Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 95: Hoa lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So với sự rối ren của Diệp gia, Khương Lê lại đang rất thoải mái. Ít nhất trong mắt những hạ nhân trong phủ họ Diệp, vị Khương nhị tiểu thư này hoàn toàn không gặp khó khăn gì, như không phải lần đầu sinh hoạt tại Diệp gia. Ban đầu, các nha hoàn của Diệp gia được phân công phục vụ Khương Lê đều đã nghe về quá khứ của nàng, nàng không chỉ từng khinh thường xuất thân thương nhân của Diệp phủ mà còn từng hại mẹ giết đệ bị bắt tới am ni cô xám hối tu hành suốt tám năm.

Những tưởng sẽ đụng phải một vị tiểu thư kiêu ngạo, khó chiều, không ngờ nàng lại rất dễ gần. Khương Lê chưa từng đề ra bất cứ yêu cầu quá đáng gì, phàm là những chuyện Đồng Nhi và Bạch tuyết trong tầm có thể làm được, Khương Lê sẽ không làm phiền hạ nhân Diệp gia. Nếu như nói Khương Lê tới Diệp gia làm khách, vậy vị này khách nhân, ắt hẳn là vị khách dễ chiều nhất.

Các nha hoàn Diệp gia đều thở phào nhẹ nhõm. Trong vòng mấy ngày tới, bọn họ cũng dần thân thiết với Đồng Nhi và Bạch Tuyết. Đồng Nhi là một người lanh lợi, thường mang bánh kẹo chia cho các nha hoàn khác. Còn Bạch Tuyết vốn xuất thân từ nông thôn, mười phần bình dị gần gũi. Bọn nha hoàn dần dần mở lòng, thường xuyên kéo bọn họ đi nói chuyện phiếm, nghe bọn họ kể lại những chuyện vụn vặt ở Yến Kinh.

Tuy vậy, qua năm, sáu ngày rồi mà người nhà họ Diệp vẫn như cũ chưa từng đã động gì tới chuyện đưa Khương Lê tới thăm Diệp lão phu nhân.

Đồng Nhi bất mãn nói với Khương Lê: "Người Diệp gia rốt cuộc có ý gì? Không phải nói sẽ để tiểu thư đi thăm lão phu nhân hay sao? Vậy mà đến giờ cũng chẳng thấy nói năng gì."

Người Diệp gia đã không chủ động nhắc tới, Khương Lê cũng ngại hỏi.

"Em thân thiết với nha hoàn bên kia, cũng không hỏi ra được gì sao?" Khương Lê mỉm cười hỏi. So với Đồng Nhi đang vội, nàng lại chẳng vội chút nào. Nàng cũng đâu phải Khương nhị tiểu thư thật sự, Diệp lão phu nhân đối với nàng chỉ là một vị ngoại tổ mẫu trên danh nghĩa. Bàn về cảm tình, thực sự không làm sao đậm sâu được, nếu đã không đậm sâu, giả vờ là giả tạo. Hiện tại nàng đã tới Tương Dương, vào được phủ Diệp Gia, đã coi như thành công bước đầu, mọi thứ vẫn đang thuận lợi.

Đồng Nhi lắc đầu: "Nghe các nha hoàn bên kia nói, Diệp lão phu nhân thân thể không tốt, mấy năm nay xuống giường còn khó khăn. Đại phu nói cần phải tĩnh dưỡng." Nàng nói đến đây, thở dài, nói: "Có lẽ không thể trách người Diệp gia được, nếu như lão phu nhân chịu không nổi, tinh thần bị kích động, thì nhà họ sẽ hận người mất. Đây đúng là không phải thời điểm thích hợp để cô nương đi thăm bà ấy." Nhớ ra điều gì đó, nàng nói thêm: "Nghe nói sức khỏe lão phu nhân không tốt, Diệp Tam Lão gia, Diệp Minh Dục đang đi ngao du bên ngoài, sẽ về trong vòng mấy ngày nữa."

Diệp lão phu nhân có ba đứa con trai, một đứa con gái. Diệp Minh Huy là trưởng nam, Diệp Minh Hiên đứng thứ hai. Còn Diệp Tam Lão gia, Diệp Minh Dục cùng Diệp Trân Trân là song sinh. Diệp Trân Trân đơn thuần đôn hậu, Diệp Minh Dục từ nhỏ đã không thuần phục quy củ. Từ bé đã thích đi đây đi đó, theo đuổi ước mơ làm hiệp khách giang hồ, sau nhiều lần thất bại mới quay về làm ăn ở Tương Dương. Nhưng ngay cả trong việc kinh doanh, ông ấy cũng hành xử khác người. Mỗi năm theo đoàn thương nhân ra biển, ghé qua những đất nước bên ngoài, dùng bạc mua những món đồ kỳ lạ rồi mang về bán.

Đôi khi bán được nhiều tiền, cũng có lúc chẳng ai thèm mua, người ta ép giá xuống thấp cũng ỡm ờ bán luôn. May mà Diệp gia giàu có, lại có Diệp đại lão gia và Diệp Nhị lão gia chống đỡ giúp, hắn mới có thể làm xằng làm bậy tới tận bây giờ.

Lần này, có lẽ là vì sức khỏe của Diệp lão phu nhân thực sự không tốt, Diệp Minh Dục mới bỏ đội hải thương về Diệp gia thăm mẫu thân.

Vì Diệp Trân Trân và Diệp Minh Dục là song bào thai, cho nên tình cảm giữa hai người rất khăng khít. Khi Khương Lê nói ra những lời ác ngôn làm tổn thương Diệp lão phu nhân, người Diệp gia từ đây đối với Khương Lê buồn lòng, chỉ có vị Diệp Tam Lão gia này luôn một mực nhớ mãi không quên Khương Lê. Chỉ là về sau Diệp Minh Huy ra lệnh cho toàn Diệp gia không được nhắc tới cái tên Khương Lê nữa, Diệp Minh Dục mới thôi.

Nếu nói về việc hàn gắn quan hệ với Diệp Gia, những người còn lại nhìn như lễ phép, nhưng lòng thì xa cách, không dễ dàng thân cận. Chỉ có vị Diệp Tam Lão gia là lối mở cho nàng.

"Tam lão gia về Tương Dương không chỉ vì lão phu nhân không thôi." Bạch Tuyết vừa lau bàn vừa nói: "Nghe nói gần đây việc kinh doanh của Diệp gia xảy ra chút rắc rối, các nha hoàn đều nói Diệp Tam Lão gia về là để phụ giúp một tay."

"Chuyện kinh doanh gặp rắc rối?" Khương Lê hỏi: "Rắc rối gì?"

Bạch Tuyết lắc đầu: "Nô tỳ cũng không rõ, những nha hoàn bên ấy cũng không biết. Chắc chỉ là vấn đề nhỏ thôi."

Khương Lê suy tư, nếu là vấn đề nhỏ, nhất định không cần phải kêu Diệp Minh Dục về Tương Dương. Như bên ngoài có lời đồn, Diệp Minh Dục không quản bất kì chuyện kinh doanh gì của Diệp gia, cũng không làm những chuyện kinh doanh liên quan tới Diệp gia. Nếu đến cả người không có liên quan gì như Diệp Minh Dục mà cũng bị triệu về, chắc hẳn Diệp gia gặp phiền phức không nhỏ rồi, không nhẹ nhàng như người ngoài nói.

Chỉ là hiện tại Diệp gia đang không tín nhiệm nàng, nàng cũng không có cách nào biết được chuyện gì đang xảy ra.

Nàng rất muốn về Đồng Hương, nhưng Tương Dương cách Đồng Hương cũng không gần, đối với người thành Tương Dương mà nói, Đồng Hương giống như một nơi thâm sơn cùng cốc, dù có hỏi xem có ai biết Tiết Hoài Viễn là ai không, ước chừng cũng chẳng có nhiều người biết.

Tuy nhiên...... Khương Lê ánh mắt lấp lóe, nàng có một biện pháp, nghe ngóng tin tức ở bên Đồng Hương ngay tại thành Tương Dương này, ngoài Diệp gia ra, không phải nàng không quen biết ai ở Tương Dương này.

Dù gì nàng cũng đã từng là Tiết Phương Phỉ.

Khương Lê đứng lên, nói: "Ở trong phòng mãi cũng buồn, chúng ta ra ngoài đi dạo đi."

Đồng Nhi kinh ngạc nhìn nàng: "Tiểu thư muốn đi nơi nào?"

"Tùy tiện đi dạo thôi." Khương Lê cười, "Ở đây không lớn bằng thành Yến kinh, lần đầu tiên tới Tương Dương, cả ngày ở trong Diệp phủ cũng không hay, cũng chẳng làm gì cả. Người Diệp gia lại không cho ta đi thăm Diệp lão phu nhân, chi bằng ra ngoài đi dạo chút, ngắm phố phường, xem xem phong tục ở thành Tương Dương có khác gì so với thành Yến kinh hay không?"

Đồng Nhi và Bạch Tuyết đầu tiên là sững sờ, sau lập tức gật đầu đồng ý. Đồng Nhi cười nói: "Ý này rất hay, chúng ta không thiếu bạc, cô nương xem có gì thích, hoặc thấy ở thành Yến kinh này có gì lạ cứ mua hết đi, chúng ta về Yến Kinh khoe."

Khương Lê cười nói: "Đương nhiên rồi."

......

Khi chuẩn bị ra ngoài, trên đường vừa hay gặp Diệp gia Nhi và Trác thị.

Hai người bọn họ thấy các nàng, cũng sững sờ. Trác thị có chút lúng túng, chân tay luống cuống trong chốc lát, mới nhìn sang Khương Lê, cười nói: "A Lê định đi đâu vậy?"

Nàng gọi "A Lê" có phần gượng gạo, Đồng Nhi nghe cũng thấy khó chịu, nhưng Khương Lê lại rất thích nghe người ta gọi nàng như vậy, giống như hồi còn ở Đồng Hương, Tiết Hoài Viễn hay gọi nàng là "A Ly".

"Ở mãi trong phòng buồn chán quá, nên con dự định ra ngoài đi chơi một lát." Khương Lê cười trả lời.

Trác thị ngẩn ngơ, mấy ngày nay, Khương Lê cơ hồ không ra khỏi cửa. Ngẫu nhiên gặp mặt mấy lần, cũng chỉ vào những lúc ăn cơm, người Diệp gia đối với Khương Lê biểu hiện mười phần lịch sự, ngoại trừ sự lịch sự này ra, không còn gì hơn nữa. Khương Lê cũng rất yên tĩnh, không nháo loạn gì, lần này nàng lại chủ động muốn ra ngoài chơi, khiến Trác thị có chút ngạc nhiên.

"Ngươi cái này...... là đang dự định đi dạo một mình sao?" Nàng chần chờ hỏi.

"Đúng vậy ạ." Khương Lê cười nói: "Con lần đầu tới Tương Dương, cho nên muốn đi xem coi thành Tương Dương khác gì so với thành Yến kinh."

Trác thị không khỏi có chút đỏ mặt, để một tiểu thư từ Yến kinh ra ngoài đi dạo một mình ở một nơi xa lạ như Tương Dương, không phải đạo đãi khách. Nhưng bà còn phải giúp đại tẩu Quan thị xem sổ sách, thực sự không thể đi cùng. Hơn nữa nếu phải cùng Khương Lê đi dạo Tương Dương, Trác thị cũng không biết nên ở chung với Khương Lê thế nào. Nói thật, sự khách sáo và xa cách giữa bà và Khương Lê, không chỉ làm Khương Lê cảm thấy không được tự nhiên, mà Trác thị cũng cảm thấy không thoải mái.

Người Diệp gia đều không thích làm việc giấu giấu giếm giếm.

Ngược lại đứng một bên lắng nghe đoạn hội thoại giữa Trác Thị và Khương Lê, Diệp Gia Nhi bây giờ nhẹ nhàng nói, "Không sao, con cũng tính đi đến Lệ Chính Đường, cũng coi như tiện đường, để con đi cùng biểu muội."

Khương Lê ngơ ngẩn, cười nói: "Không cần làm phiền biểu tỷ đâu mà......"

Diệp Gia Nhi cười nói: "Cái này có gì mà phiền hay không phiền, chỉ là tiện đường thôi. Lệ Chính Đường là một trong những cửa hàng của Diệp gia, ta qua đó ngó xem một chút. Nếu biểu muội không ngại thì có thể vào xem thử, nếu thích gì cứ nói với tỷ, coi như làm quà tặng muội."

Đã nói đến vậy, Khương Lê cũng không tiện từ chối. Hơn nữa, trong Diệp gia, Diệp Gia Nhi là người đối xử với nàng bình thường nhất. Khương Lê liền nói: "Nếu tỷ đã nói vậy, cung kính không bằng tuân mệnh."

Diệp Gia Nhi cười ha ha.

Trác thị nhẹ nhàng thở ra. Nếu để Khương Lê ra ngoài một mình, lộ ra người ta sẽ nói Diệp gia các nàng đãi khách không chu toàn. Với tình hình hiện tại, bọn họ cũng không biết nên đối xử với Khương Lê thế nào, chỉ có thể xem nàng là khách. Đã là khách, thì chủ nhà cũng phải làm tròn trách nhiệm tiếp đón. Giờ có Diệp Gia Nhi chủ động đứng ra bồi tiếp Khương Lê, cũng coi như nhà họ không có thất lễ.

Nhưng Trác thị lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Dù Khương nhị tiểu thư hiện tại nhìn trông có vẻ rất ngoan ngoãn, ôn nhu, nhưng không biết trong lòng nàng ấy đang tính toán điều gì. Nếu lỡ như nàng ta gây khó dễ con gái của bà, với tính tình hiền lành của Diệp Gia Nhi, liệu con bé có bị thiệt thòi không?

Trong nội tâm nàng lo âu, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, thêm nữa Diệp Gia Nhi cho nàng một nàng ánh mắt yên tâm, cho dù muôn vàn không muốn, cũng chỉ có thể nhìn hai đứa nó ra khỏi cửa phủ.

Khương Lê bước ra khỏi cửa Diệp gia cùng Diệp Gia Nhi.

Diệp Gia Nhi là có hình tượng điển hình của một tiểu thư khuê các, tuy nàng xuất thân từ gia đình thương gia, nhưng bất luận là cách đối nhân xử thế, hay cử chỉ, lời ăn nói tiếng nói, đều hết sức tự nhiên, hào phóng ôn nhu trang nhã. So ra, những quý nữ ở thành Yến kinh bên kia mặc dù có gia thế, nhưng lại thường rất kiêu ngạo, Diệp Gia nhi lại không có thói xấu này.

Khi đối đãi với Khương Lê, Diệp Gia Nhi mười phần thân thiện. Khác với thái độ đề phòng và xa cách của những người nhà họ Diệp khác, Diệp Gia Nhi đối xử với Khương Lê, giống như đang đối xử với một biểu muội xa lạ mà nàng chưa từng gặp, có chút thân thiết, lại có chút tò mò. Cùng Khương Lê hỏi thăm vài chuyện ở thành Yến kinh, Khương Lê không hề giấu diếm điều gì, đều kể những chuyện nàng biết cho nàng ấy nghe.

Người thông minh cùng người thông minh giao tiếp, lúc nào cũng ăn nhịp với nhau, Khương Lê và Diệp Gia Nhi trên đường đi tới Lệ Chính Đường, đã thân thiết hơn một bậc, từ sự xa lạ ban đầu đã phát triển thành một sự hiểu biết ngầm.

Không biết đi bao lâu, Diệp Gia Nhi dừng bước lại, ra hiệu cho Khương Lê nhìn, nói: "Muội xem, đây chính là cửa hàng của Diệp gia, Lệ Chính Đường."

Phía trước là một tòa nhà mái ngói đỏ tinh xảo, nằm chính giữa khu chợ sầm uất, chiếm cứ một khu đất rộng lớn, rất lộng lẫy.

"Vải vóc do nhà họ Diệp dệt ra đều mang ra đây bán. Các thợ may khắp thành Tương Dương đều lấy vải từ Lệ Chính Đường. Loại vải nổi danh nhất ở đây chính là loại lụa Cổ Hương, nếu biểu muội thích có thể chọn lấy vài sấp mang về." Diệp Gia Nhi nói.

Khương Lê gật đầu.

Diệp gia là gia đình thương nhân giàu có, kinh doanh đủ loại mặt hàng, nhưng chủ yếu vẫn là về vải vóc. Vải của Diệp gia nổi danh khắp nơi, lụa Cổ Hương mà Diệp Gia Nhi giới thiệu cũng được rất nhiều quý nữ ở thành Yến Kinh ưa chuộng. Với chất lượng này, không nổi tiếng mới lạ.

Diệp Gia Nhi mặc dù khiêm tốn, nhưng khi nói đến gia nghiệp của nhà mình, ngữ khí không tự chủ được toát ra sự tự hào, quay đầu nhìn sang Khương Lê, thấy Khương Lê ánh mắt yên tĩnh, không có vẻ gì kinh ngạc.

Đây không phải lần đầu tiên Khương Lê tới Lệ Chính Đường. Trước đây nàng từng cùng Tiết Chiêu đến Tương Dương chơi, giữa phố xá sầm uất, không khỏi đi qua Lệ Chính Đường mấy lần. Đáng tiếc khi đó bọn họ không đủ tiền mua một sấp lụa Cổ Hương, chỉ có thể đứng bên ngoài ngắm nghía.

Lần này được mời vào như một vị khách quý, thật sự cảm khán thế sự vô thường.

Diệp Gia Nhi không biết được ẩn khuất trong chuyện này, chỉ cảm thấy Khương Lê quả thật không hổ là một tiểu thư tôn quý nơi Yến kinh, đối mặt với những thứ quý giá như thế này, không cảm thấy hiếm lạ, liền cười nói: "Chúng ta vào trong thôi."

Đi cùng Diệp Gia Nhi vào Lệ Chính Đường, tiểu tử đón khách khi nhìn thấy Diệp Gia Nhi, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, tiến lên nghênh đón: "Gia Nhi tiểu thư."

Diệp Gia Nhi quay đầu nhìn sang Khương Lê, nói: "Biểu muội, ngươi có muốn đi một vòng xem thử không?"

Tiểu nhị và chưởng quỹ nghe thấy lời nói của Diệp Gia Nhi, đều tò mò nhìn sang Khương Lê. Việc Khương nhị tiểu thư tới Tương Dương, ai trong cửa hàng này cũng đều biết. Người ngoài có thể không biết lý do tại sao Khương Lê lại chia cắt với Diệp gia, chỉ cho là do Khương Nguyên Bách tái hôn, nên mối quan hệ giữa hai nhà có chút ngăn cách. Ngược lại, cái danh hại mẹ giết đệ của Khương Lê lại được lan truyền rất xa, tới tận Tương Dương này. Đối với vị Khương nhị tiểu thư ác độc trong lời đồn, người ta quả thật rất tò mò. Nghe thấy tiểu thư Diệp Gia Nhi gọi nàng ấy là"biểu muội", họ đoán nàng chính là vị Khương nhị tiểu thư ấy.

Nhưng khi nhìn qua thấy một vị thiếu nữ đứng bên cạnh Diệp Gia nhi, nhưng lại không hề kém cạnh, dung mạo thanh tú, nụ cười nhẹ nhàng, không giống dáng vẻ ác độc, thủ đoạn như trong lời đồn. Không nói đến cái khác, chỉ riêng đôi mắt sáng trong, cũng đủ làm người ta nhận định nàng không phải người có lòng dạ độc ác.

Khi chưởng quỹ và tiểu nhị còn đang suy tư, Khương Lê đã bước tới quầy hàng. Người chưỡng quầy giật mình, lập tức sai tiểu nhị mang vài sấp vải ra, để trước mặt cho Khương lê lựa, cười lấy lòng nói: "Biểu tiểu thư, đây đều là lô vải mới mang tới, toàn bộ đều ra những kiểu dáng đang rất thịnh hành."

Khương Lê nhìn những sấp tơ lụa tuyệt đẹp, không thể không thừa nhận, Diệp gia không hổ là gia đình kinh doanh vải vóc, vải ở đây bán còn tinh xảo, màu sắc tươi sáng hơn vải ở thành Yến Kinh bán rất nhiều. Khi chạm vào, truyền tới một cảm giác mượt mà, mát lạnh, thoang thoảng ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ.

"Đây hình như không phải lụa Cổ Hương đúng không?" Khương Lê nghiêng đầu hỏi. Nàng có chút hiếu kỳ, với danh tiếng của lụa Cổ Hương, tại sao cửa hàng của Diệp gia lại không trưng bày hàng mẫu lên bán, cũng không mang ra cho nàng xem? Hay là không muốn cho nàng xem?

Diệp Gia Nhi sững sờ, nhìn về phía chưởng quỹ, nói: "Tiền chưởng quỹ, sao lại không mang lụa Cổ Hương ra cho biểu muội ta xem thế?"

Tiền chưởng quỹ trên mặt lập tức lộ ra mấy phần khổ sở, nói: "Gia nhi tiểu thư, không phải không lấy ra cho biểu tiểu thư nhìn, mà là......"

Lời còn chưa nói hết, ánh mắt ông ta đột nhiên dừng lại, Khương Lê theo ánh mắt của hắn nhìn theo, thì thấy hai người đàn ông trung niên xa lạ.

"Trang thúc, Triệu thúc, sao hai người lại tới đây?" Diệp Gia Nhi bất ngờ hỏi.

Hai người kia nhìn thấy Diệp Gia Nhi, hỏi: "Gia nhi, cha và đại bá của ngươi có ở đây không?"

"Không có ạ. Có chuyện gì sao ạ?" Diệp Gia Nhi thận trọng hỏi.

Con cháu trong nhà họ Diệp đều bắt đầu học kinh doanh từ khi còn nhỏ. Sau Diệp Thế Kiệt đi theo con đường học làm quan, cả một gia sản lớn như vậy không thể dựa mãi vào thế hệ trước được. Diệp gia đời con cháu này có Diệp Như Phong và Diệp Gia nhi. Nhưng nghe bọn nha hoàn bảo Diệp Như Phong còn nhỏ, hơi ngỗ ngược, không được điềm đạm như Diệp Gia Nhi. Hiện tại, một số việc kinh doanh của Diệp gia, Diệp gia cũng đang bắt đầu học cai quản.

Hai người liếc nhau một cái, nhìn về phía Diệp Gia Nhi, nói: "Thật ra có chút việc vặt thôi, nếu cha và đại bá của cháu không có ở đây, vậy chúng ta nói với cháu vậy."

Khi bọn họ nói chuyện với Diệp Gia Nhi, không chú ý tới Khương Lê đứng ngay bên cạnh. Có lẽ nghĩ là bạn bè của Diệp Gia Nhi, xem như người ngoài. Nhưng Khương Lê lại chú ý tới hai người bọn họ, giọng điệu của họ có chút không thoải mái, dường như đụng phải chuyện khó giải quyết.

Diệp Gia Nhi gật đầu nói: "Được ạ." Rồi quay sang cười xin lỗi Khương Lê: "Biểu muội, ta có chút việc cần bàn với Trang thúc và Triệu thúc, có lẽ phải làm phiền muội đợi một lát rồi....."

"Không sao đâu." Khương Lê dịu dàng ngắt lời, "Biểu tỷ cứ làm việc của mình đi. Hôm nay muội chỉ muốn ra ngoài đi dạo thôi, được nhìn thấy Lệ Chính Đường đã rất vui rồi. Muội cùng Đồng Nhi và Bạch Tuyết sẽ đi dạo quanh đây, không đi xa đâu."

"Một mình ngươi......"

"Không sao mà." Khương Lê nói: "Xung quanh đây thường có lính canh đi tuần, tỷ không cần lo cho muội."

Thấy Khương Lê kiên quyết, Diệp Gia Nhi cũng không thể nói gì thêm, hơn nữa cuộc nói chuyện không biết kéo dài tới bao giờ, để Khương Lê đứng ngoài chờ hoài cũng chán, liền gật đầu đồng ý với Khương Lê một cái, rồi theo hai người kia vào trong bàn chuyện. Khương Lê liền cáo biệt Tiền chưởng quỹ rồi rời đi cùng Đồng Nhi và Bạch Tuyết.

Trên đường, Đồng Nhi hỏi: "Sao cô nương không đợi biểu tiểu thư đi ra? Còn chưa được xem lụa Cổ Hương mà?"

Khương Lê trêu ghẹo nàng: "Em còn chưa từng thấy lụa Cổ Hương ở thành Yến Kinh à? Mà còn đòi. Sao, đến hình dáng tấm lụa thế nào em cũng quên mất rồi sao?"

"Nhưng lụa Cổ Hương ở Yến kinh đều là hàng được vận chuyển tới, có thể lụa Cổ Hương ở Diệp gia có sự đặc biệt hơn thì sao?" Đồng Nhi ủy khuất nói, lôi kéo Bạch Tuyết, nói: "Mặc dù em đã từng nhìn thấy lụa Cổ Hương, nhưng Bạch Tuyết chưa từng thấy, phải không Bạch Tuyết?"

Bạch Tuyết nghiêm túc trả lời nàng: "Ta đã từng thấy rồi, trước khi cô nương tiến cung nghe hoàng thượng khen ngợi, lão phu nhân đã đem qua rất nhiều sấp vải đẹp cho tiểu thư may y phục tiến cung, trong đó có mấy sấp lụa Cổ Hương lận, ngươi còn bảo ta tới sờ thử mà."

Đồng Nhi: "....."

Khương Lê bật cười: "Được rồi, ta có chút việc riêng cần làm, quan trọng hơn xem lụa Cổ Hương nhiều." Trên thực tế, nàng đích xác rất muốn ở lại Lệ Chính Đường, hai vị "Trang thúc" cùng "Triệu thúc" kia, nhìn như có chuyện rất gấp muốn nói riêng với Diệp Gia Nhi, còn cả việc Tiền chưởng quỹ ấp a ấp úng không mang lụa Cổ Hương ra, tựa hồ còn có nguyên nhân khác. Khương Lê có dự cảm chuyện này không nhỏ, muốn nghe ngóng xem coi là chuyện gì, nhưng rồi lại nghĩ lại, dù có hỏi, chưa chắc gì Diệp Gia Nhi đã nói cho nàng nghe.

Vị Diệp Gia Tiểu thư này nhìn thì trông có vẻ còn nhỏ, nhưng làm việc rất chuẩn chỉnh, lại là một người đôn hậu, chân thành, không phải người không có đầu óc, trên phương diện làm ăn xem chừng cũng rất thận trọng.

Ở lại Lệ Chính Đường cũng không thu hoạch được gì, không bằng rời đi. Huống hồ chuyện này sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết, không cần nóng vội. Hiện tại, nàng có việc quan trọng hơn cần làm.

"Cô nương, bây giờ chúng ta đi đâu đây? Đừng đi đâu xa quá nhé, ngài lần đầu tới Tương Dương, đợi lát nữa lỡ mà bị lạc đường, sẽ không biết làm sao quay về. Hôm nay chúng ta ra ngoài không có dùng xe ngựa."

Tương Dương không giống Yến kinh, ở Yến kinh, các quý tộc tiểu thư khi ra ngoài nhất định phải đi xe ngựa. Nhưng tại Tương Dương, đi xe hay không đều tùy ý, trên đường nếu thấy các tiểu thư đi bộ đi dạo phố là chuyện hết sức bình thường. Nơi đây dân phong thuần phác, phong tục giản dị, không có hà khắc. Chuyện này nếu xảy ra ở Yến Kinh Thành sẽ bị người ta chế giễu. So với Yến Kinh, nàng thích sự thoải mái ở nơi này hơn.

Vô cùng tự do.

"Không sao." Khương Lê cười nói: "Chúng ta đi dọc theo con đường này đi."

Đồng Nhi không nghi ngờ gì, Bạch Tuyết lại cảm nhận ra sự không đúng, mặc dù Khương Lê ngoài miệng nói chỉ tùy tiện đi dạo một chút, nhưng bước chân của nàng lại rất kiên định, tựa như nàng biết mình muốn tới nơi nào. Hơn nữa Bạch Tuyết còn cảm thấy Khương Lê đối với Tương Dương hết sức quen thuộc. Giống như người làm nông quen với chuyện làm đồng áng, biết khi nào cần trồng lúa, chỗ nào cần trồng dưa, không thể nhầm lẫn.

Nhưng Đồng Nhi lại nói đây là lần đầu tiên Khương Lê tới Tương Dương, người khác ai cũng nói vậy, nàng nghĩ chắc là mình đa nghi quá rồi. Bạch Tuyết lắc lắc đầu, xua tan những cảm giác lạ lùng trong lòng.

Nhưng cái linh cảm này lại được chứng thực không lâu sau đó.

Đi được một lúc, Khương Lê dừng bước.

"Cô nương?" Đồng Nhi dừng lại theo, còn tưởng Khương Lê đi mệt, vội hỏi: "Cô nương mỏi chân sao? Để nô tỳ dìu ngài ngồi nghỉ một lát?"

"Không cần đâu." Khương Lê nói: "Chúng ta đi vào đây."

"Đi vào?" Đồng Nhi kinh ngạc nhìn sang hướng đó, chỉ thấy đó là một căn nhà của một hộ gia đình bình thường, nhìn không ra có gì đặc biệt. Đồng Nhi hỏi: "....Cô nương, đây là nhà người ta mà? Chúng ta cứ thế tùy tiện tiến vào sao được? Cô nương có quen biết ai trong nhà này sao?" Nàng suy nghĩ một lát, Khương Lê sao có thể quen biết người nào ở tận đây được, trừ những người nhà họ Diệp, Khương Lê và Tương Dương căn bản không có điểm chung nào.

"Không phải nhà người lạ..." Khương Lê ngoài dự đoán trả lời, nàng nói: "Đây là cửa sau của Tịch Hoa Lâu."

"Tịch... Tịch Hoa Lâu?" Đồng Nhi lắp bắp hỏi: "Đó là chỗ nào ạ? Là một quán ăn sao?" Nàng mơ hồ cảm thấy cái tên quán này không đứng đắn chút nào.

Khương Lê cười hì hì nói: "Không phải quán ăn. Nó là tên của thanh lâu nổi tiếng nhất thành Tương Dương này."

Đồng Nhi và Bạch tuyết triệt để ngây dại.

......

"Đại nhân, Khương nhị tiểu thư đã đi vào Tịch Hoa Lâu."

Lời này vừa nói ra, trong lầu các, Lục Cơ mới uống một ngụm nước trà còn chưa kịp nuốt xuống, "phốc" một tiếng, phun ra toàn bộ.

Ngồi trước mặt hắn, mỹ nhân áo đỏ tay mắt lanh lẹ, "ba" một tiếng, đem quạt xếp xòe ra hết cỡ, phất hết giọt bắn từ miệng Lục Cơ phun ra quay về cho hắn, ánh mắt lóe lên một tia ghét bỏ.

Đáng thương Lục Cơ, bị nước miếng của mình sặc gần chết, lại bị Tiêu Hoành hất quay trở lại, nửa người ướt dầm dề, trông đáng thương hết sức. Nghĩ đến một người nhã nhặn, phong lưu như hắn giờ lại thành ra thế này, nếu kẻ thô lỗ Khổng Lục mà có mặt ở nơi này, tất nhiên không tiếc chế giễu hắn một phen.

Nhưng lúc này Lục Cơ không quá để ý đến bộ dạng lôi thôi của mình, mà truy hỏi Văn Kỷ," Lời ngươi nói là thật chứ? Nàng đi vào Tịch Hoa Lâu?"

"Đúng là như thế." Văn Kỷ nghiêm túc đáp: "Hơn nữa Khương nhị tiểu thư còn đi vào bằng cửa sau Tịch Hoa Lâu."

"Cửa sau và cửa chính thì có gì khác nhau?" Lục Cơ không hiểu.

"Tịch Hoa Lâu là thanh lâu nổi danh nhất thành Tương Dương, khách tới đó đều là những vị quý nhân. Khách thì đi cửa chính, những người lén tới thì thường đi cửa sau."

Lục Cơ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, đã hiểu. Nói đơn giản hơn chính là, đàn ông vào cửa chính, phụ nữ tìm người thì đi cửa sau để giữ thể diện cho người đàn ông mà các nàng tới tìm. Nói đến, nơi Tịch Hoa Lâu này cũng thật là chu đáo, khó trách trở thành thanh lâu được yêu thích nhất thành Tương Dương.

"Nhưng tại sao nàng ta lại biết phải đi từ cửa sau?" Lục Cơ hỏi: "Người Diệp gia nói cho nàng ta biết sao? Không phải nhà họ Diệp dạy dỗ người rất nghiêm sao, toàn bộ đều giữ mình trong sạch, không đến thanh lâu? Huống hồ nàng còn là một tiểu thư khuê các, sao có thể đề cập tới chuyện đến thanh lâu với người nhà họ Diệp được chứ? Không phải quan hệ giữa nàng với Diệp gia vẫn còn rất xa lạ sao?"

Lục Cơ thực sự nghĩ không ra, như thế nào cũng nghĩ không thông, nhưng cũng không thể trách hắn trong chuyện này được. Ai mà có ngờ Thiên Kim của nhà thủ phụ ở Yến Kinh lại đến Tương Dương, việc đầu tiên làm lại là đi thanh lâu, còn biết quy tắc cửa sau, thật không thể nào tưởng tượng nổi.

Tiêu Hoành không để ý Lục Cơ, chỉ nhàn nhạt nói: "Nàng ta có đi với ai không?"

"Khương nhị tiểu thư chỉ đi cùng hai nha hoàn, trên đường không người dẫn đường."

Tiêu Hoành: "Vậy theo ngươi quan sát, thấy nàng ta là vô tình hay cố tình đi tới đó?"

"Bẩm đại nhân, thuộc hạ cho là nàng có chủ ý muốn vào đó." Văn Kỷ do dự một chút, vẫn đem suy nghĩ trong lòng nói ra: "Thuộc hạ thấy Khương nhị tiểu thư dường như rất quen thuộc với những cung đường ở thành Tương Dương, không thấy nàng lạ lẫm gì, từ Lệ Chính Đường đến Tịch Hoa Lâu cũng không gần, nhưng nàng vẫn tìm được. Dọc theo đường đi không thấy nàng ấy ghé qua nơi nào khác, cho đến khi tới Tịch Hoa Lâu."

Lục Cơ tìm được lý do: "Khương nhị tiểu thư có đầu óc rất xuất chúng, trước đây khi tham gia thi Sáu Nghề, ba môn đầu phải đọc rất nhiều sách, cùng ghi nhớ và học thuộc để trả lời câu hỏi. Nàng ấy mới về Yến Kinh có mấy ngày mà đã đứng đầu. Nói không chừng nàng ấy có trí nhớ siêu phàm."

"Không đúng." Phủ định hắn là Văn Kỷ, Văn Kỷ nói: "Cho dù nàng có trí nhớ siêu phàm, từ Yến kinh đến Tương Dương, sẽ phải biểu hiện ra sự cảnh giác cùng cẩn thận, còn có cả cảm giác xa lạ. Nhưng Khương nhị tiểu thư hoàn toàn không có những biểu hiện này, nàng rất thông thả, lại to gan, lại đối với Tương Dương rất quen thuộc."

Văn Kỷ nói đến đây, nhớ lại cảnh tượng núp trong chỗ tối bám theo Khương Lê. Khương Lê không đi một mình, còn dẫn theo hai nha hoàn, làm việc rất quan minh chính đại. Nàng như biết mọi nẻo đường ở Tương Dương, giống như nàng từ nhỏ đã lớn lên ngay tại thành Tương Dương này vậy. Loại quen thuộc cùng cảm giác thân thiết kia, thậm chí so với khi nàng ở thành Yến Kinh còn thể hiện rõ ràng hơn.

"Ngay cả quy tắc cửa sau của Tịch Hoa Lâu mà nàng ấy cũng biết, quả thật không thể xem thường." Tiêu Hoành cười cười: "Có lẽ lý do Khương Lê về Tương Dương, chính là có liên quan tới chuyện nàng vào thanh lâu đó. Văn Kỷ..." Hắn thong dong nói: "Ngươi theo sát nàng ta, xem nàng tới thanh lâu đó gặp ai, làm gì."

"Ta cũng rất muốn xem thử, vị Khương gia nhị tiểu thư này, sẽ mang tới cho chúng ta niềm vui bất ngờ nào đây." Hắn nhếch môi ngã ngớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top