Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 - Nguyên tố năng lượng (2)


Lục Thiên từ thư viện về đã là rạng sáng giờ Dần (*3-5h sáng). Thông thường vào khung giờ này, các nha hoàn và tiểu tư đã bắt đầu lục cục bò dậy và chuẩn bị sắp xếp công việc cho ngày mới. Vì thế nên Lục Thiên phải cẩn thận gấp đôi để lẻn vào viện.

Sau khi cô đã trở về phòng mình mà không kinh động đến ai, Lục Thiên bắt đầu thay lại trang phục, đổi thành áo trong để ngủ rồi nằm lên giường suy nghĩ.

Theo như những lời lão Thanh nói, thì cô trước nhất phải bức thiết tăng giới hạn của cơ thể cô lên bằng cách luyện tập thể xác. Tuy cường độ luyện tập hiện giờ của cô đối với người bình thường mà nói, đã là một loại huấn luyện địa ngục rồi. Vì dù sao kiếp trước cô cũng đã từng vào quân đội, và huấn luyện ở nơi đó luôn luôn đẩy giới hạn của con người đến mức cao nhất. Thế nhưng đối với thế giới này, có lẽ huấn luyện như vậy là không đủ.

Người ở thế giới này có lẽ vốn dĩ khi sinh ra đã mang thể chất chỉ cần huấn luyện chăm chỉ thì sẽ đủ điều kiện để thi triển năng lực. Đương nhiên, cũng tuỳ thuộc vào người đó tu luyện bộ pháp nào.

Tuy thân thể của nguyên chủ là người của thế giới này, cũng không biết là do bẩm sinh thuộc tính bước sóng cơ thể đã mang là vô thuộc tính hay là do hồn của Lục Thiên bị triệu hồi tới, gây tác động đến thân thể nên mới sinh ra thuộc tính cơ thể đặc biệt như vậy.

Tuy linh hồn của nguyên chủ không biết đã trôi dạt đi đâu rồi, nhưng tàn hồn vẫn còn. Vì thế nên mới tạo nên 'bước sóng' của thân thể. Tàn hồn tuy nói vô hại cũng không vô hại, nhưng có hại cũng không hẳn. Vì khi một linh hồn khác nhập vào, ít nhiều gì cũng sẽ bị tàn hồn ảnh hưởng đến suy nghĩ hoặc ý chí. Nhưng do Lục Thiên là người có ý chí vững chãi, nên sức ảnh hưởng của tàn hồn không quá lớn với cô.

Quay trở lại với thuộc tính cơ thể Lục Thiên.

Cũng chính vì là người có bước sóng vô thuộc tính, nên khi tu luyện bộ pháp Năng lượng của Thần và hấp thu nhiều nguyên tố năng lượng trong quá trình tu luyện, mà thường sẽ dẫn đến trường hợp bị mất cân bằng giữa giới hạn của cơ thể và lực lượng. Nhìn chung mà nói, người vô thuộc tính trong quá trình tu luyện sẽ gian nan khắc khổ hơn những người chỉ có một hoặc hai thuộc tính rất nhiều.

Nếu như vậy, phải mài dũa cơ thể thế nào đây?

Còn nữa, đi song song với huấn luyện cơ thể, còn phải chú tâm và tìm hiểu về cách tu luyện năng lượng.

Làm sao để khi tu luyện song song hai thứ mà không để cái này vượt quá cái kia?

Nếu quá tập trung vào huấn luyện cơ thể, năng lực sẽ thụt lùi. Ngược lại, nếu quá tập trung vào lực lượng, thì cơ thể lại không chịu nổi.

Lão Thanh đã nói, cô đã hấp thu hơn 15 loại nguyên tố năng lượng, đó là những loại nguyên tố nào?

Cho dù hơn 15 loại năng lượng này đã dung hoà thành một loại năng lượng mới, nhưng cô cũng chỉ có thể sử dụng các kỹ năng và năng lực giới hạn trong hơn 15 loại đó. Cũng có nghĩa là, nội dung luyện tập của cô cũng sẽ chỉ trong khả năng của hơn 15 loại năng lượng này làm được.

Nhưng mà, Lục Thiên còn chưa biết các loại năng lượng đó là gì. Lão Thanh cũng không hề nhắc tới.

Chẳng lẽ chuyện đó cô cũng phải tự tìm hiểu sao?

Mẹ!

Cần thầy làm gì!

Gà sắp gáy tới nơi, Lục Thiên cũng không muốn nghĩ nữa, cô dứt khoát đi ngủ trước đã.

Thế nhưng thương thay cho Lục Thiên, cô chỉ mới chợp mắt được nửa canh giờ thì đồng hồ sinh học đã làm cô tự mở mắt ra.

Lục Thiên: "..."

Lục Thiên với hai con mắt gấu mèo thở dài thườn thượt, uể oải đứng lên sắp xếp chăn mền rồi ra ngoài vệ sinh cá nhân.

Từ khi Lục Thiên tập lại sinh hoạt như quân nhân thì Trúc Ly cơ bản không cần phải lo lắng gì cho cô nữa. Chỉ cần đúng giờ mang cơm lên, đúng ngày dọn vệ sinh và đun nước tắm, thỉnh thoảng đi vào nghe Lục Thiên nhờ vả một số thứ, thì Trúc Ly hầu hết thời gian cũng không tiếp xúc quá nhiều với Lục Thiên.

Lục Thiên trôi qua một ngày như bao ngày khác, không có gì đáng nói. Cô quyết định tập luyện thân thể như bình thường trước rồi kế hoạch gì gì đó tính sau.

Sáng hôm sau, sau khi Lục Thiên ăn sáng xong xuôi, cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, lên kế hoạch tăng thể tích 'thùng chứa năng lượng' – nghĩa là cơ thể cô.

Nếu nói trước đó là huấn luyện địa ngục, vậy thì bây giờ chính là bước nửa chân vào địa ngục thật sự.

Vì Lục Thiên quyết định sẽ phá giới hạn của con người mỗi lần luyện tập.

Mỗi lần phá như thế, đương nhiên sẽ là làm cho cơ thể huấn luyện đến sống không bằng chết.

Thế nhưng để làm được như thế, hoặc là một người có ý chí, định lực cực cao, hoặc là có huấn luyện viên nghiêm khắc thúc đẩy.

Lục Thiên tuy có ý chí sắt đá được mài dũa qua năm tháng, từ nhỏ đến những ngày tháng trong quân đội. Nhưng chung quy cô vẫn không tự tin vào ý chí của bản thân có thể thúc đẩy cơ thể đến mức vượt qua giới hạn con người mỗi lần luyện tập.

Nhưng mà huấn luyện viên tìm ở đâu đây?

Với thân phận của đứa con ghẻ không ai thương, chó nó yêu thì cô phải đi đâu mà tìm?

Lão Thanh? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Với thân thể lão ta thì có lẽ cô mới là người đi làm huấn luyện viên.

Đang lúc Lục Thiên đang đắn đo suy nghĩ thì đột nhiên có hai nguyên tố năng lượng bay gần tới cô, một nguyên tố màu tím với một nguyên tố có màu tựa như cúc vạn thọ.

Từ khi Lục Thiên trở về từ thư viện, cô đã hầu như không nhìn thấy được các nguyên tố năng lượng ở bất kì đâu. Tuy cô có thể cảm nhận được chúng trong cơ thể cô, nhưng môi trường xung quanh cô thì chỉ có tí tẹo, không đáng kể.

Đúng như lão Thanh nói, tuỳ thuộc vào không gian và địa điểm mà các nguyên tố năng lượng hay nguyên khí sẽ tập trung ít hay nhiều. Ở không gian của 'người thường' thì đúng là đếm trên đầu ngón tay. Huống chi nơi đây chỉ toàn là dân trí thức, học bá. Một phần nơi này có ít nguyên khí như vậy cũng là do đặc tính con người ở đó.

Đặc tính địa điểm giàu nguyên khí hay không cũng chia ra làm vài ba loại. Lý do chủ yếu vì sao có một số nơi giàu nguyên khí hơn chỗ khác là vì thứ nhất, bản chất tự nhiên nơi đó vốn là như thế từ thưở ban đầu.

Thứ hai, là vì đặc tính con người ở đó tích tụ lại.

Đơn giản mà nói, mỗi một cá nhân đều có một đặc tính riêng, ví dụ người A có đặc tính hay vận động, hay người B có đặc tính thích học, vân vân. Từ mỗi đặc tính đó sẽ là một 'chất' của cá nhân đó. Hỡn nữa, ở dị giới này, chất của con người có thể xem là một loại 'khí' của tâm hồn, hay còn gọi là aura. 'Khí' này sẽ toả ra từ thân thể của mỗi cá nhân rồi lưu chuyển trong không khí, và sẽ bắt đầu xuất hiện hiện tượng trao đổi giữa các 'khí' và sự tích tụ của chúng, rồi biến đổi. Vì vậy nên khi mà một nhóm người có chung một hoặc hai đặc tính với nhau sinh sống cùng nhau trong một thời gian nhất định, thì địa điểm đó sẽ dần tạo nên một không gian, hoặc một bầu không khí thích hợp với đặc trưng của người nơi đó. Đó chính là lý do vì sao trong không gian của người phàm không có quá nhiều địa điểm để tu luyện.

Thứ ba, là vì sự biến đổi của thiên nhiên và địa chất ở đó.

Thiên nhiên luôn biến đổi theo thời gian. Các nguyên tố năng lượng, nguyên khí và không khí cũng lưu động theo thời gian. Dần dần, sau một khoảng thời gian nhất định, các khí sẽ bắt đầu biến đổi và tăng trưởng hoặc giảm đi dựa theo sự tích tụ hoặc phân tán.

Quay trở lại với Lục Thiên và hai bé nguyên tố nhỏ.

Qủa thật, Lục Thiên rất hiếm khi gặp những nguyên tố năng lượng. Chính vì lẽ đó mà cô vẫn đang bứt tóc cào đầu suy nghĩ làm thế nào thể tu luyện và thu thập các nguyên tố. Thế nên, khi gặp hai bé con nguyên tố này bay lượn gần cô, Lục Thiên hơi bất ngờ. Phải biết rằng, do bước sóng linh hồn của cô đặc biệt mà hầu như mỗi lần khi cô bắt gặp các nguyên tố lượn lờ trong không khí, thì chúng nó đều chạy tọt vào cơ thể cô trước khi cô kịp lên tiếng. Hai bé này không những không hùng hổ xông vào cô, mà còn lượn lờ trước mặt cô như có chuyện cần trao đổi.

Lục Thiên nhìn chằm chằm vào hai nguyên tố đó. Đây là lần đầu tiên cô quan sát nguyên tố năng lượng kỹ càng vậy. Không gian của lão Thanh tạo ra có quá nhiều nguyên tố có màu sắc khác nhau, cả ngày cô chỉ thấy xanh xanh đỏ đỏ tím vàng, như mấy ánh đèn pha disco trong vũ trường bay loạn xà ngầu, làm cho cô hoa mắt chóng mặt hết cả lên.

Màu tím và màu cam vàng – màu của cúc vạn thọ, cái này là tượng trưng cho nguyên tố nào?

Hai nguyên tố bay lượn lung tung trên không khí, ra sức trao đổi với Lục Thiên.

Sau khi nghe xong, Lục Thiên bất ngờ nhìn chúng nó. Đại khái ý của cô nghe được là chúng nó muốn giúp cô huấn luyện, chúng nó sẽ trở thành...huấn luyện viên của cô.

Nghe có huyền huyễn không cơ chứ!

Các nguyên tố năng lượng...muốn giúp cô huấn luyện? Lại còn trở thành huấn luyện viên của cô?

Đùa sao?

Đương nhiên là không.

Lục Thiên có thể cảm nhận được...sự nghiêm túc của chúng.

Lục Thiên: "..."

Cô thật sự không biết nói gì cho phải. Huấn luyện? Huấn luyện như thế nào? Bé tí tì ti thế này, bảo sẽ làm một huấn luyện viên nghiêm khắc, có sức thuyết phục không cơ chứ? Một tay cô hất một cái, đảm bảo chúng nó hoặc là văng xa trăm mét, hoặc là bị cô nuốt gọn.

Sau này khi có người hỏi sư phụ dạy ngươi tu luyện là ai? Chẳng lẽ lại nói là các bé nguyên tố trong không khí đó.

Haha.

Không bị đánh cho tội ngu si, đầu óc thiếu minh mẫn thì cũng bị cười cho thúi mặt.

Cảm nhận được Lục Thiên không tin, trên mặt như còn như có sự khinh bỉ, hai nguyên tố bắt đầu rục rịch.

Ngay trước khi Lục Thiên hiểu chuyện đang gì xảy ra thì "rầm---!" một tiếng, khi cô hoàn hồn lại, đã thấy đầu óc quay cuồng, trời đất đầy sao. Người thì nằm bẹp dí dưới đất, bụng đau điếng như có ai đó vừa mới dùng khẩu bazooka bắn thủng bụng cô.

Lục Thiên: "???" WTF!

Lục Thiên ôm bụng lồm cồm bò dậy, trên mặt không thể dấu nổi vẻ khiếp sợ và khó tin nhìn hai "bé" nguyên tố đó.

Mẹ nó! Đây là lực lượng khủng bố gì??

Lục Thiên run rẩy nhìn hai nguyên tố, cảm giác như người bị khinh bỉ bây giờ là cô.

Nếu như hai nguyên tố có mắt, có lẽ bây giờ đang nhìn Lục Thiên bằng ánh mắt lạnh lẽo như gió đông bắc.

Kì thực, nếu so với sức mạnh của con người bình thường, chỉ một nguyên tố năng lượng cũng đã có sức mạnh gấp hai đến ba lần của họ rồi. Chính vì thế người bình thường tu luyện, hấp thu càng nhiều nguyên tố thì càng trở nên mạnh. Đây là nói đến trường hợp người tu luyện bộ pháp năng lượng của Thần.

Nếu như chỉ một nguyên tố đã có sức mạnh lớn đến vậy, mà lại có hàng nghìn hàng tỷ các nguyên tố rải rác khắp nơi như vậy chỉ là một phần nhỏ trong sức mạnh của các Thần phân tán, vậy có thể tưởng tượng được sức mạnh của các Thần lớn biết bao nhiêu không?

Nguyên tố năng lượng cũng là một phần của Thần, chính vì thế nó cũng có linh tính. Một khi nguyên tố năng lượng không muốn hợp tác với bạn, có đằng giời mà bạn có thể hấp thu được.

Tuy rằng các nguyên tố năng lượng không thể tự bộc phát ra năng lượng, mà cần có người tác động lên nó, nhưng đó là bởi vì chúng nó phải tuân thủ theo luật.

Đúng vậy, các nguyên tố năng lượng cũng phải có luật của nó.

Các nguyên tố năng lượng là một cộng đồng, mà một cộng đồng thì phải có luật.

Vì mục đích các nguyên tố được tạo ra là để trợ giúp người thường, thế nên chúng phải "ngoan ngoãn" để người hấp thu nó. Tuy nói chúng có thể không đồng ý bị hấp thu, nhưng đó cũng chỉ là trong một khoảng thời gian nhất định. Cũng giống như khi bạn lách luật, lách luật một hai lần trong quy mô nhỏ thì cũng không ai để ý. Thế nhưng nếu lách luật quá nhiều, lách theo số đông thì sẽ bị các Thần phát hiện.

Cũng giống như vậy, không hẳn là các nguyên tố không thể tự vận năng lượng, mà là chúng phải tuân theo luật. Nhưng nếu chỉ một, hai nguyên tố lách luật thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Chính vì thế nên, đừng bao giờ khinh thường các nguyên tố bé nhỏ!

Lục Thiên như không dám tin mà nhìn hai nguyên tố: "Ngươi...các ngươi..."

Hai nguyên tố bắt đầu vòng quanh Lục Thiên, như đắc chí hỏi "Thế nào? Có phục hay không?"

Cô nuốt nuốt nước miếng: "Phục...ta phục!"

Hai nguyên tố như đang gật đầu, tựa như rất hài lòng với thái độ thức thời của cô.

Lục Thiên tuy vẫn rất bàng hoàng với chuyện vừa xảy ra, nhưng rất nhanh, cô cũng đã thích nghi. Kiến thức về dị giới cũng đã nghe rồi, các nguyên tố có linh tính cũng biết rồi, lâu lâu chúng nó cũng rất hung hăng, cô cũng cảm nhận được rồi. Còn có cái gì không thể tin nữa?

Lục Thiên bắt đầu chỉnh sửa thái độ, nghiêm túc hẳn lên. Cô nhanh chóng ngồi quỳ theo tư thế seiza* mà trịnh trọng hỏi: "Thế ta nên bắt đầu từ đâu đây?"

(*Seiza là tư thế ngồi quỳ của người Nhật trong trà đạo hoặc trong lễ tiết thông thường, xuất phát từ Samurai)

Hai nguyên tố bắt đầu lượn lờ giải thích cho cô.

Nôm na là vì lý do nếu muốn tăng cường thân thể lên mà chỉ tập ở trong hậu viện, cơ bản là không đủ. Thứ nhất là vì diện tích quá nhỏ. Thứ hai là vì không có quá nhiều chướng ngại vật đủ lớn, đủ nguy hiểm. Thứ ba là do nơi này cũng không có nhiều nguyên tố năng lượng, là một yếu tố rất lớn trong việc thúc đẩy và phát triển thể chất. Thứ tư là nơi này có quá nhiều người, sẽ gây ra nhiều phiền phức không cần thiết.

Các nguyên tố cũng đã dò xét khắp phủ Vương gia này rồi, ở khu phía Bắc cách đây một dặm rưỡi* có một nơi không có bất kì thị vệ hay canh gác nào. Tại nơi đó có một con đường hẹp nhỏ, men theo đó và ra ngoài, các nguyên tố sẽ dẫn đường cho Lục Thiên tới một địa điểm thích hợp hơn để luyện tập. (*1 dặm = 1.6km)

Đó là một góc khuất rất bé, nếu không phải các nguyên tố có mặt khắp nơi thì cũng sẽ không tài nào biết được trong phủ Vương gia, nơi mà thủ vệ và an ninh còn nghiêm ngặt hơn trong cung, có một khẽ hở lớn như vậy.

Đương nhiên, để cho không ai phát hiện Lục Thiên mất tích trong một khoảng thời gian dài, cô sẽ phải thay đổi lịch trình sinh hoạt của bản thân.

Buổi sáng ngủ, tới đầu giờ Hợi (*21-23h) sẽ chuồn ra ngoài.

Tuy thay đổi như vậy sẽ dẫn đến nghi ngờ và một số lời dèm pha, nhưng còn đỡ hơn là cả phủ náo loạn lên vì Lục Thiên mất tích.

Lịch trình tập huấn này cơ bản sẽ xáo trộn hết giờ giấc sinh học của Lục Thiên. Cô không phải quân nhân. Tuy đã từng vào rừng rú sinh hoạt nhưng đó vẫn chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, đại đa số cô đều giữ thói quen sinh hoạt nề nếp, đúng kỷ luật. Vì thế, lịch trình này sẽ gây cho cô rắc rối không nhỏ trong khoảng thời gian đầu.

Nhưng nếu cô muốn mạnh lên và khi ra chiến trường thật sự, để không bị mất đi sự tỉnh táo và cảnh giác thì Lục Thiên phải tập được tính linh hoạt lúc ngủ lúc thức.

Tập huấn sẽ bắt đầu tối nay, đồng nghĩa với việc 24 giờ tiếp tới Lục Thiên không những không được ngủ, mà còn phải bị vắt kiệt về thể xác và tinh thần.

Lục Thiên nghe xong, tuy cô bắt đầu cảm thấy khá tiêu cực về khoảng thời gian sắp tới, nhưng nó vẫn chưa tuyệt vọng bằng việc khi cô nghe lão Thanh nói Thất Thuỷ Thiên Địa Thư bị chia ra làm bốn mảnh.

Sau khi đã bàn giao xong xuôi kế hoạch, Lục Thiên cứ nghĩ cô sẽ đi ngủ để giữ sức cho tối nay, nhưng hai nguyên tố quất cho cô một cái, bắt cô phải đi luyện những kỹ năng còn lại, đặc biệt là khinh công.

Không được lười biếng!

Đó là những gì Lục Thiên hiểu được.

Lục Thiên: "..."

Giờ Hợi.

Lục Thiên dùng khinh công và các kỹ năng của một tên...trộm, nhẹ nhàng tránh thoát tai mắt của các thị vệ và nha hoàn, lướt thẳng đến khu phía Bắc.

Mẹ!

Đây không phải là chuồng ngựa sao?!

Lục Thiên dùng cánh tay bịt mũi lại, mùi thum thủm của các chất bài tiết của lũ ngựa bay ngập tràn trong không khí, làm cho cô suýt nữa thì ngất vì thối.

Lục Thiên cắn môi, cảnh tỉnh lại bản thân, chạy theo hướng của hai nguyên tố bay đi.

Đằng sau cái chuồng ngựa dài dằng dặc là một trùm dây leo dày đặc lâu năm không ai cắt tỉa, hai nguyên tố chui tọt vào trong đó.

Lục Thiên cố gắng thu mình lại đi vào trùm cây với ít tiếng động phát ra nhất có thể. Sau đó cô chạm tới bức tường cao ngất của phủ Vương gia, nhưng nếu men theo bên trái một chút nữa, đó là một con đường vừa nhỏ, vừa hẹp, là khoảng cách giữa đoạn cuối của chuồng ngựa và bức tường đó. Khe hẹp này chỉ có kích cỡ vừa vặn với một đứa trẻ độ tuổi thiếu niên, ngang người đi vào. Do có trùm dây leo không bao giờ cắt của Vương gia phủ, mà hầu như không ai biết đến đằng sau đống dây leo này lại có một khe hẹp có thể thông ra bên ngoài.

Cũng may do Lục Thiên là con gái, cũng đang trong độ tuổi thiếu niên nên mới có thể chui vào.

Tận lực bò ngang như cua tới hết khe hẹp này, rồi lại đụng trúng một lớp dây leo dày nữa, Lục Thiên mới thoát ra bên ngoài.

Dựa theo hai nguyên tố bay đi, Lục Thiên phải đi vòng vèo khắp nơi, cách Vương gia phủ tầm năm dặm mới dừng lại.

Đây là một nơi ngoại thành.

Chỗ Lục Thiên đang đứng là một dòng suối nguồn chảy xiết, đầu bên kia của con suối là một khu rừng rậm.

Lục Thiên có thể cảm nhận được, nơi này nhiều nguyên tố hơn gấp ba lần trong phủ Vương gia, nhưng vẫn không quá đáng kể.

Dựa theo như hai nguyên tố đã giải thích trên đường đi tới, trong huấn luyện này, cô sẽ không chỉ rèn luyện mỗi thân thể, mà còn phải tu luyện song song với hấp thụ và tăng năng lượng trong cơ thể. Chính vì là tu luyện kết hợp, nên độ khó sẽ tăng lên gấp bốn, năm lần. Đây sẽ không phải là huấn luyện bước nửa chân vào địa ngục nữa, mà là hoà hết hai phần ba thân thể vào.

Hai nguyên tố bắt đầu trao đổi với Lục Thiên về bài tập khởi động

Khởi...khởi động bằng bơi ngược dòng suối ba dặm?!

Đùa! Nhau! Sao!

Lời cự tuyệt còn chưa tới bên miệng, hai nguyên tố đã đá văng Lục Thiên xuống nước.

"Ầm--!"

"Khụ! Khụ! Khụ!" Lục Thiên cố gắng vùng vẫy lên, nhưng do nước chảy siết nên cô vùng vẫy lên không được bao lâu thì cả người đã bị đẩy văng ra xa. Cô ho sặc sụa, cố gắng ổn định thân mình rồi dùng hết sức, giữ vững cơ thể đứng trong giữa cái siết cuồn cuộn của con suối này. Hơn nữa, vì đây là vào ban đêm nên nhiệt độ trong nước rất thấp, cả người Lục Thiên run lên vì lạnh.

Xuống rồi mới biết, không những suối chảy siết mà mực nước còn rất sâu. Lục Thiên chỉ có thể giữ vững được vài giây rồi cô phải nhanh chóng bơi ngược dòng.

Bây giờ còn không phải là khung giờ thuỷ triều lên, mà con suối này đã cuồn cuộn như tiếng rồng gào thét giữa màn đêm như vậy rồi, đến lúc thuỷ triều lên rồi còn như thế nào nữa?!

Lục Thiên dùng hết sức bơi ngược dòng suối, bơi được một phần ba quãng đường cô đã có cảm giác hai cánh tay bắt đầu đau nhức lên.

Lục Thiên vẫn tiếp tục bơi, tới một phần hai quãng đường, cô bắt đầu không cảm nhận được hai tay nữa.

Hai phần ba quãng đường, Lục Thiên có cảm giác mình sắp đến cực hạn. Suối chảy siết liên tục tát nước vào mặt cô, phần dưới của cơ thể nặng chịch xuống, khiến tầm nhìn cô mơ hồ hẳn đi. Thậm chí bởi vì nước ngấm vào trang phục cô mà trang phục của cô bây giờ tựa như một cục tạ, nhấn mạnh sự tồn tại của nó, trở thành một gánh nặng trên người cô. Hai cánh tay như máy móc quạt lên xuống như một bản năng, sức lực quạt nước bắt đầu yếu đi, cô bắt đầu bị nước đẩy lùi lại.

Lục Thiên cắn răng, tự nhủ với bản thân đây mới chỉ là khởi động mà thôi! Nếu như khởi động mà không qua được, còn tập tành trò trống gì nữa?

Khi Lục Thiên bị nước đẩy lùi xuống tới mốc một phần hai, cô dồn hết sức lực lần nữa rồi tiếp tục bơi lên.

Thế nhưng ý chí kiên định cũng chỉ có thể làm tăng khả năng con người lên một chút, nhất là trong trường hợp Lục Thiên còn chưa cảm nhận được sinh tử.

Khi cô đã lên được mốc hai phần ba, cơ thể lại tiếp tục trì trệ, làm cô lại dần thụt lùi.

Lục Thiên bắt đầu cảm thấy nản.

Cô không cam tâm! Vì cái gì mà khi cô đã trải qua nhiều huấn luyện như vậy rồi, cô còn không thể vượt qua con suối nho nhỏ này?

Nhưng sự vô lực của cơ thể dần dần thể hiện rõ hơn, cô bị đẩy càng ngày càng xa.

Sự vô vọng bao trùm lấy Lục Thiên. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ mới khởi động của huấn luyện thôi mà đã khó tới như vậy.

Lục Thiên muốn tiếp tục, nhưng cho dù cô có vùng vẫy, dùng sức bao nhiêu, cô chỉ có thể cảm thấy thân thể càng ngày càng bị đẩy đi xa.

Vì sao, vì sao thực tế lại khác đến như vậy?

Ngay khi Lục Thiên sắp hết hơi mà chìm xuống, cô chợt nhận ra.

Đúng vậy! Vì sao cô không sử dụng năng lượng?

Lục Thiên như vừa mới được khai sáng, ngay khi cô chuẩn bị điên cuồng dồn năng lượng ra thì bỗng dưng có một đạo lực đánh xuống, làm cho cả người cô chìm hẳn xuống dưới nước. Rất nhanh, cô bị dòng nước đẩy văng lại mức xuất phát.

Lục Thiên bị đánh bất chợt, nuốt một ngụm nước lớn vào bụng, cô ho sặc sụa ra. Nhưng cô lại quên mất mình đang ở dưới nước, nên khi cô sặc nước ra, ngược lại lại mang một lượng nước khác vào.

Không thể thở, lại vừa bị sặc hai lần, thân thể thì liên tục bị đẩy đi xa hơn. Cả mặt Lục Thiên đỏ bừng lên, tay chân cố gắng vùng vẫy để ổn định thân thể. Nhưng cô càng vùng vẫy, cô càng khó thở hơn, đầu óc cô bắt đầu mơ hồ vì thiếu dưỡng khí.

Cô không biết, cô đã bị đẩy đi bao xa rồi.

Bình tĩnh!

Mạn Lục Thiên! Bình tĩnh lại!

Lục Thiên biết, đạo lực ban nãy là từ hai nguyên tố đánh tới. Đó chính là một lời nhắc nhở, rằng cô không được phép sử dụng năng lượng. Vì đây là ngày chỉ huấn luyện thân thể.

Lục Thiên sau khi đã ổn định tâm trí của mình, cô nhanh chóng dùng hết sức ngoi lên.

Sau khi cô đã thành công ngoi đầu lên mặt nước, cô biết, cô không có thời gian để thở. Vì thế nên ngay sau đó, cô bắt đầu gồng mình lên mà bơi.

Không phải nói là huấn luyện phá giới hạn sao?

Giới hạn cô còn chưa tới, nói gì đến phá!

Lục Thiên bắt đầu tiến vào trạng thái chỉ biết sống còn. Cảm giác này rất quen thuộc, cô đã từng trải qua hai, ba lần khi đang sinh tồn ở rừng rậm. Thế nhưng vì đó chỉ là huấn luyện, những ngày tháng tiếp theo trong cuộc đời của cô trừ lúc trước khi chết ra mà nói, là rất an bình. Vì thế nên Lục Thiên đã quên mất điều đó. Quên mất rằng, trong những lúc nguy cấp nhất, trong những lúc chỉ có sinh và tử, thì càng không được phân tâm, không được tập trung quá vào những cảm xúc không cần thiết.

Đầu óc phải tỉnh táo và kiên định, thì mới có thể sống sót!

Lục Thiên không biết mình đã bơi bao lâu rồi, cũng không biết đã qua bao lâu. Cô chỉ cảm thấy cả người đau đớn và nhức mỏi tột cùng, tựa như có mấy bao cát chục cân đè nặng trên người cô.

Hơi thở cô đứt quãng liên tục, nước cũng liên tiếp chui vào miệng cô, nhưng cô không có thời gian để quan tâm.

Thậm chí có những lúc, bắp chân của cô bị chuột rút, cô vẫn phải cố gắng dồn sức vào các khối cơ bắp còn lại để tiếp tục bơi.

Dần dần, Lục Thiên không biết bản thân đã bắt đầu bơi chậm lại, cả người dần rơi vào trạng thái mất đi ý thức.

Ngay khi Lục Thiên chỉ còn một tia tỉnh táo cuối cùng, cả người cô được vớt hẳn lên mặt nước, rồi rơi cái rầm xuống đất.

Khi Lục Thiên rớt xuống đất, chỉ kém một chút nữa ngất thì cô đột nhiên cảm nhận được một dòng điện xẹt lên khắp người cô. Vừa tê dại, vừa đau lại vừa ngứa, làm cho cô bỗng dưng cảm nhận được khoái cảm trong nhất thời, cô tỉnh táo hẳn lại.

"Hộc...hộc...Khụ! Khụ! Khụ!" Lục Thiên tứ chi vô lực nằm trên bờ thở dốc, sau đó bắt đầu ho sặc sụa ra nước.

Cô vừa mới cảm nhận được một dòng điện...ảo giác sao?

Hai nguyên tố như rất hài lòng, bay vòng vòng biểu đạt ý tứ của chúng.

Lục Thiên bất ngờ nhìn lên. Hoá ra...cô đã bơi đến bốn dặm!

Hai nguyên tố tuy hài lòng, nhưng vẫn nghiêm khắc nhắc nhở cô.

Trong bất kì tình huống nào, không chỉ riêng những lúc nguy cấp, cô phải giữ vững tâm trí, không được để những cảm xúc khác làm ảnh hưởng đến suy đoán của mình. Có những lúc, chỉ cần hành động. Suy nghĩ quá nhiều sẽ làm phân tán năng lượng, dẫn đến kết quả giống như lúc nãy, đặt bản thân vào thế nguy hiểm. Nên nhớ, đây chỉ mới là bước khởi đầu của huấn luyện. Một khi cô đặt chân vào thế giới ngoài kia, thế sự vô thường, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dựa vào chính mình mới có thể sống sót.

Lục Thiên hiểu, cô vẫn còn quá non dạ. Cô vẫn chưa thoát được tư tưởng rằng mình là người đến từ địa cầu, đến từ một thời đại hoà bình. Thậm chí vì ở trong phủ Vương gia quanh năm suốt tháng mà tâm trí cô càng thả lỏng, tính ngộ giác và sự mẫn cảm với nguy hiểm cũng bắt đầu mất đi.

Giống như con người không thể lúc nào cũng nên chỉ ở trong vùng an toàn của mình, sống quá thoải mái. Sự thoải mái đó là một viên đạn bọc đường, nó sẽ mài mòn sự sắc bén của trí óc. Lâu dần, tâm trí sẽ trì trệ đi, con người bắt đầu chìm đắm trong sự quen thuộc của sự thoải mái này, đó là trạng thái nguy hiểm nhất.

Đó cũng chính là lý do vì sao, quý tộc và những người sống trong nhung lụa rất dễ bị lay động và giết chết. Vì họ đã mất đi tính cảnh giác của mình.

Thế nhưng không đợi Lục Thiên nghiền ngẫm kỹ hơn, hai nguyên tố đã bắt đầu thúc đít cô bắt tay vào huấn luyện thật sự.

Lục Thiên: "..." Không để cho ta thở một tí sao!

Lục Thiên chống người đứng dậy. Chỉ mới khởi động thôi mà cả người cô đã run rẩy như cây sậy, các cơ bắp đều kêu gào đình chỉ hoạt động.

Lục Thiên cứ nghĩ rằng các bài tập huấn luyện sẽ ở trên bờ, không nghĩ tới, vẫn là con suối chảy siết.

Lục Thiên: "..." Từ bỏ!

Hai nguyên tố dẫn cô đi tới thượng lưu của con suối, nơi đó nước nông hơn rất nhiều, nhưng lại là nơi chảy siết nhất.

Từng cuộn sóng ầm ầm đánh lên nhau, nước chảy siết dồn dập qua từng hòn đá, mang cho người nhìn một ảo giác rằng những hòn đá này có thế sứt ra, trôi theo dòng nước bất cứ lúc nào.

Hai nguyên tố bắt đầu nói cho Lục Thiên biết nội dung luyện tập. Càng nghe sắc mặt cô càng đen đi.

Hai nguyên tố vì huấn luyện cho cô, còn "tri kỷ" nhờ những nguyên tố khác bám vào hai cánh tay cô để tạo thành 'sức nặng' mỗi khi cô vung lên.

Nhiệm vụ của cô, đầu tiên là dùng nội lực ngăn cản dòng suối này, và giữ vững tư thế trong vòng một khắc. Vì Lục Thiên đã luyện được nền tảng của nội lực, nên hai nguyên tố tranh thủ lúc cô luyện tập thân thể, củng cố luôn nội lực cơ bản.

Tiếp theo là dùng võ công 'đấu' với các nguyên tố. Nói là đấu, nhưng cả hai bên chỉ có thể dùng tấn công vật lí, sức mạnh, chứ không thể sử dụng năng lượng. Hơn nữa, Lục Thiên không những phải 'đấu' với các nguyên tố, cô còn phải chú ý đến dòng chảy siết của con suối, phải linh hoạt dùng chân bám trụ, nếu không cô sẽ trượt ngã rồi bị dòng suối khinh khủng này đẩy văng đi.

Tiếp theo nữa, cô phải chạy ngược dòng, xuôi dòng quanh khu vực thượng lưu sông này 50 vòng. Đương nhiên, là vẫn phải giữ thăng bằng và ổn định cơ thể trong suốt quá trình. Ở bài tập này, các nguyên tố sẽ không còn bám vào cánh tay cô tạo nên sức nặng nữa. Cơ thể cô sẽ nhẹ hơn, chính vì thế mà trong bài tập này, cô sẽ khó đứng trụ hơn bài tập trước.

Tiếp theo nữa, là bước chân vào rừng rậm, leo hơn mười cái cây, và không được sử dụng khinh công. Sau những bài tập vắt kiệt thể lực phía trước rồi, đây sẽ là một thử thách rất lớn với cô. Vì tới lúc này, cô sẽ hầu như không cảm nhận được sức mạnh của thân trên hay thân dưới của mình nữa.

Cuối cùng, để cho các cơ bắp được giãn ra, cô sẽ dùng khinh công tránh thoát các công kích của các nguyên tố. Chỉ là tránh thoát, cô không được tấn công. Lúc này, cô phải sử dụng sự dẻo dai của thân thể và sự linh hoạt của đầu óc mà nhẹ nhàng di chuyển, tránh né.

Đương nhiên, sau khi luyện tập xong hết rồi, còn vẫn còn phải sử dụng khinh công bay trở về.

.

.

.

.

"Rầm---!"

Lục Thiên ngã rầm xuống mặt nước và sỏi đá. Đến bây giờ đã là khỏang khung giờ Dần (*3-5h), mà cô chỉ mới luyện tới bài tập thứ ba, và cũng mới chỉ chạy được nửa số vòng. Cô chỉ còn khoảng thời gian một khung giờ nữa là cô phải quay về.

Thân thể Lục Thiên bây giờ vừa cháy đen, vừa bê bết máu mủ. Máu tươi chảy ra từ thân thể cô hoà vào nước, rồi trôi đi theo dòng suối.

Lục Thiên không còn sức lực để mà đứng lên nữa, tứ chi của cô giống như đã đứt dây thần kinh hoạt động, rệu rạo trong dòng suối. Cô cảm nhận được hai nguyên tố đang đánh bốp bốp vào người cô, kêu gào cô đứng lên. Một nguyên tố lại tiếp tục "nạp" điện vào người cô, thân thể cô khẽ run lên. Trải qua vô số lần giật điện như vậy, cô có thể đoán được rằng nguyên tố màu tím chứa đựng năng lượng Lôi.

Người bình thường bị chích điện xong chân tay sẽ rệu rã, không còn sức lực, nhưng Lục Thiên thì ngược lại, có thêm sức sống. Cô đoán rằng do trong những nguyên tố cô hấp thu có cả nguyên tố Lôi nên khi nguyên tố Lôi "nạp" điện vào người cô, cũng giống như một phần nào vào năng lượng vậy. Hoặc cũng có thể là do cô là M.

Lục Thiên không biết đây là lần thứ mấy mình bị ngã nữa. Cũng không biết là lần thứ mấy cô bị giật điện. Cô bắt đầu hoài nghi nhân sinh mình. Chỉ mới buổi huấn luyện đầu tiên mà cô đã be bét thế này rồi, liệu cô có lại chết trước khi đến 20 tuổi không?

Lục Thiên "được nạp điện" xong, thân thể cô bắt đầu có lại một ít cảm giác. Cô cắn răng, chống người đứng lên, chạy tiếp.

Mỗi lần cô kiệt sức sắp ngã như vậy, nguyên tố Lôi đều chích điện cho cô một cái, cô lại phải chịu đựng cảm giác đau đớn lại sung sướng như ruột gan đứt lìa này mà tiếp tục.

Không biết đã té ngã rồi giật lùi bao nhiêu lần, Lục Thiên cuối cùng cũng xong bài tập thứ ba với cái thân tàn xác tạ.

Bài tập thứ tư, mới đúng là thử thách đời người.

Cô phải dùng tứ chi mà leo hơn mười cái cây!

Hơn! Mười! Cái! Cây!

Trước khi leo, nguyên tố Lôi lại "tri kỷ" chích cho cô một đợt nữa, Lục Thiên bắt đầu dùng sức chín trâu mười hổ bò lên.

Leo đến cái cây thứ bốn, cả người cô đều là vết thương chồng vết thương. Hai bàn tay của cô máu thịt nhầy nhụa, nhìn không ra hình dáng.

Đến bây giờ, cô đã ngã từ trên cây xuống tổng cộng là bảy lần. Có những lúc khi cô vừa sắp leo lên đỉnh, cô lại trượt chân té ngã xuống. Một phần nguyên do là vì cảm giác thành tựu quá sớm.

Trước khi cô ngã đến tan xương nát thịt thì Lục Thiên đã nhanh chóng uốn lượn thân thể, bám vào một trong những nhánh cây rồi đu người lên lại. Tuy làm vậy gây ra cho cô một vết thương dài, sâu hoắm trên cánh tay, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy được cả xương, nhưng vẫn còn tốt hơn là mất mạng.

Vất vả lắm cô mới leo xong được cây thứ năm. Chỉ trong một buổi tối mà cô đã trải qua không biết là bao nhiều lần đứng giữa ranh giới sinh tử, cũng không biết bao nhiêu lần liên tục vượt qua giới hạn con người. Liên tục vấp ngã, liên tục đứng lên.

Vì thời gian có hạn, hai nguyên tố cho cô nhảy cóc lên bài tập cuối cùng để còn về trước giờ Thìn (*7-9h). Đương nhiên, số lượng cây cô phải leo còn lại được ghi nợ, hôm sau trả tiếp.

Bài tập cuối cùng tuy dễ thở hơn rất nhiều so với cái bài tập trên, nhưng vì thân thể Lục Thiên bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, nên vẫn là một thử thách với cô.

Sau khi dùng khinh công uốn lượn, "nhẹ nhàng" tránh thoát các công kích, Lục Thiên bủn rủn nằm xuống thở dốc.

Trời bây giờ đã sáng, không những Lục Thiên không được ngủ, mà còn phải kéo căng dây thần kinh ra vật lộn cả một đêm. Cô cảm thấy, bây giờ cô có thể lăn ra ngủ luôn cũng được.

Trước khi về phủ với cái thân thể rách nát này, Lục Thiên bắt đầu điều động năng lượng trong cô đẩy nhanh sự tuần hoàn máu, giúp các tế bào hồng cầu, bạch cầu nhanh chóng hoạt động, thúc đẩy sự tái tạo lại của da thịt và hồi phục sức lực.

Rất nhanh, các vết thương chồng chất trên người Lục Thiên dần lành lại theo tốc độ của mắt thường.

Lục Thiên bình ổn tâm trạng một chút rồi bắt đầu sử dụng khinh công trở về.

Lục Thiên trở về phòng ngay trước lúc Trúc Ly bưng bữa sáng lên, cô nhanh chóng ngoạm sạch hết đồ ăn trên bàn rồi dặn dò: "Trúc Ly, từ bây giờ ta sẽ ở trong phòng đến giờ ăn tối. Đừng làm phiền ta trước đó."

Trúc Ly tuy không hiểu vì sao lại có sự thay đổi chênh lệch này nhưng cô cũng không hỏi nhiều, nhận mệnh rồi lui ra ngoài.

Ngày thứ hai tập luyện, khởi động Lục Thiên vẫn phải bơi ngược dòng, nối tiếp là các bài tập khủng bố.

Nhưng hôm nay Lục Thiên sẽ tu luyện song song với năng lượng.

Tu luyện kết hợp này vừa dễ dàng hơn cho Lục Thiên, cũng vừa khó khăn hơn.

Dễ hơn là vì, cô có thể dùng năng lượng bổ trợ cho sức lực của cô. Khó hơn là vì, cô phải phân tâm ra thành hai, vừa phải thúc đẩy thân thể, vừa phải thúc đẩy năng lượng.

Giống như có lúc, khi Lục Thiên đang hì hục bám lấy các vách đá trơn trượt ngay thác nước rầm rầm đổ xuống mà leo lên, hai nguyên tố đột nhiên bắt cô phải vừa leo vừa hấp thu năng lượng.

Đây là lần đầu tiên cô hấp thu năng lượng bằng chính sức của mình. Vì những lần trước, hầu hết đều là những nguyên tố năng lượng chui vào người cô.

Lục Thiên đang chú tâm vào leo trèo, thì phải phân tâm ra một phần để tập trung hấp thu, làm cho cô có cảm giác áp bách đến không thở nổi.

Lục Thiên khi hấp thu các nguyên tố, sau khi hấp thu vào người, cô phải vận chuyển các nguyên tố khắp vòng tuần hoàn, sau đó dần tích lọc nó ra thành năng lượng của cô. Bình thường ngồi một chỗ hấp thụ cũng đã rất khó khăn và tốn sức rồi, chưa kể bây giờ cô còn phải làm cả hai việc cùng một lúc.

Không cần nói cũng biết, ngày hôm đó Lục Thiên đã trải qua như thế nào.

Thế nhưng các huấn luyện tàn khốc hơn còn chờ cô ở các ngày tiếp tới.

Ngày thứ ba, Lục Thiên không những phải luyện tập thân thể, rồi phân tâm ra hấp thu năng lượng, mà cô còn phải dùng một phần nữa để cảnh giác xung quanh. Vì các nguyên tố bắt đầu đánh lén.

Huấn luyện địa ngục chỉ có tệ hơn chứ không có tốt hơn.

Ngày thứ tư, trên con đường đi tới địa điểm huấn luyện, Lục Thiên đột nhiên nghe tiếng binh khí đánh nhau.

Bình thường trên đường đi, Lục Thiên cũng được mở mang tầm mắt thế giới về đêm của dị giới này, cũng không quá khác với địa cầu. Con nguời mà, ban đêm, cuộc sống xa hoa truỵ lạc mới bắt đầu.

Thế nhưng hôm nay cô lại bắt gặp được một cảnh tượng đánh hội đồng.

Một thanh niên trẻ với vết thương chồng chất trên người đang cắn răng đối phó với năm tên bịt mặt còn lại. Nhìn là có thể thấy, chàng trai trẻ này sắp không trụ được nữa.

Lục Thiên còn đang do dự không biết có nên ra tay nghĩa hiệp, giúp đỡ hay không thì đột nhiên thanh niên kia hét lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top