Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng 23 tập đoàn Nguyễn Thị

Phía sau cánh cửa gỗ màu nâu sẵm gắn một tấm bảng được thiết kế rất tinh xảo

"Tổng giám đốc".

Đồng hồ đã điểm 8 giờ, cô vẫn còn đang vùi đầu vào công việc và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, đống tài liệu vẫn còn chất cao như núi. Bây giờ đối với cô công việc như người thân của mình. Trở về nhà, hình ảnh ấy lại đập vào mắt cô, xóa mờ tâm trí cô. Hai con người ấy cả ngày quấn quýt như đôi chim uyên, nào đâu hiểu được nỗi lòng cô đơn của cô. ( làm như vợ chồng hợp pháp không bằng)

Họ chỉ nhìn thấy được một Nguyễn Trinh Trinh tham công tiếc việc chứ làm sao thấy được một người con gái hằng đêm vẫn rơi lệ vì nỗi cô đơn, phải dùng công việc để khỏa lấp đi nỗi đau trong tim. Họ chỉ thấy một Trinh Trinh cao thượng, sẵn sàng hy sinh hạnh phúc cho người khác chứ làm sao thấy được cô vẫn chi là con gái, con tim cô vẫn chi là máu là thịt chứ nào phải đâu là sắt đá vô tri mà chẳng biết đau.

Thể nhưng có lẽ như sự cao thượng của
cô vẫn chưa đủ hay là bởi vì cô đã cho quá nhiều khiến người ta lại cho là cô dễ bắt nạt chứ, một âm mưu thâm độc lại nhen nhóm bên trong con người tưởng như vô tội kia, để rồi lại gây ra bao sóng gió với người ân của cô ta, kẻ đã hy sinh cả hạnh phúc của chính mình cho cô ta mà không cần cô ta đáp trả bất cứ thứ gì.

Tại sao giông bão không chịu tha cho người con gái bé nhỏ ấy, nó cứ mẫi đeo bám theo không cho cô được một giây phút bình yên. Trở về căn nhà ấy làm gì khi thứ cô nhận được chỉ là đau lòng và sự hờ hững của anh, thôi thì dành thời gian cho công việc, xem mây ngàn nhân viên công ty như người thân của mình, dồn cả tâm trí vào nó có lẽ sẽ tốt hơn.
Mà dạo này cô cảm thấy sức khỏe không được ổn lắm, thầm nhủ chắc tại mình làm việc quá sức thôi, chỉ cần ngủ một giấc là ổn. Chuông điện thoại lại vang lên, là Tú Sương

- Chị nghe nè em, có việc gì không

- Chị đã về chưa?

Chưa, chị vẫn còn ở công ty. Có việc gì à?

- Em biết ngay mà, thế chị đã ăn gì chưa

- Vẫn chưa, chị mãi làm việc quên cả giờ giấc

cô cố mim cười, không muốn để
Tú Sương phải lo lắng

Em qua chở chị đị ăn nhé

- Không cần đâu, chị cũng sắp xong rồi.
Mà dạo này chị không muốn ăn gì cả, cứ ngửi thấy mùi thịt cá là lại buồn nôn( ỏ ỏ)

- Ngày mai em đưa chị đến bệnh viện nhé. Chị cứ như vậy sức khỏe sẽ không chịu nỗi đâu

-Yên tâm đi, không sao đâu, có lẽ là bệnh cũ tái phát thôi, chỉ là đau dạ dày thôi, chị chỉ cần uống thuốc là khỏi ngay ấy mà. Em không phải lo đâu. À mà nè, ngày mai ba mẹ chị về, em đến nhà chị ăn cơm nhé, ba mẹ chị sẽ rất vui đấy

- Hai bác đi chơi về rồi hả chị

- Đúng vậy, ba mẹ chị chẳng hiểu sao lại nổi hứng muốn lên Sapa nghi dưỡng, báo hại cả tháng nay bao nhiêu công việc đều đổ dồn lên chị

- Được ròi, chị nhớ về sớm nhé, cẩn thận sức khỏe đó

- Um, em ngủ ngon nha

Nói là nói thế, chứ làm sao Tú Sương lại không biết là cô cố ý làm việc suốt ngày đêm. Vốn dỉ những việc ấy đều có thuònge giao cho trợ lý và giám đốc từng bộ phận giải quyết. Chỉ là cô muốn ôm tất cả mọi việc vào mình, để cô không còn tâm trí và đầu óc để nghĩ đến những điều khác ngoài công việc nữa. Nhưng những gì ta càng muổn quên đi thì nó lại càng khắc sâu vào trí óc ta

*****
Trên con đường mòn nhỏ, một chiếc xe đang men theo con đường ven núi chạy xuống, Địa hình nơi đây vô cùng nguy hiểm, một bên là những dốc núi dựng đứng sừng sững, bên kia là vực thẳm sâu hun hút, chỉ cần rơi xuống ấy, mất mạng là cái chắc. Buối sớm mai sương mù dày đặc vẫn còn trước mắt, che khuất tầm nhìn nên càng thêm phần nguy hiểm. Biết thể nên bất cứ người nào cầm vô lăng cũng hết sức cẩn thận, không để xảy ra bất cứ sơ sót nào.
Ban đầu, đó chỉ là một chiếc xe bình thường, đoán chừng đó là khách du lịch vừa từ Sapa về. Nhưng nó đã có điều kì lạ, chiếc xe đang xuống dốc, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh, đến mức cả người cầm tay lái cũng không còn kiểm soát được nữa.

Không sai. Đó là xe của ông bà, họ đang từ Sapa trở về. Từng hàng cây bên đường cứ vùn vụt trôi qua ngày một nhanh hơn, bà đã nhận ra, quay sang chồng mình

-Ông à, cẩn thận đó. Chạy chậm thôi, bây giờ là đang xuống dốc rồi

Ông không trả lời, trán nhề nhại mồ hôi, xem chừng căng thẳng vô cùng. Ấp úng đáp, giọng nói như sắp hết hơi

-Tôi biết, tôi vẫn đang đạp thắng
Nhưng ... Có vẻ như không có tác dụng....

Hai hàng cây bên đường trôi,qua vun vút, chiếc xe lao nhanh xuống dốc, va vào thanh chắn đường đến mức phóng ra tia lửa. Sau một hồi cố gắng không ngừng trong vô vọng của ông, một khúc cua xuất hiện đã khiến chiếc xe đâm vào vách núi.

Chiếc xe xoay một vòng lớn rồi lật ngang, cửa xe biến dạng đến mức không còn mở ra được nữa. Va chạm mạnh đã làm vỡ kính xe, một mảng kính lớn vỡ ra đâm vào người họ. Chất lỏng màu đỏ sền sệt chảy ra nơi cánh tay, rồi đôi chân, gương mặt hầu như nơi nào cũng có.

Dòng xăng từ xe từ từ tràn ra ngoài, chầm chậm chảy đến đầu máy xe vẫn còn đang bốc khói. Hai con người trong xe đã nhận ra điều ấy, hoảng hốt tìm cách ra khỏi xe trong vô vọng. Một tiếng nổ vang trời làm kinh động cả núi rừng. Hai con người lịm dần, hơi thở từ rất yếu rồi đến không còn nữa

Tiếng còi xe cấp cứu, rồi xe cảnh sát ầm ĩ vang lên. Nhưng có vé như đã quá muộn, họ chẳng làm được gì ngoài việc thu dọn hiện trường. Gương mặt những cái xác trong xe bị bóng nặng, bê bết máu đển mức chẳng thể nhận dạng được, phải nhờ người thân đến nhận dạng.

Phía xa xa, một chiếc Audi màu đen bóng loáng đang phóng đến, xe còn chưa kịp dừng hẳn người phụ nữ trên ấy đã vội xuống, lao đến bên hai người đã được phủ vải trẳng, chuẩn bị được xe cấp củứu đưa về thành phố, gào khóc thảm thiết, bao nhiêu viên cảnh sát ngăn cản đều bị cô hất tung ra. Viên đội trưởng đã nhìn thấy, còn định đến và kéo cô ấy ra khỏi đó

Người đàn ông đi cùng vô cùng lịch sự, nhẹ nhàng đi đến gần ngăn cản viên đội trưởng đội ấy

- Xin chào, tôi là Vũ Luân, cô ấy là con gái của họ. Chúng tôi vừa nhận được thông báo của cảnh sát.

- Tôi hiểu rồi, xin chia buồn cùng gia đình anh

- Cảm ơn. Có biết được nguyên nhân xảy ra tai nạn không?

- Vừa nhìn thì có lễ chỉ là tai nạn đơn thuần nhưng với kinh nghiệm bao lâu nay của tối thì vụ này không bình thường, Tôi đoán có lễ có ân oán gì đó nên thắng đã bị cắt rồi.

- Cảm ơn anh rất nhiều

- Bây giờ gia đình đã tới rồi, chúng tối sẽ làm hồ sơ kết thúc lại vụ án này. Xin anh cho biết tên nạn nhân.

- Họ là chủ tịch và phu nhân tập đoàn
Nguyễn Thị - Nguyễn Trí Thiên và Triệu
Quế Chi. Các anh có thể giúp chúng tôi tìm ra thủ phạm được không. Tốn kém bao nhiêu cũng không sao

- Không biết gia đình có muốn tiếp tục điều tra không?
Mong được các anh giúp đỡ

- Anh yên tâm đi, thật ra tôi là cô nhi, có thế có được ngày hôm nay cũng là nhờ số tiền trợ cấp của chủ tịch Nguyễn không những cho tôi cái ăn còn giúp tôi có thể đến trường. Thật không ngờ lần đầu gặp ân nhân của mình lại trong hoàn cảnh này. Tôi sẽ làm hết sức mình để tìm lại công bảng cho ông ấy

- Cảm ơn các anh rất nhiều, các anh vất vả rồi

- Tôi đi làm việc trước

Vũ Luân đi đển bên cạnh Trinh Trinh đang nức nở bên cạnh cha mẹ mình, không khỏi đau lòng, Anh ta đưa cho cô chiếc khăn tay rồi cởi áo khoác ngoài khoác cho cô.

- Em cẩn thận kẻo bị cảm, ở đây lạnh lắm

Nhưng đáp lại chỉ là tiếng khóc nức nở của cô. Anh ta chẳng nói gì, chỉ ngồi bên cạnh, cho cô mượn bờ vai và nhìn cô khóc hàng giờ. Cô cũng chẳng biết mình đã khóc bao lâu rồi, cô chỉ biết cô vừa mất cả thế giới, đất trời dường như vừa sụp đổ dưới chân cô.

Chưa bao giờ cô lại thấy lòng mình đau như lúc này, những người thân yêu của
Cô đều lần lượt bở cô ra đi. Là cô khắc họ sao, hay là vì cô quá đáng ghét, đến mức mọi người đều không chịu nổi nữa nên đều bỏ cô mà đi. Cô chẳng biết, chẳng biết gì cả, cô chỉ biết cô đã mất rồi, mất tất cả, thế giới của cô đã không còn nữa rồi, chỉ còn là một màn đêm âm u không lối thoát.

Từ buổi ban hôm cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, cô vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình

- Trinh Trinh à, chúng ta cũng phải về thôi, trời sắp tối rồi đấy

- Em muốn ở lại cùng ba mẹ thêm một chút nữa

- khó khăn lắm cô mới có thể thốt lên được vài tiếng trong tiếng nấc.

- Em cũng phải để cho người của bệnh viện đưa hai bác về thành phố chứ. Sáng đến giờ em vẫn chưa ăn gì, em cứ mãi như thế này hai bác sẽ rất lo đấy
Cô vẫn không trả lời, nhưng Vũ Luân cũng không bỏ cuộc, vẫn ngồi bên cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ cô, cuối cùng cô cũng đồng ý trở về

Vừa đứng dậy đã thấy choáng váng, hai mắt cứ mờ dần, chân không còn chút sức lực, cứ thể mà ngã ra trong vòng tay của cậu, hai bên tai ù đi, chỉ
Còn nghe thanh âm không rõ ràng của
Vũ Luân.

- Trinh, Trinh em sao thế....!!!!

**************************************

"..Giữa biến trời hư vô mờ mịt.
Ái tình là chân thực hay mơ.
Mà tay cầm vốn nên duyên ước.
Lại vì đâu lỡ dở xa rời.
Hỏi rằng người đa tình tâm bạc.
Có khi nào quay lại nhìn trông?
Những đêm vàng lầu không chiếc bóng.
Một thân ai ngã lại sau màn.
Hết tình rồi người đến người đi.
Hết chơi vơi những độ tương phùng.
Hết chạnh lòng vì ai tâm lạnh.
Hết ngày dài đêm đến trông mong.
Có lẽ là phần kiếp ta chăng?
Mà yêu thương dốc cạn tâm tình.
Chỉ đổi về thê lương sầu lụy.
Như lòng người hờ hững quay đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top