Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23 - Những chiến binh (6)

Xung đột bắt đầu nổ ra.

Tộc A Đát bắt đầu kéo quân sang đánh tộc Nạp Ngoã Hoắc. Dường như đã chuẩn bị sẵn đối đầu với tộc Lạp Khoa Tháp nên mỗi lần kéo quân sang đánh đều có chuẩn bị. Đợt một khi tộc A Đát kéo quân sang đánh lén, tộc Nạp Ngoã Hoắc lẫn tộc Lạp Khoa Tháp đều không phòng bị, gây ra rất nhiều thương vong trong tộc Nạp Ngoã Hoắc, đặc biệt là dân thường và phụ nữ. 

Điều này khiến cho tù trưởng Mohawk phẫn nộ, lệnh cho các chiến binh tăng cường phòng thủ và tuần tra nghiêm ngặt hơn. Phụ và trẻ em, người già đều được chuyển qua một khu để lánh nạn. Các chiến binh của tộc Lạp Khoa Tháp cũng bắt đầu vào cuộc, giúp đỡ tộc Nạp Ngoã Hoắc phòng thủ và tấn công. Lều của người tộc Lạp Khoá Tháp được dời đến gần với trung tâm tộc hơn. 

Tuy vậy, lần thứ hai tộc A Đát đánh có mang theo vũ khí hạng nặng, đánh rất trực tiếp. Từng pháo đá, mũi tên bắn thẳng vào làng, gây ra thiệt hại còn nhiều hơn đợt thứ nhất. Tộc A Đát sau khi tấn công dữ dội xong liền nhanh chóng rút lui. Đợi đến khi chiến binh hai bên đuổi tới đã không còn thấy bóng dáng địch đâu. Điều này làm cả hai bên tộc phẫn nộ không thôi. Thề sẽ giết sạch tộc A Đát.

Tuy nhiên dù có phẫn hận thế nào đi chăng nữa thì tộc Nạp Ngoã Hoắc không thể chủ động xuất binh đi được. Vì tộc Nạp Ngoã Hoắc vốn dĩ là một tộc rất nhỏ, nếu kéo quân sang đánh thì ngược lại sẽ tạo nên thời cơ cho tộc A Đát. Viện quân từ tộc Lạp Khoa Tháp cũng không thêm được bao nhiêu, huống hồ đã có một vài chiến binh bị trọng thương sau hai đợt tấn công của tộc A Đát. Thế nên, trong khoảng thời gian này, không khí trong tộc rất nặng nề và đè nén, dường như có nỗi sợ vô hình đang bóp nghẹt những người ở đây, cho dù có tộc Lạp Khoa Tháp chống lưng cũng không an tâm hơn được.

Hai bên tộc đã mở ra một cuộc họp khẩn cấp chỉ dành cho quân sự cấp cao để thảo luận chiến lược cùng bố trí cạm bẫy, quân binh xung quanh tộc. Dưới tình hình căng thẳng và sự thúc ép của tù trưởng, những người không phải chiến binh trừ người già và trẻ em đều phải nhanh chóng bắt tay vào chế tạo vũ khí và cạm bẫy với số lượng lớn, khiến cho dây thần kinh của mọi người vốn đã căng như dây đàn nay sắp có dấu hiệu đứt phựt, có một số người không chịu nổi đã ngất xỉu giữa công đoạn chế tạo. Cũng may có thủ lĩnh Ezhno đứng lên trấn an mọi người, còn cung cấp nhiều thức ăn từ những lần đi săn về cho tộc Nạp Ngoã Hoắc nên mọi người mới có thể trụ vững được những ngày tháng lao động.

Sắp tới sẽ là trận chiến cuối cùng. Tất cả mọi người đều chuẩn bị cho trận chiến đầy máu tanh này nên lớp phòng thủ của tộc cũng nghiêm ngặt hơn, các chiến binh đều trong trạng thái có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.

Đêm nay Lục Thiên trực, cô khoác một chiến áo lông sói, hất mành bước ra khỏi lều. Hiện giờ đã là mùa thu, trời chuyển lạnh nên mọi người bắt đầu mặc ấm hơn, cũng bắt đầu mang ủng da cho mùa đông.

Lục Thiên ngồi xuống trước đống lửa, vừa phóng tinh thần lực ra ngoài, vừa gọt sáo.

Có lẽ do gần đây cô thường xuyên sử dụng tinh thần lực, cũng luôn trong trạng thái cảnh giác nên tinh thần lực cô đã tăng cao, chỉ còn một tí nữa là sẽ lên cấp B, vì thế nên cây sáo Lục Thiên vừa tỉ mỉ gọt ra là cây sáo đẹp nhất từ trước tới giờ cô từng gọt.

Lục Thiên đưa sáo lên ngắm nghía, thổi phù phù mấy cái trên sáo, rồi dùng khố lau qua. Kế tiếp, cô đưa lên miệng thổi.

Một tiếng sáo quỷ thét vang lên, khiến cho bao nhiêu người giật mình tỉnh giấc, cô còn chưa kịp nhắm mắt hưởng thụ thổi thì đầu bị đập 'bốp' một cái, cô ai u nhìn lên.

Gân xanh trên đầu Akecheta nổi lên: "Nửa đêm rồi cậu còn có để cho người khác ngủ không hả?!"

Lục Thiên xoa xoa đầu: "Tôi đang muốn xoa dịu tâm hồn mọi người mà."

Akecheta tức giận đến phì cười: "Xoa dịu? Với cái tiếng thổi kinh khủng của cậu có thế khiến cho người khác mất ngủ ba ngày ba đêm rồi chứ đừng nói đến xoa dịu!"

Lục Thiên liếm liếm môi: "Biết sao được. Tôi thấy mọi người căng thẳng quá nên muốn giúp thôi."

Akecheta thở dài, chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói từ tính vang lên: "Để ta thổi."

Lục Thiên và Akecheta cùng quay đầu, thấy thủ lĩnh Ezhno bước đến, mỉm cười nhìn hai người.

Lục Thiên nhướng mày nhìn Ezhno: "Anh biết thổi?"

Ezhno gật đầu: "Cũng có thể xem như là biết."

Lục Thiên nghi ngờ nhìn Ezhno, hắn mỉm cười vươn tay ra, cô không còn cách nào khác là phải đưa cho hắn.

Ezhno đặt cây sáo lên miệng, âm điệu du dương vang lên. Tiếng sáo thanh thoát và dịu dàng như có thể gột rửa tâm hồn con người truyền khắp tai mỗi người ở đây, khiến cho mọi người không tự chủ được mà thổn thức nhìn về phía Ezhno.

Lục Thiên không ngờ Ezhno có thể thổi tốt đến như vậy. Nhưng việc này có thể nói lên một điều, Ezhno đang cố tình ngầm nói cho cô biết hắn cũng giống như cô, là người từ ngoài không gian. Vì cây sáo của cô làm luôn là loại sáo chỉ có ở chỗ cỗ đại của cô mới có, những dụng cụ âm nhạc ở đây không có thứ gì giống với cây sáo của cô, điều này cô đã nghiệm chứng từ Powhatan rồi.

 Chính vì vậy nên mọi người trong tộc mới không biết chơi thứ đồ này, còn tưởng là dụng cụ đặc sản ở chỗ cô ở. Vốn dĩ sau khi nghe Lục Thiên thổi sáo đợt lễ hội âm nhạc, mọi người vốn muốn hỏi cô cách thổi cũng từ bỏ ý định, cho rằng đây là vũ khí độc đáo có thể làm điếc tai người nghe nên không ai hỏi nhiều, thế nhưng đến hôm nay khi nghe Ezhno cất tiếng thổi, mọi người mới ngộ ra rằng hoá ra 'vũ khí' này thổi dễ nghe như vậy.

Việc Ezhno có thể thổi khiến cho Lục Thiên nghi ngờ càng nặng hơn. Cô nhíu mày nhìn hắn, tâm trạng thưởng thức sáo gì đó cũng bay biến hết.

Tên Ezhno này là tới cùng một thời đại với mình?

Lục Thiên không chắc, cũng không dám kết luận vội. Từ sau câu nói của Ezhno hôm tỷ thí, giữa hai người như có một bức tường mỏng. Không ai đề cập trước cũng không ai thăm dò trước. Lục Thiên là vì cảm thấy nếu như Ezhno không gây hại đến nhiệm vụ của cô, cô cũng không buồn quan tâm thân phận của hắn là gì.

Sau khi Ezhno kết thúc tiếng sáo, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, hắn mỉm cười gật đầu rồi đưa lại cây sáo cho Lục Thiên.

Lục Thiên nhìn xuống cây sáo, thấy nước miếng dính đầy miệng sáo thì nổi da gà, cô cũng không muốn sử dụng lại cây sáo này khi biết Ezhno đã sử dụng nó, cho dù có lau sạch thế nào.

Lục Thiên cười gượng nói: "Không ngờ thủ lĩnh Ezhno lại có tài thổi sáo như vậy. Thôi thì anh hãy coi như đây là lễ vật tôi tặng đi."

Ezhno nhướng mày nhìn cô: "Cậu chắc chứ? Tôi thấy cây sáo này được khắc rất tỉ mỉ. Cậu nỡ cho tôi sao?"

Lục Thiên: "..." Không! Không nỡ!

Tuy lòng tan nát thành trăm mảnh nhưng cô vẫn rặn ra nụ cười: "Thủ lĩnh Ezhno xứng đáng có được một cây sáo như thế."

Ezhno mỉm cười: "Vậy được, tôi không khách sáo nữa. Cảm ơn cậu."

Lục Thiên miễn cưỡng cười: "Anh thích là tốt rồi." Cây sáo của ta!

Akecheta trầm trồ nói: "Ezhno, không ngờ anh lại thổi sáo giỏi như vậy. Anh học ở đâu thế?"

Ezhno mỉm cười nói: "Tôi nghe thấy Dakota thổi, sau đó nghiên cứu cây sáo một lát rồi nắm được quy luật."

Akecheta bất ngờ nói: "Chỉ có như vậy? Dakota cho anh cây sáo trước đó rồi sao?"

Lục Thiên cũng lấy làm lạ, nhìn Ezhno. Hắn chỉ mỉm cười giải thích ngắn gọn: "Dakota không phải có thói quen gọt rất nhiều sáo sao? Có rất nhiều cây sáo gọt hư ở phía sau rừng, tôi vô tình tìm thấy vài cái."

Lục Thiên ngượng ngùng hắng giọng, Akecheta cười to.

Ba người tán gẫu trong chốc lát thì Akecheta đứng lên, bảo rằng mình phải đi tuần tra nên không thể nán lại lâu được, sau đó chào hai người rồi đi mất. Trước đống lửa chỉ còn Lục Thiên và Ezhno.

Bầu không khí im lặng một lúc lâu, hai người không ai mở lời, chỉ nhìn chằm chằm vào đống lửa trước mặt.

Lục Thiên cảm thấy hơi deja vu, lần trước nói chuyện cũng là trước đống lửa như vậy.

"Dakota"

Ezhno cất tiếng.

Lục Thiên quay qua nhìn Ezhno, thấy hắn chăm chú nhìn mình.

Ezhno mở miệng hỏi: "Cậu không tò mò câu nói lần trước sao?"

Lục Thiên nhướng mày: "Vốn dĩ tôi không phải là người ở đây mà. Nhà của tôi ở khá xa nơi này."

Ezhno phì cười: "Cậu biết tôi không nói về chuyện đó."

Lục Thiên nghiêng đầu, hỏi: "Vậy anh nói về chuyện gì?"

Ezhno chăm chú nhìn Lục Thiên, Lục Thiên cũng nhìn thẳng vào mắt anh ta. Hai người đối mắt nhau một lúc lâu, Ezhno mở miệng nói: "Cậu nói xem, nơi cậu ở là nơi nào? Phía Bắc? Tây? Nam? Hay là Đông? Tộc của cậu tên là gì? Tôi đi khá nhiều chỗ, những người trong tộc của tôi cũng hiểu biết rất nhiều. Cậu nói đi, biết đâu tôi lại biết cách dẫn cậu về tộc của cậu đấy."

Lục Thiên nói với giọng đều đều: "Ở phía Đông, nằm sâu trong dãy núi Hischokwolas."

Nói rồi, cô liếc nhìn qua Ezhno: "Anh biết dãy núi đó chứ?"

Ezhno suy nghĩ một lúc rồi hơi gật đầu: "Tôi biết. Một dãy núi hùng vĩ nhìn từ xa đỉnh núi giống như một chiếc sừng. Không phải dãy núi đó luôn bị sương mù bao phủ hay sao? Tôi nghe nói trước giờ vẫn chưa ai đặt chân được đến dãy núi đó, vì không những nó quá huyền bí, mà cách ở giữa còn là một chiếc ao rộng mênh mông, quanh năm suốt tháng đều phẳng lặng không gợn sóng. Điều kỳ lạ là những người băng qua con sông đó chưa bao giờ trở về."

Lục Thiên bật cười: "Đúng vậy. Người ngoài không đặt chân được vào tộc tôi đâu. Thấy chưa? Tôi có nói anh cũng không biết đâu. Đường đến dãy núi anh còn không tới được nữa mà."

Ezhno nghi ngờ nhìn cô, dường như đang suy nghĩ độ chân thực trong lời nói của cô. Anh ta hỏi: "Tộc của cậu tên gì?"

Lục Thiên nhìn anh ta, nhếch môi cười: "Hắc Lạp Thuỷ."

Ezhno nhìn cô, im lặng không nói.

Hắc Lạp Thuỷ.

Một bộ tộc chỉ có trong truyền thuyết. Tương truyền rằng tất cả người dân trong bộ tộc đều là một vu sư. Vu thuật được tượng trưng là một cấm kỵ tối cao đối với những người ở đây, tôn thờ Thần Wakan. Truyền rằng vu sư là những tồn tại khinh nhờn Thần linh, đáng bị nguyền rủa và nên bị giết sạch. Vu sư luôn làm người ta sợ hãi, những cũng làm người khác kính sợ. Một số cá nhân vẫn luôn tìm đến vu sư trong bí mật, vì mỗi vu sư nếu có vu thuật và khả năng bói toán càng cao thì khả năng nghịch chuyển mệnh càng lớn. 

Có thể thấy, một tồn tại như một bộ tộc toàn là vu sư là một chuyện đáng sợ đến thế nào. Tộc vu sư có thể cải thiên chuyển mệnh, lay chuyển đất trời, một bộ tộc đầy nguy hiểm như vậy chắc chắn sẽ không được các tộc khác cho phép tồn tại. Chính vì thế, đến bây giờ tộc Hắc Lạp Thuỷ chỉ là trong truyền thuyết, chưa có ai từng diện kiến người của bộ tộc vu sư này.

Thế nhưng trước mắt Ezhno lại là một người từ trong bộ tộc truyền thuyết đó đi ra, là một tồn tại rất nguy hiểm.

Ezhno vẫn khó mà tin được lời nói của Lục Thiên, hắn quan sát cô từ trên xuống dưới, hỏi: "Tôi nghe nói người ở tộc Hắc Lạp Thuỷ đều là vu sư. Điều này là thật?"

Lục Thiên ngoáy lỗ tai: "Đương nhiên."

Ezhno hơi bất ngờ: "Vậy cậu cũng là?"

Lục Thiên thổi phù một cái, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phải mà cũng không phải."

Ezhno nhíu mày: "Có nghĩa là gì?"

Lục Thiên nhìn Ezhno, đập vào vai anh ta một cái: "Anh biết quá nhiều rồi đó."

Ezhno trầm mặc một lúc lâu rồi cất tiếng hỏi: "Cậu có bằng chứng gì không? Hình như mỗi một người ở tộc Hắc Lạp Thuỷ đều có một dấu vết trên người."

Lục Thiên cười nhạo: "Anh nghe nói hơi nhiều đấy. Một bộ tộc chỉ trong truyền thuyết mà anh đào đâu ra lắm thông tin thế?"

Ezhno im lặng không nói gì.

Lục Thiên hơi nghiêng đầu, hỏi: "Vậy tôi hỏi này. Vì sao anh lại nói câu đó bằng giọng điệu chắc chắn như vậy? Tuy tôi đúng là không phải người ở đây, nhưng trong câu nói của anh dường như có ý khác nha."

Ezhno nhún vai, mỉm cười: "Không có gì. Hiểu lầm thôi."

Lục Thiên cũng mỉm cười nhìn lại.

Lục Thiên đứng lên, vươn vai một cái, làm lộ ra chiếc eo săn chắc hoàn mỹ. Dưới ánh lửa, hình ảnh này khiến cho người khác cảm thấy mờ ảo hơn. Ezhno nhìn chằm chằm vào hông Lục Thiên. Cô làm như không biết, vỗ vai Ezhno một cái rồi nói: "Tôi đi dạo tuần tra một lát đây." Nói rồi cô xoay người đi mất.

Ezhno nhìn theo bóng lưng của cô, không biết đang nghĩ gì.

Lục Thiên quẹo vào một góc trong rừng, đứng phía sau thân cây, sau đó hơi len lén nhìn ra, thấy Ezhno mặt không biểu cảm như đang trầm tư suy nghĩ gì đó trước đống lửa, cô thở phào một cái rồi le lưỡi: "Đúng là đồ ngốc!"

Lục Thiên sờ xuống phía hông mình. Khi nãy cô đã cố tình hơi đẩy khố xuống, vươn vai lên để làm lộ ra một dấu ấn màu đen nhỏ bên hông. Nếu như tên thủ lĩnh Ezhno đó thực sự hiểu sâu biết rộng như vậy, chắc chắn sẽ nhận ra dấu ấn bên hông cô là dấu ấn của tộc Hắc Lạp Thuỷ. Đó là một cái hình xăm nhỏ hình chữ nhật dựng đứng, ở giữa là một cây trượng, bao quanh cây trượng là nước từ dưới mặt sông, phía trên góc trái còn có góc khuất và tia nắng mặt trời chiếu xuống.

Do Lục Thiên đã nắm rõ thiết lập nhân vật bản thân lần này nên cô đã chuẩn bị chu toàn, phòng hờ bất trắc xảy ra. Quả nhiên, chuẩn bị trước không bao giờ là dư thừa.

Với cái dấu ấn này, chắc chắn lòng nghi ngờ của Ezhno về cô sẽ giảm đi hơn một nửa.

Lục Thiên xoay hai vai, ngáp một cái rồi huýt sáo đi chỗ khác.


Vài ngày sau, chiến tranh nổ ra giữa hai tộc.

Do lần này có đầy đủ sự chuẩn bị nên tộc Nạp Ngoã Hoắc không quá thất thủ. Tất cả mọi thứ đều nằm trong kiểm soát.

Lục Thiên cũng xông pha đánh trận, cô vừa dùng giáo đâm chém quân địch, vừa sử dụng tinh thần lực để thăm dò tình hình xung quanh.

Các chiến binh giết đến đỏ cả mắt. Máu tươi bắn tung toé khắp nơi. Ngay khi các chiến binh tộc Nạp Ngoã Hoắc và Lạp Khoa Tháp tưởng chừng như đã đẩy lùi được quân địch, sự cố lại xảy ra.

"Quân địch đánh lén! Quân địch đánh lén! Phía Tây khu vực dự trữ lương thực bị tấn công!"

Lục Thiên quay phắt đầu lại, thấy một chiến binh đang hốt hoảng hét lên, cô đột nhiên cảm thấy không ổn, nhanh chóng quay người chạy đến chỗ chiến binh đó.

Quả nhiên, các tiếng hét khác vang lên: "Quân địch đánh lén! Quân địch đánh lén! Phía Đông con sông đã thất thủ!"

"Quân địch đánh lén! Quân địch đánh lén!..."

...

Tim Lục Thiên đập liên hồi, cô túm lấy một người, hét lên: "Tù trưởng và Alona ở đâu?!"

Người kia sợ hãi lắp bắp nói: "Tôi...tôi không biết."

Lục Thiên tức giận đẩy người đó ra rồi vọt đi tìm hai người.

Hiện giờ cô cũng không có tâm trí đâu mà giấu diếm, trực tiếp dùng khinh công phóng đi, vừa phóng tinh thần lực ra để quan sát. Sau ba mươi giây, cô đã định vị được nơi của tù trưởng Mohawk, cô nhanh chóng phóng đến đó.

Tù trưởng Mohawk đang ngồi chống trán đau khổ trên bàn trong lều chính để họp, bỗng nhiên một cơn gió mạnh thổi vào lều, hất tung tóc ông lên, thoáng chốc, trước mặt ông có một người đứng. Tù trưởng Mohawk kinh sợ nhìn lên Lục Thiên, ông lắp bắp không nói nên lời.

Lục Thiên tóm lấy ông, gấp gáp hỏi: "Alona ở đâu?!"

Thân hình tù trưởng Mohawk run lên, ông run rẩy chỉ về phía sau lều, lắp bắp: "Ta...ta...ta đã đưa con bé trốn thoát trước cùng với Akecheta rồi."

Trong lòng Lục Thiên lộp bộp mấy cái. Cô còn chưa kịp hỏi tiếp thì một chiến binh đột nhiên xông vào, sắc mặt tái nhợt, lắp bắp hoảng sợ nói: "Tù...tù trưởng...người của tộc A Đát bắt...bắt lấy Alona làm con tin rồi."

Tù trưởng Mohawk nhảy dựng lên: "Cái gì?!"

Ông vọt tới bên chiến binh đó, tóm chặt lấy cậu ta, hai mắt ông đỏ ngầu, ông run giọng hỏi: "Ngươi vừa mới...nói cái gì?"

Chiến binh kia run lẩy bẩy, khó khăn nuốt nước miếng rồi nói: "Alona...Alona, đã, đã bị bắt làm con tin rồi!"

Tù trưởng Mohawk loạng choạng ngã ra sau, ông đờ đẫn nhìn vào khoảng không, run rẩy lắc đầu: "Không...không, không có khả năng."

Lục Thiên tức giận tóm lấy tù trưởng, cao giọng nói: "Đừng có lề mề! Mau đi ra xem chúng nó muốn gì!"

Tù trưởng Mohawk loạng choạng theo sau Lục Thiên, thoáng chốc, hai người đã ra khu vực chiến trường. Trước mắt Mohawk là con gái Alona của ông bị một chiến binh của tộc A Đát kẹp lấy, dao kề cổ, hắn hét lên: "Lôi tù trưởng ra đây!"

Tù trưởng Mohawk đỏ mắt nhìn cảnh tượng phía trước, hung hãn xông lên, thoát khỏi tay của Lục Thiên. Lục Thiên bất ngờ, nhưng rất nhanh đã kiềm ông lại, hét lên: "Tù trưởng! Tỉnh táo lại đi!"

Gân xanh trên người của tù trưởng Mohawk nổi lên, ông cố gắng thoát khỏi kiềm kẹp của Lục Thiên, gân cổ hét lên: "Tên khốn! Thả con gái ta ra!"

Tên chiến binh kia cười khẩy: "Hoá ra đó là tù trưởng của tộc Nạp Ngoã Hoắc sao. Chậc chậc, một ông già lọm khọm như thế mà vẫn còn giữ chức tù trưởng."

Tù trưởng Mohawk tức giận đến mức thân hình ông run lên điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc con dao trên cổ Alona. Ông hít một hơi sâu, cắn răng hỏi: "Ngươi...muốn gì?"

Tên chiến binh tộc A Đát liếm môi, cười dữ tợn: "Đầu hàng đi."

Mohawk dựng đứng lên: "Ngươi...!"

Con dao trên cổ Alona đè xuống, máu tươi bắt đầu chảy ra. Mohawk trợn trừng mắt, hét lên: "Dừng lại! Dừng lại! Được rồi...tất cả...bỏ vũ khí xuống đi..."

Mọi người như không thể tin nổi mà nhìn ông, Mohawk đau đớn nhắm chặt mắt: "Bỏ...vũ khí xuống!"

Chiến binh hai tộc Nạp Ngoã Hoắc và Lạp Khoa Tháp lần lượt bỏ vũ khí xuống, nhìn chằm chằm vào kẻ bắt giữ con tin.

Tên chiến binh tộc A Đát ngửa đầu cười to: "Hahahahaha! Đúng là một lũ ngu ngốc!"

Nói rồi hắn dùng sức rạch ngang một đường, tù trưởng Mohawk trợn lớn con mắt: "Không---!"

Ngay khoảng khắc khi con dao bị đè xuống, trong chớp mắt, một bóng người xuất hiện ngay bên cạnh tên chiến binh đó, tên chiến binh bỗng dưng kêu gào lên đau đớn, con dao rơi xuống tay bóng người đó, một tay tóm lấy Alona, tay còn lại cắt đứt động mạch cổ tên chiến binh. Máu tươi bắn trúng mặt Alona, cô như không thể tin được trước mắt, hoảng sợ mà hét lên: "Aaaa----!"

Biến cố xảy ra quá nhanh, khi mọi người định thần lại thì đã thấy tên chiến binh A Đát kia đã nằm chết dưới đất, máu tươi từ cổ chảy lênh láng, còn người đang đứng ôm lấy Alona, một tay cầm con dao đầy máu tươi là cậu thiếu niên Dakota.

Các chiến binh A Đát khác thấy một màn này liền run sợ không thôi, mặt mày trắng bệch, vừa cầm ngọn giáo chỉ vào Lục Thiên, vừa run run nói: "Ngươi...ngươi..."

Lục Thiên lạnh lùng nhìn những người đó, cô mở miệng hỏi: "Akecheta ở đâu?"

Vừa rồi cô đã dùng khinh công chạy đến, sau đó tấn công tên chiến binh bằng tinh thần lực nên bây giờ sắc mặt của cô hơi nhợt nhạt.

Không một ai trả lời, những người xung quanh đều khiếp sợ nhìn Lục Thiên. Bỗng, một tiếng nói vang lên: "Không ngờ...đến phút cuối cùng vẫn tính toán sai năng lực của cậu."

Tất cả các ánh mắt dồn về hướng phát ra tiếng nói, khi thấy là Akecheta bước ra thì người của tộc Nạp Ngoã Hoắc phẫn nộ không thôi.

"Akecheta! Anh phản bội chúng tôi?!"

Từng lời chửi rủa vang lên, Mohawk dường như cũng không thể tin được, run rẩy nói: "Ngươi...ngươi là tên phản đồ!"

Akecheta sắc mặt nhợt nhạt lạnh lùng liếc qua mọi người, cười khẩy nói: "Ngay từ đầu đã không hề trung trinh, thì sao có thể gọi là phản đồ?"

Mohawk tức giận nói: "Nhưng ngươi đã cắt máu ăn thề! Thần sẽ không tha cho ngươi!"

Akecheta nhếch miệng: "Thần? Nếu thật sự có Thần thì các ngươi sẽ sống khổ như vậy sao? Ta chỉ đơn giản lựa chọn bên có lợi cho bản thân hơn."

Mohawk hét lên: "Hỗn xược! Không được khinh nhờn Thần!"

Ông nắm chặt tay, cắn răng hỏi: "Vậy còn con của ngươi? Còn Sacajawae thì sao?"

Akecheta liếc nhìn qua Sacajawae, cô đang ôm miệng, trừng lớn con mắt như không thể tin nổi nhìn anh ta, cả người run rẩy ngồi ôm Adriel dưới đất.

Akecheta nhíu mày, nhưng sau đó mặt bình thản nói: "Thế thì sao? Vợ con cũng chỉ là công cụ qua mắt các người mà thôi."

Sacajawae mặt mũi tái nhợt nhìn hắn, ôm Adriel vào lòng khóc nức nở.

Akecheta nhìn qua từng người một có mặt ở đây, rồi dừng tầm mắt lại ở trên người Ezhno, anh ta nhếch môi cười nói: "Vỗn dĩ ta cũng không ngờ một bộ tộc lớn như Lạp Khoa Tháp lại đích thân tới đây để viện trợ một bộ tộc nhỏ nhoi như vậy. Ezhno, rốt cuộc ngươi vừa lòng tộc này ở điểm nào hả? Ngươi vốn có thể lựa chọn tộc A Đát, chúng ta sẽ cho các ngươi nhiều thứ hơn. Nhưng dù sao cũng chỉ thêm một chướng ngại vật, chỉ cần đổi kế hoạch là xong. Thế nhưng..." Anh ta quay phắt qua Lục Thiên, ánh mắt ngoan độc nhìn cô: "Thế nhưng tất cả đều bị ngươi phá hỏng! Dakota, chính ta cũng không ngờ được ngươi lại che giấu thực lực sâu như vậy. Nếu không phải do ngươi, ta đã có thể đóng chiếm tộc Nạp Ngoã Hoắc lẫn một bộ phận tộc Lạp Khoa Tháp rồi!"

Lục Thiên mặt không cảm xúc nhìn hắn. Akecheta cười phá lên: "Dakota, ngươi không phải là người ở đây, cũng chưa cắt máu ăn thề, hơn nữa là ta cưu mang ngươi về. Hà tất gì phải bảo vệ những người ở đây tới vậy? Đến đây đi, Dakota. Ta sẽ cho ngươi nhiều tài nguyên hơn. Mỹ thực, rượu chè, gái gú. Ngươi sẽ có đủ!"

Lục Thiên vẫn không có biểu cảm gì nhìn hắn. Những người khác nghe thấy lời nói của Akecheta xong thì lo lắng nhìn cô. Tù trưởng Mohawk vội nói: "Dakota! Đừng nghe hắn dụ dỗ ngươi! Ngươi muốn gì ta cũng có thể đáp ứng! Sau khi chuyện này qua rồi, ta có thể phong người làm thủ lĩnh!"

Akecheta cười dữ tợn nhìn cô: "Thế nào? Dakota, ngươi nghĩ kĩ đi."

Alona dữ chặt tay cô, run rẩy ngước mắt nhìn lên: "Cậu...cậu đừng phản bội chúng tôi."

Lục Thiên im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên cười một tiếng, lắc đầu nhìn Akecheta: "Akecheta, hình như anh vẫn chưa rõ tình huống thì phải."

Akecheta nhíu mày nhìn cô. Lục Thiên nhếch môi: "Anh vẫn không rõ vì sao tên chiến binh kia lại nằm chết dưới đất sao? Anh nghĩ với thực lực chênh lệch giữa tôi và anh, anh còn có thể đứng đó nói chuyện sao?"

Sắc mặt Akecheta đanh lại, Lục Thiên cười trầm thấp: "Akecheta, anh nghĩ lại mà xem...thực lực của tôi...giống với bộ tộc nào?"

Lục Thiên vừa dứt lời, không chỉ có Akecheta mà sắc mặt tất cả mọi người có mặt ở đây trừ Ezhno đều trắng bệch.

Lục Thiên đẩy Alona ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng mà rút ra một tấm bùa, thả xuống rồi rạch một đường trong lòng bàn tay để máu nhỏ xuống tấm bùa. Thoáng chốc, cả một vùng đất ở nơi này dâng lên sương mù dày đặc, mây đen bắt đầu ùn ùn kéo tới.

Lục Thiên nhếch miệng cười: "Akecheta, xem cho rõ đây."

Nói rồi cô đọc nhẩm thần chú trong miệng, gió bắt đầu nổi lên, từng tia chớp nhấp nhoáng xuất hiện, kèm theo tiếng sấm vang trời vang lên.

Mặt mũi Akecheta trắng bệch, ngồi phịch xuống đất, cả người run lẩy bẩy nhìn cô. Những người khác cũng hoảng sợ không thôi, một người còn kinh hãi hét lên: "Vu...vu sư!"

Tiếng hét đó như một dấu hiệu, trong chớp mắt, nỗi kinh hoàng bao trùm mọi người, hỗn loạn bùng lên, tiếng gào khóc vang lên khắp nơi.

Ezhno cau mày, hét lên: "Dakota! Cậu đang làm cái gì?!"

Sấm chớp giật đùng đùng, gió lốc xuất hiện, từng tia sét bổ xuống, đánh tan chiến binh tộc A Đát. Dấu vết cháy đen xuất hiện trên mặt đất xung quanh nhiều lên, mùi thịt khét bốc lên, hoà lẫn với mùi máu và mùi ẩm ốc từ nước mưa bắt đầu đổ xuống.

Akecheta hoảng loạn hét lên: "Da...Dakota! Ngươi...bình....bình tĩnh đã! Tha, tha mạng cho ta đi."

Một tia sét bổ xuống giữa hai chân Akecheta, vết cháy đen nhanh chóng xuất hiện trên mặt đất, khói bốc lên.

Cả người Akecheta run không ngừng, ánh mắt nhìn Lục Thiên như đang nhìn ma quỷ.

Ezhno tính xông lên ngăn lại Lục Thiên thì một cơn gió lốc ùa tới, khiến cho hắn không thể di chuyển được.

Sau một hồi sấm chớp thì gió bắt đầu ngưng, mưa cũng bắt đầu tạnh, mây đen tản đi.

Mọi người thấy xung quanh không còn động tĩnh nữa thì nhìn lên, cảnh tượng trước mắt làm tất cả chấn động.

Trước mặt là những xác chết đã cháy đen nằm rải rác khắp nơi, máu tanh tuy được mưa gột rửa nhưng vẫn còn đọng lại vương vãi trên đất, cùng với những vết cháy đen to nhỏ xung quanh. Rừng cây bị phá hoại một nửa, vũ khí vật dụng đều nát bấy thành tro. Giữa cảnh tượng tiêu điều xơ xác đó là một thanh niên có mái tóc nâu ngang lưng, trên người mặc một bộ áo da lông xách tay đã rách bươm đứng thẳng thắp, cánh tay đưa ra vừa để trích máu xuống lá bùa dần buông thõng xuống.

Mọi người nuốt nước miếng, run rẩy nhìn cậu ta.

Lục Thiên xoay người lại, tất cả nhảy dựng lên. Cô lạnh nhạt liếc nhìn những người xung quanh, rồi ánh mắt cô liếc qua Ezhno. Ezhno đang im lặng nhìn cô, sau khi bắt gặp ánh mắt cô thì nói: "Dakota, cậu quá nông nỗi rồi."

Lục Thiên nhếch môi cười khẩy, sau đó cúi xuống nhặt con dao, giơ lên cao. Ngay khi tay cô giơ con dao lên, mọi người giật mình, co rúm lại nhìn cô.

Lục Thiên nhìn lên trời, chậm rãi nói: "Dakota của tộc Hắc Lạp Thuỷ, làm trái với lời thề, tự tác hành động. Xin lấy cái chết tạ tội."

Nói rồi Lục Thiên vung dao lên, Ezhno trừng lớn mắt, vương tay ra: "Kh—!"

"Phập!"

Con dao đâm sâu vào trong lòng ngực, máu tươi chảy xối xả xuống đất.

Ánh mắt mọi người trợn lớn, Lục Thiên dùng sức xoáy con dao vào bên trong, "Đùng!" một tiếng, một tia chớp bổ thẳng xuống nơi Lục Thiên đang đứng. Thân hình cháy đen của cô ngã xuống, biến thành tro bay đi mất.

Toàn trường là một mảnh tĩnh mịch.

Mọi người vẫn chưa thoát ra khỏi cơn khiếp sợ, tất cả mọi thứ đều xảy ra quá nhanh chóng, tới bây giờ vẫn chưa ai hoàn toàn tiêu hoá được chuyện gì đã xảy ra.

Ezhno nhìn chằm chằm nơi Lục Thiên ngã xuống, từng hạt tro bụi bay lên. Qua một lúc lâu, hắn thở dài nặng nề rồi quay người lại, cất giọng: "Mọi người không sao chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top