Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25 - Ân oán Giang Hồ

Dương Khả cảm thấy mỗi ngày ở phủ Vương gia là một điềm phúc lành lớn nhất của cậu.

Từ khi cậu được Thiên tỷ cưu mang về làm tiểu nhị bên cạnh thì không những cậu được cho ăn, cho uống, còn được cấp chỗ ở đàng hoàng. Hơn nữa, cậu còn được gặp những người chỉ dạy cho cậu tu luyện và sử dụng năng lực của tộc Duy Lợi, khiến cho cậu ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Mặc dù cậu không thích tên quỷ xanh Phổ Đàm nhưng tên quỷ đó là một người đồng hành không tồi. Ít nhất cậu không còn cô đơn mỗi khi luyện tập nữa.

Thiên tỷ luôn bận rộn. Tuy hai người có thường xuyên ăn cơm với nhau nhưng thời gian ở cùng nhau không nhiều. Mỗi lần Thiên tỷ ra sông sẽ dẫn cậu theo, nhưng luôn tập luyện riêng lẻ. Sau khi tập luyện thấm mệt rồi hai người cũng không còn sức mà nói chuyện, chỉ yên lặng dùng khinh công bay về.

Thiên tỷ không chỉ tập luyện ở sông, mà là còn tự tập luyện thêm và thỉnh thoảng tập luyện cùng Tịch ca.

Từ sau lần tiếng hét chấn động từ phòng Thiên tỷ ra thì Thiên tỷ trầm mặc ít nói hơn. Tuy trước mặt mọi người thì tỷ ấy vẫn tỏ ra như bình thường nhưng đã có lần cậu vô tình thấy bộ mặt thâm trầm của tỷ khi tỷ ấy ở một mình. Dương Khả cũng không hỏi nhiều. Cậu biết mỗi người luôn có một mặt tối. Hơn nữa, quan hệ của hai người vẫn chưa tiến triển đến mức có thể kể hết cho nhau nghe.

Tịch ca thì rất tốt bụng và dịu dàng. Ca ấy như một làn gió xuân khiến cho người khác cảm thấy ấm áp. Tuy mỗi lần dạy học đều rất nghiêm khắc nhưng vẫn là người dịu dàng nhất cậu từng gặp. Hơn nữa, Tịch ca rất mạnh. Dương Khả đã trải qua một đoạn đường dài từ Hoàng lục địa tới Á lục địa, còn dạng người nào mà cậu chưa thấy. Thế nhưng mạnh như Tịch ca thì cậu chưa thấy bao giờ. Sức mạnh của ca ấy không thể trong phạm vi mà con người có thể hình dung nổi.

Dương Khả tự hỏi, rốt cuộc thì Tịch ca và lão Thanh là ai? Hai người đó dường như không phải là người ở thế giới này. Hay hai người đó đến từ không gian của Thần? Dương Khả có nghe nói qua, ở thế giới này có đến ba không gian. Thế nhưng Dương Khả vẫn có cảm giác rằng hai người ấy không phải Thần. Vì cậu không cảm nhận được tia Thần tín nào trong người hai người ấy. Cậu tự hỏi, trên đời này còn có những thế giới khác sao?

Cậu không biết, mà cũng không muốn biết. Hai người đó đã là một sự tồn tại rất huyền bí, mà mẹ của cậu luôn dặn, không bao giờ được nghi ngờ Thần, cũng không bao giờ được tìm hiểu về những tồn tại huyền bí. Cậu sợ, một khi cậu tìm hiểu sâu thêm sẽ tìm ra được đáp án khiến cậu hối hận cả đời. Thế nên, cho dù Dương Khả rất tò mò, nhưng cậu cũng sẽ không tìm hiểu thêm.

Đã hai năm trôi qua từ khi cậu trở thành người của Thiên tỷ. Cậu cao lên không ít, từ một đứa nhóc gầy còm bây giờ đã trổ giò lên hơn 1m73, nhỉnh hơn Thiên tỷ vài cm. Điều này làm Thiên tỷ càm ràm không thôi, luôn miệng nói thế giới này thật bất công. Hai năm qua Thiên tỷ cũng ra dáng một thiếu nữ hơn, gương mặt sắc sảo hơn nhiều. Cậu cảm thấy Thiên tỷ có dung mạo rất đẹp, ngay cả Phổ Đàm tuy không muốn thừa nhận nhưng cũng nói tỷ ấy rất đẹp, cả hai người cậu đều không hiểu tại sao tất cả mọi người ở đây đều chê tỷ ấy xấu? Thiên tỷ chỉ giải thích rằng, xu hướng khác nhau. Nhưng xu hướng là cái gì?

Phổ Đàm cũng lớn hơn, trở thành hình dáng của một hài tử 10 tuổi, chiếc sừng của nó dài hơn hai năm trước thêm vài thước. Nhưng tâm tính của nó không hề thay đổi, vẫn trẻ con như hai năm trước. Trêu chọc Phổ Đàm rất thú vị, mỗi lần nó tức giận lên là cái sừng trên trán nó lại chuyển sang màu đỏ, khiến cho mỗi lần cậu cười nhạo là hai bên sẽ đánh nhau ầm trời.

Hiện tại năng lực Duy Lợi của cậu đã thức tỉnh được bốn năng lực. Đôi tai cậu có thể nghe hiểu các loài côn trùng với khoảng cách xa hơn, cậu còn có thể giao tiếp với chúng. Đôi mắt cậu bây giờ không những có thể nhìn thấy các điểm yếu trên cơ thể con người hay sơ hở của họ khi đánh nhau nữa mà cậu còn có thể đọc những biến đổi biểu cảm siêu nhỏ của người đối diện. Mũi cậu bây giờ đã có thể ngửi và phân biệt các mùi trong phạm vi 5m xung quanh. Và năng lực gần đây nhất là trực giác. Cậu hiện giờ rất mẫn cảm với mọi thứ diễn ra xung quanh, đặc biệt là khi có nguy hiểm. Phổ Đàm tuy thực lực mạnh hơn cậu nhưng mỗi lần đấu với nhau, cậu luôn cảm giác được khi nào Phổ Đàm sẽ tung chiêu mạnh khiến cậu trọng thương, nên lần nào cũng có thể đánh ngang tay với nó.

Nội lực cậu đã luyện đến tầng thứ mười lăm, khinh công đã lên tới tầng thứ mười. Tinh thần lực của cậu từ D- lên đến C. Dương Khả biết, cậu phải cố gắng hơn nữa để hai năm sau khi đi cùng với Thiên tỷ ra khỏi phủ thì mới có năng lực tự vệ cho bản thân, không làm vướng chân tỷ ấy.

Phổ Đàm thì từ con quỷ cấp thấp bị bắt phải luyện Quỷ tu nay đã thành quỷ cấp 2 đỉnh cấp. Nó nói ở nơi nó quỷ cấp thấp như nó sẽ không bao giờ đi luyện Quỷ tu, vì mỗi một lần muốn thăng cấp là phải tốn đến mấy trăm năm. Càng lên cao càng tốn nhiều thời gian hơn, cho đến khi chạm ngưỡng trở thành Yêu. Thế nhưng do nó có khế ước với Thiên tỷ, còn đã từng vô tình uống máu tỷ ấy, hơn nữa còn lỡ miệng ăn những đốm sáng vốn là nguyên liệu cho Thiên tỷ tu luyện cho bộ pháp của tỷ ấy nên tốc độ tu luyện Quỷ tu của nó nhanh gấp 10 lần bình thường. Ở điểm này thì nó rất đắc ý, cái đuôi nhọn của nó cứ vểnh lên không thôi.

Nó bảo chỉ cần cho nó thêm vài năm nữa, nó sẽ hoá thành Yêu.

Ngoài ra, sau khi nói chuyện với Thiên tỷ, nó bảo nó chỉ có thể "ăn" được hai loại nguyên tố, mà chỉ có một trong hai loại là Thiên tỷ không sở hữu nên Thiên tỷ đã cho nó tha hồ ăn loại còn lại.

Hơn nữa, khi cả Thiên tỷ và nó càng mạnh lên, khoảng cách giới hạn của hai người cũng được giãn ra, hiện tại nó có thể bỏ đi trong vòng 5km. Thế nên, mỗi khi Thiên tỷ ra ngoài nó sẽ bám theo để tung tăng đi "ăn" hết nguyên tố xung quanh.

Phổ Đàm bảo tuy nó không ăn được quá nhiều nguyên tố, Thiên tỷ cũng không cho nó lạm dụng để thăng cấp thay vì tu luyện, thế nhưng nó bảo nó rất thèm vị của nguyên tố, thế nên lâu lâu nó sẽ lén Thiên tỷ ăn thêm vài cái.

Hôm nay Dương Khả được Tịch ca cho một ngày nghỉ, cậu chạy đến thư viện xem sách. Thiên tỷ nói cậu là người có kiến thức về thế giới này phong phú nhất trong ba người nên dặn cậu hãy chăm chỉ tìm hiểu thêm nhiều kiến thức vào để sau này có thể làm người dẫn đường cho cả đội. Tuy tỷ ấy chỉ nói với tông điệu đùa giỡn nhưng Dương Khả thật sự đặt chuyện này vào lòng, chỉ cần rảnh rỗi là cậu sẽ đi thư viện đọc sách.

Dương Khả đang đứng lựa sách thì đột nhiên cậu nghe thấy tiếng ồn ào bàn tán, cậu tò mò nhìn qua. Trong thư viện, một đoàn người đi theo một cô nương có dung mạo thanh tú đáng yêu với nụ cười thường trực trên môi. Từ vải vóc, trang sức trên người và khí chất của cô nương trước mặt cũng không khó đoán đó là một vị tiểu thư hào môn thế gia.

Sau đó Dương Khả nghe thấy từ một con nhặng gần nhất rằng cô nương đó là công chúa.

Dương Khả hơi bất ngờ, liếc mắt nhìn vị cô nương đó mấy lần rồi đưa mắt đi, tiếp tục làm chuyện của mình.

Một lúc lâu sau, khi Dương Khả đang tìm cuốn sách cuối cùng ở trong một góc thì cậu trông thấy một dáng người quen thuộc. Sau khi nhìn kỹ thì cậu phát hiện ra đây không phải là cô công chúa lúc nãy sao?

Dương Khả tới gần, dường như cô công chúa kia cảm nhận được nên quay đầu lại. Hai ánh mắt bắt gặp nhau trên không, Dương Khả vừa định mở miệng thì cô công chúa kia đã đưa một ngón tay lên "Suỵt!" một tiếng.

Dương Khả ngậm miệng lại, tò mò nhìn cô.

Cô công chúa đảo mắt nhìn xung quanh rồi vẫy tay bảo cậu lại gần. Dương Khả đến gần, cô bắt lấy cổ tay cậu kéo tới, che miệng nói nhỏ: "Đừng gọi ta là công chúa! Họ sẽ nghe thấy!!"

Dương Khả nghiêng đầu, hỏi: "Họ? Là thị vệ ngươi sao?"

Cô gật gật đầu, sau đó thân hình cô khựng lại một chút, ánh mắt kì quái nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Dương Khả nhạy bén bắt được hàm ý trong ánh mắt này. Dường như cô nhận ra điều gì đó sau khi tiếp xúc gần cậu, nhưng phản ứng không khớp. Nếu nhận ra thì ngay từ lúc bắt lấy tay cậu hay nhìn thấy cậu sẽ phải nhận ra rồi chứ? Là "nghe thấy" ai đó nói sao? Ánh mắt dò xét này là dường như không tin lời vừa nghe thấy, đang tự xác thực lại. Dương Khả lạnh lùng đảo mắt qua bên cạnh cô, nhìn chằm chằm một lúc nhưng vẫn không thấy gì nên cậu thu ánh mắt lại.

A Mang đang thúc giục Minh Nhi lấy cuốn sách đó thì đột nhiên nó thấy người tới gần, nó thông báo cho Minh Nhi một tiếng. Khoảng khắc nó nhìn tên nhân loại này trong khoảng cách gần, nó liền nhận ra đây là tên nhân loại có huyết mạch Bán Duy Lợi. Nó có ký ức di truyền từ tổ tiên nên nó có thể dễ dàng nhận ra một tên Duy Lợi chỉ bằng một cái liếc mắt. Sau khi nó nói thông tin này cho Minh Nhi xong thì đột nhiên tên Duy Lợi này nhìn chằm chằm vào nó làm nó thót tim dựng đứng. 

Điều này không có khả năng! Chỉ với một bán Duy Lợi thì không có cách nào có thể nhìn thấu thuật ẩn thân của nó! Mồ hôi nó tuôn ra như suối, cuối cùng, tên Duy Lợi chuyển tầm mắt. Nó thở phào một cái. Nó biết ngay mà! Một tên bán Duy Lợi không có khả năng biết nó ở đây!

Minh Nhi thấy cậu thanh niên trước mặt cứ nhìn chằm chằm vào chỗ A Mang đang đứng thì cũng gấp gáp thay, sau khi thấy cậu ta dời tầm mắt thì mới thở phào. Cô liếc nhìn sang bên cạnh, tò mò hỏi: "Ngươi nhìn cái gì vậy?"

Cậu thanh niên trước mặt cười ngại ngùng gãi đầu: "À, từ nhỏ sinh ra ta đã hơi nhạy cảm hơn người. Có thể cảm nhận được nhiều thứ quỷ quái. Ban nãy đột nhiên ta cảm nhận được luồng năng lượng khác người bên cạnh ngươi nên nhìn thử xem. Bây giờ thì hết rồi."

Minh Nhi đè lại trái tim đập bùm bùm của mình, bất ngờ thốt lên: "Thật sao? Ở đây sẽ không có ma chứ?" Sau đó cô lo lắng nhìn xung quanh.

Cậu thanh niên mỉm cười trấn an cô: "Không có đâu. Chắc là ta nhầm thôi."

Minh Nhi thở phào, cậu cười nói: "Ta phải trốn thị vệ xung quanh ta làm một chút chuyện. Ngươi sẽ giúp ta chứ?"

Cậu thanh niên gật đầu: "Được thôi. Ngươi muốn làm gì?"

Minh Nhi nhìn xung quanh một lần nữa rồi nói nhỏ: "Ta cần tìm một quyển sách về các pháp trận."

Cậu thanh niên đó nhướng mày không hiểu nhìn cô. Tìm một cuốn sách thôi mà phải giấu thị vệ sao?

Minh Nhi cười ngượng ngùng nói: "Ngươi biết đó, ca ca của ta rất nghiêm khắc. Không cho ta đụng vào những thứ này. Thế nhưng ta lại rất yêu thích những cái này a, vất vả lắm ta mới tới được nơi này. Ngươi giúp ta nhé?"

Cậu thanh niên gật đầu: "Được rồi. Ngươi tìm đi, ta sẽ canh cho."

Minh Nhi cười rạng rỡ, cô cảm ơn cậu thanh niên rồi nhanh chóng bắt tay vào tìm.

Sau một hồi lục lọi, Minh Nhi cũng tìm được cuốn sách lúc trước đó, cô lật mấy trang sách ra lướt mắt đọc nhanh.

Sau một khắc, Minh Nhi vẫn không tìm được gì, cô bắt đầu gấp gáp. Cậu thanh niên đó nói nhỏ: "Ngươi tìm được chưa? Thị vệ của ngươi bắt đầu đi tìm ngươi rồi. Chẳng mấy chốc sẽ tới đây."

Minh Nhi gấp gáp đến đầu đổ đầy mồ hôi: "Ách, từ từ, sắp...sắp xong rồi!"

Minh Nhi lật đi lật lại các trang sách, thầm nói nhỏ: "Này! Ta không tìm thấy trận pháp đó!"

A Mang cũng gấp gáp thay cô, nó nói: "Thế thì tìm cuốn khác! Ở đây có bao nhiêu cuốn trận pháp cơ chứ!"

Minh Nhi tức giận: "Ngươi có thấy cái chỗ này nó lớn cỡ nào không hả! Muốn ta tìm cũng phải cho ta thời gian chứ!"

Tiếng bước chân thị vệ ngày càng gần, Minh Nhi hoảng đến độ tay chân run rẩy. Khi bước chân thị vệ còn cách vài bước, Minh Nhi nhanh chóng với đại một cuốn sách nào đó rồi lôi cậu thanh niên tới gần mình, cô mở cuốn sách ra, giả vờ chỉ xuống nội dung trang sách.

Thị vệ bước tới, thốt lên: "Công chúa!"

Minh Nhi giả vờ giật mình nhìn lên, thị vệ gấp gáp nói: "Công chúa, người làm gì ở đây vậy? Chúng ta tìm người nãy giờ."

Minh Nhi cười hì hì: "À, ta đi vệ sinh xong thì bắt gặp cậu thanh niên này đang đọc một cuốn sách ta yêu thích nên mới chạy lại nói chuyện." Nói rồi, cô lén thúc cùi chỏ vào người cậu thanh niên, cậu cười cười, gật đầu nhìn thị vệ.

Tên thị vệ nhíu mày, dường như không hài lòng nhìn cậu, hắn quay qua nói với cô: "Công chúa, mời người mau trở về. Thời gian còn lại không nhiều."

Minh gật đầu cười nói: "Được rồi. Ta tới ngay đây." Nói rồi cô gấp cuốn sách lại, đưa cho cậu thanh niên rồi cười nói: "Cảm ơn ngươi, sau này nếu có duyên sẽ gặp lại." Sau đó cô đi mất.

Dương Khả nhìn theo bóng lưng cô rồi nhìn xuống cuốn sách đang cầm, lật ra mặt trước coi tiêu đề cuốn sách.

[Các biện pháp phòng tránh có thai]

Dương Khả: "..."

Khoé môi Dương Khả giật giật, cậu cất lại cuốn sách rồi quay trở về biệt viện.

Cô công chúa này không hề trong sáng như vẻ bề ngoài. Nếu như không phải cậu có thể đọc được biểu cảm trên mặt đối phương thì cậu cũng sẽ bị diễn xuất của cô ta lừa. 

Hơn nữa, hình như cô ta đang tìm một trận pháp nào đó cho 'thứ' bên cạnh cô ta. Dương Khả chắc chắn, bên cạnh cô ta có thứ gì đó. Cậu để ý thấy cô công chúa đó có vẻ như rất căng thẳng khi cậu nhìn qua bên cạnh cô ta. Tuy cô ta diễn rất tốt, thế nhưng không thể che giấu được cơ mặt hơi căng ra, đôi đồng tử co rụt lại. Rốt cuộc đó là 'thứ' gì?

Dương Khả lắc đầu. Cũng đâu phải chuyện của cậu đâu cơ chứ?

Lục Thiên đang luyện kiếm ở gần sông, thấy Dương Khả đến thì dừng lại hỏi: "Đệ không nghỉ ngơi sao? Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ của đệ mà."

Dương Khả lắc đầu, trả lời: "Hai năm sẽ trôi qua rất nhanh. Ta muốn cố gắng rèn luyện để bắt kịp tỷ!"

Lục Thiên phì cười, xoa đầu cậu: "Được rồi!"

Lục Thiên tiếp tục múa kiếm, Dương Khả suy nghĩ một chút rồi nói: "Thiên tỷ, hôm nay ta tới thư viện gặp được công chúa đó."

Động tác Lục Thiên hơi dừng một chút, cô nói: "Có gì lạ lắm sao? Dù sao ở Vương gia có Tàng Thư Các lớn nhất Á lục địa mà."

Dương Khả gật đầu: "Đúng là không có gì lạ, nhưng mà ta còn nói chuyện với cô ta nữa."

Lục Thiên múa chiêu tiếp theo: "Ồ? Là người thế nào?"

Dương Khả vừa khởi động vừa nói: "Có vẻ không trong sáng như bề ngoài đâu. Khá là thông minh."

Lục Thiên gật đầu, xoay người, vung kiếm: "Ở hoàng cung thì làm gì có ai trong sáng."

Dương Khả duỗi chân: "Tỷ nói đúng."

Lục Thiên xoay người, đâm thẳng kiếm về phía trước. Thấy hiệu quả không được như mong muốn, cô hơi nhíu mày, đứng trầm ngâm suy nghĩ xem mình sai ở đâu.

Hiện tại Lục Thiên đang tập luyện chiêu thức thứ tư của bộ Kiếm Pháp V.

Nhìn chung mà nói, thanh Katana của cô có 15 bộ Kiếm Pháp.

Bộ thứ nhất có 50 chiêu thức, bộ thứ hai có 35 chiêu thức, bộ thứ ba 30 chiêu thức, bộ thứ tư 28 chiêu thức, bộ thứ năm 20 chiêu thức, bộ thứ sáu 16 chiêu thức, bộ thứ bảy 12 chiêu thức, bộ thứ tám 9 chiêu thức, bộ thứ chín 7 chiêu thức, bộ thứ mười 15 chiêu thức, bộ thứ mười một 9 chiêu thức, bộ thứ mười hai 6 chiêu thức, bộ thứ mười ba 4 chiêu thức, bộ thứ mười bốn 3 chiêu thức, và bộ thứ mười lăm 1 chiêu thức.

Các chiêu thức sẽ biến hoá dựa theo đặc tính của kiếm và bộ pháp tu luyện chính của người chọn nhưng số lượng bộ Kiếm Pháp thì sẽ giữ nguyên.

Hiện tại Lục Thiên đang sử dụng kiếm của Mộ Tịch, nên các chiêu thức trong bộ pháp cũng là của kiếm này. Cái gì mà Băng Tuyết gì gì đó, cô thật sự không nhớ nổi. Chỉ biết đây là một cây kiếm có đặc tính Băng, nên các chiêu thức của cô cũng phải lạnh lẽo, sát tuyệt, khi thì tĩnh lặng như băng, khi thì gió rền gầm rú như bão tuyết.

Thật là, đây không phải là mấy tên kiếm sến súa trong các tiểu thuyết ngôn tình sao?

Mộ Tịch bảo hắn đã tìm cho cô bộ kiếm pháp phù hợp và căn bản nhất cho cô rồi. Cho dù sau này cô có đổi kiếm đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng nhiều.

Lục Thiên cũng không quan tâm lắm. Cô chỉ cần có vũ khí, có thể chém, có thể giết là được rồi. Không cần màu mè nhiều tới như vậy.

Hơn nữa, mỗi một chiêu thức đều là tên của nó, mà lại còn thay đổi tuỳ theo kiếm. Cái gì mà Băng Sơn Vũ Bão, cái gì mà Núi Tuyết Rầm Trời. Quá sến súa! Quá dài dòng! Không cần không cần!

Chỉ trong thời gian nói tên chiêu thức ra thôi cũng đủ để kẻ địch chém làm hai mảnh rồi.

Còn phi tiêu, hiện tại cô đã luyện tới bộ thứ mười của nó.

Phi tiêu có tổng cộng hai mươi bộ.

Bộ thứ nhất đến bộ thứ năm là những kỹ thuật căn bản nhất. Bao gồm thứ cách cầm phi tiêu, cách phóng, lực phóng, tư thế đứng vân vân.

Bộ thứ sáu đến bộ thứ tám là những kỹ thuật cao hơn, cần sự tập trung cao. Bao gồm tốc độ phóng, độ chính xác khi phóng, kỹ thuật phóng trúng mục tiêu động.

Bộ thứ chín đến bộ thứ 11 là những kỹ thuật phóng vật tĩnh khi di chuyển, phóng vật động trong khi di chuyển, phóng trúng điểm cần nhắm trên mục tiêu động khi đang di chuyển, và kỹ thuật phóng ở các trong điều kiện của môi trường và địa hình, điều kiện của người phóng, và điều kiện của phi tiêu khác nhau.

Bộ thứ 12 đến bộ thứ 15 là các chiêu thức biến hoá khi phóng phi tiêu. Một người có thể có nhiều phong cách và chiêu thức khác nhau khi phóng, có người phóng theo kiểu hoa lệ, có người phóng cuồng bạo, có người thích phóng liên tiếp một lần hai đến ba phi tiêu bất kể trường hợp, vân vân.

Bộ thứ 16 là tốc độ biến hoá của người phóng và của phi tiêu. Ở bộ này thì tập trung chủ yếu vào tốc độ. Người phóng có thể điều chỉnh tốc độ của phi tiêu ngay cả khi phi tiêu đang trên đường phóng ra.

Bộ thứ 17 và 18 là kỹ thuật phi tiêu ảo ảnh. Hai bộ pháp này giống như bộ pháp 16, nhưng phức tạp hơn. Người phóng có thể làm cho phi tiêu thoắt ẩn thoắt hiện, có như không có khi phóng.

Bộ thứ 19 là sự biến 'chất' của phi tiêu. Ở bộ thức này, phi tiêu sẽ không chỉ giới hạn ở vật thể rắn nữa, mà người phóng có thể sử dụng nước hoặc khí để làm phi tiêu.

Bộ thứ 20 là hợp thể hoá. Đây là bộ thức hầu như chưa có ai đạt được. Chỉ có những người nào lấy phi tiêu làm vũ khí chính để chiến đấu hoặc dành rất nhiều thời gian để tu luyện thì may ra mới có thể lên được ngưỡng này. Nhưng hầu hết mọi người đều sử dụng phi tiêu làm vũ khí phụ và chỉ tập luyện làm một phương pháp phòng vệ khác nên ngưỡng cao nhất có thể đạt tới là chỉ có bộ thức thứ 15, 16 gì thôi. Ở bộ thức thứ 20 này, người phóng là phi tiêu, mà phi tiêu cũng sẽ là người phóng. Người tu luyện chỉ cần động ý niệm phóng là có thể kích trúng vật cần kích.

Bộ phi tiêu này đương nhiên lấy phi tiêu làm tiêu chuẩn khi tu luyện, thế nhưng trên thực tế, trừ khi đến được bộ thức thứ 19, thì bất kỳ vật thể rắn nào gọn, nhẹ, và nhọn đều có thể sử dụng làm phi tiêu.

Lục Thiên sau khi mò mẫm chiêu thức của mình xong thì luyện tập đến khi trời sẩm tối, rồi cô bắt đầu tập phóng phi tiêu.

Một ngày cứ thế trôi qua như vậy.

-

"Rầm---!"

Một tên đàn ông vạm vỡ ngã xuống đất, văng trúng chiếc bàn trong một quán ăn, chén bát rơi loảng xoảng xuống, tiếng hét chói tai của phụ nữ vang lên.

Tên đàn ông khó khăn ngồi dậy, nhìn lên phía trước. Trước mặt hắn là một nữ tử mặc trường bào màu đỏ, vạt áo tung bay theo gió. Nữ tử cột tóc đuôi ngựa cao, mặt mũi thanh tú nhưng con mắt lại hơi xếch lên, tạo cảm giác sắc bén mỗi khi nhìn đối phương của cô ấy. Nữ tử một tay vác kiếm trên vai, một chân đạp lên cửa tiệm, nhếch miệng cười nhạo: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có nhờn với bà đây chứ?"

Nữ tử bước chân đến gần gã đàn ông, những người trong quán sợ hãi đến lui vào một góc.

Cô ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn gã đàn ông ngồi dưới đất, cười dữ tợn: "Thế nào? Đã biết lỗi chưa? Mau khai ra đi, tỷ đây sẽ khoan hồng với ngươi. Nếu không..." Cô liếc nhìn xuống giữa hai chân hắn: "Đời sau của ngươi phải nói tạm biệt rồi."

Gã đàn ông tái mặt, tức giận cắn răng hét: "Hạ Dao! Ngươi đừng có mà quá đáng!"

Hạ Dao lạnh lùng lườm hắn: "Quá đáng? Lũ người các ngươi không những ăn trộm đồ của ta, mà còn vu oan giá hoạ cho ta. Ta chỉ mới thiêu huỷ một căn cứ của các ngươi để hạ hoả mà thôi, mà các người còn nói là ta quá đáng?"

Hạ Dao đứng lên, chân đạp mạnh xuống chân của gã đàn ông kia, "Rắc!" một tiếng, gã đàn ông kêu lên một cách đau đớn.

Cô đè chân xuống, dùng mũi kiếm nâng mặt gã đàn ông lên, hung tợn nói: "Chưa có ai nói cho các ngươi biết là không nên trêu chọc Hạ Dao ta sao? Khôn hồn thì trả đồ lại đây, nếu không thì ngày mai cả nhóm các ngươi sẽ bị đoạn tuyệt."

Gã đàn ông hoảng sợ kêu lên: "Ta nói! Ta nói!"

Hạ Dao hài lòng bỏ chân ra, ngồi xổm xuống, chống kiếm xuống đất, hếch mặt: "Nói đi."

Gã đàn ông run rẩy nói: "Ở...ở trên núi Duệ Sơn có một, một căn cứ nhỏ của chúng ta. Trên đó có đồ của ngươi."

Hạ Dao nghiêng đầu nhìn hắn: "Lời ngươi nói là thật chứ?"

Gã đàn ông run rẩy gật đầu lia lịa, Hạ Dao gật đầu: "Được rồi."

Gã đàn ông còn chưa kịp thở phào thì Hạ Dao đã bóp cằm hắn, tống một lọ nước vào miệng hắn.

Gã đàn ông hoảng sợ kêu lên: "Khụ! Khụ! Ngươi đã cho ta uống cái gì?!"

Hạ Dao quăng cái lọ rỗng qua một bên, phủi tay đứng lên nói: "Một loại thuốc đặc biệt. Ta sẽ lên đó kiểm tra. Nếu như ta phát hiện ngươi nói dối, ta sẽ truy tìm tung tích của ngươi, chém ngươi và lũ đồng bọn của ngươi thành trăm mảnh rồi ném xuống cho cá ăn. Lọ thuốc đó có tác dụng tạo ra một mùi đặc biệt trên cơ thể ngươi. Yên tâm, cho dù ngươi có uống bao nhiêu thuốc giải hay chạy đằng trời cũng không thoát khỏi ta đâu." Nói rồi, cô xoay người đi. Sau đó đột nhiên cô khựng lại, xoay người cười nói: "À, trừ khi ngươi tự tử."

Nói xong cô mặc kệ phản ứng của hắn, biến mất khỏi quán ăn.

Hạ Dao phóng khinh công chạy băng băng qua con rừng. Nghĩ tới lũ người đó làm cô tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Mẹ nó! Ân oán giang hồ năm xưa sao lại lôi cô vào chứ! Không những cướp đi đồ của thúc cô, còn vu oan giá hoạ cô là kẻ sát nhân, giết hại thiếu gia nhà họ Lộc. Tên nhóc miệng còn hôi sữa cũng không đáng để cô giết!

Năm xưa, Hạ Dao là một cô nhi. Cô được Hạo Trường Vân – một trong những cao thủ đỉnh cấp Đại Thừa đã thoái ẩn giang hồ mang về nuôi nấng. Hạo Trường Vân nổi tiếng với thanh kiếm Lôi Tuyệt của hắn. Một lần chém xuống, trời đất rung chuyển, cuồng ba bão táp.

Lôi Tuyệt là một thanh kiếm mỏng và dài, bề ngoài của nó không hề ăn nhập với sức mạnh khủng khiếp mà nó chém ra. Nó đã từng chấn danh thiên hạ vì sức công phá của nó.

Hạ Dao từ nhỏ đã đi theo Hạo Trường Vân hoành hành giang hồ. Hắn dạy cô kiếm thuật, dạy cô đánh nhau, dạy cô những luật lệ giang hồ, cho cô những thứ mà khi mơ cô cũng không nghĩ tới.

Đến năm Hạ Dao lên 15, Hạo Trường Vân trước khi qua đời đã tiết lộ cho cô một bí mật động trời.

Cha ruột của cô là Hạ Văn. Một nhân vật đã từng làm mưa làm gió giang hồ khi xưa, một nhân vật truyền kì đã sáng tạo ra bộ Kiếm Pháp mới – Dương Quả Tuyết Nguyệt. Bộ kiếm pháp này dậy sóng giang hồ, tất cả các giáo phái đều đổ xô giành lấy. Giáo pháo nào có được bộ pháp đó, sẽ trở thành giáo phái mạnh nhất. Hạ Văn chết trong trận chiến tranh giành bộ pháp cùng với mẹ Hạ Dao, trước khi chết, hắn chia bộ Kiếm Pháp ra làm hai – Dương Quả và Tuyết Nguyệt, Dương Quả bị giáo phái Tấy Phong Trần thành công cướp mất, còn Tuyết Nguyệt được giấu vào trong vải quấn Hạ Dao.

Hạo Trường Vân là bạn tốt của Hạ Văn, sau khi hay tin liền chạy tới nhưng đã muộn. Hắn đi tìm Hạ Dao, thành công tìm thấy cô, đem về nuôi dưỡng.

Hạo Trường Vân thoái ẩn giang hồ là vì trên người có trọng thương, số mệnh không còn dài. Trước khi chết, hắn nói cho Hạ Dao biết nơi cất giữ Tuyết Nguyệt, hi vọng cô có thể tìm lại Dương Quả để kế thừa bộ pháp của ông ấy. Hạo Trường Vân cũng giao Lôi Tuyệt cho cô bảo quản, nói rằng hãy giữ gìn nó cho thật kỹ cho đến khi tìm được chủ nhân thích hợp mới cho nó.

Hạ Dao mang theo tâm nguyện của Hạo Trường Vân, truy tìm tung tích của Dương Quả, thế nhưng Tấy Phong Trần là một giáo phái lớn, Hạ Dao còn nhỏ tuổi, sao có thể dễ dàng nói cướp là cướp được?

Mấy năm nay Hạ Dao luôn ngầm bố trí, chỉ chờ thời cơ tốt nhất để ra tay. Thế nhưng giữa đường gặp phải trình giảo kim. Đám giáo phái nào đó khi xưa có ân oán với Hạo Trường Vân bây giờ đột nhiên nhảy ra muốn báo thù, sau khi hay tin chú ấy chết, đám giáo phái ấy liền đánh chủ ý lên cô. Không những cướp đi Lôi Tuyệt, bắt cô giao ra Tuyết Nguyệt, cô không chịu chúng còn vu oan giá hoạ cho cô là kẻ giết người. Hạ Dao trong cơn nóng giận chạy đi đốt một trong những căn cứ lớn nhất của đám đó để hạ hoả, từ đó hai bên kết thù.

Hạ Dao vất vả lắm mới thoát khỏi vụ án đó, hiện giờ cô phải tập trung đi lấy lại Lôi Tuyệt, sau đó treo đám đó lên đánh, để cho bọn chúng biết, Hạ Dao cô không phải là quả hồng mềm!

Hạ Dao chạy lên núi Duệ Sơn, một đường giết sạch đám lâu la canh giữ dưới núi, xông thẳng vào căn cứ trên đó.

"Có kẻ địch! Có kẻ địch!"

"Là Hạ Dao! Hạ Dao!"

"Mau phòng thủ! Bắt giữ ả!"

Núi Duệ Sơn náo loạn, xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông. Hạ Dao chém giết đến đỏ mắt, cô vung tay đâm chết một tên, vừa cắn răng nói: "Trả lại..." vừa vận nội lực, quẹt quang một đường "Uỳnh--!" một tiếng, cô hét lên: "Lôi Tuyệt cho ta!!"

Tất cả các tên thị vệ đều bị cô quét ngang, văng xa mấy mét, hộc máu mà chết.

Hạ Dao đứng giữa núi người, thở hồng hộc trừng mắt nhìn một người đàn ông trung niên trước mặt, cô nghiến răng nói: "Liệt Du, ngươi khôn hồn thì đưa Lôi Tuyệt ra đây. Nếu không đừng trách ta độc ác."

Người đàn ông trung niên tên Liệt Du kia cười khẩy, khinh thường nhìn cô: "Chỉ bằng ngươi?"

Ánh mắt Hạ Dao ngoan độc nhìn hắn, cô cắn răng, dùng lực phóng về phía trước, chém ngang qua người Liệt Du.

Liệt Du nhẹ nhàng tránh thoát, Hạ Dao lại nhảy lên tung chiêu, Liệt Du rút kiếm đón lấy. Hai người trong chớp mắt đã giao đấu được hơn 10 chiêu.

Liệt Du vừa tung kiếm, vừa cười khẩy: "Hạ Dao, ngươi không đấu lại được ta."

Hạ Dao đưa kiếm ra đỡ, nhếch miệng: "Ai là người cười sau cùng còn chưa biết được."

Liệt Du hơi cau mày, vận nội lực đâm một kiếm tới.

Hạ Dao nhanh chóng dùng sức đỡ, sau đó cô nghiêng người, xoay ngang, vận nội lực, chém một đường cung hoàn mỹ tới.

Bán Nguyệt Tam Thức!

Vạn vật tĩnh lặng, ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi kiếm sắc bén chém tới như lưỡi liềm của Tử Thần, tĩnh lặng mà nguy hiểm liên tiếp quẹt ngang ba đường vào Liệt Du.

"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!"

Liệt Du hộc máu văng ra xa. Hắn cố định thân thể không cho bản thân ngã xuống, một tay ôm ngực, máu chảy qua kẽ tay hắn, liên tục nhỏ xuống. Liệt Du khiếp sợ nhìn người trước mặt: "Tuyết Nguyệt!"

Hạ Dao nhếch miệng cười: "Thế nào? Ngươi là người đầu tiên được nếm thử hương vị Tuyết Nguyệt đấy."

Sau khi qua khỏi cơn khiếp sợ, ánh mắt Liệt Du căm thù nhìn cô: "Hoá ra là ngươi! Là ngươi giữ Tuyết Nguyệt!"

Hạ Dao nghiêng đầu, cười dữ tợn: "Kinh hỉ sao?"

Nói rồi, cô bước từng bước tới gần Liệt Du. Theo từng bước chân của cô, thân hình Liệt Du khẽ run rẩy, tay hắn nắm chặt kiếm, hòng khống chế cơ thể.

Hạ Dao đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Để ta nhắc nhở ngươi một điều..."

Liệt Du cau chặt mày nhìn cô, môi mỏng Hạ Dao khẽ mở: "Đừng bao giờ mơ tưởng đồ vật không phải của mình."

"Xoẹt!" một phát, tầm nhìn của Liệt Du xoay cuồng, "Bộp!" một tiếng, hình ảnh cuối cùng trong mắt hắn là thân hình Hạ Dao đảo ngược.

"Rầm!" Thân hình của Liệt Du đổ xuống, máu tuôn ra xối xả từ cổ hắn. Hạ Dao lạnh lùng nhìn thân xác không đầu của Liệt Du một cái rồi xoay người, bước vào căn cứ của đám người này.

Hạ Dao nhanh chóng đi tìm Lôi Tuyệt, rất nhanh, cô tìm thấy nó ở trong một căn phòng bí mật trong phòng Liệt Du. Hạ Dao nhìn thanh kiếm đã từng một thời danh chấn giang hồ trước mặt, tuy rằng đã trải qua mấy chục, mấy trăm năm như vậy, thanh kiếm này vẫn toả ra kiếm khí mạnh mẽ vô cùng, ngạo nghễ đứng thẳng giữa căn phòng.

Hạ Dao cầm nó lên, nắm chặt trong tay.

Tất cả những cảm giác nặng nề được tích tụ trong người bỗng dưng bay biến, cô nhẹ nhõm thở phào một cái. Ánh mắt kiên định nhìn thanh kiếm trên tay.

Cô nhất định sẽ giao lại cây kiếm này cho một người thích hợp. Thế nhưng, là người nào mới có thể sánh ngang với khí thế của nó đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top