Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12 - Trở về



Lão Thanh gật đầu: "Đúng vậy, ngươi đã hôn mê được một khắc rồi."

Lục Thiên thở dài, sau đó cô chợt nhớ ra cái gì đó, cô hỏi: "Nhiệm vụ sao rồi?"

Lão Thanh lắc đầu: "Đương nhiên là ngươi thất bại. Ngươi có muốn biết kết quả năng lực của ngươi sau nhiệm vụ hay không?"

Lục Thiên gật đầu: "Muốn."

Lão Thanh nhìn cô một lúc rồi đọc ra: "Thể chất Thượng+. Nội lực tầng thứ năm. Khinh công cấp tám. Bộ pháp tu luyện: năng lượng của Thần. Cấp bậc: Phục Sinh, Ải: Sơ, Giai đoạn: Mê. Số nguyên tố: 15+. Tinh thần lực: E+. Đánh giá nhiệm vụ: Thất bại, năng lực người thi hành nhiệm vụ: yếu."

Lục Thiên tuy nghe không hiểu gì nhưng so với lần trước thì chỉ số không thay đổi là bao, hơn nữa còn có mức đánh giá là 'yếu,' cô liền biết mình vẫn chưa thực sự mạnh lên.

Lục Thiên nhíu mày hỏi: "Cấp bậc? Ải? Giai đoạn?"

Lão Thanh gật đầu: "Đúng vậy. Trong bộ pháp tu luyện Năng lượng của Thần này chia ra làm 9 cấp. Bao gồm Phục Sinh, Kí Thành, Thấu Triệt, Kết Tinh, Hoá Hình, Thực Thể, Kề Cận, Sứ Giả, Trường Cửu. Mà trong mỗi cấp bậc này có bốn ải, từ: Sơ, Trưởng, Thục, Kết. Mỗi ải có ba giai đoạn: Mê, Thấu, Trường. Nghe thì có vẻ rắc rối, nhưng ba giai đoạn của mỗi ải tăng lên khá nhanh, thông thường sẽ chỉ xét qua Cấp và Ải. Ngươi có cấp bậc Phục Sinh, ải Sơ, và giai đoạn Mê. Điều đó có nghĩa là ngươi chỉ là người mới nhập môn, bắt đầu tu luyện mà thôi."

Lục Thiên: "Thế còn tinh thần lực? Không phải ông bảo tinh thần lực ta khá mạnh sao? E+ là cái gì? Rất mạnh?"

Lão Thanh lắc đầu: "Ta chỉ nói ngươi có tiềm lực lớn, nghĩa là ngươi sẽ học nhanh hơn người khác. Nhưng để có tinh thần lực mạnh, ngươi phải mài giũa nó. Cấp bậc tinh thần lực nói ra rất dài. Cái này ngươi phải đi từng bước một, đi tới đâu ta sẽ hướng dẫn đến đó. Nhưng đại khái mà nói, tinh thần lực chia ra 20 cấp, và phân theo E đến S+++. Hiện tại cấp bậc của ngươi là E+, cũng chỉ có thể tăng cường khả năng "nhìn" trong phạm vi 10-20m mà thôi. Càng về sau ngươi sẽ càng có nhiều khả năng, thậm chí là có cả không gian của riêng ngươi."

Lục Thiên bất ngờ. Cô cứ nghĩ là tinh thần lực mạnh là do bẩm sinh, không ngờ còn cần phải mài giũa mới có thể "lên cấp."

Lão Thanh nhìn Lục Thiên một lúc lâu rồi nói: "Với cấp bậc của ngươi, lẽ ra ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ trong không gian mới phải. Có chuyện gì sao?"

Nhắc đến không gian, huyết áp trong người Lục Thiên lại tăng lên. Cô hít sâu một cái rồi nghiến răng từng chữ: "Ông-có-chắc-đó-là-không-gian-ảo-hay-không?"

Lão Thanh không ngờ cô lại hỏi như vậy, ông tò mò: "Ý ngươi là sao?"

Lục Thiên kể sơ lại chuyện trong không gian. Có những thứ bị làm mờ đi, có những thứ lại không. Về con quái vật và về chuyện cô không biết cách sử dụng bộ pháp này hay thậm chí cách dùng vũ khí. Còn cả về Khase.

Lão Thanh nghe đến tên 'Khase' thì mày hơi nhướng lên, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại. Lục Thiên nhanh chóng bắt được chi tiết nhỏ đó, cô hỏi: "Khase rốt cuộc là ai?"

Lão Thanh sờ bộ râu không tồn tại của mình, mày hơi nhướng, khoé miệng hơi cong lên: "Tên đó kì thực là người làm việc cho ta. Hắn có thể coi là sư huynh của ngươi. Ta bảo hắn vào cùng ngươi để xem xét năng lực ngươi tới đâu. Kì thực, hắn rất mạnh. Ta yêu cầu hắn giả làm người trong đó để đánh lừa ngươi mà thôi. Nhiệm vụ Minh Xà ngươi nói, hắn chỉ cần nhắm mắt cũng có thể hoàn thành trong một vết chém."

Lục Thiên giật mình. Không ngờ 'cộng sự' của cô lại trâu bò tới vậy. Như vậy thì cô không cần phải lo hắn bị chết dí ở chỗ đó nữa rồi. Hơn nữa, nếu hắn là người của lão Thanh, vậy có thể giải thích vì sao hắn ta không hề tò mò về những gì cô nói, và cả sự hồi phục của hắn.

Lục Thiên lại hỏi: "Nếu như vậy, còn về không gian đó thì sao? Còn cả con quái vật."

Lão Thanh nheo mắt: "Ta có thể cam đoan đó là một không gian ảo. Còn về có thứ bị che có thứ không, còn cả con quái vật thì chuyện này đúng là kì quái, ta cần phải xem lại đã. Còn về chuyện năng lực ngươi..." Lão Thanh thở dài một cái rồi nói tiếp: "Đúng là ta cũng có một phần trách nhiệm. Ta cứ nghĩ là ngươi đã nắm hết cơ bản rồi. Thế thì ta không bất ngờ gì khi ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ."

Gân xanh trên đầu Lục Thiên giật giật: "Thế thì ông mau nói cách tu luyện đi."

Lão Thanh giơ ba ngón tay lên: "Có tổng cộng ba cách. Một, ngươi có thể thăng cấp bằng cách hấp thụ các nguyên tố xung quanh rồi chuyển hoá thành năng lượng của ngươi. Hai, ngươi phải tích luỹ kinh nghiệm bằng cách liên tục ra chiến trường để đánh. Cách thứ nhất có lẽ không thích hợp với nơi này, vì xung quanh hầu như không có nguyên tố. Cách thứ hai có lẽ phù hợp với ngươi hơn, như vậy ngươi tuy thăng cấp sẽ chậm nhưng ngươi sẽ có thể đánh với bất cứ một ai, hoặc bất cứ thứ gì sau khi trả qua ngần ấy trận chiến. Ba, giống như lần trước khi ngươi được các nguyên tố cải tạo, ngươi sẽ phải hấp thụ các nguyên tố và tích luỹ chúng, cho đến khi nào ngươi vượt ngưỡng, ngươi sẽ thăng cấp dần. Cách thứ nhất giới hạn loại nguyên tố, cách thứ ba không giới hạn. Ngươi có thể hấp thụ bất cứ năng lượng gì ngoại trừ 15 loại nguyên tố của ngươi. Nhưng cách này rất nguy hiểm và tiến độ cũng rất chậm, không phù hợp với Á lục địa."

Lục Thiên gật đầu: "Xem ra cũng chỉ có cách thứ hai là hợp lý nhất. Như vậy, ta sẽ đi đâu mà đánh nhau? Vào không gian của ông? Hơn nữa, nếu như ông có thể tạo ra không gian có đầy nguyên tố như hai không gian ta vừa tiến vào, thì tại sao ông không tạo cho ta định kì để ta vào đó để hấp thu?"

Lão Thanh: "Đúng vậy. Ta sẽ tạo không gian cho ngươi tập luyện định kì. Yên tâm, ta sẽ xem xét rồi sửa lại, sẽ không có lỗi như lần trước. Còn về không gian có nguyên tố, ta có tổng cộng hơn 100,000 không gian lớn nhỏ khác nhau, không phải không gian nào cũng sẽ có đầy rẫy nguyên tố. Nó phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố khác nữa. Hai không gian trước là do ngươi may mắn nên mới gặp nhiều nguyên tố đến vậy."

Lục Thiên "ồ" một tiếng rồi hỏi tiếp: "Vậy ta có những nguyên tố gì? Hơn 15 loại, cụ thể là gì chứ?"

Lão Thanh vuốt cằm: "Lửa, Nước, Đất, Thực Vật, Cát, Băng, Lôi, Sương, Kim Loại, Phục Hồi, Đá, Không Khí, Ám, Tốc Độ, Tăng Cường. Còn một cái nữa, ta nhìn không ra."

Lục Thiên nhíu mày: "Vì sao lại như thế?"

Lão Thanh lắc đầu: "Có thể là vì nó ẩn giấu quá sâu."

Lục Thiên nhướng mày. Nguyên tố ẩn giấu quá sâu?

Lục Thiên: "Nếu như vậy, lúc chiến đấu ta phải làm như thế nào? Ta có thể điều khiển được sự vật là nhờ những nguyên tố ta có sao?"

Lão Thanh: "Đúng vậy. Nhưng cấp bậc của ngươi hiện tại vẫn chưa thể làm được. Sở dĩ lúc đó ngươi có thể làm được là vì ngươi thi triển vượt cấp. Hiện tại ngươi chỉ có thể sử dụng năng lượng riêng của mình để truyền vào vũ khí trên tay ngươi mà thôi."

Lục Thiên "ồ" một tiếng: "Vậy có bao nhiêu phương thức chiến đấu tất cả?"

Lão Thanh nói tiếp: "Ba phương thức. Một, như ta vừa nói, truyền năng lượng của ngươi vào vũ khí ngươi cầm để chiến đấu. Hai, sử dụng từng nguyên tố làm lực lượng. Giống như ngươi đã làm trong không gian kia, điều khiển những thứ có tính chất của nguyên tố đó. Ba, sử dụng năng lượng riêng của ngươi. Ví dụ như quả cầu năng lượng ngươi tạo ra lúc trước. Nhưng cách thứ hai và ba ngươi chỉ có thể vận dụng khi ngươi đã đến một cấp bậc nhất định."

Lục Thiên: "Vậy có nghĩa là, hiện tại do ta đang ở Á lục địa nên ta chỉ có thể thăng cấp bằng cách liên tục tích luỹ kinh nghiệm qua chiến đấu, hơn nữa, phải chiến đấu thông qua vũ khí?"

Lão Thanh gật đầu: "Có thể nói là vậy."

Lục Thiên nhướng mày: "Nếu như vậy, không phải tiến độ của ta sẽ rất chậm sao?"

Lão Thanh: "Chỉ cần ngươi chăm chỉ thì cũng sẽ không đến nỗi nào."

Lục Thiên chịu đựng xúc động muốn tẩn lão Thanh một cái, cô gật đầu biểu thị đã hiểu.

Lão Thanh: "Từ bây giờ, cứ cách một tuần ngươi sẽ vào không gian một lần. Thời hạn vào là không giới hạn, ngươi sẽ thoát ra khi nào ngươi xong nhiệm vụ. Đương nhiên, thời gian ở trong không gian sẽ không ảnh hưởng quá nhiều với thời gian bên ngoài."

Lục Thiên: "Được."

Lão Thanh: "Nếu không có gì nữa thì ta đi đây. Ngươi cũng nên chuẩn bị cho buổi huấn luyện tiếp theo đi."

Lục Thiên vội nói: "Khoan đã, về vũ khí, ta nên luyện như thế nào?"

Lão Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngươi cảm thấy bản thân phù hợp với cái nào? Ngươi chọn hai cái rồi ta sẽ đưa cho ngươi hai bộ pháp về vũ khí đó."

Lục Thiên: "Ta phải tự luyện sao?"

Lão Thanh nhún vai, vỗ vào cái bụng mình: "Ngươi trông chờ vào ta sao?"

Gân xanh trên đầu Lục Thiên nảy nảy, cô nghiến răng: "Ông không thể nhờ 'sư huynh' của ta dạy ta sao?"

Lão Thanh ngạc nhiên nhìn cô: "Ngươi muốn được hắn dạy sao?"

Lục Thiên nhướng mày: "Không được sao? Ngươi cũng nói hắn rất mạnh, hơn nữa hắn cũng là 'sư huynh' ta, về tình về lý mà nói thì hắn nên dạy ta đúng không?"

Lão Thanh xoa cái bụng mình một chút rồi nói: "Cũng không phải là không được. Nhưng tên đó khá bận với lượng công việc ta giao cho hắn. Như thế này đi, ngươi cứ chọn hai vũ khí ngươi muốn sử dụng trước, ta sẽ bàn bạc với hắn rồi quyết định thời gian dạy ngươi. Thế nào?"

Lục Thiên gật đầu: "Được. Lần tới gặp mặt ta sẽ nói cho ông biết quyết định của ta."

Lão Thanh cũng gật đầu, phất tay một cái: "Cứ quyết định thế nhé, còn bây giờ ta phải đi đây."

Lục Thiên cáo từ lão Thanh rồi chớp một cái, cô đã quay trở về với căn phòng của mình.

-

Sander đang sắp xếp tư liệu cuối ngày, ông cẩn thận kiểm tra lại từng xấp da dê rồi vươn vai, ngáp một cái, tay phải vỗ vỗ vai trái, lẩm nhẩm: "Lại một ngày trôi qua. Chậc, hôm nay quá xúi quẩy. Tên quái vật Hecatoncheires từ đâu chui ra làm thiệt hại bao nhiêu mạng người, các nhiệm vụ liên quan đến Rừng Archéago cũng bị huỷ bỏ tạm thời. Ai da, hi vọng nhiệm vụ bông hoa Crocus không bị huỷ bỏ luôn, nếu không chỗ chúng ta chắc sẽ bị lão già quân sư kia càm ràm đến năm sau."

Nói đoạn, Sander đứng dậy, thu thập hành lý để chuẩn bị đi về thì đột nhiên ở trong hộp tủ cất giữ những viên đá 'sao chép sinh mệnh' hơi sáng lên, một viên đá bị vỡ ra, viên đá khác thì bốc hơi. Sander nhìn lên Vasidedo, hay còn gọi là Bảng Sinh Mệnh, ghi chép lại những trường hợp 'đã tử vong' và thông tin người làm nhiệm vụ, hiển nhiên, ở trên chiếc bảng bằng đồng thau nhi nhít đầy chữ đó hiện lên thêm một danh tự 'Khase – Da Minh Xà.'

Sander nhíu mày, ông nhìn vào trong hộp tủ, phát hiện khu nhiệm vụ 'Da Minh Xà' đó chỉ còn lại một viên đá bị nứt ảm đạm, viên còn lại biến mất không tăm hơi. Ông giật mình, nếu ông nhớ không lầm, nhiệm vụ 'Da Minh Xà' hôm nay là có hai người thực hành, vậy một viên đá khác đâu?

Sander nhìn lên Vasidedo một lần nữa, phát hiện trên chiếc bảng đồng thau đó hiện ra một dòng chữ khác: 'Nekby(?) – 'Da Minh Xà''

Dấu chấm hỏi đằng sau dòng chữ đó là điều chưa xảy ra bao giờ, Sander hoang mang, không rõ ý nghĩa dấu chấm hỏi đó là gì. Vì thông tin trên Vasidedo là được xoá bỏ mỗi ngày sau khi thông tin được gửi về phía trên, nên Sander lập tức lấy Ốc Truyền Tin dành riêng cho khu nội bộ, lẩm nhẩm một câu thần chú để kích hoạt rồi lập tức nói vào trong Ốc Truyền Tin sau khi nó hơi phát sáng lên: "Đây là Sander ở khu phía Nam vùng Grevia. Hãy nói với Tadd rằng trên Vasidedo xuất hiện một hiện tượng lạ. Dấu chấm hỏi xuất hiện ở cuối tên người làm nhiệm vụ đã 'tử vong.'"

Ốc Truyền Tin lập loè mấy cái rồi tắt đi, Sander hiểu là tin nhắn ông đã được truyền đi. Ông thở phào một cái rồi ngồi lại về chỗ, nhìn lên Vasidedo, trầm ngâm suy nghĩ.

Rất nhanh, Ốc Truyền Tin phát sáng lên, Sander nhanh chóng cầm lên, một giọng nói trầm thấp vang lên từ Ốc: "Đây là Tadd. Hãy cho người điều tra về người có dấu chấm hỏi đó."

Ốc Truyền Tin ảm đạm đi, Sander thở dài thất vọng. Ít nhất cũng phải cho người ta biết dấu chấm hỏi xuất hiện là điều lành hay xấu chứ.

Sander cất Ốc Truyền Tin đi, nhanh chóng ra ngoài phân phó rồi quay trở về bàn làm việc của mình, tìm trong xấp da dê hôm nay, lôi ra hai mảnh da dê của hai người làm nhiệm vụ 'Da Minh Xà' hôm nay rồi xem thử.

[Tên: Khase

Giới tính: Nam

Năm sinh: XX

Sinh sống: Phía Nam Hoàng lục địa, vùng Grevia, thôn Samber

Cấp bậc năng lực: Thượng+

Chữ ký: ZZ]

[Tên: Nekby

Giới tính: Nam

Năm sinh: XX

Sinh sống: Phía Bắc Hoàng lục địa, vùng Asgard, thôn Becka

Cấp bậc năng lực: Trung cấp cao

Chữ ký: ZZ]

Sander nhíu mày. Nekby sinh sống ở phía Bắc, vậy tại sao lại phải đến tận phía Nam để làm nhiệm vụ? Phải biết, điều kiện sinh sống ở phía Bắc tuy khắc nghiệt, nhưng là nơi tập trung nhiều bộ tộc hùng mạnh nhất. Không những không có trạm nhiệm vụ, mà còn là nơi có trạm to nhất nhì.

Sander suy nghĩ một lúc rồi ra ngoài gọi Agatha vào. Đó là cô gái chấp hành công việc sao chép ở hàng chờ ngày hôm nay.

Agatha tiến vào, cô hỏi: "Có chuyện gì không, thưa ông Sander?"

Sander đưa hai mảnh da dê ra rồi hỏi: "Hai người này, cô còn nhớ không?"

Agatha đọc lướt qua thông tin trên hai mảnh da dê rồi nói: "Người tên Nekby này tôi có ấn tượng. Cậu ta có hơi kì quái."

Ánh sáng trong mắt Sander hơi loé lên, ông hỏi: "Kì quái như thế nào?"

Agatha hơi ngửa đầu lên để hồi tưởng lại: "Tôi có cảm giác cậu ta...không phải là nguời ở đây. Trước khi tôi yêu cầu cậu ta đưa viên đá Tafto ra, cậu ta xưng tên mình là Therus, cấp bậc Thượng. Sau khi đá Tafto chiếu ra, cậu ta mới lúng túng bảo rằng Therus là biệt hiệu của cậu ta, còn cấp bậc là vì cậu ta chưa kịp cập nhật nên vẫn ở Trung cấp cao. Có chuyện gì không, ông Sander?"

Sander nắm trọng tâm ở chỗ 'không phải là người ở đây.' Không phải ở đây là ý chỉ không phải là người của Hoàng lục địa.

Sander nghe Agatha nói xong thì đăm chiêu một lúc, sau đó lại hỏi: "Thế còn người còn lại thì sao? Cậu ta có gì kì quái không?"

Agatha suy nghĩ một chút rồi nói: "Kì quái thì cũng không có gì kì quái, thế nhưng người này đột nhiên xuất hiện, nói muốn đồng hành cùng người tên Nekby làm nhiệm vụ, cho dù hai người không hề quen nhau."

Sander hơi ngạc nhiên: "Hai người trước đó không hề quen nhau?"

Agatha gật đầu: "Đúng vậy, người tên Nekby còn khó hiểu nhìn cậu ta, nói rằng cậu ấy không quen biết người nọ. Ngoại trừ cái đó ra thì không còn gì khác."

Sander gật đầu không nói gì. Agatha lên tiếng: "Có chuyện gì sao, ông Sander?"

Sander trầm ngâm gật đầu, chỉ lên Vasidedo, nói bằng giọng nghiêm túc: "Kế bên kí tự của người tên Nekby kia xuất hiện dấu chấm hỏi. Điều này chưa từng xuất hiện, ít nhất là trong 30 năm tôi làm ở đây thì chưa xuất hiện bao giờ." Nói rồi, ông mở hộp tủ chứa những viên đá 'Sao chép Sinh Mệnh' ra, nói: "Viên đá 'Sao Chép Sinh Mệnh' của cậu ta cũng không cánh mà bay. Điều này rất quỷ dị."

Agatha giật mình nhìn lên Vasidedo rồi nhìn xuống hộp tủ, cô run giọng thốt lên: "Hỡi vị Thần Tyr vĩ đại trên cao! Chuyện này sao có thể?!"

Sander mím môi, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Tôi đã báo cáo chuyện này với Tadd, ông ấy bảo chúng ta đi điều tra lai lịch của người tên Nekby kia." Nói đoạn, ông thở dài: "Chỉ hi vọng việc này không phải chuyện gì nghiêm trọng."

Agatha nhắm hờ con mắt, nắm tay phải vỗ nhẹ vào vị trí tim bên trái, cô cúi đầu nói: "Thần ở bên trong mỗi chúng ta."

Sander cũng đáp lễ, nắm tay vỗ nhẹ vào ngực trái: "Thần ở bên trong mỗi chúng ta."

-

Lục Thiên nằm trên giường một lát rồi ngồi dậy nhìn sắc trời.

Bầu trời bây giờ đã sẩm tối, cô đoán chắc đã tới giờ Dậu, Lục Thiên đứng lên thay đồ rồi gọi Trúc Ly dọn bàn ăn lên.

Trúc Ly bưng đồ ăn lên, nhưng không trò chuyện thân mật với Lục Thiên như thường nữa, hiển nhiên vẫn còn dư chấn sau sự việc buổi sáng. Trúc Ly hỏi: "Tiểu thư, người có muốn gọi tên nhóc kia tới hay không? Hắn đã chờ người từ chiều."

Lục Thiên bây giờ mới sực nhớ ra cô vừa mới "nhận nuôi" một tên nhóc. Mới trải qua một ngày thôi mà cô có cảm giác như vừa mới trải qua cả tháng.

Lục Thiên gật đầu: "Gọi hắn vào đây."

Trúc Ly "vâng" một tiếng rồi nhanh chóng cáo lui ra ngoài. Chốc lát sau, Dương Khả đã xuất hiện trước cửa phòng Lục Thiên, cô vẫy tay gọi cậu: "Lại đây."

Dương Khả bước vào, nhìn cô một lát rồi nói: "Tỷ ngủ không ngon sao? Trông tỷ rất mệt mỏi."

Lục Thiên vô thức sờ mặt mình một cái, cô bật cười: "Đúng vậy, ta mơ thấy ác mộng."

Dương Khả im lặng một lúc rồi cậu lặng lẽ kéo tay Lục Thiên, vỗ nhẹ trên đó: "Tỷ đừng sợ, ác mộng không có thật, có ta ở đây."

Lục Thiên bất ngờ, sau đó cô phì cười, búng trán Dương Khả một cái: "Ngươi thì có bao nhiêu bản lĩnh? Còn biết cách an ủi cơ đấy."

Dương Khả dẩu môi lên, tay ôm trán: "Ta sẽ mạnh lên cho mà xem! Đến lúc đó ta sẽ bảo vệ tỷ!"

Lục Thiên cười híp mắt, xoa trán Dương Khả: "Được được, ta chờ ngươi. Nào, mau ăn đi."

Lục Thiên xới cơm cho Dương Khả rồi gắp đồ ăn cho cậu: "Ngươi ăn nhiều một chút, ngươi còn bé mà đã không ăn uống đủ chất, cũng quá gầy rồi!" Nói rồi, bản thân cô cũng húp một miếng canh.

Dương Khả bĩu môi: "Ta cũng không còn bé nữa! Ta đã 12 tuổi rồi."

"Phụt--!"

Lục Thiên phun hết cả nước canh ra ngoài, trợn mắt nhìn Dương Khả: "Ngươi nói cái gì?! Ngươi 12 tuổi?!"

Đùa à, cô nhìn thằng nhóc kiểu gì cũng chỉ thấy hắn cùng lắm là 8 tuổi mà thôi.

Dương Khả lau nước canh bị bắn lên mặt, cậu gật đầu: "Phải, ta năm nay đã tròn 12 tuổi rồi."

Cha mẹ ơi! Cậu ta chỉ nhỏ hơn cô có 4 tuổi mà thôi!

Nghĩ lại những khoảng khắc cô đã đối xử cậu ta như một đứa bé thì Lục Thiên chỉ muốn độn thổ.

Lục Thiên gượng gạo hắng giọng, vội vàng lấy khăn lau mặt cậu: "Vậy...vậy sao? Thế nhưng dù sao đi chăng nữa thì ngươi cũng phải ăn nhiều một chút! Người không có tí da thịt gì cả."

Dương Khả gật đầu, chậm rãi cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng.

Lục Thiên quan sát cậu ta. Nếu như trước đây cậu ta luôn chịu khổ thì khi ăn những món ăn như thế này, cậu ta phải có phản ứng mãnh liệt hơn hẳn. Hơn nữa, từ chức vụ thấp kém nhất mà đột nhiên được thăng lên làm "thư ký" cho cô thế này mà cậu ta cũng không tỏ ra quá sợ hãi, từ đầu tới cuối có thể được xem là bình tĩnh quá mức.

Rốt cuộc cậu ta là người như thế nào? Quá khứ của cậu ta là gì? Còn cả màu mắt của cậu ta nữa.

Lục Thiên nghĩ dù gì cũng còn rất nhiều thời gian, sau này hỏi cậu ta cũng không muộn. Cô phải nhanh chóng ăn xong để còn đi tập luyện.

Lục Thiên vừa ăn vừa nói: "Ăn xong ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, ta phải đi tập luyện một chút."

Dương Khả nghe xong thì ngửa đầu lên, hỏi: "Ta có thể đi theo tỷ không?"

Lục Thiên hơi bất ngờ: "Ngươi muốn đi theo?"

Dương Khả gật đầu: "Phải! Ta cũng muốn được tập luyện."

Lục Thiên trố mắt nhìn cậu: "Ngươi?"

Dương Khả gật đầu chắc nịch.

Lục Thiên ú ớ một hồi lâu thì hỏi: "Ngươi chắc chứ?"

Dương Khả: "Ta chắc chắn."

Lục Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy cũng được, nhưng vài hôm nữa ta muốn mang ngươi tới gặp một người."

Nhận được sự đồng ý của Lục Thiên, Dương Khả vui vẻ gật đầu.

Hai người ăn cơm xong thì xuất phát luôn. Lục Thiên dẫn theo Dương Khả đi theo con đường cũ đến nơi huấn luyện.

Lục Thiên để Dương Khả xuống, cô quan sát Dương Khả một lúc rồi nói: "Ngươi hiện tại có khả năng đến đâu? Có đủ lực để đánh ngã một người không?"

Dương Khả suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Nhưng ta có thể nhìn thấy điểm yếu và kết liễu họ."

Lục Thiên nghe xong thì rùng mình một cái.

Đây có phải là điều mà một đứa trẻ 12 tuổi nên nói không?

Lục Thiên nắm bắt trọng điểm trong câu nói của cậu ta, cô hỏi: "Nhìn thấy?"

Dương Khả gật đầu, cậu chỉ vào đôi mắt mình: "Không những ta có thể nghe hiểu các loại côn trùng và động vật, ta còn có thể 'thấy' những điểm huyệt và yếu điểm con người. Chỉ cần có cơ hội, ta có thể kết liễu người đó trong tích tắc."

Lục Thiên nhướng mày: "Ngươi đã từng giết người chưa?"

Dương Khả im lặng một lúc rồi gật đầu.

Ồ.

Thú vị.

Lục Thiên nhếch miệng cười. Hoá ra tên nhóc này không hề trong sáng như bề ngoài của nó. Với năng lực như vậy, nếu được đào tạo thành một sát thủ, chắc chắn nó sẽ trở thành một tên sát thủ chuyên nghiệp nhất, một cỗ máy giết người.

Lục Thiên gật đầu: "Vậy được, ta dạy cho ngươi những thứ cơ bản nhất để rèn luyện thể lực và tăng cơ bắp ngươi trước."

Dương Khả gật đầu.

Lục Thiên hướng dẫn cho cậu một số bài tập cơ bản nhất, rồi bắt cậu tập đi tập lại mỗi bài tập 10 lần, sau đó cô đi 'trò chuyện' với các nguyên tố.

Lục Thiên đứng 'bàn bạc' với các nguyên tố về bài tập hôm nay, cô muốn chúng nó có thể cho cô dư thời gian để cô nghiên cứu về cách tu luyện năng lượng của cô và tăng thêm thời gian huấn luyện tinh thần lực.

Trong lúc Lục Thiên đang đứng trò chuyện với các nguyên tố thì Dương Khả đang vừa tập vừa liếc mắt nhìn cô.

Dương Khả nhíu mày. Cô đang nói chuyện với ai?

Cậu có cảm giác như Lục Thiên có thể thấy được những thứ người khác không thể thấy, cũng giống như cậu vậy.

Nhưng những thứ đó là cái gì? Liệu có phải là do màu mắt đặc biệt của cô hay không?

Dương Khả dời tầm mắt đi, cậu nghĩ tới một ngày nào đó khi cô có thể nguyện ý tin tưởng cậu hoàn toàn, có thể cậu sẽ biết.

Sau khi đàm phán xong với các nguyên tố, Lục Thiên nhảy xuống sông khởi động.

Ngày hôm nay, Lục Thiên như thường lệ đẩy giới hạn của cơ thể đến cực hạn rồi tiếp tục vật lộn với các bài tập của các nguyên tố.

Sau khi cô hoàn thành xong tất cả những bài tập hôm nay, trời cũng đã hửng sáng, các nguyên tố giữ lời hứa cho cô thời gian để nghiên cứu về cách tu luyện.

Lục Thiên đi kiểm tra Dương Khả một chút rồi cô khoanh chân ngồi lên một tảng đá, bắt đầu định thần.

Theo như lão Thanh đã nói, có ba cách để thăng cấp. Một là hấp thụ nguyên tố, hai là chiến đấu, ba là vượt giới hạn hấp thu. Cách một và hai chắc chắn không phù hợp với hầu hết các nơi ở Á lục địa, cô cũng không thể phụ thuộc vào không gian của lão Thanh để hấp thụ. Nếu như vậy, chỉ còn cách thứ hai là liên tục chiến đấu để tích luỹ kinh nghiệm.

Nhưng có thật sự là chỉ có ba cách thôi không?

Chắc chắn còn những cách khác.

Lục Thiên ngồi suy nghĩ một lát rồi lơ đễnh nhìn những tố bay lượn lờ xung quanh cô, chợt một ý tưởng loé lên trong đầu cô.

Kích thước của các nguyên tố luôn cố định như vậy sao? Nếu như cô thử tăng kích thước của chúng nó, chuyện gì sẽ xảy ra?

Thế nhưng tăng kích thước chúng nó bằng cách nào?

Lục Thiên cau mày suy nghĩ một lúc rồi thử sử dụng tinh thần lực của mình để điều khiển chúng. Thế nhưng dù sao thì các nguyên tố cũng có ý thức riêng của chúng, hơn nữa còn rất mạnh, nên với cấp bậc tinh thần lực hiện tại của Lục Thiên, muốn điều khiển chúng là điều không thể. Chỉ mới thử điều khiển thôi mà đầu cô đã đau nhức như búa bổ.

Lục Thiên ôm đầu thở dốc.

Không được sao?

Lục Thiên không bỏ cuộc, cô tiếp tục suy nghĩ, hòng tìm ra giải pháp.

Sau đó cô chợt nghĩ ra cái gì đó, cô nhanh chóng nhắm mắt, khoanh chân lại, hấp thụ ba nguyên tố nước gần nhất.

Ba nguyên tố nước bỗng nhiên bị hấp thu: "???"

Lục Thiên liên tục hấp thụ ba nguyên tố nước đó rồi liên tục thả chúng ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy hơn 20 lần.

Ba nguyên tố: "??????"

Ba nguyên tố bắt đầu nhiễu loạn, lẫn lộn lung tung. Sau một lúc, đột nhiên chúng nhập vào nhau.

Lục Thiên mở bừng con mắt ra, cô nhìn chăm chú nguyên tố nước to tròn trước mặt.

Tim Lục Thiên đập loạn thình thịch, cô run rẩy kìm chế sự vui sướng trong lòng.

Thành công! Thành công rồi!

Lục Thiên run rẩy đưa tay lên, di chuyển nguyên tố xuống gần để quan sát kỹ hơn.

Tim Lục Thiên như muốn nổ tung vì vui sướng. Cô thí nghiệm thành công rồi!

Bây giờ Lục Thiên đã hiểu được cảm giác của các nhà khoa học khi thành công một thí nghiệm nào đó. Cảm giác đạt được thành tựu này đúng là một chất rất dễ gây nghiện, không bất ngờ gì khi các nhà khoa học luôn có xu hướng bị 'điên.'

Phương pháp Lục Thiên sử dụng là tạo ra 'glitch.'

Tương tự như khi hack phần mềm, hacker sẽ liên tục sử dụng một mệnh lệnh gì đó trong một khoảng thời gian để gây ra sự nhiễu loạn trong chương trình, dẫn đến lỗ hổng phần mềm xuất hiện.

Lục Thiên đã áp dụng phương thức tương tự để 'hack' kích thước của các nguyên tố.

Nguyên tố nước to tròn đó khi còn đang mơ màng, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Lục Thiên đã ngoạm một cái, hấp thu luôn nó.

Lục Thiên cảm nhận dòng năng lượng vừa mới hấp thu được trong người, cô cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, cô khó chịu ôm ngực thở dốc.

Da Lục Thiên bắt đầu đỏ lên, cô cảm nhận được năng lượng trong cơ thể cô chạy loạn khắp nơi. Cảm giác này giống như lần trước khi cô nhận lượng nguyên tố quá tải vào người, cơ thể không đủ khả năng để hấp thu một lần quá nhiều năng lượng.

Cũng may chỉ sau một khắc, Lục Thiên bắt đầu cảm thấy đỡ hơn, cô ngồi dậy lau mồ hôi.

Sau khi liều mạng hấp thụ nguyên tố bị biến dị, Lục Thiên liền biết nếu muốn hấp thụ dạng nguyên tố như thế này, cô cần phải nâng cao thể chất hơn nữa.

Nhưng sau khi cô hấp thu nó xong, Lục Thiên cảm thấy cơ thể mình dồi dào năng lượng hơn hẳn, thậm chí còn khoẻ hơn trước khi cô bắt đầu tập luyện hôm nay.

Lục Thiên nhoẻn miệng cười. Xem ra cô đã tìm ra được một cách gian lận để tăng năng lực của mình lên rồi.

Lão Thanh không đề cập tới phương pháp này, hiển nhiên đây không phải là phương pháp được khuyến khích sử dụng. Một khi bị phát hiện, cô chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Lục Thiên hài lòng đứng lên, cô gọi Dương Khả rồi trở về phủ Vương gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top