Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 99: Nháo sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà họ Diệp, sau khi Diệp Minh Huy và Diệp Minh Hiên rời đi, không khí trong Diệp gia có phần lắng đọng.

Sức khỏe của Diệp lão phu nhân không tốt, hiện tại không rời dời giường. Không ai dám báo tin này cho bà ấy biết, Trác thị và Quan thị còn phải cố gắng tươi cười chăm sóc Diệp lão phu nhân, không thể để Diệp lão phu Nhân phát hiện ra manh mối -- khó khăn lắm bệnh tình của Diệp lão phu nhân mới thuyên giảm, không thể để lúc này trở nặng thêm nữa.

Còn việc Khương Lê nói, về vị muội phu của Đồng Tri Dương, làm chức Chung Quan Lệnh ở Yến Kinh Thành, ngoại trừ làm người ta kinh ngạc về sự am hiểu các chức quan của Khương Lê. Còn lại chẳng thu hút nhiều sự chú ý của nhà họ Diệp. Tại họ không biết sự liên kết trong một chuỗi sự kiện khiến nhà họ ra nông nỗi này.

Khương Lê đang nghĩ, việc nhà họ Lý và Đồng Tri Dương, chỉ cần một Chung Quan Lệnh đã có thể kết nối với nhau, khiến nàng phải suy tư sâu xa hơn trong chuỗi chuyện này.

Dù nàng có kể lại toàn bộ suy đoán, nhà họ Diệp cũng sẽ không hiểu, mà còn đặt ra nhiều câu hỏi hơn, có những câu hỏi nàng không thể trả lời họ được.

Khi trở về phòng riêng của mình, Khương Lê tiếp tục ngồi suy nghĩ miên man.

Đồng Nhi và Bạch Tuyết đều không dám đi qua quấy nhiễu nàng, lặng lẽ thối lui ra ngoài. Bởi vì chuyện của Diệp Minh Huy và Diệp Minh Hiên, Diệp gia hiện tại càng thêm trầm lặng. Cả phủ đệ như bị bao trùm bởi một bức màn vô hình, khiến ai nầy đều không thể vui vẻ nỗi.

Tục ngữ có câu, hoạn nạn mới thấy chân tình, mặc dù Diệp gia gặp nạn là chuyện không ai mong muốn, nhưng với Khương Lê mà nói, đây là một cơ hội của nàng. Ngồi chờ một khối băng kiên cố tự tan chảy, không làm gì chỉ chờ nó tự tan là điều không phải không thể, nhưng thời gian tiêu hao sẽ rất lâu. Và điều nàng thiếu nhất chính là thời gian. Nếu lần này nhà họ Diệp gặp nạn, nàng lại giúp họ hóa giải được, thì dù phía sau có bao nhiều cơ sự hiểu lầm cũng sẽ tan thành mây khói.

Khi đó, việc cùng Diệp gia "nối lại tình xưa", chính là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng trước mắt việc đầu tiên nàng cần làm chính là, làm rõ vấn đề liên quan tới lụa Cổ Hương của nhà họ Diệp. Khương Lê cảm nhận đây là một âm mưu, nàng nghi ngờ nó có liên quan tới nhà họ Lý, nhưng chưa tìm ra chứng cớ.

Chỉ có thể chờ hai huynh đệ Diệp Minh Huy hồi phủ rồi nói sau vậy.

......

Đêm đó Diệp Minh Huy và Diệp Minh Hiên không trở về phủ.

Không chỉ có như thế, mấy ngày kế tiếp cũng chẳng thấy tăm hơi họ đâu. Ban đầu, Quan thị và Trác thị còn lo lắng chờ đợi trong phủ, nhưng khi bốn, năm ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa nghe được tin tức gì, hai người bắt đầu không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, đích thân tới nha môn gặp Đồng Tri phủ, muốn hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Nhưng Đồng Tri phủ không ra gặp hai người họ, chỉ cho sư gia hầu cạnh ra đối phó. Hắn chuyền lời nói rằng Diệp đại gia và Diệp nhị gia được mời vào nha môn làm khách, việc chưa nói xong, khi nào nói xong hết chuyện, tự nhiên sẽ cho về.

Dù Quan thị ngày thường làm việc khéo léo, nhưng khi đối mặt với cái mặt dày của Đồng Tri Dương cũng thúc thủ vô sách, quay đầu phàn nàn với Trác thị: "Ta đến cái mặt của Đồng Tri Dương còn chưa thấy, chớ nói gì đến chuyện hỏi thăm tình hình của lão gia cùng nhị đệ, ta thấy tên Đồng Tri Dương này rõ ràng là cố ý, hắn đã sớm biết ta sẽ tìm tới cửa, nên mới tránh không gặp!"

Trác thị nhát gan hơn chút, nghe vậy lo lắng nói: "Hắn đến tột cùng là muốn làm cái gì, đem đàn ông trong phủ chúng ta nhốt vào nha môn, cũng không biết bây giờ họ ra sao rồi? Có khi nào đã bị họ dùng hình không? Ta nghe nói ai bị bắt vào nha môn đều bị tra tấn."

Lời này bị Diệp Minh Dục nghe thấy, ông lập tức hét lên, cả giận nói: "Dùng hình? Bọn hắn ăn gan hùng mật gấu hay sao mà dám làm chuyện như vậy! Đại tẩu, nhị tẩu, hai ngươi ở nhà chờ ta, ta đi gặp Đồng Tri Dương nói chuyện có ra lẽ? Ta sẽ xông vào! Kề dao lên cổ hắn, xem hắn có dám không thả người hay không!"

Quan Thị và Trác thị đồng thời hô không thể, nhưng Diệp Minh Dục là người các nàng không thể ngăn lại, ông ta phóng vèo lên ngựa rồi quất roi lao đi, một bộ dáng hung hăng tìm Đồng Tri Dương tính sổ.

Diệp Minh Dục thân mang khí chất giang hồ, không biết rằng có rất nhiều chuyện trên đời không phải cứ sử dụng nắm đấm là có thể giải quyết. Khi Khương Lê vào đại sảnh, nhìn thấy Quan Thị và Trác thị đang phân phó người nhanh chóng đuổi theo Diệp Minh Dục, cũng không biết có kịp thời ngăn kịp hay không.

Diệp Gia Nhi và Diệp Như Phong nghe tin cũng chạy tới, khi biết được chân tướng, Diệp Như Phong không nói hai lời: "Ta đi tìm tam thúc!"

"Như Phong!" Trác thị kéo hắn lại, "Tình hình đang rất rối rem rồi, con đừng gây thêm rắc rối nữa! Trong phủ hiện tại đang rất cần nam đinh, con đi rồi, nơi này chỉ còn toàn nữ tử yếu đuối, con bảo chúng ta phải làm sao đây..."

Diệp Gia Nhi cũng mười phần khó xử, thấy Khương Lê đứng bên cạnh, liền đến gần, khé nói: "Đột nhiên mọi thứ trở nên rối tinh rối mù, đến biểu muội cũng thấy khó tin đúng không?"

"Hoàn toàn chính xác." Khương Lê gật đầu, "Trước khi đến Diệp gia, muội cũng không ngờ là mình sẽ chứng kiến những sự việc này, muội cứ tưởng Diệp gia ở Tương Dương không ai dám đụng vào."

"Diệp gia hoàn toàn chính xác là ở Tương Dương sống rất thuận lợi, nhưng đó là chuyện của mấy tháng trước rồi." Diệp Gia Nhi cười khổ, "Nhìn tình hình hiện tại, ứng nghiệm lời người hay nói, cực thịnh ắt sẽ suy, chẳng lẽ nhà họ Diệp đã đến giai đoạn suy vong rồi hay sao?"

Trong ngữ khí của Diệp Gia Nhi, không che giấu được sự buồn bã, dù nàng cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng chung quy vẫn còn là một gái trẻ tuổi, khi đối mặt với những tình huống như thế này, nhất là khi chứng kiến phụ thân và đại thúc bị bắt đi, đến giờ chưa rõ tình hình ra sao, khó trách khỏi bị sang chấn tâm lý. Khương Lê quầng mắt nàng xanh đen, chắc chắn là mấy ngày nay ăn ngủ không yên.

"Nhân định thắng thiên, nào có chuyện nên hay không nên. Huống hồ Diệp gia không làm việc gì ác, lão thiên gia nhất định sẽ không bạc đãi ngươi." Khương Lê an ủi nàng. Nói lời an ủi, nhưng trong lòng lại tự giễu cười. Lão thiên gia mới sẽ không bởi vì ngươi là người tốt, mà giúp đỡ ngươi. Kiếp trước nhà họ Tiết của nàng sống một đời chính khí quang minh lỗi lạc, cuối cùng lại rơi vào kết cục nhà tan cửa nát. Không thể ngồi chờ lão thiên gia ấy ghé mắt xuống nhìn mãi được, phần lớn đều phải tự dựa vào chính mình.

Nàng lấy lại bình tĩnh, nói với Diệp Gia Nhi: "Biểu tỷ đừng nói những lời tiêu cực. Theo muội thấy, đại bá và Nhị thúc ở nha môn sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm đâu. Nếu bọn họ thực sự muốn hại hai thúc bá ấy thì đã ra tay từ sớm, giam giữ lâu ngày như vậy, chỉ là bởi vì họ muốn.... ra điều kiện. Muội có một suy đoán thế này, Đồng Tri Dương không cho cữu mẫu gặp họ, là đang đẩy giá lên cao."

"Đẩy giá?" Diệp Gia Nhi không hiểu.

"Không phải khi giao dịch kinh doanh thường sẽ xảy ra chuyện này hay sao? Nhiều giao dịch do hai bên không đồng ý giá cả của nhau, nên không thể nhanh chóng kí kết, cần một quá trình kéo co, đôi bên nhượng bộ dần dần, thương lượng một cái giá mà hai bên đều đồng thuận. Lúc này ai có lợi thế hơn thì có thể ép giá mua xuống thấp, khiến bên kia không thể không bán với giá đó. Người có lợi thế sẽ luôn kiên nhẫn, còn người bị động chỉ có thể bối rối không giữ được bình tĩnh, theo bản năng sẽ chịu cái giá bên kia đưa ra."

Diệp Gia Nhi bừng tỉnh, nói: "Ý muội là, hiện tại Đồng Tri phủ đang muốn thực hiện một giao dịch với Diệp gia. Đồng Tri phủ không cho chúng ta gặp cha và đại bá, là để chúng ta rơi vào thế bị động, vì lo lắng mà sẽ chủ động nhượng bộ, lúc này Đồng Tri phủ dù ra bất cứ điều kiện gì, thì chúng ta cũng sẽ chấp nhận mà không dám cãi lại."

"Chính là cái lý này." Khương Lê nói, Diệp Gia Nhi rất thông minh.

"Thế nhưng, Đồng Tri phủ đến tột cùng muốn cái gì ở Diệp gia?" Diệp Gia Nhi còn chưa hiểu, "Ông ta giữ người, rốt cuộc là muốn cái gì?" Bất tri bất giác, Diệp Gia Nhi đã bắt đầu hình thành thói quen bàn luận với Khương Lê. Quan Thị và Trác thị không quen quản lý chuyện kinh doanh của gia đình, Diệp Như Phong còn non nớt, nhìn quanh đây, cũng chỉ còn Khương Lê.

"Chuyện này phải chờ Đồng Tri Dương lên tiếng trước." Khương Lê nói: "Yên tâm, nếu như Đồng Tri Dương thật sự có ý muốn giao dịch, sẽ không để chúng ta chờ lâu đâu, hắn kiểu gì cũng sẽ mở miệng thôi. Cứ chờ đi đã."

Diệp Gia Nhi thấy Khương Lê tự tin, phảng phất như tìm được điểm tựa, nàng cũng dần trấn định lại. Gương mặt nàng hơi giãn ra, bớt căng thẳng hơn hẳn, còn nói đùa: "Nếu biểu muội cứ gọi thẳng tên Đồng Tri phủ như thế, nếu bị người khác nghe thấy....."

"Hắn chỉ là một tên tri phủ." Khương Lê tươi cười như hoa, mang theo vài phần ngây thơ, "Cha muội còn là thủ phụ lận cơ mà. Dù muội có đứng trước mặt ông ta gọi thẳng tên, ông ta cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng."

Diệp Gia Nhi sững sờ, Diệp Như Phong cũng nhìn sang Khương Lê.

Mặc dù đã sớm nghe những "công tích vĩ đại" của nàng, nhưng khi Khương Lê tới nhà Diệp gia luôn luôn biểu hiện hiền hòa, làm người ta quên mất những lời đồn đại nói nàng là một đích nữ độc ác. Khi ở chung với nàng, người ta cảm thấy Khương Lê là một người có tính khí rất tốt, tính tình mềm, nhưng giờ khắc này, khi thấy nàng khinh miệt khi nhắc tới Đồng Tri Dương, bị Diệp Gia Nhi và Diệp Như Phong nhìn thấy.

Khương Lê thật sự không coi trọng Đồng Tri Dương, không phải vì ông ta chỉ là một tri phủ, mà là vì hắn dựa vào muội phu của mình để lên làm tri phủ. Bề ngoài hắn biểu hiện là một người sợ vợ, nhưng lại lén lút nuôi tình nhân bên ngoài, còn có cả con riêng.

Vào cuối năm thì có một cuộc kiểm tra huyện lệnh, phụ thân nàng, Tiết Hoài Viễn không đưa bạc, nên bị Đồng Chi Dương làm khó làm dễ. Khương Lê tra ra được bí mật của hắn, rồi dùng nó uy hiếp ông ta, khi đó ông ta mới thôi gây phiền phức.

Tiết Hoài Viễn cũng không biết chuyện này. Ông chỉ thấy quái lạ là tại sao tên Đồng Tri Dương kia lại không gây khó dễ cho ông nữa. Kỳ thực lúc đó nếu không nhờ Tiết Chiêu đánh bậy đánh bạ phát hiện ra bí mật của Đồng Tri Dương, chức huyện thừa này của Tiết Hoài Viễn làm được mấy năm nữa hay không, còn khó nói, lấy tính tình hẹp hòi của Đồng Tri Dương, nhất định sẽ khiến cho Tiết Hoài Viễn mất chức.

Khương Lê đối với dạng người như Đồng Tri Dương khịt mũi coi thường, không nghĩ tới người đụng vào Diệp gia lại là Đồng Tri Dương, tự nhiên sẽ không cho ông ta sắc mặt tốt.

Quan thị đối với Trác thị nói: "Sao ngươi theo tam lão gia còn chưa về, chẳng lẽ không ngăn lại được?"

"Vô cùng có khả năng." Trác thị có chút khẩn trương, "Tam đệ giỏi võ công, hộ vệ trong phủ chúng ta không thể sánh bằng được, hắn một khi đã nghĩ muốn tìm Đồng Tri phủ tính sổ, chắc chắn sẽ làm như thế.... Mong là đừng gây thêm rắc rối nào nữa. Giờ không thể phát sinh thêm chuyện nữa đâu."

"Không được, ta phải đến nha môn xem thử." Quan thị vội vàng đứng dậy, "Hộ vệ trong phủ không thể cản tam lão gia được.... Ta phải đi xem sao."

"Ta đi với ngươi." Trác thị cũng đứng lên.

Hai người vừa định đi, liền thấy A Phúc hớt hải xông vào. Gần đây hắn cùng A Thuận bận rộn ở Lệ Chính Đường, không có về Diệp phủ.

"A Phúc, ngươi làm sao vậy?" Trác thị giật nảy cả mình.

Khương Lê nhìn qua, thấy y phục của A Phúc rách rưới, mặt mày bầm tím, miệng còn rỉ máu, tóc tai bù xù, như vừa đi đánh nhau với người ta về.

"Đại phu nhân, Nhị phu nhân, không xong rồi." A Phúc thở dốc, nói chuyện cũng khó khăn, hắn thở hổn hển một lúc rồi như cố hết sức nói: "Lệ Chính Đường, Lệ Chính Đường bị người đập phá ròi. Hộ vệ không cản được người, chưởng quầy đều đang bị bao vây, A Thuận bị kẹt lại đó, bọn họ mắng chửi vừa đập phá, ngay cả bản hiệu cũng bị kéo xuống. Các phu nhân mau qua xem đi ạ!"

Hắn nói một hơi.

"Lệ Chính Đường bị đập?" Trác thị suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.

"Đúng vậy đó ạ." A Phúc mếu máo kéo kéo y phục, "Nếu không phải tiểu nhân nhỏ con, luồn lách ra được, chạy nhanh, nếu không đã không thể về đây được nữa rồi. Những người kia đập phá đến đỏ mắt, không cho ai ra ngoài."

"A Phúc," Khương Lê hỏi: "Những kẻ đập phá là những người như thế nào?"

Lệ Chính Đường là sản nghiệp của Diệp gia, người của toàn thành Tương Dương không ai không biết. Kẻ dám kéo nhau tới phá Lệ Chính Đường, lòng can đảm không phải lớn bình thường đâu.

A Phúc lúc này không kịp lo xem người hỏi là ai, lập tức trả lời ngay: "Là những dân chúng bình thường."

"Làm sao có kẻ nào dám ở Lệ Chính Đường giương oai, chán sống rồi sao!" Diệp Như Phong giận tím mặt, "Sao còn không báo quan?"

"Quan sai đã bắt lão gia rồi, thưa thiếu gia, còn báo quan gì được nữa." A Phúc vẻ mặt đưa đám trả lời.

Khương Lê hỏi: "Vì sao bọn họ lại nổi điên đập phá, Lệ Chính Đường có kích động họ không?"

"Nghe nói là vì chuyện lụa Cổ Hương." A Phúc sắc mặt cũng có chút ngưng trọng, "Bọn họ đều nói mặc lụa Cổ Hương vào người liền bị phát ban, các tiệm may đều không nhập lụa Cổ Hương nữa. Nhưng số vải bán ra vẫn gây hại. Nghe nói có người mặc và đã qua đời."

Có người chết?

Diệp Gia Nhi kinh hoàng che miệng lại, thân là con gái nhà thương nhân, nàng biết rõ, một khi chuyện "Lụa Cổ Hương gây chết người" bị lan truyền, thì Diệp gia sau này không thể làm ăn được nữa.

Hiện tại, tin đồn đã bắt đầu lan truyền.

Trác Thị và Quan thị gần như sắp ngất đi.

Diệp Như Phong nắm chặt nắm đấm.

A Phúc nhìn một vòng những người trong phòng, cảm thấy mấy phần thê lương. Dưới mắt Diệp đại gia và Diệp nhị gia đã bị bắt đi, Diệp Tam gia đi tìm người gây sự, không biết bây giờ ra sao. Trong nhà giờ chỉ còn một lão phu nhân ốm yếu, còn lại toàn là phụ nữ và trẻ con. Trong cơn khủng hoảng như thế này, làm thế nào mới giải quyết hết được đây?

"Ta đi Lệ Chính Đường." Diệp Như Phong nói.

"Như Phong, ngươi bây giờ đi làm cái gì?" Trác thị ngăn cản.

"Nương, ta không đi, ở lại đây có ích gì đâu? Lệ Chính Đường là cơ nghiệp do tổ tông truyền lại, không thể bị hủy trong tay người ngoài được. Bây giờ trong phòng chỉ có con là nam tử." Hắn nói: "Con phải đi."

Trác thị kinh ngạc buông tay ra.

Khương Lê thấy vậy có chút tán thưởng hắn, mặc dù Diệp Như Phong chưa trưởng thành, nhưng rất có trách nhiệm, không lùi bước trước gian khó. Chỉ riêng điều này rất giống nàng và Tiết Chiêu.

Ánh mắt của nàng, bỗng nhiên trở nên dịu dàng đi.

"Muội đi với huynh." Khương Lê nói: "Không cần sợ, muội có biện pháp."

"Ngươi......" Diệp Như Phong đang muốn mở miệng, Diệp Gia Nhi đã kéo tay Khương Lê: "Tỷ cũng đi."

......

Lúc này, bên Lệ Chính Đường rất hỗn loạn.

Vòng ngoài đang bị bao vây, các chưởng quầy và dân chúng hiếu kỳ đứng xem đông ghẹt. Lệ Chính Đường nằm ở vị trí đẹp, kinh doanh tốt, khó tránh khỏi làm cho người ta dòm mà đỏ mắt. Giờ thấy Lệ Chính Đường gặp nạn, ngoài mặt tỏ ra thông cảm, nội tâm lại đang nổi tiệc ăn mừng.

Không ai muốn thấy người khác tốt hơn mình cả.

A Thuận đứng chặn ở cửa, tuy hắn không có vóc dáng cao lớn nhưng theo Diệp Minh Dục vào Nam ra Bắc nhiều năm, cũng biết chút võ nghệ, cũng sinh ra chút khí chất giang hồ. Cửa Lệ Chính Đường chưa bị phá là nhờ công hắn và hộ vệ trấn giữ. Nhưng dù vậy, kệ hành bên ngoài đều đã bị đập nát, vải vóc bị xé, dẫm đạp tứ tung. Đám dân chúng mặt đầy giận giữ, nói những lời kích động, kéo theo càng nhiều người mới tham gia vào. Tay lâm le gậy gộc.

Một mình hắn khó chống lại số đông, sắp không chống trụ được nữa.

A Thuận trong lòng không ngừng kêu khổ, nếu như Diệp Minh Dục còn ở đây thì thật tốt, có lẽ sẽ dọa được bọn chúng. Nhưng lúc này Diệp Minh Dục lại không có ở đây, dù hắn có cố hết sức cũng không thể ngăn được đám đông lâu hơn nữa.

Trong đám người có gia đinh cao to của các hộ giàu có, cũng dân chúng bình thường, ai nấy đều giận dữ kêu gào.

"Nhà họ Diệp giết người, lụa Cổ Hưởng hại chết người rồi!"

"Gian thương Diệp gia! Gọi chủ nhà họ Diệp ra đây!"

"Cả nhà Diệp gia chết hết đi! Đền mạng đi."

Diệp gia ở Tương Dương thường xuyên làm việc thiện, từ trước đến nay làm ăn chưa từng lừa dối khách hàng, đây là lần đầu tiên gặp tai tiếng lớn như vậy. A Thuận nghe mỗi người nói một câu đến choáng đầu hoa mắt, có người tụt tay áo xuống, giơ tay trần lên, cho mọi người nhìn thấy mẩn đỏ trên tay, làm cho mọi người càng thêm kích động, tính tình càng thêm hung hăng.

Diệp Gia Nhi và mọi người vừa đến Lệ Chính Đường, liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Quan Thị và Trác thị không tới, Quan thị đi nha môn tìm Diệp Minh Dục, Trác thị lưu lại giữ nhà. Khương Lê trước khi đi, đem theo hộ vệ mang từ Khương gia theo.

May mắn Khương Lê kêu thị vệ. Bởi vì khi vừa tới Lệ Chính Đường, đã có người nhìn thấy bọn họ, lập tức hô lên: "Diệp Gia tiểu thư và thiếu gia nhà họ tới rồi!"

Lời vừa dứt, đám đông đồng loạt nhao nhao lao về phía các nàng, khí thế hung hăng, A Thuận thấy thế trong lòng thầm kêu không tốt rồi, chưa kịp làm gì, hắn đã thấy hộ vệ Khương gia đã đem nhóm Khương Lê bảo hộ vòng quanh, cùng lúc rút dao ra.

Thị vệ nhà Thủ phụ được huấn luyện nghiêm khắc hơn thị vệ nhà Diệp gia. Thị vệ nhà Diệp gia nhiều nhất chỉ có thể dọa người, còn bọn họ sẵn sàng rút dao nhìn không khác quan sai là bao. Người đời sợ kẻ ác, thấy nhiều hộ vệ dữ tợn như vậy, lưỡi dao còn bóng loáng, ai nấy đều không dám tới gần.

Lòng có sợ hãi, chân không dám bước lên tiếp.

A Thuận cùng mấy chưởng quỹ thấy Diệp gia tới, liền thở phào nhẹ nhõm, sau lại thấy căng thẳng nếu thiếu gia và tiểu thư Diệp gia, cùng vị tiểu thư mới tới từ kinh thành kia xảy ra chuyện, bọn hắn sẽ cảm thấy tội lỗi.

Thị vệ bảo vệ nhóm Khương Lê kín kẽ, mở đường đi tới Lệ Chính Đường, đám đông muốn gây chuyện lại e ngại thị vệ trong tay mang theo đao kiếm, đành phải đứng nhìn theo.

Chờ đến được cửa Lệ Chính Đường, Khương Lê nhìn vào trong, thấy cảnh tượng bừa bộn. Tiền chưởng quỹ cầm khăn che trán, máu đỏ thấm ướt khăn, ước chừng là bị đồ vật ném trúng. Xem ra những người gây chuyện là đột nhiên mà tới, đánh úp Lệ Chính Đường, khiến bọn họ trở tay không kịp.

"Mọi người..." Diệp Như Phong lấy dũng khí đứng ra hô to: "Đừng kích động, bình tĩnh lại đã. Ta là thiếu gia nhà họ Diệp, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống từ từ đàm luận có được không, Diệp gia cam đoan sẽ không trốn tránh trách nhiệm......"

Lời này chưa nói xong, một quả trứng gà liền bay tới chỗ Diệp Như Phong, may mà có thị vệ nhà họ Khương chặn lại kịp, bằng không Diệp Như Phong đã bị xấu mặt.

"Cái gì mà không trốn tránh trách nhiệm, lụa Cổ Hương nhà các ngươi gây ra án mạng rồi, các người hại người mà còn dám đây nói lý với chúng ta hay sao, đây chính là nợ máu."

Diệp Như Phong khuôn mặt đỏ bừng, xưa nay đi đâu cũng nghe người ta khen ngợi Diệp gia, khắp Tương Dương này chỉ nghe lời tán thưởng. Hắn thân là thiếu gia nhà họ Diệp, tự nhiên cũng được mọi người tôn trọng. Nhưng hôm nay lại như con chuột chạy qua đường còn bị chửi mắng, đón nhận ánh mắt khinh bỉ của thật nhiều người, khiến hắn bị tổn thương. Bọn họ đang khinh miệt hắn.

Một chàng trai trẻ chưa từng trải qua chuyện này, có bàng hoàng, có mờ mịt, cũng có nản lòng. Không ai tin hắn, lòng người nóng lạnh bất ngờ.

Diệp Gia Nhi lớn hơn Diệp Như Phong mấy tuổi, nhìn thấy đệ đệ thần sắc trầm buồn, cũng đau lòng cho hắn, nhưng lúc này lại chẳng thể nói lời an ủi, nàng bước lên nói: "Mọi người, ta không biết tin lụa Cổ Hương hại chết người từ đâu mà ra, nhà chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra rà soát. Nhà họ Diệp kinh doanh ở đất Tương Dương này đã nhiều năm, danh tiếng lên được tới ngày hôm nay đều do được mọi người công nhận mà thành, chúng ta sẽ không lừa gạt mọi ngươi."

Lời của nàng nói rất hay, nhưng đáng tiếc lại chìm nghỉm trong tiếng la hét của mọi người. Khương Lê thấy có người cúi xuống nhặt cục đá, muốn ném vào Diệp Gia Nhi.

Khương Lê vội kéo Diệp Gia Nhi ra sau lưng thị vệ.

"Ai nói lụa Cổ Hương hại chết người?" Giọng nói thanh lạnh của một cô gái trẻ vang lên, tuy không cao, nhưng rõ ràng truyền tới tai mọi người.

Mọi người nhìn lên.

Liền thấy một cô gái trẻ tuổi đứng trước dàn thị vệ, nàng mặc một bộ y phục màu xanh biếc, sạch sẽ chỉnh chu, khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng, ánh mắt sáng ngời.

Có lẽ "thiên kim nhà thủ phụ" và "tiểu thư nhà thương gia" khác nhau ở khí chất. Những người này dám cầm đá ném Diệp Gia Nhi, nhưng khi đối mặt với tiểu cô nương này thì họ lại không dám.

Có lẽ Khương Lê có một khí chất trấn áp đặc biệt.

"Ngươi là ai? Lụa Cổ Hương xảy ra vấn đề, giờ ai cũng đều biết cả rồi! Ngươi nhìn tay ta xem!" Nam tử kia định làm Khương Lê bẽ mặt, vén tay áo xuống, giơ cao cho nàng xem các vết mẫn đỏ trên đó.

Có lẽ gã nghĩ rằng Khương Lê nhìn thấy da thịt trần trụi của nam nhân sẽ xấu hổ che mắt lại, không ngờ nàng chỉ bình thản nhìn cánh tay trần truồng của hắn, giống như đang nhìn một cái chén trà, một cái bát, một ngọn đèn dầu, không có chút biểu cảm ngại ngùng nào.

"Ồ." Nàng nhạt nhẽo đáp lại một tiếng, rồi rút một con dao nhỏ từ trong tay áo ra.

Đám đông sợ hãi, không tự chủ được lui về phía sau một bước, tiểu cô nương này không định một câu không hợp liền động thủ đấy chứ? Mặc dù bọn hắn luôn miệng nói Diệp gia giết người, nhưng trong lòng biết rõ, chỉ mặc một tấm vải, làm sao đủ sức giết người.

"Biểu muội --" Diệp Gia Nhi vội vã khuyên can.

Thì thấy Khương Lê cắt một mảnh vải từ tay áo, "soạt" một tiếng.

Nàng ném mảnh vải về phía người đàn ông kia, gã ta vô thức chột lấy.

"Chư vị không ngại xem, hôm nay ta cũng mặc lụa Cổ Hương đây. Nhưng trên thân ta lại chẳng nổi mẩn đỏ hay gì cả. Nếu chư vị không tin, có thể mời một vị tẩu tử bước ra, theo ta vào trong nghiệm thân." Khương Lê nói.

Diệp Gia Nhi và Diệp Như Phong đều ngơ ngẩn, bọn họ không biết hôm nay Khương Lê mặc lụa Cổ Hương trên người. Bởi vì vội vàng nên chẳng ai để ý hôm nay Khương Lê mặc gì. Có lẽ nàng mua vải này từ Yến Kinh.

Khương Lê nhìn thấy thần sắc dân chúng dần dịu đi, trong lòng thả lỏng.

Bộ váy này nàng mang theo từ kinh thành, hôm qua Đồng Nhi tìm thấy rồi nói với nàng, nàng chợt nảy ra ý mặc, rồi đến đây.

Lụa Cổ Hương đắt đỏ, người có thể mua được không thể là người quá nghèo khó, bởi vì nó là một số tiền không nhỏ. Mua làm quà mà quà lại có vấn đề, họ sẽ không để yên được.

Không có gì thuyết phục hơn việc mặc nó trên người, Khương Lê từng nghe Tiết Hoài Viễn nói qua: Đao không chém trên người mình, ai mà thấy đau bao giờ. Để cho bá tánh tin tưởng thì phải mặc lên mình nổi khổ của họ.

Có người không tin, nhưng nhìn bộ dáng tự tin, lời nói chắc chắn của Khương Lê, đã bắt đầu tin mấy phần. Đoạn cánh tay phơi ra trắng nõn, không hề nhìn thấy nốt đỏ, cùng màu với da mặt nàng.

Cũng có người nghi ngờ, giật lấy mảnh vải từ tay người kia, xem xem, sờ sờ, rồi kết luận: "Đúng là lụa Cổ Hương rồi."

Khương Lê cười: "Mọi người xem xem, nếu Lụa Cổ Hương có vấn đề sao ta mặc nó lại không bị gì?"

"Có gì mà không thể chứ." Trong đám người có người nói thầm, "Nàng ta có thể là người trong nhà Diệp, đứng ra diễn trò lấy lòng tin của chúng ta, nhận lại mấy lạng bạc, chứ có quan tâm gì tới mạng sống của chúng ta đâu."

Khương Lê còn chưa kịp nói, Đồng Nhi đứng bên đã tức giận: "Nói hươu nói vượn! Tiểu thư nhà chúng ta đáng giá hơn mấy cục bạc vạn gấp nhiều lần!" Nàng nói quá nhanh, không nói ra thân phận của Khương Lê.

Người Tương Dương chưa từng gặp Khương Lê, không biết Khương Lê là ai. Nghe Diệp Gia Nhi gọi nàng ấy là biểu muội, liền xem Khương Lê là bà con xa của nhà họ Diệp, tới ở nhờ Diệp gia.

Khương Lê nói: "Ta đích xác không phải họ Diệp, nhưng mạng của ta có lẽ còn đáng giá hơn cả Lệ Chính Đường."

"Ngươi rốt cuộc là ai vậy?" Có người cười nhạo hỏi: "Chẳng lẽ ngươi là công chúa sao?"

Nói đến hai chữ "công chúa", sắc mặt Khương Lê trầm xuống, rất nhanh, nàng liền nhếch mép cười mỉa mai.

"Ta không phải là công chúa, ta là thiên kim của nhà thủ phụ ở Yến kinh, con gái của Khương Nguyên Bạch, Khương nhị tiểu thư." Nàng nói dõng dạc.

Tiếng chế giễu trong đám đông bỗng biến mắt không còn tung tích.

Nụ cười của Khương Lê triệt để lạnh lẽo.

Trên tầng lầu của trà lâu đối diện Lệ Chính Đường, một thanh niên áo đỏ cực kỳ xinh đẹp yêu diễm, vừa uống trà vừa nghiêng đầu xem cục diện đông đúc phía dưới.

Văn sĩ mặc thanh sam, Lục Cơ đứng đối diện hắn, cũng đanh nhìn cảnh tượng của Lệ Chính Đường, hơi nhíu mày: "Không nghĩ tới Khương nhị tiểu thư sẽ ra mặt giúp Diệp gia."

Tiêu Hoành một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng lay động chiếc quạt xếp, dạng này hờ hững lung lay, mơ hồ nhìn thấy ánh tơ vàng.

"Kế hoạch của Đồng Tri Dương, bất thành rồi." Hắn giễu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top