Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Người Tobirama yêu là ta

"Thế tử, ngài đang nhìn gì vậy?"

Izuna từ xa chạy đến bên thế tử, lúc nãy y chỉ mới lơ là một chút thế tử liền chạy đi đâu mất. Khi tìm được rồi thì phát hiện thế tử đứng như trời trồng một chỗ. Chẳng nhận được câu trả lời nào, Izuna lại thấy thế tử bước nhanh đi về một hướng. Y cũng nhìn theo thì phát hiện bên kia là đại ca nhà mình và Tobirama. Chờ chút!!!!! Tobirama và Madara đi chung sao? Không lẽ đại ca y tài tới mức cưa đổ được Bạch Mao nổi tiếng lạnh lùng nhà Senju?

Không nghĩ ngợi nhiều nữa, y cũng nhanh chóng chạy sang đó. Nháy mắt một cái với đại ca nhà mình, lời muốn nói đều biểu hiện hết trên khuôn mặt " Đại ca, ca tài lắm đó"

"Thật không ngờ lại gặp hai người ở đây"

Mặc dù là lời chào cả hai người nhưng ánh mắt Mieko đều dính chặt vào người Tobirama. Hôm nay, cậu mặc thêm áo choàng màu đen bên ngoài thật sự rất đẹp. Y để ý Tobirama chỉ thường mặc những bộ quần áo sáng màu, chỉ như vậy thôi y cũng đã thấy Tobirama đẹp lắm rồi. Mà bây giờ được tận mắt chứng kiến cậu mặc y phục màu đen, thật sự rất hợp, làm da trắng nõn như sứ được tôn lên rất bắt mắt.

Tobirama nhận lấy câu kẹo đường từ tay Mie rồi vui vẻ tạm biệt đứa trẻ. Cậu thở dài khi nghe thấy giọng nói vừa lạ vừa quen đó. Cậu vốn dĩ chọn thời gian hơi sớm một chút để không chạm mặt vị thế tử. Nhưng mà, người tính không bằng trời tính, tránh cỡ nào thì cũng phải chạm mặt mới được sao? Nghĩ vậy thôi Tobirama vẫn là mỉm cười đáp lại lời chào hỏi của người kia. Madara đứng phía sau Tobirama âm thầm cầm chặt nắm đấm.

"Ngươi quen đứa trẻ lúc nãy sao?"

"Ừm, cũng xem là quen biết"

Nhìn cây kẹo thỏ con trong tay Tobirama, Mieko khẽ bật cười.

"Đáng yêu thật đấy"

"Con bé đúng thật rất đáng yêu còn rất hiểu chuyện nữa"

"Ta không nói đứa trẻ kia, người ta nói là ngươi đấy, Tobirama. Ngươi thật sự rất đáng yêu"

Nụ cười Tobirama sượng ngắt khi nghe những lời này, chưa biết đáp lại thế nào cậu đã nghe phía sau mình có tiếng động. Giọng nói của Izuna rất nhỏ nhưng cậu lại nghe rất rõ, trong lòng bỗng cười thầm.

"Đại ca, bình tĩnh chút đã nào"

Izuna toát mồ hôi hột, cả hai tay giữ chặt lấy Madara mặt đầu hắc tuyến muốn xông lên đánh người. Cả sharingan cũng mở lên luôn rồi, Izuna thầm cảm thán đại ca nhà mình ghen lên cũng quá đáng sợ rồi đi. Nhưng mà cũng phải xem tình địch là ai chứ, người ta là thế tử đó, không phải muốn gây sự là được.

"Đệ mau buông ta ra"

"Ca à, coi như đệ xin ca đi, ở đây là ngoài đường đấy, có biết bao cặp mắt đang nhìn về phía chúng ta kia kìa"

Madara thu lại sharingan nhưng cũng thành công thoát khỏi sự kìm cặp của Izuna. Dứt khoát bước đến bên cạnh Tobirama, cầm tay cậu bước đi không nói lời nào. Cậu thoát bất ngờ nhưng cũng thuận theo hắn dẫn đi.

"Khoan đã, ngươi là có ý gì? Madara"

Mieko bị làm lơ liền tức giận lớn giọng, đi đến nắm lấy cổ tay còn lại của Tobirama. Madara cảm nhận được cậu bỗng dưng dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn liền thấy người kia ngoan cố giữ lấy Tobirama.

"Tobirama cảm thấy trong người không khỏe, ta muốn đưa em ấy về nghỉ ngơi. Nếu lúc nãy ta có thất lễ thì thế tử cứ việc trách phạt, còn bây giờ xin ngài bỏ tay ra"

Sự kiên nhẫn của Madara giảm dần theo thời gian. Mặc dù đã cố nói năng lịch sự nhất có thể nhưng vẫn có một chút sát khí ẩn chứa trong từng lời thốt ra. Mieko thường ngày khá thoải mái trong việc lễ nghi phép tắc nhưng mà lúc này đứng trước thứ mình muốn có được thì nhất định không buông tay. Tính ương bướng này đều xuất phát từ danh phận thế tử mà ra, từ nhỏ được nuông chiều không có thứ gì Mieko muốn mà không có được.

"Hôm nay ta có nhã hứng đi dạo, tình cơ gặp nhau cũng tính là có duyên đi. Chúng ta cùng đi chung không được sao?"

"Lúc nãy ta có nói Tobirama không khỏe kia mà, nếu thế tử muốn chúng ta cùng đi thì phải đợi đến dịp khác rồi"

"Không đi dạo cũng được nhưng ta cũng muốn đưa Tobirama quay về"

"Ngài-"

Vạt áo truyền đến lực kéo nhẹ, khẽ nhìn sang người bên cạnh, hắn thấy Tobirama lắc đầu.

"Nếu thế tử không thấy phiền thì cùng đi chung cũng không sao"

Không giống như Madara dễ dàng nổi giận, Tobirama lại rất bình tĩnh tiếp nhận mọi chuyện. Huống hồ ở đây còn có rất nhiều người, cậu không muốn hai người họ cứ giằng co như thế này mãi.

Nhưng mà chuyện sau đó không được suông sẻ như cậu nghĩ, hai người kia cứ tranh nhau đứng gần cậu nằng nặc đòi dìu cậu đi. Tobirama một mực từ chối, thà đi một mình có vấp ngã đi chăng nữa cũng đỡ hơn có hai cục tạ ép hai bên. Khó chịu vô cùng.

Izuna kéo đại ca mình lại, nói nhỏ với Madara.

"Ca với Tobirama thật sự đã...?"

Gật đầu

"Ca cũng nhìn thấy thế tử có tình ý với Tobirama?"

Ánh mắt của Madara nhìn Izuna lúc này cũng đủ khiến y nuốt nước bọt. Ý nghĩa của ánh mắt đó là:" Hỏi thừa"

Izuna còn chưa kịp hỏi câu tiếp theo thì phía trước truyền đến cuộc trò chuyện của hai người kia.

"Ta nghe nói Tobirama vẫn còn độc thân nhỉ?"

Mieko nhìn không rời mắt Tobirama còn cậu nghe xong khuôn mặt một mực không thay đổi.

"Ngài tìm hiểu cả chuyện này sao? Không biết ngài nghe từ đâu nhưng đáng tiếc nó không đúng rồi"

Mieko chợt sựng lại, giọng nói đầy hốt hoảng.

"Tobirama, ngươi nói vậy là sao?"

Tobirama cũng đứng hẵng lại, dõng dạc tuyên bố:

"Ta có người mình yêu rồi, người đó cũng rất yêu ta. Bọn ta đang rất hạnh phúc "

Tobirama đặc biệt nhấn mạnh ba từ cuối. Câu nói đó vừa đủ cho cả ba người nghe thấy, cả ba có mỗi loại biểu tình khác nhau.

Madara nghe xong tim mềm nhũn, hắn chỉ muốn bay đến hôn vài cái thật kêu lên đôi môi đáng yêu đó ngay lật tức. Còn nhìn sang đệ đệ mình với ánh mắt đầy tự hào:" Tobirama thừa nhận yêu ta này. Tobirama công khai yêu đương giữa thanh thiên bạch nhật nữa kìa. Hạnh phúc chết ta rồi"

Izuna mắt cá chết nhìn đại ca nhà mình cười như tên ngốc. Nhưng mà y cũng không ngờ Tobirama lại thẳng thắn tới vậy. Y cũng có chút muốn Madara mau mau rước người ta về nhà, chứ cứ để thế này cam đoan lại sẽ từ đâu đó mọc ra thêm vài cái rễ cây ngáng đường.

Còn về Mieko, vị thế tử bất động trợn tròn mắt không tin vào tai mình. Y mất kiểm soát bước đến lắc mạnh vai Tobirama, mạnh đến mức cậu đau đến nhăn mặt.

"Tobirama có biết lừa ta sẽ mang tội gì không? Đừng vì tránh mặt ta mà bịa chuyện nực cười này chứ"

"Tobirama đã nói như vậy rồi ngài còn muốn gì?"

Madara chịu hết nổi đứng chắn trước Tobirama.

"Ngài như vậy là hơi quá đáng rồi đó"

Mọi chuyện bây giờ có chút vượt quá phạm vi của bốn người. Người đi đường, người bán hàng dần dần bị thu hút bởi tiếng ồn lớn. Ngay sau khi nhận ra thân phận của bốn người họ, tiếng nói bàn tán càng ngày càng nhiều hơn. Có người còn chủ động đến gần để nghe dễ dàng hơn.

"Chuyện này không liên quan đến ngươi, Madara"

Mieko bỏ luôn bộ mặt tươi cười hằng ngày, giờ đây chỉ còn lại sự nghiêm túc cộng chút bàng hoàng khó tả nhìn thẳng vào mặt Madara. Madara lại không chút e dè, khóe môi còn nhếch lên một nụ cười khẩy. Hắn còn rất tự tin tuyên bố, giọng nói của hắn có phần phóng đại tựa như muốn tất cả mọi người đây đều nghe thấy.

"Không liên quan đến ta? Ha, ngươi nghe cho kĩ từng lời ta sắp nói đây, thế tử. Người Tobirama yêu là ta"

Khóe miệng Mieko giật giật, lỗ tai cứ ong ong như động cơ lâu ngày bị rỉ sét. Bỗng y bật cười điên cuồng.

"Không thể, không thể nào"

Madara rất hả hê, khoanh tay đứng nhìn bộ dạng khó coi này của thế tử. Bỗng Tobirama phía sau đi tới níu lấy tay áo hắn, Madara nhìn cậu rồi mỉm cười ôn nhu nói.

"Không sao đâu, em đừng lo"

Vừa dứt câu cũng là lúc Mieko nổi điên chạy đến túm lấy cổ áo Madara.

"Ngươi đừng quá đắc ý, Tobirama nhất định sẽ là của ta"

Mieko buông tay ra rồi đi đến giữa đường nói lớn hết mức có thể.

"Người dân làng Lá nghe đây, ta là thế tử của Hỏa Quốc. Hôm nay ta ở đây tuyên bố với tất cả mọi người, ta chính thức cầu thân nhị đương gia Senju, Senju Tobirama. Nếu ai có ý kiến bác bỏ chuyện này, Hỏa Quốc liền chấm dứt quan hệ với làng Lá"

Lời nói vừa dứt, một trận ồn ào như nổ ra ngay lập tức, hầu nghe ai cũng bàng hoàng nhưng không hề dám đả động đến chuyện không đồng ý.

Mieko đắc ý nhìn xung quanh rồi cuối cùng giương đôi mắt khiêu khích về phía Madara.

Madara tức giận nắm chặt hai bàn tay, đôi mắt đỏ ngầu hình shuriken xoay tròn. Sát khí thoát ra ngùn ngụt quay xung quanh hắn, Tobirama cũng bất giác lùi lại phía sau. Chỉ thoáng một tích tắc, thân ảnh Madara nhanh như một cơn gió lao về phía Mieko. Cũng ngay khoảnh khắc đó bốn cận vệ mặc y phục đen đứng chặn ngay trước Mieko, quyết chết bảo vệ thế tử. Madara liếc nhanh qua bọn họ một cái, chỉ thấy hắn phất nhẹ cánh tay cả bốn người đều bay ra bốn hướng, văng vào sạp hàng ven đường. Người dân hoảng sợ hét toáng lên rồi lập tức chạy vào nhà tránh nạn, atula chiến trường không phải hữu danh vô thực. Muốn bảo toàn mạng sống tốt nhất vẫn nên tránh càng xa càng tốt. Izuna cũng chỉ kịp chạy đến đỡ một đứa trẻ bị dọa sợ gần ngay nơi một tên cận vệ ngã xuống. Y biết một khi Madara nổi giận không ai có thể ngăn cản trừ người đó. Y đưa mắt về phía Tobirama, nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu đầy ngang trái này.

Madara nắm lấy cổ áo vị thế tử mặt đã xanh không còn một giọt máu. Một tay nhấc bỗng y lên không trung, âm vực trầm thấp đến đáng sợ vang lên.

"Ngươi muốn chết"

"Ngươi...ngươi điên rồi. Ta là thế-"

"Thế tử thì sao chứ? Thế tử thì có quyền sắp đặt vận mệnh người khác sao? Thế tử thì có thể xem thường tình cảm của người khác sao? Ngươi không đáng làm thế tử"

RẦM

Cả cơ thể Mieko bị Madara ném đi như cái bao tải, không thương tiếc đáp một cái thật mạnh xuống một quầy bán đồ ăn vặt. Lưng va chạm mạnh vào tấm gỗ cứng, Mieko chịu không nổi liền phun ra một ngụm máu to.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ với Madara. Hắn cảm thấy bản thân hôm nay sức chịu đựng đặc biệt tốt, từ lúc vừa gặp vị thế tử này hắn đã có một cái nhìn không mấy thiện cảm với người này. Đặc biệt việc y chú ý đến Tobirama, hắn đã cố gắng bỏ qua hết lần này đến lần khác. Chỉ vì Madara biết mình một khi đã ra tay sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Tobirama, của Uchiha, của làng Lá. Nên hắn mới kiềm chế tính khí nóng nảy của mình nhưng chuyện gì cũng có giới hạn của nó. Và vừa rồi, Mieko đã chọc đến ngay giới hạn này của Madara. Nhưng lúc này lại khác, hắn không quan tâm sẽ để lại hậu quả như thế nào, không ai có thể giành Tobirama với hắn. Tobirama chỉ có thể thuộc về Uchiha Madara.

Madara bước từng bước chậm rãi đến chỗ Mieko đang nằm ngổn ngang dưới đất, dáng vẻ thảm hại hết chỗ nói. Hắn ngồi thấp xuống ngang tầm với vị thế tử, bàn tay đeo găng tay đen vỗ bốp bốp vào một bên má của Mieko.

"Còn đâu dáng vẻ thế tử oai phong lẫm liệt lúc nãy. Đi chết đi"

Nhếch mép cười khẩy, Madara tích tụ một lượng chakra nơi lòng bàn tay. Ngụ ý rất rõ, hắn muốn một chiêu kết liễu đối phương.

"DỪNG TAY"

Hai người đồng thanh la lên, Izuna và Tobirama một biểu cảm thất kinh trên khuôn mặt. Tobirama đôi chân run rẩy đi về hướng giọng nói Madara thốt ra lúc nãy. Cậu đưa đôi tay mình về phía trước như hi vọng sẽ có một bàn tay quen thuộc nắm lấy cậu. Nhưng vừa mới bước được hai bước Tobirama đã vấp phải một vật gì đó ngáng đường. Vẫn là vòng tay quen thuộc ấy giữ lấy cậu, thanh âm trầm lắng nhưng lại ấm áp vang lên bên tai.

"Em đừng đi lung tung, trong một ngày mà ngã đến hai lần rồi đấy"

"Madara"

"Ta đây"

"Ngươi...ngươi không làm gì đó chứ?"

Bỗng một giọng nói nữ nhân vang lên tại nơi Mieko.

"Thế tử chỉ ngất đi thôi, không ảnh hưởng đến tính mạng"

Madara cười hì hì dụi mặt vào cần cổ cậu.

"Lúc nãy nghe được giọng của em. Ta đổi ý đánh ngất hắn rồi"

Tobirama nổi giận đẩy hắn ra người mình. Lúc nãy làm cậu sợ muốn ngất, Madara thật biết làm người khác từ bất ngờ này đến bất ngờ khác mà.

Mito thở dài nhìn tàn tích Madara để lại, rồi làm sao giải quyết chuyện này đây? Nàng phân phó người đưa thế tử đến trạm xá còn bản thân đến nói vài câu với Madara và Tobirama.

"Chuyện này nghiêm trọng rồi đây. Ta nghĩ hai ngươi nên đến gặp Hashirama bàn cách giải quyết ổn thỏa chuyện này đi. Ở đây cứ để ta và Izuna ở lại lo liệu"

"Cảm ơn Mito tỷ"

Mito mỉm cười rồi đi đến xoa xoa vai Tobirama, giọng nói vô cùng có sức trấn an người khác.

"Không phải lỗi của đệ đâu Tobirama. Đệ cũng đừng lo lắng quá, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi"













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top