Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào Th 7, 18 thg 1, 2020 lúc 18:39 SeanYibo 王一博 <[email protected]> đã viết:

Reng  reng...

Tiếng chuông điện thoại vang khắp căn phòng,cô mệt mỏi ngồi dậy,đưa mắt nhìn vào màn hình máy tính. Dưới sàn nhà đầy những tờ giấy chi chiết chữ.

Tiếng chuông lại vang lên,cô cầm điện thoại lên,đặt sát bên tai và im lặng chờ đợi bên kia nói.

"Alo,là em phải không?"

Cô hít một hơi thật sâu,đưa tay tìm hộp thuốc lá của mình rồi châm một điếu. Một làn khói trắng tỏa ra xung quanh cô,ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính càng làm cho nó trông mờ mờ ảo ảo.

"Xin lỗi...em,Y Y bảo bối."

"Xin lỗi?"

Phía bên kia im lặng một lúc, rồi từ trong chiếc điện thoại phát ra tiếng của một người đàn ông.

"Anh yêu cô ấy rất nhiều,chỉ duy nhất lần này, anh xin em hãy chia tay với anh đi. Xin em đó."

Cô im lặng suy nghĩ,dù sao đây cũng là một chuyện khá nhỏ. Chia tay thì đơn giản thôi, anh cũng chỉ là một tên tra nam không hơn không kém. Được thôi,cái anh muốn,bà đây không cho. Trừ phi anh ta tự nguyện bỏ cái tôi kiêu ngạo kia của mình,còn không, dù điều anh ta cầu xin, cô cũng sẽ không cho.

"Lý do?"

Cô khẽ nhấc mày lên, lắng nghe ý kiến từ bên kia. Có lẽ hắn sẽ không bao giờ nói cho cô biết lý do tại sao lại làm vậy.

"..."

"Anh...sẽ nhận hết mọi trách nhiệm."

"Hơn nữa, cô ấy trông rất là tội nghiệp. Em xem, ở Bắc Kinh, Dao Dao thậm chí còn không có cha mẹ ở đây để chăm sóc cho mình nữa.

Hừ... Nếu anh nghĩ cho tôi như vậy thì tốt quá rồi còn gì, Tần Thanh.

"Được thôi,dù sao tôi cũng là người thứ ba chen vào giữa hai người mà."

Bà đây ít nhất cũng không nên phải để mình thiệt thòi trong chuyện chứ!

"Chúng ta nói chuyện một lúc đi, nếu cảm thấy chính đáng thì tôi sẽ chấp nhận. Nhưng với một điều kiện, được chứ, Thanh Thanh?"

...

"Nếu được,tôi muốn nói chuyện với cô ta,con óc heo đó."

Lời nói không nặng không nhẹ này thực sự đã chọc tức ai đó. Anh ta bắt đầu xù lông lên với cô rồi nhấn mạnh một chữ.

"Được. Mong là cô sẽ không chấp nhặt chuyện này."

"Tôi sẽ không, chắc chắn."

Nếu có thể nói ai sai trong chuyện này, nói cô cũng không sai. Bởi chuyện hai người hẹn hò với nhau, không ai biết cả. Nói trắng ra thì cô chính là tình nhân bí mật của hắn.

Nhà họ Tần cũng khá giống nhà Triệu, chỉ khác, bọn họ vẫn còn có những cái tư tưởng cố hủ. Chuyện giữa cô và Tần Thanh, bọn họ đã không chấp nhận rồi. Làm gì có chuyện gà rừng yêu phượng hoàng được.

Dù cho cả hai ở bên nhau đã được bảy năm rồi, nhưng từ khi cô gái đó xuất hiện, cô đã không có cửa để thắng ngay từ đầu rồi.

Bọn họ căn bản không coi cô ra gì, hà tất tại sao lại phải đối xử tốt với họ được. Bổn cô nương đây chỉ lịch sự với những ai biết tôn trọng người khác chứ không phải những kẻ ăn bám như thế này đâu.

Cô ngồi bệt xuống đất, mặt mày ủ rũ. Nghiêm túc suy nghĩ lại,có lẽ nên trải qua một lần thì có thể, lần sau sẽ không như vậy.

"Alo."

"..." Cô im lặng chờ đợi.

"Y Y phải không? Mình xin lỗi, mình không biết hai người đang hẹn hò với nhau. Mình cũng không t..."

Khẽ nhếch mép cười, cô khinh bỉ con ả đã cướp đi người cô yêu. Đúng là bản thân quá ngu ngốc nền mới dễ bị lừa như vậy.

"Không gì cơ? Tôi nghe không rõ."

"Mi...mình không thể nào từ chối anh ấy được. Cũng không biết hai người đang hẹn hò với nhau."

"Haha, đúng là buồn cười nhỉ? Triệu Dao đáng yêu ơi, chị không cần phải giả bộ nữa đâu. Mặt chị chắc phải dày cả tấn mới yêu được một người như vậy."

Lời nói của cô không nặng không nhẹ, nhưng đối với người đang nghe ở phía bên kia, lời nói đó đã chọc ngoáy cô ta tới mức xù lông. Có thể nghe rõ được tiếng nghiến răng qua loa điện thoại của cô.

 “Mày! Cố Hoa Y, tao cho mày biết! Nếu không có nhà Triệu thì có lẽ mày đã nằm ở đầu đường xó chợ rồi. Tao thắc mắc là tại sao mày lại không chết theo mẹ mày nhỉ?"

Triệu Dao liên tục buông những lời lăng mạ người mẹ đã khuất của cô. Quả nhiên, tuy thân xác có to ra nhưng cái não ngắn đó của cô vẫn mãi chỉ có thể như vậy thôi, Triệu Dao.

"Đúng như cô nói, tôi đáng ra phải ở cái nơi mà tôi thuộc về. Hình như tôi quên mất nhà cô hiện tại đang sống nhờ vào tài sản cha tôi để lại nhỉ?"

"..."

"Sao nào? Tại sao lại không sủa bậy nữa đi để tôi kêu ai tới xích lại."

Tút...

Cô ta dập máy, không để cô cơ hội nói lại. Trên tay vẫn cầm điếu thuốc lá chưa hút hết. Triệu Dao chắc đang nhõng nhẽo với tên tra nam kia rồi. Mà thôi, đúng là một cặp trời sinh.

Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, cô đi vào trong phòng ngủ, tìm một vài món đồ. Tất cả những món quà mà Tần Thanh tặng cô, định bụng sẽ đem trả hết. Những món đó cô chưa hề đựng tay vào, vì biết sẽ có ngày như thế này xảy ra.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top