Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 5. Tuần đầu tiên trôi qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng là Darrell sớm quen với cuộc sống ở Malory Towers. Cô bé biết được tên không chỉ của học sinh ở tháp Bắc cùng khối lớp với mình, mà còn tất cả học sinh ở đó nữa, từ huynh trưởng Pamela, tới Mary- Lou út ít. Darrell là người ít tuổi nhất ở tháp Bắc, cô bé đã phát hiện ra điều đó, nhưng Darrell cảm thấy Mary- Lou như còn ít tuổi hơn mình nhiều.

           Mary – Lou là một con chuột nhát cáy. Cô bé sợ chuột, bọ cánh cứng, sợ bão, sợ tiếng động trong đêm, sợ bóng tối, và sợ hàng trăm thứ khác. Tội nghiệp Mary-Lou, đôi mắt to của cô bé luôn có vẻ hãi hùng. Darrell thì không dễ bị sợ hãi bởi bất kỳ thứ gì, cô bé thường cười toáng lên khi thấy Mary-Lou đáng thương chạy lao sang phía bên kia của phòng ký túc xá chỉ vì nhìn thấy một con sâu trên sàn.

           Có mười cô bé trong phòng ký túc xá năm thứ nhất ở tháp bắc. Katherine, trưởng phòng ít nói. Alicia, con khỉ nói nhiều và ngang ngạnh. Còn ba học sinh mới nữa: Darrell, Gwendoline và Sally. Mary-Lou, với đôi mắt to sợ sệt, luôn sẵn sang co mình lại trước bất kỳ điều gì bất ngờ.

           Rồi có Irene thông minh, một nhân tài môn Toán và Nhạc thường đứng đầu khối lớp – nhưng trời ơi, cô bé này lại vô cùng ngô nghê trước những điều bình thường nhất trong cuộc sống. Nếu có ai làm mất sách vở thì đó chính là Irene. Nếu ai vào nhầm lớp, nhầm giờ học thì đó cũng là Irene. Mọi người kể rằng có lần Irene vào lớp học nghệ thuật vì nghĩ rằng sắp đến giờ học vẽ, và cô bé đã ngồi đó cả nửa tiếng để chờ cô Linnie tới. Chả ai hiểu liệu cô bé có nghĩ rằng có chuyện gì đã xảy ra với tất cả mọi người khác trong lớp không?

           ‘Nhưng làm sao mà cậu ấy có thể ngồi đấy suốt chừng đó thời gian mà thậm chí chẳng hề băn khoăn là sao không có ai tới?’. Katherine nói bằng giọng kinh ngạc. ‘Cậu nghĩ đến những cái gì thế hả Irene?’

           ‘Mình chỉ nghĩ đến một bài tập toán mà cô Potty giao, thế thôi’, Irene nói, đôi mắt sáng lên sau cặp kính. ‘Bài tập đó rất thú vị, và có đến hai hay ba cách giải cơ. Đây nhé…’

           ‘Ôi thôi, tha cho bọn mình!’. Alicia rên lên. ‘Irene, mình thì nghĩ cậu điên rồi!’

           Nhưng Irene chẳng điên. Đó là một cô bé thông minh nhất lớp, nhưng đầu óc luôn bận rộn nghĩ đến một công việc gì đó, nên cô bé mới hay quên những điều nho nhỏ khác trong cuộc sống. Cô bé cũng có lúc thích đùa, và khi thực sự buồn cười thì Irene sẽ tuôn ra những tràng cười bùng nổ khiến cả lớp giật mình, còn cô Potts thì phải nhảy dựng lên. Đôi khi Alicia rất khoái “chọc” cho Irene “bùng nổ”, khiến cả lớp phát bực mình.

           Ba học sinh mới của khối lớp là Jean, một cô bé vui tính, sắc sảo từ Scotland, rất giỏi quyên tiền cho các hội và quỹ từ thiện của trường; Emily, một cô bé lặng lẽ, chăm chỉ, rất khéo tay với kim chỉ, và vì thế cô bé lập tức trở thành một trong những học sinh cưng của Quý cô; và Violet, một cô bé nhút nhát và nhạt nhẽo, hầu như luôn bị gạt ra ngoài mọi chuyện vì chính cô bé chẳng bao giờ tỏ ra hứng thú với cái gì. Một nửa số học sinh trong khối thậm chí không bao giờ để ý rằng Violet đang có mặt hay không.

           Thế là mười học sinh. Darrell cảm thấy như mình đã quen biết họ hang năm rồi, dù mới ở với họ vài ngày. Cô bé biết Irene luôn để đôi tất đang đi bị tụt xuống và nhăn nhúm. Cô bé biết cái cách Jean nói chuyện, nhanh và sắc bằng kiểu giọng Scotland. Cô bé biết Quý cô không ưa Jean vì Jean thờ ơ với các cảm xúc và sự nhiệt tình của Quý cô. Mà bản thân Jean thì có bao giờ quá hào hứng với bất kỳ cái gì!

           Darrell biết Gwendoline luôn thở dài và than vãn về tất cả mọi thứ, Darrell cũng biết những câu cảm thán đầy kinh hãi của Mary-Lou vì sợ hãi bất kỳ loài côn trung hay bò sát nào. Cô bé thích chất giọng trầm đầy kiên quyết của Katherine và thái độ sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì của huynh trưởng. Cô bé cũng biết rất nhiều về Alicia, nhưng thực ra ai cũng biết nhiều về cô bé này, vì Alicia thường tuôn ra tất tần tật mọi thứ mà cô bé nghĩ trong đầu. Cô bé nói chuyện về các an hem trai của mình, bố mẹ của mình, chó cưng của mình, công việc của mình, những trò chơi của mình, việc đan len của mình, rồi ý kiến của mình về mọi thứ và mọi người trên trái đất.

           Alicia không có thời gian để tỏ ra điệu đà duyên dáng, để giả bộ thở dài, than thở hoặc màu mè. Cô bé thẳng thắn giống Darrell, nhưng không hiều như thế. Alicia gắt gỏng, hoặc coi thường, hoặc mắng mỏ tùy theo cảm xúc, khiến những học sinh như Gwendoline ghét Alicia, còn những người như Mary-Lou nhát cáy thì sợ Alicia. Nhưng Darrell thì khoái Alicia vô cùng.

           Alicia đúng là “chiến”, Darrell nghĩ. Không ai có thể lửng lơ con cá vàng khi ở bên cạnh Alicia. Giá như mình cũng thú vị như cậu ấy. Tất cả mọi người đều lắng nghe khi Alicia nói, ngay cả khi cậu ấy nói những điều tai quái. Nhưng chẳng ai để ý khi mình nói cả. Mình thích Alicia lắm, giá như cậu ấy chưa có bạn thân là betty. Alicia đúng là người mà mình muốn chọn.

           Darrell mất nhiều thời gian hơn để biết được các học sinh năm thứ nhất từ các tháp khác. Cô bé gặp họ trong lớp, nhưng không gặp trong phòng sinh hoạt chung hoặc ở ký túc xá, vì học sinh năm thứ nhất ở các tháp khác có phòng riêng ở tháp riêng của họ, tất nhiên. Nhưng lúc bắt đầu thì chỉ quen biết hết học sinh ở cùng tháp với mình đã là đủ rồi, Darrell nghĩ.

           Cô bé không biết nhiều về các học sinh lớn hơn ở cùng tháp với mình, vì cô bé thậm chí còn chẳng gặp họ trong lớp học. Cô bé cũng thấy họ vào giờ cầu nguyện buổi sáng, và đôi khi là giờ học hát, khi thầy Young dạy vài lớp cùng lúc, và đôi khi cô bé còn gặp họ trên sân tennis hoặc ở bể bơi.

           Nhưng cô bé cũng đã được nghe vài câu chuyện về một số học sinh lớn. Marilyn, học sinh năm thứ sáu, là đội trưởng trong các trò thể thao, và hầu hết mọi người đều quý chị ý cực kỳ. ‘Chị ấy công bằng và sẵn sang chịu vất vả để huấn luyện cả học sinh năm thứ nhất’, Alicia nói. ‘Chị ấy cũng giỏi ngang cô Remmington, cô giáo dạy các môn thể thao. Chỉ có điều cô ấy thì không thích mất thì giờ với tụi lóng ngóng, còn Marilyn thì luôn sẵn sàng’.

           Tất cả mọi người cũng đều có vẻ rất tôn trọng huynh trưởng Pamela. Chị ấy thông minh và thích văn học. Nghe nói Pamela đang viết một cuốn sách. Việc này khiến học sinh năm thứ nhất ngưỡng mộ lắm lắm. Viết một bài luận cho tươm còn khó nữa là cả một cuốn sách.

           Không ai có vẻ quý hai học sinh tên Doris và Fanny. ‘Quá đáng ghét, không còn từ ngữ nào diễn tả được’, Alicia nói. Tất nhiên, Alicia là người luôn có thể đưa ran gay ý kiến của mình về bất kỳ ai hoặc bất kỳ cái gì, từ Winston Churchill tới cậu nhóc nahf bác đầu bếp của tháp. ‘Bọn họ rởm đời dễ sợ luôn’.

           ‘Tức là gì – rởm đời ấy?’. Gwendoline hỏi. Hình như cô bé chưa từng nghe thấy từ này bao giờ.

           ‘Úi cha cha – cậu thì ngu dốt dễ sợ luôn!’. Alicia nói. ‘Rởm đời tức là đạo đức giả. Ra vẻ hay ho nhưng chẳng ra gì. Cứ cho rằng một mình mình là tuyệt cú mèo còn mọi người khác thì không. Cố ngăn không cho người khác được vui vẻ. Đúng là một bộ đôi kinh tởm. Lúc nào cũng lảng vảng rình mò và chõ mũi vào việc người khác. Một lần, mình lén chuồn qua Sân Lớn để sang gặp Betty Hill ở tháp Tây ăn tiệc nửa đêm, Doris nhòng qua cửa sổ thấy mình, và nó nằm im đợi mình về. Đồ quái vật’.

           ‘Cậu ta có bắt được cậu không?’. Mary-Lou hỏi, mắt mở to đầy cảnh giác.

           ‘Tất nhiên là không! Cậu không nghĩ là mình để bị tóm vào tay cua Chị em rởm đời đấy chứ hả?’. Alicia đáp bằng giọng coi thường. ‘Mình thấy nó ngay khi mình quay về, và nhốt nó luôn trong tủ giày’.

           Irene lại bùng lên một cơn cười như núi lửa khiến tất cả mọi người nhảy dựng dậy. ‘Mình sẽ không bao giờ nghĩ ra được những thứ mà cậu nghĩ, Alicia ạ!’, Irene nói. ‘Bảo sao Chị Em Rởm Đời hay lườm cậu trong giờ cầu nguyện buổi sáng. Mình đảm bảo là bọn họ đang rình cậu làm một việc gì đó mà cậu không nên làm, rồi chơi cậu một vố’.

           ‘Còn mình thì đảm bảo mình sẽ chơi lại bọn nó nặng hơn!’. Alicia nói dứt khoát. ‘Nếu bọn nó chơi xỏ mình, mình cũng có vài chiêu chơi lại!’

           ‘Ôi, làm đi, làm đi’, Darrell nài nỉ. Cô bé khá yếu kém đối với các trò chơi xỏ và các câu chuyện cười, cô bé thường không dám tự thực hiện, nhưng luôn sẵn sàng ủng hộ bất kỳ ai nhúng tay vào.

          Darrell cũng nhanh chóng biết tất cả các lớp học khác. Cô bé biết phòng nghệ thuật, với ánh sáng tràn ngập. Cô bé chưa học giờ nào trong phòng thí nghiệm – trông căn phòng đó hơi đáng sợ. Cô bé rất thích phòng tập thể dục lớn với đủ thứ dụng cụ, từ xích đu, dây để nhảy, bục gỗ để nhảy ngựa và cả các tấm đệm nữa. Cô bé rất giỏi môn thể dục. Alicia cũng vậy, cô bé này leo trèo như một chú khỉ và khỏe như một chú ngựa đua. Mary-Lou thì tất nhiên là lúc nào cũng sợ nên chẳng dám làm gì, trừ phi bị bắt buộc.

           Tất cả các cô bé ngủ trong các tòa tháp, và học ở những phòng khác của tòa nhà lớn. Darrell cũng biết các thầy cô giáo sống ở đâu – chính là trong tòa nhà hướng ra phía Nam, trừ những người như cô Potts và Quý cô thì sống cùng với học sinh để trông chừng. Darrell bắt đầu tự hỏi tại sao mình lại có thể cảm thấy quá cô dơn và lo lắng khi mới đến đây. Bây giờ thì cô bé chẳng cảm thấy một chút gì rằng mình là học sinh mới nữa rồi.

           Một trong những thứ mà Darrell thích nhất là bể bơi to tướng ở biển. Nó như một cái hồ lớn lõm vào ở một vùng đá, nên đáy bể nhiều đá và không bằng phẳng. Tảo mọc trên bờ bể bơi, và khiến cái đáy bể toàn đá trở nên hơi trơn một chút. Nhưng biển đổ song vào cái bể thiên nhiên lớn này mỗi ngày, tạo ra những con sóng đáng yêu khắp trên mặt bể. Tắm ở đó quả là rất thích thú.

           Nhưng ở bờ biển thì không thể tắm được vì rất nguy hiểm. Thủy triều rất mạnh, và không học sinh nào được phép bơi ở biển. Tuy nhiên bất kỳ ai cũng an toàn trong cái bể bơi kia. Một đầu của nó hơi sâu, và chỗ đó có đầy đủ ván nhún, cầu trượt và một ván bật rất tốt cho những ai thích lặn.

           Mary-Lou và Gwendoline thì hãi cái bể bơi khỏi nói luôn. Mary-Lou thì sợ nước, còn Gwendoline thì ghét cái cảm giác lạnh buốt lúc mới lao xuống nước. Đôi mắt Alicia luôn sáng lấp lánh khi cô bé tia thấy Gwendoline đang run cầm cập, và Gwendoline tội nghiệp thì rất hay bị đẩy xuống nước bất ngờ, đến mức cô bé này sớm biết cách vội vã bỏ đi mỗi khi thấy Alicia và Betty loăng quăng lại gần.

           Tuần đầu tiên trôi qua chậm chạp. Có rất nhiều điều về học và để biết, những điều mới mẻ và thú vị. Darrell yêu thích từng giây phút một, và nhanh chóng quen với mọi việc. Cô bé vốn dĩ đã luôn nhanh nhẹn và nhiệt tình, nên các học sinh khác cũng sớm chấp nhận và quý mến Darrell.

           Nhưng họ chẳng chấp nhận, cũng chẳng quý mến Gwendoline, còn Sally Hope, sau khi cố gắng lôi cô bé ra khỏi vỏ ốc, để nói chuyện về gia đình và nhà của mình, thì các cô bé khác đã quyết định để cho Sally cứ sống tiếp trong cái vỏ đó, chẳng cần kéo cô bé ra ngoài nữa.

           ‘Hết một tuần rồi!’. Alicia thông báo vào vài ngày sau đó. ‘Tuần đầu tiên lúc nào cũng bò chậm như rùa. Sau đó thì thời gian trôi nhanh lắm. Chả mấy chốc sẽ đến nửa học kỳ, và sau đó thì chúng ta đợi kì nghỉ. Cậu đã sớm quen rồi, phải không Darrell?’

           ‘A, phải’. Darrell nói. ‘Mình rất thích. Nếu học kỳ nào cũng thú vị thế này thì hay!’

           ‘A, cứ đợi đấy!’. Alicia nói. ‘Mọi thứ lúc đầu bao giờ chả thích – nhưng khi cậu đã nhận một hai giấy đình chỉ học của Quý cô, và từng bị bà Quản cho uống thuốc, cả bị cô Potts giữ lại sau giờ học, bị cô Remmington mắng mỏ, và bị các chị lớp trên chọc cho túi bụi, và…!’

           ‘Ôi thôi!’. Darrell kêu lên. ‘Sẽ chẳng có cái gì như thế đâu, Alicia. Đừng có dọa mình!’

           Nhưng tất nhiên là Alicia nói đúng. Mọi việc không hoàn toàn dễ dàng và êm ả như Darrell nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top