Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17 - Thay đổi

Không gian biến đổi, Lục Thiên liền nhận ra đã đến giờ cô gặp mặt lão Thanh và Mộ Tịch.

Phổ Đàm cũng nhận ra không gian biến đổi, nó sợ hãi kêu lên: "Chuyện gì vậy!"

Lục Thiên: "?!" Vì cái gì tên này vẫn ở đây?!

Trước khi Lục Thiên kịp lên tiếng thì một giọng nói đầy hứng thú vang lên: "Ồ? Vì sao lại có một sinh vật khác ở đây?"

Lục Thiên quay đầu lại, phát hiện lão Thanh và Mộ Tịch đang đứng phía sau mình, tò mò nhìn Phổ Đàm.

Phổ Đàm đột nhiên thấy hai người thình lình xuất hiện, nó hét lên: "Quỷ!!!!"

Lục Thiên hắc tuyến nhìn nó.

Ngươi là cái gì vậy? Người sao? Có con quỷ nào nhát như ngươi không cơ chứ?

Phổ Đàm chợt nhận ra mình lỡ lời, nó hắng giọng một cái rồi cảnh giác nhìn hai người vừa xuất hiện: "Các ngươi là ai? Đây là đâu? Vì sao ta lại ở đây?"

Lục Thiên thở dài: "Câu hỏi này ta hỏi mới đúng. Vì cái gì ngươi lại ở đây?"

Phổ Đàm nhíu mày không hiểu, định lên tiếng thì lão Thanh đã mở miệng: "Ngươi là ngạ quỷ sao?"

Phổ Đàm cảnh giác nhìn lão Thanh, cái đuôi nó ngoe nguẩy trên không trung: "Ngươi là ai?"

Lão Thanh mỉm cười: "Cứ gọi ta là lão Thanh. Có thể nói ta là 'sư phụ' của Lục Thiên. Đây là không gian của ta."

Phổ Đàm nhíu mày: "Lục Thiên là ai?"

Lão Thanh bất ngờ, nhìn qua Lục Thiên đang nổi gân xanh trên trán, lão bật cười: "Ngươi còn không biết chủ nhân của ngươi tên là gì sao?"

Phổ Đàm giật mình nhìn Lục Thiên, thấy cô đang dùng hai con mắt sắc bén lườm mình thì nó liền quay đi, chột dạ gãi đầu: "Cái này...cũng không trách ta được! Dù sao ta cũng chỉ mới biết cô ta mà thôi."

Lão Thanh cười haha hai tiếng rồi quay sang Lục Thiên: "Chỉ mới có mấy ngày không nhìn thấy ngươi mà ngươi đã kiếm về được một bất nhân loại rồi, thậm chí còn kí khế ước."

Lục Thiên thở dài: "Ta làm sao biết được sự việc sẽ diễn ra thế này? Trước khi ta kịp nhận ra thì ta đã kí khế ước rồi." Đoạn, cô nói tiếp: "Hơn nữa, vì sao nó có thể vào được không gian này? Không lẽ là vì khế ước?"

Lão Thanh gật gù: "Một phần là vì như thế. Nó là quỷ, hơn nữa đã ký khế ước với ngươi, hiển nhiên cũng sẽ vào được không gian này. Thế nhưng, không phải lúc nào nó cũng sẽ vào được. Như ta đã nói, không gian ta tạo ra chỉ dành cho ngươi, hoặc khi có sự cho phép của ta thì mới được vào. Sinh vật ký khế ước với ngươi cũng có thể bị lôi vào, nhưng một khi đã tiến vào thì năng lượng của nó sẽ bị rút đi khá nhiều. Nếu như không muốn bị tiêu tán thì không nên ở lại quá lâu."

Phổ Đàm tái mặt. Bây giờ lão già đó nói nó mới để ý, nó vẫn luôn duy trì tư thế ngồi từ đầu đến giờ, sức lực cũng dần yếu đi.

Lục Thiên thầm thở phào. Suy cho cùng, cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tên quỷ xanh chuối này. Cô cũng không muốn nó biết quá nhiều về cô.

Phổ Đàm liếc nhìn Lục Thiên một cái rồi nói với lão Thanh: "Thế bây giờ ta muốn thoát ra thì làm như thế nào?"

Lão Thanh nói: "Chỉ cần ngươi muốn."

Phổ Đàm "hả" một tiếng rồi nói: "Đương nhiên là ta muốn..."

Nó nói chưa hết lời thì đột nhiên biến mất.

Lục Thiên: "..."

Lão Thanh bật cười, quay qua nói với cô: "Ngươi thu hút được những thứ rất độc đáo đó."

Khoé miệng Lục Thiên giật giật mấy cái: "Ta thà không thu hút thì hơn."

Nói rồi, cô chợt nhớ đến chuyện máu của cô, Lục Thiên quay qua lão Thanh, tóm tắt lại chuyện máu của cô và Phổ Đàm, cô hỏi: "Thế không phải bất cứ sinh vật nào ăn phải máu của ta cũng sẽ thành như ta sao?"

Lão Thanh vuốt cằm suy tư một lúc rồi lắc đầu: "Sở dĩ tên nhóc quỷ đó có thể nhìn thấy và hấp thụ được nguyên tố là bởi vì không những nó đã từng cắn ngươi, mà nó lại còn ký khế ước với ngươi. Ta nghĩ máu của ngươi chắc chắn có thứ gì đó đặc biệt, dù sao đi chăng nữa thì ngươi đã từng được tái tạo, thế nhưng nuốt phải máu của ngươi không đủ để tên nhóc đó có được năng lực như ngươi. Khế ước chính là chất xúc tác để nó có thể nhìn thấy và ăn nguyên tố."

Lục Thiên hắc tuyến: "Nếu như vậy, không lẽ bây giờ ta vốn đã không có nguyên tố để tu luyện, mà còn bị cướp mất?"

Lão Thanh: "Kì thực ta nghĩ tên nhóc đó có thể thử tiến hoá bằng cách tu luyện. Dù sao quỷ tuy có lợi thế của quỷ nhưng nếu gặp phải Thầy Trừ Tà có cấp bậc cao, nếu như nó không có đủ kỹ năng thì cũng sẽ thành cá trên thớt mà thôi."

Khoé miệng Lục Thiên co giật. Ngạ Quỷ không ăn để thăng cấp mà tu luyện để thăng cấp sao?

Lão Thanh như biết cô nghĩ gì, gật gù nói: "Đó là cách duy nhất rồi. Nếu không thì ngươi chịu khó chia sẻ một ít nguyên tố cho nó vậy."

Còn khuya!

Thoáng chốc, cái cảm giác thương hại cho tên nhóc quỷ đã tan biến.

Lục Thiên nói tiếp: "Nếu như máu của ta vẫn có gì đó đặc biệt, vậy tốt nhất là ta không nên bị thương?"

Lão Thanh gật đầu: "Ngoại trừ ở không gian chiến đấu của ta ra, ngươi tốt nhất là không nên bị thương. Để tránh phiền phức kéo đến."

Lục Thiên: "..."

Lão Thanh vỗ vai cô: "Yên tâm, A Tịch sẽ luyện ngươi ra một cao thủ! Không dễ gì bị thương được đâu!"

Lục Thiên: "..." Cảm thấy tương lai thật tối tăm.

Mộ Tịch: "..." Cảm thấy tương lai thật tối tăm +1.

Lục Thiên thở dài một cái, gật đầu cam chịu số phận.

Sau đó ba người đứng nói chuyện về tình hình dạo gần đây và tiến độ của Lục Thiên, những thứ cần sửa, những thứ tạm ổn, vân vân.

Một khắc sau, lão Thanh cảm thấy không có gì nữa, liền giao phần còn lại cho Mộ Tịch, trước khi đi, lão nói: "À phải rồi, ngày mai là lần vào không gian thứ 10 của ngươi để luyện tập. Hãy chuẩn bị cho kỹ."

Lục Thiên gật đầu, cáo từ lão Thanh rồi cùng Mộ Tịch trở về căn phòng cô.

Trở về liền thấy Phổ Đàm đang nằm lắc lư trên giường cô, Lục Thiên chịu đựng xúc động muốn đạp tên nhóc một cước lăn xuống giường, nhưng cuối cùng cô chỉ liếc nó một cái rồi nói: "Đi theo ta, ta muốn cho ngươi gặp một người."

Dương Khả đang ngồi luyện chữ trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, cậu biết đã đến giờ tập. Cậu nhanh chóng sửa soạn một chút rồi mở cửa, qủa nhiên, là Lục Thiên đến tìm. Trước khi Lục Thiên kịp mở miệng, cậu lên tiếng: "Thiên tỷ, đằng sau tỷ là cái gì thế?"

Lục Thiên hơi bất ngờ, sau đó cô nhớ ra Dương Khả có dòng máu Duy Lợi nên cũng không nghĩ nhiều, cô cười: "Tiểu Khả, từ bây giờ cậu ta sẽ là bạn của ngươi, gọi là Phổ Đàm."

Dương Khả nhíu mày: "Bất nhân loại? Quỷ?"

Lục Thiên gật đầu, hắng giọng nói: "Chuyện kể ra cũng khá dài, đại khái là cậu ta sẽ theo chúng ta từ bây giờ. Ta mong hai người các ngươi sẽ giúp đỡ lẫn nhau."

Dương Khả nhìn Phổ Đàm, cậu gật đầu: "Ta là Dương Khả."

Phổ Đàm tò mò nhìn cậu, nó lượn quanh cậu ta một lúc rồi nói: "Hửm? Ngoại trừ Lục Thiên ra, ngươi là nhân loại đầu tiên có lọai máu khá đặc biệt đó." Nói rồi, nó liếm môi theo thói quen.

Gân xanh trên đầu Lục Thiên nảy lên, cô cốc đầu Phổ Đàm một cái tạo nên một cục u sưng to. Phổ Đàm gào lên: "Ngươi!"

Lục Thiên làm lơ nó, nói với Dương Khả: "Chuẩn bị đi thôi."

Dương Khả gật đầu, cậu thu dọn đồ trong chốc lát rồi đi cùng Lục Thiên ra ngoài.

Sau khi Phổ Đàm được thông tin về chuyện cậu không được ăn bất cứ thứ gì để tiến hoá nữa mà phải tu luyện liền bày ra cái vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Quỷ chắc cũng không ai xui xẻo như nó.

Nhưng không để Phổ Đàm tự thương xuân bi thu hồi lâu, nó liền bị Mộ Tịch lôi đi nhập hội cùng với hai người kia cùng với các bài tập sống không bằng chết.

Quỷ sinh thật khó khăn.

-

"Thưa ông Sander, không có người nào tên Nekby sinh sống ở phía Bắc vùng Asgard, thôn Becka."

Sander đang ngồi nghỉ trong phòng làm việc riêng thì một thanh niên bước vào báo cáo.

Sander nghe xong thì nhíu chặt mày. Hiển nhiên chuyện này không đơn giản như bề ngoài.

Ông hỏi người thanh niên: "Cậu chắc chứ?"

Người thanh niên gật đầu chắc nịch: "Chúng tôi đã cho người đi kiểm tra toàn bộ thôn Becka, thậm chí là cả vùng Asgard, nhưng không một ai quen biết người tên Nekby này cả."

Sander nhíu mày: "Vậy thì quá kì lạ, tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây chứ?"

Người thanh niên do dự một lúc lâu rồi cất tiếng: "Ông Sander, không phải cậu ta là người của bộ tộc kia chứ? Dù sao gần đây luôn có dấu hiệu chiến tranh phát động. Hiện giờ đang có rất nhiều tin đồn về sự phục hưng của bộ tộc kia."

Sander nghe vậy thì giật mình, cau mày quát lên: "Không được nói bậy! Bộ tộc kia đã bị diệt hơn 2000 năm trước. Những người cần chết đều đã chết. Một đám con cháu tạp nham còn làm được trò trống gì? Hơn nữa, nếu thật sự cậu ta là người của bộ lạc kia, động cơ cậu ta tới đây nhận nhiệm vụ không hề hợp lý chút nào."

Người thanh niên kia run lên một cái rồi cúi đầu: "Là tôi lỡ lời, ông Sander."

Sander mệt mỏi day trán, ông phất tay: "Cậu lui đi. Vất vả rồi."

Người thanh niên kia đập nhẹ nắm tay vào ngực trái, làm một lễ: "Thần ở bên trong mỗi chúng ta."

Sander cũng đáp lễ: "Thần ở bên trong mỗi chúng ta."

Sau khi người thanh niên kia đi khuất, Sander lấy Ốc Truyền Tin ra, đọc chú ngữ rồi nói: "Đây là Sander phía Nam vùng Grevia. Đã có kết quả điều tra, không có người nào tên Nekby ở nơi cậu ta sinh sống. Chờ chỉ thị tiếp theo."

Chờ một lát, Ốc Truyền Tin sáng lên, ông vội vàng bắt lên nghe, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên: "Đây là Tadd. Không cần điều tra nữa. Hiện tượng dấu chấm hỏi đó là 'Không rõ sống chết.' Không cần quan tâm nhiều."

Sander nghe xong thì khó chịu không thôi. Làm gì có chuyện Vasidedo không rõ sống chết người nhận nhiệm vụ? Còn nữa, vì sao viên đá 'Sao chép Sinh Mệnh' lại biến mất chứ?

Nhìn thế nào cũng thấy chuyện này không hề đơn giản. Thế nhưng cấp trên cũng đã nói như vậy, ông cũng không còn cách nào, bèn gạt chuyện này sang một bên.

-

"A-------------------------------!"

Tiếng gào thét bi thương xé rách trời vang lên, kinh thiên động địa đến toàn phủ Vương gia, khiến cho tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào nơi phát ra tiếng hét – biệt phủ của Lục Thiên.

Hàng loạt hộ vệ và các nha hoàn, tiểu tư xông tới, chạy đến trước cửa phòng Lục Thiên. Khi Trúc Ly chuẩn bị xông vào thì một người đàn ông từ bên trong bước ra, hắn nhanh chóng khép lại cửa rồi quay mặt đối diện với đám người, đưa ngón trỏ lên miệng.

Đám người khiếp sợ, Trúc Ly hô lên: "Ngươi là ai?!"

Đồng loạt, các hộ vệ rút vũ khí ra chỉa vào người đàn ông trước mặt.

Mộ Tịch lạnh lùng nhìn đám người, không nói.

Không khí xung quanh như ngưng đọng lại, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống mấy độ, vừa lạnh lẽo vừa khó thở.

Mộ Tịch mở miệng, giọng nói hắn từ tốn, nhẹ nhàng, nhưng lại rất có trọng lực: "Tinh thần của tiểu thư hiện tại đang không được ổn định. Mời các ngươi trở về, tránh làm phiền đến tiểu thư."

Trúc Ly cắn răng: "Nhưng ngươi là ai?! Vì sao lại xuất hiện ở trong Vương phủ?"

Mộ Tịch khe khẽ thở dài, hắn búng tay một cái, nhất thời, trong không khí như có gì đó thay đổi, đám người đứng trước cửa phòng Lục Thiên đột nhiên nhìn nhau, tự hỏi vì sao bản thân lại ở đây, bầu không khí trong Vương phủ cũng trở lại bình thường.

Trúc Ly mù mờ nhìn xung quanh. Vì cái gì một giây trước cô đang giặt giũ, một giây sau cô lại xuất hiện ở đây rồi?

Trúc Ly gãi đầu, xua tay giải tán đám người, bản thân cô cũng trở về.

Mộ Tịch liếc nhìn qua người duy nhất vẫn còn đứng trước cửa phòng Lục Thiên: "Trở về đi."

Dương Khả cau mày, tay siết lại, ánh mắt lo lắng nhìn vào trước cửa phòng Lục Thiên tựa như muốn nhìn xuyên thấu qua nó, cậu run giọng hỏi: "Thiên tỷ...tỷ ấy...làm sao vậy?"

Mộ Tịch lắc đầu, hắn xoa đầu cậu: "Đừng lo lắng, A Thiên không sao. Ngươi trước trở về đi."

Dương Khả lắc đầu, ánh mắt quật cường nhìn lên Mộ Tịch: "Ta sẽ ngồi đây chờ."

Mộ Tịch thở dài, hắn cười: "Được. Tuỳ ngươi."

Trong phòng, Lục Thiên tứ chi vô lực ngồi bệt xuống sàn, cả người run rẩy, tay ôm ngực gào khóc không thành tiếng. Nước mắt lã chã thi nhau rơi xuống, thấm ướt một mảng lớn trên y phục cô.

Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì?

Vì cái gì cậu ấy lại chết!

Vì cái gì!

Tay Lục Thiên điên cuồng đập xuống sàn, mặt đất run nhẹ theo từng cú đánh của cô, tạo nên tiếng vang vang dội khắp phòng. Máu từ nắm tay chảy dọc xuống, dính lên sàn. Những mảnh gỗ nhỏ vụn cắm sâu vào da thịt cô cũng không thể khiến cô dừng lại. Trong phút chốc, cơn đau từ bên trong đã lấn át cơn đau của xác thịt, khiến cho cô không còn cảm thấy đau đớn khi nắm tay của bản thân không còn nguyên vẹn.

"A------------------------!"

Cô gào lên. Nỗi bất lực và bi thương tận cùng như muốn chiếm lấy cô, bóng tối như muốn nuốt chửng lấy trái tim cô, đau đến mức khó thở.

Lục Thiên há miệng thở dốc, cả người cô run lên, rồi vô lực nằm xuống. Tay cô ôm ngực, chân cong lên, cả người cuộn tròn lại tựa như những chú sâu bướm đã bị bẻ gãy cánh, yếu ớt đến vô lực.

Đã bao lâu rồi cô chưa nếm trải lại cảm giác này?

Đã bao lâu rồi cô chưa trải nghiệm lại cảm giác bất lực vô vọng đến thế này?

Lục Thiên không nhớ, cũng không muốn nhớ.

Từng ký ức trước đó như thước phim tua nhanh trong đầu cô, cô thu mình, ôm bản thân lại hòng tìm được cảm giác an toàn.

Phổ Đàm bay lơ lửng trước mặt cô, lo lắng hỏi: "Ngươi...không sao chứ?"

Đáp lại nó là một khoảng không im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng khóc nấc nhỏ của Lục Thiên.

Khoảng một lúc lâu sau, Lục Thiên thả tay ôm ngực ra, cô cúi đầu xuống nhìn, đó là một mảnh vải dài và mỏng màu đỏ.

Đúng hơn là mảnh vải màu trắng bị máu nhuộm thành.

Lục Thiên vuốt ve mảnh vải đó, lại một lần nữa ôm vào lòng ngực, miệng lẩm nhẩm: "A Húc...thật xin lỗi...A Húc..."

Không gian vừa rồi Lục Thiên vừa trải qua là không gian dài nhất cô từng đi qua. Trong không gian này, Lục Thiên là một tên lính nằm vùng với nhiệm vụ tìm ra các chiến lược và thông tin bảo mật của quân đội nước láng giềng trong thời kỳ chiến tranh A-X.

Đợt nằm vùng này tốn mất mười năm.

Không dễ gì cô mới có thể trở thành cánh tay đắc lực của phó đô đốc, giành được niềm tin của các lãnh đạo và thâm nhập vào các thông tin bảo mật.

Lục Thiên biết các không gian là ảo nên cô cũng không quá để tâm vào các nhân vật cô tiếp xúc, thế nhưng trong không gian này, tuy thời gian bên ngoài trôi qua chẳng được bao nhiêu nhưng cô đã trải qua 10 năm tân tân khổ khổ của một người lính, và thời gian này cũng đủ để cô hoàn tòan đặt một người vào trong tim.

Lục Thiên quen biết Mã Húc từ lúc cô là tân binh của quân đội giặc, sau bao nhiêu trận chiến, cả hai dần trở thành chiến hữu đồng sinh cộng tử với nhau, mối liên kết giữa hai người rất bền chặt, chính là anh em như thể tay chân. Mã Húc trong lúc vô thức đã trở thành người bạn tri kỷ của cô, là một trong số những người ít ỏi Lục Thiên thật sự coi trọng và tin tưởng.

Mười năm trở nên rất chân thực, cuộc sống quân đội dài dằng dẵng trong đó khiến cô nhiều lúc còn quên mất rằng không gian này vốn là ảo.

Thậm chí cô còn nghĩ vốn dĩ cô không phải là Mạn Lục Thiên hay Nilia Van Lục Thiên, thế giới cô sống lại vốn cũng không tồn tại, mà quân đội cô làm việc cho cũng trở nên hư ảo.

Tựa như tất cả mọi thứ chỉ do cô tưởng tượng ra.

Mà 10 năm sinh sống cùng các chiến hữu và Mã Húc ở quân đội giặc mới thật sự là cuộc sống của cô.

Thế nhưng sự thật vốn dĩ không đẹp đẽ như vậy. Nhiệm vụ của cô hoàn thành, quân đội giặc không hiểu thấu mà bị đánh thua tan tác đến mất nước. Các sách lược đều bị nhìn thấu và các thông tin cơ mật nhất cũng bị rò rỉ, cuối cùng khiến cho từ một đất nước hùng mạnh trở thành một chiếc bánh ngon cho các nước khác cấu xé nhau tranh giành.

Từ đầu đến cuối, không một ai biết rằng đó chính là kiệt tác của cô.

Mã Húc cũng vậy.

Cậu ta từ đầu đến lúc chỉ còn hơi thở cuối cùng vẫn đặt hết lòng tin vào cô.

Ngu ngốc đến khó chịu.

Vào giây phút cuối, khi trận doanh trở thành chiến địa, xác người vương vãi khắp nơi, nhà tan, nước mất, cậu ta vẫn có thể vạch ra một lối thoát cho Lục Thiên, dùng hết tính mạng của mình để bảo vệ cô, không biết rằng người gây ra tất cả những thảm kịch này là người mình tin tưởng nhất.

Nực cười.

A Húc à, A Húc. Vì sao cậu lại ngu ngốc đến như vậy?

Ngu ngốc đến đau lòng.

Tôi đáng để cậu trả giá bằng cả sinh mạng như vậy sao?

Vốn dĩ Lục Thiên đã chuẩn bị chu toàn đường lui cho Mã Húc và cả cuộc sống sau này của cậu ta. Thế nhưng cuối cùng con đường lui an toàn đó lại áp ngược lại lên mình.

Lục Thiên còn nhớ rõ, những lời cuối của Mã Húc.

"A Thiên...cậu, nhất định phải sống."

"Hãy...gửi lời xin lỗi đến cho vợ tớ hộ tớ."

"Chạy....mau."

Sự hối hận, bứt rứt, và bất lực dằn vặt tâm trí và trái tim cô.

Hết lần này đến lần khác, cô vẫn không thể bảo vệ được những người quan trọng nhất với cô.

Vì sao?

Vì...cô chưa đủ mạnh.

Mảnh vải là thứ duy nhất cô giữ được sau khi níu kéo chiếc áo quân đội rách bươm của Mã Húc trong hiểm cảnh. Cũng là thứ duy nhất minh chứng cho sự yếu ớt và bất lực của cô.

Và đó cũng là thứ duy nhất minh chứng cho tình bạn giữa cô và Mã Húc.

Không biết qua bao lâu, Lục Thiên tỉnh lại sau cơn thiếp đi trong vô thức, cô cảm thấy cả người như bị vắt kiệt hết sức lực, rệu rạo đến không tả nổi.

Lục Thiên đưa tay lên, phát hiện cái tay bị thương đã được băng bó tỉ mỉ. Bây giờ cơn đau nhức dữ dội mới truyền đến, khiến cho cô nhíu mày.

Cô ngồi dậy, từ trên ngực rơi xuống mảnh vải đỏ, cô im lặng nhìn chằm chằm mảnh vải trong chốc lát rồi cô cầm lên, bóp chặt trong tay.

Không gian biến đổi, Mộ Tịch và lão Thanh xuất hiện.

Bầu không khí bao trùm bởi sự im lặng ngột ngạt.

Lão Thanh thở dài, mở lời: "Tiểu Thiên...ngươi phải nhớ, tất cả những nơi ngươi đi qua, tất cả những người ngươi gặp trong không gian, đều là ảo."

Lục Thiên im lặng một lúc, rồi cất giọng khàn khàn lên: "...Ta biết."

Lão Thanh thở dài một lần nữa, nhìn qua Mộ Tịch, cả hai đều thấy sự bất lực trong mắt nhau.

Lão Thanh bước lên, vỗ nhẹ lên vai cô tựa an ủi.

Qua một lúc sau, Lục Thiên ngước lên nhìn hai người. Cả Lão Thanh lẫn Mộ Tịch đều bị chấn động với ánh mắt của cô.

Ánh mắt cô sắc bén, quyết liệt, tựa như bảo kiếm tra khỏi vỏ, tựa như mãnh thú vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ dài.

Đó là một loại ánh mắt rất áp lực và cường thế, chỉ thường thấy trên những cường giả thực thụ. Nhưng cũng là ánh mắt thường thấy trên những người bò lên từ nơi tuyệt vọng nhất.

Lục Thiên mở miệng: "Bắt đầu tập luyện đi."

Mộ Tịch như hiểu ra cái gì đó, hắn mỉm cười: "Được."

Lão Thanh lắc đầu thở dài, vỗ vai Mộ Tịch mấy cái rồi biến mất.

Mạn Lục Thiên ta thề, sẽ không để bất cứ ai quan trọng với ta phải chết nữa.

**

Dương Khả cảm thấy dạo gần đây Lục Thiên tỷ rất kỳ lạ.

Cụ thể là từ sau lần cậu nghe thấy tiếng hét kia.

Cậu ngồi trước cửa phòng Thiên tỷ suốt bốn canh giờ, cuối cùng cũng chờ được Thiên tỷ ra.

Thế nhưng cho dù cậu gặng hỏi đến cỡ nào đi chăng nữa, Thiên tỷ cũng không hé một lời về chuyện đã xảy ra.

Điều này làm cậu rất buồn bực. Hoá ra cậu vẫn chưa đạt được lòng tin của cô sao?

Từ sau hôm đó, Thiên tỷ giống như trở thành người khác.

Khác, nhưng cũng không khác.

Cô ít nói hơn hẳn, hầu hết các thời gian đều là tập luyện.

Mỗi lần tập luyện đều như muốn trút cả sinh mạng vào.

Ánh mắt và trạng thái khi tập luyện của cô cũng khác hẳn.

Nếu như trước đó tuy cô rất nghiêm túc và chăm chỉ khi tập luyện, thế nhưng nếu có thể nghỉ ngơi dưỡng sức một chốc, cô sẽ không ngại mà lăn ra nằm giải lao.

Thế nhưng bây giờ có thể ví von thành thiêu thân lao đầu vào lửa.

Tần suất tập luyện, số lần tập luyện, công sức tập luyện đều chính là liều mạng.

Dương Khả có thể cảm nhận được mỗi chiêu thức, mỗi cái vung tay, vung chân của cô đều như rót hết tâm can vào.

Tốc độ tiến bộ của cô cũng nhanh gấp hai lần lúc trước.

Mộ Tịch rất hài lòng.

Nhưng điều này lại làm cậu và Phổ Đàm sợ hãi.

Lục Thiên đã trở thành một động lực thúc đẩy hai người tập luyện. Họ sợ rằng, nếu như họ chỉ dừng lại lấy hơi chỉ một giây thôi, cũng sẽ bị cô bỏ đi rất xa.

**

Một năm đã trôi qua kể từ khi cô thoát ra khỏi không gian đó.

Thời gian còn lại là ba năm.

Vì để cho cô điều chỉnh lại tâm tình, cũng như thoát khỏi dư chấn không gian đó, ba tháng sau đó cô không được phép vào các không gian. Tất cả sức lực cô chỉ dồn vào luyện tập, luyện tập và luyện tập.

Sau đó khi tâm lý của cô đã ổn định hơn, Lục Thiên bắt đầu đi vào các không gian, tần suất từ vài lần một tháng chuyển sang cách hai, ba ngày một lần.

Một năm trôi qua cũng không có gì quá đặc biệt. Lục Thiên trừ luyện tập thì vẫn là luyện tập, sau đó là đọc sách, củng cố kiến thức và các kỹ năng kiếp trước cô có.

Thỉnh thoảng cô sẽ diện kiến lão Vương gia để đàm đạo, dùng bữa cùng ông.

Hiện tại, Lục Thiên vừa mới tập luyện xong chiêu thức thứ 8 của bộ Kiếm Pháp III, bây giờ cô đang tập luyện thêm để phân tích các chiêu thức nhỏ trong đó. Có tổng cộng là 15 bộ kiếm pháp và 20 bộ pháp phi tiêu.

Đột nhiên Lục Thiên cảm thấy sau lưng cô nóng lên, làm cô phải ngồi xuống thở dốc. Cô lấy tay sờ vào đằng sau, sau đó cô đột nhiên nghĩ tới gì đó rồi cô chạy vào dục thất, cởi đồ ra.

Quả nhiên, hình xăm đằng sau lưng cô xuất hiện ánh đỏ nhạt.

Lục Thiên khó hiểu, nhìn chằm chằm vào hình xăm đó.

Rốt cuộc vì sao nó lại nóng lên? Vì sao sau bốn năm, cô mới thấy dị biến?

Lục Thiên bắt đầu não bổ lung tung, sợ rằng nguyên chủ mắc bệnh hiểm nghèo gì đó, mấy năm tái phát một lần, bệnh lại liên quan đến hình xăm nên nó mới nóng lên, chắc là một loại dự báo cô còn bao nhiêu thời gian sao?

Nhưng không để trí tưởng tượng Lục Thiên bay đi quá xa, đột nhiên cô nghe tiếng "cộp" ở trong vách tường.

Lục Thiên quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh, đó là một góc tường nhỏ kế bên dục ang (*bồn tắm). Cô đi lại gần nơi đó, ngồi xổm xuống.

Nếu như không quan sát kỹ, chắc chắn sẽ không biết được ở phía dưới góc tường này có một khúc sậm màu hơn màu tường phía trên.

Lục Thiên sờ vào xung quanh góc tường sậm đó, cô lấy tay gõ hai tiếng, phát hiện ra bên trong có tiếng vang nhỏ.

Cô cúi xuống nhìn kỹ hơn, thấy giữa hai phần màu là một khe hẹp đen nhỏ, ở ngay góc dưới cùng là một lỗ khoá rất nhỏ.

Lục Thiên nhướng mày. Còn có cả khoá? Ngay trên góc tường?

Lục Thiên lấy tay mò mẫm cái lỗ khoá đó, cô suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi xung quanh phòng tìm thử cái chìa khoá.

Theo như lời kể của các hạ nhân và quan sát của Lục Thiên từ lúc mới đến tới nay, cô mạnh dạn đoán rằng nguyên chủ là một người cực kì kín tiếng và cẩn thận. Hơn hết nữa là rất thông minh. Nếu không thì không có khả năng mà cô ta có cái hình xăm bắt mắt như vậy sau lưng mà các nha hoàn không ai nhận ra. Xăm lúc nào, ở đâu, làm thế nào, ai là người xăm,...

Chính vì vậy, nguyên chủ không thể nào giấu ở những nơi có khả năng được lau dọn tới. Một nơi ít được để ý đến nhất.

Lục Thiên cố gắng nhớ lại những nơi mà các nha hoàn thường hay lau chùi rồi lược bỏ dần.

Cuối cùng, Lục Thiên đi vào dục thất, đứng trước tủ quần áo.

Cô mở cửa tủ ra, tìm một lúc rồi tìm đến nơi để nội y.

Quả nhiên, Lục Thiên chạm đến một nơi rất sần sùi ở đáy tủ.

Tủ quần áo thông thường là nơi ít được chạm đến nhất, đặc biệt là ở nơi chứa nội y.

Từ khi gia giáo được hình thành và đặt nặng, sự riêng tư của mỗi người cũng tự nhiên được đề cao. Huống hồ gì đây là thế giới cổ đại, nơi gia giáo và lễ nghi được đặt lên hàng đầu và sự phân chia giai cấp rất rõ rệt.

Tủ quần áo thông thường chỉ được các nha hoàn lau chùi qua loa hàng tháng rồi sắp xếp đồ, căn bản không ai thèm ngó nghiêng gì tới chứ đừng nói đến tìm thấy thứ gì đó kì lạ trong này. Hơn nữa, cho dù thật sự có người lẻn vào lục lọi đồ của nguyên chủ, thì sẽ chẳng ai mà đi nhìn vào tủ nội y của một tiểu thư đài cát cả.

Có thể nói, nguyên chủ nghĩ ra được nơi này để giấu quả thật phải khiến cho người khác nhìn bằng một cặp mắt khác.

Lục Thiên lần mò một lúc rồi thành công gỡ chiếc chìa khoá ra, cô đưa lên ngắm nghía. Chiếc chìa khoá rất nhỏ và dẹp, chiều dài chỉ bằng hai phần ba ngón út của cô, màu nâu đồng, cùng màu với chiếc tủ. Chìa khoá không có hoạ tiết gì đặc biệt, trên thân còn hơi sần sùi do các vết gỉ sét.

Lục Thiên cầm chiếc chìa khoá lên rồi đi đến chỗ góc tường nãy, cúi xuống, đút chìa khoá vào.

"Cách" một tiếng nhỏ, phía góc tường đã được mở.

Lục Thiên lôi góc tường nhỏ ra, phía bên trong góc tường đen nghìn nghịt có một chiếc lọ nhỏ được lăn ra.

Lục Thiên cầm lấy chiếc lọ, quan sát một lúc.

Chiếc lọ khá nhỏ, dài tầm một tấc (*~10cm), rộng ba phân (*~3cm), bên trên có hũ nút, màu sắc lọ cũng không có gì đặc biệt, màu nâu xám.

Lục Thiên lắc lắc cái lọ một lúc, nghe thấy được tiếng rất nhỏ của những vật mềm va chạm vào nhau và vào thành lọ.

Cô nhíu mày khó hiểu, sau đó cô nhìn vào phía bên trong góc tường xem một chút.

Bên trong là một hệ thống rất cơ bản, dây kéo, thanh trượt, ổ khoá, vân vân. Ngoài ra thì còn có một đường ống nhỏ được nối liền với sâu bên trong góc tường, Lục Thiên đoán đó là nơi mà chiếc lọ này được chuyển đến. Ngoài ra còn có vài công cụ khác ở trong nhưng cô không đoán được đó là cái gì.

Rốt cuộc là ai đã lắp đặt cả hệ thống này ở đây? Lắp như thế nào? Từ bao giờ?

Những điều này cô không biết, nhưng có một điều cô rất chắc chắn, đó là những thứ này đều có quan hệ mật thiết với hình xăm sau lưng cô và bí mật của nguyên chủ.

Lục Thiên cẩn thận khoá lại góc tường, để lại chìa khóa ở chỗ cũ rồi ngồi xuống bàn, nhìn cái lọ trước mặt.

Tạm thời cô không có ý muốn mở ra xem bên trong có cái gì, nhỡ đâu mở ra có khí độc hoặc cái gì đó kì quặc thì sao?

Cái Lục Thiên muốn biết là thông điệp đằng sau cái lọ này.

Hiện tại, Lục Thiên có những thông tin sau: chiếc lọ, chìa khoá, góc tường, hệ thống liên kết, hình xăm.

Lục Thiên suy nghĩ một lúc rồi lấy giấy bút ra vẽ lại hình xăm trên lưng của cô, nếu như cô không nhầm thì chín phần mười cái hình xăm này là kí hiệu của một tổ chức hoặc kí hiệu đại biểu cho thứ gì đó. Dù gì đi chăng nữa thì bản thân cái chữ trong chiếc hình xăm này cũng không có ý nghĩa gì tốt đẹp cho lắm.

Nếu như tổ chức này hoặc thứ được đại biểu này có quy mô lớn hoặc khá được biết tới, không có khả năng Lục Thiên sẽ không tìm được thông tin trong thư viện của Vương gia.

Nhưng vấn đề ở đây là phạm vi tìm kiếm quá rộng.

Tổ chức này là tổ chức gì? Hoặc thứ này là gì? Phân loại dạng nào? Ở đâu?

Cô nghĩ nếu cô có thêm manh mối để thu hẹp phạm vi tìm kiếm, có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Sau đó Lục Thiên chuyển sang suy đoán các chất liệu của chìa khoá và chiếc lọ. Nếu như cô có thể đoán được xuất xứ chất liệu của hai thứ này, có lẽ cô sẽ thu hẹp được khoảng cách nơi chốn.

Lục Thiên đoán chiếc chìa khoá làm từ sắt, thế nhưng sắt là một loại vật liệu nơi đâu cũng sử dụng, không dễ gì biết được xuất xứ chính xác.

Nếu người đánh chiếc chìa khoá này là cùng một người với người lắp đặt những thứ bên trong góc tường thì có khả năng khi cô đoán trúng được tên của một vật liệu đặc trưng thì cô sẽ biết được nơi xuất xứ của các vật liệu còn lại. Vì cô có thể tra thông tin trong thư viện.

Thế nhưng khổ nỗi Lục Thiên chẳng biết gì sất về các thứ cấu tạo nên vật liệu.

Thông tin cô có quá ít ỏi, kiến thức chuyên môn lại kém, thành ra Lục Thiên chẳng thể suy ra được cái gì từ những thứ này.

Đã không thể suy nghĩ thì không suy nghĩ nữa, Lục Thiên quả quyết gấp tờ giấy vẽ hình xăm lại rồi cẩn thận cất nó cùng với chiếc lọ đi. Nếu có dịp, cô sẽ thử lẻn vào thư viện để tra chút thông tin.

Sự xuất hiện đột ngột của chiếc lọ này làm Lục Thiên cảnh giác. Cô ẩn ẩn cảm thấy bất an. Chắc chắn sự việc cũng không đơn giản như cô nghĩ. Điều này làm cô càng thêm kiên định về việc phải mạnh lên.

Chỉ có khi cô đủ mạnh mới có thể bảo vệ bản thân và những người xung quanh cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top