Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 93: Viếng thăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm hôm sau, Khương Lê dậy thật sớm chuẩn bị lên đường.

Bây giờ toàn bộ Khương phủ đều đã biết chuyện nàng đi Tương Dương. Lúc đầu Quý Thục Nhiên phản đối ngay trước mặt Diệp Minh Hiên, nhưng sau đó lại thay đổi ý định, ra vẻ một vị từ mẫu, ân cần hỏi Khương Lê có thiếu gì không.

Khương Cảnh Duệ nghe tin Khương Lê phải về Tương Dương, hắn đã ngồi lại Phương Phỉ Uyển một lúc lâu. Chủ yếu là trách nàng không có tình nghĩa, đi Tương Dương chơi cũng chẳng rủ hắn một tiếng. Hắn muốn cùng nàng tới Tương Dương chơi.

Khương Lê vừa tức giận vừa buồn cười, Khương Cảnh Duệ đến Tương Dương nằm ở khúc nào cũng không biết, còn muốn cùng nàng tới đó. Hơn nữa nàng tới Tương Dương không phải để vui đùa, nàng còn không biết người nhà họ Diệp có chào đón nàng không nữa là. Nàng là ngoại tôn nữ, nhưng chưa chắc đã được đối xử nhiệt tình như những ngoại tôn nữ khác. Khương Cảnh Duệ chỉ là một thân thích trên danh nghĩ, nói đúng hơn là một người xa lạ, theo nàng tới đó làm gì?

Quan trọng nhất chính là dù mọi chuyện có được giải quyết ổn thỏa, mẫu thân của Khương Cảnh Duệ chắc chắn không cho phép hắn đi xa làm loạn.

Nói hết lời, mới khuyên được Khương Cảnh Duệ từ bỏ ý định này. Khương Lê thở dài, xem ra mọi người trong phủ ai cũng cho rằng nàng về Diệp gia hưởng phước, nhưng có mấy ai nhìn thấu con đường chưa chắc suôn sẻ như họ tưởng.

Hôm qua là một ngày nắng chói chang, hôm nay trời lại mưa lất phất.

Ngày thu ở Thành Yến kinh dường như rất ngắn, mới hôm nào thời tiết còn nóng như mùa hè, thoáng chốc đã trở nên lạnh buốt. Nhìn lá vàng khô héo úa tàn rơi đầy đất, khó nhìn thấy sự rực rỡ của hôm qua.

Đồng Nhi đưa tay ra ngoài thử một chút rồi quay vào nói với Khương Lê: "Cô nương, mưa này chắc không nhỏ đâu, hay là đừng đi nữa, để ngày khác lên đường."

"Không sao." Khương Lê đang buộc lại áo choàng, nghee vậy nói: "Chúng ta chỉ ngồi trên xe ngựa, đâu có đi bộ nhiều đâu."

Đồng Nhi đành phải coi như chưa nói gì.

Khương Lê đã định hôm nay ra ngoài, mua chút quà cho người nhà họ Diệp. Khương lão phu nhân biết chuyện này, sau còn cố ý kêu Trân Châu đưa cho nàng chút bạc, để Khương Lê mua đồ tốt một chút.

Không ngờ hôm nay trời lại mưa, Đồng Nhi nghĩ cũng không cần vội, Diệp Minh Hiên còn ở Yến Kinh Thành tới mười ngày lận, chờ ngày nắng đi cũng không muộn. Ai biết người từ trước đến nay dễ nói chuyện như Khương Lê, lại cố chấp muốn ra ngoài hôm nay.

Khương Lê buộc xong áo choàng, đứng trước gương ngắm nghía.

Dung mạo của vị Khương nhị tiểu thư này không xuất chúng bằng Tiết Phương Phỉ. Nhưng nền tảng lại không tệ, trông rất thanh tú. Những ngày qua Khương Lê ở Khương phủ, chăm ăn chăm uống, cuối cùng nuôi cho thân thể này trở nên tốt hơn trước, so với bộ dáng sống trên núi Thanh Thành đã có da có thịt hơn nhiều. Bộ dáng tiều tụy cùng suy yếu đã biến mất, nhìn nàng ấy bây giờ rất rạng rỡ và tươi tắn.

"Cô nương thật xinh đẹp." Bạch Tuyết đứng một bên mở lời khen, sau than thở, "Như bước ra từ trong tranh vẻ vậy."

"Đúng vậy." Đồng Nhi gật đầu, "Trước kia cô nương sống trên núi Thanh Thành, chỉ được mặc áo xám, không thể hiện được hết mỹ mạo của cô nương. Bây giờ cô nương sống ở thành Yến kinh, ta coi thấy không ai đẹp bằng tiểu thư nhà chúng ta. Nếu những ni cô trên núi Thanh Thành nhìn thấy, chắc chắn sẽ không nhận ra tiểu thư cho mà xem."

Khương Lê nhìn chính mình trong gương, gương mặt quen thuộc nhưng cảm giác lạ lẫm. Khi đối diện với Tiết Chiêu, liệu đệ ấy có còn nhận ra nàng?

Phụ thân...... Cũng sẽ không nhận ra nàng mất.

Trong lòng nàng, tuôn ra một hồi thương cảm, nghiêng đầu không nhìn tấm gương kia nữa, chỉ nói: "Đi thôi."

"Được ạ." Đồng Nhi đẩy cửa ra.

......

Bởi vì trời mưa, ngoài đường lớn của thành Yến kinh không có nhiều người qua lại. Thậm chí mấy người bán kẹo hồ lô ven đường cũng không thấy đâu. Khương Lê, Đồng Nhi và Bạch Tuyết chỉ có thể vào các cửa hàng bán trang sức hoặc vải vóc. Mấy người bán hàng rong thường ngày ước chừng hôm nay không ra ngoài. Nàng muốn mua những món đồ chơi đang thịnh hành ở Yến Kinh.

Nghe nói Diệp gia có ba vị nhi tử, đời cháu phía dưới cũng không nhiều, ngoài Diệp Thế Kiệt ra, thì chỉ có Diệp Minh Hiên là có một nhi, một nữ. Diệp gia lão tứ còn chưa thành hôn, nói gì đến việc con cháu. Vì vậy mua quà cho chúng cũng không khó.

Không lâu sau, Khương Lê đã chọn quà tương ứng cho từng người.

Tặng quà không phải chuyện đơn giản, nhiều bà mẹ nhà giàu khi dạy nữ nhi của mình, còn dạy riêng về việc tặng quà cáp. Nếu trượng phu của con làm quan, trượng phu cần giao thiệp trên quan trường, nên việc tặng quà sao cho hợp tâm ý người ta là điều không thể thiếu. Tặng quà quá nặng, sau càng lúc phải càng nặng hơn. Còn tặng quà quá nhẹ là coi thường người ta. Thực sự rất khó.

Nhưng từ khi đi theo Thẩm Ngọc Dung làm công việc xã giao, Khương Lê đã học được vài mánh tặng quà. Ở Đồng hương, Tiết Hoài Viễn liêm khiết thanh bạch, không thu quà cáp. Ở Yến Kinh Thành thì khác, đôi khi quà mà quá thường, hoặc quá nặng, Thẩm mẫu cũng sẽ trách mắng, nàng phải lấy đồ từ của hồi môn của mình để bù vào.

Nghĩ đến giờ, chắc Thẩm Ngọc Dung không còn phải đắn đo chuyện quà cáp nữa, Vĩnh Ninh công chúa không thiếu bạc, muốn tặng thứ quý giá cấp mấy cũng không phải lo chuyện kinh tế eo hẹp, chắc chắn không cần lấy chút của hồi môn của nàng để lại để bù vào.

Khương Lê chuẩn bị quà cho ba vị cữu cữu, hai vị cữu mẫu, Diệp lão phu nhân cùng biểu tỷ, biểu ca, ai cũng có phần. Nàng còn hỏi Diệp Minh Hiên về sở thích của từng người để mua quà sao cho đúng ý.

Đến trưa, họ ghé vào một tửu lâu ăn cơm. Thấy mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh, Đồng Nhi liền nói: "Mưa này chắc còn lâu mới tạnh, cô nương, ăn cơm xong, chúng ta về đi. Bên ngoài cũng không còn gì hay ho nữa rồi."

Khương Lê nghĩ nghĩ, nói: "Không quay về, chúng ta đi Yên Vũ Các."

"Yên Vũ Các?" Đồng Nhi và Bạch tuyết cùng nhau kinh ngạc, hỏi, "Đó là nơi nào?"

"Là một lầu các gần Bạch Lộ Loan, nghe nói ngồi đó ngắm cảnh rất đẹp. Từ khi về Yến kinh, lâu như vậy rồi ta chỉ nghe danh chứ chưa từng tới đó bao giờ. Hôm nay trời mưa vừa đẹp, đúng lúc thích hợp để chiêm ngưỡng. Chi bằng hôm nay đi luôn."

Bạch Tuyết xưa nay rất nghe lời Khương Lê, hoàn toàn không có dị nghị. Đồng Nhi thấy thế cũng chỉ đành đồng ý, nhưng lại nhìn Khương Lê nói: "Tiểu thư nghe về Yên Vũ Các từ đâu? Nô tỳ chưa từng nghe qua."

"Chỉ là ngẫu nhiên nghe người khác đàm luận mà thôi." Khương Lê thản nhiên nói: "Cũng không phải nơi nổi danh, nên hiếm người biết. Không phải có một câu như vậy sao, phong cảnh mỹ lệ nhất, thường ở nơi góc tối không người."

Đồng Nhi nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu.

Khương Lê uống một ngụm trà, suy nghĩ bay xa.

Khi đó nàng vì buổi mừng thọ năm ấy mà đẻ non, tổn thương nguyên khí nặng nề, lâm bệnh liệt giường. Biết tin Tiết Chiêu qua đời, chật vật bò dậy. Nhưng Đồng Hương cách Yến kinh quá xa, nàng không cách nào kéo lê một thân bệnh nặng để đưa thi thể Tiết Chiêu về chôn cất ở Đồng Hương. Thẩm mẫu cũng không cho phép nàng làm như vậy, bà ta coi nàng như nỗi nhục của Thẩm gia, không cho nàng ra ngoài làm bọn họ mất mặt. Đến chuyện nhặt xác Tiết Chiêu, đều dựa vào sự khoan dung của Thẩm Ngọc Dung.

Thẩm Ngọc Dung nói với nàng, Yên Vũ Các phong cảnh tươi đẹp, ít ai lui tới, là một địa phương tốt. Nếu Tiết Chiêu chôn xương nơi này, cũng không tệ. Sau này có cơ hội, đợi nàng tốt lên, sẽ đưa Tiết chiêu quay về cố hương.

Lúc ấy nàng vừa yếu đuối vừa bất lực, không nơi nương tựa, đối với Thẩm Ngọc Dung cảm động đến rơi nước mắt. Bản thân nàng bị người người chỉ trích như thế, mà Thẩm Ngọc Dung còn nể tình suy nghĩ cho nàng, thật sự quá tốt.

Nhưng về sau mới biết được, mọi chuyện đều do Thẩm Ngọc Dung một tay tạo thành. Vĩnh Ninh công chúa cấu kết cẩu quan hại chết Tiết Chiêu, sao Thẩm Ngọc Dung lại không biết cho được? Bọn họ chính là hung thủ giết người, lại còn làm bộ đau buồn đồng cảm, thật ghê tởm.

Nghĩ đến đây, Khương Lê nhíu mày, cảm thấy dù Yên Vũ Các tuy đẹp, cũng xuất phát từ chủ ý của Thẩm Ngọc Dung, không chừng còn có ý của Vĩnh Ninh công chúa trong đó. Nàng không muốn Tiết Chiêu sau khi chết còn phải chịu sự bài bố của hai người bọn họ, bây giờ không có cách nào, nhưng nàng tin sẽ luôn có một ngày, tốt nhất là càng nhanh càng tốt, nàng mang Tiết Chiêu rời khỏi chốn Yên Vũ Các này, rời đi thành Yến kinh.

Khương Lê đặt chén trà xuống, nói: "Ta ăn xong rồi, chúng ta đi thôi."

Đồng Nhi và Bạch tuyết ẩn ẩn cảm thấy Khương Lê tựa hồ có chút buồn bực trong người, liếc nhau, đều không hiểu tại sao, đành phải đi theo Khương Lê.

Bạch Lộ Loan là một hồ nước ở ngoại ô Yến Kinh. Trước đây có một văn nhân sống ở đây, nuôi một đàn cò trắng. Sau này văn nhân qua đời, đàn cò trắng ấy cũng bay đi, nhưng cái tên Bạch Lộ Loan vẫn được giữ lại. Yên Vũ Các cách Bạch Lộ Loan không xa.

Mộ của Tiết Chiêu, nằm dưới một cây đào sau Yên Vũ Các.

Đồng Nhi và Bạch tuyết là lần đầu tới Bạch Lộ Loan, thấy mặt nước xanh biếc. Yên Vũ Các có hết thảy sáu tầng, đứng trên lầu cao nhất nhìn xuống, cả tòa lầu như nằm trong màn mưa mờ ảo. Nước hồ gợn sóng lăn tăn, trời và nước như hòa lại làm một.

Đồng Nhi rất kích động, nói: "Đẹp quá, tiểu thư, nhìn mưa từ trên này thật là đẹp!"

Khương Lê cười nói: "Các em ngồi đây một lát, ta đi qua xem cây đào bên kia."

Bạch Tuyết vội vàng nói: "Nô tỳ cùng đi với tiểu thư."

"Không cần đâu." Khương Lê ngăn nàng lại, "Ở đây không có ai, ta đi một lát rồi về ngay. Không sao đâu."

Nàng không nói thêm gì, tự mình đi xuống lầu.

Cách đó không xa, cây đào vẫn lặng lẽ như xưa. Hoa đào trên cành đã rụng hết, cây không còn hoa trở nên tiêu điều.

Dưới cây, có một ngôi mồ.

Khương Lê che dù, đứng trước mộ.

Tiết Chiêu gặp cướp rồi chết trên đường tới kinh thành, bị vứt xác xuống sông. Mọi người đều nói như vậy. Khi nàng nhận xác Tiết Chiêu, khuôn mặt của đệ ấy đã bị hủy. Nếu không nhờ vết bớt trên thi thể, Khương Lê không dám tin chàng thiếu niên khỏe mạnh năm đó, nay đã trở thành một cái xác lạnh lẽo.

Hắn chết trong đau đớn giày vò, những vết dao chém trên người, làm Khương Lê hiện tại nghĩ lại vẫn còn rùng mình. Khi đó nàng không có hoài nghi sự việc này có khúc tất, cho đến khi nàng chết đi mới ngộ ra sự tình. Tất thảy đều do một tay Vĩnh Ninh công chúa ban tặng. Cho nên những vết đao đó không phải do bị bọn cướp chém, mà là do người của Vĩnh Ninh công chúa ra tay.

Tưởng rằng đã tìm được một vị quan có thể ra tay giúp đỡ cho, không ngờ lại rơi xuống một cái bẫy khác. Khương Lê khó mà tưởng tượng được những tuyệt vọng và phẫn nộ Tiết Chiêu đã chịu trước khi chết.

Sau khi hắn chết, chỉ có thể bất lực nằm ở một nơi hoang vắng như thế này. Đến lúc mưa rơi cũng không có cái gì che chắn.

Khương Lê nhẹ nhàng đặt ô xuống, che mưa cho ngôi mồ. Như thể làm vậy sẽ giúp Tiết Chiêu tránh chút mưa gió. Như thể trước mặt nàng không phải một nắm mồ lạnh lẽo, mà chính là một thiếu niên hoạt bát, thích cười.

Nàng nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng thì thầm: "A Chiêu, tỷ tỷ tới rồi."

"A Chiêu, ta là tỷ tỷ của đệ đây. Ngươi chắc là không thể nhận ra ta trong hình hài này. Ta bây giờ mang thân phận là thiên kim tiểu thư ở nhà họ Khương, nữ nhi của Khương Nguyên Bách. Ngươi nhất định đang cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trước đây ta cũng thế, chỉ là bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây là cơ hội mà ông trời ban cho tỷ."

"Trong vòng mười ngày nữa, tỷ sẽ về Tương Dương. Tỷ sẽ tìm hiểu chuyện của phụ thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đó, chuyện năm xưa đó là do tỷ tỷ liên lụy hai người. Ta biết kẻ hại chúng ta là ai, cũng biết nên tìm ai để báo thù. Bây giờ Thẩm Ngọc Dung đang đi lên không ngừng, lại có Vĩnh Ninh công chúa đứng sau lưng nâng đỡ, nay còn thêm cả Thành vương. Ta tạm thời không làm gì được bọn họ, nhưng không phải sẽ mãi không làm gì được bọn chúng."

"Tỷ mượn danh nghĩa của Khương nhị tiểu thư, tìm cách rửa sạch nỗi oan khuất của nhà họ Tiết chúng ta, vạch trần bộ mặt thật của Vĩnh Ninh công chúa và Thẩm Ngọc Dung, để hai người được minh oan."

"A Chiêu..." Nàng thì thầm,: "Tha thứ cho tỷ phải một thời gian lâu như vậy mới tới đây thăm đệ được, ngươi nhất định phải trách cứ tỷ tỷ. Không có một khắc nào tỷ tỷ dám quên đi mối huyết hải thâm thù của nhà họ Tiết chúng ta. Đệ hãy kiên nhẫn nhé, chờ tỷ từng bước từng bước đòi lại công bằng cho hai người."

"A Chiêu.... Tỷ xin lỗi....."

Nàng thầm nói. Trước mặt như phảng phất nhìn thấy bóng dáng một thiếu niên đang múa kiếm, quay lại nhìn nàng cười ngây ngô. Không biết qua bao lâu, Khương Lê mới chớp chớp mắt.

Mưa dường như đang nhỏ đi, ngôi mồ trước mặt vẫn im lìm lặng lẽ, không biết từ đâu bay tới một con chim hồng tước, đậu trên cành cây, nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng. Lông vũ của nó ướt đẫm, nó liền vỗ mạnh cánh, giũ hết nước trên người xuống. Thấy chiếc ô trên ngôi mồ, nó liền bay xuống đậu trên đó. Đứng trên cái ô, kêu rít rít không ngừng.

Khương Lê mỉm cười, thấp giọng nói: "Ngươi cũng nghe thấy đúng chứ?"

Nàng quay người, từ từ đi về phía Yên Vũ Các.

Về tới Yên Vũ Các, Đồng Nhi và Bạch Tuyết thấy nàng toàn thân ướt sũng, sợ hết hồn. Đồng Nhi nói: "Cô nương, dù của người đâu? Sao y phục đều ướt thế này?"

"Ta nhìn thấy một con chim hồng tước không có chỗ trú, thương tình nên ta đã bỏ lại ô dưới tán đào bên kia."

Đồng Nhi nghe vậy, nói: "Cô nương, ta biết ngài có ý tốt, nhưng chúng nô tì ở bên này, ở đây cũng có dư ô, ngài nói cho chúng nô tì biết mang qua là được, hà tất phải để mình bị ướt như vậy? Lỡ cảm lạnh thì sao?"

Khương Lê áy náy cười nói: "Nhất thời không nghĩ nhiều như vậy."

"Cô nương cái gì cũng tốt," Bạch Tuyết nhỏ giọng nói: "Chính là quá mềm lòng ."

Mềm lòng? Khương Lê trong lòng bật cười.

Thứ này lúc trước nàng có. Bây giờ không còn nữa.

......

Thành Yến kinh, trong Vọng Tiên Lâu, Lục Cơ đang nói chuyện với Tiêu Hoành.

Không lâu sau, Văn Kỷ bên người Tiêu Hoành bước tới.

Văn Kỷ có vẻ hơi do dự: "Đại nhân......"

Tiêu Hoành liếc mắt nhìn hắn, "Nói."

"Dạ." Văn Kỷ lập tức đáp: "Khương nhị tiểu thư hôm nay mang theo hai nha hoàn ra ngoài. Trước tiên đi tới vài tiệm ở dọc con đường lớn mua ít đồ, sau đó dùng cơm, rồi đi đến Yên Vũ Các."

"Yên Vũ Các?" Tiêu Hoành nhướm mày, cười khẽ: "Nơi hẻo lánh như thế mà nàng ấy cũng biết."

"Vậy..." Người ở gần Văn Kỷ nhìn ra chút manh mối, vuốt vuốt râu ria, nói: "Đại nhân còn cử người giám sát hành động của Khương nhị tiểu thư nữa không?"

Tiêu Hoành xua tay: "Không cần giám thị nữa, nàng ta hành vi kỳ quái, ta đoán cũng chẳng ra." Hắn thuận miệng hỏi Văn Kỷ: "Nàng tới Yên Vũ Các làm gì ở đó?"

"Nghe nói Yên Vũ Các là nơi ngắm mưa rất đẹp." Lục Cơ đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười nói: "Khương nhị tiểu thư chẳng lẽ thích xem mưa rơi, ngược lại thật tao nhã."

"Không phải." Văn Kỷ nói: "Khương nhị tiểu thư trước cùng hai cái nha hoàn ngồi một lát ở Yên Vũ Các, sau đó một mình đi tới một cây đào gần đó. Quanh đó có một ngôi mồ, Khương nhị tiểu thư đem ô của mình để lại đó, che mưa cho mồ."

Tiêu Hoành cùng Lục Cơ cùng khựng lại.

Tiêu Hoành nhíu mày, con ngươi xinh đẹp lập tức hiện lên vài phần hứng thú, hắn hỏi: "Ồ? Nàng ta đến viếng mộ à?"

"Không mang đồ cúng bái, nhưng trông Khương nhị tiểu thư hình như có quen biết người nằm đó. Nàng đứng lại đó rất lâu, trông rất bi thương." Văn Kỷ trả lời rất chi tiết.

"Vậy đúng là viếng mộ thật rồi." Tiêu Hoành nói.

Lục Cơ hỏi: "Sao đại nhân lại nói như vậy?"

"Vị Khương nhị tiểu thư này lúc nào cũng làm việc cẩn trọng, đến một giọt nước cũng không lọt, rất giỏi che giấu." Tiêu Hoành cười như không cười: "Hôm nay ra ngoài mua đồ chỉ là cái cớ, đi Yên Vũ Các ngắm mưa, cũng là ngụy trang. Mục đích chính của nàng ta chính là đi thăm ngồi mồ này."

"Người nằm trong mồ ấy, nhất định là người nàng ta yêu quý nhất." Hắn tự ý kết luận.

Nếu nói Khương Lê làm việc đến một giọt nước cũng không lọt, ngụy trang mười phần chu đáo chặt chẽ, thì Tiêu Hoành như kẻ sinh ra để đối đầu với nàng, dễ dàng nhìn thấu sự việc, liếc mắt một cái đã nhìn ra chân tướng.

"Người nằm trong ngôi mồ đó tên gì?" Tiêu Hoành hỏi.

"Là một người tên là Tiết Chiêu." Văn Kỷ trả lời: "Năm trước bị cướp giết, vứt xác xuống sông, nhưng điều này có phần không đúng, cái chết của Tiết Chiêu có chút dính dáng tới Kinh Triệu Doãn."

Dù thiên hạ thái bình cũng không thể nơi nơi soi rõ. Nơi thành Yến kinh này, ngay dưới chân thiên tử, hằng ngày có không ít người chết oan uổng, nhà nào có thế lực thì may ra còn tìm được công đạo. Những kẻ không có người giúp chỉ có thể như cỏ rác trôi lênh đênh trên biển, bị chút sóng nhấn chìm xuống đáy đại dương.

"Người Tiết Chiêu này có lai lịch thế nào?" Lục Cơ nghi hoặc: "Quan lại ở thành Yến kinh, ta chưa từng nghe thấy cái tên này."

Văn Kỷ dừng một chút, mới nói: "Tiết Chiêu này không phải người ở thành Yến kinh, hắn là đệ đệ của phu nhân Trung Thư xá lang, em vợ của Thẩm Ngọc Dung. Khi Tiết Phương Phỉ gặp chuyện, hắn nghe tin liền tức tốc cưỡi ngựa chạy tới kinh thành, không ngờ giữa đường gặp phải chuyện đòi mạng."

"Đệ đệ của Tiết Phương Phỉ?" Lục Cơ khẽ giật mình, lập tức lắc đầu: "Chuyện này đúng là không ngờ thật đấy."

Nhấc đến Tiết Phương Phỉ, cả thành Yến kinh này ai ai cũng biết. Nhưng chuyện đệ đệ của Tiết Phương Phỉ gặp nạn, đích thật là không có mấy ai biết. Xem ra chuyện này xảy ra nhanh chóng, không gây nên sóng gió gì.

"Nhưng Tiết Chiêu và Khương Lê có quan hệ gì với nhau?" Lục Cơ nghi ngờ hơn, "Tiết gia và Khương gia làm gì có liên hệ gì với nhau. Khương Lê ngây người sống tám năm trời trên núi Thanh Thành, trong khoảng thời gian này không thể phát sinh quan hệ với Tiết Chiêu được. Hơn nữa Tiết Chiêu chết vào khoảng năm ngoái, Khương Lê năm nay mới trở về, không thể quen biết với Khương Lê được," Hắn chần chờ một chút, hỏi: "Tiết Chiêu đã từng tới Yến kinh lần nào chưa? Hay từng đi qua núi Thanh Thành lần nào chưa?"

Văn Kỷ lắc đầu: "Hẳn đều không có, Tiết Chiêu từ nhỏ sống tại Tương Dương, chưa từng rời khỏi nơi đó. Lần đầu hắn tới Yến Kinh là năm ngoái, chính là lần đi thăm Tiết Phương Phỉ, sau liền gặp nạn."

Lục Cơ nhìn sang Tiêu Hoành, nói: "Này cũng thật kỳ lạ."

Hai người không dính chút liên quan gì với nhau, sau lại nảy sinh giao tình sâu đậm tới nỗi đi thăm mồ người kia. Theo lời Văn Kỷ nói, Khương Lê đau lòng khi viếng mộ Tiết Chiêu, Văn Kỷ không phải người ưa phóng đại, hắn nói nhìn thấy Khương Lê bi thương, ấy là Khương Lê bi thương thật.

Khương nhị tiểu thư có thiện lương cỡ nào, cũng sẽ không tự dưng đi thương cảm cho một kẻ không quen biết được. Huồng hồ theo lời Tiêu Hoành nói, Khương Lê hôm nay phải đi một vòng lớn như vậy, chỉ để viếng mộ Tiết Chiêu. Nếu đã không quen biết, sao còn làm tới mức này?

Lục Cơ suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.

"Có lẽ......" Văn Kỷ đắn đo một lát, thận trọng đưa ra một phỏng đoán: "Vị Tiết Chiêu này và Khương nhị tiểu thư từng có một đoạn tình cảm, Khương nhị tiểu thư có tình ý với Tiết Chiêu?"

"Ngươi không phải nói hai người bọn họ chưa từng đụng mặt nhau sao?" Lục Cơ nói: "Không nhìn thấy nhau sao có thể nảy sinh tình cảm được?"

Điều này cũng đúng, Văn Kỷ không nói nữa.

Tiêu Hoành híp híp mắt, bỗng nhiên nói: "Tiết Chiêu là người Tương Dương?"

Văn Kỷ: "Dạ, đúng vậy."

"Thân mẫu của Khương Lê cũng là người Tương Dương. Tiết Chiêu cũng là người Tương Dương....." Tiêu Hoành nói: "Không cần tra quan hệ giữa Khương Lê và Tiết Chiêu nữa, cứ tra từ nhà họ Tiết là được."

"Tiết gia?" Lục Cơ nghi hoặc: "Thẩm phu nhân Tiết Phương Phỉ, phụ thân nàng chỉ là vị quan nhỏ, trong nhà nhân khẩu đơn bạc, không có gì đặc biệt để tra."

Ban đầu Tiết Phương Phỉ từng làm kinh động kinh thành, nhưng cũng khiến người người tiếc nuối. Người ta nói nếu Tiết Phương Phỉ có xuất thân tốt hơn một chút, bằng tướng mạo và tài học của nàng, vào cung làm phi cũng dư sức, tuyệt đối không trèo cao. Đáng tiếc phụ thân của nàng chỉ là một vị quan nhỏ, bò mãi chẳng lên cao, nàng chỉ đành gả cho một tú tài nghèo. Mặc dù về sau Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên làm quan, người ta lại nói Tiết Phương Phỉ không xứng với Thẩm Ngọc Dung.

Một nhà Tiết gia bình thường như vậy, có gì đáng để nàng ấy để ý tới chứ? Lục Cơ không rõ, dù hành tung của Khương nhị tiểu thư trông rất khả nghi, liên tục phá rối kế hoạch của Tiêu Hoành, khiến bọn hắn không muốn chú ý cũng phải chú ý. Nhưng nhà họ Tiết này, hắn thấy không có gì cần chú ý hết.

"Đừng quên, Khương Lê sắp cùng Diệp Minh Hiên về Tương Dương, ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao?" Tiêu Hoành khóe môi mỉm cười, ánh mắt hết sức thanh minh, hắn nói: "Với tính cách của vị Khương nhị tiểu thư này, sao lại nỡ bỏ rơi thành trì đắc thắng tại Khương gia, đột nhiên bỏ đi công phá một nơi khác. Còn chẳng phải vì ở Tương Dương có thứ quan trọng hơn hay sao?"

"Nàng không phải về để nối lại tình xưa với Diệp gia à?" Lục Cơ hỏi.

"Khương nhị tiểu thư không giống người nặng tình nặng nghĩa." Tiêu Hoành lười biếng nói: "Trước đây ta không hiểu tại sao nàng ta lại muốn về Tương Dương, bây giờ thì hiểu rồi."

"Nàng ta và Tiết gia có liên hệ gì đó, hoặc ở Tiết gia có thứ nàng cần."

Văn Kỷ cùng Lục Cơ sau khi nghe xong, trong lòng xoay vần trăm ngàn suy nghĩ, nhất thời không biết nói gì. Nếu là người khác nói vậy, họ sẽ bảo người đó nói nhảm. Rốt cuộc Khương nhị tiểu thư cùng Tiết gia ở Tương Dương có liên hệ gì với nhau? Nhưng Tiêu Hoành chưa bao giờ nói lung tung, một khi hắn đã nhận định điều gì, hiếm khi điều đó là sai.

"Văn Kỷ, tra kỹ về cái chết của Tiết Chiêu." Tiêu Hoành vuốt vuốt sóng quạt xếp, nói: "Có lẽ nguyên nhân cái chết của Tiết Chiêu, vị Khương nhị tiểu thư này có biết chút ít đấy."

Lục Cơ cả kinh: "Cả chuyện này nàng ta cũng biết?"

"Nàng ta có nhiều bí mật, không ít hơn hai." Tiêu Hoành không bận tâm phủi những nếp nhăn trên áo, nhàn nhạt nói : "Vừa hay ta cũng muốn về Tương Dương, chuyến đi này, chắc chắn sẽ không buồn chán chút nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top