Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 83: Dẫn Họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng trà thất, ánh đèn mờ ảo, còn bên ngoài thì lặng ngắt như tờ.

Khương Lê và Diệp Thế Kiệt ngồi xuống đối diện với nhau, Khương Lê đã thu lại con dao nhỏ trong tay. Ánh mắt Diệp Thế Kiệt dừng lại trên con dao một lúc, dường như vẫn còn có chút khó tin, cuối cùng hắn mới nhìn sang Khương Lê, nói: "Ngươi tiến cung còn dám mang theo dao?"

Khương Lê lúc này không có thời gian để giải thích lý do vì sao nàng lại phải mang theo dao vào cung, chỉ hỏi hắn: "Sao ngươi lại không say?"

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhà họ Diệp đã gặp biết bao nhiêu loại người trên thương trường rồi. Trong những người đến kính rượu chúc mừng ngày hôm nay, có kẻ đến vì muốn kính rượu thật, có kẻ lại muốn nhân cơ hội để đục nước béo cò." Hắn nói "Ta không uống nhiều, chỉ giả say để xem bọn họ có ý đồ gì, không ngờ lại bị đưa đến đây, ta còn tưởng họ định làm gì, không ngờ ngươi cũng ở đây." Cuối cùng, hắn mới nhíu mày lại hỏi: "Đây là có ý gì?"

Khương Lê suýt chút nữa bật cười vì sự ngốc nghếch của Diệp Thế Kiệt, nói hắn ngốc thì hắn vẫn còn rất khôn ngoan, nếu không sao lại biết đề phòng kẻ xấu, còn tương kế tựu kế, thoát đi để không bị ép rượu. Nhưng nếu khen hắn thông minh, thì hắn lại không nhận biết được mình đang ở trong tình cảnh nào, cũng không đoán được ý đồ của đối phương.

Nàng bình tĩnh mở miệng: "Cô nam quả nữ ở chung một phòng, lại say rượu mất trí. Còn có thể xảy ra chuyện gì?"

Diệp Thế Kiệt suýt chút nữa thì bật ngửa khỏi ghế, sau khi hồi thần lại, mặt đỏ lên, chỉ vào Khương Lê lắp bắp nói: "Ngươi... ngươi... sao ngươi lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?"

"Chỉ vậy thôi cũng kêu ta không biết xấu hổ rồi sao?" Khương Lê thản nhiên trả lời: "Ta chỉ nói cho ngươi biết ý đồ của bọn họ mà thôi."

"Vì sao họ phải làm vậy?" Diệp Thế Kiệt tựa hồ có chút không được tự nhiên, nhưng hắn vẫn cố gắng nghiêm túc hỏi: "Chỉ để hủy hoại danh tiếng của ngươi thôi sao?"

Hắn thấy, Khương gia đầy rẫy chuyện rắc rối, thân phận của Khương Lê hẳn là cái gai trong mắt nhiều người. Những kẻ đó làm vậy với một cô gái như Khương Lê, đương nhiên là muốn hủy hoại danh tiếng của nàng rồi.

Khương Lê lạnh lùng nói: "Diệp thiếu gia đừng nói như thể ta liên lụy ngươi vậy. Ngươi không nghĩ thử mà xem, nếu ngươi và ta xảy ra chuyện xấu, ngươi lại vừa được bổ nhiệm làm Hộ Bộ viên ngoại lang, sau chuyện này có còn giữ được không? Nhà họ Diệp còn có thế bước chân ra khỏi tầng lớp thương gia để tiến vào quan trường nữa không?"

Diệp Thế Kiệt im lặng, lời của Khương Lê khiến hắn nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Mồ hôi lạnh lập tức toát ra sau lưng. Người ta thường nói quan trường hiểm ác, trước kia khi chưa đặt chân vào đây, hắn vẫn chưa cảm nhận được, bây giờ thì hắn cũng đã hiểu rõ chút chút rồi. Mới vừa được bổ nhiệm, còn chưa kịp nhậm chức mà đã bị người ta giăng bẫy, không biết là hắn đã đụng chạm đến vị thần tiên nào.

Lúc này hắn có chút phẫn nộ, nói: "Bọn họ muốn một mũi tên bắn trúng hai đích!"

"Không tệ." Khương Lê nói: "May mà ngươi không mắc bẫy, ta cũng vậy."

Diệp Thế Kiệt lúc này mới quan sát kĩ Khương Lê, bỗng nhiên hỏi: "Bọn hắn cũng muốn hại ngươi sao?"

Khương Lê gật đầu: "Đúng vậy, nhưng ta không uống." Gặp Diệp Thế Kiệt nhẹ nhàng thở ra, Khương Lê bỗng nhiên ngoắc ngoắc môi: "Ta đưa cho người khác uống."

"Hả?" Diệp Thế Kiệt cả giận nói: "Sao ngươi lại có thể hại người ta?"

"Ta đưa cho kẻ muốn uống mà thôi." Khương Lê không phủ nhận, "Uống xong thì họ cũng sẽ hiểu được, hại người thì cũng sẽ hại mình."

Diệp Thế Kiệt cảm thấy tối nay Khương Lê có chút kỳ quái, bình thường nàng luôn tươi cười, thong thả ung dung, thế nhưng giờ lại như bị thứ gì kích thích, trở nên sắc bén, mà dường như nàng cũng không cố che giấu sự sắc bén này, ngược lại còn rất mong chờ sự sắp xếp của nàng sẽ diễn ra thuận lợi.

Diệp Thế Kiệt nuốt nước miếng, hỏi: "Nếu như tối nay ta say đến mất lí trí, thì ngươi sẽ làm gì ta?"

Hắn đã sớm phát giác ra sự bất thường, nên mới tránh được tai họa, nhưng Diệp Thế Kiệt có chút hiếu kỳ, nếu như tối nay hắn không nhận ra và rơi vào bẫy, Khương Lê lúc đó sẽ làm gì? Dù sao thì những người đó đã có tâm hạ thuốc, nghĩ đến tác dụng của nó, nếu hắn không kiểm soát được... Diệp Thế Kiệt lập tức mặt đỏ bừng bừng, Khương Lê sẽ làm sao để giải quyết chuyện này đây?

"Không sao." Khương Lê lạnh lùng nói,: "Đến lúc đó, ta sẽ dùng con dao này đâm ngươi rồi bỏ đi. Nếu bị người khác nhìn thấy, cùng lằm ta sẽ nói trong cung có thích khách, ngươi bị thương rồi thì đương nhiên sẽ tỉnh táo lại, hiểu ra vấn đề rồi sẽ hợp tác với ta. Chuyện 'nam nữ đơn độc gặp nhau trong cung' sẽ biến thành 'viên ngoại mới nhậm chức gặp thích khách '."

Nàng nói bình thản, không hề có chút cảm xúc nào. Diệp Thế Kiệt không biết nên phản ứng thế nào, hắn không nhịn được hỏi lại "Ngươi định dùng dao đâm ta, ngươi xuống tay được sao?"

"Không có gì là không xuống tay được." Khương Lê đứng lên, "Bị thương tất nhiên không tốt, nhưng ít ra nó còn hơn việc sống không bằng chết."

Lúc nàng nói lời này, ngữ khí quá lạnh, làm Diệp Thế Kiệt không kìm được rùng mình một cái. Giờ hắn đã biết, Khương Lê thật sự có thể xuống tay được.

Chỉ cần có thể bảo vệ được bản thân, không rơi vào bẫy của kẻ thù thì dù là biện phát gì, Khương Lê cũng có thể nghĩ ra được, nàng quá lí trí, sẽ không bao giờ mềm lòng.

Thấy Khương Lê đứng dậy rời đi, Diệp Thế Kiệt theo bản năng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Người canh gác bên ngoài chắc đã rời đi rồi, đợi thêm một lát nữa, thì kẻ ' tróc gian ' sẽ tự tìm tới. Ta phải rời đi trước khi bọn họ tới, để lúc đó bọn họ sẽ chỉ thấy một mình ngươi. Đến lúc đó họ mới tin vào mắt mình."

"Ngươi đi đâu?" Diệp Thế Kiệt cũng thông minh, lập tức hỏi lại, "Nếu ngươi xuất hiện trước mặt những kẻ đó, thì họ sẽ biết kế hoạch của mình đã thất bại."

"Hiện tại ta sẽ không xuất hiện trước mặt họ." Khương Lê mỉm cười, "Ta phải trốn đi, để đảm bảo cho một vở kịch thành công mỹ mãn." Nàng đẩy cửa ra, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Diệp Thế Kiệt sững sờ đứng tại chỗ, bên ngoài trời tối đen như mực, đã không còn thấy ai với ai nữa, câu cuối của Khương Lê lại khiến hắn cảm thấy lo lắng. Hắn chắc chắn rằng Khương Lê đang âm mưu chuyện gì đó, và hắn cũng chắc chắn rằng Khương Lê sẽ khiến cho những kẻ hãm hại nàng, tự chuốc lấy quả báo.

Mặc dù Diệp gia giàu có, trên thương trường cũng chứng kiến không ít những mưu đồ tính toán, lừa lọc dối gạt. Nhưng Diệp Thế Kiệt vẫn không khỏi lắc đầu lẩm bẩm.

"Gan lớn thật đấy."

......

Khác với bên Khương Lê và Diệp Thế Kiệt, mọi thứ thuận lợi thoát khỏi nguy hiểm. Bên Khương Ngọc Nga lại lúng túng không biết làm sao.

Đến Dục Tú Các, Khương Ngọc Nga mò mẫn vào bên trong. Dục Tú Các không lớn, bởi vì đây cũng là một việc không quang minh chính đại, Khương Ngọc Nga không dám đốt đèn lên sợ bị kẻ khác chú ý. Nàng chỉ dựa vào ánh đèn lồng xa xa bên ngoài để phân biệt đại khái.

Trong phòng không có bóng dáng Chu Ngạn Bang.

Khương Ngọc Nga bắt đầu hoảng, không biết có phải do lo lắng, nên lồng ngực nàng càng lúc càng nóng lên hay không. Vừa muốn không bị kẻ khác phát hiện, vừa phải chịu đựng nguồn nhiệt lạ lẫm dâng trào trong cơ thể. Khương Ngọc Nga chỉ muốn nhanh chóng cởi áo khoác và lấy quạt, quạt lấy quạt để, để hạ nhiệt.

Không phải trong cung lúc nào cũng mát lạnh sao? Sao hiện tại đã là buổi tối rồi, mà vẫn còn nóng đến vậy.

Đang lúc Khương Ngọc Nga sắp không khống chế nổi cơn nóng trong người nữa, bất ngờ có một bóng người di chuyển bên ngoài Dục Tú Các. Nàng ta giật mình, vừa định đứng dậy khỏi ghế thì cửa phòng mở ra, một bóng dáng quen thuộc bước vào.

Khương Ngọc Nga suýt nữa rơi lệ vì xúc động.

Cho dù trong phòng không thắp đèn, nhưng nàng cũng có thể nhận ra đó là bóng dáng của Ninh Viễn Hầu thế tử Chu Ngạn Bang. Khương Ngọc Nga không thể không thừa nhận rằng, trên thực tế, nàng ta đã để ý tới Chu Ngạn Bang từ lâu. Có một người tỷ phu đẹp trai như vậy, Khương Ngọc Nga làm sao có thể không đố kỵ với Khương Ấu Dao và Khương Lê được chứ. Trong đầu và cả trong cơn mơ, nàng ta từng rất nhiều lần phác họa chân dung của chàng. Nhưng khác với những giấc mơ ấy, lần này chàng đang thật sự đứng ngay trước mặt nàng ta.

Thấy Chu Ngạn Bang bước vào phòng, dường như cũng không quen với bóng tối, hắn ta tiến lên hai bước, thấy Khương Ngọc Nga đứng lên, hắn ta chần chờ một chút, bỗng nhiên vui mừng nói: "Khương Lê."

Khương Ngọc Nga đang muốn nói mình không phải Khương Lê, nhưng những lời muốn nói ra lại bị kẹt trong cổ họng.

Có lẽ cơn nóng trong người khiến nàng ta trở nên thông minh hơn. Khương Ngọc Nga bất chợt thoáng qua một ý niệm. Nếu như mình không nói ra thân phận của mình, mà cứ thế gần gủi Chu Ngạn Bang thì sao?

Cứ như vậy, gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền. Dù cho có mười Quý Thục Nhiên, cũng không thể ngăn cản nàng tiến vào Chu gia. Bởi vì Chu Ngạn Bang đã chiếm lấy nàng rồi. Trong tình thế đó, chàng chỉ có thể thành thân với nàng! Có khi nàng còn được làm chính thê.

Không phải Khương Ngọc Nga chưa từng nghe đến những chuyện tương tự, nàng còn từng được nghe rất nhiều lần về chuyện những tiểu thư và thiếu gia bị bắt gặp khi đang tư thông với nhau. Nếu là gia đình quyền quý, coi trọng sĩ diện, đương nhiên bọn họ phải cho hai người thành thân ngay. Mặc dù có bị bàn tán, nói ra nói vào một thời gian, nhưng lâu dần mọi người sẽ dần quên đi những chuyện đó.

Huống hồ gì, nếu bị bàn tán cả đời thì có sao đâu, chỉ cần bản thân mình vẫn sống tốt, thì những lời mắng chửi chẳng là gì cả.

Khương Ngọc Nga âm thầm tính toán trong lòng một cách nhanh chóng.

Chu Ngạn Bang thấy người trong mộng của mình đứng dậy, không nói gì, hắn ta tưởng Khương Lê thẹn thùng, nên hắn tiến lên, kích động nói: "Ta cứ tưởng nàng sẽ không đến, không ngờ là......" Hắn nắm lấy tay người hắn cho là Khương Lê, nói "Nàng cũng không cam tâm."

Chu Ngạn Bang khó giấu nổi sự vui mừng. Mấy tháng nay, Khương Lê chưa từng tỏ ra thân thiện với hắn, dù có chạm mặt vẫn luôn giữ khoảng cách. Bất kể hắn ta có thể hiện tình cảm của bản thân nhiều thế nào, Khương Lê vẫn đối xử với hắn như người xa lạ.

Càng không có được, càng muốn có được. Chu Ngạn Bang đã say đắm Khương Lê đến thần hồn điên đảo. Sau đó, hắn ta đã có can đảm đề nghị hủy hôn với Khương Ấu Dao, để thành thân với Khương Lê. Nhưng bị Ninh Viễn Hầu phu nhân từ chối thẳng thừng. Ninh Viễn Hầu phu nhân nói về đủ khía cạnh lợi và hại của mối hôn sự này, khiến Chu Ngạn Bang nhận ra được một thực tế, Khương gia tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì khiến Khương Ấu Dao chịu ủy khuất.

Biết cửa hôn sự này không thể hủy bỏ, mong muốn của hắn ta không được chấp nhận, Chu Ngạn Bang rất buồn phiền. Hắn ta tự nhủ phải từ bỏ ý định này, nhưng khi nhìn thấy Khương Lê ở chốn cung yến này, lòng hắn lại rung động không ngừng.

Khương Lê như một bông hoa mọc trên nơi núi cao vời vợi, nơi hắn không thể với tới. Hắn thích vẻ đẹp thuần khiết của nàng, lại sợ nàng bị người khác nhanh chân hái mất, nên hắn ta phải tranh thủ thật nhanh chiếm lấy nàng. Hắn lại không nghĩ rằng một bông hoa khi bị ngắt giữa cuống, thì sẽ không sống được lâu.

Mặc dù biết hẹn gặp Khương Lê ngay trong cung rất nguy hiểm, không hợp lễ giáo, đặc biệt là khi Khương Lê còn là tỷ tỷ của Khương Ấu Dao, nếu như bị phát hiện thì Khương Lê sẽ bị lên án. Dù vậy, Chu Ngạn Bang vẫn gửi mảnh giấy ấy cho nàng, hẹn gặp nàng.

Hắn ta vốn nghĩ rằng Khương Lê sẽ không tới, nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm mong đợi. Dù sao Khương Lê cũng đã từng vì hắn mà đâm đầu xuống hồ tự tử, điều đó chứng tỏ điều gì? Điều đó chứng tỏ nàng không hoàn toàn vô tình với hắn. Có lẽ Khương Lê chỉ đang giận lẫy hắn thôi.

Giờ đây việc Khương Lê đứng ngay trước mặt hắn, đã chứng minh hết thảy. Chu Ngạn Bang trong lòng vui sướng, không biết diễn tả sao cho hết nỗi lòng này. Có chút đắc ý len lỏi trong lòng, vì bản thân mình đã chiếm được trái tim nàng trước tiên.

Khương Ngọc Nga bị Chu Ngạn Bang nắm lấy tay mà ngây người một lát, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, nàng không dám lên tiếng dù chỉ một chút vì sợ hắn ta sẽ phát hiện ra thân phận của nàng. Nhưng tay hắn nắm chặt tay nàng, khiến Khương Ngọc Nga nóng càng thêm nóng, lòng bàn tay nóng đến phát bỏng. Chu Ngạn Bang ngửi thấy một mùi thơm cực dễ chịu. Khương Ngọc Nga đầu óc choáng váng, càng ngày càng đứng không vững, mềm nhũn liền bổ nhào vào lòng Chu Ngạn Bang.

Chu Ngạn Bang cũng nhận thấy cơ thể của Khương Ngọc Nga nóng bỏng, ngạc nhiên hỏi: "Sao người nàng lại nóng như vậy? Nhị tiểu thư, nàng......"

Khương Ngọc Nga khẽ rên lên, chân cũng đứng không vững, lảo đảo.

Chu Ngạn Bang theo bản năng đưa tay đỡ lấy nàng, hai tay vừa vặn đặt lên eo Khương Ngọc Nga. Cảm giác mềm mại, thơm ngát của mỹ nhân trong lòng, cùng với chóp mũi quanh quẩn hương thơm thoang thoảng từ mái tóc, khiến Chu Ngạn Bang không khỏi tâm thần nhộn nhạo.

Hắn vốn đã có tình với Khương Lê, hôm nay lại uống không ít rượu. Dù sao hắn ta cũng là đàn ông, nên khó quản được dây lưng quần của mình. Trong lòng Chu Ngạn Bang thầm nghĩ, nếu không có biến cố trước đây thì Khương Lê vốn đã là người của hắn. Đây là chuyện đôi bên người tình ta nguyện, chẳng cần phải bận tâm nhiều.

Hắn liền thuận thế kèo nàng ôm chặt vào lòng, thâm tình gọi: "Lê Nhi......"

Ngay cả cách gọi thân mật cũng kêu ra rồi.

Khương Ngọc Nga cảm thấy những nơi bàn tay Chu Ngạn Bang lướt qua để lại một cảm giác nhộn nhạo, nàng ta vốn chỉ định lợi dụng Chu Ngạn Bang. Ai ngờ hiện tại cứ mơ mơ hồ hồ, nàng chỉ muốn đi theo bản năng, mà áp sát vào người hắn, hòng xoa dịu cơn nóng râm ran trong lòng. Khương Ngọc Nga cũng tựa vào người Chu Ngạn Bang, ngâm nga phát ra vài tiếng rên rỉ thỏa mãn từ trong cuống họng.

Ban đầu Chu Ngạn Bang hơi ngỡ ngàng, sau đó nhìn thấy dáng vẻ lung la lung lay của nàng liền hiểu ra. Chắc Khương lê hôm nay đã uống nhiều rượu lắm, chính hẳn cũng có men say, căn bản không biết mình đang làm cái gì. Chu Ngạn Bang cảm thấy mười phần may mắn, may mà mình hẹn gặp Khương Lê, nếu như Khương Lê gặp phải người đàn ông khác, thì không biết hậu quả sẽ ra sao.

Nhìn thấy Khương Lê đang cựu quậy trong lòng mình, Chu Ngạn Bang càng thêm kích động. Hắn ta từ sớm đã không còn là một thiếu niên không hiểu chuyện đời nữa, trong nhà đã sớm sắp xếp cho hắn nha hoàn thông phòng. Vì vậy hắn không hề do dự, trong căn phòng tối mịt, ép "Khương Lê" trên chiếc giường nhỏ phía sau bức bình phong.

Trong phòng vang lên từng tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt", thỉnh thoảng xen lẫn vài âm thanh khác, làm cho người ta nghe mà mặt đỏ tai hồng.

......

Trong cung thủy tạ, Quý Thục Nhiên cùng Khương Ấu Dao và vài người nữa đang yên tĩnh ngắm sen.

Liễu phu nhân nhìn quanh không thấy bóng dáng Khương Lê, hỏi Liễu Nhứ: "Khương nhị tiểu thư đâu rồi?"

Liễu Nhứ đáp: "Nghe nói nàng ấy thấy chóng mặt nên đã vào trà thấy nghỉ ngơi một lát rồi ạ." Nói xong, nàng lại lắc đầu khó hiểu, "Hôm nay con thấy nàng ấy có uống mấy đâu, sao tửu lượng lại kém như vậy?"

Liễu phu nhân nhíu nhíu mày, chẳng biết tại sao lòng bà lại có chút bất an. Nhưng nhìn quanh không thấy có gì lạ, bà chỉ đành quay sang nói chuyện tiếp với người đứng bên cạnh.

Quý Thục Nhiên đang mỉm cười nghe các vị phu nhân khen ngợi Khương Ấu Dao, bỗng nhiên Tôn mam ma theo hầu bên người bước tới, cúi xuống thì thầm gì đó vào tai Quý Thục Nhiên. Quý Thục Nhiên khẽ gật đầu, trong mắt ánh lên sự vui mừng.

Quý Trần thị cũng nhìn sang Quý Thục Nhiên, thấy Quý Thục Nhiên tươi cười hài lòng, bà ta cũng mỉm cười gật đầu.

Lư thị đứng một bên quan sát tất cả, bà ta nhìn sang chỗ trống của Khương Lê, trong lòng có chút suy đoán, cố ý kề sát Quý Thục Nhiên, hỏi: "Đại tẩu, sao Lê nha đầu vẫn chưa quay lại?"

"Lê Nhi nói bị chóng mặt." Quý Thục Nhiên cười nói: "Không ngờ tiểu lượng của con bé lại yếu như vậy. Mà cũng phải thôi, trước kia con bé sống trên núi Thanh Thành suốt tám năm, ở trong am ni cô đó thì kiếm đâu ra rượu, nên mới bị chút rượu trái cây làm cho say mèm."

Bà ta khéo léo nhắc đến chuyện năm xưa tại sao Khương Lê lại bị đuổi ra khỏi nhà, chính là vì tội hại mẹ giết em.

Các phu nhân chung quanh lập tức xì xào bàn tán.

Lư thị trong lòng cười lạnh, bà ta cũng không muốn nhìn thấy Quý Thục Nhiên đắc ý, liền nói: "Ta thấy nên tìm hạ nhân đi hỏi thử xem Lê nhi có ổn không? Trong cung rộng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên con bé vào cung, tránh để nó đi lạc mới đúng."

"Không sao đâu." Quý Thục Nhiên cười đầy khoan dung, "Dù sao cũng có Ngọc Nga đi cùng con bé mà, hơn nữa còn được cung nữ chỉ đường. Chẳng lẽ tam đệ muội lại sợ trong cung không an toàn sao? Trong cung, vòng trong, vòng ngoài đều có thị vệ đi tuần, không thể mất an toàn được đâu."

Lư thị nghẹn lời, nàng dù thế nào cũng không thể hoài nghi trong cung không an toàn được, còn chưa nói thái hậu còn đang ở đây đó. Hơn nữa sau khi Qúy Thục Nhiên nói xong, Lư thị nhìn thấy ở xa xa Lệ tần cũng đang nhìn sang bên này, trong lòng lập tức hoảng sợ, bà ta vội vàng cười nói, "Ta chỉ thấy lo cho bọn trẻ thôi, đại tẩu nói đúng lắm, làm sao xảy ra chuyện được cơ chứ."

Mặc dù nhà mẹ đẻ của Lư thị cũng không tệ, nhưng thực chất không thể so với Quý gia được. Còn chưa kể đến Qúy gia còn có một Lệ tần rất được Hồng Hiếu Đế sủng ái, ai mà dám so bì chứ? Ai dám so?

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Quý Thục Nhiên mười phần vui vẻ, vui vẻ đến mức Lư thị có cố ý khiêu khích cũng không thèm để ý. Vừa mới nghe được tin, Khương Lê và Diệp Thế Kiệt đều đang ở trong phòng trà. Diệp Thế Kiệt và Khương Lê đều đã bị hạ thuốc, cô nam quả nữ trong phòng, chắc hẳn hai đứa nó đang mặn nồng triền miên rồi.

Một lát nữa thôi, khi mọi thứ được phơi bày, nhân chứng, vật chứng đều có đủ. Bà ta sẽ có cớ để "phát hiện" gian tình của Khương Lê và Diệp Thế Kiệt, đem chuyện xấu bọn chúng làm bại lộ trước mặt công chúng.

Ngày tàn của Khương Lê đến rồi, nụ cười trên môi Quý Thục Nhiên càng thêm ôn nhu. Bà ta vuốt ve mái tóc đen của Khương Ấu Dao, trong lòng tràn đầy niềm vui chiến thắng.

Khương gia vốn không nên có hai vị đích nữ, chỉ có nữ nhi của nàng mới là thiên kim duy nhất của nhà họ Khương. Khương Lê là cái thá gì, không thể giành được thứ gì của Khương Ấu Dao hết. Từ sự yêu thương của Khương Nguyên Bách, hay thân phận đích nữ đại phòng, hay cả vị hôn phu tương lai.

Khương Lê đều phải nhường lại hết thảy.

......

Hành lang trong cung yên tĩnh lạ thường.

Dưới mái hiên treo những chiếc đèn lưu ly, bị gió đêm tạt qua, làm đèn đuốc hơi rung động nhẹ, tạo nên những bóng hình mờ ảo mang chút hương vị kiều diễm.

Hoàng cung rất lớn, Khương Lê cũng bước đi rất chậm.

Nàng không vội vàng đi xem giờ này Khương Ngọc Nga và Chu Ngạn Bang đang làm gì, có đang ở "cùng một chỗ" với nhau không. Bởi vì nàng biết rất rõ, với một người luôn tự ti về xuất thân của mình như Khương Ngọc Nga, chỉ cần gợi ý một chút thì nàng ta nhất định sẽ tự nghĩ lối đi cho mình.

Khương Lê khẽ thở dài một hơi.

Cung điện hoa lệ, hay bóng đêm của buổi ban đêm cũng không che giấu được quá nhiều chuyện bẩn thỉu. Ai mà biết được dưới những bồn hoa rực rỡ này, lớp đất bên dưới có đang chôn cất hàng loạt xương trắng hay không?

Nàng không sợ mình đi lạc đường, từ thuở nhỏ nàng đã có trí nhớ tốt, điều gì thoáng thấy qua cũng có thể ghi nhớ nằm lòng, không quên được. Gió đêm mát rượi thổi qua mặt, thật kỳ lạ, Khương Lê không cảm thấy vui sướng hay kích động khi báo được thù, khác hẳn với sự đắc ý của Quý Thục Nhiên, mỗi lần làm thành công chuyện gì, giờ khắc này, nàng chỉ thấy vô cùng mệt mỏi.

Hai mẹ con Quý Thục Nhiên đối với Khương Lê mà nói, chỉ là những người dưng xa lạ. Giữa những người xa lạ với nhau, yêu hay hận không tồn tại. Sở dĩ nàng làm như thế, đơn giản là vì thấy đáng thương thay cho Khương nhị tiểu thư, muốn kêu lên hai tiếng bất bình dùm nàng ta, và vì bị chọc giận mà phản khích.

Nàng đã có người nàng hận nhất rồi, ấy chính là Thẩm Ngọc Dung và Vĩnh Ninh công chúa.

Không cần nghĩ cũng biết, Thẩm Ngọc Dung và Vĩnh Ninh công chúa hẳn đang nhân cơ hội cung yến lần này, len lén hẹn hò. Chỉ là Thẩm Ngọc Dung không giống Khương Ngọc Nga, trời sinh tính cảnh giác của hắn rất cao, làm việc cẩn thận. Còn Vĩnh Ninh công chúa có vô số người che chắn và bảo hộ, nên tạm thời vẫn chưa vạch trần được chuyện xấu của bọn họ được.

Khương Lê cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Việc ẩn nhẫn để tiếp cận kẻ thù chỉ có thể tiến hành từ từ, tuy nhiên việc phải cố nén nỗi hận thù sâu sắc của mình xuống, và cố mỉm cười đối diện quả thật quá khó khăn.

Nàng đang nghĩ như thế, bỗng thấy hai bóng dáng quen thuộc từ phía bồn hoa đối diện.

Có lẽ là vị tiểu thư và nha hoàn thân cận của nàng ta, vị tiểu thư này ăn mặc cực kỳ hoa lệ, chỉ cần nhìn chiếc trâm cài bằng men màu và ngọc trai trên đầu của nàng ta, đã thấy mấy trăm lượng bạc rồi. Trong số những vị tiểu thư tham gia cung yến hôm nay, người này ít nhất cũng phải nằm trong top đầu.

Chỉ là vị tiểu thư ăn mặc giàu sang này, bây giờ lại đang có chút không vui. Nàng ta nói: "Những người kia thật vô vị, ta đã quá chán nghe những lời khen ngợi của bọn họ rồi, chỉ muốn lợi dụng ta để hỏi thăm ca ca ta, nhưng bọn họ sao không nhìn lại chính mình mà xem, xứng với ca ca ta chỗ nào?"

Khương Lê vốn đang mỉm cười lắng nghe cô gái phàn nàn. Nghe xong, khóe miệng mỉm cười dần dần hạ xuống.

Nữ tử kia không phải ai khác, chính là muội muội của Thẩm Ngọc Dung, cô em chồng cũ của nàng, Thẩm Như Vân.

Hẳn là Thẩm Như Vân tự ý bỏ đi, nên không đi cùng Thẩm mẫu. Khương Lê hồi tưởng lại những lời Thẩm Như Vân vừa nói, trong lòng liền nhịn không được cười lạnh.

Những người có thể tới đây hôm nay đều là những mệnh quan triều đình và gia quyến. Thiên kim nhà họ sao có thể kém được. Cho dù có không xuất sắc nhưng cũng là tiểu thư của các nhà quyền quý. Vậy mà Thẩm Như Vân khẩu khí thật lớn, Thẩm Ngọc Dung chỉ là một người không có tước vị, cũng không có sự bảo hộ của phụ mẫu. Dù có tài, nhưng thế lực rất yếu. Những quý công tử có gia thế hơn Thẩm Ngọc Dung ở trong kinh thành này có rất nhiều. Vậy mà Thẩm Như Vân lại cho rằng nhà họ không bằng với nhà họ Thẩm của nàng.

Khương Lê hiểu lòng nàng có ý gì, Thẩm Như Vân nói như vậy, không phải bởi vì nàng ta thật sự cho rằng Thẩm Ngọc Dung xuất sắc đến mức đó. Mà là vì trong lòng nàng ta, chỉ có kim chi ngọc diệp Vĩnh Ninh công chúa mới có tư cách làm chị dâu của nàng. Những nữ nhi của các đại thần, làm sao có thể so với Vĩnh Ninh Công chủ được? Do đó nàng ta tất nhiên cho rằng, người có thể xứng với đại ca nhà nàng, chỉ có người trong hoàng thân quốc thích.

Trong khoảnh khắc này, một ý tưởng kỳ lạ bỗng hiện lên trong đầu Khương Lê.

Nàng biết được tâm tư thầm kín của Thẩm Như Vân, ví dụ như lúc này Thẩm Như Vân đi ra xa hít thở không khí, Khương Lê chắc chắn là do không nhìn thấy Chu Ngạn Bang. Nếu đã biết bí mật của Thẩm Như Vân mà không tận dụng một phen, quả thật có lỗi với mối quan hệ chị dâu em chồng kiếp trước của bọn họ rồi.

Nghĩ tới đây, Khương Lê mỉm cười, chậm rãi gọi: "Thẩm cô nương."

Thẩm Như Vân đang giận rỗi, thì thình lình nghe thấy có người gọi mình, sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, trông thấy đó là Khương Lê, nhướng mày, miễn cưỡng đáp: "Khương nhị tiểu thư."

Thẩm Như Vân biết vị Khương nhị tiểu thư này, cả công khai lẫn riêng tư thì nàng ta đều không thích Khương Lê. Khương Lê đã từng là vị hôn thê của Chu Ngạn Bang, chỉ điều này thôi, cũng đã đủ cho Thẩm Như Vân không ưa nàng. Huống hồ gì Khương Lê trước đây còn hại mẹ giết em, người có tiếng xấu như vậy, tốt nhất không nên giao thiệp mới đúng. Nếu trước đây gặp Khương Lê, Thẩm Như Vân nhất định sẽ chế giễu nàng ấy vài câu. Nhưng kể từ khi Khương Lê hồi kinh, nàng đã gây ấn tượng mạnh, địa vị ở Khương gia cũng không còn thấp kém như người ta tưởng nữa. Dần dần không còn ai dám xem thường vị Khương nhị tiểu thư này nữa.

Mặc dù Thẩm Như Vân ỷ vào Thẩm Ngọc Dung mà ngang ngược, càn rỡ. Nhưng Khương Nguyên Bách là đương triều thủ phụ, Thẩm Ngọc Dung còn kém ông ta rất xa.

Khương Lê mỉm cười với Thẩm Như Vân, nói: "Thẩm cô nương sao lại ra đây?"

Thẩm Như Vân kiêu ngạo trả lời: "Không phải ngươi cũng ra đây sao?"

Khương Lê hơi ngạc nhiên, dù biết tiểu cô cũ là một người kiêu căng. Nhưng trước đây nàng ta chỉ hất mặt lên trời với Tiết Phương Phỉ mà thôi. Còn khi ở bên ngoài, Thẩm Như Vân lại rất biết điều.

Có câu, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, bây giờ Khương Lê xem như đã được lĩnh giáo. Xem ra việc Thẩm Ngọc Dung được thăng quan, đã làm tính khí của Thẩm Như Vân trở nên không còn biết kiềm chế.

Khương Lê lắc đầu: "Bởi vì ta uống nhiều rượu trái cây quá, đầu có chút choáng, nên mới đi ra đây hóng gió một chút cho tỉnh rượu lại mà thôi." Nàng vừa nói, vừa như nhớ tới điều gì, bật cười nói: "Tối nay thật đúng là có duyên, liên tục gặp được người quen. Vừa rồi ta còn thấy cả Chu thế tử, không ngờ bây giờ lại gặp được Thẩm cô nương."

"Chu thế tử?" Thẩm Như Vân vốn đang có hơi mất kiên nhẫn nghe Khương Lê nói chuyện, nghe được ba chữ "Chu thế tử", lập tức trở nên hoạt bát, nàng vội vàng truy vấn: "Có phải là thế tử nhà Ninh Viễn Hầu hay không?"

"Đúng vậy."

Thẩm Như Vân hồ nghi đánh giá Khương Lê, nghĩ đến mối quan hệ trước đây giữa Khương Lê và Chu Ngạn Bang, chua chát nói: "Ngươi và Chu thế tử hình như có quan hệ không tồi."

Khương Lê bật cười: "Không phải như vậy đâu. Chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy thôi. Ta nhìn thấy Chu thế tử đang đi về hướng Đông viên của Dục Tú Các, hình như đi nghỉ ngơi một hồi, ta cũng không muốn đi lại đó quấy rầy hắn." Nàng chỉ một phương hướng, "Này, chính là ở bên đó."

"Đông viên ở Dục Tú Các?" Thẩm Như Vân hỏi.

"Đúng vậy, ta thấy Chu thế tử hình như hơi chếch choáng say, ước chừng là thân thể không thoải mái." Khương Lê cười nói: "Giờ ta phải quay về chỗ mẫu thân rồi, Thẩm cô nương đứng một lát rồi hẳn về nhá, đừng đứng lâu quá, sương đêm lên rồi đấy." Nói xong, nàng liền cùng Thẩm Như Vân nói lời tạm biệt, xong quay người rời đi.

Thẩm Như Vân đứng tại chỗ ngơ ngác, thần sắc biến đổi, nàng ta một mực cắn môi, tựa hồ khó đưa ra lựa chọn.

Bên người nha hoàn có chút sợ, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, bây giờ......"

"Đi, chúng ta đi qua đông viên dục Tú Các." Thẩm Như Vân quyết định.

"Tiểu thư, như vậy không được tốt cho lắm đâu." Nha hoàn lo lắng khuyên.

"Có cái gì không hay chứ! Ta chỉ tình cờ đi ngang qua, rồi nhìn thấy chàng thôi !" Thẩm Như Vân nghiêm nghị quát lên, lập tức mang theo nha hoàn hướng về phía đông viên Dục Tú Các.

Chủ tớ hai người trước sau rời đi, trong bụi hoa hồng nguyệt quế, Khương Lê đứng dậy.

Thẩm Như Vân quả thật là một kẻ si tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top