Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Maddie Buckley

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia đình

Là nơi để bạn trở về dù đang khoác trên mình bộ đồ xa hoa lộng lẫy hay một thân đầy sẹo vết. Gia đình vẫn sẽ dang rộng vòng tay vỗ về cho bạn chốn bình yên sau bao ngày bôn ba. Hay;

Là nơi khiến bạn sợ hãi, chán nản, mệt mỏi. Dường như ý nghĩ lớn nhất của sinh mệnh mình là tìm mọi cách để trốn chạy khỏi nơi đó.

Đối với Maddie và Buck thì gia đình lại mang ý nghĩa thứ hai. Năm đó, ông bà Buckley để cứu một người con, họ sinh thêm một người con. Điều này không hẳn là sai nhưng khi thất bại thay vì mạnh mẽ bước tiếp họ lại chọn cách chuyển nổi đau của mình sang hai đứa trẻ vô tội.

“Vì Evan” đây là lý do ông Phillip nói với Maddie khi họ quyết định chuyển nơi sinh sống. Ông đủ thông minh để làm nghẹn người khác với lý lẽ cao cả của mình, một câu với hai tầng nghĩa vì muốn tốt cho Evan? Hay vì đã sinh Evan?

Evan Buckley 29 năm nay cậu luôn nghĩ mình được sinh ra là lẽ tự nhiên như bao đứa trẻ khác nào ngờ có cả một tầng nguyên nhân sâu xa. Điều này cũng giúp cậu lý giải được mọi thắc mắc trước đây.

“Được rồi! Bố mẹ nghĩ em thất bại hoàn toàn”

“Cách họ nhìn em, thông qua em,… em không thể sống với điều đó nữa”

Khi biết được sự thật cậu sốc một giận chị gái mười. Cậu nhớ những cái móc tay như truyền sức mạnh như đánh dấu liên mình của hai chị em, hứa rằng bất kể chuyện gì xảy ra cũng sẽ cùng chiến đấu bảo vệ nhau trước mọi cực đoan của bố mẹ. Cậu cũng sẵn sàng tha thứ cho việc chị bỏ rơi cậu hai lần. Vậy mà, chị lại cùng bố mẹ lừa dối cậu tận 29 năm.

Vậy nếu Buck sống với 1001 câu hỏi tại sao suốt 29 năm thì chị cậu Maddie Buckley cũng đem tinh thần mình ra giày xéo ngần ấy năm.

Bố mẹ mất một đứa con, thì cô cũng mất một người em.

Bố mẹ nuôi dạy hai chị em trong mội trường ngột ngạt, ức chế cô sẽ gồng mình làm mọi cách để Buck có một tuổi thơ hoàn chỉnh.

Năm đó đưa em trai bé nhỏ về ngôi nhà cũ, nhìn thấy trong mắt thiếu niên tám phần ngây ngô hai phần bướng bỉnh những lời muốn nói đành phải nghẹn lại. Trên cả sự thật, Maddie lo Buck chịu tổn thương nhiều hơn trong khi cô không ở cạnh, Buck sẽ gặm nhắm nổi đau một mình. Lúc này cô xin được ích kỷ vì bản thân một lần khi quyết định dọn đến sống cùng bạn trai. Nào ngờ, cô vừa tháo được gồng xiềng gần 20 năm của bố mẹ thì lại rơi vào nhà tù bạo hành của bạn trai trong đắng cay.

Lời hứa Boston không xa, chỉ một cú điện thoại chị sẽ đến trước mặt em đành thất hẹn.

8 năm sống cùng người mình yêu và cũng yêu mình, Maddie chịu đủ 8 năm bạo hành. Cô không trở về với gia đình hoặc sợ bố mẹ lo lắng, đau lòng hoặc bản thân khốn đốn hơn trước những lời chỉ trích của bố mẹ.

“Mẹ - đã – nói – rồi – mà và bà sẽ nói đến cuối đời” bố mẹ cô vẫn chọn danh mục thứ hai. Maddie thà ngậm chặt miệng đem khổ đau nuốt xuống còn hơn cầu xin giúp đỡ từ họ.

Nếu lần đầu cô bỏ rơi Buck là vì ích kỷ thì lần thứ hai lại là muốn bảo vệ cậu

“Đi càng xa càng tốt,…”

“… và thật hạnh phúc”

Đứa em trai bé nhỏ của cô đã trưởng thành, cậu nhóc có thể tự mình vùng vẫy trời nam đất bắc. Buck sẽ thành công sẽ hạnh phúc cho chính cậu và cho cô. Nếu bố mẹ không lưu giữ đồ còn nhỏ của Buck thì Maddie thay cậu bảo quản những phong thư cậu viết

“Dù khó khăn đến đâu chị vẫn giữ những thứ này”

“Chị luôn luôn có em”

Những việc một người chị nên làm, cô đã làm.

Những việc một người chị không thể làm, cô cũng làm nốt.

---
Truyền thuyết kể rằng con non muốn sống được ở thế giới bên ngoài thì phải tự mình phá vỡ lớp vỏ bảo vệ mà không cần nhờ ngoại lực trợ giúp, nếu không cho dù được sinh ra thì nó vẫn sẽ yếu đuối không sống được bao lâu.

Doug – chồng Maddie là người rất yêu cô cũng là người bạo hành cô suốt mười mấy năm. Hắn ta gieo mầm mống nhu nhược nhút nhát vào đầu, giam cầm tinh thần khiến cô không dám phá vỡ lớp vỏ của mình.

“Đừng sợ hãi việc chạy trốn”

Ngày đông hôm đó, khi cơ thể đã tái tê vì gió lạnh vì những cú tát đau điếng vào người, Maddie lần đầu tiên cầm gậy lên đánh cho tên vũ phu ngã ra đất, đánh cho lớp vỏ cứng bao lấy mình bấy lâu nay xuất hiện vết nứt.

Cửa không khoá Maddie. Chạy đi!

Bên ngoài tuyết phủ trắng xoá một vùng trời, càng chạy càng lạc lối.

“Quay lại đi con khốn”

“Tao không bỏ chạy đâu!”

Dường như Maddie lấy toàn bộ sức lực ý chí của mình có được hơn hai mươi năm dùng cho một lần này. Những lần tập kích bất ngờ đánh cho tên khốn bạo hành cô đầu đầy máu bê bết.

Không gian rất tĩnh lặng như đang nín thở cổ vũ cho cô trong cuộc chiến giành giật sự sống. Cuối cùng tên vũ phu gục xuống, khắp núi rừng vang vọng tiếng khóc của Maddie.

Cô đã tự tay giết chết người cô yêu nhất.

Cô đã tự tay giết chết người cô hận nhất.

Maddie ôm một thân thương tích bước đi tìm đường ra. Trong mơ hồ cô thấy Buck?

“Chị không bỏ cuộc… Buck chị chị không bỏ cuộc”

“Maddie” Buck ôm chặt chị gái của mình “Em ở đây”

“Maddie, em ở đây” bao nhiêu từ hay ý đẹp vào giờ phút này cũng phải cúi đầu lui mình trước “Em ở đây”. Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều rồi Maddie. Năm đó, em đã không thể bên chị nhưng ngay bây giờ em ở đây, sẽ luôn ở đây. Buck dùng cơ thể to lớn của mình bao bọc lấy Maddie người chị gái đã thay bố mẹ cho cậu hơi ấm tình thân, là ngọn nến duy nhất thắp sáng tuổi thơ tăm tối của cậu.

Ở nơi đó có tuyết trắng máu đỏ có vỏ trứng vỡ tan tành một sự sống mới được tái sinh. Chúc cho thế giới sẽ dịu dàng hơn với cô gái đã chịu quá nhiều thương tổn này.
Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top