Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap2

Tô Khánh My, 26 tuổi, được chuẩn đoán mắc ung thư máu giai đoạn hai. Trước đó, My đang tất bật chuẩn bị cho đám cưới sắp được tổ chức trong tháng tới, sự việc không may xảy đến khi cô tới nhà chồng sửa soạn thiệp mời, đột nhiên hai mắt cô hoa lên, đất trời tối sầm lại, mũi đổ máu và ngay lập tức cô ngã quỵ xuống bất tỉnh. Đám cưới bị hoãn lại vô thời hạn, phía bệnh viện yêu cầu xạ trị trong sáu tháng, họ nhắc nhở gia đình nên chuẩn bị tâm lý động viên bệnh nhân. My biết rất có thể nhà chồng sẽ không đồng ý tiếp tục đám cưới nữa, các bác sĩ cũng nói rằng khả năng đậu thai của cô rất thấp, và cô cũng không đủ máu để cung cấp cho thai nhi. Trước cơn bão lòng ghê gớm đó, Trường đã luôn bên cạnh chăm sóc cô, tiếp thêm động lực để cô bước vào giai đoạn điều trị khó khăn.

Anh từ khi nào đã trở thành mạng sống trong cô. Vì vậy sau hai tháng xạ trị, ngày ngày được thấy anh tới thăm nom đều đặn, cô cảm giác mình đã bình tâm hơn rất nhiều. Cho tới tháng thứ ba, khi My bắt đầu có những dấu hiệu của tác dụng phụ sau xạ trị, da cô khô nứt và tóc rụng, sang tháng thứ tư thì da đầu cô đã lộ rõ từng mạng lớn, tóc cũng mỏng hẳn đi. My dần lo sợ, có thể Trường vẫn đến thăm cô, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, chắc chắn anh sẽ cảm thấy chán ghét. My luôn có suy nghĩ rằng, anh đang dần lảng tránh cô, càng ngày anh càng ít nhìn cô hơn, hoặc là nhìn đi nơi khác hoặc cúi vào điện thoại.

Cô từng nghĩ, nếu rụng hết tóc, chắc anh sẽ bỏ rơi cô, anh đã 32 tuổi, nếu cô không nhanh chóng khỏi bệnh, có thể gia đình sẽ giục anh cưới người khác. Lúc đó cô biết làm sao, cô lấy thân phận nào mà giữ chân anh, rồi đây cuộc đời cô chẳng biết phải về đâu. Chính suy nghĩ ấy đẩy My rơi vào trầm cảm, cô không muốn gặp ai, không muốn nói chuyện với ai, ngoài Trường. Tính chiếm hữu trong cô chưa bao giờ mãnh liệt như vậy, dường như mỗi giây mỗi phút, My đều muốn chiếm lấy anh cho riêng mình, cô đâm ra dè chừng với tất cả những người xung quanh và không còn tin tưởng bất cứ ai.

Các bác sĩ phát hiện ra chứng trầm cảm của My sau đó một thời gian, khi mà cô gần như trơ với mọi tác động ngoại cảnh. Họ đã cho cô dùng thuốc, nhưng một thời gian dài sau tình hình vẫn không có tiến triển. My bị ám ảnh bởi mái tóc đang rụng đi hằng ngày của mình, bây giờ bệnh đã chuyển sang giai đoạn chống đối. Cô tấn công lại các y bác sĩ, vô tình họ phát hiện ra thuốc mà bình thường cô phải uống, đều bị dắt vào các khe giường, cô chỉ ngậm chúng trong miệng mà không nuốt. Sau khi các y bác sĩ rời đi, My lập tức nhổ thuốc ra và nhét vào tất cả những chỗ xung quanh giường nằm. Lượng thuốc tìm thấy dưới khe giường nhiều tới mức vốc được thành nắm. Chính vì vậy mà việc điều trị trầm cảm cho My trở lên nan giải.

Trường là người duy nhất cô tin tưởng, lời nào anh nói ra cô đều nghe theo. Các bác sĩ đã gặp anh để trao đổi về tình hình của cô, Trường hiểu mình phải làm gì, anh cố gắng dành nhiều thời gian hơn nữa để được chăm sóc cho My, nói thật nhiều chuyện để giúp cô khuây khỏa, hơn tất cả, anh còn hứa chỉ cần cô khỏi bệnh thì hai người sẽ tổ chức đám cưới. Có một điều băn khoăn trong lòng My bấy lâu nay, khi nghe những lời này, cô mới lên tiếng giãi bày:

- Tóc em rụng hết như vậy, liệu có thể làm cô dâu được không?

- Tóc rụng có thể mọc lại, quan trọng là sức khỏe của em, chỉ có uống thuốc mới nhanh khỏe được, khi nào tóc mọc dài rồi chúng ta làm đám cưới - Trường âu yếm đáp.

- Không, em muốn ra viện là làm đám cưới luôn.

Trường nhìn ánh mắt tha thiết của My lúc đó, anh mỉm cười, nói:

- Em có muốn anh tặng quà cho em không?

- Có, quà gì của anh em cũng thích hết.

- Vậy tới đây anh sẽ tặng em, còn bây giờ em mau uống thuốc đi, bác sĩ sắp vào kiểm tra rồi.

Thứ mà Trường nghĩ tới, đó là một bộ tóc giả giống với mái tóc trước đây của My. Cô đã luôn hãnh diện với mái tóc dài đen mượt của mình, hiện tại My trở lên như vậy một phần là vì cú sốc khi mất đi niềm kiêu hãnh đó. Anh sẽ đặt cho cô một bộ tóc giả y hệt như vậy, hy vọng khi đội nó lên, My sẽ lấy lại được tinh thần, cũng có thể tạm thời dùng cách này giúp cô vững tin và tiếp tục điều trị.

Trên đường trở về, Trường suy nghĩ rất lung tới dự định đó. Một mái tóc đen dài bóng mượt, khi chạm vào cảm giác thật mềm mại, nghĩ là vậy nhưng để hình dung ra thì hơi khó. Nếu có hình ảnh thực tế ở đây, chắc Trường sẽ đỡ phải phân vân. Cùng lúc đó, đèn đường vừa chuyển sang màu đỏ, anh dừng xe, ngay phía trước là một chiếc xe bus, Trường nhìn lướt qua cửa kính sau xe, đột nhiên anh khựng lại.

Ngồi ở hàng ghế cuối có ba người, đều là nữ, hai người buộc tóc, duy có người ngồi giữa là xõa tóc. Tóc người kia dài trùm lưng, màu đen tuyền và thẳng tắp, trùng khớp là Trường đang nghĩ về một mái tóc như vậy, ngay lập tức anh bị nó thu hút. Nhưng nhìn một lát, anh chợt thấy có gì đó bất hợp lý. Người kia ngồi trong xe bus, cửa sổ đóng chặt, điều hòa thốc từ trên xuống, vậy vì sao tóc người đó lại đang bay ngược từ dưới lên, gần như là tốc đến tận cổ. Nhìn kỹ thì lại không giống đang bay, kiểu như có ai đó liên tục hất tóc từ dưới lên, động tác lặp đi lặp lại không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top