Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32: Buổi hẹn hò đầu tiên

Vừa mới tờ mờ sáng, Tobirama đã gấp gọn chăng gối ngăn nắp rồi lật đật vệ sinh cá nhân. Khoác lên mình chiếc áo choàng đen, cậu cầm lấy cây gậy được đặt ở đầu giường. Dù gì cậu cũng bị mù dùng nó cũng sẽ tiện hơn. Khép nhẹ cánh cửa lại, Tobirama một mạch bước đi hướng tới cửa sau tộc Senju, nơi hai người hẹn nhau sẽ gặp mặt sáng nay.

---

"Chàng tỉnh rồi sao?"

Mito ân cần đưa một ly nước lọc cho nam nhân tóc nâu vừa mới tỉnh dậy sau một trận say quá trớn đêm qua. Bày ra dáng vẻ khó coi này với phu nhân tương lai cũng quá khó coi rồi. Hashirama gãi đầu cười trừ.

"Nàng cả đêm đều ở đây sao?

Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Hashirama, Mito không giấu được nụ cười.

"Không có, ta cũng vừa mới dậy nên qua đây xem chàng thế nào rồi"

"Vất vả cho nàng rồi"

Uống xong cốc nước làm cổ họng đang khô hốc thoải mái hơn một chút, Hashirama dùng bàn tay vỗ vỗ vào trán vài cái cho tỉnh hẳn.

"Giờ này chắc Tobi cũng vừa dậy, ta muốn đi thăm đệ ấy một chút nàng có muốn đi cùng không?"

Mito rất tự nhiên tìm cho mình chỗ ngồi thoải mái cạnh cái bàn tròn. Nàng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn phu quân của mình sau đó cất giọng.

"Đêm qua ta có gặp qua đệ ấy rồi, cũng nói với đệ ấy về nhẫn thuật trị liệu cho đôi mắt đệ ấy"

Hashirama trợn tròn mắt nhìn nàng, anh dự định sẽ cùng nàng gặp mặt Tobirama rồi mới nói chuyện này để tăng tính thuyết phục. Không ngờ là chỉ cần Mito mở miệng nói đệ đệ anh liền đồng ý.

"Như vậy thì tốt rồi"

"Ta không chỉ gặp Tobi thôi đâu. Chàng đoán thử xem ta còn gặp được ai nữa?"

Hashirama vừa mới thở phào một trận lại nhận được câu hỏi thần thần bí bí này của Mito, anh nhíu chặt đôi mày ra vẻ suy tư. Mito cũng không vội, nàng một mực im lặng quan sát biểu cảm phu quân.

"Aaaa là ai vậy? Nàng mau nói đi mà"

Lục tung trí nhớ, Hashirama vẫn không tìm được người nào có thể đi cùng Tobirama vào nửa đêm được. Anh vò đầu bức tóc trong vô cùng đáng thương, hết cách rồi thì đành dùng đôi mắt cún con nhìn phu nhân mình.

Mito thở dài, đúng là không thể trông chờ được gì ở cái đầu chứa toàn nấm đó.

"Là tộc trưởng Uchiha, Uchiha Madara"

Hả???Trong đầu Hashirama chứa toàn dấu chấm hỏi. Bị đóng băng vài giây, hình tượng cún con lúc nãy hoàn toàn biến đi mất chỉ còn cái mặt nhó khó coi.

"Tại sao lại là hắn chứ, Tobi không thể nào đi với hắn được".

Mito nhìn sự thay đổi của Hashirama bèn thở dài, nàng cũng nghe qua nguyên nhân làm Tobirama như bây giờ. Nhưng chuyện cũng xảy ra lâu như vậy mà một người lương thiện như Hashirama vẫn là không tha thứ được.

"Ta thấy chuyện này cũng không phải là xấu"

Hashirama day day mi tâm có chút nhức lên, dùng giọng điệu sầu não mà hướng nàng nói:

"Nàng không hiểu đâu. Madara thích Tobi nhà ta"

Khẽ liếc mắt xem biểu cảm đối phương, nhưng anh nhận lại được chỉ là một biểu cảm bình thản không hề tí gợn sóng của Mito.

"Ta biết. Có thể ta không bằng chàng về sức mạnh hay nhẫn thuật nhưng ta chắc chắn bản thân giỏi hơn chàng ở điểm này"

Nói xong này chỉ tay vào đôi mắt mình:" Đó là sự tinh ý"

Không đợi Hashirama kịp lên tiếng, nàng lại tiếp tục nói:

"Chàng cũng đừng quá bày xích chuyện này. Tuy chưa tiếp xúc được nhiều nhưng ta cảm giác được Madara không phải người xấu, ít ra là khi ở bên cạnh Tobirama hắn vô cùng ân cần chăm sóc cho đệ ấy. Ta thấy hình như Tobi cũng đã bỏ qua cho hắn rồi, chàng ở đây ngăn cản chuyện tình cảm của họ cũng chẳng có tác dụng gì"

Nghe Mito nói những lời đó, Hashirama như bị rút cạn hết sức lực. Anh yểu xìu ngồi xuống giường.

"Là ai cũng được, sao cứ phải là Madara? "

"Đơn giản là vì người đó do Tobi chọn. Ta tin tưởng vào lựa chọn của đệ ấy"

Từng chữ đều rất kiên định đánh ngay vào điểm yếu dễ mềm lòng của Hashirama. Anh dường như cảm thấy bản thân cũng hơi quá đáng rồi. Một người là thiên khải có chung ước mơ hòa bình, một người là đệ đệ ruột cùng anh nương tựa sống với nhau từ nhỏ đến lớn. Cả hai đều rất quan trọng với anh, nếu cả hai đều tự nguyện dành tình cảm của mình cho nhau vậy có lí do gì mà anh lại ngăn cản họ chứ.

"Được rồi, là ta hơi quá đáng. Nhưng ta cứ cảm thấy bản thân sắp mất đệ đệ duy nhất này rồi"

"Ai bảo Tobi hoàn hảo như vậy, người gặp người yêu quả có sai"

"Ha ha vậy ta là gia huynh đệ ấy, chắc ta cũng người gặp người yêu đúng không?"

"Chàng thì khác, sao so được với Tobi chứ"

Nghe câu nói hết sức phủ phàng của phu nhân mình, Hashirama chỉ thiếu điều trốn vào một góc mà trồng nắm.

"Chàng xem đó có phải là Tobi không?"

Đang ủ rũ một góc thì giọng nói của Mito kéo anh về hiện thực. Nàng đang đứng ở cửa lớn nhìn ra ngoài. Anh cũng tò mò mà bước lại đó xem. Thì bắt gặp quả đầu trắng đặc trưng của Tobirama, cộng thêm cây gậy do chính tay anh làm tặng cậu nữa thì xác thực đây là đệ đệ của anh rồi. Nhưng mà Tobirama đi đâu vào giờ này? Nhìn hướng cậu đi chắc có lẽ đến cửa sau tộc Senju.

"Để ta qua hỏi đệ ấy xem"

Chưa kịp di chuyển anh đã bị Mito lấy tay chặn lại.

"Chàng mau đi xử lý công vụ đi, chuyện này cứ để cho ta"

Thế là Hashirama phải lật đật chạy đến tháp Hokage làm việc, nghe lời phu nhân vẫn là trên hết.

---

Một làn gió thổi qua làm Tobirama có chút lạnh, cậu lấy nón của áo choàng trùm hẳn lên đầu hi vọng nó có tác dụng. Đang đi tự nhiên cậu lại vấp phải cục đá ngán đường (hình như cậy gậy bỏ sót nó rồi). Cậu nhắm chặt mắt chuẩn bị sẵn sàng tiếp xúc với đất mẹ. Nhưng mà cảm giác đau đớn đâu không thấy chỉ cảm thấy cậu đang dựa vào một cái gì có rất quen thuộc.

"Từ đầu cho ta vào đón em có phải tốt hơn không? Nếu không phải ta thấy sốt ruột vào đây đợi em thì...Haizzz, em sẽ bị thương mất"

Vẫn là không thể mắng em được, Madara đành thở dài giúp cậu đứng thẳng lên rồi ôm chầm lấy cậu ôn nhu nói:

"Dọa ta sợ chết mất"

Tobirama cũng vòng tay sang ôm lấy hắn.

"Ta không sao rồi mà, chỉ là sự cố ngoài ý muốn một chút. Ta thề đây là lần đầu tiên ta ngã đấy"

Cả hai đều cười, vòng tay càng dùng sức hơn một chút. Đây là hạnh phúc của tình yêu sao? Đúng là quá đỗi ngọt ngào, khiến người ta nghiện đến mức một khi đã chìm đắm rồi thì chẳng muốn thoát ra.

Có điều cả hai đều không để ý ở phía xa có người đã nhìn thấy hết thảy mọi chuyện. Người đó còn nở nụ cười xinh đẹp lại thập phần hiền từ: 'hạnh phúc lây sang cả đây rồi này'.

Madara nắm lấy tay cậu bước đi như một cặp đôi đang trong quá trình nồng nàn của tình yêu, hẹn hò một cách công khai nơi đông người. Cây gậy của cậu cũng bị hắn tịch thu luôn rồi, hắn còn nói với cậu:"Có ta ở đây rồi em cần gậy làm gì?".

Vừa đi Tobirama vừa kể hết chuyện đôi mắt mình có khả năng sẽ được chữa khỏi cho Madara nghe. Không ngoài dự đoán của cậu, hắn còn vui hơn bản thân cậu khi nghe tin này. Madara ôm chầm lấy cậu, hắn muốn cùng cậu trải qua quá trình trị liệu nhưng mà đề nghị đó bị Tobirama bác bỏ. Cậu vẫn chưa sẵn sàng nói cho gia huynh biết về mối quan hệ của bọn họ.

Đi ra đường lớn, Tobirama liền hít một ngụm khí lớn căng tràng buồng phổi. Cảm giác này thật thích, lâu rồi không ra ngoài đi dạo vẫn là không khí của làng Lá thoải mái nhất. Do trời vẫn còn sớm nên hầu như ngoài đường chỉ có vài bóng người, cũng không có ai quan tâm bọn họ lắm. Madara dẫn cậu đi một vòng rồi dừng lại nơi trường học Konoha, nơi này do chính Tobirama đề nghị xây dựng, nó mới được hoàn thành vào một tháng trước bây giờ đã bắt đầu nhận học sinh vào học. Madara kể cho cậu rất chi tiết trường học này trong như thế nào rồi có bao nhiêu học sinh, cơ sở vật chất của trường và tiêu chí chọn giáo viên, tất cả Madara đều giải thích rất cặn kẽ. Bọn họ đi thêm một chút nữa thì đến bệnh xá của làng, nơi này được chia làm hai khu, một khu tiếp nhận ninja bị thương do làm nhiệm vụ, một khu tiếp nhận bệnh nhân về các vấn đề sức khỏe thông thường.

Hai người cũng không đi xa quá, hầu như là ghé qua những nơi quan trọng của làng. Nhưng như vậy thôi cũng tiêu tốn của họ một đống thời gian, bây giờ mặt trời cũng đã lên cao, các gian hàng cũng được mọi người bày bán ra gần hết, đường phố cũng dần tấp nập người qua lại.

Tobirama không muốn mọi người chú ý nên đã nói với Madara cậu muốn quay về. Mặc dù rất muốn được ở bên Tobirama thêm một chút nhưng cậu đã nói như vậy hắn là vẫn chiều theo cậu. Nhưng mà vừa mới quay người liền có một thân hình nhỏ bé tông vào người Tobirama. Cậu cũng không hoảng mà còn ân cần hỏi thăm đứa nhỏ.

"Nhóc con không sao chứ? Không nên chạy nhanh như vậy đâu sẽ bị thương đấy"

Bé con rất ngoan gật đầu với cậu, còn lí nhí xin lỗi. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn người bị mình tông phải, chợt hai mắt bé con phát sáng còn reo lên rất vui mừng.

"A là thúc thúc xinh đẹp* đây mà"

Tobirama nghe vậy thì có hơi khựng lại sau đó là tiếng cười tuy nhỏ nhưng lại không giấu được niềm vui. Chỉ có một người gọi cậu là 'thúc thúc xinh đẹp' thôi.

"Lâu rồi không gặp nhóc nhỉ?"

Nói rồi cậu vươn tay bế nhóc con lên, nhóc con cũng không phản kháng còn cất giọng non nớt nói với cậu.

"Thúc thúc lâu như vậy cũng không xuất hiện, làm ta tìm lâu như vậy vẫn không thấy"

"Hửm, tìm ta? Sao lại tìm ta nhỉ?"

"Chuyện này-, A mắt của thúc thúc không khỏe sao?"

Giọng nói trong veo đầy lo lắng, bàn tay bé xíu khẽ chạm vào mi mắt Tobirama. Cậu mỉm cười.

"Mắt ta không được khỏe nhưng sẽ sớm khỏe lại thôi, nhóc đừng lo nhé"

"Khi Mie bị đau mẹ đều sẽ làm thế này, chỗ bị đau sẽ mau khỏi thôi"

Nhóc Mie phồng đôi má phúng phính trông rất đáng yêu rồi thổi hai cái như có như không vào đôi mắt Tobirama. Cậu bật cười, trong lòng dâng lên một cõi ấm áp. Madara đứng phía sau nhìn cũng không khép lại được khuôn miệng.

"A thúc thúc xinh đẹp chờ ở đây một tí nhé, Mie sẽ quay lại ngay"

Vừa được Tobirama đặt trở lại xuống đất, Mie bỏ lại một câu sau đó là chạy một mạch đi đâu đó. Cậu khó hiểu quay sang hỏi Madara.

"Con bé đi đâu rồi?"

Madara mỉm cười, bàn tay xoa xoa lưng trấn an cậu.

"Em kiên nhẫn một chút, con bé có bất ngờ dành cho em đấy"

Mie chạy đến một chiếc xe đẩy bán kẹo đường trông vô cùng ngon mắt. Đôi mắt sáng trong bị thu hút bởi cây kẹo hình thỏ con, Mie đưa tay muốn lấy nó xuống thì từ đâu một bàn tay khác cũng đặt vào cây kẹo.

"Nhóc con cũng thích cây kẹo này nhỉ?"

"Ừm"

Mie gật đầu chắc nịch, bàn tay quyết không buông ra. Thế tử Mieko bật cười, bàn tay rút về xoa xoa đầu bé con.

"Được rồi, ta nhường cho nhóc đấy"

"Mie cảm ơn ạ"

Bé con ngoan ngoãn cảm ơn rồi quay ra chạy về hướng Tobirama đang đứng. Mie muốn tặng nó cho thúc thúc xinh đẹp để trả ơn. Lúc trước Mie có nhận từ Tobirama một cây kẹo hồ lô, Mie còn nhớ rất rõ vị của nó rất ngon, mà mẹ Mie nói không được nhận không ai cái gì thế là Mie không chần chừ chạy đi mua cây kẹo đường này.

Thế tử Mieko nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của đứa trẻ rồi nụ cười càng sâu thêm khi bắt gặp hình bóng một người nữa.

A thiên thần của ta đây mà.

-------

* nếu mn không nhớ thì có thể xem lại 'chap 10: kẻ bám đuôi' nhé.

Spoil chap sau có biến 😁


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top