Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 87: Oán hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Lê thấy Đồng Nhi và Bạch tuyết không nghĩ ra lý do, liền nói cho các nàng biết những chuyện phát sinh ngày hôm qua.

Hai nha đầu này hôm qua không được đi theo nàng dự cung yến, nên không biết chuyện gì xảy ra, nghe Khương Lê kể lại đầu đuôi xong, đều hết sức kinh ngạc. Khương Lê không nói chuyện mình thao túng Khương Ngọc Nga thế nào, chỉ nói trời xui đất khiến, rượu trộn thuốc bị Khương Ngọc Nga tranh uống mất.

Đồng Nhi nghĩ đến mà sợ, nói: "May ly rượu đó bị Ngũ tiểu thư uống, lỡ như cô nương không biết mà uống......." Đồng Nhi không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra với Khương Lê, chắp tay trước ngực cảm tạ trời phật, "Đều nhờ ân phúc của phu nhân trên trời, có linh thiêng bảo hộ cô nương tai qua nạn khỏi, không bị thương tổn, A di đà phật......"

"Phu nhân tâm địa quá độc ác." Bạch Tuyết căm phẫn nói: "Làm như vậy chính là không chừa cho cô nương con đường sống. Bề ngoài thì tỏ ra hiền từ, nhưng lòng dạ bên trong lại tựa như rắn rết. Cô nương, sao chúng ta không nói cho lão gia biết, để lão gia nhìn rõ bộ mặt thật của ả ta?"

Khương Lê lắc đầu.

"Chuyện này ta không có chứng cứ, chỉ dựa vào lời ta nói, chắc chắn sẽ bị bọn họ phản bác. Hơn nữa bây giờ Khương Ấu Dao tự dưng lại bị hủy hôn, phụ thân đang thương xót cho nàng ta. Giờ ta có nói cái gì, hắn cũng không tin." Khương Lê nói: "Chỉ cần hôn sự của nàng ta và Chu Ngạn Bang bị hủy bỏ, cũng đủ khiến cho hai mẹ con nhà họ bị tổn thất nặng nề. Dù sao hiện tại ta vẫn đang bình an vô sự. Còn bộ mặt thật của bà ta..." Khương Lê mỉm cười, "Chỉ cần ta còn ở trong cái phủ này một ngày nào, thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm được cơ hội vạch trần bọn họ mà thôi."

Đồng Nhi và Bạch Tuyết nhìn nhau, không nói gì.

Tất nhiên Khương Lê nói như vậy, các nàng cũng chỉ coi như nàng đang tức giận nói quá.

Đồng Nhi hỏi: "Vậy còn Chu thế tử? Hắn sẽ thành thân với Ngũ tiểu thư sao? Em thấy lão gia nhất định sẽ không cho Tam tiểu thư gả cho Chu thế tử nữa đâu."

Ngay cả Đồng Nhi cũng nhìn ra được, qua một màn này, Khương Ấu Dao không còn cách nào để gả cho Chu Ngạn Bang nữa, Khương Nguyên Bách tuyệt đối sẽ không cho phép Khương Ấu Dao hạ thấp chính mình như vậy, cũng như bôi nhọ danh tiếng Khương gia.

"Nhưng Ngũ tiểu thư gả vào Chu gia, cũng không thể làm chính thê được." Bạch Tuyết nói: "Chu thế tử còn dính dáng tới cả Thẩm tiểu thư nữa. Địa vị của Thẩm tiểu thư cao hơn Ngũ tiểu thư rất nhiều. Nếu muốn cho Ngũ tiểu thư một lời giải thích, thì trước hết phải cho Thẩm tiểu thư một lời giải thích trước. Cho nên theo thứ tự bọn họ sẽ ưu tiên giải quyết cho Thẩm tiểu thư trước."

Đồng Nhi gật đầu đồng ý, rồi nhìn sang Khương Lê, vỗ vỗ ngực, sợ hãi nói: "Chu thế tử tự dưng lại dính tới nhiều nữ nhân như vậy, hắn ta còn chưa thành thân mà đã thế...... Như thế xem ra, người này cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Cô nương tránh được hắn từ sớm quả là may mắn, cứ để hắn đi gây họa cho người khác đi." Đồng Nhi cảm thấy vô cùng may mắn, may mà Khương Lê sớm giải trừ hôn ước với Chu Ngạn Bang, bằng không người thương tâm hôm nay không phải là Khương Ấu Dao, mà chính là Khương Lê.

"Nhưng mà..." Đồng Nhi chợt nhớ ra điều gì, thắc mắc hỏi, "Em chưa từng nghe nói đến việc Chu thế tử có qua lại với Thẩm tiểu thư trước đây? Sao giờ hai bọn họ lại dính tới nhau? Là chuyện ngoài ý muốn sao?"

Có phải Chu Ngạn Bang uống say, vô tình nhìn thấy Thẩm Như Vân xinh đẹp nên nổi sắc tâm? Có phải như vậy không?

Khương Lê nở nụ cười lạnh lẽo.

Lang quân vô tình, nhưng thiếp lại có ý. Đây không phải tình cờ, mà là một "kịch bản" do Thẩm Như Vân chấp bút.

......

Thẩm gia.

Mọi gia nhân đều đồng loạt cúi đầu làm việc nghiêm túc.

Dù chủ nhân hiện tại ở đây là Trung Thư xá lang, khoan dung độ lượng, nhưng Lão mẫu thân và muội muội của hắn lại không dễ nói chuyện như Thẩm Ngọc Dung. Hai người nữ nhân này được sinh ra với tính khí hà khắc. Nhất là khi con đường làm quan của Thẩm Ngọc Dung càng ngày càng thuận lợi, thì tính khí của các nàng càng ngày càng trở nên khó thỏa mãn, dường như để bù đắp cho những gian khổ trong quá khứ, nên muốn trút hết những bất mãn ấy lên người khác.

Mà biện pháp phát tiết, chính là hành hạ hạ nhân trong phủ.

Những hạ nhân trong Thẩm phủ đều biết hai vị chủ nhân này khắt khe, vì vậy không một ai dám lơ là, ai nấy đều làm việc rất cẩn thận.

Trong phòng, Thẩm Như Vân đang cãi nhau với Thẩm Ngọc Dung.

"Muội quá đáng rồi đấy!" Thẩm Ngọc Dung nói.

Thẩm Như Vân không quan tâm, trả lời: "Ca, người làm sai là Ninh Viễn Hầu Chu Ngạn Bang, tại sao huynh lại trách muội? Huynh là đại ca của ai vậy?"

Thẩm Ngọc Dung không giận, mà còn cười, gã nhìn Thẩm Như Vân, hỏi: "Ồ? Do hắn thật sao?"

Ánh mắt hắn mười phần bén nhọn, như có thể xuyên thấu lòng người, nhìn thấu mọi suy nghĩ. Thẩm Như Vân co rúm lại một cái, nhắm mắt quả quyết nói: "Đúng vậy!"

Thẩm Ngọc Dung nhìn chằm chằm nàng.

Thẩm Như Vân có chút chột dạ.

Bữa cung yến đêm đó, mọi người ai cũng nhìn thấy rõ kết cục. Ninh Viễn Hầu thế tử Chu Ngạn Bang cùng muội muội của vị hôn thê, Khương Ngọc Nga, lén lút gặp gỡ nhau ở chốn không người, rồi cùng nhau điên loan đảo phượng, còn có ý đồ khinh bạc Trung Thư xá lang muội muội, Thẩm Như Vân. Ninh Viễn Hầu thế tử không phải là một tên phong nhã nữa, mà là một kẻ ham mê sắc dục.

Mọi người chỉ quan tâm đến kết quả, không ai biết rõ tường tận chuyện đã xảy ra. Thậm chí đến cả Chu Ngạn Bang và Khương Ngọc Nga có lẽ cũng không nắm rõ tình hình. Chuyện này chỉ có Thẩm Như Vân biết.

Đêm hôm đó, nàng đi dạo trong hoa viên ngẫu nhiên đụng phải Khương Lê, biết được Chu Ngạn Bang hướng đi, trong lòng phân vân một hồi, rốt cục vẫn không nhịn được nỗi nhung nhớ, đuổi theo tới Dục Tú Các, dự định cùng Chu Ngạn Bang "ngẫu nhiên gặp gỡ", ít nhất cũng có thể nói với Chu Ngạn Bang mấy câu, có khi còn khiến Chu Ngạn Bang nhớ kỹ nàng. Mong muốn của nàng, là có thể lại gần hắn, chứ không phải như hiện tại chỉ là hai kẻ xa lạ, đi ngang qua đời nhau.

Cho tới tận bây giờ, Thẩm Như Vân vẫn thầm cảm thấy may mắn vì quyết định của mình ngày hôm đó.

Khi nàng đẩy cửa ra, bước vào Dục Tú Các, nàng nhìn thấy Khương Ngọc Nga và Chu Ngạn Bang đang thân mật triền miên với nhau. Lúc đó, nàng suýt chút nữa nhịn không được hét toáng lên. Sự phẫn nộ cùng đố kị trong nháy mắt che lấp tâm trí nàng, Thẩm Như Vân không có bất cứ do dự nào, muốn chạy ra ngoài, la lên cho thật lớn để mọi người tới xem chuyện đáng xấu hổ này, để hung hăng trả thù người nam nhân làm tổn thương nàng, cùng với nữ nhân không biết liêm sỉ kia.

Trước khi bước chân ra khỏi ngưỡng cửa, đột nhiên Thẩm Như Vân không hiểu tại sao lại quay trở lại, nàng ta muốn chất vấn Chu Ngạn Bang tại sao lại đối xử với mình như vậy. Trước đây nàng ta không thể không từ bỏ, chỉ có thể đứng xa xa ngắm nhìn người nam nhân nàng yêu sâu đậm, là bởi vì Chu Ngạn Bang và Khương Ấu Dao đã đính hôn. Nhưng nay kẻ đã đính hôn ấy sao lại có thể ở cùng một chỗ với Khương Ngọc Nga, chẳng lẽ hắn yêu Khương Ngọc Nga sao?

Thẩm Như Vân nhận ra Khương Ngọc Nga ngay lập tức, này chẳng phải là muội muội của Khương Ấu Dao đây sao, con chó luôn vẫy đuôi đi theo sau Khương Ấu Dao.

Thế mà khi Thẩm Như Vân cố lấy hết cam đảm để tiến lên chất vấn Chu Ngạn Bang, hắn ta lại không trả lời. Hắn có nghe thấy tiếng của Thẩm Như Vân, hơi ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta, nhưng vẻ mặt của hắn lại mờ mịt, như thể đang say rượu, mặt mũi cũng đỏ bừng bừng trông không bình thường chút nào.

Thẩm Như Vân nhớ lại lời Khương Lê nói, Chu Ngạn Bang uống say nên đi nghỉ ngơi. Trong lòng nàng nảy sinh chút hy vọng, có lẽ do uống say, cho nên Chu Ngạn Bang mới làm ra chuyện đáng xấu hổ này trong vô thức?

Khi nàng bước gần lại, cố gắng chịu đựng sự ghê tởm để nhìn sang Khương Ngọc Nga, phát hiện Khương Ngọc Nga cũng giống như Chu Ngạn Bang, cũng mơ mơ màng màng không thanh tỉnh.

Nhưng cho dù có say rượu, cũng không nên là bộ dáng này.

Thẩm Như Vân lờ mờ phát giác chuyện này có chút kỳ lạ, cũng có phần quen thuộc, cảm thấy hình như mình đã từng nhìn thấy cảnh tượng này ở nơi nào. Cho đến khi nàng ta nhìn thấy nơi góc phòng có nửa cây hương vẫn còn đang cháy dở, một nửa còn lại đã cháy thành tro rơi xuống đất.

Thẩm Như Vân bừng tỉnh đại ngộ!

Nàng ta biết tại sao cảnh tượng này lại trông quen mắt rồi, như thể nàng ta từng nhìn thấy ở đâu đó. Đây chẳng phải cảnh tượng khi đại tẩu của nàng, Tiết Phương Phỉ bị người ta bắt gian tại trận cùng với "gian phu" sao?

Giống nhau như đúc!

Lúc đó Tiết Phương Phỉ cũng như vậy, mơ mơ màng màng không thanh tỉnh, không biết mình đang ở đâu. Khi bọn họ khó khăn lắm mới khiến nàng tỉnh lại, thì ngoài cửa đã bu kín những vị phu nhân ngó xem.

Cũng là hai người mờ mịt không tỉnh táo, cũng là mùi của cây hương này.

Thẩm Như Vân càng ở trong phòng lâu, càng cảm giác miệng khô lưỡi đắng, một làn sóng lạ lẫm bắt đầu quấy phá trong người nàng.

Nếu không phải từng trải qua chuyện của Tiết Phương Phỉ, với đầu óc không mấy thông minh của Thẩm Như Vân, chắc chắn không thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Nhưng vì đã có kinh nghiệm, lần này Thẩm Như Vân lại rất thông minh, ngay lập tức đoán ra được chuyện gì đang diễn ra.

Chu Ngạn Bang và Khương Ngọc Nga bị người ta mưu hại!

Việc đã đến nước này, Thẩm Như Vân lại do dự.

Chu Ngạn Bang nếu bị người ta tính kế, thì đây không phải ý của hắn, tự nhiên là nàng không cần trả thù hắn làm chi, không cần kêu nhiều người tới chứng kiến cảnh tượng này. Nhưng nếu nàng gọi bọn họ tỉnh lại, sau đó Khương Ngọc Nga rất có thể mượn cơ hội lần này, gả cho Chu Ngạn Bang? Càng nghĩ càng thấy có khả năng này, Thẩm Như Vân thậm chí còn nghĩ tới một khả năng, chính là Khương Ngọc Nga tính kê Chu Ngạn Bang.

Có suy đoán này, Thẩm Như Vân càng tin suy nghĩ của mình rất chuẩn xác. Với thân phận của Khương Ngọc Nga, nếu như muốn gả cho con nhà quan, ấy là chuyện không thể nào, chớ có nói tới người được đại đa số thiếu nữ hâm mộ nhất thành Yến kinh này, Ninh Viễn Hầu thế tử. Dù có làm thiếp để có thể gả cho Ninh Viễn Hầu thế tử, Khương Ngọc Nga cũng coi như trèo cao.

Nghĩ như vậy, Thẩm Như Vân càng thêm bực bội, nàng ta nhìn sang Khương Ngọc Nga, thấy nàng ta mười phần chướng mắt. Nếu mình làm theo lẽ thông thường, chẳng phải là thành toàn cho Khương Ngọc Nga? Thẩm Như Vân không cam lòng nhìn nàng ta dễ dàng đạt được mục đích như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Như Vân cũng không nghĩ đến biện pháp nào tốt, không khỏi tức giận, ai bảo người nằm trên giường với Chu Ngạn Bang lại không phải là mình chứ? Nếu bây giờ người nằm với Chu Ngạn Bang là nàng, thì sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều, lấy địa vị của Trung Thư xá lang, cô em gái của hắn gả cho Chu Ngạn Bang, không tính là trèo cao, còn môn đăng hộ đối, mười phần tương xứng. Một khi đã trở thành vợ chồng, dù cho Khương Ấu Dao có không cam lòng đến đâu, cũng phải dứt tình với Chu Ngạn Bang.

Khương gia sẽ không cho phép Khương Ấu Dao làm bình thê.

Ban đầu đây chỉ là một ý nghĩ vô tình sượt qua, nhưng nghĩ đến cái sau, Thẩm Như Vân đột nhiên sững sờ.

Đúng rồi, nếu mình và Chu Ngạn Bang quấn quýt với nhau, Khương Ấu Dao sẽ không còn hy vọng gì nữa, vậy tại sao nàng không làm như vậy luôn đi?

Dù sao hiện tại Chu Ngạn Bang cũng đã bị hạ thuốc, không biết trời trăng gì nữa, có thêm một người "dây dưa" thì hắn ta cũng sẽ chẳng biết được.

Nhưng Thẩm Như Vân biết, thân phận của mình không còn như trước, nàng giờ đã là muội muội của Trung Thư xá lang. Nếu như nàng làm quá lố, không chỉ bản thân Thẩm Như Vân mất mặt, mà còn ảnh hưởng đến con đường làm quan của Thẩm Ngọc Dung. Nàng ta không thể như Khương Ngọc Nga, áo quần xốc xếch nằm cạnh Chu Ngạn Bang được, nàng là nữ tử, nàng phải giữ gìn danh dự.

Có lẽ Thẩm Như Vân đã dùng hết sự thông minh của cả đời này để biên tạo một câu chuyện ' bị khinh bạc ', biến mình trở thành một kẻ đáng thương, đồng thời ép Chu Ngạn Bang chịu trách nhiệm với mình.

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, thậm chí Vĩnh Ninh công chúa cũng đứng về phía nàng giúp nàng nói chuyện, nghe thấy Ninh Viễn Hầu nói vậy, ắt sẽ cho nàng một cái công đạo thật lớn.

Thẩm Như Vân đã mơ về việc gả cho Chu Ngạn Bang rất nhiều lần, mơ về việc được làm thế tử phu nhân, sánh đôi bên hắn.

Nhưng không ngờ đại ca của nàng, Thẩm Ngọc Dung lại không đứng về phía nàng, ngược lại còn trách mắng nàng không nên làm như thế.

Bị ánh mắt Thẩm Ngọc Dung chiếu tướng, nàng bỗng thấy trong lòng run rẩy, Thẩm Như Vân chuyển hướng câu chuyện, nói: "Đại ca! Bây giờ nói những lời này có nghĩa lý gì? Ninh Viễn Hầu đã nói sẽ cho chúng ta một cái công đạo. Hiện tại muội và Chu thế tử đã dính líu với nhau, không còn ai dám cưới muội nữa đâu, ngoại trừ gả cho hắn, muội không còn cách nào khác!"

"Không còn cách nào khác?" Thẩm Ngọc Dung hừ một tiếng, "Lúc làm chuyện này sao muội không nghĩ đến việc bây giờ không còn cách nào khác!"

Thẩm Như Vân trong lòng run rẩy, Thẩm Ngọc Dung quả nhiên đã đoán ra, với tâm tư thâm trầm của Thẩm Ngọc Dung, sao hắn lại không thể đoán ra được.

"Ta biết muội thích hắn, nhưng hắn là con rể của Khương gia!" Thẩm Ngọc Dung nói: "Bây giờ Khương gia chỉ có thể từ hôn, muội khiến Khương gia và Chu gia trở mặt thành thù. Muội nghĩ bên Ninh Viễn Hầu Phủ sẽ không hận muội sao? Khương gia cũng sẽ không hận muội sao?"

Thẩm Như Vân ghét nhất là nói chuyện mà nhắc tới Khương gia, mặc dù nàng bây giờ đã là muội muội của Trung Thư xá lang, nhưng mà nàng vẫn không thể sánh bằng đích nữ thiên kim quý giá của nhà họ Khương, nàng nhịn không được châm chọc nói: "Khương gia, Khương gia, huynh chỉ biết đến Khương gia mà thôi. Nói cho cùng, huynh chỉ quan tâm tới sự nghiệp của bản thân mình. Bây giờ công chúa điện hạ đều đứng về phía chúng ta, huynh hà tất e ngại Khương gia, huynh --"

"Chát" một tiếng, lời của Thẩm Như Vân đột nhiên bị cắt đứt.

Bởi vì Thẩm Ngọc Dung đã vung tay cho nàng ta một cái tát.

Thẩm Như Vân bị đánh lệch cả người, suýt nữa té ngã. Quay đầu nhìn lại, thấy hai mắt Thẩm Ngọc Dung đỏ ngầu, bàn tay phát run, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, ánh mắt âm u, giọng hắn có tám phần lạnh lùng, trầm giọng: "Cẩn thận lời nói của ngươi."

Thẩm Như Vân bị dọa đến nỗi không dám bật khóc.

Nàng ta biết đại ca nhà mình thông minh, từ nhỏ đã đọc sách làu làu. Các tiên sinh ở tư thục đều nói nhà họ Thẩm bọn họ thật có phúc, sớm muộn cũng sinh ra một vị trạng nguyên. Về sau Thẩm Ngọc Dung đúng thật như thế, trở thành một vị trạng nguyên.

Thẩm Ngọc Dung đối với Thẩm mẫu và Thẩm Như Vân rất tốt. Nhưng nếu Thẩm Như Vân thật sự chọc giận hắn, Thẩm Ngọc Dung khi phát giận, nàng sẽ kiêng dè. Không biết bắt đầu từ khi nào, ước chừng từ sau khi Tiết Phương Phỉ chết, Thẩm Như Vân cảm thấy đại ca nhà mình càng ngày càng âm trầm, càng ngày càng trở nên thật lạ lẫm. Ví dụ như bây giờ, nàng rất sợ, nàng không biết Thẩm Ngọc Dung sẽ làm gì tiếp theo.

Bên ngoài nghe tiếng tát, Thẩm mẫu vội vàng xông vào. Vừa tiến vào, liền nhìn thấy Thẩm Như Vân đang bụm mặt, hai mắt rưng rưng, vội vàng đi tới gạt tay Thẩm Như Vân ra, nhìn thấy vết đỏ trên mặt nàng ta, bà ta lập tức nổi giận, nói: "Ngọc Dung, sao ngươi có thể đánh muội muội của ngươi được!"

Thẩm Ngọc Dung thấy Thẩm mẫu tới, liền xoa xoa trán bất lực nói: "Nương, người đừng xen vào chuyện này."

"Sao ta không thể nhúng tay vào!" Thẩm mẫu nói: "Ta là mẹ của ngươi! Đêm qua Như Vân đã phải chịu ấm ức lớn như vậy, nó đã làm sai cái gì? Nàng là muội muội của ngươi! Ta biết bây giờ con tài giỏi, ta bây giờ cũng chẳng quản nổi con nữa. Nếu con cảm thấy ta và Như Vân vướng víu, chê chúng ta mất mặt, không xứng làm người nhà của con, thì con hãy sớm nói cho ta biết. Ta và Như Vân sẽ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cuốn gói về quê, không dám ở đây quấy rầy trạng nguyên đại nhân!" Nói xong lời cuối cùng, bà ta dứt khoát đặt mông xuống đất, gào toáng lên: "Đều do lão gia chết sớm, bỏ lại cho ta một mớ hỗn độn, khó khăn lắm mới đem nhi tử ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, giờ con lại không nhận người mẫu thân này, ta thực sự là tạo nghiệt mà......"

Thẩm Như Vân vội vàng quỳ xuống, hai mẹ con ôm nhau khóc rống.

Hạ nhân bên ngoài sợ tới không dám thở mạnh, ai nấy đều giả vờ như không nhìn thấy gì cả, đứng cách ra xa. Cảnh tượng này đã trở thành cảnh tượng quen thuộc ở Thẩm phủ. Mỗi khi Thẩm mẫu không nói lại được Thẩm Ngọc Dung, bà ta thường dùng chiêu khóc thét này để bức Thẩm Ngọc Dung chịu thua.

Quả nhiên, Thẩm Ngọc Dung phải chào thua, hắn nói: "Nương, con nói mặc kệ hai người khi nào. Thôi, đều là lỗi của con,  nhi tử bất hiếu, nhi tử sai rồi. Như Vân, trưa nay ta sẽ tới phủ Ninh Viễn Hầu một chuyến, chuyện này ta sẽ không để cho muội bị uất ức, còn về Chu Ngạn Bang...... Muội cứ yên tâm ở nhà chờ đi."

Thẩm Như Vân mừng thầm trong lòng, vẫn giả vờ nức nở nói: "Đại ca chớ có gạt ta, cũng đừng nghĩ muội không biết, nếu phủ Ninh Viễn Hầu không cho muội một lời giải thích, muội cũng không còn cách nào khác, đành phải cạo đầu xuất gia làm ni cô. Ca ca cũng biết người ở thành Yến kinh này đối xử với nữ nhân không giữ được trong sạch......" Nàng đột nhiên im bật, lo sợ lén nhìn Thẩm Ngọc Dung.

Thẩm Ngọc Dung không cho phép trong phủ nhắc tới cái tên Tiết Phương Phỉ dù chỉ một câu. Ai cũng đoán gã do bị đội nón xanh nên giận quá ra lệnh như thế. Dù sao chuyện thê tử cùng người khác tư thông là một sự sỉ nhục cực lớn.

Thẩm Ngọc Dung hàng lông mày giật giật, hắn không phát giận, chỉ lặng im. Hắn nói: "Ta đã biết. Các ngươi ở trong phủ chờ đi, ta ra ngoài một chuyến." Nói rồi, hắn không để ý đến Thẩm Như Vân và Thẩm mẫu nữa, quay lưng rời đi.

Thẩm mẫu thấy thế cũng không khóc nháo nữa, chờ Thẩm Ngọc Dung đi xa, vỗ mạnh một cái vào lưng Thẩm Như Vân, mắng: "Đang êm đẹp, sao con còn nhắc tới chuyện đó làm gì? Con nhìn ca ca con xem, chắc chắn lại không vui rồi."

Thẩm Như Vân trong lòng cũng rất hối hận, vào lúc quan trọng này, nàng ta cũng không muốn làm Thẩm Ngọc Dung giận, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận lỗi, nói: "Rốt cuộc đại ca bị làm sao vậy? Cứ hễ nhấc đến người đó là hắn lại như thế, có phải do huynh ấy vẫn còn nhớ nhung nàng ta hay không?"

"Con nói bậy bạ gì vậy?" Thẩm mẫu lập tức quát: "Đại ca của con đã chẳng còn liên quan tới nữ nhân đó từ lâu rồi! Nàng ta khiến đại ca con trở thành trò cười của toàn bộ kinh thành. Làm gì có người đàn ông nào chịu đựng nổi chuyện thê tử ngoại tình chứ. Nàng ta chết là đáng, nếu nàng ta không chết thì đại ca con sẽ bị nàng ta liên lụy, làm sao có được tiền đồ như ngày hôm nay?!"

Thấy Thẩm mẫu tức giận, Thẩm Như Vân không dám phản bác. Một lát sau, nàng nói: "Nương, đại ca thật sự sẽ đến phủ Ninh Viễn Hầu ra mặt giúp con sao?"

"Đương nhiên rồi!" Thẩm mẫu nắm tay Thẩm Như Vân, trong mắt lóe lên một tia độc ác, "Dù đại ca con không ra mặt thì thế tử của Ninh Viễn Hầu cũng đã làm nhục con trước mặt bao nhiêu người, tự nhiên bọn họ phải cho con một cái công đạo. Nếu lỡ như không được, thì chúng ta sẽ đi nhờ công chúa giúp... Tóm lại sẽ không để con chịu ấm ức đâu!"

Thẩm Như Vân có chút chột dạ, nàng tính kế Chu Ngạn Bang, chuyện này ngoài Thẩm Ngọc Dung biết ra, ngay cả Thẩm mẫu cũng không biết. Nếu để Ninh Viễn Hầu Phủ biết được chân tướng, nhất định sẽ không để yên đâu, nhưng nhìn bộ dạng Chu Ngạn Bang lúc đó, chắc hẳn hắn sẽ không biết gì đâu nhỉ?

Nếu vậy, thì kế hoạch của nàng quá ư là hoàn hảo, thuận lợi gả vào Ninh Viễn Hầu Phủ.

Đạt được ước nguyện mong muốn từ lâu.

......

Thời khắc này trong Ninh Viễn Hầu Phủ, Từ trong sảnh đường phát ra tiếng kêu khóc của một nữ nhân.

"Lão gia, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Ngạn Bang không chịu được nữa đâu, mau dừng tay!" Ninh Viễn Hầu phu nhân xông lên muốn đoạt đi cây roi trong tay Ninh Viễn Hầu, bị Ninh Viễn Hầu đẩy ngã nhào xuống đất. Bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn roi da đen nhánh liên tục quất xuống lưng Chu Ngạn Bang. Hắn kêu la đau đớn.

Hạ nhân trong sảnh không ai dám đi lên cầu xin thay cho Chu Ngạn Bang. Chu Ngạn Bang quỳ dưới đất, cố gắng tránh né những nhát roi của phụ thân hắn, nhưng càng né lại càng bị đánh mạnh hơn.

Trên lưng của hắn đã hằn lên những vết roi đỏ rực, vết thương cũng nhô lên từng vết một, da dẻ của hắn vốn mềm mại trắng trẻo nên vết thương lằn lên trong rất đáng sợ.

Ninh Viễn Hầu vừa đánh vừa mắng nhiếc: "Thằng nhãi ranh ô uế!"

Ninh Viễn Hầu phu nhân không thể ngăn ông ta lại, chỉ có thể nhìn Ninh Viễn Hầu đánh đến mệt lã, ném roi đi rồi hừ lạnh một tiếng, bước đi không quay đầu lại.

Ninh Viễn Hầu phu nhân vội vàng nhào tới, thấy Chu Ngạn Bang hấp hối, nước mắt không ngừng tuôn rơi, bà ta vội vàng quát hạ nhân: "Nhanh đi thỉnh lang trung về đây!"

Lang trung rất mau đã tới, giúp Chu Ngạn Bang bôi thuốc. Ninh Viễn Hầu phu nhân vội vàng kêu người đi sắc thuốc. Một bên giúp Chu Ngạn Bang bôi thuốc cầm máu.

Một lát sau, Chu Ngạn Bang từ trong hôn mê tỉnh lại, thoi thót gọi: "Nương."

Ninh Viễn Hầu phu nhân nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn, trong lòng vừa xót vừa giận, chỉ muốn tát cho hắn hai cái cho hả giận, nhưng lại không nỡ xuống tay, chỉ nói: "Con biết con đã làm gì không hả?"

Chu Ngạn Bang không đáp.

Làm gì? Từ đêm qua đến giờ, cơn chóng mặt cứ mãi hành hạ hắn, khiến hắn chẳng suy nghĩ được gì.

Ninh Viễn Hầu phu nhân nói: "Con và Khương Ngọc Nga bị phát hiện khi đang quấn lấy nhau, dù sao nó cũng chỉ là thứ nữ, nạp vào làm thiếp là xong. Nhưng sao con còn đi dây dưa với cả Thẩm Như Vân nữa. Nó là muội muội của Trung Thư xá lang, Thẩm Ngọc Dung, hắn ta hiện tại đang rất được hoàng thượng trọng dụng. Ngươi chọc vào Thẩm gia, hoàng thượng tất nhiên không vui, cũng đối với Ninh Viễn Hầu Phủ của chúng ta sinh lòng nghi kị, cho nên phụ thân của con mới tức giận như thế."

Chu Ngạn Bang nghe mà thấy nhức nhức đầu, hắn lúc nào đi trêu chọc Thẩm Như Vân, hắn đến Thẩm Như Vân là ai, hình dáng ra sao còn không biết nữa là. Muội muội của Trung Thư xá lang ư? Đêm qua xảy ra chuyện, nàng ta nước mắt đầm đìa tố cáo hắn, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mặt nàng ta. Đối với một nữ nhân xa lạ như vậy, hắn lấy cái hứng gì để khinh bạc nàng ta? Chu Ngạn Bang tự mình cũng không rõ bản thân mình.

"Không phải trước đó con có tình ý với Khương gia nhị tiểu thư hay sao? Nếu con vừa ý nàng, sao còn qua lại với Khương ngũ tiểu thư, rồi cả Thẩm Như Vân nữa? Rốt cuộc trong lòng con muốn cái gì? Sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy?"

Khương Lê? Chu Ngạn Bang sững sờ, những đau đớn trên lưng bỗng chốc bị lãng quên. Chu Ngạn Bang nhớ lại, rõ ràng đêm qua hắn ta đã hẹn Khương Lê ở Dục Tú các, tại sao lại biến thành Khương Ngọc Nga? Khi ấy hắn ta thấy có người trong Dục Tú Các, nghĩ người đó là Khương Lê. Thấy nàng đến gặp mình hắn vui mừng khôn siết, vì vậy mà khi nàng nhào vào lòng hắn, hắn mới không nhịn được. Chẳng lẽ người khi ấy chính là Khương Ngọc Nga?

Thấy Chu Ngạn Bang ngẩn ngơ, Ninh Viễn Hầu phu nhân hỏi: "Con bị làm sao vậy?"

Chu Ngạn Bang bừng tỉnh, qua loa lấy lệ đáp: "Con không sao." Nhưng trong lòng đang kinh hãi, không cách nào bình tĩnh được.

Khương Lê lại biến thành Khương Ngọc Nga, đây là chuyện quái quỷ gì? Rõ ràng mảnh giấy ấy đã được trao tận tay cho Khương Lê rồi mà, người báo tin cũng đã nói rõ ràng rằng Khương Lê đã nhận được giấy hẹn. Chắc chắn Khương Lê sẽ không tùy tiện vứt đi một thứ quan trọng như vậy, để cho người khác nhặt được.

Chu Ngạn Bang lại nhớ đến chuyện tối qua, sau khi Thẩm Như Vân kéo người tới, Khương Lê cũng đứng trong đám đông ấy. Hắn thấy nàng ấy một chút cũng không kinh ngạc, trái lại còn bình tĩnh đến rợn người.

Nàng đã sớm biết.

Giống như bị một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu, Chu Ngạn Bang cảm thấy toàn thân rét run. Cơ thể phát lạnh, nhưng trong đầu thì đang bốc hỏa, càng cháy càng lớn, càng cháy càng mãnh liệt.

Khương Lê không muốn đến nên đã lập mưu hãm hại hắn và Khương Ngọc Nga. Không, có lẽ Khương  Ngọc Nga trăm phương ngàn kế muốn gả vào Chu gia, cho nên bàn mưu với Khương Lê, cho nên  Khương Lê mới đem tờ giấy ấy cho Khương Ngọc Nga.

Chính vì thế cho nên nàng ta mới có thể đứng trong đám đông, bình tĩnh xem mình làm trò hề!

Chu Ngạn Bang trong lòng phẫn nộ.

Dù hắn có ngốc, cũng biết con đường công danh của hắn chỉ vì đêm qua đã bị hủy hoại hoàn toàn. Là một học trò của Quốc Tử giám, đức hạnh là điều đầu tiên phải có. Đạo đức của hắn đã bị lật tẩy trước mặt bao nhiêu con người, còn bị vô hạn chê cười. Hồng Hiếu Đế không vui, hắn không còn bất kỳ cơ hội trổ tài nào trên quan trường được nữa!

Đây hết thảy, là do Khương Ngọc Nga và Khương Lê ban tặng cho hắn.

Chu Ngạn Bang hận Khương Ngọc Nga, càng hận Khương Lê. Khương Lê không đến chỗ hẹn cũng được, ấy vậy sao nàng còn dùng phương phát này sỉ nhục hắn. Nàng đối với mình tuyệt tình như vậy sao, còn hơn vứt bỏ đôi giày rách. Dùng cách này, để hủy hoại cuộc đời hắn.

Đúng là một nữ nhân độc ác!

Thấy Chu Ngạn Bang toàn thân phát run, Ninh Viễn Hầu phu nhân lo lắng hỏi: "Con thấy không khỏe ở đâu? Để ta đi gọi đại phu tới..."

"Không cần đâu ạ." Chu Ngạn Bang cố nén cơn đau trên lưng cùng sự rét lạnh trong lòng, nói: "Nương, kế tiếp con phải làm gì đây? Hiện tại con và Khương Ngũ tiểu thư, và cả Thẩm Như Vân kia nữa, đều đang dính tới nhau, giờ con phải làm sao đây?" Hắn nhếch môi tự giễu, "Cả cuộc hôn sự với Khương Ấu Dao nữa, chắc cũng không thành được rồi."

Ninh Viễn Hầu phu nhân trầm mặc một hồi, lắc đầu, "Sáng nay nhà họ Khương cho người tới truyền tin, nói cọc hôn sự với Khương gia...." Ngữ khí có phẫn nộ và tiếc nuối, "...với Khương Ấu Dao, xem như chưa từng xảy ra."

Chu Ngạn Bang nói: "Không sao, vốn ban đầu cũng không kết với Khương Ấu Dao, vô sự."

Ninh Viễn Hầu phu nhân cảm thấy lời của hắn có chút kỳ quái, nhịn không được liếc nhìn hắn.

Chu Ngạn Bang trong lòng đang nghĩ, trước đây kết hôn sự với Khương Ấu Dao là do Khương Lê xảy ra chuyện xấu. Bây giờ Khương Ấu Dao rời đi, cũng gần như đem mọi thứ quay về như cũ.

Nhưng hắn và Khương gia, tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt.

"Khương Ngọc Nga thì sao?" Chu Ngạn Bang hỏi: "Có lẽ con phải cho nàng ta một danh phận nhỉ? Mẫu thân, cho nàng ta làm thiếp thì sao?"

"Chuyện đương nhiên." Ninh Viễn Hầu phu nhân hừ lạnh, "Nàng ta cũng không tự xem lại thân phận của mình đi, nếu đến điều này cũng không thỏa mãn được nàng ta, thì tốt nhất nên từ bỏ ý định tiến vào Ninh Viễn Hầu Phủ đi là vừa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top