Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 97: Diệp Tam lão gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Khương Lê cùng Đồng Nhi và Bạch Tuyết rời khỏi Tịch Hoa Lâu, sắc trời đã không còn sớm, không tiếp tục đi dạo nữa, cũng không đến Lệ Chính Đường, trực tiếp trở về Diệp phủ.

Hạ nhân trong Diệp gia không dám quản việc của nàng, cho nên đi đi về về rất thuận tiện. Về tới nơi, Khương Lê sai Đồng Nhi đi nghe ngóng xem Diệp Gia Nhi đã về chưa, mới biết được Diệp Gia Nhi chưa trở về.

Ròng rã một buổi chiều, từ khi Khương Lê rời khỏi Lệ Chính Đường đến giờ, vậy mà Diệp Gia Nhi vẫn còn lại đó. Nếu chỉ đơn thuần là chuyện buôn bán, trời chạng vạng tối thì Diệp Gia Nhi cũng nên trở về phủ rồi. Nhưng hiện tại lại nghe tin nàng chưa về, Khương Lê đoán việc này liên quan tới cuộc nói chuyện riêng giữa Diệp Gia Nhi với "Trang thúc" và"Triệu thúc". Cho thấy lần này Diệp gia gặp rắc rối không hề nhỏ.

Tuy nhiên, dù hiện tại nàng có đi hỏi người Diệp gia, nhà họ cũng sẽ không nói thật. Nhà họ Diệp vẫn còn nhiều vướng mắc với nàng. Đối với một vị khách tới nhà chơi, chuyện trong nhà không nên đi kể với người ngoài.

Còn chưa tới thời điểm.

Khương Lê không tiếp tục để ý tới chuyện của Diệp Gia Nhi nữa, việc gặp được Quỳnh Chi hôm nay, đã phần nào giúp nàng gỡ bỏ chút tâm sự đè nặng trong lòng, hiện tại nàng thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Tối hôm đó, nàng cảm thấy mệt mỏi, liền đi nghỉ ngơi sớm.

Một đêm mộng đẹp.

Từ ngày đó, người nhà họ Diệp đột nhiên trở nên bận rộn. Mấy ngày kế tiếp, Khương Lê đi lại trong Diệp phủ cũng chỉ thấy quản gia và vài nha hoàn, đừng nói là nhìn thấy Diệp Minh Hiên hay Diệp Minh Huy, cả Trác Thị, Quan thị cũng không thấy đâu. Diệp Như Phong và Diệp Gia nhi cũng không biết đã đi nơi nào. Đến bữa cơm cũng chẳng thấy ai tới mời. Quản gia dứt khoát xây cho Khương Lê một căn bếp nhỏ, Khương Lê mỗi ngày muốn ăn cái gì, đều không cần lên chính đường, tự mình chuẩn bị, tự ăn.

Cũng không phải do nhà họ Diệp không chờ Khương Lê, mà nhà họ đang bận rộn tới nỗi chẳng có thời gian ăn cơm. Nếu nàng không biết chuyện ở Lệ Chính Đường, nàng sẽ hoài nghi bọn họ lén rủ nhau ra ngoài đi chơi hết.

Khương Lê mơ hồ phát giác ra phiền phức nhà họ Diệp gặp phải lần này không phải phiền phức nhỏ. Nhưng đến người còn chẳng thấy, nàng cũng chẳng biết đường nào hỏi ai, muốn tìm hiểu cũng vô ích. Bảo Đồng Nhi đi hỏi xem nha hoàn trong phủ có biết chuyện gì không, bọn họ nói bọn họ cũng không rõ.

...

Mấy ngày nay, thời tiết rất đẹp.

Cuối thu, đầu đông. Tương Dương ở phía nam nên ấm áp hơn Yến kinh một chút, vào đông cũng muộn hơn chút. Khương Lê khoác áo choàng, đứng trong sân, nhìn Đồng Nhi và Bạch Tuyết đánh cờ.

Hai nha hoàn sinh ra chút lười nhát khi ở Diệp phủ, dù sao đây cũng không nhà bọn họ, nên cũng chẳng có hứng thú chăm hoa. Vào ban ngày, khi làm xong hết việc rồi mà vẫn chưa hết buổi sáng, Khương Lê sẽ dạy họ học chữ giết thời gian.

Đồng Nhi đánh một cái ngáp, nói: "Hôm nay Diệp phủ cũng vắng hoe."

Nói không có ai thì lại không đúng cho lắm. Trong Diệp phủ có rất nhiều người, chỉ là tất cả đều là hạ nhân, hỏi chuyện Diệp gia, họ lại không biết, Đồng Nhi cũng chẳng còn hứng thú bắt chuyện nữa.

"Không có ai quản sao em lại không vui?" Khương Lê đùa nàng, "Em có thể tự do muốn làm gì cũng được mà."

"Cô nương nói như thể nô tỳ thích đi ngao du tứ hải không bằng?" Đồng Nhi bĩu môi, "Nô tỳ là đang bất bình thay cho cô nương đó, người Diệp gia đều bỏ cô nương ở lại đây một mình, chẳng biết chạy đi nơi nào, cũng không cho cô nương đi thăm Diệp lão phu nhân. Những hạ nhân xung quanh hỏi gì cũng nói không biết. Cô nương tới đây cũng được một thời gian rồi, tới nhúm tóc của Diệp lão phu nhân cũng còn chưa được nhìn thấy nữa."

Người Diệp gia chính xác không có tính toán muốn mang Khương Lê đi gặp Diệp lão phu nhân, cũng không nói lúc nào sẽ cho gặp, việc chờ đợi trở nên vô định. Thật ra, Khương Lê có thể nhân lúc này đi gặp Diệp lão phu nhân, nhưng nếu làm vậy, ấn tượng của bọn họ đối với nàng sẽ càng kém, muốn hàn gắn quen hệ cũng sẽ càng trở nên khó khăn.

Huống hồ, người nhà họ Diệp đã nhắc tới chuyện lão phu nhân hiện tại thân thể không tốt. Nếu lỡ như bà ấy bị kinh động, Khương Lê sẽ trở thành tội đồ thật sự.

Cho nên Khương Lê không muốn đi chạm vào sợi dây đàn mong manh ấy, cứ giả vờ hồ đồ vậy.

Nhìn trời một lát, thấy hôm nay thời tiết tốt, Khương Lê nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi."

Luôn ngốc trong Diệp phủ, cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng đi ra ngoài xem thử một chút.

Đồng Nhi nghe xong, lập tức cao hứng trở lại, lôi kéo Bạch Tuyết đứng dậy, nói: "Vâng thưa cô nương, vậy cô nương muốn đi nơi nào?"

"Tùy tiện đi dạo vậy." Khương Lê cười nói.

Ba người cùng rời khỏi sân viện, người gác cổng cũng chẳng thấy ngăn cản, chỉ hỏi nàng có cần mang theo hộ vệ không, nàng khéo léo từ chối. Đúng lúc này, đột nhiên có một đoàn xe ngựa lạ dừng trước cửa lớn Diệp phủ.

Trông như thương đội, bởi vì xe ngựa kéo phía sau chất rất nhiều thùng gỗ nặng.

Khương Lê cước bộ dừng lại, đây là khách của Diệp gia?

Thương đội dừng lại, cũng không mang theo hộ vệ, chỉ có một tên mã phu, cùng một gã hạ nhân. Hạ nhân thấy Khương Lê đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn Khương Lê một cái, sau đó lại nhanh chóng đi về phía xe ngựa. Một người đàn ông từ trên xe ngựa bước xuống.

Nam nhân này bên má trái có một vết sẹo cỡ ngón út, mặc một bộ y phục ngắn màu nâu đen, dường như có một lớp giáp mềm bên trong, trông giống như một người thương nhân buôn bán, nhưng nhìn xuống lại thấy trên chân hắn mang một đôi giày da nai thêu viền vàng rất đắc tiền.

Khương Lê sững sờ, người này, chính là người mà nàng gặp lướt qua sau khi rời Tịch Hoa Lâu. Khi đó, người này cũng quay lại nhìn nàng mấy lần, Khương Lê cảm thấy người này trông có chút quen, lại có chút xa lạ.

Không nghĩ tới lần này lại gặp lại.

Người gác cổng vừa thấy người đó, lập tức đem Khương Lê ném ra sau ót, vui mừng tiến lên nghênh đón, nói: "Tam gia, mừng ngài trở về!"

Diệp Tam gia? Người này là Diệp Minh Dục!

Khương Lê bừng tỉnh, nguyên lai người này chính là Diệp Minh Dục, người cữu cữu sinh đôi với mẫu thân cơ thể này. Chẳng trách nàng lại thấy hắn trông cứ quen quen kiểu gì, nhưng lại khẳng định hắn là người xa lạ. Nàng và Diệp Minh dục chưa từng gặp nhau bao giờ, nhưng hắn lại có cùng dòng máu với Diệp Trân Trân, nên mới cảm thấy hắn có nét quen quen.

Diệp Minh Dục cười lớn cùng người gác cổng chào hỏi, cũng tại lúc này liếc qua liền nhìn trông thấy Khương Lê. Hắn ngưng lại ánh mắt, rõ ràng cũng nhận ra Khương Lê là người mình gặp ở cửa ra vào của Tịch Hoa Lâu, nghi hoặc hỏi người gác cổng: "Vị cô nương này là......"

Người gác cổng lúng túng cực kỳ, ho nhẹ một tiếng, mới nói: "Vị này là tiểu thư mới từ thành Yến kinh tới, Khương nhị tiểu thư."

Gã hạ nhân của Diệp Minh Dục đang ôm đồ nặng đến cửa phủ, nghe vậy liền làm rơi chiếc gương xuống đất, tạo ra tiếng động lớn.

Diệp Minh Dục cũng bị giật mình.

Khương nhị tiểu thư, đây chẳng phải là con gái của muội muội song sinh của mình hay sao! Phải biết Diệp Minh Dục vẫn luôn quan tâm đến vị chất nữ chưa từng gặp mặt này, có thể nói là người duy nhất ở Diệp gia còn chút tình cảm với Khương Lê. Năm đó, Diệp Minh Huy và Diệp Minh Hiên đến đón Khương Lê, Diệp Minh Dục còn đang ở bên ngoài buôn bán. Diệp đại gia và Diệp nhị gia đều tận mắt nghe thấy những lời tổn thương Khương Lê nói ra, Diệp Tam gia lại không nghe được. Bởi vậy, Diệp Tam gia không giống hai vị huynh trưởng, trong lòng mang nỗi oán giận với nàng.

Hơn nữa hắn là người hành tẩu giang hồ, tính khí hào sảng, lòng dạ không chấp nhất. Dù đã được nghe kể lại, nhưng ông lại nghĩ rằng do Khương Lê còn nhỏ, nói sai cũng không có sao. Nếu không phải vì chuyện này khiến Diệp lão phu nhân lâm bệnh nặng, hắn nhất định sẽ không để ý đến sự ngăn cản của người Diệp gia, lên tận Yến kinh, trộm Khương Lê đem về Tương Dương.

Về sau Diệp Minh Dục thường xuyên theo đội hàng tàu ra khơi, hàng năm chỉ về nhà được mấy lần, mới từ bỏ chuyện mang Khương Lê về.

Không nghĩ tới ngay lúc này lại được gặp vị chất nữ trong truyền thuyết, Diệp Minh Dục suýt chút nữa tưởng mình đang nằm mơ. Khương Lê tới? Làm sao Khương Lê có thể tới Tương Dương được? Nàng là nữ nhi của Khương Nguyên Bách, đích nữ con vợ cả nhà thủ phụ, làm sao lại chịu được chuyến xe dài đằng đẵng, mệt mỏi mà tới được thành Tương Dương này? Người Diệp gia như thế nào lại để cho nàng vào cửa? Không phải người Diệp gia căm ghét nàng tới tận xương tuỷ sao, sao nhìn tiểu cô nương này lại trông như sống rất tốt ở Diệp Gia vậy?

Mẹ ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?! Khi Diệp nhị lão gia viết thư cho gã có nhắc gì tới chuyện này đâu? Hắn là đang nằm mơ ư?

Diệp Minh Dục thiên ngôn vạn ngữ bị ngăn lại ở yết hầu, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, Khương Lê thấy hắn như thế, ngược lại cười nói: "Ngài là Minh Dục cữu cữu đó sao, con là Khương Lê đây."

Diệp Minh Dục lúc này mới lấy lại tinh thần, hắn hỏi: "Khương...... A Lê, làm sao con lại ở đây?"

"Minh Hiên cữu cữu tới Yến Kinh, tiện thể ghé thăm Khương gia, tiện đường nên con xin cho đi chung về thành Tương Dương luôn, cũng là để về thăm ngoại tổ mẫu." Khương Lê nhìn lướt qua Diệp Minh Dục sau lưng, "Minh Dục cữu cữu vừa về, nhưng hiện tại trong phủ lại đang không có ai."

"Không có người cũng không sao, bọn họ không phải trọng yếu." Diệp Minh Dục vung tay lên, nói: "A Lê, ta đi cất đồ trước, cũng phải đi qua bái kiến mẫu thân. Xong, con qua kể cho ta nghe chi tiết nhé."

Khương Lê suy nghĩ một chút, Diệp Minh Dục quả nhiên không hề khách sáo chút nào, cũng chẳng coi nàng là người ngoài, nhưng như vậy cũng tốt. Ngay từ đầu nàng đã tính lấy Diệp Minh Dục làm điểm đột phá nhà họ Diệp gia. Chỉ là Diệp Minh Dục chậm chạp không về, nàng cũng không hiểu Diệp Minh Dục là một người như thế nào. Bây giờ gặp được, Diệp Minh Dục so với nàng tưởng tượng còn thoải mái hơn nhiều, điều này rất tốt.

Hôm nay cũng không cần ra cửa nữa, Khương Lê cười nói: "Dạ được ạ, con qua đại sảnh ngồi chờ Minh Dục cữu cữu đến. Nhưng mà..." Nàng cúi nhẹ đầu, bối rối nói "Đến giờ con vẫn chưa gặp được ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu cũng không biết chuyện con đã về Diệp gia. Cho nên khi gặp bà, cữu cữu nhớ đừng nhắc gì về con nhé, để ngoại tổ mẫu bị kích động, làm tổn thương thân thể, thì sẽ không hay."

Diệp Minh Dục lại ngẩn ngơ, Khương Lê vừa nói muốn về Tương Dương chính là vì muốn đi thăm Diệp lão phu nhân, nhưng lúc này lại nói chưa được gặp mặt Diệp lão phu nhân, Diệp lão phu Nhân cũng không biết nàng đã trở về, đây rốt cuộc là chuyện gì? Diệp lão đại và Diệp lão nhị đang tín làm gì vậy?

Diệp Minh Dục cảm thấy đầu óc mơ hồ, nhất thời không phân biệt được chuyện gì, đành phải tạm thời đáp ứng Khương Lê, rồi rời đi.

Khương Lê quay lại đi tới đại sảnh.

Đồng Nhi hỏi: "Cô nương, vậy chúng ta không ra đi nữa sao?"

"Không đi nữa." Khương Lê cười nói. Ra ngoài đi dạo cốt là để tìm hiểu chuyện ở Diệp gia, hiện tại gặp được Diệp Tam Lão gia rồi, không cần ra ngoài làm gì nữa. Từ chỗ Diệp Tam Lão gia nàng cũng có thể nghe ra ít chuyện.

Xem ra, Diệp Tam Lão gia là một người dễ tính.

......

Vào đại sảnh, Khương Lê ngồi xuống bàn trà, Bạch Tuyết đi pha cho nàng một ấm trà, Diệp Minh Dục còn chưa tới, Khương Lê cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.

Sự kiên nhẫn của nàng từ trước đến nay luôn rất tốt, về điểm này, những hạ nhân trong Diệp gia cũng nhìn ra. Bất luận phải chờ đợi trong bao lâu, Khương Lê vẫn giữ sự bình tĩnh và ôn hòa, không có một tia sốt ruột. Đối với một cô gái trẻ mà nói, điều này rất hiếm thấy. Trên người nàng không có chút ý vị kiêu căng của thiên kim tiểu thư, mà lại gần gũi, bình dị giống như một cô nương hàng xóm.

Nhưng, cho dù bề ngoài nàng biểu hiện như một cô nương hàng xóm, nhưng bên trong nội tâm đã sớm già cỗi.

Không biết qua bao lâu, Diệp Minh Dục cuối cùng cũng tới.

Hắn quan sát Khương Lê, nhãn tình sáng lên, sang sãng cười nói: "Ta còn tưởng con không chờ nỗi đã sớm rời đi rồi, vậy mà vẫn ngồi chờ à?"

"Không lâu đâu ạ." Khương Lê cười, "Một ly trà con còn chưa uống xong mà."

Diệp Minh Dục ngồi phịch xuống đối diện với Khương Lê, vừa ngồi ổn, liền sốt ruột hơi: "A Lê, ta vừa từ ngoài về, nên không rõ nhiều chuyện cho lắm, vậy tại sao con lại đột nhiên tới Tương Dương?"

"Con đã nói qua rồi mà." Khương Lê bất đắc dĩ, "Con muốn về thăm ngoại tổ mẫu, liền xin đi chung với Minh Hiên cữu cữu."

"Nhưng không phải cho tới giờ con vẫn chưa gặp được lão phu nhân hay sao?" Diệp Minh Dục hỏi.

"Không phải con không muốn gặp ngoại tổ mẫu, mà là Minh Huy cữu cữu cùng Minh Hiên cữu cữu nói, lão phu nhân thân thể không tốt, thời cơ không đúng cho nên không thể tùy tiện cho con đi thăm bà ấy được. Trách cho bà ấy bị kích động làm tổn thương sức khỏe. Con về Tương Dương cũng được nửa tháng rồi, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp."

Nghe xong lời Khương Lê nói, Diệp Minh Dục sắc mặt lộ vẻ ngượng ngùng. Tất nhiên ông nghe ra được ý của Khương lê nói bóng gió, là người Diệp gia không muốn cho nàng gặp Diệp lão phu nhân, không phải Khương Lê không muốn. Chuyện năm đó Diệp Minh Dục không có mặt ở Tương Dương, về sau cũng chỉ nghe nói, người Diệp gia đối với Khương Lê xa mặt cách lòng hắn cũng biết, Khương Lê đột nhiên trở về tương Dương thăm Diệp Gia, tuy có lòng, nhưng Diệp gia cũng sẽ không quá nhiệt tình đón tiếp.

Nhưng Diệp Minh Dục cũng không thể tự chủ trương mang Khương Lê đi gặp Diệp lão phu nhân được.

Hắn ngượng ngùng chuyển đề tài, nói: "Thì ra là thế."

Khương Lê cười nói: "Minh Dục cữu cữu lần này vất vả rồi."

Diệp Minh Dục cười đáp: "Ta có gì mà vất vả? Ta chỉ đi du sơn ngoạn thủy mà thôi."

Diệp Minh Dục tự gọi mình là "ra ngoài buôn bán", kỳ thực hàng năm không mang nhiều lợi nhuận về cho Diệp gia. Người Diệp gia cũng chẳng buồn quản hắn, nói là làm ăn, chi bằng nói là đi chơi thì đúng hơn. Chính vì ham chơi, đến giờ Khương lê được mười lăm tuổi, người bằng tuổi với Diệp Trân Trân là Diệp Minh Dục đây, vẫn chưa chịu thành gia lập thất.

Điều này gần như trở thành nỗi lo âu của Diệp lão phu nhân. Hàng năm vào những lần Diệp Minh Dục trở về Tương Dương, Diệp lão phu nhân liền sắp xếp cho hắn những vị cô nương tốt. Diệp Minh Dục lại tránh không gặp, hỏi thăm sức khỏe bà xong, hôm sau lại lập tức lên đường.

"Dù sao đi nữa, trên đời này có mấy ai có dũng khí đi du sơn ngoạn thủy như vậy." Khương Lê cười cười, "Không bị thế tục ràng buộc, sống tự do tự tại, người ta sống chỉ có trăm năm thôi, sao lại không dùm để sống cho thật vui vẻ? Đi nhiều, thấy được những quang cảnh núi non tuyệt đẹp, tầm nhìn cũng rộng mở, còn hơn ru rú ở nhà suốt ngày, buồn chán sống qua ngày."

Diệp Minh Dục nghe xong liền ngây dại, sau một khắc, trong lòng liền dâng lên một nỗi xúc động, cơ hồ muốn gọi Khương Lê là tri kỷ. Tất cả người biết hắn đều cho rằng hắn là đồ vô tích sự, thân là con cháu của Diệp gia, gia nghiệp giàu có, lại không lo ở nhà quản lý gia sản, không lo cưới vợ sinh con, cứ thích đi rong chơi bên ngoài, hành tẩu giang hồ, du sơn ngoạn thủy, quả thật không đàng hoàng. Nhưng hắn từ trong xương tủy đã không ưa thích yên ổn, thích đi đây đi đó, thích mạo hiểm, mở mang hiểu biết, giống như đại bàng không thể nuôi nhốt trong lồng, ngựa hoang không thể giam cầm trong chuồng.

Trong một đại gia đình như Diệp gia, lại chỉ có một mình Diệp Trân Trân hiểu cho ông. Có lẽ bởi vì họ có chung một dòng máu, chính vì sự thấu hiểu của Diệp Trân Trân nên Diệp Minh Dục đặc biệt yêu thương Khương Lê. Sau khi Diệp Trân Trân qua đời, người cuối cùng hiểu cho ông cũng biến mất.

Lại không nghĩ tới, hôm nay Khương Lê lại nói ra những lời tương tự Diệp Trân Trân đã từng nói.

Diệp Minh Dục không khỏi xúc động. Ai cũng nói Diệp Trân Trân đơn thuần, đôn hậu, không có tâm kế, không đủ thông minh. Nhưng Diệp Minh Dục cho rằng, chính những người như Diệp Trân Trân mới hiểu được những chân lý đơn giản nhất. Nhìn kỹ thì thấy trông Khương Lê có mấy phần giống Diệp Trân Trân, so với vẻ tròn trịu của bà ấy, Khương Lê trông thanh tú, mảnh mai hơn nhiều, cũng lanh lợi hơn. Điểm này thì lại giống Khương Nguyên Bách.

Nàng đúng là nữ nhi của Diệp Trân Trân thật rồi.

Khương Lê nhìn thấy ánh mắt hiền hòa của Diệp Minh Dục, trong lòng cảm thấy ấm áp. Diệp Minh Dục đối với nàng nảy sinh sự yêu mến, ấy là điều tốt.

Diệp Minh Dục cảm thấy vui vẻ khi trò chuyện với vị chất nữ này, hơn nữa Khương Lê không giống trông lời Diệp Minh Hiên nói kiêu căng, tham lam. Ông đã vào nam ra bắc nhiều năm, cũng đã từng gặp nhiều vị tiểu thư kiêu ngạo, duy chỉ có Khương Lê làm tiểu thư, nhưng tính khí lại vô cùng dịu dàng, giữa lông mày lúc nào cũng chất chứa sự mềm mại. Nhưng sự mềm mại này lại khác cô cháu gái Diệp Gia Nhi. Diệp Gia Nhi chững chạc đoan chính, Khương Lê lại phá lệ thông minh, ánh mắt của nàng tựa hồ khác những cô thiếu nữ khác, mang theo nét độc đáo rất riêng. Nàng là một cô gái có "tầm nhìn".

Không chỉ bởi vì nàng là nữ nhi của Diệp Trân Trân nên Diệp Minh Dục mới yêu thích, mà dù không phải, hắn cũng thích đàm chuyện với nàng.

Hắn gãi đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói: "Lần này con về, ta cũng không biết tặng gì cho con, đoàn hải thương của ta có mang về một số món đồ nhỏ từ biển." Hắn hiếm khi gượng ngùng, "Nhưng con lại đến từ Yến kinh, chắc không hiếm lạ mấy thứ này, chỉ là ta thấy thú vị mới mua về mà thôi. Không biết A Lê có thích không nữa...."

Diệp Minh Dục mua đồ rất tùy hứng, giống như việc giao dịch cùng đoàn hải thương, hay do ông tự tìm người bán lại. Không liên quan tới lời hay lỗ, cứ nhìn thấy cái gì thích là mua.

Khương Lê cười nói: "Những thứ thú vị thì hiếm có hơn những thứ quý giá."

"Ngươi nói đúng," Diệp Minh Dục đối với câu này của Khương Lê vô cùng tán thành, hắn gọi hạ nhân bên người: "A Thuận, đi lấy cái rương đó đến đây!"

Thật đúng là một người nhanh nhẹn hấp tấp.

Khương Lê cười không nói, nàng chỉ cần nói chuyện thân mật với vị Minh Dục cữu cữu này, tranh thủ gia tăng tình cảm, như vậy Diệp Tam Lão gia mới đứng về phía nàng, giúp đỡ nàng và Diệp Gia "nối lại tình xưa".

A Thuận và gã sai vặt A Phúc của Diệp Minh Hiên hẳn là một đôi huynh đệ, dáng dấp hai bọn họ có mấy phần giống nhau, nhưng tính cách lại có sự khác biệt. A Phúc giống Diệp Minh Hiên, nho nhã, thông minh. A Thuận lại giống như Diệp Minh Dục, thô lỗ, mạnh mẽ. Rất nhanh A Thuận đã mang một rương gỗ lim đỏ tới, những cái rương này chất đầy xe của đội hải thương của Diệp Minh Dục, mà nàng từng thấy ở cổng chính.

Diệp Minh Dục lệnh A Thuận mở rương ra, cười hỏi Khương Lê: "A Lê, con thích món nào? Cữu cữu tặng con."

Dường như người Diệp gia ai cũng thích nói câu này? Khương Lê nghĩ, Diệp Gia Nhi lúc mang nàng tới Lệ Chính Đường, cũng nói nếu nàng thích xấp vải nào thì sẽ tặng nàng, giờ Diệp Minh Dục cũng nói y chang như vậy. Có lẽ đây là một gia đình giàu có, lại rộng rãi, hào phóng?

Khương Lê cúi đầu nhìn vào rương.

Trong rương có đủ thứ lỉnh kỉnh, có những viên ngọc trai, đá mặt mèo, những thứ rất đáng tiền. Cũng có kính Tây Dương, một cái rương gỗ nhỏ tinh xảo, ấn nút sẽ có một người nhỏ bé nhảy ra xoay vòng nhảy múa, trông rất thú vị. Còn có một cái ống dài, Khương Lê mới cầm lên ngắm nghía, Diệp Minh Dục liền nói: "Đây là kính vạn hoa, để ta chỉ con sà......"

Chữ "Sài" chưa kịp nói xong, Khương Lê đã quen thuộc cầm lên đặt ngang mắt, xoay trục.

Diệp Minh Dục ghẹn lời, A Thuận kinh ngạc nhìn Khương Lê. Cái món đồ chơi này ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Diệp Minh Dục, vào lần đầu tiên cũng không biết phải dùng thế nào, cô chất nữ họ Khương này lại biết sử dụng rất nhuần nhuyễn, tựa như trước đó nàng đã từng thấy qua thứ này? Những hải thương đó nói rằng chưa từng bán món đồ chơi này tới Bắc Yên lần nào mà?

"Con từng thấy qua nó à?" Diệp Minh Dục hỏi.

"Không có ạ." Khương Lê cười nói: "Chỉ là con từng đọc được một quyển du ký, bên trong ghi chép rất chi tiết món đồ này. Đây là lần đầu tiên con được cầm nó trên tay."

Tiết Chiêu rất ưa thích những món đồ độc lạ, kỳ kỳ quái quái, thích lén lút đọc đủ loại sách sau lưng Tiết Hoài Viễn, thói quen này khiến trong nhà họ Tiết cất chứa rất nhiều loại sách độc đáo, nhờ đó Khương Lê mới biết được trên đời có thật nhiều thứ kỳ lạ.

Diệp Minh Dục đối với Khương Lê càng lúc càng cảm thấy ưu thích, cảm thấy Khương Lê vô cùng hợp ý mình.

Khương Lê cầm lên một vật trông như vỏ sò, nhưng vỏ sò này lại có hình dạng vô cùng đặc biệt, giống như lông con chim công, tươi sáng lấp lánh, để dưới nắng còn nhìn thấy lớp quang hoa, sóng nước lấp loáng, không thua kém gì đá mắt mèo.

"Họ nói đây là lông khổng tước." Diệp Minh Dục thấy Khương Lê ngắm nghía vỏ sò, liền nói: "Là ta mua được từ đoàn hải thương. Ta thấy nó mới lạ dễ nhìn, nên mua về rất nhiều, trong phòng còn nhiều. Nhưng khi về hỏi mới biết, người ta nghe nói là vỏ sò nên trả không cao, ta bỏ vàng ròng bạc trắng mua lông khổng tước, lần này có lẽ lỗ vốn rồi." Hắn thở dài.

Khương Lê không để ý, Diệp Minh Dục chỉ thấy thứ này đẹp đẽ, lại chẳng ai có nên mới mua về bán, ai ngờ lại bị lừa. Nhưng dù vậy cũng không thay đổi được chuyện nó là vỏ sò. Dù là viên đá mắt mèo bình thường nhất, cũng đáng gia hơn thứ này rất nhiều, điều này không thể bàn cãi.

Diệp Minh Dục chưa bao giờ để tâm tới chuyện buôn bán lời hay lỗ, không có kinh nghiệm trên thương trường mua bán, làm ra chuyện dở khóc dở cười này cũng không có gì lạ. Không biết Diệp đại gia và Diệp nhị gia sau khi trở về mà nghe được chuyện vỏ sò này sẽ có biểu tình ra sao.

Diệp Minh Dục đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, nhìn Khương Lê nói: "Vừa hay, nếu con thích thứ này, ta sẽ tặng hết cả rương này cho con. A Thuận, chuyển vào sân sau cho biểu tiểu thư đi."

Khương Lê muốn ngăn lại nhưng đã không còn kịp nữa. A Thuận lập tức đáp ứng, khiêng cái rương đi, Khương Lê hoài nghi do Diệp Minh Dục thấy sẽ không bán được cho nên dứt khoát hào phóng, không biết để đâu nên nghĩ ra ý tặng cho nàng.

Mà nàng nếu từ chối lại thấy hơi kỳ.

"Vậy con xin cảm tạ Minh Dục cữu cữu." Khương Lê cười nói.

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn," Diệp Minh Dục khoát tay áo, "Nếu ngươi muốn thêm cũng có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Khương Lê: "....."

Nói thêm gì đi nữa, sợ là Diệp Minh Dục sẽ đem tất cả số rương hắn có chồng vào trong viện của nàng, Khương Lê nói: "Minh Dục cữu cữu, chúng ta nói chuyện khác đi."

Vừa nói, Diệp Minh Dục đột nhiên vỗ đùi: "Con không nói ta cũng không nhớ ra. Ta có chuyện chưa kịp hỏi con, A Lê, vài ngày trước ta gặp con ở Tịch Hoa Lâu, đúng chứ? Tại sao con lại tới chỗ đó?"

Diệp Minh Dục nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy Khương Lê, ông liền nhận ra nàng là cô nương ông nhìn thấy ở Tịch Hoa Lâu. Lúc đó ông còn cảm thấy thật kỳ quái, những người tới Tịch Hoa Lâu tìm người đa số là nữ tử có phu quân, vậy sao một tiểu cô nương chưa chồng lại xuất hiện ở đây? Khi ông nhìn thấy nàng, lại cảm thấy có chút quen thuộc, không biết đã gặp ở đâu. Giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó ông cảm thấy quen thuộc, đại khái là do trong xương có chung huyết mạch, đang nhắc nhở ông, đây là cháu gái của mình.

Khương Lê mỉm cười nói: "Con cũng có điều muốn hỏi Minh Dục cữu cữu, Minh Dục cữu cữu ít nhất đã về Tương Dương được ba ngày, tại sao lại xuất hiện ở Tịch Hoa Lâu trước, người đã sớm trở về sao lại không về Diệp gia ngay?"

Diệp Minh Dục sắc mặt thoáng qua vẻ lúng túng, đưa tay sờ lỗ mũi một cái, rồi nói: "Ta.... muốn trước tiên làm quen với môi trường một chút, làm chút chuẩn bị."

Hắn không nói rõ, Khương Lê lại hiểu ngay. Diệp Minh Dục tới Tịch Hoa Lâu là để tìm thú vui, ước chừng sợ bị người khác nhận diện truyền đến tai Diệp gia, nên mới cố ý đi cửa sau. Về phần hắn vì cái gì không về nhà ngay, hẳn chính là không muốn về sớm, bị người Diệp gia hối thúc thành thân, răn dạy đủ đường.

Khương Lê cũng không phải muốn nghe Diệp Minh Dục kể chuyện phong lưu của mình. Liền gật đầu nói: "Con không biết Tịch Hoa Lâu là gì, còn tưởng là một tửu lâu, đứng ngoài thấy cũng nguy nga, cửa rộng mở những lại chẳng thấy ai đứng ngoài chào đón, nên con mới đi vào xem thử, không ngờ lại là một thanh lâu. Sau khi biết được liền xấu hổ rời đi, vừa vặn đụng mặt Minh Dục cữu cữu."

"Thì ra là thế." Diệp Minh Dục minh bạch. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao Khương Lê không có lý do gì mà cố tình đi vào đó cả, lời này dù nói cho bất kì người ở thành Tương Dương này nghe, hay chỉ nói cho một tên ăn mày bên đường cũng sẽ tin lời nàng nói. Đừng nói là một thiên kim tiểu thư, đến một nữ nhi nhà thường dân nếu biết cũng sẽ chẳng dám bước chân vào nơi đó.

"Minh Dục cữu cữu, có còn một việc muốn hỏi người." Khương Lê do dự một chút, nói.

"Chuyện gì, ngươi cứ nói."

"Minh Dục cữu cữu lần này trở về Tương Dương, ước chừng không phải chỉ vì muốn thăm hỏi ngoại tổ mẫu, con nghe phong phanh nói hiện tại chuyện kinh doanh ở Diệp gia đang xảy ra chút phiền phức. Đến Minh Dục cữu cữu cũng gọi về, con đoán sự phiền phức này chắc hẳn không hề dễ giải quyết." Khương Lê nhìn về phía hắn: "Có thể nói cho con biết một chút được không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Minh Dục sững sờ, vạn vạn không ngờ tới Khương Lê lại hỏi chuyện này. Trong lúc nhất thời có chút không tự mình quyết định được, việc này liên quan tới chuyện kinh doanh của Diệp gia, ông có chút thận trọng. Khương Lê cũng không hối thúc ông, chỉ lặng im nhìn chằm chằm hắn, dáng vẻ rất lo lắng.

Diệp Minh Dục bị Khương Lê nhìn như thế, trong lòng mềm nhũn, nghĩ dù gì Khương Lê cũng là một nửa người Diệp gia, Diệp gia đề phòng nàng như đề phòng cướp, là chuyện không nên, trong lòng tiểu cô nương sẽ khổ sở. Liền nói: "Thật ra không phải chuyện lớn gì, chỉ là vải nhà họ Diệp sản xuất, mỗi năm mang đi phân xuống các tiệm may đã đặt hàng trước, rồi bán ra khắp nơi số lượng rất nhiều. Đặc biệt là loại vải Cổ Hương, hiện đang rất được ưu chuộng. Trong thành này, quý nhân nào cũng thích mặc."

"Nhưng gần đây số lô vải này lại xảy ra chút vấn đề, có người nói mặc vải Cổ Hương bị nổi mẩn đỏ. Đi đại phu thăm khám cũng không tìm ra nguyên nhân. Chuyện này vẫn đang trong quá trình điều tra." Diệp Minh Dục hiếm khi hiện lên mấy phần lo lắng, "Nhưng ta dám chắc không phải lỗi nằm ở vải, xưởng dệt nằm ngay Tương Dương, đại ca và nhị ca quản lý các khâu rất nghiêm ngặt, bao nhiêu năm nay chưa từng xảy ra vấn đề gì. Nhưng những lời chúng ta nói, người ngoài lại chẳng nghe lọt tai."

Hắn lắc đầu, rất buồn bực.

Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo có tiếng người ngạc nhiên hỏi: "Minh Dục?"

Khương Lê và Diệp Minh Dục nhìn ra cửa, thì thấy nguyên lai là Diệp Minh Huy và Diệp Minh Hiên đã trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top