Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 2. MALORY TOWERS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một chuyến đi dài để tới Malory Towers, nhưng vì có khoang điểm tâm trên tàu, nên các cô bé lần lượt tới đó để ăn, cũng là một cách nghỉ ngơi thư giãn. Trê tàu cũng có trà nữa. Lúc đầu, tất cả các cô bé đều thích nói chuyện, nhưng họ mệt dần và trở nên im lặng hơn. Một số đã ngủ. Đúng là một cuộc hành trình dài!

           Thật phấn khởi khi cuối cùng cũng đến ga chót để tới Malory Towers. Trường học cách đó một hai dặm, và có những chiếc xe buýt lướn đậu sẵn bên ngoài ga để đưa các cô bé về trường.

           ‘Đi nào’, Alicia nói, túm chặt tay Darrell. ‘Nếu nhanh chân, chúng ta có thể chọn một cái ghế trước trên xe, ben cạnh bác tài xế. Nhanh lên! Lấy túi chưa?’

           ‘Mình cũng đi’, Gwendoline nói. Nhưng đến khi cô bé thu xong đò đạc của mình thì những người khác đã đi trước từ lâu rồi. Họ trèo cả lên những ghế trước. Các cô bé khác đều đi thành nhóm hai hoặc ba người, và người giúp vác hành lý duy nhất của nhà ga giúp bác tài xế chất rất nhiều vali lên những chiếc xe buýt.

           ‘Từ đây chúng ta có thể nhìn thấy Malory Towers không?’. Darrell nhìn quanh và hỏi.

           ‘Không’. Khi nào nhìn thấy được thì mình sẽ nói. Có một góc mà chúng ta sẽ đột ngột nhìn thoáng thấy trường’, Alicia nói.

           ‘Đúng đấy. Nhìn thấy rất bất ngờ, hay lắm’, Pamela nói. Đó là huynh trưởng trầm lặng của tháp Bắc. Cô ngồi ngay sau Alicia và Darrell. Đôi mắt cô sáng bừng lên khi nói. “Malory Towers trông đẹp nhất khi chúng ta đi đến góc đó, đặc biệt nếu có mặt trời ở phía sau’.

           Darrell có thể cảm thấy sự ấm áp trong giọng nói của Pamela khi chị ấy nói về ngôi trường mình yêu quý. Darrell nhìn Pamela và thấy thích chị ấy ngay lập tức.

           Pamela thấy Darrell đang nhìn mình và cười to. ‘Em may mắn đấy, Darrell ạ’, cô nói. ‘Em mới chỉ bắt đầu học ở Malory Towers! Em còn rất nhiều năm học nữa ở phía trước. Còn chị thì sắp xong rồi. Một hai học kỳ nữa thôi, và rồi chị sẽ không tới Malory Towers nữa – nếu có thì cũng chỉ tới thăm trường như một học sinh cũ. Em nhớ tận hưởng khi còn có thể nhé’.

           ‘Vâng ạ’, Darrell nói và nhìn về phía trước, chờ đợi được lần đầu tiên nhìn thấy ngôi trường mà mình sẽ học trong ít nhất là sáu năm.

          Họ ngoặt ở một góc đường. Alicia thúc khuỷu tay. ‘Kia kìa, nhìn xem! Đằng kia, trên đỉnh đồi ấy! Biển ở phía sau ấy, bên đưới những vách đá cơ, nhưng tất nhiên là cậu không thể nhìn thấy được’.

           Darrell nhìn theo. Cô bé thấy một tòa nhà khổng lồ, có vẻ hình vuông, làm bằng đá xám nhạt đứng cao tít trên một ngọn đồi. Ngọn đối đó thực ra là một vách đá dốc xuống biển. Ở hai đầu mút của toàn nhà tráng lệ là hai ngọn tháp tròn. Darrell có thể nhìn thấy hai ngọn tháp khác phía sau, tổng cộng là bốn. Tháp Bắc, Nam, Đông và Tây.

           Cửa sổ lấp lánh sáng. Những cây leo xanh tốt che phủ nhiều phần của các bức tường và nhiều chỗ bò tít lên tận mái. Trông như một lâu đài cổ xưa vậy.

           Trường mình! Darrell nghĩ, và một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng nhen lên trong tim cô bé. Rất đẹp. Mình thật may mắn khi được coi Malory Towers là trường – và là nhà – trong nhiều năm sắp tới. Mình sẽ yêu trường lắm.

           ‘Có thích không?’, Alicia hỏi, vẻ sốt ruột.

           ‘Có, thích lắm’, Darrell nói. ‘Nhưng chắc mình sẽ không bao giờ thuộc hết được đường đi, vì trường lớn quá’.

           ‘Ôi, mình sẽ chỉ cho cậu’, Alicia nói. ‘Cậu sẽ biết hết đường đi nhanh lắm ấy’.

           Xe buýt rẽ ở góc khác và Malory Towers khuất khỏi tầm nhìn. Rồi nó lại hiên jra, gần hơn, ở góc rẽ tiếp theo, và chẳng bao lâu thì tất cả các xe buýt đều dừng lại trước những dãy bậc thang dẫn tới cánh cổng trước vĩ đại.

           ‘Trông như lối vào lâu đài vậy!’. Darrell nói.

           ‘Đúng thật’, Gwendoline nói bất ngờ từ phía sau. ‘cảm thấy mình giống như một nàng công chúa cổ tích nếu bước lên những bậc thang đó!’. Cô bé hất mái tóc vàng qua vai.

           ‘sẽ như thế!’. Alicia nói, vẻ coi thường. ‘Nhưng rồi cậu sẽ phải tống những ý tưởng kiểu đó ra khỏi đầu khi cô Potty làm việc với cậu. Sớm thôi!’.

           Darrell bị tụt lại một bước và ngay lập tức lạc lối trong đám đông các cô bé, tất cả đều ào lên các bậc thang. Cô bé nhìn quanh tìm Alicia, nhưng dường như Alicia đã biến mất. Thế là Darrell đành đi tiếp lên trên, nắm chặt chiếc túi xách nhỏ và cái vợt tennis, cảm thấy cô đơn và lạc long giữa đám đông các cô học sinh đang ríu rít nói chuyện. Cô bé còn cảm thấy khá sợ hãi khi không có Alicia thân thiện ở bên cạnh!

           Sau đó mọi thứ trở nên khá mờ ảo. Darrell không biết phải đi đâu và phải làm gì. Cô bé tìm kiếm Alicia, hoặc Pamela huynh trưởng một cách vô vọng. Liệu cô bé có nên đi thẳng tới tháp Bắc không? Tất cả mọi người đều có vẻ biết rõ phải làm gì và đi đâu, trừ Darrell tội nghiệp!

           Thế rồi Darrell nhìn thấy cô Potts, cô bé thấy nhẹ cả người. Cô bé vội chạy đến chỗ cô Potts, và cô Potts nhìn xuống, mỉm cười. ‘Sao! Bị lạc à? Alicia tinh quái đâu rồi? Bạn ấy phải để ý em cơ mà. Tất cả các học sinh tháp Bắc cần tới đó và dỡ túi đồ dung cho buổi đêm ra. Bà quản lý đang đợi các em ở đó’.

           Darrell hoàn toàn không biết phải đến tháp Bắc theo hướng nào, nên cô bé cứ đứng cạnh cô Potts, chờ đợi. Một chút sau Alicia lại xuất hiện, cùng với một đám học sinh khác.

           ‘Này!’, cô bé nói với Darrell. ‘Mình đã để lạc mất cậu. Tất cả ở đây đều là học sinh khối lớp bọn mình, nhưng bây giờ thì mình không nói tên của các bạn ấy cho cậu đâu, vì sẽ rối hết lên thôi. Một số bạn là ở tháp Bắc, nhưng một số ở các Nhà khác nữa. Đi nào, tới tháp Bắc và gặp Bà quản lý. Bé cưng Gwendoline đâu rồi?’

           ‘Alicia’, cô Potts nói, giọng nghiêm khắc, nhưng mắt lại hấp háy. ‘Hãy cho Gwendoline một cơ hội!’

           ‘Còn Sally Hope? Cậu ấy đâu rồi?’. Alicia nói. ‘Lại đây, Sally. Được rồi ạ, thưa cô Potts, em sẽ dẫn các bạn ấy tới tháp Bắc, và chăm sóc các bạn ấy!’

           Sally, Gwendoline và Darrell đi theo Alicia. Họ đang đứng trong một phòng lớn, có cửa ở mỗi phía và một lối cầu thang uốn cong dẫn lên trên.

           ‘Phòng họp, phòng tập, phòng thí nghiệm, các phòng nghệ thuật, phòng may vá, tất cả đều ở phía này’, Alicia nói. ‘Đi nào, chúng ta sẽ băng ngang qua Sân Lớn để tới Tháp’.

           Darrell tự hỏi sân Lớn là gì. Và cô bé cũng nhanh chóng hiểu ra. Malory Towers được xây dựng quanh một khu đất rộng hình chữ nhật, gọi là Sân Lớn. Alicia dẫn Darrell và các bạn khác qua một cánh cửa đối diện với cổng vào, và ở đó chính là Sân Lớn, được bao quanh bởi các tòa nhà.

           ‘Chỗ này đẹp quá!’. Darrell nói. ‘Thế còn chỗ lún xuống ở giữa kia là gì vậy?’. Cô bé chỉ vào một khoảng đất tròn rộng, trồng đầy cỏ xanh, lún thấp hơn hẳn mặt Sân Lớn. Quanh rìa hơi nghiên dốc của khoảng đất tròn là những chỗ ngồi bằng đá. Trông giống như một sân khấu xiếc ngoài trời, “sân khấu” thì vòng xuống, còn những chỗ ngồi bằng đá thì hướng lên cao vòng quanh.

           ‘Đó là nơi bọn mình diễn kịch vào mùa hè’, Alicia nói. ‘Diễn viên sẽ biểu diễn trong sân khấu tròn, còn khan giả ngồi xung quanh, trên các ghế đá. Vui lắm’.

           Quanh sân khấu tròn lún xuống, ở trên mặt bằng, là vườn hoa rất đẹp, với hoa hồng và đủ loại hoa khác. Cỏ xanh mướt, chưa được cắt tỉa, được trồng xen giữa các luống hoa.

           ‘Sân Lớn này thật ấm áp và còn được che nữa’, Darrell nói.

           ‘Vào mùa hè thì nóng lắm’, Alicia nói, dẫn tất cả đi ngang qua Sân Lớn để sang phía bên kia. ‘Nhưng các cậu phải ngắm nó vào mùa Phục sinh! Khi chúng ta trở lại trường, vào tháng Một, lúc đó, nơi mà gia đình chúng ta sống có thể đang đóng băng hoặc có tuyết, thì ở đây, chúng ta sẽ thấy các bông hoa giọt tuyết và cây phụ tử và cả hoa anh thảo nở khắp vườn trong Sân Lớn cóm ái che. Siêu rực rỡ. Đấy, cac cậu xem những bông hoa tuy-lip đã nở rồi dây này, mà mới là tháng tư thôi nhé!’.

           Ở mỗi đầu hõm của các khối nhà hình chữ nhật là một ngọn tháp. Alicia đi hướng về phía tháp Bắc. Nó trông hệt ba ngọn tháp còn lại. Darrell nhìn theo. Nó cao bốn tầng. Alicia dừng lại ngay bên ngoài.

           ‘Ở tầng trệt có phòng ăn của chúng ta, các phòng sinh hoạt chung, nơi chúng ta có thể tới khi không ở trong lớp, và các nhà bếp nữa. Ở tầng hai là các phòng ký túc xá, nơi chúng ta ngủ. Trên tầng bà có them các phòng ký túc xá nữa. Còn ở tầng trên cùng là phòng ngủ của nhân viên, và các phòng để đồ, nơi chúng ta cất hành lý’.

           ‘Và Nhà nào cũng giống nhau phải không?’. Darrell hỏi và nhìn lên ngọn tháp của mình. ‘Giá như mình được ngủ tít trên chỗ cao nhất, trên tháp đó. Tha hồ mà ngắm cảnh đẹp!’

Rất nhiều học sinh đang đi ra vào qua cánh cửa mở dưới chân tháp Bắc. ‘Nhanh lên!’, họ gọi Alicia. ‘Mấy phút nữa là ăn tối rồi – mùi thơm thế này chắc là món gì ngon lắm đấy!’

           ‘Bọn mình luôn được ăn bữa tối ngon cực vào ngày đầu tiên đến đây’, Alicia nói. ‘Sau đó thì – chẳng ngon lắm! Cacao và bánh quy, kieur kiểu như vậy. Thôi, đi nào, đi tìm bà Quản lý’.

           Mỗi nhà đều có bà quản lý riêng, chịu trách nhiệm về sức khỏe cả thể chất lẫn tinh thần cho học sinh. Bà Quản lý của tháp Bắc là một phụ nữ mập mạp và ồn ào, mặc một chiếc tạp dề được hồ cứng và váy dài in hình, nhìn rất gọn gang và không có lấy một vết bẩn.

           Alicia dẫn các cô bé học sinh mới đến chỗ bà Quản lý. ‘Thêm ba học sinh nữa để bà cho uống thuốc, mắng mỏ và đuổi theo đây ạ!’. Alicia nói, cười láu cá.

           Darrell nhìn bà Quản lý đang nhíu mày xem những danh sách dài trong tay. Tóc bà được xếp gọn ghẽ dưới một chiếc mũ xinh xắn, có buộc nơ ở phía sau. Trông bà sạch tinh tươm đến mức khiến Darrell bắt đầu cảm thấy mình thật lôi thôi và lấm lem. Cô bé cảm thấy hơi sợ bà Quản lý một chút, cô hy vọng bà sẽ không bắt mình phải thường xuyên uống các loại thuốc kinh khủng.

           Thế rồi bà Quản lý ngẩng lên và mỉm cười, và ngay lập tức, các nỗi sợ hãi của Darrell như tan biến. Làm sao cô bé có thể sợ hãi một người có nụ cười như thế, khi bà cười, cả đôi mắt cái miệng và thậm chí cả chiếc mũi của bà cũng hòa vào nụ cười rạng rỡ!

           ‘Xem nào – con là Darrell Rivers phải không?, bà Quản lý nói, đánh dấu vào tên của cô bé trong danh sách. ‘Có mang theo giấy khám sức khỏe không? Đưa cho ta nhé. Còn con là Sally Hope’.

           ‘Không ạ, con là Gwendoline Mary Lacey’, Gwendoline nói.

           ‘Và đừng quên từ Mary ạ’, Alicia thô lỗ chen vào. ‘Gwendoline Mary cục cưng’.

           ‘Đủ rồi, Alicia’, bà quản nói, đánh dấu vào danh sách. ‘Con cũng tệ y như mẹ con ngày xưa. Không, ta nghĩ có lẽ là còn tệ hơn ấy’.

           Alicia cười toe. ‘Mẹ mình cũng từng học ở Malory Towers’, cô bé nói với các bạn. ‘Mẹ mình cũng ở tháp Bắc, và bà Quản đã trông nom mẹ mình suốt nhiều năm trời. Mẹ con gửi lời hỏi thăm tới bà đấy ạ, thưa bà quản. Mẹ con nói giá như mẹ con có thể gửi cả các an hem trai của con đến chỗ bà. Vì mẹ con chắc chắn rằng bà là người duy nhất có thể xử lý được bọn họ’.

           ‘Nếu chúng giống con dù chỉ một chút thôi, thì ta rất mừng là chúng không có ở đây’, bà Quản lý nói. ‘Từng thành viên của gia đình Johns lần lượt đến đây đã là đủ cho ta rồi. Mẹ con đã khiến tóc ta bạc mất một ít, và con cũng đang góp phần làm tóc ta bạc them đấy’. Bà Quản lý lại mỉm cười. Bà có khuôn mặt thông thái và phúc hậu, và hẳn bất kỳ cô bé nào bị ốm mệt đều sẽ thấy yên tâm khi được bà chăm sóc. Nhưng sẽ là rắc rối to cho những kẻ giả vờ, hay bất kỳ cô bé học sinh lười biếng hoặc cẩu thả nào! Khi đó nụ cười của bà quản lý sẽ biến mất, khuôn mặt bà sẽ nghiêm lại, và đôi mắt bà sẽ lóe sáng đầy “nguy hiểm”!

           Một tiếng chuông bất ngờ vang dội trong tháp Bắc. ‘Bữa tối’, bà Quản lý nói. ‘Để dỡ đồ sau, Alicia. Tàu của các con đến muộn nên chắc là các con mệt lắm rồi. Tối nay tất cả học sinh năm thứ nhất đều phải đi ngủ ngay sau bữa tối’.

           ‘Ôi, bà Quản!’. Alicia bắt đầu rên lên. ‘Bọn con có thể có thêm mười phút sau…’

           ‘Ta đã nói là ngày, Alicia’, bà Quản lý nói. ‘Giờ thì đi thôi. Rửa tay nhanh lên rồi xuống. Nhanh lên!’

           Và chỉ trong vòng năm phút, Alicia và các học sinh khác đã ngồi ăn một bưa tối ngon lành. Tất cả đều đói meo. Darrell nhìn quanh những chiếc bàn. Cô bé chắc chắn rằng lúc này đây, mình sẽ không bao giờ quen biết hết được mọi học sinh trong Nhà của mình! Và cô bé cũng chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ dám tham gia vào những cuộc trò chuyện và cười đùa của họ.

           Nhưng tất nhiên là cô bé sẽ làm được những việc đó – sớm thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top