Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 92: Hồi hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hà tất phải chờ dịp ạ. Lần này chính là một dịp, đợi Minh Hiên cữu cữu làm xong việc, con sẽ theo cữu cữu về Tương Dương."

Lời này vừa dứt, Diệp Thế Kiệt và Diệp Minh Hiên đều ngây ngẩn cả người. Đồng Nhi cũng mở to mắt đầy ngạc nhiên.

Hồi lâu sau, Diệp Minh Hiên hoài nghi hỏi lại: "Con vừa mới nói... muốn cùng ta trở về Tương Dương?"

"Đúng vậy ạ." Khương Lê sảng khoái trả lời, "Đã nhiều năm rồi con chưa gặp ngọai tổ mẫu, cùng các vị cữu cữu. Trước kia tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Về sau hiểu được chút nhân tình thế thái, mới bắt đầu thấy hối hận, nhưng đáng tiếc mãi không tìm được cơ hội đi tạ lỗi với mọi người. Bây giờ cữu cữu đang ở ngay thành Yến kinh này, ít ngày nữa sẽ về Tương Dương, đúng lúc là một cơ hội ngàn năm có một." Nàng áy náy cúi thấp đầu: "Con chưa từng có cơ hội hiếu kính ngoại tổ mẫu. Mỗi khi nhớ lại, thường xuyên thấy canh cánh trong lòng."

Diệp Thế Kiệt vốn định theo bản năng cười nhạo nàng một tiếng, lời này từ miệng Khương Lê nói ra, thật sự có chút buồn cười. Ban đầu Khương Lê đối với người nhà họ Diệp đến đón nàng, đâu cho bọn họ sắc mặt tốt. Muốn cười nhạo lời nói của nàng ngay, nhưng khi nhìn thấy vành mắt Khương Lê hơi ươn ướt, Diệp Thế Kiệt lại không thể thốt ra được lời châm chọc.

Nếu như nàng ta nói láo, thì nàng ta chính là kẻ lừa đảo tài ba nhất thiên hạ. Đôi mắt ấy chân thành tới mức không giống giả tạo, thậm chí ai nghi ngờ sự chân thành ấy cũng là một sự xúc phạm.

Diệp Minh Hiên càng không nói nên lời vì kinh ngạc.

Diệp Minh Hiên làm ăn lâu năm, trong ba người con trai của Diệp gia, ông là người khôn khóe và lanh lợi nhất. Khác với Diệp Thế Kiệt, Diệp Thế Kiệt không nhận ra mình đã dần dần xem Khương Lê như người nhà, cũng ngầm thừa nhận sự thay đổi của nàng. Nhưng Diệp Minh Hiên lại không tin rằng bản tính con người có thể dễ dàng thay đổi như vậy.

Coi như năm xưa Khương Lê bị người ta mê hoặc mới xa lánh Diệp gia. Sau khi nhà họ Diệp rời đi, chừng ấy năm đó, kẻ sau lưng sẽ không bỏ lỡ cơ hội rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục tẩy não nàng. Việc Khương Lê đột nhiên tỉnh ngộ không hợp lý chút nào.

Khương Lê ngày hôm nay quá khác so với Khương Lê trong trí nhớ của hai người bọn họ. Dù là khí chất hay cách nói chuyện, đều thể hiện Khương Lê là một trong những quý nữ xuất sắc nhất thành Yến kinh này. Còn về việc nàng đột nhiên nghĩ muốn lấy lòng Diệp gia, Diệp Minh Hiên không dám tùy tiện đưa ra kết luận. Suy nghĩ ban đầu của ông chính là, nàng ấy bị người Khương gia, hoặc bị chính Khương Nguyên Bách chỉ đạo, hoặc tự Khương Lê tự có mưu đồ riêng. Giả bộ thân thiện, ai chẳng làm được?

Nhưng đột nhiên lại đề nghị tới Tương Dương, điều này khiến Diệp Minh Hiên không hiểu nổi.

Thứ nhất, dù nhà họ Diệp đúng là giàu có thật, nhưng Tương Dương sao có thể so với sự phồn hoa của thành Yến kinh. Hơn nữa, đường xá xa xôi, một đại tiểu thư được nuôi dưỡng chốn khuê phòng sao có thể chịu được nỗi khổ này? Thứ hai, nếu như chuyện này do Khương Nguyên Bách hoặc Khương gia ra chủ ý, để Khương Lê trở về Diệp gia nhằm mục đích gì? Khương Lê ở Diệp gia chỉ là hàng con cháu, không nhấc lên nổi sóng gió gì, ngược lại thân cô thế cô, chẳng ai chống lưng cho, không thể phá hoại được gì. Nên chỉ là đơn thuần muốn lấy lòng Diệp gia thôi sao? Khương gia cần phải làm tới mức này ư?

"Cữu cữu không cần nghĩ nhiều như vậy," Khương Lê dịu dàng nói: "Con chỉ muốn về thăm ngoại tổ mẫu, chỉ thế mà thôi." Giống như nhìn thấy tâm sự của Diệp Minh Hiên, Khương Lê đúng ý gỡ rối cho hắn.

Bỗng nhiên bị đâm trúng tâm tư, Diệp Minh Hiên trên mặt xuất hiện thần sắc lúng túng, lập tức cười nói: "Ta đang nghĩ, đường về Tương Dương núi cao sông dài, ngươi là một tiểu cô nương không biết có chịu được không?"

"Cữu cữu chớ quên, con từng sống trong am ni cô trên núi tám năm trời. Gánh nước, bổ củi đều tự tay làm, kì thật không có yếu ớt như cữu cữu nghĩ đâu." Khương Lê cười nói.

Nàng nói rất thẳng thắn, giống như không cảm thấy đây là một chuyện đáng xấu hổ, giống như đang nói về một sự kiện ngắn ngủi trong cuộc đời nàng, làm Diệp Minh Hiên cũng cảm thán.

Diệp Thế Kiệt nhíu mày.

"Thế nhưng...... ta lại sợ phụ thân của con sẽ không yên tâm cho con đi theo chúng ta tới đó." Diệp Minh Hiên do dự.

"Nếu như cữu cữu tới nói chuyện với cha, con tin phụ thân sẽ để con trở về." Khương Lê thản nhiên nói: "Mẫu thân đã qua đời được hơn mười năm, con cũng đã trưởng thành, trong phủ còn có tam muội, con không còn là đích nữ duy nhất nữa, phụ thân không thể dành hết sự quan tâm cho con được."

Trong lời nói của nàng có ẩn ý. Sau khi Diệp Trân Trân qua đời, Quý Thục Nhiên trở thành mẹ kế. Nếu như muốn tạo dựng hình ảnh người mẹ hiền từ, tất nhiên Khương Lê phải thân thiết với bà ta. Nhưng chỉ cần Khương Lê còn qua lại với Diệp gia, Quý Thục Nhiên không thể trở thành người thân nhất của Khương Lê. Cho nên Khương Lê và Diệp gia, nhất định phải sinh ra ngăn cách. Cái ngăn cách này diễn ra thế nào, bà ấy đã sắp xếp cho nó diễn ra như thế đó.

Đây là điều Khương Lê nghĩ đến sau này. Có lẽ khi ấy Quý Thục Nhiên dụ dỗ cô bé Khương nhị tiểu thư hồi năm tuổi, chẳng biết bà ta làm cách nào mà khiến nàng ấy nói ra những lời ác ngôn với ngoại tổ mẫu của mình, làm quan hệ hai nhà cứ như vậy vỡ tan. Khương Nguyên Bách có biết chuyện này hay không, thì nàng không rõ, nhưng dù có biết, giữa hai nhà thông gia, một là thương gia, hai là Phó Đô ngự sử, ông ta cũng sẽ chọn làm thông gia với Phó Đô ngự xử.

Người mới thay thế người cũ, chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc.

Vị Minh Hiên cữu cữu này là một người thông minh, ông ấy sẽ hiểu được ý nàng.

"Hơn nữa, bây giờ đại biểu ca đã trở thành Hộ Bộ Viên ngoại lang." Khương Lê nói: "Phụ thân chắc chắn đồng ý cho hai nhà chúng ta qua lại nhiều hơn."

Người ta đều nói thương nhân trọng lý nhẹ tình. Kì thực những quan viên tự xưng là thanh cao, lại có thể thanh cao tới mức nào chứ, nhân tình thế thái trên quan trường, người đi trà lạnh, có khi bọn họ ra tay còn tàn nhẫn và xấu xa hơn thương nhân rất nhiều.

Nhân tâm như thế, dục vọng cũng thế.

Diệp Minh Hiên nhìn nàng đầy thâm ý: "A Lê ngược lại minh bạch rõ ràng."

Khương Lê thông thấu đến nước này, làm cho Diệp Minh Hiên nảy sinh ngoài ý muốn, càng làm cho hắn bất ngờ hơn chính là Khương Lê rất thẳng thắn, không che lấp gì, ngược lại làm hắn không hiểu nàng muốn đạt được điều gì.

Hắn nhất thời không nói nên lời.

Đúng lúc này, Diệp Thế Kiệt đột nhiên mở miệng, hắn nhìn sang Khương Lê, gằn từng chữ hỏi: "Ngươi thật sự muốn về Tương Dương thăm ngoại tổ mẫu."

"Thiên chân vạn xác." Khương Lê cũng có chút bất đắc dĩ, vốn là một chuyện rất tự nhiên mà. Nhưng bởi vì Diệp gia và Khương gia đã ngăn cách nhau nhiều năm, nên yêu cầu này trở nên hết sức cổ quái, làm cho người nghe hoài nghi.

Diệp Thế Kiệt nhìn chằm chằm Khương Lê, sắc mặt trịnh trọng, ánh mắt mang theo chút vẻ dò xét, nhìn một hồi sau, hắn mới quay đầu nói với Diệp Minh Hiên: "Nếu nàng ấy đã muốn đi, cữu cữu, người dẫn nàng ta theo đi."

Diệp Minh Hiên kinh ngạc nhìn hắn.

Diệp Thế Kiệt chỉ nhìn chằm chằm Khương Lê, nói lời ẩn ý: "Hiếm khi có biểu muội nào có tâm ý lớn lao như vậy. Ở nhà cũng chỉ thêm một đôi đũa thôi, cứ để nàng về thăm ngoại tổ mẫu, làm tròn đạo hiếu."

Khương Lê đối với Diệp Thế Kiệt mỉm cười: "Đa tạ biểu ca đã thành toàn cho muội."

Diệp Thế Kiệt đối với nàng vẫn còn hoài nghi, nhưng Diệp Thế Kiệt cũng đang dần dần tin tưởng nàng.

Trầm mặc một lúc, Diệp Minh Hiên ngẩng đầu nói với Khương Lê: "Vậy ta sẽ đi bàn bạc với phụ thân của con."

"Dạ, được." Khương Lê nói.

......

"Con muốn về Tương Dương một chuyến?" Trong Vãn Phượng Đường, sau khi bãi triều về nhà, Khương Nguyên Bách còn chưa kịp cởi quan phục, nhíu mày hỏi Khương Lê.

Khương Lê gật đầu: "Nghe Minh Hiên cữu cữu nói, gần đây sức khỏe của ngoại tổ mẫu không được tốt, con xa cách ngoại tổ mẫu cũng đã nhiều năm, thực sự rất nhớ bà ấy." Khương Lê nói: "Huống hồ gì con cũng chưa từng tới Tương Dương, nghĩ tới nghĩ lui, con cũng muốn đến đó chơi cho biết."

Khương Nguyên Bách nhìn sang phía Diệp Minh Hiên, Diệp Minh Hiên tao nhã lịch sự mỉm cười đáp lại.

Đối với Diệp Minh Hiên, Khương Nguyên Bách không có phản cảm. Mặc dù Diệp gia là thương gia, nhưng Diệp gia Nhị lão gia, Diệp Minh Hiên nhìn chẳng giống thương nhân chút nào, mà càng nhìn lại càng giống người đọc sách, có kiến thức uyên bác, không nặng mùi tiền bạc như thương nhân. Bởi vậy đối với Diệp Minh Hiên, Khương Nguyên Bách cũng nguyện ý nói chuyện đôi ba câu.

Nhưng cho dù có thiện cảm, thì bọn họ cũng đã không qua lại nhiều năm. Giờ bỗng nhiên qua lại, bỗng chốc có đôi chút lúng túng.

"Đều là A Lê có lòng, không ngại về thăm chốn Trân Trân từng lớn lên." Diệp Minh Hiên cười nói: "Khương đại nhân yên tâm, chúng tôi sẽ để ý chiếu cố cho A Lê thật tốt."

"Như vậy sao được?" Ngồi bên cạnh Khương Nguyên Bách, Quý Thục Nhiên lo lắng mở miệng, "Đường tới đó xa xôi trắc trở, hơn nữa Lê Nhi chưa từng tới Tương Dương, làm sao quen sống ở đó được?"

Diệp Thế Kiệt có chút không hài lòng, Quý Thục Nhiên nói như thế sợ Diệp gia bạc đãi Khương Lê không bằng. Nói thẳng ra, không đề cập tới thương, quan có khác biệt, nhưng những gì nhà họ Diệp dùng, chưa chắc đã kém hơn nhà họ đâu.

"Mẫu thân đừng quá lo..." Khương Lê không mặn không nhạt nói: "Con từng sống trên am ni cô ở núi Thanh Thành tám năm trời, cuộc sống trên đó tuy có chút cực, nhưng con cũng đã quen rồi. Tương Dương so với núi Thanh Thành, chắc hẳn sẽ náo nhiệt hơn nhiều."

Quý Thục Nhiên bị lời Khương Lê nói khiến cho á khẩu không phản bác được. Chuyện này vốn nên trở thành nỗi ô nhục cả đời của Khương Lê, ấy vậy mà nàng ta lại kể ra như một chiến công, biến nó trở thành tấm bùa hộ mạng. Đáng giận nhất chính là nó lại có tác dụng rất tốt, nhìn sắc mặt Khương Nguyên Bách, đã dần biểu lộ sự áy náy.

Quý Thục Nhiên tức đến mức nụ cười trên môi cứng đơ miễn cưỡng. Thời gian qua bà ta bận rộn an ủi Khương Ấu Dao đang đau thương gắng ngượng, lại muốn nhân cơ hội này khiến Khương Nguyên Bách càng yêu thương hai mẹ con bọn họ, nên không rảnh đi chú ý Khương Lê. Không biết chuyện Khương Lê và Diệp gia đang dần nối lại tình xưa. Một nữ nhi khi chưa có sự chống lưng của Diệp gia đã quậy cho Khương phủ người chết kẻ bị thương, tan đàn xẻ nghé. Thì tự hỏi giờ nàng ấy có sự chống lưng từ Diệp gia, còn quậy cho Khương phủ tan nát tới mức nào nữa.

"Cũng không phải không tốt......" Khương Nguyên Bách trầm ngâm.

Diệp Minh Hiên nhìn thấy sự tranh chấp giữa Quý Thục Nhiên và Khương Lê, ánh mắt không khỏi trở nên thâm trầm. Xem ra quan hệ giữa Quý Thục Nhiên và Khương Lê xác thực là không tốt. Trước kia Khương Lê đẩy Quý Thục Nhiên đẻ non, Quý Thục Nhiên và Khương Lê lạnh nhạt nhau, đều nằm trong dự liệu. Chỉ có ngoài dự liệu chính là Khương Nguyên Bách không hoàn toàn nghiêng về phía Quý Thục Nhiên.

Điều này không dễ thực hiện.

"Nhị nha đầu đã muốn về Tương Dương, liền để Nhị nha đầu về một chuyến đi." Ngồi trên chỗ cao nhất, Khương lão phu nhân đúng lúc mở miệng, bà ta nói: "Nếu không phải ta không khỏe, thì ta cũng muốn đi qua bên đó thăm nàng ta. Đã nhiều năm như vậy rồi..." Bà cảm thán một tiếng, "Nhị nha đầu nay cũng đã lớn, cũng nên về gặp mặt bà ấy."

Khương lão phu nhân đối với Diệp gia, có một điểm cảm tình. Dù sao trước đây Diệp Trân Trân là cô con dâu tự Khương lão phu nhân nhắm chọn. Diệp Trân Trân đơn thuần khả ái, mặc dù không đủ khôn khéo, nhưng thắng ở tâm địa thiện lương. So với nàng dâu mới Quý Thục Nhiên, Khương Nguyên Bách tự mình chọn làm thê tử, Khương lão phu nhân không thể nói chán ghét, nhưng cũng không quá ưa thích. Chỉ là nay Quý gia đang phát triển không ngừng, lo ngại mặt mũi, Khương lão phu nhân đối với Quý Thục Nhiên cũng giả bộ hòa ái. Thêm nữa sau khi Quý Thục Nhiên bởi vì Khương Lê mà mất đi hài tử, Khương lão phu nhân mới bắt đầu đối xử thật lòng với Quý Thục Nhiên.

Nhưng gần đây phát sinh một số việc, khiến Khương lão phu Nhân bắt đầu dần hoài nghi, Khương Nguyên Bách mắt nhìn người có phải sai rồi chẳng?

Khương Lê càng ngày càng ưu tú, từ núi Thanh Thành trở về, nhiều lần trở thành đề tài bàn tán ở thành Yến kinh. Ở Khương gia này, trông số mấy đứa con gái, Khương Lê là đứa thông minh nhất.

Khương lão phu nhân ánh mắt tinh tường, một đích nữ thông minh như vậy, nếu tâm địa không xấu, dĩ nhiên rất tốt. Thêm nữa bên Diệp gia xuất ra một Diệp Thế Kiệt, Khương lão phu nhân cảm thấy Diệp Thế Kiệt tương lai tươi sáng, qua lại cũng không tệ.

Đã đến lúc tái thiết mối quan hệ với Diệp gia rồi, Khương lão phu nhân thầm nghĩ, ít nhất không thể để Quý Thục Nhiên cho rằng nhà họ Khương chỉ cần có Quý gia là đủ, để nàng ta tự do tự tại đi làm sằn làm bậy. Quý Thục Niên nghĩ bên Qúy gia có Lệ tần, nên nhà họ Khương phải nịnh bợ nhà nàng. Nhưng đáng tiếc ở Khương gia có Khương Nguyên Bách, nhà họ Khương chả cần nịnh bợ làm gì cho mất công. Quý Thục Nhiên đang dần quên mất thân phận của mình rồi, bà ta phải nhắc nhở nàng ta, đây là Khương gia, không phải Quý gia.

"Nương --" Quý Thục Nhiên có chút nóng nảy. Khương lão phu nhân nói vậy, không khác nào đánh lên mặt nàng. Ngay lúc này, bà ta chợt nhận ra rằng, trong lúc bất tri bất giác, Khương Nguyên Bách và Khương lão phu nhân đang dần dần đứng về phía Khương Lê.

Nàng không thể tin nổi.

Khương Lê đã làm gì? Khương Lê tựa hồ cái gì cũng không làm, nàng không giống Khương Bính Cát, suốt ngày làm nũng trước mặt Khương lão phu nhân. Cũng không ngoan ngoãn lấy lòng giống như Khương Ấu Dao ở trước mặt Khương Nguyên Bách. Nàng ta đã làm cách nào?

Quý Thục Nhiên đột nhiên nhìn sang Khương Lê.

Khương Lê đang ngồi đó mỉm cười nhẹ nhàng lắng nghe mọi người nói chuyện.

Nàng không cần làm gì cả, tại nơi coi trọng lợi ích gia tộc hơn hết thảy, độ thân thiết chẳng nói lên điều gì. Chỉ dựa vào chút thân thương ít ỏi ấy để mong cầu vững chắc trường tồn, thì không hề ổn định chút nào. Một ngày thứ tình thân ấy sẽ biến mất, chỉ cần đôi lời gièm pha cũng đủ phá hủy hết thảy mọi thứ.

Con người phải tự dựa vào chính mình mới tốt, đây là bài học Khương Lê rút ra từ xương máu và nước mắt. Nàng không cần hạ mình lấy lòng người nhà họ Khương, nàng chỉ cần làm tốt việc của mình, chứng minh giá trị tồn tại của nàng ở Khương gia là được.

Một nữ nhi không có giá trị gì để dùng, chỉ có thể bị vứt bỏ, để người ta tùy ý chà đạp. Như ngọc trai thì quý hơn mắt cá, chỉ cần người nhà họ Khương nhìn thấy giá trị có thể sử dụng nơi nàng, thì sẽ không tùy tiện bỏ rơi nàng.

"Quyết định như vậy đi." Khương lão phu nhân nói như chém đinh chặt sắt, bà ta nhìn sang Diệp Minh Hiên: "Trên đường đi cần những gì cứ nói với ta. Nhị nha đầu là tiểu thư Khương gia, làm phiền hai người chiếu cố nàng ấy nhiều hơn."

Bà ta nói rất khách khí.

Diệp Minh Hiên vội vàng chắp tay nói không phiền, không phiền. Trong lòng hắn có chút cổ quái, hôm nay vốn chỉ muốn đi xem người trong miệng Diệp Thế Kiệt nói, "thay đổi hoàn toàn" Khương Lê, không ngờ cuối cùng lại đạt được kết quả như vậy, còn mang Khương Lê về Tương Dương.

Nhưng Khương Lê quả thật không sợ ư? Diệp Minh Hiên nhịn không được khẽ liếc nhìn Khương Lê một cái. Người Diệp gia đối với Khương Lê có oán giận, cộng với sự ngăn cách nhiều năm, điều này không dễ dàng xóa bỏ được. Khương Lê nếu đến Diệp Gia, ban đầu chắc chắn sẽ bị lạnh nhạt. Đối diện với sự lạnh nhạt của người khác, Khương Lê còn là một thiên kim tiểu thư không quen đi nịnh nọt người khác, lấy mặt nóng dán mông lạnh, nàng ấy có thể chịu đựng được trong bao lâu? Tại sao lại phải tự mình đi tìm đau khổ?

Những lý lẽ này, Diệp Minh Hiên không tin Khương Lê chưa từng nghĩ qua. Tiểu cô nương này nhìn thông minh như vậy, chắc chắn đã từng suy xét tới.

Thế nhưng.....

Diệp Minh Hiên thấy Khương Lê nhìn sang mình, con mắt trong suốt không lẫn tạp chất, vô cùng kiên định.

Nàng cứ kiên định, cố chấp như vậy, mỉm cười nhìn hắn. Phảng phất như lần đi Tương Dương này, nàng nhất định phải đi cho bằng được, không thể chờ dịp sau được.

Khương Lê chính xác rất muốn đi.

Nếu về Tương Dương phải trả một cái giá thật lớn, nàng cũng nguyện ý trả giá. Nơi đó có phụ thân của nàng, có án oan còn chưa được giải.

Đó là tâm nguyện của cuộc đời nàng.

......

Trên đường trở về, Diệp Thế Kiệt và Diệp Minh Hiên đều trầm mặc.

Tại Khương nhà phát sinh hết thảy, thực sự ra khỏi dự kiến của hai người bọn họ. Trước khi tới, bọn họ suy tính đủ các loại tình huống có thể phát sinh, nhưng vẫn xảy ra thật nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Sắp tới khách điếm, Diệp Minh Hiên hỏi chất nhi, "Thế Kiệt, con nghĩ A Lê thật lòng muốn tới Tương Dương thăm ngoại tổ mẫu sao?"

"Con không biết." Diệp Thế Kiệt có chút bực bội, "Nàng ta toàn thân trên dưới toàn là mưu mô, ai có thể nhìn thấu được chứ?"

Trong số những đứa bạn đồng trang lứa với Diệp Thế Kiệt, hắn được coi như là người trưởng thành sớm. Từ nhỏ hắn đã ý thức được mình là trưởng tôn của nhà họ Diệp, trên vai gánh vác cả tương lai của Diệp gia. Nhưng khi đối mặt với Khương Lê, hắn thường cảm thấy bất lực. Nhiều lúc hắn thực sự không hiểu Khương Lê đang nghĩ gì, nhưng nàng lại hiểu rất rõ hắn đang nghĩ gì. Cảm giác bị động này thực sự không dễ chịu chút nào, hôm nay cũng vậy, Diệp Thế Kiệt thậm chí còn không có sức để nói chuyện với Diệp Minh Hiên.

"Ta cảm thấy..." Diệp Minh Hiên nói: "Không phải hôm nay nàng ấy mới bỗng dưng muốn đi, mà chắc chắn là nàng đã dự tính cho chuyến đi Tương Dương này từ rất lâu rồi, chỉ là chưa có cơ hội. Hôm nay đúng dịp ta tới thăm Khương gia, vừa vặn cho nàng ấy một cơ hội, nàng liền thuận thế cứ như vậy mà đưa ra đề nghị."

Suy đoán của Diệp Minh Hiên thực sự không sai lệch với ý muốn của nàng là mấy. Khương Lê chính xác đã sớm chuẩn bị cho việc về Tương Dương, cũng muốn lợi dụng Diệp gia để đạt được mục đích. Từ khi nàng biết Diệp Thế Kiệt là biểu ca của nàng, Khương Lê đã bắt đầu lên kế hoạch, bao gồm cả việc giải cứu hắn và kết thân với hắn.

"Cữu cữu cho rằng nàng ta đang nói láo?" Diệp Thế Kiệt nhíu mày, "Nàng có mục đích khác ư?"

"Khó mà nói chắc được." Diệp Minh Hiên lắc đầu, "Nhưng xem ra, đây không phải ý của Khương lão Phu Nhân và Khương Nguyên Bách, khi ta đề cập tới chuyện này, hai người bọn họ kinh ngạc không giống giả bộ."

"Có thể tự nàng ra chủ ý." Diệp Thế Kiệt bước gần lại, đóng cửa phòng lại, rồi ngồi xuống ghế, nhìn sang phía Diệp Minh Hiên, "Cữu cữu..... Mọi người ở nhà cẩn thận một chút." Hắn chần chờ nói.

"Không đến mức như thế." Diệp Minh Hiên cười nói, "Hôm nay ta thấy nàng ấy không phải dạng người nhiều mưu mô. Mặc dù không biết lý do thực sự khiến nàng ấy phải về Tương Dương, nhưng rốt cuộc vẫn là người nhà chúng ta, chúng ta tạm thời tin tưởng nàng vậy." Hắn thở dài, "Khương gia lòng dạ thâm sâu khó lường, con cũng biết lòng dạ Quý Thục Nhiên rồi đấy, A Lê sống trong Khương gia thật không dễ dàng, so với chúng ta gian khổ hơn nhiều. Nàng là một cô nương kiên cường, còn rất thông minh."

Diệp Thế Kiệt không nói gì nữa.

Sau một lúc lâu mới nói: "Đừng nói trước bất cứ điều gì, cứ chờ xem sao đã."

......

Trong Thục tú viên, Quý Thục Nhiên nắm chặt khăn tay, đầu ngón tay trắng bệch, đã giận không kìm được.

Một lần lại một lần, Khương Lê xúi giục Khương Nguyên Bách thuận theo ý mình. Hai mẹ con Quý Thục Nhiên ngược lại không làm gì được Khương Lê. Một cô nương vốn không có chỗ dựa, phải nơm nớp sợ sệt sống dưới tay mình để kiếm ăn. Giờ lại dám phách lối, kiêu ngạo đến mức khiến bà cảm thấy khó chịu vô cùng.

Lần này Khương Lê trở về Diệp gia, nhìn thù như một chuyện nhỏ, nhưng Quý Thục Nhiên lại cảm thấy nguy cơ sâu sắc. Mặc dù Diệp Thế Kiệt đang là một Hộ Bộ Viên ngoại lang, nhưng làm sao có thể so với Quý gia. Khương lão phu nhân ra lời cảnh báo bà, Quý Thục Nhiên đương nhiên không ngu tới mức không nghe ra. Nhưng càng là như vậy, bà ta lại càng không cam tâm.

Nghĩ đến chuyện Khương Ấu Dao bị cấm túc, suốt ngày ủ rũ sầu não đau thương, còn không phải do Khương Lê ban tặng. May mắn còn có Khương Bính Cát...... Nghĩ đến Khương Bính Cát, Quý Thục Nhiên lộ vẻ sắc bén.

Bà ta còn một nhi tử nữa, bà ta phải dự liệu cho Khương Bính Cát. Khương Lê đã làm đảo lộn cả đại phòng, ai biết nó có đang tính nhắm tới Khương Bính Cát hay không? Để lại Khương Lê là một mối hiểm họa tiềm tàng.

"Phu Nhân đừng tức giận kiểu ảnh hưởng thân thể." Nha hoàn bên cạnh Quý Thục Nhiên khuyên nhủ, Tầm Xuân bước lên một bước, thấp giọng nói: "Mặc dù nhị tiểu thư về được Tương Dương, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt."

"Không tốt chỗ nào?" Quý Thục Nhiên nhíu mày.

"Hiện tại trong phủ đang là thời buổi rối loạn, nhị tiểu thư lại rất tinh khôn, lúc nào cũng ở trước mặt lão gia kêu khổ. Sau khi Nhị tiểu thư rời phủ, phu nhân đại khái có thể sắp xếp cho Tam tiểu thư có nhiều thời gian ở bên lão gia hơn. Lão gia hiện đại đang vì chuyện của Chu thế tử, mà có nhiều áy náy với Tam tiểu thư, lần này chính là một cơ hội tốt. Không có nhị tiểu thư trong phủ nói lời ghèm pha, Tam tiểu thư và lão gia sẽ càng gần gũi nhau hơn."

Quý Thục Nhiên trầm mặc.

Đúng là như thế thật, lúc Khương Lê chưa tới thành Yến kinh, Khương Ấu Dao là hòn ngọc quý trong tay Khương Nguyên Bách. Có thể nói là muốn gì được nấy, chưa bao giờ phải ăn bất kỳ thiệt thòi nào. Sau khi Khương Lê tới, Khương Nguyên Bách lúc nào cũng tỏ ra áy náy với Khương Lê, bà ta nhìn mà thấy chướng mắt, huống chi là Khương Ấu Dao. Khương Ấu Dao được nuông chiều từ nhỏ, cảm thấy không vui liền thể hiện ra mặt, cũng không thích chủ động lấy lòng Khương Nguyên Bách. Cha và con gái hai người họ không giống hồi nhỏ đi đâu cũng bám lấy nhau.

Nếu là trước kia, nếu Chu Ngạn Bang làm ra chuyện này, Khương Nguyên Bách tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế. Ít nhất ông ta sẽ không tha cho Khương Ngọc Nga và Chu Ngạn Bang.

Khương Lê rời đi Yến kinh trở về Tương Dương, một thời gian sẽ không trở về. Đúng là một cơ hội tốt, không có Khương Lê, Khương Ấu Dao trong lòng không còn oán hận, Khương Nguyên Bách cũng sẽ dành hết toàn bộ sủng ái cho Khương Ấu Dao.

"Huống hồ gì..." Tầm Xuân lại nở nụ cười, "Ra khỏi cổng phủ thủ phụ thì dễ, bước về mới khó. Trước đây nhị tiểu thư bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương, tám năm sau mới có thể trở về. Vị trí này còn chưa ngồi vững, giờ lại đi Tương Dương, đây không phải ngu xuẩn thì là cái gì? Lần này ra đi, ai biết khi nào trở về, hoặc......" Âm thanh bất chợt đè thấp, "hoặc không về được nữa?"

"Ý ngươi là....." Quý Thục Nhiên khẽ giật mình.

Hạ Hàm bên cạnh cũng tiến lên nói,: "Lần trước ngài cùng bàn bạc với Nghị Lang phu nhân từng nói rồi đấy, thành Yến kinh nhiều tai mắt, dưới chân thiên tử không thể xằm bậy. Lần này nhị tiểu thư đi Đồng Hương, cách Yến Kinh thật xa, qua núi cao, cũng qua một con sông dài...... Lỡ như mà có phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cũng là chuyện hết sức tự nhiên. Nếu thật xảy ra chuyện, người xui xẻo là dòng họ Diệp. Diệp gia lúc đó có hay không đưa ra lời giải thích hợp lí, cũng sẽ thật sự cùng phủ chúng ta cắt đứt quan hệ, không còn cơ hội qua lại được nữa."

Quý Thục Nhiên nói: "Điều ngươi nói, ta cũng đã nghĩ đến."

"Ta đã cẩn thận giữ gìn danh tiếng bao nhiêu năm nay, cuối cùng lại bị nó hủy hoại trong chốc lát. Sau vài chuyện xảy ra, ta cuối cùng cũng suy nghĩ hành sự, ra tay cẩn thận, không muốn lại cho con tiểu tiện nhân này tìm được tiên cơ. Ấy vậy mà nó vẫn chiếm được lợi thế trước." Quý Thục Nhiên hít một hơi thật sâu, "Các ngươi nói không sai, ở Yến Kinh Thành, ta vẫn còn vài phần cố kỵ, dù sao nàng ta cũng là thiên kim tiểu thư nhà thủ phụ, một khi xảy ra chuyện, thì các bên liên quan sẽ vào cuộc điều tra. Nhưng nếu ở Đồng hương, hoặc trên đường tới Đồng Hương......" Quý Thục Nhiên trong mắt lóe lên một tia âm độc, "Ai tra cũng không tra được, dù có tra được, dấu vết để lại cũng đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ. Diệp gia có bạc, bạc dẫn tặc nhân tới, cũng là chuyện thường tình."

Hạ hạm và Tầm Xuân cùng gật đầu.

Quý Thục Nhiên đưa tay vuốt ve chiếc lá của hoa ngọc lan trên bàn, lá cây mượt mà xanh tươi.

Cho tới nay, tại Khương gia, tại Yến Kinh Thành, bà ta luôn duy trì danh tiếng từ mẫu, còn vì mới đón Khương Lê về, nên không thể ra tay quá trực tiếp. Trở nên bị động như vậy, mới khiến Khương Lê từng bước dành thắng lợi liên tiếp.

Hiện tại đột nhiên Khương Lê muốn về Tương Dương, đại khái chắc là nó muốn nối lại tình xưa với Diệp gia, tìm chỗ dựa cho mình. Nhưng nó lại không biết rằng một khi rời đi, chẳng khác nào tướng quân ra chiến trường bỏ lại thành trì nương náu của mình, chiến đấu ở một vùng xa lạ. Chính là đánh mắt dưa hấu để nhặt hạt vừng, không hơn không kém.

Nếu Khương Lê không muốn ở phủ thủ phụ, đây là một cơ hội tốt để đuổi nó đi. Khương phủ này sẽ không còn chỗ cho Khương Lê nữa.

Quý Thục Nhiên đột nhiên bóp nát chiếc lá của đóa ngọc lan, thân rễ bị bẻ gãy thành hai mảnh, rơi xuống đất.

Bà ta đứng lên, nói: "Tìm giấy bút tới đây, ta muốn viết thư cho phụ thân."

Một mình bà ta khó mà làm được những chuyện này, muốn động tay ở Đồng Hương thần không biết quỷ không hay, thì phải dựa vào Quý gia.

......

Khi Quý Thục Nhiên đang bận lập mưu, bên Khương Lê, trong Phương Phỉ Uyển, Đồng Nhi và Bạch Tuyết đang bận rộn thu dọn đồ đạc.

"Cái này phải mang...... Cái này cũng phải mang...... Bộ y phục này mới may gần đây, nhất định phải mang theo, còn đôi giày này nữa....."

Khương Lê dở khóc dở cười nói với Đồng Nhi: "Ta chỉ về Tương Dương nhiều nhất là hai ba tháng mà thôi, em mang nhiều đồ như vậy, giống như đang giúp ta chuyển tới Tương Dương ở luôn."

Đồng Nhi nhụt chí: "Ai biết ở Tương Dương có thiếu gì không cớ chứ? Ở Thành Yến kinh cái gì cũng không thiếu, nhưng Tương Dương thì chưa chắc. Cô nương lỡ như mà không mang đủ đồ, nơi đó lại không có, thì biết kiếm đâu ra bây giờ?" Vừa lo vừa luôn tay sắp xếp đồ thêm vào gương hành lí: "Không biết người Diệp gia thế nào, có đối xử tốt với cô nương hay không, nhiều năm xa cách như vậy rồi, liệu có thể thân thiết với cô nương lại không?......"

Khương Lê không nhẫn tâm nói cho Đồng Nhi biết, đừng nói là thân thiết, ngay từ giây phút đầu tiên người Diệp gia thấy nàng, chắc chắn sẽ dùng sự lạnh nhạt để đối đãi. Nàng còn phải mặt dày đối phó, Khương Lê nghĩ tới lại cảm thấy có chút ngại ngùng.

"Cô nương không có gì đặc biết muốn mang đi sao?" Bạch Tuyết nghiêm túc hỏi, "Hoặc có chuyện muốn làm. Lần này người rời Yến Kinh, đi đi về về cũng mất một khoảng thời gian. Muốn ăn loại bánh ngọt nào cứ nói với nô tỳ, nô tỳ sẽ sai người làm hoặc sai người đi mua về ngay. Tương Dương chưa chắc đã đầy đủ như trên này."

Bọn họ xem Tương Dương như nơi hoang sơ, thâm sơn cùng cốc không bằng, Khương Lê trong lòng cười thầm, tuy Đồng Hương rất nghèo, nhưng Tương Dương ngụ ngay bên cạnh lại chẳng hề kém nơi nào. Tương Dương là nơi tụ họp nhiều thương nhân giàu có, chỉ riêng điều này cũng cho thấy nơi đó không hề thiếu thốn bất cứ cái gì.

Nhưng lời Bạch Tuyết cũng nhắc nàng nhớ một chuyện.

Nàng cười nói: "Muội nói cũng đúng, như vậy đi, ngày mai chúng ta đi ra ngoài dạo chơi một vòng, cái gì ngon cứ thử hết một lượt, chơi thật vui, dù sao chuyến đi Tương Dương này cũng phải đi khá lâu."

"Thật sự?" Đồng Nhi nghe xong, lo lắng vừa rồi tan biến, lập tức hoan hô.

Bạch Tuyết cũng thật cao hứng.

Hai người không nhìn thấy lúc Khương Lê xoay lưng lại, hơi cúi xuống, thần sắc lộ vẻ trầm tư.

Chuyến đi về cố hương lần này, nàng phải đi qua chỗ Tiết Chiêu được chôn cất. Dù chưa thể mang hài cốt của Tiết Chiêu về, không thể mang đệ ấy cùng trở về nguyên quán. Nhưng Khương Lê muốn đi thăm hắn.

Mang theo thù hận và sinh mệnh của Tiết Chiêu, trở lại Tương Dương, bất kể như thế nào, nàng cũng muốn đi nhìn một chút.

Đó là người đệ đệ đã mất của nàng, Tiết Chiêu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top