tới Phương Phỉ Uyển rồi, lại đem chuyện này không sót một chữ kể lại cho Bạch Tuyết cùng mấy người nữa nghe. Sau khi nói xong, còn cười to hơn: "Ngươi không thấy sắc mặt của vị Ngũ tiểu thư đó đâu, ay da, cô nương nhà chúng ta mắng chửi người cũng hay ho như vậy, đem Ngũ tiểu thư đi so với hồng lâu cô nương. Ngũ tiểu thư nghe xong, nhất định tức nổ tung. Xì, ai bảo nàng ta xấu xa, cố ý khiêu khích tiểu thư!"

"Ngũ tiểu thư đó tại sao cứ hay gây khó dễ cho cô nương nhà chúng ta vậy?" Minh Nguyệt tuổi còn nhỏ, tò mò hỏi: "Nếu Tam tiểu thư cùng cô nương cùng là đích nữ đại phòng, hay cùng Tam tiểu thư tranh giành tình nhân, thì còn có thể thù ghét nhau. Nhưng mà Ngũ tiểu thư là người bên tam phòng, cô nương đâu có đụng gì đến nàng ta đâu."

"Nàng ta không muốn ai sống vui vẻ hơn nàng ta cả." Đồng Nhi thốt ra, "Nhất định phải cùng chịu khổ sở cùng nàng ta, dựa vào cái gì, cô nương là kim chi ngọc diệp, nàng ta sao có thể đem so với cô nương được. Cô nương so với nàng ta tốt hơn rất nhiều, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?"

Khương Lê nghe nha hoàn nhà mình nghị luận, cười lắc đầu.

Khương Ngọc Nga mưu đồ gì, đơn giản chính là không cam tâm thôi. Khương Ngọc Nga hy vọng trông thấy nàng trải qua nghèo túng, khổ sở, hằng ngày lấy nước mắt rửa mặt. Như vậy thì nàng ta mới có thể cảm thấy cao hơn Khương Lê một bậc. Khương Ngọc Nga thậm chí còn hy vọng dùng Chu Ngạn Bang kích động nàng. Nhưng mà Khương Ngọc Nga đâu có biết, Khương Lê đối với Chu Ngạn Bang mà nói, không có mảy may một chút hứng thú.

Chu Ngạn Bang thậm chí còn có thể thấp hơn thế, nàng hi vọng trong tương lai không có bất cứ liên can gì tới hắn.

Khương Lê nói: "Có một dạng người, tuy xuất thân không tốt nhưng cũng không muốn an phận, suốt ngày suy nghĩ muốn nhảy lên đầu cành, cho là ông trời bất công, trong lòng không cam tâm. Dạng này người, chuyện gì đều có thể làm được."

Mấy nha hoàn cái hiểu cái không gật đầu.

Khương Lê nghĩ, nếu xét như thế, thì kỳ thực Khương Ngọc Nga và Thẩm Ngọc Dung là cùng một hạng người, thân phận hèn mọn, nếm được vị ngon của vị trí trên cao, đối với chỗ cao hơn càng thêm khao khát, lòng sinh ra chấp niệm, cứ thế bất chấp thủ đoạn muốn trèo lên đó cho bằng được. Chỉ là Khương Ngọc Nga không che giấu được sự không cam tâm, còn Thẩm Ngọc Dung lại quá giỏi trong việc này.

Che giấu kĩ đến nối người vợ nằm ngay bên gối cũng chẳng phát giác được gì, còn tưởng rằng hắn là một người lòng đầy nhiệt huyết cùng khát vọng lo cho dân cho nước.

Thực sự là nực cười.

Khương Lê nụ cười chậm rãi hạ xuống, nàng lại nghĩ tới chuyện bên trong Vãn Phượng Đường, Khương Ấu Dao nhìn nàng ánh mắt, làm nàng ngờ ngợ như đã từng nhìn thấy ở đâu, khiến cho nàng đến bây giờ vẫn còn không thoải mái.

Nàng phải đề cao cảnh giác.

Khương Lê nghĩ nghĩ, nói: "Đồng Nhi, đem cái hộp kia mang tới đây."

......

Một ngày phong ba, cũng không ảnh hưởng đến chuyến tiến cung vui vẻ ngày mai.

Lúc Khương Ngọc Nga gặp lại Khương Lê, cũng không có bởi vì chuyện ngày hôm qua mà đối với Khương Lê trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, vẫn chào hỏi, giữ vững nụ cười tiêu chuẩn, thậm chí còn tán thưởng y phục hôm nay Khương Lê mặc trông rất đẹp.

Khương Lê đáp: "Ngũ muội muội cũng xinh đẹp."

Khương Ngọc Nga sắp cập kê, mặc dù nhỏ tuổi hơn Khương Ấu Dao, là nữ nhi nhỏ tuổi nhất Khương gia, nhưng Khương Ngọc Nga chỉ thấp hơn Khương Lê một chút, đường nét khuôn mặc, và cả dáng người đã không còn ngây thơ. Nay nàng mặc một kiện váy lụa màu vàng mật, trên váy áo thêu hoa cúc, tóc vấn kiểu trù vân kế, điểm xuyết lên vài bông hải đường xanh và cài trâm hạt châu ngọc bích.

Trang phục phú quý, lộng lẫy nhưng lại che mất đi vẻ đẹp dịu dàng của Khương Ngọc Nga. Chỉ có bản thân Khương Ngọc Nga hài lòng. Ước chừng có lẽ là vì y phục tiến cung cùng trang sức lần này do lão phu nhân đặc biệt chuẩn bị, Khương Ngọc Nga ngày thường hiếm khi được đụng vào những thứ quý giá như vậy, cho nên không có biết bản thân sai ở chỗ nào, còn hết sức hài lòng.

Quý Thục Nhiên rõ ràng rất vui với cục diện này, Khương Ngọc Yến nhan sắc phổ thông, Khương Ngọc Nga ăn mặc lộng lẫy, tự nhiên khiến Khương Ấu Dao trở thành người nổi bật nhất.

Khương Ấu Dao chính xác đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, không chỉ bỏ vào bộ váy đỏ thuê kim tuyến đuôi phượng, đủ để thu hút ánh nhìn của mọi người. Mà còn bỏ vào bộ trang sức rực rỡ: Kim tước trâm, chuỗi vòng đeo tay bát bảo, bên hông còn dắt một cái túi nhỏ đỏ hồng, và cả trang điểm cho mình thật tỉ mỉ. Bình thường Khương Ấu Dao ít khi trang điểm đậm như vậy, lần này phải vào cung, vẽ lông mày thoa phấn, điểm tô son phấn. Nàng vốn ngũ quan đã tinh xảo, nên rất hợp với lối trang điểm này, đứng giữa vườn hoa mà trông nàng còn đẹp hơn hoa, rực rỡ lạ thường.

Nếu như tiến cung với bộ dạng thế này, chắc chắn sẽ hấp dẫn được vô số ánh mắt của các quý công tử. Chỉ là, Khương Lê thấy hơi lạ, Khương Ấu Dao đã đính ước với Chu Ngạn Bang, vì sao còn phải trang điểm lộng lẫy như vậy?

Khương Ấu Dao từ trước đến nay chưa bao giờ liếc mắt đưa tình với người nam nhân nào khác, ngoài Chu Ngạn Băng, càng không có ý định bỏ hắn đi theo người khác tốt hơn.

Khi Khương Lê đang ngầm dò xét Khương Ấu Dao, Quý Thục Nhiên cũng đang dò xét ngược lại Khương Lê. Lư thị khoa trương che miệng cười nói: "Nếu không biết hai nha hoàn này là người của Lê nhi, thì ta thực sự không nhận ra ngươi nữa rồi."

Khương Lê vốn không thích ăn mặc lộng lẫy, chau chuốt tỉ mỉ, không quen ngửi mùi son phấn nồng nặc. Khương lão phu phân cũng biết tính nàng, lần này sai thợ may khi may y phục cho Khương Lê không chọn màu đỏ tươi. Nhưng bởi vì phải diện thánh nên không thể ăn mặc quá nhạt nhòa, vẫn cần có màu sắc. Khương Lê hôm nay mặc một bộ hoa mộc lan màu hồng nhạt, váy hai lớp, bên trong phối thêm một lớp váy gấm hoa màu xanh ngọc, thanh thoát thục nữ. Tóc búi lên kiểu hồ lô, nhìn phá lệ tươi mát lanh lẹ, trên đầu không có trâm cài, chỉ đeo một đôi khuyên tai hai hạt bạch ngọc, làm lỗ tai trông nhỏ nhắn dễ thương, gương mặt càng trông trắng noãn như ngọc.

Nàng không trang điểm đậm như Khương Ấu Dao, chỉ nhẹ nhàng kẻ mày, đôi mày cong cong như cành liễu, đôi mắt sáng ngời, môi sắc nhàn nhạt, nhưng lại toát lên tư sắc xuất trần.

Cùng đứng chung một chỗ với Khương Ấu Dao, giống như thanh trúc với hoa hồng, u cốc với khói lửa. Khương Ấu Dao nhìn qua thôi cũng dễ dàng được yêu thích, còn Khương Lê chậm trãi mà khắt sâu vào tâm trí người nhìn.

Quý Thục Nhiên xoay lại, nhẹ nhàng đè tay lên vai Khương Ấu Dao, Khương Ấu Dao lúc này mới thu hồi lại ánh mắt phẫn hận.

Ngược lại lại Khương lão phu nhân đứng ở một bên, nhịn không được ngắm nhìn Khương Lê vài lần. Các nhi nữ nhà họ Khương, tam phòng do con thứ sinh, nàng xem không vừa mắt. Nhị phòng không có nữ nhi, đại phòng có hai cô con gái. Trước đây Khương Ấu Dao là hòn ngọc quý, nâng trên tay, chọc người yêu thích, bây giờ xem ra có thêm Khương Lê, hòn ngọc ngô được nuôi dưỡng trong núi sâu, cả người toàn là linh khí.

Qủa thật khó mà phân định ai hơn ai.

Khương Nguyên Bách thấy hai người con gái của mình đều xinh đẹp như vậy, lòng tràn đầy tự hào. Liền nói: "Có thể xuất phát rồi."

Các phòng ngồi mỗi người một chiếc xe ngựa. Khương Lê ngồi tĩnh lặng trong xe, Khương Ấu Dao liên tục làm nũng với Khương Nguyên Bách, không biết có phải muốn chọc tức Khương Lê hay không?

Khương Lê chỉ mỉm cười nhìn ngắm hết thảy, thờ ơ. Làm Khương Nguyên Bách có chút ngượng ngịu, không được tự nhiên. Khương Lê nhìn ra được, Khương Ấu Dao cố tình, nhưng thường ngày nàng cũng thường xuyên làm nũng với Khương Nguyên Bách là thật. Còn Khương Nguyên Bách không được tự nhiên, là đang chột dạ.

Nhưng nàng không biểu hiện chút khổ sở nào, Khương Ấu Dao thấy vậy, phảng phất như đang đánh nhau với cái gối, trong lòng rất bứt bối. Người quy củ như Quý Thục Nhiên, nhìn thấy hành vi đùa giỡn của Khương Ấu Dao, cũng không lên tiếng ngăn lại. Chắc bà ta dựa vào lý, nữ nhi làm nũng với phụ thân là chuyện hết sức bình thường, sao phải ngăn lại?

Khương Nguyên Bách thấy Khương Lê không có phản ứng gì, trong lòng cảm thấy mất mát. Người nhi nữ này của hắn nay đã khôn lớn, trở nên vừa xinh đẹp, lại vừa ưu tú, hắn là phụ thân của nàng, không khỏi cảm thấy tự hào. Khương Lê cũng chưa từng mở miệng oán trách hắn một câu nào, cũng không có phàn nàn gì, cõ lẽ là Khương Lê có tấm lòng rộng lượng, nhưng Khương Nguyên Bách càng cảm thấy, Khương Lê không quan tâm càng đúng hơn.

Khương Lê giống như một người đứng bên đường xa lạ, chỉ tạm thời cư ngụ ở chốn này.

Thời khắc này Khương Lê ngồi trong xe ngựa, nhưng tâm trí đang nhớ lại lần tiến cung gần nhất của nàng.

Khi đó, nàng thật sự rất vui mừng và tự hào về những thành công của Thẩm Ngọc Dung, vô cùng hạnh phúc vì mình có thể trở thành thê tử của hắn. Nàng sợ mình sẽ làm sai điều gì khiến Thẩm Ngọc Dung mất mặt, cho nên lúc ở trong phủ, nàng đã tự luyện rất căng thẳng. Nàng cực ít khi khẩn trương như vậy, khi đó Thẩm Ngọc Dung còn cười nàng, nói đùa: "Đừng sợ, A Ly. Nếu nàng mắc lỗi, khiến bệ hạ tức giận, cùng lắm thì ta không làm quan nữa, cùng A Ly trở về đồng hương làm ruộng."

Nàng giả vờ giận hờn đánh mắng Thẩm Ngọc Dung, chọc đến hắn ha ha cười to. Hiện tại nhớ lại, như cảm thấy đã qua mấy đời rồi vậy. Trên thực tế, nàng không có ở trên cung yến đó làm mất mặc ai, ngược lại còn biểu hiện rất tốt, hoàng hậu còn khen nàng thông minh, sáng dạ. Còn Thẩm Ngọc Dung tuy nói như thế, nhưng trên thực tế sẽ chẳng bao giờ vì nàng mà từ bỏ chức quan, thậm chí còn vì con đường thăng quan tiến chức, mà sát hại nàng.

Những thứ nàng từng cho là thật, lại không phải thật. Những thứ nàng nghĩ là giả, nhưng lại không hề giả chút nào. Thật thật giả giả. Lần này, trên con đường nàng bước đi, sẽ không bao giờ bị che mắt nữa.

Nàng sẽ chậm rãi bước, từng chút một hoàn thành những gì nàng cần làm.

Thay cha và Tiết Chiêu báo thù, thay bản thân đòi lại công đạo.

Xe ngựa tiếp tục chạy, quãng đường tiếp theo, Khương Ấu Dao cũng không nói chuyện, trở nên trầm mặc. Người một nhà theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, cảm thấy thời gian cũng trôi qua nhanh chóng.

Ước chừng qua thêm nửa canh giờ nữa, xe ngựa ngừng lại.

Bên ngoài người đánh ngựa nói vọng vào: "Lão gia, phu nhân, chúng ta đến nơi rồi."

Khương Nguyên Bách xuống xe trước, nha hoàn và bà tử lần lượt tiến lên đỡ Quý Thục Nhiên và các nhi nữ xuống. Khương Lê vừa xuống xe, đập vào mắt nàng là tường thành cao vút, cửa cung bề thế, nỗi lòng bỗng trở nên phức tạp.

Chính nơi cung điện nguy nga này, đã nuôi dưỡng nên một Vĩnh Ninh công chúa vừa ác độc, lại vừa ngang ngược, lấy cường quyền ức hiếp bách tính. Cũng chính tại nơi cung điện vàng son lộng lẫy này, là chỗ Thẩm Ngọc Dung vì muốn tranh đoạt một chỗ đứng, mà không tiếc hy sinh nàng.

Cái cung điện này nhìn ngoài thì nguy nga, tráng lệ, nhưng bên trong không biết có bao nhiêu người dẫm đạp lên xương cốt nhau mà tiến lên? Bọn họ đeo vàng đeo bạc, dường như có mọi thứ trong tay, nhưng lại như không có gì cả. Khương Lê vừa thương hại bọn họ, lại vừa xem thường bọn họ, lại càng không nguyện ý đi chung đường.

"Nhị tỷ, đây chính là cửa cung." Khương Ngọc Nga từ trên xe ngựa bước xuống, giơ tay giới thiệu.

Khương Lê cười nhẹ, Khương Cảnh Duệ không thoải mái lắc lắc cổ. Hôm nay được một bữa hắn ăn mặc đàng hoàng, không tùy tiện như thường ngày. Đối với Khương Cảnh Duệ mà nói, chuyện này như đang lấy cái mạng già của hắn, đứng bên cạnh hắn, là Khương Cảnh Hữu, vẫn rất hòa nhã, cùng phụ thân Khương Nguyên Bình, như cùng một khuôn đúc ra.

Ngoài cửa cung cũng có nhiều xe ngựa của các nhà quan gia khác đến. Những quan có phẩm cấp thấp hơn tiến đến chào hỏi nịnh nọt Khương Nguyên Bách. Nay nhà họ Khương tới có chút trễ, còn phải đi gặp Hồng Hiếu Đế, cho nên không thể nán lại ngoài cửa cung quá lâu, cáo từ vài người, đi theo người dẫn đường vào trong.

Khương Ấu Dao vốn nghĩ, trong lần đầu tiên Khương Lê tiến cung, chân tay sẽ luống cuống, quá mức khẩn trương. Nếu có thể nhìn thấy Khương Lê trở thành trò cười, thì thật tốt biết bao. Ai ngờ quay đầu lại nhìn, lại thấy Khương Lê khẽ nhấc vạt áo, bước đi thong thả.

Giống như cung điện này là hoa viên nhà nàng vậy.

Khương Ấu Dao không khỏi tức tối. Nhớ lần đầu tiên nàng tiến cung, nơm nớp lo sợ, sợ bản thân không cẩn thận làm sai điều gì. Nhưng Khương Lê lại không hề luống cuống như nàng nghĩ. Khương Ấu Dao muốn bắt lỗi Khương Lê, nhưng chờ thật lâu, Khương Lê vẫn đang làm tốt, không hề mắc một lỗi sai nào.

Khương lão phu nhân hết sức hài lòng, dù sao hôm nay trong số các tiểu bối, chỉ có Khương Lê là chưa quen thuộc với cung đình, bà ta lo sợ Khương Lê làm ra sai sót, nhưng xem ra, Khương Lê đang làm rất tốt, không có vấn đề gì.

Lúc này, trong đại điện Ngọc Minh đã có rất nhiều quan quyến. Những phu nhân và tiểu thư trong này đều là gia quyến của các quan viên có chức vị từ tam phẩm trở lên, địa vị cao quý. Bởi vì dạ yến chưa bắt đầu, phần lớn bọn họ đi tìm những người quen biết để trò chuyện. Trong những buổi cung yến như thế này, các tiểu thư đều cố gắng ăn mặc, trang điểm cho thật đẹp. Dù là những cô gái đã cập kê, hay chưa đến tuổi cập kê, đều muốn lưu lại ấn tượng tốt. Bởi vì hôm nay tiến cung, còn có rất nhiều công tử quý tộc, những thanh niên tài tuấn. Ở Bắc Yên này, phong tục cởi mở hơn nhiều so với các triều đại khác, chỉ cần không làm điều gì quá đáng, nam nữ trẻ tuổi có tình cảm với nhau, đều có thể thông qua việc này, tới cửa cầu hôn kết thành phu thê.

Mà trong buổi cung yến này, đa số người đến đều môn đăng hộ đối, đây quả thật là một dịp thuận tiện lớn.

Ngồi ở phía đông, có một đôi mẹ con, nữ tử ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc váy lụa màu ngọc bích thuê hoa, trên đầu cài trâm hồ điệp, dung mạo trông cũng mỹ lệ. Ngồi cạnh nàng ta là một phụ nhân cũng ăn mặc hoa lệ, nhưng không được tự nhiên bằng những vị phu nhân xung quanh, mang theo vài phần tục khí.

Cặp mẹ con này, chính là mẹ và em gái của Thẩm Ngọc Dung. Thẩm mẫu và Thẩm Như Vân.

Bây giờ Thẩm Ngọc Dung đã là Trung Thư xá nhân, Thẩm Như Vân và Thẩm mẫu đương nhiên có thể tới tham gia cung yến. Mặc dù Thẩm Ngọc Dung là một người góa vợ, nhưng ở thành Yến kinh này, ai ai cũng biết thê tử của hắn, Tiết Phương Phỉ, cùng người tư thông. Loại thê tử như vậy, chết đi chính là ông trời có mắt. Thẩm Ngọc Dung còn trẻ, lại có tài cao, tiền đồ rộng mở, lại tuấn mỹ phi phàm, nho nhã lịch thiệp nên được rất nhiều gia đình nhắm tới, muốn gả nữ nhi cho hắn.

Thẩm gia nhân khẩu đơn giản, chỉ có Thẩm Như Vân và Thẩm mẫu, tương lai Thẩm Như Vân sẽ xuất giá, như vậy nhà ai gả con gái qua, sẽ lên làm chủ mẫu luôn. Không cần chung đụng với cô em chồng, chỉ cần hòa hợp với mẹ chồng nữa là được, điều này quả thật rất hấp dẫn đối với các vị tiểu thư.

Chính bởi vì trong lòng suy nghĩ như vậy, nhiều vị phu nhân quý tộc đều tìm cách kết giao với Thẩm mẫu. Các nàng ngược lại không ghét bỏ xuất thân bình dân của Thẩm mẫu, mười phần nhiệt tình tâng bốc lấy lòng Thẩm mẫu, còn khen ngợi Thẩm Như Vân hết lời, khiến Thẩm Như Vân trong lòng có chút lâng lâng.

Niếp Tiểu Sương và Chu Hinh Nhi, hai tiểu thư ở Minh Nghĩa Đường lần trước chung nhóm với Khương Lê, cũng đang vây quanh Thẩm Như Vân nói chuyện.

Liễu Nhứ ở một bên nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, thì thầm nói nhỏ với Liễu phu nhân: "Lần đầu tiên thấy người ta tranh nhau làm kế thê đến vậy."

Liễu phu nhân khẽ chọc vào trán Liễu Nhứ, thì thầm: "Con nhiều lời quá!"

"Thật là vậy mà." Liễu Nhứ làu bàu, nàng ấy thực sự không ưu nổi những hành vi của đám bạn học này. Là những tiểu thư danh giá bật nhất Yến kinh, Thẩm Trạng nguyên thê tử mới mất chưa lâu, không nói đến phẩm hạnh của Tiết Phương Phỉ, nhưng Thẩm Trạng nguyên là người trung thủy, trong lòng vẫn còn thương nhớ vong thê của mình. Những tiểu thư này cũng không suy nghĩ đến chuyện nếu như hắn thực sự thương nhớ vong thế, sao có thể nhanh chóng tái giá như vậy? Còn nếu hắn nhanh chóng tái giá, thì vị Thẩm trạng nguyên này cũng không thâm tình như hắn thể hiện, e rằng hắn cũng chỉ là một kẻ hai mặt mà thôi.

Đang nói chuyện lại nghe thấy có nói: "Nghe nói hôn sự giữa nhà Ninh Viễn Hầu thế tử và Khương gia Tam tiểu thư đã được định vào cuối đông năm sau."

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Như Vân lập tức biến đổi, nàng hỏi, "Thật à?"

"Thật đó." Niếp Tiểu Sương nói, "Ta nghe mẫu thân mấy ngày trước có nhắc tới, hôn sự của Ấu Dao cùng Chu thế tử đã được định xuống từ lâu, giờ chỉ còn tìm ngày cụ thể thôi, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý."

Thẩm Như Vân nhịn không được trong lòng oán khí, châm chọc nói: "Ta nhớ người đính ước với Chu thế tử là Khương nhị tiểu thư mà."

Người chung quanh hai mặt nhìn nhau.

Lời Thẩm Như Vân không dễ nghe, không ai dám tiếp, nếu tiếp, chính là đắc tội Khương gia, Khương Nguyên Bách là Thủ phụ đương triều, ai dám nói xấu nữ nhi nhà hắn? Nhưng vị muội muội của Trung Thư xá lang này, ai cũng không muốn đắc tội, nên đành bảo trì trầm mặc.

Trong sự trầm mặc, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới lời Thẩm Như Vân nói. Đúng là cọc hôn sự này người đính ước với Chu Ngạn Bang, là Khương Lê. Bây giờ bị muội muội thay thế, chuyện này không có hay ho gì để đàm luận. Mọi người liền nhìn sang quan sát sắc mặt của Ninh Viễn Hầu phu nhân.

Phu nhân của Ninh Viễn Hầu đối với hết thảy ngoảnh mặt làm ngơ, đang bàn chuyện với phu nhân của Nghị Lang đại phu, Quý Trần thị, cũng chính là tỷ tỷ ruột thịt của Quý Thục Nhiên, phảng phất như không chú ý đến nội dung bên kia đang đàm luận.

Nhưng nghe hay không nghe, chỉ có người trong cuộc mới biết.

Liễu Nhứ muốn lên tiếng bênh vực cho Khương Lê, nhưng không biết nói gì cho phải, đành nhìn ra cửa nghĩ thầm sao giờ này nàng ấy còn chưa tới.

Đúng lúc này, cung nữ lớn tiếng thông báo, Khương gia cùng gia quyến đã tới.

Mọi người gần như đồng loạt nhìn ra cửa chính ra vào, thấy Khương lão phu nhân đi đầu, sau là Quý Thục Nhiên, tiếp theo là Lư thị đi ngang bằng Dương thị, nữ nhi đại phòng, và tam phòng cùng nhau chậm rãi bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top