Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 98: Tri phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Diệp Minh Huy và Diệp Minh Hiên nhìn thấy Diệp Minh Dục, đều có chút ngoài ý muốn, Diệp Minh Huy nói: "Về tới sao không thông báo cho ai một tiếng vậy?"

"Chẳng phải do đại ca hối ta về sao?" Diệp Minh Dục mặt không đổi sắc nói dối, "Từ lúc lên đường tới giờ, đệ còn chưa kịp uống một ngụm nước nữa, làm gì có thời gian đi báo cho hai huynh biết."

Nếu như hai người bọn họ biết Diệp Minh Dục đã về từ ba ngày trước, chỉ là ông qua Tịch Hoa Lâu vui chơi ba ngày, không biết sẽ có biểu cảm gì.

"Sao các huynh giờ này mới về?" Diệp Minh Dục hỏi, "Trời đã tối rồi, mà sao chẳng thấy ai trong phủ hết vậy."

"Chúng ta......" Diệp Minh Hiên đang định trả lời, liền liếc thấy Khương Lê ngồi đối diện Diệp Minh Dục, sau đem lời tới miệng nuốt xuống.

Khương Lê hiểu rõ, lời bọn họ sắp nói, không thể để cho một "ngoại nhân" như nàng biết được. Khương Lê xem chừng bọn họ định nói về chuyện làm ăn đang gặp khó khăn của nhà họ Diệp. Không thể ở thì phải đi. Nàng liền đứng dậy, cười nói, "Các vị cữu cữu cứ nói chuyện tự nhiên đi ạ, con về phòng đây."

Diệp Minh Dục cười nói: "Được."

Thấy Diệp Minh Dục và Khương Lê nhìn có vẻ thân thiết, Diệp Minh Huy và Diệp Minh Hiên có chút khó hiểu.

Chờ Khương Lê rời khỏi, Diệp Minh Hiên và Diệp Minh huy ngồi xuống bên cạnh Diệp Minh Dục, còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Minh Dục đã mở miệng nói trước: "Đại ca, nhị ca à, các ngươi đối xử với một tiểu cô nương như vậy là không có được đâu. Người ta đã cất công tới tận đây để thăm mẫu thân, các huynh lại nở lòng nào không cho người ta gặp. Nói chút chuyện cũng đề phòng người ta, ngay cả ta nhìn cũng thấy chướng mắt, tiểu cô nương người ta còn nhỏ tuổi, lòng dạ yếu ớt, chắc chắn đã nhìn ra các ngươi cố tình xa cách nàng, giờ chắc hẳn đang khổ sở lau nước mắt đó. Còn phải cố nhịn tỏ ra vui vẻ trước mặt các ngươi. Các huynh lớn tuổi hơn người ta rất nhiều, sao còn đi bắt nạt một cô gái nhỏ chứ?"

Diệp Minh Hiên suýt chút nữa bị những lời của Diệp Minh Dục làm cho ghẹn họng, tức giận nói: "Chúng ta bắt nạt nàng? Con mắt nào của đệ nhìn thấy chúng ta bắt nạt nàng?"

"Ta hai cái con mắt đều nhìn thấy được!" Diệp Minh Dục chỉ chỉ mắt mình, "Đệ thấy A Lê hiểu chuyện mà đau lòng, tự đứng dậy về phòng. Nếu là đệ, chắc chắn là đệ sẽ làm ầm ĩ lên."

"Ầm ĩ, ầm ĩ." Diệp Minh Hiên nói: "Đệ thích ầm ĩ lắm sao? Đệ nghĩ đệ vẫn còn là cậu công tử mười mấy tuổi hay sao? Không tự nhìn lại xem mình năm nay bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn quậy cho Diệp phủ gà chó không yên?"

"Đệ đã nói chuyện với nàng ta chưa?" Diệp Minh Huy trầm ổn hơn, chỉ hỏi một câu.

"Đã nói rồi." Diệp Minh Dục nói: "Thì sao?"

"Ngươi cảm thấy nàng là người như thế nào?"

"Rất được!" Diệp Minh Dục vỗ đùi, "Đệ thấy Khương Lê không phải là một vị tiểu thư tầm thường, nàng có kiến thức rất rộng rãi, cách nói chuyện khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ, các huynh nên học hỏi từ nàng ấy đi. Đệ mang kính vạn hoa từ ngoài biển về, nói thật, chẳng ai trong hai huynh biết cái đó là cái gì, càng không biết cách dùng, nhưng con bé lại biết! Ta mang lông chim công về, cũng chỉ có con bé nhìn thấy giá trị của nó. Quan trọng nhất chính là, cô nương này rất trượng nghĩa! Không giống những người khác, tuổi cao, nhưng lòng dạ nhỏ hẹp."

"Trượng nghĩa?" Diệp Minh Hiên hỏi: "Sao lại nói nàng trượng nghĩa? Nàng giúp ngươi giấu diếm điều gì à?"

Diệp Minh Dục trong lòng thầm mắng Diệp Minh Hiên khôn lanh, chuyện này cũng đoán ra. Diệp Minh Dục nói Khương Lê trượng nghĩa, tự nhiên là bởi vì Khương Lê không có ý định tiết lộ chuyện hắn đã sớm trở lại Tương Dương, nhưng lại ghé qua Tịch Hoa Lâu. Cái này còn không trượng nghĩa, thì cái này mới là trượng nghĩa!

Diệp Minh Dục ho khan hai tiếng, che giấu nói: "Không có gì, quay lại chuyện quan trọng hơn đi, các huynh còn chưa nói cho ta biết, các huynh đi đâu giờ này mới về, tại sao trong phủ lại chẳng có ai?"

Huynh đệ hai người liếc nhau, Diệp Minh Huy nói: "Lệ Chính Đường xảy ra chút chuyện, chúng ta đi Lệ Chính Đường trước."

"Vừa rồi đệ cũng đang nói chuyện này với A Lê, chuyện đó vẫn chưa giải quyết xong sao?" Diệp Minh Dục hỏi.

"Ngươi nói cho nàng ta biết?" Diệp Minh Hiên lớn tiếng chất vấn.

"Vâng." Diệp Minh Dục gật đầu.

"Ngươi...... Ngươi thực sự là..." Diệp Minh Hiên nhẫn nhịn rất lâu, mới nói ra hai chữ: "Làm càn!"

......

Trở về phòng, Khương Lê ngồi xuống bàn trà.

Đồng Nhi và Bạch tuyết vội vàng đem rương "lông chim công" vào phòng. Cái rương này có mười phần nặng, nhưng khi mở ra, những vỏ sò bên trong đều đang tỏa sáng lấp lánh, tuy là vỏ sò nhưng trong đẹp không kém gì ngọc trai.

Đồng Nhi và Bạch Tuyết trầm trồ cảm thán. Còn Khương Lê thì đang suy tư.

Nguyên lai việc kinh doanh của Diệp gia gặp rắc rối vì lý do này. Nhà họ Diệp nổi tiếng với nghề dệt vải, được truyền xuống từ nhiều đời, duy trì được nhiều năm. Khi các nghề phụ thêm bên cạnh giảm dần rồi tiêu biến, rồi lại mở thêm nhiều ngành khác, ngay cả cửa hàng trang sức Hồng Tường Lâu nay cũng chỉ hoạt động sôi nổi ở Yến Kinh, Diệp gia vẫn duy trì được sản lượng ở xưởng vải dệt rất tốt, khiến nhà họ nổi tiếng khắp Bắc Yên, đặc biệt nhà họ còn độc quyền sản xuất lụa Cổ Hương, loại lụa ai ai cũng thích.

Nếu như vải do Diệp gia sản xuất xảy ra vấn đề, sẽ là một cú đánh mạnh vào những việc kinh doanh còn lại của Diệp gia, có thể còn thành một đòn chí mạng. Nếu uy tín sụp đổ, cả nhà họ Diệp gia sẽ không còn làm ăn được gì nữa. Dù có vạn bạc gia tài, cũng coi như nghèo rớt mồng tơi.

Không biết số vải vóc đó đến tột cùng xảy ra vấn đề gì, theo như lời Diệp Minh Dục nói, xưởng dệt nằm ngay Tương Dương, lại do Diệp Minh Huy và Diệp Minh Hiên giám sát chặt chẽ toàn bộ các khâu sản xuất, nhiều năm như vậy không gặp bất kì sự cố gì, tại sao bây giờ lại xảy ra chuyện? Chẳng lẽ là ngẫu nhiên?

Khương Lê cảm thấy chuyện này không phải ngẫu nhiên. Chuyện này không xảy ra ở bất kì thời điểm nào khác, lại xảy ra đúng vào thời điểm Diệp Thế Kiệt vừa mới nhậm chức quan, ngay lúc hắn bắt đầu sự nghiệp, tại ngay lúc này, Diệp gia lại xảy ra vấn đề. Có người muốn Diệp gia gặp rắc rối, có người muốn dùng chuyện này kiểm soát Diệp Thế Kiệt.

Nghĩ tới đây, Khương Lê đột nhiên cả kinh, chẳng lẽ là như thế thật sao, rắc rối trong chuyện kinh doanh của Diệp gia là do có người giở trò, mục đích cuối cùng là muốn khống chế Diệp gia, ép Diệp Thế Kiệt làm việc cho hắn. Hay muốn kiểm soát tiền tài của nhà họ Diệp? Phải biết gia sản của Diệp gia khiến nhiều người nhìn mà đỏ mắt, đủ cho họ làm rất nhiều chuyện một cách thông thuận hơn.

Diệp gia là một nguồn cung cấp tài chính vô hạn.

Khương Lê đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng, nàng không phải chân chính Khương nhị tiểu thư, cũng không có tình cảm sâu đậm với Diệp gia. Nhưng nàng biết đạo lý 'Tổ lật, trứng sao còn nguyên'. Hơn nữa ý định của nàng chính xác là muốn nhờ cậy Diệp gia, để dễ bề làm vài việc, vì vậy nàng nhất định phải bảo toàn Diệp gia.

Chỉ là địch ở trong tối, ta lại ở ngoài sáng, hành động có chút khó khăn.

Sau một hồi suy nghĩ, Khương Lê nói: "Đồng Nhi, ngày mai em ra ngoài một chuyến, đi tìm tiệm may lớn nhất thành Tương Dương này, hỏi họ xem, có bán lụa Cổ Hương may quần áo không? Nếu không thì hỏi tại sao nhé?"

"Dạ được." Đồng Nhi ứng, hỏi Khương Lê: "Cô nương hỏi họ những chuyện này để làm gì?"

"Chuyện kinh doanh của Diệp gia gặp rắc rối, rắc rối này nằm ở lụa Cổ Hương. Ta không biết hiện tại đã có bao nhiêu người biết lụa Cổ Hương có vấn đề, chuyện đã lớn đến chừng nào. Nhưng Tương Dương có khá nhiều tiệm may, lúc trước chắc chắn đã từng mua vải ở chỗ Diệp gia, đa số họ có lẽ đã từng mua lụa Cổ Hương. Nếu như bây giờ những người thợ may này đều bắt đầu không thu mua nó nữa, thì vấn đề hẳn đã rất nghiêm trọng."

Còn có một câu Khương Lê không nói, chuyện lụa Cổ Hương này có vấn đề ít nhất giờ chắc vẫn chưa lan tới Yến Kinh Thành, tức sự việc chưa lan ra diện rộng. Nếu những thợ may này chỉ trong một thời gian nhất định lại đồng loạt từ chối mua vào, thì chắc chắn có ẩn tình, rất có thể đã bị ai đó khống chế.

"Khi hỏi thăm em nhớ quan sát sắc mặt của các chưởng quầy. Xem họ nói là gần đây không có hàng, hay trực tiếp nói lụa Cổ Hương có vấn đề." Khương Lê dặn dò.

Đồng Nhi nghiêm túc nhớ kỹ.

Làm ăn, nhất là với nhà họ Diệp, không phải chuyện một lần, mà là chuyện lâu dài. Ngay cả Diệp Minh Dục cũng không chắc chắn vấn đề nằm ở chất lượng vải, chưởng quầy bọn họ muốn làm ăn lâu dài, chắc chắn sẽ giúp Diệp gia che giấu. Nhưng nếu bọn họ nhanh chóng tuyên bố với thiên hạ rằng vải có vấn đề, thì gần như chắc chắn họ đã nhận lệnh từ ai đó, cố ý nhắm vào Diệp gia.

Chẳng lẽ gần đây nhà họ Diệp có đắc tội với ai? Khương Lê nghĩ ngợi.

Càng nghĩ càng không thấy đầu mối, manh mối hiện tại nàng nắm giữ không nhiều, Khương Lê nghĩ mãi không thông, cuối cùng nghe lời khuyên của Bạch Tuyết, đi nghỉ sớm.

Ngày thứ hai, Đồng Nhi quả nhiên từ sáng sớm đã tuân theo lời dặn của Khương Lê, đi tới các tiệm may lớn nghe ngóng tin tức, Khương Lê cho Bạch Tuyết đi theo để bảo vệ lẫn nhau. Ở nhà không có việc gì làm, nàng quyết định đi tìm Diệp Minh Dục nói chuyện. Trong nhà họ Diệp, Diệp Minh Dục là người duy nhất không đề phòng nàng. Hôm qua từ lời Diệp Minh Dục, nàng đã biết nhiều chuyện, Khương Lê nghĩ, có lẽ hôm nay còn có thể từ trong miệng Diệp Minh Dục thăm dò được thêm vài tin tức nữa.

Khương Lê không biết viện của Diệp Minh Dục nằm ở khúc nào, nàng định đến đại sảnh nhờ hạ nhân cho mời ông tới. Không ngờ đến nơi lại nhìn thấy Diệp Gia Nhi và Diệp Như Phong.

Diệp Gia Nhi đi đi lại lại, vẻ mặt lo lắng, Diệp Như Phong cũng cau mày, dường như gặp chuyện khó nghĩ.

Khương Lê bước chân khựng lại, rồi lại bước vào, chào hỏi: "Biểu tỷ, biểu ca."

Diệp Như Phong gật đầu chào nàng, Diệp Gia Nhi thấy Khương Lê tới, trên mặt liền hiện lên một nụ cười, chỉ là nụ cười nhìn có chút u buồn, nàng nói: "Biểu muội, ngươi đến rồi." Dừng một chút, lại xin lỗi nói: "Hôm qua ở Lệ Chính Đường, Triệu thúc cùng Trang thúc đột nhiên tới, để muội một mình, ta thật thấy có lỗi."

"Không có việc gì." Khương Lê cười nói: "Biểu tỷ bận chính sự, hơn nữa muội cũng muốn ra ngoài ngó phố phường, hôm đó đi dạo một vòng cũng thấy khá vui."

"Vậy là tốt rồi." Diệp Gia Nhi nói.

Đại sảnh trầm vào im lặng. Diệp Như Phong không thích Khương Lê, tự nhiên là không muốn nói chuyện, còn Diệp Gia Nhi nếu là thường ngày sẽ bắt chuyện với nàng vài câu, nhưng có lẽ hôm nay tâm sự nặng nề, cúi đầu trầm buồn.

Khương Lê nghĩ một hồi, nhẹ giọng hỏi: "Biểu tỷ là vì chuyện ở Lệ Chính Đường mà lo lắng sao?"

Diệp Gia Nhi sững sờ, miễn cưỡng cười nói: "Đúng vậy, chỉ là chút rắc rối nhỏ trong chuyện kinh doanh mà thôi."

"Là chuyện lụa Cổ Hương phải không ạ?" Khương Lê nhìn nàng, "Bây giờ chuyện lụa Cổ Hương có vấn đề, có phải đã bị nhiều hiệu may biết được?"

Diệp Gia Nhi cả kinh, Diệp Như Phong hỏi: "Làm sao ngươi biết được? Ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện sao?"

Ngữ khí của hắn không mấy thiện cảm.

"Minh Dục cữu cữu nói cho ta biết." Khương Lê nhìn Diệp Gia Nhi, "Nhưng ông ấy chỉ nói lụa Cổ Hương có vấn đề, còn việc liên quan đến các tiệm may là do muội tự mình đoán ra." Nàng cười nói: "Tương Dương có nhiều tiệm may, lụa Cổ Hương nhà họ Diệp lại nổi danh như vậy, nhu cầu mua tăng cao lại được nhà chúng ta độc quyền, chắc chắn bọn họ phải lấy vải từ chỗ chúng ta. Nếu lụa Cổ Hương thật sự xảy ra vấn đề, các tiệm may ấy sẽ ngần ngại nhập hàng."

"Biểu muội thật thông minh, muội đoán đúng rồi." Diệp Gia Nhi nói. Nàng nghĩ nếu Diệp Minh Dục đã nói cho Khương Lê biết, thì chuyện này không cần giấu giếm nữa. Dù sao Khương Lê cũng đã biết, lại che giấu thì nhà họ sẽ thành kẻ nhỏ mọn. Huống chi, chuyện này đang càng ngày càng lớn, Khương Lê sớm muộn gì cũng sẽ biết từ miệng người ngoài thôi.

"Nhà họ Diệp và các tiệm may có giao dịch lớn, hiện tại các tiệm may đều đang đồng loạt ngưng lấy hàng từ chỗ chúng ta, không phải một tiệm, mà là tất cả. Mỗi ngày ở Lệ Chính Đường đều có các chưởng quầy tranh nhau trả hàng, ngừng lấy hàng. Hôm qua muội cũng thấy rồi đấy, Trang thúc cùng Triệu thúc, là hai người đã làm ăn với Diệp gia hơn chục năm trời, nay cũng tới Lệ Chính Đường thông báo ngừng lấy hàng." Diệp Gia Nhi thở dài.

"Làm ăn với nhau mấy chục năm, cũng xem như bạn cũ, sau ở lúc này lại bỏ đá xuống giếng?" Khương Lê hỏi.

"Không thể nói họ bỏ đá xuống giếng được, đây chỉ là lẽ thường tình thôi." Diệp Gia Nhi lòng không oán giận, nhẫn nại giải thích: "Vốn dĩ lụa Cổ Hương có chi phí dệt cao, trước đây các chưởng quầy ấy cũng không nói gì. Nay chỉ vì một lô vải xảy ra vấn đề, làm hàng tồn kho cũng bị chững lại. Lô vải cũ không ai mua, vải mới lại không thể tiếp tục sản xuất, đối với nhà họ Diệp mà nói, đây là một tổn thất lớn."

"Lẽ thường tình cái gì? Chính là bỏ đá xuống giếng." Diệp Như Phong hừ lạnh một tiếng, "Trước đây cầu xin chúng ta cấp thêm hàng cho họ, bây giờ xảy ra chuyện, còn chưa điều tra rõ đã ngưng lấy hàng. Mấy chục năm giao tình, còn chẳng bằng lợi ích!"

Diệp Gia Nhi thở dài, không nói chuyện. Diệp Như Phong lời tuy có hơi khó nghe, những cũng không phải không có lý. Thái độ mượn gió bẻ măng, quay lưng này thật đáng khinh. Nói gì bọn họ cũng đã làm ăn với nhau mấy chục năm.

Khương Lê không nghĩ tới chuyện này, các tiệm may lấy lụa Cổ Hương từ nhà họ Diệp để kiếm lời. Nếu đã cùng làm ăn với nhau nhiều năm, chắc chắn việc kinh doanh rất thuận lợi. Người làm ăn đều có một mục đích là để kiếm tiền, bây giờ cho dù lụa Cổ Hương xảy ra vấn đề, nhưng vẫn chưa đưa ra kết luận cuối cùng, các tiệm may nay lại nhanh chóng chấm dứt giao dịch, điều này cũng đang cắt đứt nguồn thu nhập của bọn họ mà.

Điều gì lớn lao hơn tiền bạc có thể khiến thương nhân sẵn lòng từ bỏ? Là lợi ích lớn hơn, hay đụng phải mối đe dọa lớn hơn?

"Kỳ thực lô lụa Cổ Hương này có lỗ cũng không sao, dừng lỗ kịp thời là được, không phải nhà họ Diệp chưa từng trải qua kiếp nạn như thế này lần nào. Nhưng nếu chuyện lụa Cổ Hương có vấn đề lan rộng ra, thì danh tiếng của Diệp gia sẽ bị phá hủy, thương hiệu nhà họ Diệp bị phá vỡ, từ đây sẽ khó lòng vực dậy. Chẳng lẽ chúng ta phải đứng nhìn gia nghiệp trăm năm bị hủy trong chốc lát hay sao?" Diệp Gia Nhi khổ sở lo lắng.

Càng là gia tộc giàu có, càng coi trọng danh tiếng. Đê vỡ do tổ mối, một bước sai thua cả bàn cờ, vì vậy nhà họ Diệp luôn cẩn trọng từng bước trong khâu sản xuất vải dệt, không ngờ lần này lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

"Biểu tỷ trước tiên đừng có gấp," Khương Lê an ủi nàng, "Tại sao Lụa Cổ Hương làm thành y phục lại gây phát bạn, hiện tại chưa thể kết luận vấn đề nằm ở vải được. Có lẽ đây chỉ là tin đồn thất thiệt, chưa đến mức đường cùng, chỉ cần tìm ra nguyên nhân thật sự thì Diệp gia sẽ giải được nỗi oan khuất này, danh tiếng cũng sẽ quay trở lại."

"Nói thì dễ..." Diệp Gia Nhi lắc đầu, "Nhưng chúng ta làm thế nào tìm ra nguyên nhân được, vải Cổ Hương xuất xưởng không có vấn đề, tới tay các nhà may mới xuất hiện vấn đề."

"Có thể nguyên nhân không nằm ở chất lượng vải." Khương Lê nói: "Cũng có thể nguyên nhân nằm ở chỗ các thợ may."

"Một chỗ còn có thể điều tra, nhưng toàn bộ tiệm may nhập hàng của chúng ta đều không thể đồng loạt xảy ra vấn đề được." Diệp Gia Nhi nói: "Ta biết biểu muội muốn nói gì, muốn nói Diệp gia bị người ta hãm hại, thế nhưng Diệp gia ở Tương Dương không phải nhà quan lại, lại buôn bán chân chính, ai có gan hãm hại chúng ta được cơ chứ? Bọn họ hại chúng ta để làm gì?"

"Ở Tương Dương này, ngoại trừ Diệp Gia, còn có nhà nào dệt vải nữa không?" Khương Lê hỏi.

Diệp Gia Nhi lắc đầu.

Vậy thì không phải trên phương diện làm ăn đối thủ.

Khương Lê thở dài, đúng lúc đó, ba huynh đệ Diệp Minh Huy bước vào. Thấy Diệp Gia Nhi và Khương Lê đang nói chuyện, Diệp Minh Dục hô lên: "Gia nhi, A Lê!"

"Minh Dục cữu cữu." Khương Lê gật đầu chào ông.

Diệp Minh Huy nhìn sang Khương Lê, có vẻ do dự nhưng cuối cùng cũng nói: "A Lê, mấy ngày trước không cho con gặp lão phu nhân, là vì e ngại sức khỏe lão phu nhân không tốt. Con đến Tương Dương cũng đã được nửa tháng rồi, sức khỏe của lão phu nhân cũng đang dần hồi phục, hôm nay con đến thăm bà ấy đi."

Khương Lê kinh ngạc, thấy Diệp Minh Dục cũng gật gật đầu, thì mới biết là do ông ấy nói giúp nàng, cho nên là Diệp Minh Huy mới quyết định cho nàng đi thăm Diệp lão phu nhân.

Thật bất ngờ.

Kỳ thực Khương Lê cũng không khẩn trương muốn đi gặp Diệp lão phu nhân liền, nhưng người ta đã mở lời, nàng tự nhiên phải đáp ứng, liền tỏ ra vui mừng, nói "Dạ, vậy thì tốt quá rồi."

Diệp Minh Hiên và Diệp Minh Dục nhìn Khương Lê, thấy nàng vui vẻ không giống giả tạo. Dù họ bận rộn với chuyện Lệ Chính Đường, nhưng cũng đồng thời quan sát nàng. Những nha hoàn phục dịch quanh nàng đều nói nàng không làm chuyện gì khác người, sống rất an tĩnh, tính khí cũng mềm mại. Diệp gia hai huynh đệ cũng dần dần buông lỏng cảnh giác.

"Vậy bây giờ chúng ta đi thôi." Diệp Minh Hiên nói.

Khương Lê gật đầu.

Đúng lúc đó, Quan Thị và Trác thị vội vàng bước vào. Trên phương diện làm ăn, Quan Thị và Trác thị không quản nhiều, nhưng một cái phủ lớn như Diệp phủ, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải lo liệu, Quan Thị và Trác thị cũng rất bận rộn. Diệp gia rất đặc biệt, quyền quản gia không được tập trung vào chỉ một người, mà phân cho Quan Thị và Trác thị cùng đồng quản lý. Quan hệ giữa họ cũng rất tốt, nếu không thì ngày nào cũng sẽ cãi nhau. Nếu ở nhà họ Khương, phân cho Quý Thục Nhiên cùng Lư thị đồng quản gia, chắc Khương gia chẳng được yên ổn.

Quan thị nói: "Lão gia, Đồng Tri phủ phái người đến."

"Đồng Tri phủ?" Diệp Minh Huy nghi hoặc, "Hắn tới đây làm gì?"

"Ta cũng không biết." Quan thị lo lắng, còn chưa nói xong, họ đã thấy một toán quan sai xông vào, ai nấy đều dắt trường đao bên hông, không hề cố kỵ trực tiếp xông vào đại sảnh, hỏi lớn: "Diệp đại lão gia, Diệp Nhị lão gia có ở đây không?"

Diệp Minh Hiên nói: "Có ở, xin hỏi là có chuyện gì?"

"Đồng đại nhân mời hai vị qua đó một chuyến," Quan sai cầm đầu nói: "Hai vị lão gia, xin mời."

"Đi? Đi đâu? Xin hỏi đã phạm phải tội gì?" Diệp Minh Dục không sợ quan, lập tức đứng ra nói: "Sao chỉ mời hai người họ đi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Quan sai nhìn Diệp Minh Dục từ trên xuống dưới. Thấy ông ta ăn mặc như thương nhân, còn có chút khí phách giang hồ, không biết có nhận ra ông ấy là Diệp tam lão gia hay không, hay chỉ xem như người không quan trọng. Chỉ nghe hắn ta nói: "Tại hạ chỉ phụng lệnh làm việc, những vấn đề này, xin hai vị lão gia hãy hỏi Đồng đại nhân." Giọng nói còn có chút phách lối.

Khương Lê cảm thấy kỳ quái quá, với tài sản của Diệp gia, dù không phải ai cũng kiêng nể, nhưng cũng sẽ không có ai dám gây chuyện. Đồng Tri phủ chỉ là một vị quan địa phương, không thể thiếu tôn trọng với nhà họ Diệp như vậy được. Quan sai thường nhìn tình hình mà hành xử, thái độ này chắc chắn do được sự chống lưng của Đồng Tri phủ, nên mới hống hách với Diệp gia.

Đồng Tri phủ này là ai, sao lại to gan lớn mật như vậy?

Diệp Minh Dục còn muốn náo, bị Diệp Minh Huy đưa tay ngăn lại. Diệp Minh Huy là trưởng tử của Diệp gia, trước nay luôn điềm tĩnh hơn các anh em khác, đối với quan sai chắp tay, nói: "Nếu quan gia đã cho mời, chúng tôi không thể không nể mặt. Nhưng mạn phép cho ta nói vài lời dặn dò với gia quyến."

Hắn trước tiên nhìn sang Khương Lê, nói: "Vốn định mang con đi thăm lão phu nhân, ai biết nửa đường lại xảy ra chuyện này. A Lê, con ráng đợi thêm mấy ngày nữa nhé."

"Dạ, không sao ạ." Khương Lê chấp tay.

Hắn lại nhìn sang Diệp Minh Dục, nói: "Minh Dục, đệ mặc kệ chuyện kinh doanh trong phủ cũng đã nhiều năm, lần này phiền đệ đứng ra lo liệu, chỉ cần bảo hộ một nhà Diệp gia bình an là được. Lệ Chính Đường có chuyện gì không lo được, cứ giao cho Gia Nhi và Như Phongó xử lý, lần này cũng coi như một cơ hội cho chúng nó rèn luyện. Chuyện xảy ra trước, sau và ngay cả chuyện hôm nay nữa, chớ nói cho lão phu nhân biết, nhớ lấy."

Trác thị hỏi quan sai: "Quan gia, đại ca và phu quân của ta, khi nào mới về?"

"Chuyện đó ngươi hỏi ta cũng không biết." Quan sai hỏi Diệp Minh Huy: "Diệp đại lão gia, đã dặn dò xong chưa? Xong rồi thì đi thôi."

Diệp Minh Huy không nói gì thêm, an ủi Quan Thị và Trác thị một lời, nói các nàng yên tâm, mình và Diệp Minh Hiên rất nhanh sẽ quay về, sau đó liền đi theo đội quan sai rời đi.

Sau khi bọn họ rời khỏi, người Diệp gia đều trở nên luống cuống.

Việc này tới quá đột nhiên, chẳng ai ngờ rằng. Diệp Gia Nhi lẩm bẩm nói: "Phụ thân và đại thúc... Bọn hắn sẽ không sao chứ?"

"Không có chuyện gì đâu?" Khương Lê an ủi nàng: "Minh Huy cữu cữu đã nói rồi, bọn sẽ sẽ sớm về thôi."

"Không phải vậy." Diệp Gia Nhi lắc đầu, "Trước đây đại bá chưa từng nói những lời này, càng sẽ không dặn dò gì trước lúc đi, hôm nay lại đặc biệt dặn dò nhiều chuyện như vậy, còn giao phó chuyện ở Lê Chính Đường cho ta và Như Phong quản lý...... Có lẽ đại thúc cảm thấy chuyến đi này lành ít dữ nhiều, sẽ không về sớm được...... đại thúc có linh cảm xấu... Cho nên...."

Quả thật, những lời dặn dò của Diệp Minh Huy có vẻ như đang dặn đề phòng ông sẽ không về được.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Trác thị nói: "Đang êm đẹp, Đồng Tri phủ sao lại tự dưng cho mời ông ấy?"

Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng gửi quan sai tới tận nhà bắt người không phải chuyện tốt, chắc chắn không chỉ đơn giản mời tới uống trà nói chuyện không thôi.

"Chắc chắn có liên quan tới lụa Cổ Hương." Diệp Như Phong cắn răng, "Trước đây các tiệm may còn giúp giấu giếm, số người mặc lụa Cổ Hương bị dị ứng chỉ là số ít, nhưng hiện tại... Các tiệm may đang đồng loạt đòi trả hàng, chuyện lụa Cổ Hương có vấn đề sẽ sớm bị lan truyền, người dân biết được chuyện này sẽ không để yên cho chúng ta đâu, tri phủ sẽ bắt nhà họ Diệp chịu trách nhiệm để ổn định lòng dân."

Lần này Khương Lê thật sự có sự thay đổi cách nhìn đối với Diệp Như Phong. Nàng còn nghĩ Diệp Như Phong có chút tính trẻ con, dễ dàng xúc động, vui buồn, giận hờn đều biểu lộ trên mặt, không giống sự thông minh của Diệp Thế Kiệt. Nhưng bây giờ nàng thấy được Diệp Như Phong cũng là một người có đầu óc, có thể nhìn ra gốc rễ của vấn đề.

Ba người thuộc thế hệ con của nhà họ Diệp đều không phải hạng người tầm thường. Diệp Thế Kiệt học rộng tài cao, có thiên phú làm quan. Diệp Gia Nhi hào phóng chững chạc, có thể trấn áp tình hình, Diệp Như Phong cũng có mấy phần thông minh. Diệp gia như thế, sẽ không suy tàn được, có một Diệp gia làm chỗ dựa, coi như là may mắn của nàng.

"Biểu ca nói không sai." Khương Lê giờ mới lên tiếng: "Ta đoán là chuyện có liên quan tới Lệ Chính Đường."

Diệp Như Phong hừ một tiếng.

"Vị tri phủ này, chắc tên là Đồng Tri Dương nhỉ?"

"Làm sao ngươi biết?" Diệp Minh Dục hỏi. Khương Lê là tiểu thư Yến kinh, chưa từng tới Tương Dương, lại biết tên của tri phủ thành Tương Dương, quả thực làm cho người ta ngoài ý muốn.

"Hắn có một muội phu," Khương Lê cười nói: "Làm Chung Quan Lệnh ở Yến Kinh."

"Chung Quan Lệnh là chức quan gì?" Diệp gia là thương gia, đối với quan lại chức vị phẩm cấp không tinh tường.

"Là chức quan quản lý việc đúc tiền." Khương Lê giảng giải.

Người Diệp gia giờ mới hiểu được. Diệp Minh Dục nói: "Không ngờ con còn biết cả muội phu của hắn. A Lê, Đồng Tri Dương không tính là đại quan à?"

"Không tính." Khương Lê cười nói: "Con ở ngay trong phủ Khương gia, đôi lúc vô tình có nghe được vài chuyện."

Trong lòng nàng thầm nghĩ, Đồng Tri Dương có một muội phu, làm Chung Quan Lệnh ở Yến Kinh Thành. Còn có chuyện quan trọng hơn, chính là vị Chung Quan Lệnh này đã quy phục về phe Hữu Tướng, cũng rất thân cận với Lý Liêm.

Nói cách khác, Đồng Tri Dương cũng là người của Hữu Tướng.

......

Trong một căn nhà ở Tương Dương, có tiếng người nói chuyện.

"Đại nhân, Đồng Tri Dương đã động thủ." Lục Cơ bẩm báo.

Tiêu Hoành ngồi trên ghế, đang xem sách, nghe vậy liền dừng tay, nói: "Sớm quá."

"Tại hạ cũng cảm thấy sớm." Lục Cơ vuốt ve râu ria, "Nghe nói đã trực tiếp xông vào nhà họ Diệp bắt người, gây nên động tĩnh không nhỏ. Bây giờ chuyện đã không thể giấu, toàn bộ Tương Dương đều đã biết."

"Trong dự liệu." Tiêu Hoành cười một tiếng: "Làm cho Lý Liêm xem, động tĩnh không thể nhỏ được."

"Nghe nói lúc đó Khương nhị tiểu thư cũng ở đó." Lục Cơ nói: "Nhưng Khương nhị tiểu thư không có hành động gì, đại khái chắc là không thể chen chân vào chuyện này, sẽ không gây thêm rắc rối gì nữa đâu." Theo lý mà nói, Khương Lê nhất định là do không có cách nào ngăn cản, hết cách xoay chuyển tình thế. Mấy lần trước đều bị Khương Lê làm hỏng việc, trong lòng Lục Cơ cũng không dám quá mức khẳng định. Không thể đánh giá thấp vị Khương nhị tiểu thư này được.

"Chưa chắc." Tiêu Hoành nở nụ cười, ánh mắt đầy hàm ý, hắn đem cuốn sách trên tay đặt sang một bên, "Đừng xem thường nàng ta."

"Không dám xem thường nàng ta nữa rồi." Lục Cơ cười nói: "Chỉ là chuyện Diệp gia, Lý Liêm đã có chuẩn bị từ sớm. Hiện tại đang không có Diệp Minh Huy và Diệp Minh Hiên ở nhà, Diệp gia như rắn mất đầu, Diệp Minh Dục không làm được gì. Một khi chuyện lụa Cổ Hương có vấn đề lan rộng, Lệ Chính Đường sẽ khó lòng giữ được. Bước tiếp theo, là dồn Diệp gia vào đường cùng, khi đó mới là thời khắc Lý gia xuất hiện."

"Lục Cơ, đừng nghĩ ai cũng ngu ngốc." Tiêu Hoành nhẹ nhàng vung vẫy chiếc quạt xếp, hoa mẫu đơn được thêu bằng tơ vàng trên quạt cũng sáng lấp lánh lập lòe theo từng động tác của hắn, tạo nên một vẻ đẹp mỹ lệ.

"Kế hoạch của Lý gia, vẫn chưa hoàn hảo, cũng không phải không có ai phá được."

"Vở hí kịch còn chưa kết thúc, không dám đánh giá có xuất sắc hay không?" Hắn cười ôn nhu mà rợn người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top