Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Sự thật rốt cuộc là?

"Chuẩn bị xong chưa?"

Madara đếm số lượng shuriken và kunai hiện tại vừa đủ dùng, hắn bỏ chúng vào túi nhẫn cụ đeo ở hông. Làm xong xuôi hắn khoanh tay đứng ở cửa nhìn Tobirama bận rộn sắp xếp nhẫn cụ.

"Xong rồi"

Tobirama chắc chắn không có thiếu sót thứ gì thì ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Lúc trước ta có để lại ấn kí phi lôi thần trên người Toshiro. Chỉ cần ta kích hoạt nhẫn thuật, chúng ta sẽ đến gặp gã ngay"

Madara rời khỏi cánh cửa đi đến bên Tobirama. Hắn rất tự nhiên choàng một tay qua eo nhỏ của cậu.

"Không cần nhất thiết phải đứng gần vậy đâu. Ngươi chạm vào vai ta là được rồi"

Cảm nhận hơi ấm bàn tay của hắn đặt ở eo mình, Tobirama không tự chủ được khiến gương mặt dần trở nên phiếm hồng. Mà hình ảnh đó đều được Madara thu vào tầm mắt. Lực ở bàn tay càng mạnh hơn, hắn nhích người đến gần rồi nói nhỏ vào tai người kia.

"Ta rất thích gần em như thế này. Không phải em cũng rất thích sao?"

"Ai nói ngươi ta thích. Đừng nhiều lời nữa, mau đi thôi"

Tobirama cố tỏ ra mình bình tĩnh nhất có thể, cậu tập trung kết ấn chỉ trong vòng một khắc cả hai người đã xuất hiện ngay bên cạnh gã Toshiro.

"Đứng im, nếu ngươi muốn cái đầu này yên vị trên cổ của ngươi"

Madara lạnh lùng buông ra một câu chứa đầy hàn khí, hắn dùng thanh kunai đặt ngay yết hầu gã kia.

Toshiro do quá bất ngờ mà làm rơi luôn cả quyển sổ trong tay xuống đất. Gã đưa hai tay qua khỏi đầu rời từ từ quay người lại. Trong phút chốc Toshiro cũng không biết tình hình hiện tại là như thế nào, chỉ thấy trước mặt là hai nam nhân mà gã xem là khách quý kia đang dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn gã.

"Hai vị có gì từ từ nói, đừng manh động vậy chứ"

Madara vẫn giữ nguyên vị trí thanh kunai, nhưng không hề có ý định động thủ. Tobirama bước đến trước mặt gã, biểu tình trên khuôn mặt vô cùng khó đoán.

"Ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Căn cứ dưới lòng đất kia rốt cuộc là như thế nào?"

Toshiro nghe xong thì thất kinh, gã gần như không thể giữ nỗi biểu tình bình tĩnh lúc nãy. Gã nheo mắt rồi bỗng phá lên cười.

"Ha ha ha. Đúng là không thể qua được mắt của Tobirama đây mà. Không hổ danh là đệ đệ của Hashirama, nhị đương gia Senju thật sự rất thông minh"

"Đừng nhiều lời nữa, mau nói"

Madara là sắp hết kiên nhẫn rồi, hắn có chút mạnh tay làm cho nơi cổ của Toshiro chảy ra một dòng máu tươi.

Gã vì đau mà mặt mày nhăn nhó, nhưng không hề tỏ ra mình yếu thế. Tobirama cho Madara một cái nhìn cảnh cáo, rồi cậu đi đến lấy luôn thanh kunai từ trong tay hắn.

"Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội. Nhanh chóng kể hết mọi chuyện đi"

"Ta còn có lựa chọn nào khác sao?"

Nói xong gã tìm cho mình một cái ghế rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Lấy trong túi ra một cái khăn trắng, gã dùng nó tạm thời cầm máu vết thương. Đưa mắt lên nhìn hai nam nhân trước mặt, Madara thì nhặt quyển sổ lúc nãy gã làm rơi lên rồi chăm chú lật ra xem, Tobirama tìm cho mình chỗ thoải mái rồi dựa lưng vào, ánh mắt cậu chưa từng rời khỏi gã. Toshiro thở dài một cái, ngón tay để trên bàn vô thức gõ gõ vài nhịp.

"Chuyện này phải kể đến 8 năm về trước"

Gã vừa nói vừa nhìn vào ngón tay đang gõ trên bàn, Tobirama và Madara nhanh chóng tập trung lắng nghe. Không khí trong phòng đột ngột lắng xuống. Toshiro lại cất giọng, âm điệu đều đều không nhìn rõ tâm tư.

"Lúc đó ta 25 tuổi, em gái ta vừa tròn 18 tuổi. Năm đó quê của ta gặp phải hạn hán làm vô số người chết vì đói, trong đó có cả mẹ của ta. Ta thấy nếu cứ tiếp tục, người chết tiếp theo là hai anh em ta. Vì vậy, ta quyết định đưa em ấy rời khỏi đó. Hai chúng tôi đã đi đến một thị trấn vô cùng đông đúc nhộn nhịp. Ta cứ tưởng cuối cùng hai anh em cũng được cứu. Ta bắt đầu đi xin việc nhưng không có người nào chịu nhận ta, bọn chúng ỷ mình giàu có mà ra sức lăng mạ ta. Những điều đó ta điều có thể chịu được nhưng bọn chúng lại dám đụng đến em gái ta."

Nói đến đây Toshiro bắt đầu thở gấp, bàn tay gã nắm chặt thành đấm cố gắng kìm nén cảm xúc phẫn nộ đang trực chờ trào ra. Hít một hơi thật sâu, gã lại bình bình nói tiếp.

"Con bé từ nhỏ đã rất xinh xắn, lớn lên lại trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, con bé rất hiểu chuyện lại trong sáng. Nhưng cuộc đời con bé hoàn toàn bị hủy hoại bởi bọn nhà giàu đáng khinh đó. Bọn chúng làm những hành động kinh tởm trên người con bé. Đã vậy bọn chúng còn không dừng lại mà bán con bé vào một kỷ viện. Ta thân là huynh trưởng không thể trơ mắt nhìn em gái cứ vậy mà bị hủy hoại, ta đã cố gắng chống trả nhưng chỉ là vô ích. Ta bị bọn chúng đánh đến chết dở sống dở, nhưng may mắn lại được ngài Hashirama ra tay giúp đỡ. Ngài ấy đưa ta về Senju tộc trị thương, nhưng ta không thể ở đó lâu nên đã cáo từ rồi rời đi ngay"

Tobirama để ý thấy nơi khóe mắt gã tiết ra một giọt lệ, cậu nhíu đôi mày thanh mảnh. Cậu cảm thấy những lời gã nói đều là thật lòng, cả nỗi đau thương chứa trong từng câu chữ cũng là thật.

"Các ngươi có biết không? Khi ta quay lại kỷ viện đó, ta nhận được tin em gái duy nhất của ta đã không còn. Bọn họ nói con bé là tự xác. Tất cả đều là do lũ nhà giàu khốn kiếp kia. Lúc đó ta chỉ hận không thể giết chết bọn chúng. Sau đó tình cờ ta gặp được Haisu Daisuke. Hắn ta ngõ lời kêu ta gia nhập tổ chức này, lúc đó tổ chức còn rất nhỏ chủ yếu chỉ cướp những tên giàu có già nua bệnh tật. Một lần ta tự ý vào nhà trộm vàng của một tên cặn bã nổi tiếng bóc lọt người nghèo. Tên đó cũng là cái gai trong mắt của tổ chức"

Toshiro dùng ngón tay sờ vào vết sẹo lớn ở trên mặt.

"Ta đã giết được tên đó nhưng phải nhận lấy vết sẹo xấu xí này. Nhưng đổi lại ta được mọi người tôn sùng lên làm thủ lĩnh của tổ chức. 3 năm trước ta quyết định đặt căn cứ của tổ chức ở hòn đảo này. Ta phát hiện nơi đây không tồn tại những thứ đáng khinh như trên đất liền kia. Ta muốn người dân ở đây có cuộc sống thật thoải mái. Có một hôm, Daisuke đề nghị với ta bên cạnh trừng trị những kẻ xấu kia chúng ta hãy thử buôn bán vũ khí trên đất liền. Mới đầu ta không đồng ý, nhưng Daisuke đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến Đảo Quốc. Việc này chỉ có lợi chứ không có hại. Vì vậy ta đồng ý xây dựng căn hầm dưới lòng đất đó, mọi việc còn lại Daisuke toàn quyền xử lí."

Tobirama rời khỏi vị trí nãy giờ cậu đứng mà đi đến đối diện với Toshiro. Cậu lạnh lùng nhìn gã rồi nói ra thắc mắc trong lòng.

"Ngươi tin tưởng Daisuke tới vậy sao? Ngươi có từng bước xuống căn hầm đó chưa?"

Gã ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Tobirama.

"Daisuke rất đáng tin chuyện này không phải giả. Còn việc xuống căn hầm đó, ta từng xuống một lần nhưng cũng đã 2 năm về trước. Lúc ta bước vào đó, có khoảng 100 người đang làm việc"

"Ngươi không phát hiện điều gì kì lạ sao?"

"Kì lạ? Ta chỉ thấy bọn họ làm rất chăm chỉ, gần như không biết mệt mỏi. Số lượng hàng làm ra rất lớn, tổ chức cũng vì vậy mà thu được nguồn lợi khổng lồ"

Tobirama khoanh tay trước ngực, một mặt trầm ngâm suy nghĩ. Madara nãy giờ chú ý lắng nghe lúc này mới lên tiếng.

"Ngươi có biết tên Daisuke đó có liên quan gì đến làng Lá không?"

"Daisuke sao lại liên quan đến làng Lá được. Cả ta và hắn cũng chỉ mới biết làng Lá được thành lập không lâu"

Tobirama có thể chắc chắn một điều là Toshiro bị Daisuke dắt mũi rồi. Hoàn toàn bị hắn lừa mà không hay biết gì.

"Ta có đột nhập vào căn hầm đó một lần. Số người làm việc ở đó cũng đã lên đến năm con số rồi. Tình cờ ta còn phát hiện tên Daisuke đang có âm mưu gì đó. Nếu ta đoán không sai hắn là muốn chiếm lấy làng Lá. Với số lượng người khổng lồ và những loại vũ khí tối tân mà các ngươi làm ra có mối nguy hại rất lớn đến an nguy của làng Lá"

Gã ra sức lắc đầu như muốn phủ định đi sự thật trước mắt.

"Chuyện này là không thể nào"

"Sao lại không thể? Ngươi có biết nếu Daisuke thật sự muốn gây chiến với làng Lá thì Đảo Quốc này cũng sẽ bị liên lụy. Những người dân vô tội ở đây cũng sẽ bị kéo vào một cuộc chiến vô nghĩa"

"Vậy ta phải làm sao để ngăn chuyện này lại?"

Toshiro dùng ánh mắt thành khẩn mà nhìn hai nam nhân trước mặt. Madara ánh mắt lạnh lùng không thay đổi, nhàn nhạt cất giọng hỏi.

"Tên Daisuke đó bây giờ đang ở đâu?"

Toshiro lắc đầu rồi châm châm nhìn xuống nền đất. Madara lại cất giọng băng lãnh của mình đủ khiến người trước mặt run sợ.

"Ngươi biết gì về tên Daisuke đó, nói hết không chừa thứ nào"

Gã thở dài một hơi rồi thẳng người ngồi trên ghế. Sắc mặt gã lúc này đã thập phần khó coi.

"Daisuke thuộc gia tộc Haisu, một gia tộc có hiểu biết về các loại phong ấn. Ta cũng chỉ biết sơ về tộc đó thôi. Ta cũng phải công nhận Daisuke rất giỏi, là một ninja xuất sắc, nhưng có điều ham vọng lại rất lớn"

"Chỉ có nhiêu đó thôi sao?"

Madara nhíu mày nhìn gã, chỉ có bấy nhiêu thông tin căn bản vẫn chưa thể hiểu hết con người tên Daisuke.

"Ta chỉ có bấy nhiêu để nói. Daisuke chưa bao giờ để lộ sơ hở gì để ta nghi ngờ. Căn bản là ta chưa bao giờ nghi ngờ hắn"

Toshiro cúi gầm mặt, hai tay luồn vào mái tóc. Gã trông rất khổ sở, biết được người mình vô cùng tin tưởng sau lưng lại làm biết bao nhiêu việc sai trái thì không khỏi cảm thấy bị phản bội.

Cốc cốc cốc

"Thủ lĩnh, ngài có trong đó không?"

Ba người trong căn phòng đồng thời quay sang nhìn cánh cửa. Giọng nói này là của Daisuke.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top